• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bích nữ – minh hôn chính thú (2 Viewers)

  • Chương 159

Bích nữ
.....
Chẳng qua, trước kia tiểu Phương luôn đánh giá tôi, vì tuổi của tôi còn quá trẻ. Tiểu Phương tò mò hỏi tôi như vậy. Nhất thời tôi không biết trả lời thế nào, chỉ có thể ứng phó một vài câu.
Tiểu Phương cũng rất nhanh nhạy. Khi tôi thấy tôi không muốn nói chuyện, anh ta cũng ngừng hỏi. Địa chỉ mà Trần Du gửi cho tôi là ở nội thành của thành cổ Tần An. Tiểu Phương nói với tôi rằng ở thành phố cổ này, có nhiều người từ tam giáo cửu lưu, loại người gì cũng có, và cũng là nơi thường xuyên phát sinh các vụ án khó hiểu. Tôi nhìn ra ngoài cửa xe, cái nội ô thành cổ này cho tôi 1 cảm giác không tốt. Tôi đã từng đến đó một lần trước đây.
Tuy nhiên, trước kia tôi đến đây vào ban đêm. Hôm nay tôi đã nhìn thấy được bộ dạng vào ban ngày của thành cổ, cảm giác cũng không tốt hơn so với ban đêm chút nào. Tiểu Phương nói chuyện rôm rả suốt chặng đường khiến tâm trạng tôi cũng có chút thoải mái lên nhưng không hiểu tại sao, ngay khi vừa vào khu thành cổ này, tôi lại cảm thấy bồn chồn không yên. Trong lòng lo lắng không thể giải thích. Mặc dù tiểu Phương vẫn đang tiếp tục nói chuyện với tôi nhưng tôi không để lọt vào tai được bất cứ điều gì.
"Anh Chung, anh ổn chứ?" Lúc này, Tiểu Phương cũng để ý được sự kỳ lạ của tôi, hỏi.
Tôi khẽ gật đầu rồi nói với Tiểu Phương "Không ... không sao đâu"
"Sắc mặt anh rất tệ, anh Chung, anh bị ốm à?" Tiểu Phương hỏi tôi một cách lo lắng. Tôi mỉm cười lúng túng, không biết nói gì, nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra? Lồng ngực tôi bất giác đập liên hồi, đôi tay thỉnh thoảng ra mồ hôi lạnh.
Cái cảm giác hoảng loạn này khiến tôi rất khó chịu.
Tuy nhiên, bất kể tôi kìm nén nó như thế nào đều vô dụng hết. Trên ngực tôi thỉnh thoảng lại xuất hiện một cảm giác chèn ép khiến tôi rất khó chịu.
Tôi vô thức đặt tay lên và cảm thấy nhiệt độ trên ngực mình rất cao. Thấy tôi im lặng, tiểu Phương không nói gì nữa. Chỉ hết sức tập trung lái xe. Đi thêm vài phút nữa, chiếc xe từ từ dừng lại.
Giọng của Tiểu Phương vang lên bên cạnh tôi một lần nữa "Chung Xuyên! Anh Xuyên anh không sao chứ."
Tôi bất giác giật mình rồi từ từ mở mắt ra, nhưng toàn bộ người tôi đang run rẩy, tôi hoàn toàn không kiểm soát được tình trạng cơ thể mình lúc này. Tôi liếc nhìn vào gương chiếu hậu, thấy mặt mình đang đỏ bừng lên, mồ hôi túa ra trên trán. Tôi nở một nụ cười ngượng ngùng, lúc này tôi ý thức được rõ ràng là tôi không bị ốm đau gì, tinh thần hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cơ thể tôi lại run rẩy 1 cách kì lạ, tôi cũng không biết phải làm gì bèn vội vàng hít một hơi thật sâu và điều chỉnh khí tức, cố gắng ổn định lại lượng âm khí trong người.
Tuy nhiên, thật kỳ lạ là sau khi xe dừng lại một lúc, tôi chỉ hít thở sâu vài hơi thì cảm giác bồn chồn khó chịu ban nãy đã biến mất một cách vi diệu.
Sau vài phút định thần, tôi thấy Tiểu Phương đang nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. Tôi không biết ban nãy là có chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ cơ thể tôi đã trở lại bình thường. Tôi nói với Tiểu Phương là có thể do đêm qua không đủ giấc nên hơi mệt 1 chút. Trên trán tiểu Phương rõ ràng là hiện lê hai chữ Không Tin, nhưng nhìn vào khuôn mặt đã ổn định trở lại thì không tiếp tục hỏi nữa.
Lúc này, tôi hướng mắt lên thì thấy chiếc xe đang đậu trước một ngôi nhà tập thể cũ. Lúc này, tầng dưới của nhà tập thể chật kín người. Hiện đã có một vài chiếc xe cảnh sát đậu ở bên cạnh. Tôi đi theo tiểu Phương lại gần thì thấy rằng hiện trường đã được giăng dây phong tỏa.
