Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Bích nữ
....
Tại sao trước đây tôi không biết rằng Trần Du lại có thể trở lên lố bịch như vậy nhỉ? Người phụ nữ kia có vẻ là một người có học thức, cô ấy cười và nói rằng thực sự không cần thiết đâu. Có vẻ như thế giới này thực sự đã bị đảo lộn rồi. Hàng thật thì bị coi là hàng giả. Mà hàng giả thì được xem là hàng thật mà nâng niu v
Trần Du vẫn kiên trì nói với người phụ nữ đó :"Người đẹp, tôi thấy ấn đường của cô chuyển màu đen, đôi mắt vằn lên tia máu, điều này rõ ràng cho tôi thấy cô đã bị tà khí quái ác quấy rầy. Nếu tôi đoán đúng, người đẹp có phải luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ quái gần đây phải không?"
Cô gái đó ban đầu nói muốn ra về. Nhưng sau khi nghe Trần Du nói như vậy, thì cô ấy dừng lại, nhìn bộ dạng đó thì có vẻ như đã bị Trần Du nói trúng rồi.
Trần Du vẫn tiếp tục nói với cô ấy :"Người đẹp, nếu cô không tin chúng tôi, cô có thể gọi điện thoại cho sư phụ. Chúng tôi có thể hoàn toàn giúp cô. "
Người đẹp lịch sự gật đầu với chúng tôi sau khi nghe Trần Du nói. Nhưng cô ấy vẫn đi ra ngoài và gọi điện cho chú Công. Có vẻ như cô ấy vẫn không tin chúng tôi cho lắm. Nhìn vào hành động này của người phụ nữ kia, chúng tôi càng chắc chắn hơn là chúng tôi không thể rời khỏi chú Công được.
Mặc dù chú Công là tên lừa đảo, nhưng những người khác lại sẵn sàng tin chú ấy. Trần Du có tài năng thật sự đáng để tin tưởng. Nhưng những người khác lại không tin anh ta.
Sau khi cô ấy đi ra, tôi hỏi Trần Du, anh ta làm thế nào lại nhìn trúng cô ấy thế. Trần Du liếc nhìn tôi và nói :"Cậu nghĩ tôi là người nông cạn như vậy à? Tôi làm tất cả vì cậu đấy. "
Tôi nhìn Trần Du với ánh mắt khinh bỉ. Anh ta nói với tôi rằng chắc hẳn sau một đêm ở căn phòng kia, Tề Linh đã hấp thụ được một ít tà khí trong linh đường đó.
Anh ta nhìn thấy cơ thể người phụ nữ kia cũng có không ít tà khí, có thể nó cũng giúp ích cho miếng ngọc không ít.
Mặc cho ánh mắt chân thành của Trần Du. Tôi vẫn nghĩ rằng anh ta thích mê người phụ nữ kia rồi. Một lúc sau, người đẹp bước vào sau khi nghe điện thoại.
"Hai tiểu sư phụ, làm phiền các cậu vui lòng đi theo tôi vậy." Người đẹp đi đến chỗ chúng tôi rồi nói với chúng tôi bằng giọng rất nhẹ nhàng.
Đi một chuyến? Đi đâu? Tôi lỡ đãng hỏi lại.
Nhưng ngừoi đẹp chỉ liếc nhìn tôi rồi tiếp tục nói. Cô ấy tên Thi Lê. Gần đây, cô ấy luôn gặp ác mộbg và luôn mơ cùng một giấc mơ. Hôm qua sau khi uống như chú Công đã dặn dò, cô ấy đã không mơ giấc mơ đó nữa. Tuy nhiên, cô lại bị đánh thức bởi tiếng kêu ở bên ngoài cửa vào tối qua, sau đó cô đã đánh liều ra ngoài để kiểm tra nó, nhưng giọng nói kia phát ra từ phía căn phòng của cô.
Sau khi cô vào phòng, tiếng khóc lại phát ra từ phòng khách, như thể đang chơi đuổi bắt với cô vậy.
Cô ấy cảm thấy sợ hãi. Khi cô ấy chạy ra khỏi phòng, tiếng khóc dường như lại chạy theo cô ấy. Cho đến khi trời sáng, tiếng khóc ấy mới biến mất. Sau đó thì cô ấy đã trực tiếp đến đây.
Sau khi nghe cô ấy nói xong, tôi biết cô ấy đã gặp phải vấn đề lớn. Thi Lê vừa nãy gọi cho chú Công, chú Công nói rằng chúng tôi nên đến chỗ của cô ấy xem xét, nên giờ chúng tôi phải phụ trách vấn đề này. Chú Công, thằng cha này trước đó thì bắt chúng tôi về coi cửa hàng, giờ lại ném công việc này cho chúng tôi rồi mặc kệ, thật là một người chú "tốt". Trần Du nghe Thi Lê nói xong liền đứng dậy đi chuẩn bị.
Trần Du bảo Thi Lê đợi một lát, anh ta phải chuẩn bị cái gì đó, sau đó anh ta đi thẳng lên lầu để tìm một vài cây nến hoặc đại loại vậy. Sau khi Trần Du quay lại, chúng tôi đóng cửa hàng và xuất phát.
Tôi ngồi trên chiếc xe cũ kỹ của chú Công, còn Trần Du thì lấy lý do muốn biết thêm tình hình cụ thể của Thi Lê, nên anh ta đã lên thẳng chiếc porsche.
Thằng cha này chắc chắn là một thằng trọng sắc khinh bạn. Tôi đi theo đằng sau xe của Thi Lê, trực tiếp lái đến trung tâm thành phố. Khi đi đến trước cửa một căn biệt thự, cô ấy dừng xe.
Thi Lê dẫn chúng tôi vào bên trong. Căn biệt thự này được trang trí rất sang trọng, nhưng sự sang trọng này khác với cách trang trí theo kiể diêm dúa của Quanh Phú.
Ngôi nhà này trông rất bắt mắt, càng đi vào thì càng lộ ra là nó không chỉ quý phái, mà nó cũng mang vẻ thanh lịch nữa.
Tuy nhiên, khi bước vào căn phòng, tôi lại có cảm giác rất áp lực. Nhưng tôi lại không rõ cảm giác này đến từ đâu. Ngay khi bước vào phòng, tôi thấy một người phụ nữ béo nói với Thi Lê :"Tiểu thư, cô về rồi à?" Nói xong, nhìn thấy chúng tôi thì cô ấy lại gật đầu chào chúng tôi.
Thi Lê giới thiệy chúng tôi với người phụ nữ đó, sau đó thì giới thiệu dì đó với chúng tôi. Đó là dì Trương, là bảo mẫu của cô ấy.
Sau khi nghe thấy chúng tôi là thầy âm dương, dì Trương mỉm cười về ngượng ngùng nhìn chúng tôi. Dì ấy kéo Thi Lê sang một bên và dường như nói gì đó.
Không cần nhìn cũng biết dì ấy đang nói với Thi Lê rằng chúng tôi là kẻ lừa đảo. Tuy nhiên, Thi Lê cũng giải thích một vài lời với dì Trương, và dì ấy gật đầu.
Sau đó, cô ấy nói với chuang tôi cứ tuỳ ý xem xét đi. Cô ấy có việc phải ra ngoài một lúc. Nếu có gì, có thể hỏi trực tiếp dì Trương. Sau khi Thi Lê đi rồi, Trần Du hỏi dì Trương. Đêm qua dì ấy có nghe tiếng trẻ con khóc không. Dì Trương liếc nhìn chúng tôi và nói :"Đừng giả vờ nữa, tôi đã thấy nhiều người khác như các cậu rồi. Tôi cũng nói cho các cậu biết, không có chỗ nào ở đây có quỷ hết. Thi Lê chỉ là tâm lý bị ảnh hưởng, tự doạ mình sợ hãi thôi. Tôi sống ở đây mỗi ngày nhưng tôi không nghe thấy bất kì tiếng trẻ con khoac nào cả. Nhưng tôi đã nói với tiểu thư, cô ấy lại không tin tôi nói. "
"Tâm lý bị ảnh hưởng?" Trần du phớt lờ câu nói châm biếm của dì Trương với chúng tôi và hỏi lại.
"Tiểu thư không lâu trước đây từng mất một đứa con cho nên cô ấy rất buồn, vì vậy cô ấy luôn cảm thấy có tiếng trẻ con khóc. Tất cả điều này là ảnh hưởng tâm lý của cô ấy mà thôi."
"Tôi biết các quy tắc trong nghành của các cậu. Đợi tôi lấy cho hai ngừoi chén trà. Giả vờ làm xong rồi tìm cái cớ nào đó xong cút nhanh đi. Đến lúc đó hãy nói với tiểu thư hai cậu đã xua đuổi hết tà khí rồi cầm tiền và cút đi. Nhưng nếu hai tiểu tử thối các câj vẫn muốn to mồm đòi hơn thì đừng trách tôi không lịch sự." Dì Trương nhìn chúng tôi đầy khinh bỉ và tự mình đi làm việc của bản thân.
Mặc dù dì Trương không lịch sự với chúng tôi, nhưng trong mắt tôi dì Trương thực sự là một ngừoi tốt, một người bảo mẫu có năng lực như thế thì chủ nhà cũng không phải loại dễ dàng gì.
Trần Du không đồng ý với những lời của dì Trương, bởi vì cơ thể Thi Lê đã thực sự bị dính tà khí. Anh ta lấy la bàn từ túi vải anh ta mang theo và bắt đầu quan sát nó. Sau khi nhìn vào nó một lúc, anh ta nói rằng tầng một bình thường và không có gì cả. Anh ấy nói anh ấy sẽ lên tầng hai, nhưng dì Trương thấy chúng tôi chuẩn bị lên lầu, dì ấy chặn chúng tôi ở cầu thang và nói rằng chúng tôi không thể đi lên đó.
Điều này làm cho chúng tôi bối rối. Dì Trương nói rằng tầng hai là không gian riêng của tiểu thư. Trong trường hợp chúng tôi đi lên lầu, nếu như trên đó thiếu mất thứ gì. Đến lúc đó, sẽ không yên với bà ấy.
Tôi nói với bà ấy rằng bà ấy hãy lên lầu với chúng tôi, lên để mà quan sát chúng tôi. Nhưng dì Trương liếc nhìn hai chúng tôi khinh bỉ. Thì ra cô ấy không chỉ xem chúng tôi là lừa đảo mà giờ còn cả ăn trộm nữa. Quá bất lực, chúng tôi chỉ có thể đợi Thi Lê về thì mới có thể lên lầu xem xét.
Vì vậy, chúng tôi phải chờ đợi cả một buổi chiều, dì Trương luôn muốn đuổi chúng tôi đi. Lúc đầu, tôi không cảm thấy gì, nhưng nhiều lần như vậy khiến tôi nghi ngờ dì ấy có vấn đề.
Trần Du cũng giống tôi. Lúc đầu tôi vẫn tin rằng dì Trương chỉ đang nghi ngờ chúng tôi. Nhưng khi chúng tôi đi xung quanh kiểm tra, hình như dì ta sợ chúng tôi tìm thấy cái gì đấy.
Vì vậy, Trần Du nói với tôi :"Chung Xuyên, bằng cách nào cậu lại có thể làm tôi ngất xỉu vào hôm qua? Cậu cũng làm dì Trương ngất xỉu như thế đi."
Tôi nghe những lời của Trần Du xong, tôi cảm thấy hình như không ổn. Vào lúc này, chỉ cần chờ rồi tìm ra thứ kia là được. Nếu không tìm được một cái gì cả. Làm như vậy không phải cố ý làm hại người ta sao?
Trần Du vỗ ngực và hạ giọng nói với tôi :"Chung Xuyên, cậu yên tâm đi. Tôi chắc chắn 100% là có gì đó trên lầu. Nếu không có gì trên đó, khi có vấn đề gì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nếu dì ta báo cảnh sát, thì chỉ bắt tôi thôi. Nếu dì Trương thực sự có vấn đề, bà ấy cứ giấu diếm như vậy, chúng ta không thể tìm được thứ gì cả."
"Thật vậy ư? Anh có chắc không?"
Tôi hỏi lại Trần Du.
"Chắc chắn luôn, dì Trương đã khiến cho chúng ta cảm thấy rất đáng nghi kể từ khi chúng ta bước vào rồi. Tôi chaqsc rằng bà ấy có vấn đề. Chỉ cần làm bà ta ngất thôi." Trần Du thì thầm với tôi.
