Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59: Lạnh lùng
Phùng An Bình tiếp tục trả lời: “Có người nhìn thấy kẻ khả nghi tới lui điền trang, hơn nữa còn nhặt được trân châu. Hạ quan đưa người đến đó kiểm tra thì phát hiện ra dấu chân ở trước khung cửa sổ mà Hàn tri phủ
bị tập kích, đó là vết tích do khoái hoa* để lại và một ám tiễn bị rơi ra.”
(*) Khoái hoa: Một loại giày
Nói rồi, Phùng An Bình giao ám tiễn cho Ngụy Nguyên Kham. Ngụy Nguyên Kham tỉ mỉ xem xét, hộp phóng tiền vừa nhẹ vừa linh hoạt, rất tiện để mang theo bên người, chỉ cần buộc vào cánh tay là được, thích hợp
cho việc đánh lén.
“Còn có cả một ống trúc.” Nhắc đến ống trúc này, gương mặt Phùng An Bình tràn ngập vẻ kiêu ngạo. Từ chỗ Hàn tri phủ bị đánh lén y tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy ống trúc này trong bãi cỏ. Ống trúc rất sạch
sẽ, bên trên hoàn toàn không dính nước mưa và bùn đất, chắc chắn là cố ý đặt tại đó.
Y nhìn lướt qua là biết ắt hẳn ống trúc có vấn đề, có thể tìm được đồ vật như thế này không phải là do y may mắn, cũng không phải nhờ ông trời giúp đỡ mà là vì y can đảm và cẩn thận.
Phùng An Bình đáp: “Hạ quan không dám tự ý mở ống trúc ra.” Đồ vật thế này tất nhiên phải giao cho Ngụy đại nhân xử lý.
Ngụy Nguyên Kham mở ống trúc, bên trong có một mảnh giấy. Phùng An Bình đứng bên cạnh trợn tròn hai mắt, sáp lại gần để xem kĩ hơn. Ngụy Nguyên Kham tháo mảnh giấy ra, bên trên có viết một hàng chữ nhỏ:
“Bảy năm trước dùng tên tẩm độc để hãm hại ta, nay trả lại một mũi tên khó có thể giải được nỗi oán hận trong lòng! Chỉ mong chân tướng sớm được hé lộ, thiên hạ không còn án oan nữa.”
Gương mặt Phùng An Bình tràn ngập vẻ kinh ngạc: “Bảy năm trước? Chuyện này nghĩa là sao?”
Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham trở nên u ám, hắn đã nghe Liễu Tô kể bảy năm trước “Đạo tặc trân châu” trúng tên độc bị thương. “Đạo tặc trân châu” đang báo thù Hàn tri phủ ư?
Ngụy Nguyên Kham cẩn thận kiểm tra dòng chữ ấy lại lần nữa, một đầu của mảnh giấy không được bằng phẳng lắm, được xé từ một trang giấy viết thư, nhìn dưới ánh sáng có thể thấy trên tờ giấy thấp thoáng những
hạt sáng chói mắt. Đó là bởi vì trên giấy viết thư có một lớp phấn Vân Mẫu, loại giấy này khá hiếm gặp, giá cả cũng không thể so với giấy bình thường được. Dạo gần đây nó khá phổ biến trong giới nữ quyền của các gia
đình quan lại hiển hách ở kinh thành, bọn họ thích dùng loại giấy này để chép kinh.
Lâm thái phu nhân từ kinh thành đến phủ Thái Nguyên, bây giờ lại đến điền trang, có khi nào loại giấy này là do bà ta mang theo không?
Nếu như người đánh lén Hàn Ngọc lấy giấy từ điển trang của Lâm thái phu nhân để viết bức thư này, vậy thì kẻ đó đã xé bừa mảnh giấy này xuống để dùng, hay là phía còn lại của mảnh giấy cũng ẩn chứa huyền cơ
khác?
Sau khi đánh lén Hàn Ngọc xong, tại sao kẻ đó lại để lại mảnh giấy này?
Đôi mắt Phùng An Bình chợt lóe lên, cuối cùng cũng hiểu ra: “Chẳng trách Hàn tri phủ bảo trên mũi tên ấy có độc, có lẽ… là thật.”
Ngụy Nguyên Kham hỏi: “Hàn tri phủ bảo có độc?”
Phùng An Bình gật đầu liên tục: “Vâng… Nhưng mà chuyện này là tri phủ đại nhân tự nói, thầy thuốc trong điền trang không khám ra bệnh, chỉ có thể làm theo ý của tri phủ đại nhân, khoét phần da thịt xung quanh
miệng vết thương đi thôi.”
Một nụ cười nhàn nhạt hé nở trên gương mặt của Ngụy Nguyên Kham. Chỉ sợ Hàn tri phủ chột dạ rồi! Nếu như có tẩm độc thì việc gì phải viết “khó kìm nỗi hận trong lòng”. Có lẽ là do vẫn chưa rửa được thì mới đúng.
Vì vậy người đó để lại dòng chữ này là đang giúp hắn tìm kiếm chứng cứ, hỗ trợ hắn phá án ư?
Nếu là vậy, lòng dạ của “Đạo tặc trân châu” này rất thâm sâu, thật sự khiến người ta không thể khinh thường.
Ngụy Nguyên Kham trả ống trúc lại cho Phùng An Bình. Hôm ấy lúc ở thuyền hoa hắn đã thấy nghi ngờ Hàn tri phủ. Quan viên nha phủ có thể điều động binh mã của Vệ Sở cùng đến thuyền hoa bắt người, chuyện
này vốn không bình thường.
Sau khi Diêm Hạo bị Giang tiên sinh bắt đi, quả nhiên Hàn tri phủ đã rời khỏi nha môn đến điền trang của Lâm thái phu nhân. Dưới sự thúc ép phải trở thành “hung đồ” của Giang tiên sinh, Diêm Hạo cần người của
quan phủ tóm được mình vào đúng lúc mới có thể khiến cho tất cả mọi chuyện trở nên hợp lẽ thường.
Đến đây, Hàn tri phủ đã không còn giấu chiếc đuôi của bản thân được nữa. Ông ta lại căn dặn Lục Thận Chi ở lại trong nha môn. Lục Thận Chi là đồng tri phủ Thái Nguyên, tường tận công việc trong nha phủ, hôm nay
quan lại ở nha phủ có hành động gì khác thường Lục Thận Chi nắm rõ hết, những người này đều sẽ bị thẩm vấn. Chuyện bọn họ do ai đề bạt, liên quan đến ai cũng sẽ trở thành một chứng cứ quan trọng.
Ngụy Nguyên Kham dặn dò Phùng An Bình: “Phải canh chừng tất cả những người trong điền trang này cho tốt, bao gồm cả nữ quyền nhà họ Thôi và nhà họ Châu, sau đó ta sẽ thẩm vấn từng người một.”
Phùng An Bình vâng dạ, bọn họ đã từng nhìn thấy khả năng tra hỏi người khác của Ngụy đại nhân. Nếu thông báo chuyện này cho nữ quyển nhà họ Thôi và nhà họ Châu biết, chỉ sợ bọn họ vừa bình tĩnh được đã bị
dọa sợ đến thừa sống thiếu chết lại ngay.
Ngụy Nguyên Kham dẫn người rời đi, Phùng An Bình trông theo bóng lưng của hắn, trong lòng không được thoải mái lắm, y cử cảm thấy còn chuyện quan trọng gì đó chưa làm. Trong phút chốc nhìn thấy Sơ Cửu,
lòng y lập tức bùng lên một tia hy vọng.
“Sơ Cửu.” Phùng An Bình vui vẻ chạy sang.
Ngay sau đó Sơ Cửu ngửi thấy mùi thịt bò thơm phức.
“Bánh thịt bò này.”
Phùng An Bình nhét gói giấy dầu vào trong tay Sơ Cứu, cuối cùng hòn đá đè nặng nơi lồng ngực cũng được nhấc đi, quả nhiên sau khi hối lộ y đã kiên định hơn nhiều.
Trong điền trang của Lâm thái phu nhân, gương mặt Hàn Ngọc ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nỗi đau đớn khi khoét da thịt như thế này không phải ai cũng có thể chịu đựng được. Thầy thuốc đã bị dọa đến mức mặt cắt
không còn giọt máu, đứng ở đó run lẩy bẩy, ông đã bao giờ chứng kiến cảnh tượng như thế này đâu: “Đại… đại nhân… Thế này ổn chứ?”
Hàn Ngọc nghiến răng đáp: “Tiếp tục dùng nước tẩy rửa.” Ông ta vẫn có thể cảm nhận được cảm giác tê rần ấy đang lan dần ra, quả nhiên loại độc này rất lợi hại.
“Không… Không cần đầu!” Chân thầy thuốc mềm nhũn suýt nữa ngã nhào ra đất: “Đại nhân, ngài mời thầy thuốc khác đến đi, y thuật của tiểu nhân không đủ, sợ là sẽ làm lỡ thời gian của đại nhân.”
Người này là tri phủ phủ Thái Nguyên, ông động dao trên người tri phủ chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao? Hơn nữa miệng vết thương này trông không có vẻ là trúng độc, làm sao ông có thể ra tay được?
“Thực hiện đi!” Hàn Ngọc hét lên lần nữa.
Tuy nhiên thầy thuốc vẫn không chịu làm.
“Hàn đại nhân làm sao thế?”
Giọng nói của Ngụy Nguyên Kham vang lên, Hàn Ngọc ngẩng đầu lên lập tức bắt gặp đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn.
“Đại nhân bị ám sát trùng tên rồi.” Tùy tùng của Hàn Ngọc lập tức tiến lên trước: “Trên đầu mũi tên có bối độc, đại nhân… đại nhân đang bảo thầy thuốc tẩy rửa miệng vết thương.”
Nhìn thầy thuốc đang quỳ dưới đất, Ngụy Nguyên Kham đáp: “E là người này không làm được rồi, hay là để ta giúp Hàn đại nhân.”
Không đợi những người khác mở lời, Ngụy Nguyên Kham bước lên trước, cầm lấy khăn vải trực tiếp ấn vào phần lưng đầm đìa máu tươi của Hàn Ngọc.
Hàn Ngọc buột miệng kêu lên một tiếng thảm thiết.
Ngụy Nguyên Kham mặt không biến sắc, hỏi: “Muốn làm thế nào? Còn muốn khoét thịt nữa không? Làm chuyện thể này cũng xem như ta cầu được ước thấy.”
Bình luận facebook