Sau khi chúng tôi đến, Tiểu Phương đã hỏi chuyện những người đang phong tỏa hiện trường này. Đúng là có một vụ giết người ở đây. Nhưng giám đốc Lưu đã nói rằng trước khi họ đến hiện trường thì đừng để ai vào. Tôi hơi ngạc nhiên, họ chưa đến à?
Tiểu Phương nói với tôi rằng chúng tôi vừa đến đây từ Thiên Sư Đường, quãng đường gần hơn rất nhiều so với đường từ trụ sở cảnh sát tới.
Tiểu Phương liền hỏi bọn họ rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì? Viên cảnh sát đang phong tỏa hiện trường chăm chăm nhìn bộ dạng của chúng tôi rồi nói "Chúng tôi nhận được một cuộc gọi từ những người dân ở đây, nói rằng họ đã nghe thấy tiếng kêu cứu. Mọi ở đây đã cố gắng gõ cửa, nhưng chỉ nghe được tiếng la hét phát ra. Bọn họ nghe thấy tiếng kêu cứu đã lập tức gọi cảnh sát, và kêu không ít người tới hỗ trợ, cố gắng phá cửa vào. Mấy người ở gần đây lập tức lấy búa, rồi phá cửa vào, nhưng sau khi cánh cửa được mở ra, cảnh tượng trước mặt họ làm mọi người rất sợ hãi. Cánh cửa vừa mở liền xông ra mùi máu tươi nồng nặc. 4 bức tường và trên mặt đất be bét máu. Nhưng họ nhìn không nhìn thấy bất kì xác chết hay mảnh thi thể nào sót tại hiện trường. Theo những người có mặt tại đó nói thì sau khi phá cửa vào thì không nhìn thấy ai cả... "
"Sau khi cảnh sát đến và khảo sát hiện trường. Không có gì ngoài máu. Nhưng có quá nhiều người nghe thấy tiếng kêu cứu. Vụ án quá quỷ dị, phía cảnh sát ở đây đã ngay lập tức báo lên trên "
Sau khi anh cảnh sát này nói xong, giám đốc Lưu và những người khác cũng vừa đến nơi. Sau khi giám đốc Lưu đến, trước tiên ông ta chào tôi vài lời, rồi nói với cảnh sát phong tỏa hiện trường ở đây rồi đưa chúng tôi đến hiện trường để xem.
Vụ việc xảy ra dưới tầng hầm- viên cảnh sát đi theo chúng tôi thuật lại. Việc sửa tầng hầm thành một phòng cho thuê trong thành phố cổ là điều rất phổ biến. Bởi vì giá thuê rẻ, cho nên không ít người muốn thuê nó.
Ngay khi bước xuống cầu thang, tôi đã ngửi thấy toàn mùi nước tiểu và mùi xú uế. Môi trường ở một nơi như vậy thực sự rất tệ. Ngay khi tôi đi xuống cầu thang, Trần Du để lộ đôi mắt màu xám của anh ấy, và tôi mở mắt âm dương ra.
Tầng hầm có một ít âm khí, đó là bình thường, bởi vì không có ánh nắng mặt trời quanh năm. Sau khi đi bộ xuống tầng hầm, một lối đi có thể được nhìn thấy. Ngay sau đó là các phòng ở hai bên lối đi. Tầng hầm không lớn, đảo mắt một cái là có thể nhìn hết. Có 10 phòng ở hai bên lối đi. Khi đi đến lối đi bên này, ngay lập tức có thể ngửi thấy mùi máu tanh.
Thành thật mà nói, mùi này còn trộn lẫn với mùi ẩm mốc của căn hầm, quả thực làm mũi tôi muốn ung thư luôn.
Chúng tôi tiếp tục đi bộ đến phòng trong cùng. Cánh cửa phòng đang mở và đèn bên trong rất sáng. Bên trong phòng nhuộm đỏ máu tươi, khi tôi vừa nhìn vào liền bị chấn động.
Giám đốc Lưu vẫn ở bên ngoài lắng nghe cảnh sát dẫn đường nói về vụ án. Còn tôi bịt mũi thò người nhìn vào phòng. Căn phòng này không lớn, chỉ rộng khoảng năm mét vuông. Đồ đạc được sắp xếp rất gọn gàng sạch sẽ, một cái giường, một cái bàn viết và một cái tủ quần áo. Có rất nhiều ảnh chụp dán dày đặc trên tường. Bởi vì các bức ảnh tương đối nhỏ và khoảng cách hơi xa. Trong lúc nhất thời cũng thấy không rõ ảnh chụp cái gì.
Sau khi nghe tên cảnh sát dẫn đường kể sơ qua sự việc, giám đốc Lưu nhìn tôi và Trần Du lo lắng hỏi "Tiểu Chung, tiểu Du, các cậu nói xem có phải là nó hay không..."
