Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Toàn bộ cầu đường sắt và đường bộ chạy qua địa bàn của tỉnh Phước Vĩnh đều bị máy bay Mỹ đánh hư hại nặng. Chiếc thì gục đầu xuống sông, chiếc vỡ mố. Mấy chục nhà ga trên tuyến đường đều chịu chung số phận. Hơn một tuần nay bỗng nhiên không thấy máy bay Mỹ đánh phá trên địa bàn của tỉnh. Lâu lắm mới có được một khoảng yên bình. Mây nhởn nhơ bay giữa một bầu trời đầy sao. Trăng vằng vặc trải trên cánh đồng lúa đang vào vụ gặt, trăng tràn vào cả lán của các nữ dân quân. Mơ và Thao nằm chuyện trò trên một chiếc chiếu trải xuống nền đất. Mấy cô gái khác đang túm tụm đánh tú-lơ-khơ. Mơ đưa tay vân vê tóc của Thao hỏi:
- Cái Bích đâu mà không thấy ngồi đánh bài với chúng nó nhỉ?
- Nó đang ngồi nói chuyện với anh Phong ngoài kia.
- Anh Phong chưa về đơn vị à?
- Anh chị đang quấn quýt nhau chưa muốn rời.
- Lại khổ thôi.
- Sao lại khổ?
Mơ thở dài:
- Giống như tao và anh Đảo đấy.
- Mày yêu anh Đảo lắm phải không?
- Hình như duyên số hay sao mày ạ. Hôm anh ấy và anh Phong đến giúp bọn mình tập bắn máy bay, vừa nhìn thấy anh Đảo là tao có cảm tình ngay, cứ như đã gặp nhau nhiều lần ở đâu đó.
Bên ngoài, Bích nhìn ánh trăng dãi bao la quanh mình, khe khẽ thốt lên:
- Trăng đẹp quá anh nhỉ.
- Ừ. Hôm nay chẳng biết bao nhiêu âm lịch mà trăng tròn quá. Chú Cuội cũng nhìn rõ mồn một.
- Em chẳng nhìn thấy chú Cuội đâu cả.
- Chú ta ngồi lù lù tựa gốc cây đa kia mà không nhìn thấy thì kém quá.
- Ngày còn đi học, thầy giáo em bảo cái vùng đen mà mình thấy kia là biển trên mặt trăng, có đúng không anh?
- Trên mặt trăng chỉ có bụi đá chứ làm gì có biển. Nếu có biển thì đã có sự sống.
- Chán nhỉ. Giá như người ta đừng khám phá mặt trăng mà cứ để thế cho những người ở trên trái đất này tưởng tượng ra bao nhiêu điều đẹp đẽ về nó thì hay biết bao nhiêu.
- Em có một tâm hồn lãng mạn như vậy chắc học giỏi văn lắm phải không?
- Ba năm cấp Ba, năm nào môn văn của em cũng được xếp loại giỏi của trường. Em mơ ước sẽ trở thành một cô giáo dạy văn mà không được.
- Sao không được?
- Em thi mười cộng ba bị trượt.
- Sao em không thi lại?
- Năm ngoái em đã định đi thi lại thì bố em mất. Hai em của em còn nhỏ nên em ở nhà lao động lấy công điểm giúp mẹ em. Quê anh có đẹp không?
- Tuyệt vời luôn.
- Anh kể cho em nghe đi.
- Làng anh nằm sát con sông Hồng có một cái tên rất đẹp. Làng Vân Hạ. Có nghĩa là mây sa xuống.
Bích khen:
- Mới nghe tên thôi đã biết làng anh đẹp rồi.
- Các cụ bảo tên làng anh có từ thời Hai Bà Trưng. Truyền thuyết kể, khi hai bà bị quân của Mã Viện đuổi đánh chạy đến làng anh thì gặp phải sông rộng. Quân Mã Viện reo hò tưởng sắp bắt được hai bà. Ngờ đâu mây từ đâu ở trên trời kéo đến mù mịt, che lấy hai bà. Đến khi mây tan thì không thấy hai bà đâu cả.
- Con gái làng anh chắc đẹp lắm phải không?
- Làm sao mà đẹp bằng em.
- Em xấu như ma. Anh chỉ khéo động viên em thôi.
- Em đẹp thật mà.
Bích nói lảng qua chuyện khác:
- Anh ơi. Ban đêm máy bay Mỹ có ném bom được không anh.
- Máy bay bây giờ hiện đại lắm. Nó có thể đánh phá trong mọi thời tiết. Ở ngoài này chúng nó chưa đánh vào ban đêm, nhưng trong khu Bốn thì không đêm nào là chúng không đánh.
- Thế thì khó bắn lắm anh nhỉ.
- Những loại pháo cao xạ cỡ lớn có thiết bị bắn ban đêm nên máy bay Mỹ vẫn bị rơi đấy. Nhưng sao đang hỏi chuyện quê anh, em lại chuyển qua nói chuyện đánh nhau?
- Vậy anh kể chuyện quê anh đi.
- Em đã nhìn thấy sông Hồng bao giờ chưa?
- Ngoài việc lên trường huyện để học, em có đi đâu ra khỏi làng đâu mà nhìn thấy sông Hồng.
- Hết chiến tranh, anh sẽ đưa em về quê anh cho em ngắm sông Hồng đến thỏa thích thì thôi.
- Anh chỉ nói thế thôi chứ đến lúc đó, anh lại quên ngay em cho mà xem.
- Làm sao mà quên em được – Nói rồi Phong đưa tay nắm lấy tay Bích. Bích rút tay ra.
- Chúng nó nhìn thấy chúng nó cười chết.
- Em không quên anh chứ?
Bích đùa:
- Tính em hay quên lắm. Sáng mai là em quên anh ngay.
Nói xong Bích hôn vào má Phong thật nhanh rồi bỏ chạy về lán ôm chầm lấy Lý, làm những con bài Lý đang cầm trên tay rơi lả tả xuống chiếu. Lý mắng:
- Ơ hay cái con này. Có gì mà thở như ma đuổi thế? Làm lộ bài của tao hết rồi.
Lanh chỉ ra phía Phong đang đi tới:
- Ma kia kìa.
Mấy cô gái cười rộ lên. Phong vào lán, mấy cô gái càng cười to. Phong chẳng hiểu chuyện gì, hỏi:
- Có chuyện gì mà các em cười vui vẻ thế?
- Cái Bích vừa bị ma bóp cổ tí chết anh ạ – Lanh nói xong ranh mãnh nhìn Phong.
Phong thấy nếu còn đứng đây mình sẽ trở thành mục tiêu cho các cô gái trêu đùa liền bảo:
- Anh đã bảo anh thua con gái Đạo Thắng rồi mà. Thôi, anh về đơn vị đây.
Nói xong Phong đi ra khỏi lán.
Ánh trăng vẫn lồng lộng soi xuống cánh đồng.
- Cái Bích đâu mà không thấy ngồi đánh bài với chúng nó nhỉ?
- Nó đang ngồi nói chuyện với anh Phong ngoài kia.
- Anh Phong chưa về đơn vị à?
- Anh chị đang quấn quýt nhau chưa muốn rời.
- Lại khổ thôi.
- Sao lại khổ?
Mơ thở dài:
- Giống như tao và anh Đảo đấy.
- Mày yêu anh Đảo lắm phải không?
- Hình như duyên số hay sao mày ạ. Hôm anh ấy và anh Phong đến giúp bọn mình tập bắn máy bay, vừa nhìn thấy anh Đảo là tao có cảm tình ngay, cứ như đã gặp nhau nhiều lần ở đâu đó.
Bên ngoài, Bích nhìn ánh trăng dãi bao la quanh mình, khe khẽ thốt lên:
- Trăng đẹp quá anh nhỉ.
- Ừ. Hôm nay chẳng biết bao nhiêu âm lịch mà trăng tròn quá. Chú Cuội cũng nhìn rõ mồn một.
- Em chẳng nhìn thấy chú Cuội đâu cả.
- Chú ta ngồi lù lù tựa gốc cây đa kia mà không nhìn thấy thì kém quá.
- Ngày còn đi học, thầy giáo em bảo cái vùng đen mà mình thấy kia là biển trên mặt trăng, có đúng không anh?
- Trên mặt trăng chỉ có bụi đá chứ làm gì có biển. Nếu có biển thì đã có sự sống.
- Chán nhỉ. Giá như người ta đừng khám phá mặt trăng mà cứ để thế cho những người ở trên trái đất này tưởng tượng ra bao nhiêu điều đẹp đẽ về nó thì hay biết bao nhiêu.
- Em có một tâm hồn lãng mạn như vậy chắc học giỏi văn lắm phải không?
- Ba năm cấp Ba, năm nào môn văn của em cũng được xếp loại giỏi của trường. Em mơ ước sẽ trở thành một cô giáo dạy văn mà không được.
- Sao không được?
- Em thi mười cộng ba bị trượt.
- Sao em không thi lại?
- Năm ngoái em đã định đi thi lại thì bố em mất. Hai em của em còn nhỏ nên em ở nhà lao động lấy công điểm giúp mẹ em. Quê anh có đẹp không?
- Tuyệt vời luôn.
- Anh kể cho em nghe đi.
- Làng anh nằm sát con sông Hồng có một cái tên rất đẹp. Làng Vân Hạ. Có nghĩa là mây sa xuống.
Bích khen:
- Mới nghe tên thôi đã biết làng anh đẹp rồi.
- Các cụ bảo tên làng anh có từ thời Hai Bà Trưng. Truyền thuyết kể, khi hai bà bị quân của Mã Viện đuổi đánh chạy đến làng anh thì gặp phải sông rộng. Quân Mã Viện reo hò tưởng sắp bắt được hai bà. Ngờ đâu mây từ đâu ở trên trời kéo đến mù mịt, che lấy hai bà. Đến khi mây tan thì không thấy hai bà đâu cả.
- Con gái làng anh chắc đẹp lắm phải không?
- Làm sao mà đẹp bằng em.
- Em xấu như ma. Anh chỉ khéo động viên em thôi.
- Em đẹp thật mà.
Bích nói lảng qua chuyện khác:
- Anh ơi. Ban đêm máy bay Mỹ có ném bom được không anh.
- Máy bay bây giờ hiện đại lắm. Nó có thể đánh phá trong mọi thời tiết. Ở ngoài này chúng nó chưa đánh vào ban đêm, nhưng trong khu Bốn thì không đêm nào là chúng không đánh.
- Thế thì khó bắn lắm anh nhỉ.
- Những loại pháo cao xạ cỡ lớn có thiết bị bắn ban đêm nên máy bay Mỹ vẫn bị rơi đấy. Nhưng sao đang hỏi chuyện quê anh, em lại chuyển qua nói chuyện đánh nhau?
- Vậy anh kể chuyện quê anh đi.
- Em đã nhìn thấy sông Hồng bao giờ chưa?
- Ngoài việc lên trường huyện để học, em có đi đâu ra khỏi làng đâu mà nhìn thấy sông Hồng.
- Hết chiến tranh, anh sẽ đưa em về quê anh cho em ngắm sông Hồng đến thỏa thích thì thôi.
- Anh chỉ nói thế thôi chứ đến lúc đó, anh lại quên ngay em cho mà xem.
- Làm sao mà quên em được – Nói rồi Phong đưa tay nắm lấy tay Bích. Bích rút tay ra.
- Chúng nó nhìn thấy chúng nó cười chết.
- Em không quên anh chứ?
Bích đùa:
- Tính em hay quên lắm. Sáng mai là em quên anh ngay.
Nói xong Bích hôn vào má Phong thật nhanh rồi bỏ chạy về lán ôm chầm lấy Lý, làm những con bài Lý đang cầm trên tay rơi lả tả xuống chiếu. Lý mắng:
- Ơ hay cái con này. Có gì mà thở như ma đuổi thế? Làm lộ bài của tao hết rồi.
Lanh chỉ ra phía Phong đang đi tới:
- Ma kia kìa.
Mấy cô gái cười rộ lên. Phong vào lán, mấy cô gái càng cười to. Phong chẳng hiểu chuyện gì, hỏi:
- Có chuyện gì mà các em cười vui vẻ thế?
- Cái Bích vừa bị ma bóp cổ tí chết anh ạ – Lanh nói xong ranh mãnh nhìn Phong.
Phong thấy nếu còn đứng đây mình sẽ trở thành mục tiêu cho các cô gái trêu đùa liền bảo:
- Anh đã bảo anh thua con gái Đạo Thắng rồi mà. Thôi, anh về đơn vị đây.
Nói xong Phong đi ra khỏi lán.
Ánh trăng vẫn lồng lộng soi xuống cánh đồng.
Bình luận facebook