• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh (17 Viewers)

  • Chương 251-255

Chương 251 Nguy cơ của Tây Hoang (2)

"..."

Bạch Thanh Hoan đen mặt.

Đường đường là tổ sư gia của Huyền Kiếm tông, vậy mà gọi tiểu Kiếm Hậu là Trần thúc, sau này làm sao lăn lộn chứ?

"Khụ khụ, tiểu hài tử không hiểu chuyện, không biết danh xưng của tiền bối, đến từ nơi nào đây?" Trần Nghiêm cung kính nói.

Trần Mục cười nói: "Phụ thân, nàng ta là tổ sư gia của Huyền Kiếm tông, Bạch Thanh Hoan."

"Thì ra là Bạch tiền bối, hoan nghênh hoan nghênh, bên này mời, ta rót trà cho ngài."

"Không cần phiền phức như vậy, ta muốn nhìn tiểu bối Trần gia, nếu có quấy rầy, xin thứ lỗi."

"Không quấy rầy, mời bên này."

Kỳ thật đã có mấy trưởng lão tông môn tới, nhưng mà đều bị Trần gia khéo léo cự tuyệt, Bạch Thanh Hoan trước mắt cho ông ta cảm giác không tầm thường, hơn nữa còn là tổ sư gia của Huyền Kiếm tông, lại càng không dám trì hoãn.

Bạch Thanh Hoan vào phòng nhìn thấy Trần Dao.

Nàng ta nhìn thấy Trần Dao, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Vậy mà lại là huyết mạch đặc biệt, kim mâu, đặc điểm mà gia tộc Hoàng Kim Huyền Châu mới có."

Trần Dao trừng mắt nhìn Bạch Thanh Hoan.

Nhìn thấy Trần Mục đi vào, Trần Dao không dám trừng mắt nữa: "Bạch tỷ, trước kia tỷ đã từng gặp qua?"

"Đã từng gặp."

"Huyền Châu còn có gia tộc như vậy."

"Hoàng Kim gia tộc là một trong những thế lực đứng đầu Huyền Châu, tiểu bối của bọn họ rất ít, nhưng mỗi người đều cường đại, nội tộc đều là kim mâu Kim Phát, nếu như hai đặc điểm này đều không có thì sẽ bị đuổi ra khỏi nội tộc."

"Hoàng Kim gia tộc họ gì?"

"Họ Lạc."

"Còn tưởng rằng có liên quan đến Trần gia chúng ta." Trần Mục khẽ lắc đầu.

Bạch Thanh Hoan buông tay cười khẽ: "Có một số đặc điểm tương tự rất bình thường, nhưng mà có thể có đặc điểm như vậy, tổ tiên các ngươi khẳng định cực kỳ mạnh."

"Có lẽ đi."

Trần Mục cũng không quá để ý, hắn cũng không có huyết mạch đặc biệt giúp đỡ, cũng sẽ trở thành Tuyệt Thế Thiên Kiêu.

Bạch Thanh Hoan nghiêm túc nói: "Nếu đứa nhỏ này giao cho ta bồi dưỡng, sau này khẳng định mạnh hơn ngươi."

Mọi người đều khiếp sợ, vừa rồi bọn họ có lẽ không rõ thiên phú của Trần Dao mạnh bao nhiêu, bây giờ nghe Bạch Thanh Hoan nói như vậy, nháy mắt đã có hiểu biết.

Trần Mục cười nói: "Trước tiên chờ tiểu muội lớn lên đã, nếu nàng ta muốn vào tông môn thì lại nói chuyện sau."

"Được."

"Ta có thể chờ."

Bạch Thanh Hoan cũng không sốt ruột.

Bọn họ không quấy rầy Trần Dao nghỉ ngơi, Bạch Thanh Hoan ngược lại rời khỏi Trần gia trước.

Trần Mục và Trần Hạo ở trong đình viện tản bộ nói chuyện phiếm, Trần Mục kể lại những chuyện mà mấy năm gần đây gặp phải, kể một chút về kinh nghiệm ở Táng Tiên địa.

Trần Hạo nghe đến nhiệt huyết sôi trào, thiếu chút nữa hô lên hai người kia: "Ta cũng phải cố gắng mới được, nếu không còn tưởng rằng ngay cả bóng dáng Tam đệ cũng không nhìn thấy."

"Nhị ca, huynh có thể."

"Ha ha ha."

Hai huynh đệ tán gẫu xong, Trần Hạo mang Trần Hãn và Trần Dĩnh đến sân luyện vỡ, chuẩn bị dạy bọn họ vài loại kiếm kỹ mới.

Trần Hãn ngộ tính rất tốt, rất nhanh đã học được, Trần Dĩnh học tương đối chậm.

Trần Mục nhìn ở sân luyện võ.

Hắn nhìn Trần Hãn và Trần Dĩnh, thiên phú luyện kiếm rất quan trọng, tương tự cũng cần phải cố gắng.

Khi ngươi nổ lực chắc chắn là tốt hơn so với khi ngươi không lười biếng, đáng sợ nhất là người có thiên phú mạnh hơn ngươi, lại còn cố gắng nhiều hơn ngươi.

Trần Hãn và Trần Dĩnh so với trẻ con cùng tuổi càng cố gắng hơn, so với Trần Mục năm đó đương nhiên sẽ kém rất nhiều, nhưng chỉ cần bọn họ kiên trì luyện kiếm, sau này cũng có thể trở thành cường giả, Trần gia khẳng định có thể tái hiện huy hoàng.

Vào buổi chiều.

Đường gia cũng phái Đường Lâm đến thăm Đường Uyển, còn mang theo vô số thuốc bổ trân quý.

Có vinh diệu của Trần Mục, Đường gia trở thành gia tộc cường đại nhất Kinh thành, bây giờ Đường gia phong quang vô hạn, các đại gia tộc gần đó cũng kết hảo với bọn họ.

Bình thường tỷ muội Đường Thi thường xuyên đến Trần gia thăm Trần Dĩnh, Trần Dĩnh cũng quen biết mấy vị biểu tỷ, quan hệ hai nhà so với trước kia tốt hơn rất nhiều.

Đường Thi nhìn thấy Trần Mục, thì kinh hô: "Oa, Tiểu Mục, đệ thật đẹp trai."

"Biểu tỷ."

"Cám ơn tỷ đã khen ngợi." Trần Mục trước kia thật đúng là không cảm thấy mình đẹp, nhưng mọi người nói như vậy, đó nhất định là so tướng mạo với Phan An.

Đường Lâm đi tới khen không dứt miệng, nàng Tà tổ mò nói: "Tiểu Mục, bây giờ đệ là cảnh giới gì?"

"Kiếm Hoàng."

Trần Mục mỉm cười trả lời.

Đôi mắt hạt châu của Đường Lâm cũng sắp kinh hãi rớt ra, cường giả Kiếm Hoàng ở tuổi này, sau này sẽ trở thành cường giả Kiếm Thánh, Trần gia có thể xuất Kiếm Thánh, Đường gia bọn họ sau này cũng có thể thơm lây.

Tỷ muội Đường Lâm và Đường Thi ở Trần gia chơi hai ngày thì lập tức trở về Kinh thành, bọn Trần Hạo cũng là hai ba ngày sau đã trở về Huyền Kiếm tông.

Trần Mục cuối cùng cũng có thể bế quan tu luyện.

Trần Hãn và Trần Dĩnh nghiêm túc luyện kiếm ở sân luyện võ, Trần Thiên Nam bây giờ có rất nhiều thời gian luận bàn cùng với bọn họ, hai người bọn họ mỗi ngày còn có thể đi thăm Trần Dao, Trần gia so với trước kia càng thêm náo nhiệt.

Bắc Hoang, Hắc Thạch thành.

Trần Mục ở nhà bế quan tu luyện, mỗi tháng hắn đều dành chút thời gian để nghỉ ngơi, chủ yếu chỉ là hướng dẫn Trần Dĩnh và Trần Hãn tu luyện, sau đó dẫn bọn họ ra ngoài chơi nửa ngày, còn có thể thăm tiểu muội muội mới sinh.

Ánh mắt Trần Dao to tròn rất sáng, vừa mới sinh ra đã có vẻ bất phàm, lúc trừng người rất có lực uy hiếp, có loại bá đạo bễ nghễ bát hoang.

Lúc nàng ta vừa mới sinh ra, trên dưới Trần gia đã cảm thấy không tầm thường, sau này nhất định là thiên kiêu.

Trần Dao không khóc không làm loạn, phần lớn thời gian đều ngủ, Trần Mục còn cẩn thận quan sát hô hấp lúc tiểu muội ngủ rất đặc biệt.

Đó là một loại Hô Hấp pháp rất xưa cũ.

Da thịt bên ngoài cơ thể đều tỏa ra ánh sáng trong suốt.

Trần Mục cũng phải quan sát rất lâu mới phát hiện, nhưng mà hiệu quả nàng ta sử dụng cũng chỉ như vậy, không có bá đạo được như Niết Bàn Hô Hấp pháp.

Trong cơ thể Trần Dao có huyết mạch đặc biệt, loại Hô Hấp pháp này tương tác với huyết mạch đặc biệt của nàng ta cho nên có vẻ bất phàm, mạnh hơn rất nhiều so với Hô Hấp pháp đã cải tiến của hắn, có thể cho người Trần gia sử dụng.

Trần Mục không biết tên của Hô Hấp pháp, trực tiếp lấy cái tên Trần gia Hô Hấp pháp để đặt.
Chương 252 Thiếu niên Kiếm Thánh (1)

Trần Hãn và Trần Dĩnh sử dụng Trần gia Hô Hấp pháp có hiệu quả tốt hơn so với Trần Mục dùng rất nhiều, bởi vì huyết mạch đặc thù trong cơ thể hai người bọn họ tương đối nồng đậm.

Lúc Trần Dao được ba tháng, đã có thể mở miệng nói những từ đơn giản, thiên tư của nàng ta thông tuệ, khiến cho Đường Uyển và Trần Nghiêm rất vui vẻ.

Đứa nhỏ thông minh dễ dàng chăm sóc, không khóc không làm loạn, Trần Dao không tra tấn bọn họ như Trần Dĩnh, hai vợ chồng tương đối thoải mái.

Lúc Trần Dao được sáu tháng, đã có thể đi lại, hơn nữa còn rất vững, nàng ta thậm chí còn đá văng Tiểu Hắc nằm ngủ chắn giữa đường.

Tiểu Hắc chỉ có thể tức giận bỏ đi.

Trần Dao lúc tám tháng tuổi, toàn bộ kinh mạch trong cơ thể đã được đả thông hết, nàng ta còn chưa dùng linh dược lần nào, hoàn toàn là dựa vào huyết mạch của bản thân.

Sân luyện võ Trần gia.

Trần Dao mặc váy nhỏ màu trắng, để tóc ngang vai cùng kiểu với Trần Dĩnh, nàng ta nhân lúc Đường Uyển không chú ý lặng lẽ lẻn đến sân luyện võ xem ca ca và tỷ tỷ luyện kiếm, Trần Thiên Nam nhìn thấy cháu gái bảo bối nhỏ nhắn vội vàng đi qua ôm lấy, sợ nàng ta té ngã.