Tôi nghe Trần Du nói cộng thêm tôi cũng thức sự cảm thấy dì Trương có vấn đề thật. Tôi đồng ý với amh ta, Trần Du giải thích kế hoạch. Sau đó, anh ấy giả vờ nói với dì Trương :"Dì Trương, nếu đã như vậy, thì cứ làm như dì nói đi. Tuy nhiên, dì phải đảm bảo là sẽ nói với Thi Lê rằng chúng tôi đã làm xong và nó diễn ra rất suôn sẻ. "
Sau khi nghe chúng tôi nói, khuôn mặt khó chịu của dì Trương ngay lập tức giãn ra rất nhiều :"Yên tâm đi, các cậu đi đến đây cũng không dễ dàng gì. Hay các cậu ở lại đây ăn tối rồi hãy đi chứ?"
Nói xong, tôi lén lút tiến lại gần dì Trương. Trần Du đang thu hút sự chú ý của dì Trương. Tôi vòng ra sau lưng dì ấy, giơ phần cán con dao của tôi lên và phang nó vào cổ của dì ấy.
Nhưng thật xấu hổ là tôi không tính đến phần thịt mỡ trên cổ của dì Trương quá dày, cho nên với lực tôi vừa đánh chỉ có thể làm dì ấy chóng mặt.
Bị bất ngờ, bà ấy nhanh chóng hét toáng lên :"Cứu với! Giết người!" Sau khi nghe thấy tiếng hét của dì ấy, chúng tôi bị doạ cho hoảng sợ. Trần Du phản xạ nhanh chóng lao tới ôm giữ dì Trương, rồi gọi tôi lại, lúc này tôi đã hoảng sợ lắm rồi, trực tiếp phang một nhát nữa vào gáy của bà ấy. Bây giờ thì tôi lại sử dụng hơi nhiều lực, đôi mắt của dì Trương trợn tròn.
Rồi bà ấy ngất đi. Tôi nói với Trần Du với sắc mặt khó coi :"Nếu anh không tìm thấy gì trên lầu thì hai chúng ta gặp rắc rối đó."
Lúc này, có tiếng chuông vang lên ngoài cửa. Sau khi nghe tiếng chuông cửa, tôi vội vã chạy ra. Nhìn từ mắt mèo trên cánh cửa, bên ngoài có hai nhân viên bảo vệ đang đứng. Có lẽ họ đã nghe thấy tiếng hét của dì Trương.
Tôi đã sớm biết ý tưởng Trần Du nghĩ ra là một ý tồi mà. Chúng tôi thật quá xui xẻo rồi
....
Tại sao trước đây tôi không biết rằng Trần Du lại có thể trở lên lố bịch như vậy nhỉ? Người phụ nữ kia có vẻ là một người có học thức, cô ấy cười và nói rằng thực sự không cần thiết đâu. Có vẻ như thế giới này thực sự đã bị đảo lộn rồi. Hàng thật thì bị coi là hàng giả. Mà hàng giả thì được xem là hàng thật mà nâng niu v
Trần Du vẫn kiên trì nói với người phụ nữ đó :"Người đẹp, tôi thấy ấn đường của cô chuyển màu đen, đôi mắt vằn lên tia máu, điều này rõ ràng cho tôi thấy cô đã bị tà khí quái ác quấy rầy. Nếu tôi đoán đúng, người đẹp có phải luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ quái gần đây phải không?"
Cô gái đó ban đầu nói muốn ra về. Nhưng sau khi nghe Trần Du nói như vậy, thì cô ấy dừng lại, nhìn bộ dạng đó thì có vẻ như đã bị Trần Du nói trúng rồi.
Trần Du vẫn tiếp tục nói với cô ấy :"Người đẹp, nếu cô không tin chúng tôi, cô có thể gọi điện thoại cho sư phụ. Chúng tôi có thể hoàn toàn giúp cô. "
Người đẹp lịch sự gật đầu với chúng tôi sau khi nghe Trần Du nói. Nhưng cô ấy vẫn đi ra ngoài và gọi điện cho chú Công. Có vẻ như cô ấy vẫn không tin chúng tôi cho lắm. Nhìn vào hành động này của người phụ nữ kia, chúng tôi càng chắc chắn hơn là chúng tôi không thể rời khỏi chú Công được.
Mặc dù chú Công là tên lừa đảo, nhưng những người khác lại sẵn sàng tin chú ấy. Trần Du có tài năng thật sự đáng để tin tưởng. Nhưng những người khác lại không tin anh ta.
Sau khi cô ấy đi ra, tôi hỏi Trần Du, anh ta làm thế nào lại nhìn trúng cô ấy thế. Trần Du liếc nhìn tôi và nói :"Cậu nghĩ tôi là người nông cạn như vậy à? Tôi làm tất cả vì cậu đấy. "
Tôi nhìn Trần Du với ánh mắt khinh bỉ. Anh ta nói với tôi rằng chắc hẳn sau một đêm ở căn phòng kia, Tề Linh đã hấp thụ được một ít tà khí trong linh đường đó.
Anh ta nhìn thấy cơ thể người phụ nữ kia cũng có không ít tà khí, có thể nó cũng giúp ích cho miếng ngọc không ít.
Mặc cho ánh mắt chân thành của Trần Du. Tôi vẫn nghĩ rằng anh ta thích mê người phụ nữ kia rồi. Một lúc sau, người đẹp bước vào sau khi nghe điện thoại.
"Hai tiểu sư phụ, làm phiền các cậu vui lòng đi theo tôi vậy." Người đẹp đi đến chỗ chúng tôi rồi nói với chúng tôi bằng giọng rất nhẹ nhàng.
Đi một chuyến? Đi đâu? Tôi lỡ đãng hỏi lại.
Nhưng ngừoi đẹp chỉ liếc nhìn tôi rồi tiếp tục nói. Cô ấy tên Thi Lê. Gần đây, cô ấy luôn gặp ác mộbg và luôn mơ cùng một giấc mơ. Hôm qua sau khi uống như chú Công đã dặn dò, cô ấy đã không mơ giấc mơ đó nữa. Tuy nhiên, cô lại bị đánh thức bởi tiếng kêu ở bên ngoài cửa vào tối qua, sau đó cô đã đánh liều ra ngoài để kiểm tra nó, nhưng giọng nói kia phát ra từ phía căn phòng của cô.
Sau khi cô vào phòng, tiếng khóc lại phát ra từ phòng khách, như thể đang chơi đuổi bắt với cô vậy.
Cô ấy cảm thấy sợ hãi. Khi cô ấy chạy ra khỏi phòng, tiếng khóc dường như lại chạy theo cô ấy. Cho đến khi trời sáng, tiếng khóc ấy mới biến mất. Sau đó thì cô ấy đã trực tiếp đến đây.
Sau khi nghe cô ấy nói xong, tôi biết cô ấy đã gặp phải vấn đề lớn. Thi Lê vừa nãy gọi cho chú Công, chú Công nói rằng chúng tôi nên đến chỗ của cô ấy xem xét, nên giờ chúng tôi phải phụ trách vấn đề này. Chú Công, thằng cha này trước đó thì bắt chúng tôi về coi cửa hàng, giờ lại ném công việc này cho chúng tôi rồi mặc kệ, thật là một người chú "tốt". Trần Du nghe Thi Lê nói xong liền đứng dậy đi chuẩn bị.
Trần Du bảo Thi Lê đợi một lát, anh ta phải chuẩn bị cái gì đó, sau đó anh ta đi thẳng lên lầu để tìm một vài cây nến hoặc đại loại vậy. Sau khi Trần Du quay lại, chúng tôi đóng cửa hàng và xuất phát.
Tôi ngồi trên chiếc xe cũ kỹ của chú Công, còn Trần Du thì lấy lý do muốn biết thêm tình hình cụ thể của Thi Lê, nên anh ta đã lên thẳng chiếc porsche.
Thằng cha này chắc chắn là một thằng trọng sắc khinh bạn. Tôi đi theo đằng sau xe của Thi Lê, trực tiếp lái đến trung tâm thành phố. Khi đi đến trước cửa một căn biệt thự, cô ấy dừng xe.
Thi Lê dẫn chúng tôi vào bên trong. Căn biệt thự này được trang trí rất sang trọng, nhưng sự sang trọng này khác với cách trang trí theo kiể diêm dúa của Quanh Phú.
Ngôi nhà này trông rất bắt mắt, càng đi vào thì càng lộ ra là nó không chỉ quý phái, mà nó cũng mang vẻ thanh lịch nữa.
Tuy nhiên, khi bước vào căn phòng, tôi lại có cảm giác rất áp lực. Nhưng tôi lại không rõ cảm giác này đến từ đâu. Ngay khi bước vào phòng, tôi thấy một người phụ nữ béo nói với Thi Lê :"Tiểu thư, cô về rồi à?" Nói xong, nhìn thấy chúng tôi thì cô ấy lại gật đầu chào chúng tôi.
Thi Lê giới thiệy chúng tôi với người phụ nữ đó, sau đó thì giới thiệu dì đó với chúng tôi. Đó là dì Trương, là bảo mẫu của cô ấy.
Sau khi nghe thấy chúng tôi là thầy âm dương, dì Trương mỉm cười về ngượng ngùng nhìn chúng tôi. Dì ấy kéo Thi Lê sang một bên và dường như nói gì đó.
Không cần nhìn cũng biết dì ấy đang nói với Thi Lê rằng chúng tôi là kẻ lừa đảo. Tuy nhiên, Thi Lê cũng giải thích một vài lời với dì Trương, và dì ấy gật đầu.
Sau đó, cô ấy nói với chuang tôi cứ tuỳ ý xem xét đi. Cô ấy có việc phải ra ngoài một lúc. Nếu có gì, có thể hỏi trực tiếp dì Trương. Sau khi Thi Lê đi rồi, Trần Du hỏi dì Trương. Đêm qua dì ấy có nghe tiếng trẻ con khóc không. Dì Trương liếc nhìn chúng tôi và nói :"Đừng giả vờ nữa, tôi đã thấy nhiều người khác như các cậu rồi. Tôi cũng nói cho các cậu biết, không có chỗ nào ở đây có quỷ hết. Thi Lê chỉ là tâm lý bị ảnh hưởng, tự doạ mình sợ hãi thôi. Tôi sống ở đây mỗi ngày nhưng tôi không nghe thấy bất kì tiếng trẻ con khoac nào cả. Nhưng tôi đã nói với tiểu thư, cô ấy lại không tin tôi nói. "
"Tâm lý bị ảnh hưởng?" Trần du phớt lờ câu nói châm biếm của dì Trương với chúng tôi và hỏi lại.
"Tiểu thư không lâu trước đây từng mất một đứa con cho nên cô ấy rất buồn, vì vậy cô ấy luôn cảm thấy có tiếng trẻ con khóc. Tất cả điều này là ảnh hưởng tâm lý của cô ấy mà thôi."
"Tôi biết các quy tắc trong nghành của các cậu. Đợi tôi lấy cho hai ngừoi chén trà. Giả vờ làm xong rồi tìm cái cớ nào đó xong cút nhanh đi. Đến lúc đó hãy nói với tiểu thư hai cậu đã xua đuổi hết tà khí rồi cầm tiền và cút đi. Nhưng nếu hai tiểu tử thối các câj vẫn muốn to mồm đòi hơn thì đừng trách tôi không lịch sự." Dì Trương nhìn chúng tôi đầy khinh bỉ và tự mình đi làm việc của bản thân.
Mặc dù dì Trương không lịch sự với chúng tôi, nhưng trong mắt tôi dì Trương thực sự là một ngừoi tốt, một người bảo mẫu có năng lực như thế thì chủ nhà cũng không phải loại dễ dàng gì.
Trần Du không đồng ý với những lời của dì Trương, bởi vì cơ thể Thi Lê đã thực sự bị dính tà khí. Anh ta lấy la bàn từ túi vải anh ta mang theo và bắt đầu quan sát nó. Sau khi nhìn vào nó một lúc, anh ta nói rằng tầng một bình thường và không có gì cả. Anh ấy nói anh ấy sẽ lên tầng hai, nhưng dì Trương thấy chúng tôi chuẩn bị lên lầu, dì ấy chặn chúng tôi ở cầu thang và nói rằng chúng tôi không thể đi lên đó.
Điều này làm cho chúng tôi bối rối. Dì Trương nói rằng tầng hai là không gian riêng của tiểu thư. Trong trường hợp chúng tôi đi lên lầu, nếu như trên đó thiếu mất thứ gì. Đến lúc đó, sẽ không yên với bà ấy.
Tôi nói với bà ấy rằng bà ấy hãy lên lầu với chúng tôi, lên để mà quan sát chúng tôi. Nhưng dì Trương liếc nhìn hai chúng tôi khinh bỉ. Thì ra cô ấy không chỉ xem chúng tôi là lừa đảo mà giờ còn cả ăn trộm nữa. Quá bất lực, chúng tôi chỉ có thể đợi Thi Lê về thì mới có thể lên lầu xem xét.
Vì vậy, chúng tôi phải chờ đợi cả một buổi chiều, dì Trương luôn muốn đuổi chúng tôi đi. Lúc đầu, tôi không cảm thấy gì, nhưng nhiều lần như vậy khiến tôi nghi ngờ dì ấy có vấn đề.
Trần Du cũng giống tôi. Lúc đầu tôi vẫn tin rằng dì Trương chỉ đang nghi ngờ chúng tôi. Nhưng khi chúng tôi đi xung quanh kiểm tra, hình như dì ta sợ chúng tôi tìm thấy cái gì đấy.
Vì vậy, Trần Du nói với tôi :"Chung Xuyên, bằng cách nào cậu lại có thể làm tôi ngất xỉu vào hôm qua? Cậu cũng làm dì Trương ngất xỉu như thế đi."
Tôi nghe những lời của Trần Du xong, tôi cảm thấy hình như không ổn. Vào lúc này, chỉ cần chờ rồi tìm ra thứ kia là được. Nếu không tìm được một cái gì cả. Làm như vậy không phải cố ý làm hại người ta sao?
Trần Du vỗ ngực và hạ giọng nói với tôi :"Chung Xuyên, cậu yên tâm đi. Tôi chắc chắn 100% là có gì đó trên lầu. Nếu không có gì trên đó, khi có vấn đề gì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nếu dì ta báo cảnh sát, thì chỉ bắt tôi thôi. Nếu dì Trương thực sự có vấn đề, bà ấy cứ giấu diếm như vậy, chúng ta không thể tìm được thứ gì cả."
"Thật vậy ư? Anh có chắc không?"
Tôi hỏi lại Trần Du.
"Chắc chắn luôn, dì Trương đã khiến cho chúng ta cảm thấy rất đáng nghi kể từ khi chúng ta bước vào rồi. Tôi chaqsc rằng bà ấy có vấn đề. Chỉ cần làm bà ta ngất thôi." Trần Du thì thầm với tôi.
Tôi nghe Trần Du nói cộng thêm tôi cũng thức sự cảm thấy dì Trương có vấn đề thật. Tôi đồng ý với amh ta, Trần Du giải thích kế hoạch. Sau đó, anh ấy giả vờ nói với dì Trương :"Dì Trương, nếu đã như vậy, thì cứ làm như dì nói đi. Tuy nhiên, dì phải đảm bảo là sẽ nói với Thi Lê rằng chúng tôi đã làm xong và nó diễn ra rất suôn sẻ. "
Sau khi nghe chúng tôi nói, khuôn mặt khó chịu của dì Trương ngay lập tức giãn ra rất nhiều :"Yên tâm đi, các cậu đi đến đây cũng không dễ dàng gì. Hay các cậu ở lại đây ăn tối rồi hãy đi chứ?"
Nói xong, tôi lén lút tiến lại gần dì Trương. Trần Du đang thu hút sự chú ý của dì Trương. Tôi vòng ra sau lưng dì ấy, giơ phần cán con dao của tôi lên và phang nó vào cổ của dì ấy.
Nhưng thật xấu hổ là tôi không tính đến phần thịt mỡ trên cổ của dì Trương quá dày, cho nên với lực tôi vừa đánh chỉ có thể làm dì ấy chóng mặt.
Bị bất ngờ, bà ấy nhanh chóng hét toáng lên :"Cứu với! Giết người!" Sau khi nghe thấy tiếng hét của dì ấy, chúng tôi bị doạ cho hoảng sợ. Trần Du phản xạ nhanh chóng lao tới ôm giữ dì Trương, rồi gọi tôi lại, lúc này tôi đã hoảng sợ lắm rồi, trực tiếp phang một nhát nữa vào gáy của bà ấy. Bây giờ thì tôi lại sử dụng hơi nhiều lực, đôi mắt của dì Trương trợn tròn.
Rồi bà ấy ngất đi. Tôi nói với Trần Du với sắc mặt khó coi :"Nếu anh không tìm thấy gì trên lầu thì hai chúng ta gặp rắc rối đó."
Lúc này, có tiếng chuông vang lên ngoài cửa. Sau khi nghe tiếng chuông cửa, tôi vội vã chạy ra. Nhìn từ mắt mèo trên cánh cửa, bên ngoài có hai nhân viên bảo vệ đang đứng. Có lẽ họ đã nghe thấy tiếng hét của dì Trương.
Tôi đã sớm biết ý tưởng Trần Du nghĩ ra là một ý tồi mà. Chúng tôi thật quá xui xẻo rồi
Bình luận facebook