Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Bích nữ
....
Trần Du không nói gì, với hai ngón tay trong tay trái đang kẹp giấy vàng, tay phải anh ta đưa ra đòn quyết định.
Lúc này, chú Công có khuôn mặt ảm đạm và lao thẳng về phía Trần Du, một tay giữ cổ Trần Du, và tay kia đưa ra đòn tấn công trực tiếp vào anh ta , không cho anh ta chút cơ hội nào. Không có vấn đề gì với hai người đó.
Trần Du, thân hình gầy gò, xương gầy, không phải là đối thủ của chú Công, và bị chú Công trực tiếp kẹp hai tay quanh cổ, và tiếng từ miệng chú Công lại phát ra âm thanh của người phụ nữ: "Các người...các người muốn giết tôi hết lần này đến lần khác! Hôm nay tôi muốn giết một người. Hai người đang giết tôi! Cả hai đều muốn giết tôi!"
Tôi nghe thấy một giọng nữ kỳ lạ và sắc bén phát ra từ cổ họng của chú Công. Mồ hôi lạnh của tôi chảy ròng ròng. Rõ ràng, chú Công bị vợ của Quang Phú chiếm hữu.
Lúc này, Trần Du choáng váng trợn mắt, mặt đỏ bừng, và không mất nhiều thời gian để anh ta bị nghẹt thở bởi chú Công, người bị một ma nữ chiếm hữu.
Mặc dù lúc này tôi rất sợ hãi, nhưng tình huống trước mặt rất nghiêm trọng đến nỗi tôi không có thời gian để nghĩ về nó. Theo phản xạ tự nhiên, tôi nhănt mọit chiếc ghế và đập thẳng vào người chú Công đang bị ma nữ chiếm hữu.
Chiếc ghế vỡ tan, và chú Công, người bị ma nữ chiếm hữu, dường như không cảm thấy đau đớn gì, vẫn đứng yên tại chỗ. Bàn tay chú ấy siết chặt hơn!
Thấy Trần Du sắp chết. Tôi không thể đứng im nhìn. Tôi đi ra sau chú Công, khoá cổ bằng một tay và kéo một chân giữa hai chân. Rồi dựa vào sức mạnh của thắt lưng, tôi đập mạnh.
Tôi trực tiếp ấn chú Công xuống đất, Trần Du thoát khỏi sự kiểm soát của chú Công, nằm trên mặt đất thở hổn hển.
Thấy chú Công muốn giơ tay kéo cổ tôi, tôi nhanh chóng quấn một chân trực tiếp quanh cámh tay của chú Công, rồi ấn mạnh, đè nó xuống đất, quỳ đè trên lưng chú ấy.
May mắn thay, khi còn nhỏ, bố tôi đã bắt tôi học vài môn võ thuật. Ông nói rằng học võ rất tốt cho sức khoẻ. Cứ cuối tuần, ông sẽ lái xe đến phòng tập đấm bốc duy nhất trong thị trấn để tập. Bởi vì nó là một phòng tập nhỏ, họ dạy mọi thứ, việc đó dẫn đến việc tôi không giỏi môn nào cả!
Tôi cũng học taekwondo và đấu vật, và tôi đã học cả sanda. Mặc dù học rất nhiều môn võ, nhưng tôi không bao giờ nghĩ sẽ áp dụng nó vào ngày hôm nay và tạo ra sự khác biệt.
Ma nữ điều khiển cơ thể của chú Công dường như không sợ đau. Trong khí vật lộn, tôi dường như nghe thấy tiếng trật khớp của chú Công. Nếu như vậy, ma nữ không bắt được tôi. Tôi đang khống chế chú ấy. Tôi nhanh chóng gọi Trần Du và nói :"Trần Du, anh đang làm gì vậy? Nhanh đến đây giúp tôi..."
Khuôn mặt của Trần Du vẫn còn tái nhợt, anh ta đang thở hổn hển.
Thấy tôi la hét, anh ta nhanh chóng nhặt tờ giấy màu vàng bị rơi xuống đất, lắc người, niệm một câu thần chú đi về phía tôi. Tại thời điểm này, tôi đã bỏ cánh tay của chú ấy ra và sử dụng kỹ thuật khoá trong đấu vật để khoá chặt cơ thể chú Công để ông ấy không thể di chuyển.
Chú Công bị ma nữ điều khiển hét lên đau đớn và hỏi chúng tôi tại sao lại can thiệp. Tại sao lại giúp hắn?