"Cháu gái ngoan, không được chạy loạn, mẫu thân ngươi sẽ lo lắng." Trần Thiên Nam tươi cười hòa ái nói.

Trần Dao không nghe, kim mâu nhìn chằm chằm vào sân luyện võ, ngón tay út của nàng ta hướng về kiếm gỗ trong tay Trần Dĩnh, mềm mại nói: "Gia gia, con muốn."

"Gia gia làm cho con."

Trần Thiên Nam đặt Trần Dao dưới bóng cây, ông ta cầm lấy khối gỗ, rất nhanh đã gọt xong kiếm gỗ vô phong, thanh kiếm gỗ này nhỏ hơn rất nhiều.

Trần Dao cầm kiếm gỗ nhỏ khoa tay múa chân.

Trần Thiên Nam vuốt râu, trên mặt tràn đầy tươi cười, tư thế này rất bài bản, khiến cho ông ta nghĩ đến Trần Mục trước kia, kinh diễm hơn cả Trần Mục.

Trần Hãn và Trần Dĩnh chú ý tới Trần Dao, nhao nhao chạy tới chơi với nàng ta, Trần Dĩnh vui vẻ ôm Trần Dao hôn một cái: "Tỷ tỷ cho muội kẹo ăn."

Trần Dĩnh lấy kẹo cứng từ trong túi ra, còn cố ý bẻ thành miếng nhỏ, sau đó đút cho Trần Dao.

Trần Dao ngậm kẹo, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, Trần Dĩnh và Trần Hãn cũng cười rộ lên theo, nhìn khuôn mặt tươi cười của bọn họ, Trần Thiên Nam cũng thoải mái cười to.

Trần Thiên Nam vất vả hơn nửa đời người, lúc mới ở nhà còn chưa quen, bây giờ mỗi ngày nhìn các tiểu bối lớn lên, trong lòng vui vẻ nở hoa.

...

Trong phòng.

Trần Mục đột phá đến Cửu phẩm Kiếm Hoàng hậu kỳ, mà viên Thuần Dương thánh đan kia còn lại một phần tư, muốn đột phá đến Kiếm Thánh khó khăn cực kì lớn.

Bất tri bất giác hắn cũng đã gần mười bốn tuổi rồi, muốn trở thành Kiếm Thánh trước năm mười lăm tuổi có chút khó khăn.

Bây giờ Bắc Hoang có rất nhiều người tị nạn từ Tây Hoang, ngay cả Hắc Thạch thành cũng xuất hiện người tị nạn, Trần Mục nhận thấy có gì đó không đúng lắm, hắn thông qua Lâm Hình biết được tình huống, Tây Hoang không sai biệt lắm đã rơi vào tay Hồng Minh.

Các tông Nam Hoang và Hồng Minh đạt thành giao dịch, chỉ cần thả thiên kiêu các tông ra, sẽ cho phép Hồng Minh khống chế Tây Hoang, cho dù không có thiên kiêu uy hiếp, thì cũng không có mấy tông môn nguyện ý đi trêu chọc Hồng Minh.

Vẻ mặt của Trần Mục ngưng trọng, không có hàng rào của Tây Hoang, Bắc Hoang sẽ lộ ra, cũng may phía trước còn có Huyền Kiếm tông ngăn cản, Huyền Kiếm tông có Bạch Thanh Hoan có thể tăng lên rất nhiều đẳng cấp

"Lâm trưởng lão, nếu Hồng Minh ồ ạt xâm phạm, xin dẫn người nhà ta tránh đi."

"Yên tâm, lão phu sẽ làm như vậy."

Trần Mục định đi sơn mạch Táng Tiên.

Kim Thành Thánh dùng mạng mở Tiên Môn, để cho lượng lớn vật chất thần bí phía sau Tiên Môn rơi xuống.

Lúc trước Hồng Phong sư huynh Kiếm Khai Tiên Môn, tiểu bối Lăng Vân tông lần lượt đột phá, cho nên Trần Mục muốn đến sơn mạch Táng Tiên để bế quan.

Trần Mục không lập tức khởi hành.

Hắn tiếp tục tu luyện ở Trần gia hơn một tháng.

Sinh nhật lần thứ mười bốn của Trần Mục, hắn đã cao 1m75, dáng người thon dài, Đường Uyển làm mì trường thọ cho huynh muội bọn họ.

"Chúc mừng sinh nhật ca ca."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dĩnh mang theo nụ cười duyên dáng.

Nàng ta thích ăn mì trường thọ nhất.

Trần Dao đứng trên ghế dài, nàng ta còn chưa tới một tuổi, nhưng cái gì cũng có thể ăn, cũng không thèm liếc mắt nhìn Trần Mục một cái.

Trần Mục chú ý tới Trần Dao phát triển nhanh hơn trẻ con cùng trang lứa, chiều cao cũng đã cao hơn Trần Dĩnh khi cùng tuổi, không có triệu chứng như Dĩnh Dĩnh.

Hắn còn lo lắng sợ Trần Dao không cao lên được.

Trần Dĩnh đã mười tuổi, nhưng vẫn là bộ dạng năm sáu tuổi, tâm trí cũng không thay đổi, mỗi ngày vui vẻ giống như một đứa trẻ.

Ăn mì xong, uống xong nước.

Trần Mục mỉm cười: "Ngày mai ca ca đi xa, chiều nay dẫn các muội ra ngoài chơi."

"Đi bắt cá."

"Được, dẫn các muội đi bắt cá."

Trần Mục không chừng phải rời đi thật lâu, cho nên trước khi rời đi định cùng đệ đệ và muội muội chơi một lát.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nghe thấy bắt cá, lập tức chạy đến gần đó, bọn nó cảm thấy rất hứng thú với cái này.

"Dao Dao đi cùng có được không?"

Trần Dĩnh nhìn về phía muội muội Trần Dao.

Trần Dao nhìn về phía Đường Uyển, Đường Uyển cười cười, dịu dàng nói: "Dao Dao còn nhỏ bên ngoài không an toàn, sau này theo các con đi chơi."

Trần Dĩnh và Trần Hãn vốn hoạt bát, Đường Uyển sợ nhiều đứa đi theo, Trần Mục không chăm sóc hết được.

Trần Mục cười nói: "Dao Dao ngoan, lần sau ca ca dẫn muội đi."

"Hừ."

Trần Dao bĩu môi.

Trần Mục mang theo Trần Dĩnh và Trần Hãn rời khỏi Trần gia, Trần Dao ở nhà cầm kiếm gỗ nhỏ chơi đùa, sau đó cảm thấy không có ý nghĩa, nàng ta bưng ghế nhỏ đến đình viện ngồi ngẩn người.

Đường Uyển dệt quần áo bên cạnh nàng ta.

Ngay cả Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng chạy ra ngoài chơi, chỉ có Trần Dao ở nhà một mình, trong miệng nàng ta nhỏ giọng nói thầm: "Trần Mục, xấu xa."

Buổi tối.

Trần Mục đưa đệ đệ và muội muội về nhà.

Trần Dao ở phía xa đã nghe thấy tiếng cười của ca ca và tỷ tỷ, cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi, Đường Uyển cười nói: "Dao Dao, chúng ta đi ăn cơm."

Mọi người đến tổ trạch ăn cơm.

Trần Mục làm thêm một con cá nhỏ chiên bơ.

"Thật thơm."

"Thật giòn."

Trần Dĩnh và Trần Hãn cười nói, con này là hai người bọn họ cùng bắt, cho nên vô cùng vui vẻ.

"Meo meo~"

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch kêu to.

Trần Dĩnh cầm hai con cá nhỏ cho chúng ăn.
Chương 253 Thiếu niên Kiếm Thánh (2)

Trần Dao đứng trên ghế, cầm thìa ăn cháo thịt, nàng ta rất mạnh mẽ, không thích được đút cơm, ánh mắt trừng vào cá khô nhỏ.

Tất cả mọi người đều sợ Trần Dao bị mắc nghẹn, Trần Mục gắp một con cá khô đưa đến bên miệng tiểu muội.

Trần Dao cắn một miếng.

Rất giòn và thơm.

Đường Uyển và Trần Nghiêm đều nhìn Trần Dao.

Trần Mục cười nói: "Mẫu thân, yên tâm đi, con chiên rất giòn, không có xương."

Trần Dao có hàm răng nhỏ chỉnh tề trắng tinh, đừng nói ăn cá, gặm xương cũng được, đứa trẻ nhỏ bình thường căn bản không thể so sánh với nàng ta.

"Ta vẫn muốn."

Trần Dao mềm mại nói.

"Gọi ca ca."

Trần Mục nhíu mày.

"Tỷ tỷ."

Trần Dao hô lên.

Trần Dĩnh nghe thế, vội vàng đứng lên ghế, đệm chân gắp cá nhỏ cho muội muội.

Nàng ta cười duyên nói: "Dao Dao, muội phải ăn chậm một chút, đừng để nghẹn."

"Cám ơn tỷ tỷ."

Trần Dao vui vẻ ăn cá nhỏ.

Trần Mục không nhịn được cười thành tiếng, bọn Trần Thiên Nam cũng cười ha ha theo.

Chỉ có Đường Uyển không cười, nghiêm túc nói: "Dao Dao, sao con không thích ca ca?"

"Ca bắt nạt con, không dẫn con đi chơi."

"Ca ca rất thích con."

Đường Uyển cười lắc đầu.

Trần Mục không nhịn được cười thành tiếng, chắc là do lúc mới sinh đã búng trán tiểu muội, không ngờ trí nhớ của nàng ta lại tốt như vậy, bây giờ vẫn còn nhớ kỹ.

Ăn cơm xong.

Các bậc tiểu bối ở tổ trạch hóng mát.

Trần Dĩnh ngồi trên người Trần Mục, Trần Hãn ngồi trên người Trần Thiên Nam.

Chỉ có Trần Dao cầm kiếm gỗ nhỏ vung vẩy, Trần Thiên Nam chú ý tới, những kiếm chiêu này ông ta chưa từng thấy qua, Trần Dĩnh và Trần Hãn bọn họ cũng chưa từng dùng qua.

"Dao Dao, đây là ai dạy cho ngươi?"

"Không có ai dạy."

Trần Dao nghiêm túc lắc đầu.

Nàng ta tiếp tục vẫy kiếm gỗ nhỏ.

"Loạn vũ?"

Trần Thiên Nam thấp giọng nói.

Trần Mục biết, đây cũng không phải là loạn vũ, trong kiếm chiêu này có quy luật, Trần Dao càng sử dụng càng thuận, hẳn là có liên quan đến huyết mạch đặc biệt trong cơ thể.

Trần Dao tạm thời còn chưa thể thi triển hoàn chỉnh, nhưng theo tuổi tác của nàng ta tăng lên, khẳng định có thể thức tỉnh rất nhiều kiếm kỹ cổ xưa.

Trần Thiên Nam nhìn Trần Dao, nàng ta đối với kiếm không phải là cảm thấy hứng thú chơi đùa, mà là rất nghiêm túc, cứ như là trời sinh chính là vì luyện kiếm mà sinh ra.

Trần Mục nhắc nhở: "Gia gia, nếu Trần gia gặp nguy hiểm, ngài hãy dẫn mọi người rời đi với Lâm Hình trưởng lão, không nên ở lại Hắc Thạch thành."

"Yên tâm đi, gia gia không cổ hủ như vậy, chúng ta ở đâu thì đó chính là Trần gia."

Trần Thiên Nam cười gật đầu, ý bảo cho Trần Mục không cần lo lắng.

Đêm khuya.

Trần Mục chuẩn bị rời đi.

Hắn còn cố ý đến gặp muội muội.

Trần Dĩnh và Trần Dao đang ôm nhau ngủ.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhảy lên vai Trần Mục, sau đó lưu quang màu vàng bay lên trời, trong chớp mắt biến mất ở Hắc Thạch thành.

sơn mạch Táng Tiên.

Xung quanh bị san bằng thành bình địa, nhưng nơi này không hoang vắng như trước kia, ngược lại sinh cơ dào dạt.

Gió nhẹ thổi qua, làn sóng màu xanh lá cây đung đưa.

Trần Mục đi tới giữa sơn mạch Táng Tiên, bốn phía đều là thảo nguyên, hắn thông qua Pháp Nhãn Kim Đồng nhìn thấy vật chất thần bí xung quanh, thậm chí còn cảm ứng được quy tắc đặc biệt sau Tiên Môn.

Quy tắc hoàn chỉnh hơn so với phàm trần.

Trần Mục ngồi xếp bằng trên ốc đảo, hắn lấy ra một bình chất lỏng màu vàng, nhìn Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đang thèm ăn lập tức thưởng cho chúng một giọt.

Hai tiểu tử vui vẻ lăn lộn.

Trần Mục sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp tu luyện, hắn được bao phủ ở trong niết bàn hỏa, da thịt hấp thu vật chất thần bí xung quanh, trong cơ thể còn đang luyện hóa Thuần Dương thánh đan và Chân Phượng Huyết Mạch.

Năng lượng màu vàng bàng bạc tràn vào Kiếm Cung, những vật chất thần bí kia cung cấp lượng lớn năng lượng sinh mệnh, còn đang không ngừng rèn luyện thân thể Trần Mục, vật chất màu vàng trong cơ thể hắn đang cắn nuốt vật chất thần bí vừa hấp thu kia, máu màu vàng trong cơ thể dần dần tăng lên.

"Đây là quy tắc không gian?"

Trần Mục bỗng nhiên bắt được quy tắc không gian còn sót lại của sơn mạch Táng Tiên, hơn nữa còn là hai loại.

Kiếm quang của Khương Phục Tiên có thể tùy ý xuyên qua không gian, thân thể hai vị Kiếm Tiên kia có thể xuyên qua không gian, đều là năng lực mà Trần Mục rất ngưỡng mộ.

Trần Mục vốn còn muốn minh tưởng để tăng niệm lực, bây giờ hắn đã là Tứ phẩm Niệm Hoàng, nhưng rất ít khi sử dụng trước mặt người khác, đây là đòn sát thủ thật sự, cho dù là cường giả Kiếm Hoàng đỉnh phong, nếu bị hắn dùng niệm thuật đánh lén thì không chết cũng bị trọng thương.

Trong Táng Tiên địa, Trần Mục hấp thu chấp niệm, biết được rất nhiều tin tức liên quan đến độ kiếp, muốn độ kiếp, không chỉ đạo quả phải chịu được khảo nghiệm, thần hồn và thân thể cũng phải chịu được.

Rất nhiều cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, đạo quả vượt qua nhưng mà thần hồn yếu hoặc là thân thể yếu, cuối cùng dẫn đến độ kiếp thất bại.

Trần Mục nhận thấy quy tắc không gian ở đây còn chưa hoàn toàn biến mất, hơn nữa còn rất mãnh liệt, hắn lập tức cảm ứng, muốn nắm giữ được nó.

"Niệm lực sau này có thời gian tăng lên, cơ hội cảm ngộ quy tắc không gian cũng không nhiều lắm."

Hoàn cảnh của sơn mạch Táng Tiên rất đặc biệt, đây cũng là lý do vì sao Trần Mục có thể cảm ứng được quy tắc không gian, nơi này là lĩnh vực đặc biệt do vật chất thần bí xây dựng.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ở gần đó ăn cỏ, cỏ chúng nó ăn đều mang theo kim quang nhàn nhạt, rõ ràng là đã bị biến dị, lông toàn thân sáng bóng.

Tây Hoang, Đại Tây sơn.

Xung quanh đất đỏ ngàn dặm, khắp nơi đều là tàn tích đoạn bích, một người trung niên mặc cẩm bào hoa quý và một nữ nhân xinh đẹp mang mặt nạ quỷ đi bộ trong phế tích.

Người trung niên mặc cẩm bào là Nhị trưởng lão Hồng Minh Minh Thu Hà, nữ nhân mang mặt nạ quỷ là Hàn Giang Tuyết.

Tà tông dư nghiệt có thể sống, cũng là dựa vào thế lực của Hồng Minh che chở, Hồng Minh thành lập cũng có nguyên nhân rất lớn với Tà tông, bọn họ dùng bí pháp của Tà tông để phát triển mạnh Thánh Kiếm sơn, muốn bọn họ và Lăng Vân tông lưỡng bại câu thương, ai ngờ kế hoạch nhiều năm lại bị Khương Phục Tiên dễ dàng phá hủy.

Nơi này là quê hương của Tà tông.

Bây giờ chỉ còn lại một đống đổ nát.
Chương 254 Thiếu niên Kiếm Thánh (3)

Hàn Giang Tuyết đột nhiên ra tay, huyết quang khiến cho mặt đất cách đó không xa sụp đổ, bên trong ẩn giấu huyền cơ, hai người đi tới trước hố sâu thâm tàng.

Bên trong có bộ xương cao lớn đen kịt, có tám cánh tay, sau lưng có tám thanh kiếm xương, cách rất xa cũng có thể nhận ra hung uy.

Minh Thu khẽ nhíu mày, nói: "Mùi máu tươi nồng đậm, không hổ là Tà tộc!"

Hàn Giang Tuyết nhìn chăm chú vào sâu trong động khanh, trong mắt mang theo niềm vui gần như điên cuồng: "Thi hài Tà tổ không chết bất diệt, chỉ cần Huyết Tế là có thể hồi phục lại, ta có thể khống chế nó quét ngang Hoang Châu."

"Mất bao lâu?"

"Đại khái cần khoảng ba năm."

Minh Thu khẽ nhíu mày: "Thời gian ba năm quá dài, có thể sớm hơn không?"

"Có thể sớm hơn, nhưng sức mạnh của thi hài Tà tổ không có cách nào khôi phục đến đỉnh phong."

"Mau chóng hồi phục, không cần nó đối phó với Khương Phục Tiên, có thể quét ngang Bắc Hoang là được."

"Ta cần lượng lớn huyết thực, thực lực càng mạnh thì thi hài Tà tổ có thể nhanh chóng hồi phục."

"Yên tâm, Hồng Minh sẽ cho ngươi tài nguyên, chỉ cần phục tùng mệnh lệnh của chúng ta sau này ngươi có thể xây dựng lại Tà tông ở Tây Hoang, nhưng ngàn tuyệt đối không nên có ý nghĩ khác." Minh Thu mảy may cảnh cáo.

Hàn Giang Tuyết cung kính gật đầu, mỉm cười cảm kích nói: "Đa tạ Nhị trưởng lão."

"Đáng tiếc, không biết Khương Phục Tiên rốt cuộc có bị trọng thương không." Minh Thu lắc đầu khẽ thở dài.

Lão bối Kiếm Thánh trở về nói Khương Phục Tiên bị trọng thương, nhưng mà Cung Uy Nhuy và Hàn Đằng đuổi theo đến Bắc Hoang cũng không còn xuất hiện nữa.

Rõ ràng, tất cả họ đều đã chết.

Lãnh đạo Hồng Minh khiếp sợ, một bộ phận cảm thấy Khương Phục Tiên đã bị trọng thương, một bộ phận lại cảm thấy Khương Phục Tiên không có gì đáng ngại, cho nên Hồng Minh không tùy tiện tổ chức tiến công, chỉ có thể chiếm cứ Tây Hoang trước.

Bọn họ đang chuẩn bị kế hoạch mới, dự định lợi dụng sức mạnh của Tà tông tiến công Bắc Hoang, bức các tông Nam Hoang lên Bắc Hoang, sau đó quân chủ lực của Hồng Minh thuận thế bao trùm Nam Hoang, bọn họ tính toán thôn tính Hoang Châu một cách triệt để.

Mười tháng sau.

Đông Hoang, sơn mạch Táng Tiên.

Xung quanh đầy cỏ cây cao đến nửa người.

Chỉ có lúc gió thổi mới có thể nhìn thấy bóng dáng của Trần Mục, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nằm sấp bên cạnh hắn.

Đột nhiên Trần Mục mở mắt ra, hai tròng mắt phóng ra kim quang, toàn bộ cỏ cây xung quanh đều cúi đầu.

Kiếm Cung trong cơ thể phát ra quang mang mãnh liệt, kiếm quang rực rỡ phóng lên trời, cỏ cây xung quanh đều bị chém ra một khe nứt.

Trong chớp mắt.

Khu vực ngàn trượng đều bị sương xám bao phủ, Trần Mục phóng xuất ra Hỗn Độn Kiếm Vực, phạm vi bao trùm càng rộng lớn, hơn nữa hiệu quả càng bá đạo.

Ở trong kiếm vực của hắn, những người khác không có cách nào điều động lực lượng quy tắc xung quanh, bởi vì ở trong Hỗn Độn kiếm Vực Trần Mục mới là chúa tể thật sự.

Các mảnh vỡ của các quy tắc xung quanh thuộc về hắn.

Áp chế lực quy tắc của kiếm vực đối với rất nhiều cường giả Kiếm Thánh mà nói là vô dụng, bởi vì Kiếm Thánh nắm giữ quy tắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng có thể ngăn cản Kiếm Tiên xuyên qua không gian ở trong Hỗn Độn Kiếm Vực.

Hiệu quả áp chế này so với kiếm vực chỉ áp chế linh lực không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, Trần Mục cuối cùng cũng có phương thức nhằm vào Kiếm Tiên.

Nhưng muốn chiến thắng Kiếm Tiên, còn có được lực lượng sánh ngang với Kiếm Tiên, con đường phía trước còn rất dài.

Trần Mục thu hồi Hỗn Độn Kiếm Vực.

Trong Kiếm Cung, kim sắc bản mệnh dài hơn mười mét, đây là dấu hiệu đột phá đến Kiếm Thánh, Trần Mục trước năm mười lăm tuổi đã trở thành cường giả Kiếm Thánh.

Cả người Trần Mục tràn ngập kim quang.

Cường giả Kiếm Thánh chính là tầng cao nhất của kim tự tháp Vạn Tượng đại lục, Trần Mục không có kiêu ngạo, hắn biết mình ở tầng kia chỉ có thể tính là đáy, còn chưa lên tới đỉnh kim tự tháp.

Bên ngoài thân kiếm của bản mệnh kiếm có chín đạo hào quang lóe lên, đây là chín đạo gông xiềng vô hình, mỗi đạo gông xiềng đều sẽ xiềng xích người tu hành trở nên mạnh mẽ, phá vỡ gông xiềng mới có thể tăng không gian phát triển lên.

Ở cảnh giới trước Kiếm Thánh, rất khó xuất hiện xiềng xích, chỉ có đột phá đại cảnh giới mới có thể có xiềng xích tồn tại, mà ở Kiếm Thánh cảnh, mỗi tiểu cảnh giới đều có một xiềng xích tồn tại, muốn chém đứt xiềng xích so với những cảnh giới trước kia rất khó.

"Đây là Kiếm Thánh!"

Trần Mục cảm giác cả người tràn ngập sức mạnh.

Trong chớp mắt hắn xuất hiện ở chỗ cao, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, chúng nó cảm giác nhạy bén, cũng không biết Trần Mục rời đi từ khi nào.

Trần Mục ở trong Táng Tiên địa lóe ra, hắn thông qua hấp thu vật chất thần bí phía sau Tiên Môn, thân thể lần nữa tăng cường, hơn nữa cảm ngộ được quy tắc không gian, đã có thể khiến thân thể xuyên qua không gian.

"Đáng tiếc, chỉ có thể xuyên qua trong vòng mười dặm, năng lượng tiêu hao còn rất nhanh." Trần Mục khẽ lắc đầu, nếu có thể trong nháy mắt xuyên qua ngàn dặm thì tốt biết bao.

Quy tắc không gian nắm giữ mạnh hơn Ảnh Vô Tung rất nhiều, Trần Mục có thể trong nháy mắt xuyên qua không gian, hoàn toàn không cần tích lực, khoảng cách còn cực kỳ xa, chỉ là tiêu hao năng lượng so với Ảnh Vô Tung lớn hơn nhiều.

"Không biết có thể dựa vào quy tắc không gian tiến vào Hoang Thần điện không." Trần Mục thấp giọng nói.

"Chúng ta đi thôi."

Trần Mục muốn đi thử xem.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch bay lên trời, chúng đáp xuống vai Trần Mục.

Vài ngày sau.

Họ đến trung tâm của Hoang Châu.

Khu vực này trải dài núi non, Trần Mục phát hiện có một tấm bia đá cao chót vót, hắn đi tới gần đó, trên tấm bia đá trải đầy bụi bặm.

Trần Mục phất tay, bụi bặm trên mặt bia đá bị gió thổi tan, trên bia đá có một bức tranh.

Bức họa kia đã mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy phía trên tấm bia đá là sinh linh đang đứng ngược xuống, phía dưới tấm bia đá là sinh linh đứng thẳng, nhưng bọn họ đều nhìn lên bầu trời

Trần Mục ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.

Trần Mục nhìn lên bầu trời.

Trên bầu trời có vài đám mây trắng trôi qua.

Nếu bức tranh này miêu tả khung cảnh thật, bầu trời chỉ là rào cản ngăn cách hai giới, thế giới phía sau Tiên Môn và thế giới của hắn thật ra là một, mặt đất tròn, bầu trời cũng tròn.
Chương 255 Hoang Thần điện (1)

Mặt đất là vòng tròn lập thể, bầu trời là vòng tròn của mặt phẳng, toàn bộ thế giới là hình cầu, quả bóng này rất lớn, lớn đến mức cường giả Kiếm Thánh cũng khó có thể phát hiện được.

Trần Mục cảm thấy suy nghĩ này không đúng lắm, Tiên môn ở dưới tinh không, sâu trong tinh không là quần tinh lấp lánh, chẳng lẽ sâu trong tinh không chính là thế giới phía sau Tiên Môn? Nói như vậy vượt qua tinh không cũng có thể đến được thế giới sau Tiên Môn, nhưng thế gian cũng không có loại giả thuyết này.

"Có lẽ có khả năng này, nhưng độ khó vượt qua tinh không tuyệt đối sẽ không nhỏ hơn Kiếm Khai Tiên Môn." Trần Mục tự mình nói.

"Hay là sau này thảo luận với sư phụ."

Trần Mục cảm giác được gần đó có không gian ba động đặc biệt, hắn vận dụng quy tắc không gian, trực tiếp bước vào không gian, trước mắt là không gian đen tối.

"Meo~"

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhìn xung quanh.

Hai đứa bọn nó bị dọa sợ không nhẹ, Trần Mục cũng có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng mình đã xuất hiện ở sâu trong tinh hải, xung quanh đều là những vì sao.

Những ngôi sao này nhìn như rất gần, nhưng lại cách Trần Mục lại rất xa, không gian gần đó vặn vẹo, tồn tại áp lực cường đại, thân thể bình thường rất khó chống đỡ.

"Kiếm Cung bí cảnh."

Trần Mục suy đoán đây là bí cảnh do cường giả Kiếm Cung tạo thành, cho nên không giống với Táng Tiên địa, có chút giống với Nội Cảnh địa, nội cảnh chỉ có thể nguyên thần đi vào, mà tòa bí cảnh này cũng không có nhiều yêu cầu như vậy.

Trong Kiếm Cung có rất nhiều ngôi sao, Trần Mục chú ý tới cung điện màu đen nằm ngang ở một ngôi sao trên cao, cho dù hắn trở thành cường giả Kiếm Thánh, đối mặt với tòa cung điện treo ở trên cao kia cũng cảm nhận được cảm giác áp bách.

Bề ngoài tòa cung điện kia cực kỳ hoành tráng, Trần Mục ở trước mặt nó có vẻ đặc biệt nhỏ bé: "Đó hẳn là Hoang Thần điện."

Trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn chú ý đến bốn phía cũng không thấy điều gì kỳ lạ, sau đó chậm rãi tới gần Hoang Thần điện.

Các ngôi sao xung quanh gây áp lực rất lớn cho Trần Mục, nhưng hắn vẫn chậm rãi tới gần Hoang Thần điện, trước điện có quảng trường vuông vắn, bốn phía có bốn cột đá cao lớn, phía trên là đồ đằng của bốn vị thần thú, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ trấn thủ bốn phương, những đồ đằng kia khắc họa sống động như thật.

Trần Mục đặt chân lên quảng trường.

Nhưng mà việc đánh dấu vẫn chưa thành công.

Hắn nhìn tòa cung điện tráng lệ kia, khẽ lắc đầu: "Xem ra cần phải vào điện."

Trần Mục hy vọng sẽ không có rắc rối gì.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhảy từ trên vai hắn xuống, chúng chạy về phía cột đá xung quanh, Trần Mục thấy thế nghiêm túc nói: "Trở lại đây!"

Hai tiểu tử ngoan ngoãn chạy về, Trần Mục không nhìn thấy điều kỳ lạ, không có nghĩa là nơi này không có nguy hiểm, vẫn là phải chú ý.

Tòa quảng trường này lớn hơn mười lần quảng trường của Lăng Vân tông, Trần Mục không vội vàng đi vào Hoang Thần điện, bước không nhanh không chậm.

Có chín bậc thang trước khi vào điện.

Trần Mục bước vào bậc thang thứ nhất cũng cảm giác được áp lực, khi đến bậc thang thứ hai áp lực tăng lên gấp bội, khi bước lên bậc thang thứ ba thân thể căng thẳng, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chỉ có thể ở lại ngoài điện.

Hai đứa nó ngoan ngoãn nằm sấp dưới bậc thang, hai cái đuôi đong đưa có quy luật.

Trong cơ thể Trần Mục có lôi âm vang vọng, hắn thành công bước lên bậc thang thứ tư, khẽ nhíu mày, đây đã là cực hạn của sức mạnh thân thể hắn.

Khi Trần Mục đặt chân lên bậc thang thứ năm, hắn sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, trên người xuất hiện niết bàn hỏa, chỉ dựa vào lực lượng thân thể thì không có cách nào leo lên tất cả các bậc thang, áp lực nơi này khủng bố hơn nhiều so với hắn nghĩ.

Đến bậc thang thứ sáu thì sử dụng Bá Đạo Kiếm Ý.

Bậc thang thứ bảy vận dụng Chân Phượng Huyết Mạch.

Bậc thang thứ tám, vận dụng Chân Long Huyết Mạch.

Trước mắt chỉ còn bậc thang cuối cùng, Trần Mục lấy ra Thanh Vân kiếm, vận dụng Hạo Nhiên Kiếm Ý, chuẩn bị mượn năng lượng trong Thanh Vân kiếm và chín thanh Đoạn Kiếm.

Lúc này hắn bỗng nhiên phát hiện năng lượng trong Thanh Vân kiếm và chín thanh đoạn kiếm không còn lại bao nhiêu, sau mấy lần ác chiến năng lượng của chúng đã tiêu hao gần như không còn.

Tức là sử dụng quy tắc không gian, cũng có thể bị áp lực đáng sợ này nháy mắt đè nát.

Trần Mục sử dụng Hỗn Độn Kiếm Vực, cả tòa Hoang Thần điện đều bị sương xám bao phủ, áp lực khủng bố xung quanh cũng biến mất.

"Quả nhiên có thể."

Trong mắt Trần Mục có chút hưng phấn.

Hỗn Độn Kiếm Vực có thể triệt tiêu quy tắc xung quanh, nhưng mở ra Kiếm Vực là tiêu hao cực kì nhiều năng lượng, Trần Mục rất nhanh đã đẩy cổng lớn của Hoang Thần điện ra, hắn thành công đi vào Hoang Thần điện.

Bên trong cung điện trống không, Hắc Thiết Vương Tọa ở giữa khiến cho Trần Mục khiếp sợ, vương tọa do hơn một ngàn thanh trường kiếm đúc thành, phần lớn kiếm đều hoàn chỉnh, chúng còn mang theo ba động mạnh mẽ.

Trần Mục nhìn thấy trong đó có kim loại màu đặc biệt tồn tại, đó là tiên kim, bên trong có tiên kiếm, nhưng đã bị bẻ gãy.

Trên người Trần Mục có một thanh tiên kiếm màu vàng, bị Khương Phục Tiên dùng năng lượng phong ấn lại, hai người bọn họ rất khó để phá hủy thanh tiên kiếm kia.

Thanh tiên kiếm kia có ý thức, Trần Mục không thể khống chế, không có cách nào phá hư, chỉ có thể phong ấn, còn không thể tùy tiện ném đi, sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Trần Mục mang theo trên người cũng có chút tai họa ngầm, chỉ sợ phong ấn của Khương Phục Tiên nới lỏng.

Thanh Vân kiếm trong tay đang run rẩy.

Trần Mục cảm giác được kiếm ý đáng sợ, Kiếm Vương Tọa kia cũng không thể tùy tiện ngồi xuống, có lẽ hắn còn chưa tới gần đã bị kiếm ý đáng sợ xé thành mảnh nhỏ.

【Thành công đánh dấu Hoang Thần điện】

【Chúc mừng đạt được Hoang Thần giáp】

Ầm ầm.

Bóng dáng u ám hiện lên.

Trên Kiếm Vương Tọa xuất hiện hình ảnh đáng kinh ngạc.

Hai mắt của Trần Mục trợn tròn, hắn cũng sợ đến mức giật mình, giáp trụ u ám giống như thần minh khôi ngô, lười biếng dựa vào Kiếm Vương Tọa.

Trời đất trở nên yên tĩnh.

"..."

Trần Mục có chút không biết nên nói gì.

Hoang Thần giáp ở phía xa, tùy tiện tới gần Kiếm Vương Tọa, rất có thể hắn sẽ bị xé rách thành mảnh nhỏ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom