• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh (16 Viewers)

  • Chương 326-330

Chương 326 Thiên Phượng Hô Hấp Pháp (1)

Vừa rồi trên đường Lâm Diệu Ngữ đã nói với hắn, Chân Phượng chi linh cũng không phải hồn phách của hung thú, mà là hồn linh sinh ra trong di hài của Chân Phượng.

Chân Phượng chi linh có được trí nhớ của bản thể, bắt lấy thôn phệ là có thể thức tỉnh Chân Phượng Huyết Mạch.

Trần Mục sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, cả người tràn ngập kim sắc hỏa quang, Chân Phượng Huyết Mạch trong cơ thể hắn đang xao động, khẳng định có liên quan đến hồn linh kia.

Hồn linh trong hài cốt Chân Phượng cũng đang xao động, nó bỗng nhiên xông thẳng về phía Trần Mục mà đến.

Phượng ảnh màu vàng bao phủ thân thể Trần Mục, hắn bị kim sắc quang mang hừng hực thiêu đốt bao phủ, cánh tay trái có văn lộ Chân Phượng ra cứ như là đang sống lại, đạo văn lộ kia ở bên ngoài da cánh tay trái di chuyển tới lui.

Mặc dù là hồn linh, nhưng nó mang theo hung niệm khủng bố lao vào thức hải của Trần Mục.

Cũng may Nguyên Thần của Trần Mục cực kỳ cường đại, trực tiếp đưa tay bắt lấy hồn linh của Chân Phượng.

"Đơn giản như vậy sao?"

Trần Mục có chút không thể tin được.

Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại cũng là bình thường, Hoang Châu cũng không có tồn tại niệm sư, thần hồn của Lâm Diệu Ngữ không mạnh, muốn thuần hóa hồn linh căn bản không có khả năng.

Thức hải của Trần Mục xuất hiện vòng xoáy, hắn thôn phệ Chân Phượng chi linh, truyền thừa cổ xưa tràn vào trong thức hải.

Hồn linh có được truyền thừa vượt xa tưởng tượng, hắn thấp giọng nói: "Thiên Phượng Hô Hấp pháp!"

Trần Mục còn nhận được thông tin của Phượng tộc, Phượng Tổ viễn cổ Thiên Phượng, hậu duệ của Thiên Phượng là Chân Phượng, Chân Phượng lại diễn hóa ra đủ loại hậu duệ.

Thiên Phượng Hô Hấp pháp so với Niết Bàn Hô Hấp pháp còn mạnh hơn rất nhiều lần, loại Hô Hấp pháp này chỉ có viễn cổ Thiên Phượng mới có được, bộ di hài này là viễn cổ Thiên Phượng?

Thiên Phượng rất mạnh.

Bộ hài cốt trông không giống như vậy.

Chẳng lẽ nói là do hồn linh biến dị?

Trần Mục thôn phệ hồn linh, có được niệm lực bàng bạc, Nguyên Thần lần nữa trở nên mạnh mẽ, hắn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn sử dụng Thiên Phượng Hô Hấp pháp để tu luyện.

Trong huyết trì xung quanh có sương mù màu đỏ tràn ra, toàn bộ đều vọt tới chỗ Trần Mục, ở trong máu thịt của hắn, ầm ầm chấn động, máu nóng giống như đang thiêu đốt, có lượng lớn năng lượng màu vàng vọt vào Kiếm Cung.

Linh lực luyện hóa của Thiên Phượng Hô Hấp pháp so với linh lực ban đầu càng mạnh hơn, nhưng Trần Mục vẫn cảm giác không thích hợp, cỗ linh lực này vẫn không có thần lực mạnh như cũ.

Khương Phục Tiên từng nói qua, thần lực sánh ngang với tiên lực, nhưng cỗ lực lượng này tiềm cận với tiên lực, nhưng so với tiên lực của Long Ngạo Trần còn kém một chút.

Hai canh giờ sau, cánh tay trái Chân Phượng Huyết Mạch xuất hiện thay đổi, cánh tay hiện lên vảy phượng màu vàng, không phải lông vũ, lực lượng của cả bàn tay tăng vọt.

Vảy phượng màu vàng giống như găng tay.

Trần Mục cảm giác được lực lượng cường đại không gì sánh kịp, huyết mạch Chân Phượng hoàn toàn thức tỉnh trong nháy mắt, cả cánh tay cứ như là sống lại.

Cánh tay trái bị chấn động nhẹ.

Không gian cũng theo đó nổi lên gợn gợn.

"Thì ra là như vậy."

"Thần lực ở trong huyết mạch Thần tộc, huyết mạch đặc biệt trong cơ thể lại càng mạnh, thần lực cũng càng mạnh."

Bên ngoài Phượng Vẫn Tháp, Lâm Diệu Ngữ cảm giác được trái tim rung động, huyết mạch trong cơ thể nàng ta bị áp chế, loại cảm giác này rất ít khi xuất hiện.

Nàng ta là người có huyết mạch Chân Phượng, mạnh hơn huyết mạch của nàng ta càng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nàng nghĩ đến Trần Mục vừa mới tiến vào Phượng Vẫn Tháp, kinh hô: "Không tốt!"

Trong lòng Lâm Diệu Ngữ không khỏi lo lắng, Chân Phượng chi linh có thể bị Trần Mục thôn phệ rồi hay không?

Nàng ta ở bên ngoài Phượng Vẫn Tháp đi tới đi lui.

Trong tháp.

Chân Phượng Tinh trong huyết trì bốn phía hóa thành đoàn sương máu bao bọc Trần Mục, trong đó lượng lớn năng lượng bị hấp thu vào Kiếm Cung, huyết mạch cũng bị cánh tay trái cắn nuốt.

Cánh tay trái của Trần Mục có được thần lực, không ngừng cắn nuốt màn sương máu, cỗ thần lực này còn đang tăng cường.

"Một quyền này đi xuống chỉ sợ không có Kiếm Thánh nào có thể dựa vào lực lượng thuần túy của thân thể mà đỡ được, không chừng có thể đấu một trận với Kiếm Tiên ở Tiên giới."

Trần Mục nhìn tay trái của mình, trong lòng vừa động, kim lân trong nháy mắt biến mất, cánh tay khôi phục sáng bóng trắng nõn, đầu ngón tay có thần lực kim sắc lượn lờ, giơ tay lên cũng có thể dễ dàng xé mở không gian.

Theo vận chuyển của Thiên Phượng Hô Hấp pháp, linh lực và Chân Phượng Huyết Mạch trong cơ thể Trần Mục cũng đang trở nên mạnh mẽ, muốn rèn luyện toàn bộ năng lượng trong cơ thể thành trạng thái mạnh hơn còn cần thời gian rất dài.

Hắn chuyên chú hấp thu Phượng Huyết Tinh trong huyết trì, dùng để tăng cường độ thần lực.

Gần buổi tối.

Ánh chiều tà chiếu rọi Phượng các.

Một đạo huyết quang phóng lên trời.

Thiên kiêu các tông nhìn về phía Tông Chủ điện, cường giả các tông lập huyết thệ ký kết minh ước, các thế lực lớn ở hai châu Hồng Hoang chính thức kết minh.

Thiên kiêu hai châu hoan hô nhảy nhót.

Minh ước để cho thế lực hai châu giúp đỡ lẫn nhau, gặp phải thế lực bên ngoài quấy nhiễu phải cùng nhau chống địch, nếu như vi phạm, người lập ước sẽ bị thiên phạt, thế lực thuộc về cũng sẽ bị các thế lực khác trừng phạt.

Lâm Diệu Ngữ đi tới đi lui bên ngoài Phượng Vẫn Tháp, theo thời gian trôi qua bữa tiệc tối sắp bắt đầu, đến lúc đó không thể không có thân ảnh của Trần Mục.

Trong tháp, Trần Mục mở con ngươi ra, hắn cảm giác toàn thể thân thể lại mạnh lên, nhìn hồ nước trong suốt xung quanh khẽ lắc đầu, Phượng Vẫn Tháp sau này chỉ còn lại bộ xương này, nghe nói xương hung thú nấu thuốc rất bổ, đồ chơi này vẫn là để lại cho Phượng các hưởng dụng đi.

Trần Mục đứng dậy.

Hắn đi khỏi Phượng Vẫn Tháp.

Tâm tình Lâm Diệu Ngữ lúc này thấp thỏm.

Trần Mục cực kỳ cảm kích: "Lâm tiên tử, đa tạ sự trợ giúp của ngươi, ta mới có thể thôn phệ được Chân Phượng chi linh."

"..."

Vẻ mặt của Lâm Diệu Ngữ ngốc trệ, nàng mím môi, có được Niết Bàn Hô Hấp pháp cũng có thể thức tỉnh huyết mạch Chân Phượng trong cơ thể, nàng ta khẩn cầu nói: "Tiểu sư thúc, ngươi đã đồng ý cho ta Niết Bàn Hô Hấp pháp hoàn chỉnh."
Chương 327 Thiên Phượng Hô Hấp Pháp (2)

"Ta có thứ còn lợi hại hơn thế."

"Không, ta muốn Niết Bàn Hô Hấp pháp."

Thái độ của Lâm Diệu Ngữ cường ngạnh, lần trước bị Trần Mục lừa gạt, lần này nàng ta không muốn bị lừa nữa: "Tiểu sư thúc, Diệu Ngữ chỉ muốn Niết Bàn Hô Hấp pháp hoàn chỉnh."

"Mạnh hơn cả Niết Bàn Hô Hấp pháp!"

"Ta không cần."

Trần Mục không nói nên lời, còn muốn tặng Lâm Diệu Ngữ Thiên Phượng Hô Hấp pháp, dù sao cũng là truyền thừa có được ở Phượng các, nàng ta không cần cũng không thể miễn cưỡng.

Trần Mục đưa tay điểm vào mi tâm của Lâm Diệu Ngữ, Niết Bàn Hô Hấp pháp hoàn chỉnh xuất hiện ở trong thức hải của nàng ta, người sau hưng phấn nói: "Đa tạ tiểu sư thúc."

"Đây là điều ngươi xứng đáng."

Trần Mục cũng hy vọng Hoang Châu có thể càng ngày càng có nhiều điểm tiêm thiên kiêu, khiến cho Hoang Châu trở nên mạnh hơn.

Minh ước đã ký kết, các tiểu bối đều đang chúc mừng, bữa tiệc tối của cao tầng các tông cũng sẽ bắt đầu.

Lâm Diệu Ngữ dẫn Trần Mục đến Phù Tang đài.

Lâm Diệu Ngữ dẫn Trần Mục đến Phù Tang đài tham gia yến hội tối nay, dọc đường nàng ta thu hút rất nhiều ánh mắt hâm mộ, loại cảm giác này rất đặc biệt, bởi vì trước kia đều là ánh mắt ái mộ.

Bằng cách nào đó.

Cảm giác này khiến cho nàng ta cảm thấy rất tự hào.

Vừa mới đi được nửa đường, có một thiếu nữ mặc xiêm y màu đỏ đi tới gần, thiếu nữ dùng dây đỏ kết ba ngàn thanh ti, cả người tràn đầy sức sống, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta mang theo tươi cười tươi sáng, cười khanh khách mở miệng: "Trần Mục ca ca, ta tên là Võ Khinh Linh, đến từ Võ gia Đúc Kiến Thành Huyền Châu, làm quen một chút."

"Ừm."

Trần Mục khẽ gật đầu.

Lâm Diệu Ngữ lơ đãng nhíu mày.

Võ Khinh Linh kích động nói: "Trần Mục ca ca, huynh thật tốt, ta còn tưởng rằng huynh sẽ rất lạnh lùng."

Trần Mục mỉm cười lắc đầu, trầm giọng nói: "Các ngươi đến Hoang Châu có mục đích gì?"

Võ Khinh Linh xoa má hồng, nhỏ giọng nói: "Gia gia dẫn ta đến xem mắt."

"Xem mắt?"

Trần Mục cảm giác rất kỳ quái, liên tưởng đến lời Lạc Huyền nói trên lôi đài, rất nhanh đã phản ứng lại, chẳng lẽ thiên kiêu nữ Huyền Châu là vì hắn mà đến?

Võ Khinh Linh si ngốc nói: "Trần Mục ca ca, huynh thật lợi hại, ta rất sùng bái huynh."

"À."

Thái độ của Trần Mục trở nên lạnh nhạt.

Theo Võ Khinh Linh tiến lên bắt chuyện, lượng lớn nữ thiên kiêu cũng tiến lên, ai cũng là tuyệt sắc giai nhân, thiên kiêu các tông cũng hâm mộ nhìn tiểu sư thúc.

Trần Mục nhanh chóng bị bao vây không cách nào thoát được.

Hắn đối xử với nữ hài tử rất ôn nhu, không nghĩ tới các nàng lại cố ý cọ lên người Trần Mục, ngay cả Lâm Diệu Ngữ cũng bị ép ra ngoài, trong mắt nàng ta mang theo phẫn nộ.

"Tiểu sư thúc ~"

"Trần Mục ca ca ~"

Trần Mục không thể chịu đựng được bọn họ nữa.

"Đủ rồi!"

Trần Mục phóng thích ra khí tràng cường đại, tất cả nữ thiên kiêu đều bị chấn nhiếp, nhao nhao lui về phía sau.

Hắn không quan tâm đến những nữ tử trẻ này.

Lâm Diệu Ngữ thuận tiện lườm các nàng một cái, nàng ta mang theo Trần Mục tiếp tục đi về phía Phù Tang đài, nữ thiên kiêu xung quanh chỉ có thể nhìn bọn họ rời đi.

"Ha ha." Võ Khinh Linh mặt mày hớn hở, nàng ta tốt xấu gì cũng từng tán gẫu mấy câu với Trần Mục.

Đài Phù Tang nằm trên cây phù tang.

Cây phù tang cao mấy trăm mét, trên đỉnh thân cây có đài tròn rộng lớn, xung quanh còn có cành cây vươn ra bốn phía, có nhánh cây thậm chí còn vươn trên mây, cuối mỗi nhánh cây đều có đạo đài, cao thấp đan xen, có thể chứa được mấy ngàn người thoải mái uống rượu.

Trần Mục đến gần cây phù tang.

Xung quanh có rất nhiều thiên kiêu và lão bối cường giả.

"Ca ca."

Trần Dĩnh đột nhiên chạy ra.

Trần Mục ôm lấy muội muội, hắn nhìn thấy Trần Dao và Tần Nghê Thường đi tới, cười mở miệng: "Sư tỷ, cảm ơn tỷ đã giúp đệ chăm sóc muội muội."

Tần Nghê Thường lắc đầu cười khổ, nàng ta thật sự là ngốc, cũng không biết vì sao lại đối tốt với hắn đến như vậy, sau này còn không phải là nam nhân của Khương Phục Tiên sao.

"Tam đệ."

Trần Hạo từ phía xa hô lên.

Hắn ta mang Tạ Nhã đi về phía Trần Mục.

"Nhị ca, Tạ Nhã tỷ."

Trần Mục cũng vô cùng nhiệt tình.

Tạ Nhã mỉm cười, nàng ta không biết nói cái gì, chỉ dám chào hỏi với Trần Dĩnh và Trần Dao.

Bạch Thanh Hoan và cường giả các tông đang nói chuyện phiếm, ở những loại tình huống này phải tận lực khiến danh vọng của Huyền Kiếm tông tăng cao.

Lúc này, Thẩm Thi Âm đi về phía bọn họ, Trần Dao trợn mắt nhìn chằm chằm vào các nàng, Trần Mục cảm giác được tiểu muội mất hứng, sắc mặt nháy mắt trở nên không tốt.

Nàng ta bỗng nhiên cảm giác được hàn ý.

Cũng chỉ nửa ngày không gặp, bà lão đã cảm giác Trần Mục trở nên mạnh hơn, thân thể nàng ta bất giác run rẩy, không khỏi dừng bước lại, Thẩm Thi Âm một mình đi tới bên cạnh Trần Mục.

"Trần huynh, ta tên là Thẩm Thi Âm, đến từ Tiên giới, Thái Thanh Tiên Cung, chúng ta có thể nói chuyện phiếm không." Thẩm Thi Âm hơi khom người về phía Trần Mục.

"Đi theo nhị ca."

Trần Mục để Trần Dĩnh trên mặt đất.

Thẩm Thi Âm trịnh trọng nói: "Lăng Vân tông đã đắc tội thế lực Tiên giới, đương nhiên sẽ bị trả thù, Trần huynh ngươi là thiên kiêu khó gặp ở trần gian, ao nước này quá nhỏ, cá vượt long môn mới có lối thoát tốt hơn."

Trần Mục mỉm cười: "Chuyện sau này nói sau bây giờ ta chỉ muốn ở lại Hoang Châu."

"Trần huynh, ngươi không vì mình mà suy nghĩ cũng phải suy nghĩ cho hai muội muội của ngươi, Thái Thanh Tiên Cung có thể che chở cho các nàng, bồi dưỡng các nàng thành cường giả tuyệt thế."