Không ai trong chúng tôi hiểu cô ấy đang nói gì. Ngay khi Trần Du đang cầm lá bùa và đến gần cơ thể chú Công, cơ thể chú Công đang tràn đầy sức mạnh và đang cố để chống trả, ngay lập tức mềm oặt. Rồi tôi thấy một bóng đen bước ra khỏi cửa....
Trần Du kêu tôi lo tình hình của chú Công. Anh ấy nhanh chóng bắt kịp ma nữ. Tôi thấy rằng chú Công không chiến đấu nữa, lúc đó tôi mới dám buông chú Công ra. Tôi kiểm tra chú Công, may mắn là chú ấy vẫn còn thở... Tôi không thể quan tâm chú ấy vào lúc này, kéo chú ấy sang một bên, và đuổi theo về phía Trần Du!
Chạy theo đến căn phòng tối đen bên cạnh hội trường. Trần Du cảnh giác nhìn quanh phòng, rồi từ từ bước lên cầu thang.
"Còn con ma nữ đó thì sao?" Tôi thở hổn hển và hỏi Trần Du.
Trần Du thỉnh thoảng cảnh giác nhìn vào phòng hạ giọng nói :"cô ấy không có ở đây!"
Tôi liếc nhìn cầu thang, rồi nói với Trần Du :"Rõ ràng là không có ở đây, chúng ta phải tìm trên lầu"
Trần Du hơi sững sờ và hỏi tôi làm sao biết được. Tôi đi theo Trần Du và nói rằng mục tiêu ban đầu của ma nữ không phải chúng tôi. Vì vậy, cô ấy sẽ không tốn thời gian với chúng tôi ở đây, mục tiêu của cô ấy là Quang Phú. Và Quang Phú đang ngủ trên lầu.
Trên thực tế, tôi rất chắc chắn, tất cả là do phản ứng của miếng ngọc đó. Sau rất nhiều thử nghiệm, tôi có thể chắc chắn rằng miễn là có ác quỷ xung quanh, miếng ngọc bích này sẽ nóng lên. Ác quỷ càng gần tôi, nhiệt độ của miếng ngọc càng cao!
Lúc này, miếng ngọc bích của tôi chỉ là nhiệt độ cao hơn nhiệt độ cơ thể. Nói cách khác, có một khoảng cách nhất định giữa ngọc bích và ác quỷ. Sau khi nghe lời tôi nói, Trần Du vỗ đầu anh ấy và nói rằng anh ấy đã bị con ma nữ là choáng váng...sau khi nói xong cô ấy vội vã lên lầu. Mặc dù chúng tôi đi rất khẽ nhưng cầu thang được làm bằng gõi, khi chúng tôi bước lên nó, tôi vẫn phát ra nhiều âm thanh....
Khi chúng tôi lên tới tầng hai, tôi nghe thấy tiếng hét trong phòng...
Chúng tôi nhanh chóng đi theo tiếng hét để tìm căn phòng nơi ông ấy đang ở đó. Khi chúng tôi chạy tới, cánh cửa đã bị khoá từ bên trong. Trần Du không cần suy nghĩ, anh ta yêu cầu tôi đá cửa. Tôi hỏi anh ta tại sao anh ta không làm thế. Trần Du nói với tôi rằng chân tôi khoẻ hơn.
Tôi nhấc chân lên, lấy đà rồi mở cửa bằng một cú đá.... cánh cửa bật ra Trần Du lao vào.
Sau khi chạy vào phòng, anh ta thấy rằng Quang Phú không biết lấy đâu ra một cái kéo và đang đặt nks trên cổ. Nhìn anh ta như vậy liền biết anh ta đã bị ma nữ ám.
Thấy chúng tôi đến, Quang Phú đã bị ma nữ điều khiển hoảng sợ và nói với chúng tôi :"Đừng đến đây...đừng đến đây... nếu các người đến đây. Tôi sẽ giết anh ta. "
Giọng nữ lạnh lùng và sắc bén ngay lúc này lại phát ra từ miệng của Quang Phú...
"Đừng... chúng ta cần phải nói chuyện... ông ấy là chồng cô. Nếu cô giết ông ấy, cô thực sự không thể nào quay lại. Hôm nay là bảy đêm đầu tiên của cô, bây giờ đã quá muộn để dừng lại... Nó thật sự quá muộn. Lúc này, Trần Du gần như nghiến răng nói với ma nữ đang chiếm lấy Quang Phú.
Sau khi nghe những lời của Trần Du, con ma nữ đã cười và nói :"Hmm... cuộc sống thật khó khăn, tôi không muốn trở thành một con người nữa. Tôi sẽ không đầu thai. Tôi không có hứng thú nào cả... chỉ có một điều tôi muốn làm. Đó là giết chết tên khốn này. Miễn là hắn chết, tôi thậm chí biến thành ác quỷ cũng không sao."