Không đợi tôi kịp lên tiếng, Trần Du gật đầu và nói "Rõ ràng. đây là cổ độc. Nó có thể khiến xác chết biến mất hoàn toàn. Đúng! Ngoại trừ cổ độc, không có khả năng nào khác ..."
"Anh cảnh sát, lúc lấy báo cáo, anh có nghe những người ở đây nói đến những thứ như rắn, giun, kiến hay đại loại vậy không?"
Người cảnh sát dẫn đầu đội nhanh chóng lắc đầu, và nói với tôi một cách chắc chắn là không, bởi vì khi nãy họ cũng đã liên tục hỏi mọi người có thấy gì sau khi mở cửa không.
"Có thể đi vào xem xét lại không?" Tôi hỏi giám đốc Lưu.
Lưu Kiến Minh tự nhiên gật đầu với chúng tôi. Chúng tôi đeo găng tay, khẩu trang và giày rồi mới bước vào căn phòng. Trên thực tế, hiện trường vụ án này đã bị phá hủy, vì khi nãy đã có rất nhiều người bước vào đây. Trần Du và tôi mở to cánh cửa và đi vào trước. Lưu Kiến Minh và Tiểu Phương theo sau, giờ tôi mới phát hiện ra là Trương Siêu không theo mọi người đến đây. Hình như anh ta vẫn đang sử dụng kỹ thuật của mình tại đồn cảnh sát để tìm ra ông già đã biến thành bọ cạp kia.
Sau khi bước vào phòng, mấy vũng máu tươi trên sàn nhà đã hơi khô lại, dính vào đế giày khiến tôi cảm thấy nhớp nháp khó chịu khủng khiếp. Lại còn cả cái mùi vừa tanh vừa thối của máu và nước tiểu.
Tôi đi thẳng đến nơi dán những bức ảnh nhỏ mà tôi nhìn thấy qua lúc nãy còn Trần Du đi thẳng đến tủ quần áo. Khi tôi quan sát hết một lượt thì thấy hầu hết các bức ảnh khoảng 1 inch dán trên tường kia đều bị máu bắn hết lên trên. Nhưng có 1 số bức mơ hồ còn xem được.
Ban đầu tôi nghĩ nó sẽ là những bức ảnh khác nhau được chủ nhân căn phòng này sưu tầm lại nhưng, phần lớn những bức ảnh bị máu vấy 1 ít đều là ảnh chụp của 2 người, cùng 1 kiểu tạo dáng. Đó là 1 người đàn ông và 1 cậu bé.
Thấy tôi nhìn chằm chằm vào những bức ảnh này, Lưu Kiến Minh cũng bước đến sau đó cũng nhìn lên. Rất nhanh, tôi nghe thấy răng của Lưu Kiến Minh nghiến lại "Quả nhiên là hắn...."
Sau khi nghe Lưu Kiến Minh nói vậy, tôi liếc nhìn vào vẻ mặt phẫn nộ của ông ấy hỏi "Có phải cặp ông và cháu trai mà ông nói tới không?"
Lưu Kiến Minh gật đầu với tôi, nói tiếp "Không sai. Dù hắn có hóa thành tro tôi cũng nhận ra được ...."
Lưu Kiến Minh nói xong liền vươn tay định lau sạch máu trên bức ảnh. Nhưng ngay khi tay của Lưu Kiến Minh vừa chạm vào bức ảnh. Đột nhiên Trần Du ở bên cạnh hét lớn "Đừng chạm vào!!!"
Nhưng đã quá muộn, khi bàn tay của Lưu Kiến Minh vừa chạm vào bức ảnh thì tôi nhanh chóng kéo Lưu Kiến Minh trở lại, và vô thức lấy tay ngăn trước mặt ông ta.
Bất giác nhìn vào bức ảnh thì thấy một con sâu trông cực kì kinh tởm đang bò ngọ nguậy trên bức ảnh đó, sau đó nó hướng đầu ra rồi phi thẳng vào mặt tôi, may mắn tôi vừa kịp giơ tay ra bắt lấy.
Nhưng con sâu gớm ghiếc này nhanh chóng cắn vào lòng bàn tay tôi, rồi trực tiếp chui vào trong cái lỗ mà nó vừa cắn, trong nháy mắt biến mất. Chuyển động của con trùng này rất nhanh, không kịp chờ tôi có bất kỳ phản ứng nào. Nó đã loi ngoi chui vào mạch máu trong cổ tay tôi. Cũng ngay lập tức, tay tôi bắt đầu tê liệt.
Trần Du gầm lên một tiếng "Mẹ nó! Lão Chung. Nhanh chóng dùng khí tức phong bế nó đi, đừng để con bọ xâm nhập vào cơ thể. Nhanh lên !!!.."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom