Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57: Vô tội
động tác liền mạch như mây trôi nước chảy.
Một mũi tên xé gió lao đi.
Tên hung đồ đứng ngoài Thạch Bài lâu còn chưa kịp phản ứng đã bị mũi tên bắn thủng đầu, cứ thể ngã xuống đất mà không giãy giụa gì.
Tên hung đồ đang giữ Lâm thái phu nhân thấy vậy lập tức kéo Lâm thái phu nhân về phía sau.
Trong Thạch Bài phường tức thì vang lên những âm thanh kỳ dị. Tiếng quát tháo của đám hung đồ hòa lẫn với tiếng gào thét của các nữ quyến.
Thôi Vị sốt sắng, lo lắng tiến lên mấy bước, định kiểm tra tình hình của Lâm thái phu nhân nhưng bà ta đã bị kéo đến chỗ bọn họ khó quan sát được.
“Đại ca.” Thôi vị gọi Thời Trinh, gương mặt hắn ngập tràn vẻ sợ hãi, e rằng lần này Ngụy Nguyên Kham làm vậy đã chọc giận đám hung đồ.
Thôi Trinh vẫn không có phản ứng gì.
Ngụy Nguyên Kham lại làm như không trông thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, chỉ hờ hững hỏi: “Tài bắn cung của ta so với Thôi nhị gia thế nào?”
Sắc mặt Thôi Vị trắng bệch như tờ giấy, hắn siết chặt nắm tay: “Ngụy đại nhân làm như vậy… chỉ sợ không thích hợp lắm. Mẫu thân ta và nữ quyền nhà họ Châu đều là người vô tội, nhỡ may bị thương…”
“Thôi nhị gia làm quan ngần ấy năm, chẳng lẽ hai tay chưa từng nhuốm máu người vô tội?” Ý lạnh trong mắt Ngụy Nguyên Kham càng nồng đậm.
Lòng Thôi Vị chùng xuống, cứ cảm thấy câu này của Ngụy Nguyên Kham đang cố ý nhắm vào mình. Đầu tiên là nhắc đến vụ án cướp ngục ở đại lão Hình bộ nhiều năm trước, bây giờ lại đang chặn miệng hắn.
Đương nhiên hẳn từng giết người, hắn từng bắn tên giết chết Châu Như Quân trong đại lão Hình bộ, nhưng với tình hình đó, bắn tên là lựa chọn tốt nhất.
Bây giờ…
Thôi Vị nghĩ đến đây, tình hình bây giờ rất giống ở đại lao Hình bộ, Ngụy Nguyên Kham nói vậy, chẳng lẽ cũng muốn ép hắn lựa chọn làm như lúc đó?
Sắc mặt Thôi Vị thay đổi liên tục, hắn bước tới mấy bước, đi đến bên cạnh Thối Trinh: “Đại ca, huynh nói gì đi chứ.”
Tình huống hiện tại, người khác nhất định không dám hành động hấp tấp chứ đừng nói là huynh đệ bọn họ ở đây, thân phận cáo mệnh của mẫu thân cũng đủ khiến người ta cảm thấy e dè.
Ngụy Nguyên Kham lại khác, chuyện gì hắn cũng có thể làm được, mũi tên như thể tùy tiện bắn ra vừa rồi cũng đã tỏ rõ thái độ của Ngụy Nguyên Kham.
Thôi Trinh không nói gì, dường như vẫn đang cân nhắc tình thế trước mắt.
Thôi Vị đã không đợi nổi nữa, lại quay lại trước mặt Ngụy Nguyên Kham: “Đại nhân, người trong đó là mẫu thân ta, mẫu thân tuổi tác đã cao, không chịu nổi giày vò như vậy. Mong đại nhân có thể chiểu cổ, nhà họ
Thôi tất không quên đại ân đại đức, sau này nhất định sẽ báo đáp.”
“Ngoại thích không thể kết giao huân quý.” Ngụy Nguyên Kham nói: “Hơn nữa bản quan một lòng phá án, chưa bao giờ vì tình riêng mà làm việc trái luật. Đừng bao giờ nhắc đến hai chữ ân đức ấy trước mặt bản
quan.”
Nghe đến đây, Thôi Vị thoáng cứng đờ. Hẳn mím môi, khom người thật thấp, cúi đầu tỏ vẻ nhún nhường: “Đại nhân, mẫu thân ta không liên quan đến chuyện này, cho ta một chút thời gian, ta chắc chắn sẽ nghĩ ra
cách vẹn cả đôi đường.”
Thấy cảnh tượng này, Thôi Trinh vốn điềm tĩnh cũng không khỏi xúc động. Mấy năm nay huynh đệ họ chém giết trên chiến trường, tuy tính tình Thôi Vị khá mềm mỏng nhưng xưa nay hắn chưa từng khom lưng uốn gửi đến mức này.
Vẻ mặt Ngụy Nguyên Kham vẫn lạnh lùng như cũ, như thể trước nay không có bất cứ tình cảm gì. Thôi Tinh hơi cau mày.
Ngụy Nguyên Kham rời mắt khỏi người Thôi Vị. Chỉ nhún nhường như vậy thôi sao? Hình như vẫn còn kém rất xa. Năm năm trước trong đại lao, Thôi Vị có từng nghĩ tới vẫn còn lựa chọn khác không? Mặc dù hắn
không tận mắt trông thấy cảnh tượng cô bị bắn chết nhưng đã nhiều lần nằm mơ thấy cảnh ấy.
Hắn biết, chỉ cần cho cô cơ hội, cô nhất định sẽ có cách bảo vệ được tính mạng mình.
Nghĩ đến đây, vết thương trên người hắn bỗng dưng đau đớn như bị lửa thiêu.
Trong mơ, hắn từng quỳ xuống cầu xin Thôi Vị, nhưng đổi lại, kết quả lần nào cũng giống nhau.
Đó chỉ là một giấc mơ, dù hắn cố gắng thế nào cũng uổng công vô ích.
Ngụy Nguyên Kham nói: “Tại sao Lâm thái phu nhân lại ra khỏi thành đến điền trang, lại đúng lúc gặp hung đồ? Nhà họ Thôi nhiều hộ vệ như thế, sao lại không thể bảo vệ được cả nữ quyến? Điền trang này cũng
không nhỏ, sao lại tới Thạch Bài lâu này, rốt cuộc trong này có nội tình gì?”
“Trước khi điều tra rõ vụ án, người nhà họ Thôi không tiện nhúng tay vào nữa. Chị bằng Định Ninh hẩu và Thôi nhị gia cứ sang bên cạnh nghỉ ngơi, chờ ta xử lý xong vụ án sẽ cho người đến thông báo với hai vị.”
“Ngài định xử lý thế nào?” Cuối cùng Thôi Trinh cũng lên tiếng.
Ngụy Nguyên Kham cười: “Hầu gia sẽ biết sớm thôi.”
Ngụy Nguyên Kham vừa dứt lời đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân. Nha phủ phủ Thái Nguyên đã dẫn người đến, Dương Khúc – tri huyện phủ Thái Nguyên chạy đầu tiên.
Nơi này nằm trong phạm vi quản lý của Dương Khúc, tri huyện nghe tin bên dẫn gần như tất cả nha sai tới, thấy mọi người, nha sai lập tức hành lễ.
Ngụy Nguyên Kham đưa mắt nhìn một lượt tất cả: “Bây giờ người đã đến đông đủ cả rồi.”
Thôi Trinh không nhìn thấy Lục Thận Chi, Phùng An Bình. Là đồng tri và thông phán phủ Thái Nguyên, lẽ ra bọn họ phải có mặt, thế mà giờ không đến, Ngụy Nguyên Kham lại chẳng quan tâm.
Trên đường, tuy Thôi Trinh không nói chuyện với Ngụy Nguyên Kham nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ung dung, điềm tĩnh trên người hắn. Dù là bắt phó tướng của Vệ Sở hay là sắp xếp việc ở mỏ Thiết Sơn,
Ngụy Nguyên Kham đều làm đầu ra đấy, chuyện quan trọng nhất cuối cùng này đương nhiên cũng nằm trong kế hoạch của hắn.
Cho nên lúc vừa đến điển trang, Thôi Trinh không vội nói chuyện mà cẩn thận quan sát tình thế trước mặt trước.
Đúng như Ngụy Nguyên Kham nói chuyện mẫu thân bị bắt rất kỳ lạ, đám hung đồ kia quá tự tin, cho dù có thể dựa vào mẫu thân để thoát khỏi điền trang nhưng liệu chúng trốn được bao xa?
“Ta dẫn người vào.” Ngụy Nguyên Kham nói: “Người của nha môn chỉ cần canh chừng điền trang này cẩn thận, không để hung đồ thoát là được.”
Dương Khúc tri huyện vâng một tiếng, lại nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Thạch Bài lâu: “Đại nhân cứ thế đi vào e rằng rất nguy hiểm, hay là dẫn theo mấy người giỏi trong nha môn vào cùng làm việc…”
Ngụy Nguyên Kham lắc đầu: “Không cẩn, bản quan tự biết cân nhắc.”
Dương Khúc không dám nói thêm gì nữa, chỉ nhìn sang nha sai: “Canh giữ nơi này cẩn thận.”
“Đại ca.” Thôi Vị giữ chặt Thối Trinh: “Huynh yên tâm để Ngụy Nguyên Kham dẫn người vào như vậy à? Hắn sẽ không màng đến sống chết của mẹ, nếu xảy ra chuyện thật thì chúng ta hối hận không kịp mất.”
“Hắn có chuẩn bị.” Thôi Trinh nói, nếu không Ngụy Nguyên Kham sẽ không những không đích thân đi bắt giữ phó tướng Vệ Sở, cũng không tự dẫn người đến mỏ Thiết Sơn mà lại đến đây.
Lúc Ngụy Nguyên Kham bắn chết hung đồ, có mấy bóng người nhân lúc hỗn loạn đã áp sát Thạch Bài lâu. Mấy người này có thân thủ cực tốt, hẳn là hộ vệ của Ngụy Nguyên Kham.
Vị trí những hộ vệ này đứng vừa hay có thể đánh vào trong đầu tiên, bọn họ tạm thời không có động tĩnh gì là đang chờ đợi thời cơ ra tay.
Bây giờ mấy người này đều đang nhìn chằm chằm vào Thạch Bài lâu chứ không phải Ngụy Nguyên Kham, chứng tỏ thời cơ mà họ đang chờ đợi có thể xuất hiện từ trong Thạch Bài lâu. Rất có thể trong đó cũng có
người của Ngụy Nguyên Kham cài vào.
“Đi!” Tên hung đồ ném Lâm thái phu nhân cho Diêm Hạo: “Xông ra ngoài!”
Thời cơ đã đến.
Ngụy đại nhân bên ngoài Thạch Bài lâu chậm rãi đến gần, tất cả mọi người đã cảm nhận được sát khí.
Diêm Hạo rút trường đao trong tay ra.
“Liều mạng!” Tên hung đồ ra lệnh, tất cả lập tức chạy ra ngoài.
Diêm Hạo cũng di chuyển.
Lưỡi đao sắc lẹm lóe lên màu trắng xanh dưới ánh mặt trời, hung đồ khẽ gật đầu với Diêm Hạo, tỏ ý Diêm Hạo làm rất tốt. Nhưng chỉ một giây sau, hắn ta đã trợn tròn mắt, vì lưỡi đao trong tay Diêm Hạo đã đâm vào
lồng ngực hắn ta.
Biến cố xảy ra quá nhanh, đám hung đồ không kịp phản ứng, vài bóng người đã rơi vào trong Thạch Bài phường.
Châu tam phu nhân thấy cảnh tượng trước mắt thì hai mắt tối sầm, lập tức ngất xỉu. Châu Như Chương muốn kêu to nhưng cơ thể lại bị người ta xốc lên, sau đó cô ta trông thấy một thanh kiếm đang hướng thẳng vào
trái tim mình.
Bình luận facebook