Giọng ma nữ đầy sắc sảo... cái kéo trong tay cô ta đã xuyên qua lớp da trên cổ cô.
"Mọi người đều nói một ngày làm vợ chồng, suốt đời làm vợ chồng. Còn con trai của cô thì sao... Ý tôi nói, chồng của cô có lỗi, đó là sự thật, nhưng tội của ông ấy không đáng chết... chẳng lẽ cô không có vấn đề sao?" Trần Du nói.
Ma nữ nghe những lời đó của Trần Du. Hỏi Trần Du có ý gì.
"Nếu cô không yêu cầu thứ gì đó bẩn thỉu và xấu xa vào thời điểm đó, thì đã không có kết cục như ngày hôm nay..."
Sau khi ma nữ nghe Trần Du nói như vậy, cô ấy hỏi Trần Du có ý gì... Trần Du chỉ đơn giản kể lại câu chuyện mà Quang Phú kể cho chúng tôi nghe về chuyện của ma nữ. Trần Du chỉ muốn nói điều gì đó. Anh ta bị gián đoạn bởi nụ cười nhạo báng của ma nữ.
Ma nữ điều khiển cơ thể của Quang Phú, bước chậm về phía trước, ánh mắt đầy oán hận và cả người dường như đang run rẩy. Trần Du gật đầu cho phép. Với cái gật đầu này, ma nữ điều khiển cơ thể của Quang Phú, gần như phát điên, cầm kéo và nhét nó vào tay của Quang Phú. Máu đã bắn ra từ tay Quang Phú, Trần Du muốn xông lên.
Nhưng ma nữ đang điều khiển cơ thể Quang Phú, đem kéo dặt vào cổ anh ta và nói :"Đừng đến đây. Quang Phú đã bịa ra một câu chuyện và kể về tôi cho anh ... nếu như vậy. Quang Phú sẽ chết trong hôm nay, nhưng tôi sẽ kể cho hai người nghe một câu chuyện trước khi anh ta chết."
Vợ của Quang Phú kể về nó một cách chậm chạp, tôi và Trần Du càng xấu hổ hơn, dường như trái tim tôi như bị bóp nghẹt bởi thứ gì đó ....
....
Trần Du không nói gì, với hai ngón tay trong tay trái đang kẹp giấy vàng, tay phải anh ta đưa ra đòn quyết định.
Lúc này, chú Công có khuôn mặt ảm đạm và lao thẳng về phía Trần Du, một tay giữ cổ Trần Du, và tay kia đưa ra đòn tấn công trực tiếp vào anh ta , không cho anh ta chút cơ hội nào. Không có vấn đề gì với hai người đó.
Trần Du, thân hình gầy gò, xương gầy, không phải là đối thủ của chú Công, và bị chú Công trực tiếp kẹp hai tay quanh cổ, và tiếng từ miệng chú Công lại phát ra âm thanh của người phụ nữ: "Các người...các người muốn giết tôi hết lần này đến lần khác! Hôm nay tôi muốn giết một người. Hai người đang giết tôi! Cả hai đều muốn giết tôi!"
Tôi nghe thấy một giọng nữ kỳ lạ và sắc bén phát ra từ cổ họng của chú Công. Mồ hôi lạnh của tôi chảy ròng ròng. Rõ ràng, chú Công bị vợ của Quang Phú chiếm hữu.
Lúc này, Trần Du choáng váng trợn mắt, mặt đỏ bừng, và không mất nhiều thời gian để anh ta bị nghẹt thở bởi chú Công, người bị một ma nữ chiếm hữu.
Mặc dù lúc này tôi rất sợ hãi, nhưng tình huống trước mặt rất nghiêm trọng đến nỗi tôi không có thời gian để nghĩ về nó. Theo phản xạ tự nhiên, tôi nhănt mọit chiếc ghế và đập thẳng vào người chú Công đang bị ma nữ chiếm hữu.
Chiếc ghế vỡ tan, và chú Công, người bị ma nữ chiếm hữu, dường như không cảm thấy đau đớn gì, vẫn đứng yên tại chỗ. Bàn tay chú ấy siết chặt hơn!
Thấy Trần Du sắp chết. Tôi không thể đứng im nhìn. Tôi đi ra sau chú Công, khoá cổ bằng một tay và kéo một chân giữa hai chân. Rồi dựa vào sức mạnh của thắt lưng, tôi đập mạnh.
Tôi trực tiếp ấn chú Công xuống đất, Trần Du thoát khỏi sự kiểm soát của chú Công, nằm trên mặt đất thở hổn hển.
Thấy chú Công muốn giơ tay kéo cổ tôi, tôi nhanh chóng quấn một chân trực tiếp quanh cámh tay của chú Công, rồi ấn mạnh, đè nó xuống đất, quỳ đè trên lưng chú ấy.
May mắn thay, khi còn nhỏ, bố tôi đã bắt tôi học vài môn võ thuật. Ông nói rằng học võ rất tốt cho sức khoẻ. Cứ cuối tuần, ông sẽ lái xe đến phòng tập đấm bốc duy nhất trong thị trấn để tập. Bởi vì nó là một phòng tập nhỏ, họ dạy mọi thứ, việc đó dẫn đến việc tôi không giỏi môn nào cả!
Tôi cũng học taekwondo và đấu vật, và tôi đã học cả sanda. Mặc dù học rất nhiều môn võ, nhưng tôi không bao giờ nghĩ sẽ áp dụng nó vào ngày hôm nay và tạo ra sự khác biệt.
Ma nữ điều khiển cơ thể của chú Công dường như không sợ đau. Trong khí vật lộn, tôi dường như nghe thấy tiếng trật khớp của chú Công. Nếu như vậy, ma nữ không bắt được tôi. Tôi đang khống chế chú ấy. Tôi nhanh chóng gọi Trần Du và nói :"Trần Du, anh đang làm gì vậy? Nhanh đến đây giúp tôi..."
Khuôn mặt của Trần Du vẫn còn tái nhợt, anh ta đang thở hổn hển.
Thấy tôi la hét, anh ta nhanh chóng nhặt tờ giấy màu vàng bị rơi xuống đất, lắc người, niệm một câu thần chú đi về phía tôi. Tại thời điểm này, tôi đã bỏ cánh tay của chú ấy ra và sử dụng kỹ thuật khoá trong đấu vật để khoá chặt cơ thể chú Công để ông ấy không thể di chuyển.
Chú Công bị ma nữ điều khiển hét lên đau đớn và hỏi chúng tôi tại sao lại can thiệp. Tại sao lại giúp hắn?
Không ai trong chúng tôi hiểu cô ấy đang nói gì. Ngay khi Trần Du đang cầm lá bùa và đến gần cơ thể chú Công, cơ thể chú Công đang tràn đầy sức mạnh và đang cố để chống trả, ngay lập tức mềm oặt. Rồi tôi thấy một bóng đen bước ra khỏi cửa....
Trần Du kêu tôi lo tình hình của chú Công. Anh ấy nhanh chóng bắt kịp ma nữ. Tôi thấy rằng chú Công không chiến đấu nữa, lúc đó tôi mới dám buông chú Công ra. Tôi kiểm tra chú Công, may mắn là chú ấy vẫn còn thở... Tôi không thể quan tâm chú ấy vào lúc này, kéo chú ấy sang một bên, và đuổi theo về phía Trần Du!
Chạy theo đến căn phòng tối đen bên cạnh hội trường. Trần Du cảnh giác nhìn quanh phòng, rồi từ từ bước lên cầu thang.
"Còn con ma nữ đó thì sao?" Tôi thở hổn hển và hỏi Trần Du.
Trần Du thỉnh thoảng cảnh giác nhìn vào phòng hạ giọng nói :"cô ấy không có ở đây!"
Tôi liếc nhìn cầu thang, rồi nói với Trần Du :"Rõ ràng là không có ở đây, chúng ta phải tìm trên lầu"
Trần Du hơi sững sờ và hỏi tôi làm sao biết được. Tôi đi theo Trần Du và nói rằng mục tiêu ban đầu của ma nữ không phải chúng tôi. Vì vậy, cô ấy sẽ không tốn thời gian với chúng tôi ở đây, mục tiêu của cô ấy là Quang Phú. Và Quang Phú đang ngủ trên lầu.
Trên thực tế, tôi rất chắc chắn, tất cả là do phản ứng của miếng ngọc đó. Sau rất nhiều thử nghiệm, tôi có thể chắc chắn rằng miễn là có ác quỷ xung quanh, miếng ngọc bích này sẽ nóng lên. Ác quỷ càng gần tôi, nhiệt độ của miếng ngọc càng cao!
Lúc này, miếng ngọc bích của tôi chỉ là nhiệt độ cao hơn nhiệt độ cơ thể. Nói cách khác, có một khoảng cách nhất định giữa ngọc bích và ác quỷ. Sau khi nghe lời tôi nói, Trần Du vỗ đầu anh ấy và nói rằng anh ấy đã bị con ma nữ là choáng váng...sau khi nói xong cô ấy vội vã lên lầu. Mặc dù chúng tôi đi rất khẽ nhưng cầu thang được làm bằng gõi, khi chúng tôi bước lên nó, tôi vẫn phát ra nhiều âm thanh....
Khi chúng tôi lên tới tầng hai, tôi nghe thấy tiếng hét trong phòng...
Chúng tôi nhanh chóng đi theo tiếng hét để tìm căn phòng nơi ông ấy đang ở đó. Khi chúng tôi chạy tới, cánh cửa đã bị khoá từ bên trong. Trần Du không cần suy nghĩ, anh ta yêu cầu tôi đá cửa. Tôi hỏi anh ta tại sao anh ta không làm thế. Trần Du nói với tôi rằng chân tôi khoẻ hơn.
Tôi nhấc chân lên, lấy đà rồi mở cửa bằng một cú đá.... cánh cửa bật ra Trần Du lao vào.
Sau khi chạy vào phòng, anh ta thấy rằng Quang Phú không biết lấy đâu ra một cái kéo và đang đặt nks trên cổ. Nhìn anh ta như vậy liền biết anh ta đã bị ma nữ ám.
Thấy chúng tôi đến, Quang Phú đã bị ma nữ điều khiển hoảng sợ và nói với chúng tôi :"Đừng đến đây...đừng đến đây... nếu các người đến đây. Tôi sẽ giết anh ta. "
Giọng nữ lạnh lùng và sắc bén ngay lúc này lại phát ra từ miệng của Quang Phú...
"Đừng... chúng ta cần phải nói chuyện... ông ấy là chồng cô. Nếu cô giết ông ấy, cô thực sự không thể nào quay lại. Hôm nay là bảy đêm đầu tiên của cô, bây giờ đã quá muộn để dừng lại... Nó thật sự quá muộn. Lúc này, Trần Du gần như nghiến răng nói với ma nữ đang chiếm lấy Quang Phú.
Sau khi nghe những lời của Trần Du, con ma nữ đã cười và nói :"Hmm... cuộc sống thật khó khăn, tôi không muốn trở thành một con người nữa. Tôi sẽ không đầu thai. Tôi không có hứng thú nào cả... chỉ có một điều tôi muốn làm. Đó là giết chết tên khốn này. Miễn là hắn chết, tôi thậm chí biến thành ác quỷ cũng không sao."
Giọng ma nữ đầy sắc sảo... cái kéo trong tay cô ta đã xuyên qua lớp da trên cổ cô.
"Mọi người đều nói một ngày làm vợ chồng, suốt đời làm vợ chồng. Còn con trai của cô thì sao... Ý tôi nói, chồng của cô có lỗi, đó là sự thật, nhưng tội của ông ấy không đáng chết... chẳng lẽ cô không có vấn đề sao?" Trần Du nói.
Ma nữ nghe những lời đó của Trần Du. Hỏi Trần Du có ý gì.
"Nếu cô không yêu cầu thứ gì đó bẩn thỉu và xấu xa vào thời điểm đó, thì đã không có kết cục như ngày hôm nay..."
Sau khi ma nữ nghe Trần Du nói như vậy, cô ấy hỏi Trần Du có ý gì... Trần Du chỉ đơn giản kể lại câu chuyện mà Quang Phú kể cho chúng tôi nghe về chuyện của ma nữ. Trần Du chỉ muốn nói điều gì đó. Anh ta bị gián đoạn bởi nụ cười nhạo báng của ma nữ.
Ma nữ điều khiển cơ thể của Quang Phú, bước chậm về phía trước, ánh mắt đầy oán hận và cả người dường như đang run rẩy. Trần Du gật đầu cho phép. Với cái gật đầu này, ma nữ điều khiển cơ thể của Quang Phú, gần như phát điên, cầm kéo và nhét nó vào tay của Quang Phú. Máu đã bắn ra từ tay Quang Phú, Trần Du muốn xông lên.
Nhưng ma nữ đang điều khiển cơ thể Quang Phú, đem kéo dặt vào cổ anh ta và nói :"Đừng đến đây. Quang Phú đã bịa ra một câu chuyện và kể về tôi cho anh ... nếu như vậy. Quang Phú sẽ chết trong hôm nay, nhưng tôi sẽ kể cho hai người nghe một câu chuyện trước khi anh ta chết."
Vợ của Quang Phú kể về nó một cách chậm chạp, tôi và Trần Du càng xấu hổ hơn, dường như trái tim tôi như bị bóp nghẹt bởi thứ gì đó ....
Bình luận facebook