Trần Mục có chút nghi hoặc: "Các nàng không phải cường giả Kiếm Thánh cũng có thể đi Tiên giới?"

Thẩm Thi Âm cười gật đầu, cao ngạo nói: "Cho dù là Kiếm Thánh đỉnh phong, lên được Tiên giới cũng rất khó sống sót, sẽ có thiên kiếp xuất hiện, nhưng có được tư cách thăng tiên cũng không cần lo lắng thiên kiếp xuất hiện, nếu ngươi đồng ý đi theo ta, ta có thể cho các ngươi ba tư cách thăng tiên."

Trần Mục thản nhiên nói: "Thái Thanh Tiên Cung rất mạnh? So với La Phù Động Thiên thì thế nào?"

Thái Thanh Tiên Cung thuộc về tam đại tiên cung, La Phù Động Thiên thuộc thập đại động thiên, so sánh giữa hai cái này, Thái Thanh Tiên Cung đương nhiên mạnh hơn rất nhiều.
Chương 328 Yến Hội Bắt Đầu

"Địa vị của Thái Thanh Tiên Cung ở Tiên giới rất cao, gia nhập Thái Thanh Tiên Cung cho dù ngươi và La Phù Động Thiên có ân oán như thế nào cũng không sợ."

"Thái Thanh Tiên Cung tuy mạnh nhưng Lăng Vân tông trêu chọc không chỉ La Phù Động Thiên." Trần Mục muốn lấy thêm tình báo từ miệng Thẩm Thi Âm.

Thẩm Thi Âm nhìn ra lo lắng của Trần Mục, càng muốn mượn sức hắn: "Ta nghe nói Thanh Hư Động Thiên có Kiếm Tiên bỏ mạng ở thế gian, hẳn là Thanh Hư Động Thiên muốn đối phó Lăng Vân tông đi, bọn họ nhằm vào Khương Phục Tiên, không phải ngươi, ngươi không làm cái gì, chẳng qua là thiên phú dị bẩm, rời khỏi Lăng Vân tông gia nhập Thái Thanh Tiên Cung, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi bình an."

Trần Mục chỉ có thể cười khổ, hắn quả thật cái gì cũng không làm, đối mặt với Kiếm Tiên thì bất lực, muốn giết Long Ngạo Trần thì lại bị vị hôn thê đoạt trước.

"Tiên giới có thế lực nào muốn nhằm vào sư tỷ ta?"

"Tất cả."

Trần Mục nghe đến đó, người đều tê dại.

Thẩm Thi Âm trầm giọng nói: "Thanh Hư Động Thiên có cường giả nhìn thấy năng lượng nàng ta phóng thích, sau đó sau khi đại năng của Tiên giới điều tra so sánh với Ma Thần trong truyền thuyết, các thế lực lớn đồng ý đem nàng ta giam giữ ở Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực."

"Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực?"

"Nơi giam cầm Ma Thần và cấm kỵ, sinh linh bị phong ấn ở nơi đó bất tử bất diệt, kiếp nạn vĩnh viễn khó thoát được, là thủ đoạn phong ấn phổ biến nhất."

Trần Mục nắm chặt tay: "Đó là sư tỷ của ta, cho dù nàng ta có là Ma Thần, ta cũng phải bảo vệ nàng ta."

"Trần huynh, ngươi không biết Ma Thần, bọn họ là tà ác, muốn hủy diệt thế giới, khi thần lực của nàng ta khôi phục đỉnh phong, sẽ lộ ra bộ mặt thật."

"Đa tạ đã nhắc nhở, nếu sư tỷ của ta là Ma Thần, nàng ta cũng là Ma Thần thiện lương."

"Vậy ngươi nhất định phải đối địch với tất cả thế lực của Tiên giới." Thẩm Thi Âm cảnh cáo.

"Vậy thì sao."

Trần Mục lạnh nhạt xoay người rời đi.

Thẩm Thi Âm cau mày, lúc này nàng ta mới phản ứng lại chuyện Trần Mục nói đến.

Trời lặn trăng lên.

Bữa tiệc đã bắt đầu.

Hỏa Mị nhìn thấy Trần Mục, nũng nịu nói: "Tiểu sư thúc, chỗ ngồi của ngươi là ở chỗ cao nhất."

"Đa tạ."

Trần Mục bay lên trời.

Tiểu bối thiên kiêu đều ở viên đài trên tán cây gần đó, cường giả các tông ngồi ở rìa đạo đài của mình, Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường ngồi ở đạo đài cao nhất, thân phận các nàng là cao quý nhất.

Trên bàn dài trước người hai người bày đầy rượu ngon và các loại sơn hào hải vị, những thứ này đều là Phượng các cố ý chuẩn bị, đều không phải phàm phẩm.

Trần Mục không nhìn Khương Phục Tiên, hắn ngồi xuống bên cạnh Tần Nghê Thường, cười nói: "Sư tỷ."

"Ừm." Tần Nghê Thường cảm giác có chút kỳ quái, Trần Mục và Khương Phục Tiên có hôn ước, hắn vậy mà lại không để ý tới vị hôn thê.

Tần Nghê Thường ngồi ở giữa hai người, còn tưởng rằng bọn họ sợ hiểu lầm, cho nên lấy nàng ta làm lá chắn.

Đôi mắt Khương Phục mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Sư muội, bình thường tiểu bối đều sợ ngươi, nhân lúc bấy giờ đi tiếp xúc với tiểu bối nhiều hơn cho bọn họ hảo cảm."

"Sư tỷ, ta… ta đi đây..."

Tần Nghê Thường đen mặt, nàng ta bị ép đứng dậy, sau đó đi tới đạo đài của thiên kiêu Lăng Vân tông, các tiểu bối nhao nhao đứng dậy cung nghênh.

"Cứ ngồi đi, các ngươi tùy tiện uống, tùy tiện tán gẫu, không cần quan tâm đến ta, ta chỉ là đến xem."

“...”

Các tiểu bối chỉ có thể lúng túng cười cười.

Vốn dĩ mọi người tán gẫu rất vui vẻ, nhưng sau khi Tần Nghê Thường tới, bọn họ nói chuyện lập tức trở nên cẩn thận, bởi vì sắc mặt của Tần Nghê Thường rất khó coi, giống như ăn Hoàng Liên vậy.

Đạo đài cao nhất.

Chỉ còn lại Trần Mục và Khương Phục Tiên.

Không ai trong số họ mở miệng trước.

Khương Phục Tiên cảm giác Trần Mục hình như đang tức giận, dù sao nàng ta cũng là tự chủ trương giúp hắn giết chết Long Ngạo Trần.

Trầm mặc một lát, Khương Phục Tiên chủ động dịch chuyển về phía vị hôn phu, còn dùng bả vai đụng vào hắn.

Trần Mục thuận thế dịch ra ngoài, đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên khẽ ngưng tụ, lạnh lùng nói: "Quay lại."

Hắn cảm thấy lạnh.

Trần Mục tuân theo bản năng ngồi trở về.

"Tiểu sư đệ, sao đệ không nói lời nào?"

"Sư tỷ, đệ cảm thấy mình rất vô dụng, không có mặt mũi nói chuyện với tỷ."

Khương Phục Tiên nghe vậy thì khuôn mặt trở nên ôn nhu, nàng ta dựa vào bả vai Trần Mục, dịu dàng nói: "Tiểu sư đệ, đệ rất lợi hại, chỉ là còn cần thời gian, sư tỷ tin tưởng sẽ không lâu."

Trần Mục không nói gì.

Hắn cảm thấy rất nhiều áp lực.

"Ôm tỷ."

"Sư tỷ, đây là yến hội."

"Yên tâm, trong ngân huy của sư tỷ, bọn họ không nhìn thấy được, không nghe được, không cảm giác được."

Trần Mục mới chú ý tới ngân huy xung quanh, hắn đưa tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Khương Phục Tiên, cảm giác căng thẳng hơn bình thường.

"Sư tỷ, tỷ là Ma Thần sao?"

Vào đêm.

Sao sáng rực rỡ.

Có đom đóm đang bay.

Chung quanh treo đèn lồng đỏ.

Phù Tang Đài sáng như ban ngày, trên đài lớn ở giữa Phượng các còn chuẩn bị biểu diễn góp vui, Mộc Lưu Huỳnh lên đài hiến nghệ, một thân hồng trang, đầu đầy trâm cài vàng, tóc dài cuộn lại giống như Phượng Hoàng cao ngạo, dáng múa uyển chuyển thu hút vô số ánh mắt.

"Mộc tiên tử thật xinh đẹp."

"Không hổ là tiên tử xếp hạng thứ hai."

"Có thể được nhìn thấy dáng múa tuyệt thế như này, chuyến đi này không uổng." Tô Tiểu Dương nhìn không chớp mắt.

Mọi người vỗ tay hô hay.

Trên Phù Tang Đài tràn ngập tiếng hoan hô nói cười.

Tần Nghê Thường uống rượu một mình, đám tiểu bối đều không dám nói chuyện, sợ bị trách mắng.

Chỗ cao nhất trên đạo đài, Trần Mục không xem biểu diễn, hắn ngắm vị hôn thê nhắm hai mắt nghỉ ngơi ở bên cạnh, trong mắt ẩn chứa sự dịu dàng.

Khương Phục Tiên nghe được câu hỏi của Trần Mục, hơi lắc đầu nói khẽ: "Sư tỷ cũng không rõ lắm, ta không muốn bị huyết mạch của chính mình ảnh hưởng, từng chặt đứt rất nhiều mạch máu lưu giữ ký ức bên trong."

"Có phải không quan trọng hay không."

Sau đó Trần Mục hôn lên trán vị hôn thê.

"Sư tỷ, đệ tin tưởng tỷ không phải Ma Thần, cho dù có phải đệ cũng sẽ ngăn cản tỷ, bảo vệ tỷ." Trần Mục nhìn lên tinh không, ánh mắt kiên định, cho dù phải đối mặt với tất cả thế lực của Tiên giới, hắn cũng không sợ.
Chương 329 Yến Hội Kết Thúc (1)

Khương Phục Tiên mở đôi mắt xanh thẳm ra, nàng ta nhìn về phía vị hôn phu ở bên cạnh, sau đó ngồi thẳng người nâng tay khẽ vuốt khuôn mặt của hắn.

Trần Mục cũng muốn duỗi tay, nhưng lại bị vị hôn thê đánh một cái hất ra.

Khương Phục Tiên ngạo kiều nói: "Đừng tưởng rằng nói chút lời phiến tình liền có thể tùy tiện chạm vào sư tỷ."

Trần Mục hùng hồn nói: "Sư tỷ, đây là có qua có lại, tỷ có thể chạm, đệ thì không thể chạm?"

"Còn dám mạnh miệng?"

"Không chạm vào thì không chạm vào, không có thèm."

Trần Mục nhìn sân khấu phía dưới: "Ừm, Mộc tiên tử mặc váy múa cũng thật đẹp, chân thật dài, tay thật trắng, nhảy múa thật là đẹp mắt, trông giống như Phượng Hoàng nhảy múa tung tăng, sư tỷ tỷ biết múa không?"

Khương Phục Tiên biết Trần Mục cố ý, không có ghen, ngược lại bưng chén rượu lên nhấp rượu, giữa hàng mày mang theo ngạo sắc: "Sư tỷ đương nhiên biết."

Trần Mục có chút hưng phấn: "Sư tỷ, đệ không tin, trừ khi tỷ nhảy cho đệ xem."

"Hừ, xem Mộc tiên tử của đệ ấy."

"Sư tỷ, tỷ còn biết ghen à!"

Khương Phục Tiên duỗi ra véo tai Trần Mục, khuôn mặt xinh đẹp nghiêm túc nói: "Đệ nói cái gì?"

"Đệ muốn xem sư tỷ múa."

"Nơi này không tiện."

Khương Phục Tiên buông tay ra, không có véo vị hôn phu thật, dù sao tuổi của Trần Mục cũng đã rất lớn.

Trần Mục nghe thấy vị hôn thê đã nói như vậy rồi, hắn cũng không có mặt mũi nhìn Mộc Lưu Huỳnh nhảy múa.

"Sư tỷ, uống chén rượu giao bôi không?"

"Uống thế nào?"

"Đệ dạy cho tỷ."

Trần Mục tay nắm tay dạy vị hôn thê.

Khương Phục Tiên cảm thấy chơi rất vui, hai người ở nơi cao nhất trên đạo đài uống chén rượu giao bôi.

Phượng các chuẩn bị vãn yến, tất cả mọi người chơi rất vui vẻ, chỉ có Tần Nghê Thường rất tổn thương, kỳ nghỉ bị hẫng, tới tham gia dạ tiệc còn bị Khương Phục Tiên bắt nạt, người khác uống rượu nàng ta ăn cẩu lương.

Trần Dĩnh và Trần Dao đi theo Trần Hạo, Tạ Nhã chăm sóc hai tỷ muội các nàng, Trần Dĩnh thích ăn, mọi người đều nhường đồ ăn cho nàng ta.

Trần Dao ngẫu nhiên ăn chút trái cây, mắt vàng nhìn chằm chằm đạo đài ở chỗ cao nhất, muốn thấy Phục Tiên tỷ tỷ, đó là đối tượng nàng ta sùng bái nhất.

Hỏa Mị nhìn sư tôn trên sân khấu, nghĩ thầm tiểu sư thúc khẳng định sẽ si mê đến thần hồn điên đảo.

Trên đạo đài cao nhất.

Hai người uống xong chén rượu giao bôi.

Kỳ thật Khương Phục Tiên cũng biết hàm nghĩa.

Khương Phục Tiên bỗng nhiên hé miệng: "Tiểu sư đệ, sư tỷ năm nay không thể về nhà ăn tết cùng đệ, có lẽ không có cách nào đến Trần gia tham gia hôn lễ được."

"Vì sao?"

"Sư tỷ cần tĩnh tâm bế quan."

Trần Mục không muốn Khương Phục Tiên khó xử: "Sư tỷ, đệ hiểu, tỷ tu luyện cho tốt."

Khương Phục Tiên duỗi đôi tay, dùng ngón tay nhỏ nhắn giương khóe miệng Trần Mục lên, để hắn lộ ra nụ cười.

"Sư tỷ cam đoan năm sau sẽ ở cùng đệ."

"Sư tỷ, đệ chờ tỷ."

Bốn mắt nhìn nhau, hai người tới gần nhau, ngay trước lúc hôn nhau, Khương Phục Tiên nghĩ đến cái gì đó, nàng ta đột nhiên mở miệng: "Còn có món đồ giao cho đệ."

Trong tay Khương Phục Tiên có "hạt giống" u ám.

Trần Mục biết, đó là "hạt giống" trong cơ thể Long Ngạo Trần, tại lúc cơ thể hắn ta bị trọng thương còn có thể cung cấp bản nguyên sinh mệnh dồi dào.

"Đây là tiên chủng, bắt nguồn từ Tiên giới, tiên chủng rất đặc biệt, có thể hấp thu linh lực trong cơ thể kí chủ, chuyển hóa linh lực thành tiên lực chứa đựng ở bên trong tiên chủng, thứ này có thể giúp đỡ đệ."

Khương Phục Tiên giao tiên chủng cho Trần Mục.

Có được tiên chủng thì có thể sớm nắm giữ tiên lực.

Nếu Trần Mục có tiên lực, còn có thần lực là cánh tay trái, thì đụng phải Kiếm Tiên cũng không có gì sợ.

Trần Mục vừa muốn nói chuyện, vị hôn thê đã nhào tới, hắn thuận thế ngã xuống, một lúc lâu sau, Khương Phục Tiên đứng dậy rời khỏi đạo đài.

Nhìn vị hôn thê rời đi, Trần Mục có chút không nỡ, hắn biết nguy cơ còn chưa kết thúc, vẫn chưa phải lúc để hưởng thụ, nhất định phải cố gắng tu hành.

Tần Nghê Thường bị Khương Phục Tiên gọi đi.

Trần Mục gọi Trần Dĩnh đến đạo đài ở nơi cao, chỗ này có rất nhiều đồ ăn không thể lãng phí.

Trần Dĩnh không nhìn thấy Khương Phục Tiên, nàng ta dán vào Trần Mục hít hà: "Ca ca, trên người ca lại có mùi hương thơm thơm, Phục Tiên tỷ tỷ còn chưa từng ôm muội."

"Ha ha ha, chớ nói lung tung."

Trần Mục nhẹ nhàng gõ đầu muội muội.

"Phục Tiên tỷ tỷ còn có việc bận phải làm." Trần Mục nhéo mũi ngọc tinh xảo của Trần Dĩnh.

Trần Dĩnh cười ngọt ngào nói: "Ca ca, muội có thể ăn đồ ăn giúp Phục Tiên tỷ tỷ không."

"Gọi muội đến chính là để ăn đấy."

Trần Mục cười xoa xoa đầu muội muội.

Tần Nghê Thường đi theo Khương Phục Tiên đến nơi yên tĩnh trò chuyện, bình thường trên mặt Khương Phục Tiên luôn lạnh như băng, rất khó nhìn thấy nụ cười của nàng ta, Tần Nghê Thường suy đoán vừa mới rồi khẳng định là nàng ta đang thân mật cùng tiểu sư đệ.

"Sư muội, tối nay ta sẽ rời đi, thứ không yên tâm nhất chính là ngươi, hi vọng ngươi có thể giúp đỡ Phi Yến quản lý tốt Lăng Vân tông" Khương Phục Tiên nhắc nhở.

Tần Nghê Thường gật đầu, không dám có dị tâm: "Sư tỷ yên tâm, ta sẽ làm tròn bổn phận."

...

Đêm khuya.

Sau khi yến hội kết thúc.

Khương Phục Tiên một mình rời đi.

Trần Mục chuẩn bị quay về Hắc Thạch thành, lúc cáo từ với đám người Triệu Phi Yến, Liễu Mi Nhi vừa cười vừa nói: "Tiểu sư thúc, mang Dĩnh Dĩnh các nàng tới Lăng Vân tông chơi hai ngày rồi lại trở về đi, dù sao Lăng Vân tông cũng không xa."

Trần Dĩnh hiếu kỳ trừng mắt nhìn: "Ca ca, muội cũng muốn tới Lăng Vân tông nhìn xem."

Nghe thấy muội muội muốn đi, Trần Mục cười gật đầu: "Được thôi, vậy thì về Lăng Vân tông chơi hai ngày."

Trần Dĩnh vẫy tay tạm biệt Trần Hạo: "Nhị ca, sang năm nhớ dẫn Tạ Nhã tỷ tỷ tới chơi đó."

Trần Hạo cười gật đầu: "Được, tam đệ, đợi đến Tết cùng nhau uống rượu."

"Nhị ca! Bảo trọng!"

"Tạ Nhã tỷ, Tết gặp."

Tạ Nhã có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Vẫn là sau Tết lại gặp đi."

Trần Mục và Trần Hạo cười ha ha, Trần Dĩnh và Trần Dao ngược lại không biết là tại sao.

Trần Mục cười tiễn bọn họ rời đi.

Bạch Thanh Hoan dẫn theo đệ tử Huyền Kiếm tông rời khỏi.

Các đại tông môn lần lượt rời đi, sớm hơn rất nhiều so với thời gian trong kế hoạch, cường giả Huyền Châu mang theo nữ thiên kiêu của các tộc đến chào hỏi với Trần Mục.
Chương 330 Yến Hội Kết Thúc (2)

Lạc Tinh Vân vừa cười vừa nói: "Tiểu hữu, Hoàng Kim gia tộc bọn ta là một trong những gia tộc mạnh nhất Huyền Châu, Lạc Vũ là tiểu công chúa của tộc ta, nàng rất ngưỡng mộ ngươi."

Lạc Vũ trốn ở sau lưng Lạc Huyền, dáng người nàng ta nhỏ nhắn xinh xắn, rất thẹn thùng, cũng không dám lộ mặt.

Lạc Huyền đã công nhận Trần Mục.

Ánh mắt Trần Mục bình tĩnh: "Ta một lòng luyện kiếm, không có ý nghĩ thế tục, các vị mời về đi."

Thiên kiêu chung quanh quăng tới ánh mắt bội phục, khó trách tiểu sư thúc cường đại như thế, hoá ra hắn không có dục vọng thế tục, một lòng luyện kiếm, bọn họ khắc sâu sự dẫn dắt, đều quyết định chặt đứt tơ tình.

Chỉ có Tần Nghê Thường đầy mặt ghét bỏ.

Nàng ta còn muốn đá Trần Mục hai cước.

Nếu không phải kiêng kị Khương Phục Tiên, thì nàng ta hận không thể công khai hôn ước của bọn họ, nhưng mà sau khi công khai, đoán chừng cũng chẳng có ai dám đoạt nam nhân với Khương Phục Tiên.

Cường giả và thiên kiêu Huyền Châu thất vọng rời đi, trước khi đi Võ Khinh Linh cười nói: "Trần Mục ca ca, hoan nghênh đến Chú Kiếm thành làm khách, gia gia của ta một lòng đúc kiếm, chắc chắn các ngươi sẽ nói chuyện hợp với nhau."

Trần Mục ngượng ngùng nhẹ gật đầu.

 xa xa truyền âm nói: "Trần huynh, suy nghĩ thật kỹ lời ta nói, nếu như hối hận , có thể thông qua truyền tống trận của Thánh Nguyên tông Hoàng Châu đến Huyền Châu tìm ta, ta ở trung bộ Huyền Châu, Thanh Hòa sơn trang."

Trần Mục không trả lời, bọn họ chuẩn bị quay về Lăng Vân tông, Lan Tương Ngọc và Mộc Lưu Huỳnh cùng đám trưởng lão Phượng các đích thân vui vẻ tiễn bọn họ rời đi.

Trên đường về tông, Trần Dĩnh rất nhanh đã chơi quen với Triệu Phi Yến, nàng ta và đám tiểu bối kết thành một khối, Trần Dao dựa vào ca ca ngồi im lặng, nàng ta nhỏ giọng hỏi: "Phục Tiên tỷ tỷ đâu?"

Trần Mục ôm bả vai tiểu muội, vừa cười vừa nói: "Phục Tiên tỷ tỷ rất bận."

Trần Dao nhìn Trần Mục, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, trong mắt nàng ta lóe lên kim quang: "Ca ca, sau này muội cũng muốn trở thành cường giả giống như Phục Tiên tỷ tỷ."

"Ca ca tin muội."

Trần Mục chờ mong tiểu muội trưởng thành.

Ban đêm hôm ấy.

Lâm Diệu Ngữ quyết định bế quan tại Phượng Vẫn Tháp.

Nàng ta tới Phượng Vẫn Tháp, song huyết trì bốn phía chung quanh trong tòa tháp trong vắt thấy đáy: "Quả nhiên là phong cách của hắn, một giọt cũng không thừa."

Giống với tạo hóa địa của Táng Tiên địa, Lâm Diệu Ngữ có chút hối hận, nếu như mình không nóng nảy, tạo hóa của Phượng Vẫn Tháp chắc chắn sẽ thuộc về nàng ta, may mà nàng ta lấy được Niết Bàn Hô Hấp pháp hoàn chỉnh.

"Trần Mục, ta nhất định có thể đuổi kịp ngươi."

Ánh mắt Lâm Diệu Ngữ nóng bỏng, nàng ta vận Niết Bàn Hô Hấp pháp, Chân Phượng huyết mạch trong cơ thể đang xao động, nhiệt độ toàn thân đều đang tăng cao nhanh chóng.

Thuyền tiên xuyên thẳng qua hư không, bức chắn đặc thù bảo vệ thiên kiêu cùng cường giả trên thuyền tiên, mọi người bỗng nhiên cảm nhận được hàn ý, chẳng biết từ lúc nào, Khương Phục Tiên xuất hiện, thân nàng ta mặc váy dài chạm đất trắng như tuyết, tóc bạc lay động, thuyền tiên trở nên yên tĩnh.

Hư không tăm tối bao la.

Bên trên thuyền tiên có Thủy Tinh thạch phát sáng, ánh sáng mạnh mẽ, nhưng lại không thể chiếu sáng được hư không, Khương Phục Tiên đột nhiên xuất hiện ở nơi này, xé rách không gian, vượt qua hư không, sức mạnh cường hãn như thế này, tất cả thiên kiêu cùng cường giả lão bối Huyền Châu đều sợ mất mật.

"Khương tông chủ!"

Toàn bộ thiên kiêu cùng cường giả lão bối ở xung quanh đều hành lễ, thái độ tất cung tất kính.

Trong mắt bọn họ mang theo hoảng sợ.

Tiếng dữ của Khương Phục Tiên truyền xa, từng giết Kiếm Tiên còn cả thiên kiêu Tiên giới, mọi người nhìn thấy nàng ta liền sợ hãi, nàng ta đột nhiên xuất hiện ở đây, khiến cho tất cả mọi người trên thuyền tiên đều lạnh sống lưng, toàn thân run rẩy.

Những thiên kiêu vốn đang ngồi kia đều đứng lên, không có người nào dám làm càn ở trước mặt nàng ta.

"Các ngươi có quan hệ với thế lực của Tiên giới không?" Giọng nói của Khương Phục Tiên thanh u.

Nghe thấy câu hỏi của Khương Phục Tiên.

Các cường giả Huyền Châu nhao nhao quỳ xuống, đám thiên kiêu cũng bị dọa sợ quỳ trên mặt đất cúi đầu, đều không dám ngẩng đầu nhìn Khương Phục Tiên.

Khương Phục Tiên khẽ nhíu mày, vậy mà tất cả đều có quan hệ với thế lực của Tiên giới, nàng ta nhìn thấy Thẩm Thi Âm cùng bà lão ở cách đó không xa đi về hướng bọn họ.

Đối mặt với uy áp mạnh mẽ của Khương Phục Tiên, bà lão quỳ bịch trên mặt đất, chỉ có Thẩm Thi Âm vẫn mang theo kiêu ngạo, nàng ta đến từ Thái Thanh Tiên Cung, từ khi còn rất nhỏ đã được đưa đến nơi này, trời sinh mang theo cảm giác ưu việt.

Lúc Khương Phục Tiên bước đến trước mặt, Thẩm Thi Âm duy trì trấn định, cao ngạo nói: "Ta..."

Bốp!

Thẩm Thi Âm bị tát.

Khương Phục Tiên không có động thủ, mà dùng linh lực để đánh, Thẩm Thi Âm ngã ngồi trên đất, nàng ta bụm mặt, khóe miệng đầy máu, đầu ong ong, khuôn mặt xinh đẹp đều sắp nứt ra: "Tại sao lại đánh ta?"

Bà lão quỳ xuống trước mặt Khương Phục Tiên, khẩn cầu: "Khương tông chủ, nàng vẫn còn là trẻ con, nếu như có đắc tội, vẫn xin ngài trừng phạt ta."

Thiên kiêu Huyền Châu đều đang run lẩy bẩy, bọn họ sợ bị liên luỵ, rất nhiều gia tộc ở trong đó đều đến xem Trần Mục, cũng không muốn trêu chọc tới Khương Phục Tiên.

Trên mặt Khương Phục Tiên mang theo hàn sương, bọn họ đến Phượng các không chịu an phận, đào chân tường không nói, còn nói xấu nàng ta ở trước mặt Trần Mục, bây giờ lại còn hỏi lý do.

Thẩm Thi Âm nghĩ đến Long Ngạo Trần, nàng ta cuối cùng không cao ngạo nổi nữa, quy củ quỳ gối trước mặt Khương Phục Tiên, dập đầu trên đất, cả người đều đang run rẩy.

Nàng ta nhìn thiên kiêu nhân gian như con kiến.

Khương Phục Tiên nhìn nàng ta còn chẳng bằng con kiến.

"Thuyền tiên là của ai?"

Khương Phục Tiên hờ hững hỏi.

"Thuộc về Thái Thanh học viện."

Bà lão vội vàng trả lời, Thái Thanh học viện là đạo thống mà Thái Thanh Tiên Cung thiết lập tại nhân gian, dùng để bồi dưỡng thiên kiêu có thiên phú dị bẩm ở nhân gian.

Khương Phục Tiên nhìn về phía Thẩm Thi Âm: "Ta cần thuyền tiên, có thể cho ta mượn sử dụng không?"

"Có thể."

Thẩm Thi Âm cuống quít dập đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom