Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Bích nữ
....
Chú Công đưa chúng tôi lên xe,giờ chú chỉ dùng được một tay nên đành để tôi lái xe thay. Sau khi lên xe chú Công nói bây giờ sẽ đưa chúng tôi đi ăn cơm,rồi dẫn đường đến một nhà hàng gần đấy,sau đó gọi một bàn đồ ăn,tôi và Trần Du bị nhốt một ngày trời,đói sắp chết.
Vì thế nên ăn ngấu ăn nghiến,chỉ có điều,sau khi ăn được một lúc thì phát hiện chú Công ngồi trước mặt không hề ăn ,chỉ ngồi nhìn chúng tôi cười.
Nhìn thấy nụ cười này của chú Công,tôi thực sự nuốt không nổi nữa,luôn cảm giác ông ta đang giấu diếm gì đó,nên tôi nhấc chân húych Trần Du một cái.
" Cậu làm gì vậy,đừng có giành ăn với tôi" Trần Du miệng ngồm ngoàm nói xong lại tiếp tục cắm đầu ăn.
Tôi đá nhẹ hắn một cái,hắn bất mãn quay đầu,đang định nói gì đó với tôi,tôi lập tức đánh mắt với hắn,hắn lúc này mới hiểu nhìn qua chú Công.
"Chú Công,chú...nhìn chúng cháu như vậy làm cháu sợ" Trần Du nói.
Chú Công thì vẫn giữ khuôn mặt đó,bảo chúng tôi tiếp tục ăn. Lúc này Trần Du cũng không còn tâm trí ăn uống nữa,chú Công phải có gì đó thì mới thế này. Tôi nói với chú Công " chú Công,có gì thì trực tiếp nói ra đi,chú cứ nhìn bọn cháu thế này,bọn cháu thực sự rất sợ".
Trần Du ở bên cạnh cũng đồng tình,vội vàng thả bát đũa xuống. Chú Công hoá ra là muốn chúng tôi tiếp tục theo điều tra chuyện của Thi Lệ.
Sau khi nghe xong,Trần Du xua tay không đồng ý,chúng tôi làm chuyện này nên mới bị đưa đến cả cục cảnh sát,còn xảy ra chết người nữa,tiếp tục làm thì chuyện nhỏ,nhưng giữ cái mạng này mới là chuyện lớn. Chú Công khuôn mặt vẫn niềm nở như cũ,còn đảm bảo với chúng tôi,nếu như đồng ý giúp ông ta chuyện này,sau này sẽ cho chúng tôi mỗi người 1 vạn
" Chú Công,chú đừng hại tụi cháu nữa, thực sự không phải là vấn đề về tiền bạc "
"2 vạn?"
" Thực sư không phải chuyện tiền bạc,chỉ sợ có tiền rồi nhưng không còn mạng để xài "
" Mỗi người 5 vạn"
" Chúng ta mấy giờ xuất phát ?". Tôi cạn lời nhìn Trần Du, trước đây không phát hiện hắn lại rẻ tiền như vậy. Chú Công cười khì khì,đang định nói gì đó thì điện thoại reo lên,chú Công bắt máy,sau khi nói chuyện điện thoại mấy câu,chú Công nói chúng tôi bây giờ có thể xuất phát rồi.
Tôi nhìn Trần Du một cái,hắn dường như nhìn thấu tôi đang nghĩ cái gì,nói nhỏ với tôi.Thực ra vừa nãy hắn chỉ giả vờ ,mục đích chỉ là muốn kiếm ít tiền từ ông chú keo kiệt này. Tôi không hiểu nhìn hắn ta, hắn liền nói với tôi,chúng ta làm cái nghề này chính là một chân ở dương gian,một chân ở âm gian. Còn về phía cảnh sát không cần lo lắng, chúng ta bây giờ là cái cây hái ra tiền của chú Công, ông ta sẽ không để chúng ta có chuyện gì đâu.
Nói xong thấy tôi có chút do dự,hắn lại lôi Tề Linh ra ,tôi lại một lần nữa lại phải thỏa hiệp.
Chú Công thấy chúng tôi đồng ý, lập tức đưa chúng tôi vào biệt thự của Thi Lệ, lúc đến nơi thì phát hiện có một chiếc xe Rolls Royce dựng trước cổng, Trần Du lôi điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh trước chiếc xe, đến khi chú Công gọi ,chúng tôi mới bước vào. Đi theo chú Long đến cửa......... cánh cửa được mở ra,người mở cửa là một người có thân hình cường tráng khoác lên mình bộ đồ tây,vừa nhìn là biết ngay con nhà võ.
Sau khi nhìn thấy chúng tôi, ông đó vô cùng cung kính " ông Công, Thi tiên sinh đang đợi ông"
Sau khi nghe vậy Chú Công lập tức chỉnh sửa lại trạng thái,biểu hiện ra dáng vẻ khí thế thần thái,không nói gì,theo người đàn ông đó đi vào.
Vừa bước vào thì có một người đàn ông trung niên ăn mặc khí phách đi ra đón.
Người đàn ông này mặt mũi toát ra khí thế, tóm lại nhìn là biết ngay người đàn ông này không đơn giản. Chắc chắn đây là Thi tiên sinh,cha của Thi Lệ,vì mặt mũi của ông ta rất giống Thi Lệ.
Người đàn ông trung niên dơ tay ra nói với chú Công: " Công tiên sinh, thật ngại quá, ngài vẫn ở bệnh viện mà lại bảo ngài đặc biệt đến đây".
" Thi tiên sinh đừng khách sáo, người tu đạo như chúng tôi, nhiệm vụ chính là giáng yêu phục ma, bộ dạng của chú Công lúc này như người ăn chay vậy,nếu như không quen biết,chắc là chúng tôi cũng bị lừa.
Thi tiên sinh luôn mồm nói cảm ơn, sau đó hỏi tình hình của ông ta, ông ta bắt đầu nói, từ sau khi Dì Trương chết Thi Lệ chịu phải đả kích rất lớn, dù gì bên này cũng có người chết, tôi không muốn để Thi Lệ ở lại đây nữa.
Nhưng mà Thi Lệ kiên quyết đòi ở lại , Thi tiên sinh không yên tâm nên đã để mấy vệ sĩ của ông ta ở lại đây, nhưng Thi Lệ luôn nhốt mình trong phòng, cả ngày cứ thần thần bí bí.
Chú Công gật đầu, sau đó hỏi Thi Lệ ở đâu. Thi tiên sinh đưa chúng tôi lên tầng 2, vừa lên tầng liền cảm nhận được một luồng không khí lạnh lẽo, Trần Du lúc này cũng cảm nhận được cái gì đó không đúng, nhỏ tiếng nói với tôi bảo tôi cẩn thận. Tôi gật đầu với Trần Du, sau khi đến trước cửa, tôi nhẹ nhàng đẩy, rõ ràng là ban ngày nhưng trong phòng vô cùng tối, bật đèn ngủ lên, miễn cưỡng cũng có thể thấy được lờ mờ tình huống bên trong.
Nhưng chưa đi vào thì đã nghe thấy một âm thanh lạnh thấu người " cục cưng ngoan,mẹ ở đây,đừng khóc, con không phải sợ".
Âm thanh này lập tức làm tôi nổi hết cả da gà, vô thức nuốt nước miếng một cái.
Đi vào với bọn họ, lập tức nhìn thấy Thi tiểu thư đang ngồi bên giường, lúc này cô ta đầu tóc bù xù ăn mặc nhếch nhác, trong tay cầm một con búp bê hình người, cô ta cúi đầu nên lúc này không nhìn rõ khuôn mặt của cô ta.
Cả căn phòng khá lộn xộn nhưng con búp bê kia đã thu hút ánh mắt tôi, đó chính là đứa bé hôm qua tôi gặp phải trên gác xép.
Đám người chúng tôi bước vào, cũng không quấy rầy cô ta, Thi tiên sinh nói: " hôm qua sau khi cảnh sát đi, nó liền nhốt mình trong phòng, từ lúc tôi đến nó đã thế này rồi".
Chú Công không nói gì, gật gật đầu: "Thi tiên sinh, con búp bê này từ đâu đến vậy?". Thi tiên sinh sau khi nghe chú Công nói, nhìn con búp bê đó một cái, lắc đầu biểu thị không biết.
Còn chú Công đã đi đến quỳ xuống bên cạnh Thi Lệ, nhẹ nhàng kêu cô ta một tiếng, nghe thấy tiếng gọi, Thi Lệ ngẩng mặt lên, cô ta vừa ngẩng mặt lên thì doạ tôi hết cả hồn.
Bởi vì khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt thâm như mắt gấu trúc, trong mắt tràn ngập tia máu, đôi môi vì thiếu nước nên đã bóc vảy. Ánh mắt của cô ta trống rỗng, ánh mắt đó làm cho người ta vô cùng ám ảnh. Sau khi cô ta nhìn chú Công một cái, đột nhiên giật mình, dáng vẻ rất sợ hãi, sau đó quay lại nhìn đứa bé kia.
Nhẹ nhàng lắc lắc con búp bê hình người trong tay,miệng run rẩy nói: " cục cưng ngoan...mẹ ở đây ...đừng khóc".
Không khí quái dị lạ thường, bởi vì hôm qua tôi đã nhìn thấy con tiểu quỷ đáng sợ đó, sống lưng tôi lạnh toát.
Chú Công đang định nói gì đó, Thi Lệ đột nhiên ngẩng đầu nhìn chúng tôi, khuôn mặt tiều tụy đó đầy sự sợ hãi, nói như cầu xin: " Các người ra ngoài....ra ngoài điiii"
Sau đó ôm con búp bê đó vào lòng: " cục cưng đừng khóc, cục cưng đừng khóc, mẹ sẽ đuổi họ ra, mẹ sẽ đuổi họ ra".
Nói xong Thi Lệ lại ngẩng đầu lên,dường như sắp sụp đổ: " các người ra ngoài đi.....đi raaaaaaa".
Chú Công lúc này thấy tâm trạng kích động của Thi Lệ, đứng dậy: " Chúng tôi ra ngay bây giờ" sau khi thấy chúng tôi quay người rời đi, tâm trạng của Thi Lệ mới ổn định lại. Lúc chúng tôi bước đến cửa, tôi luôn cảm thấy có một đôi mắt phía sau đang nhìn mình, tôi quay đầu chỉ thấy Thi Lệ ôm con búp bê kia vào lòng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Thấy tôi quay đầu, việc xảy ra sau đó doạ tôi xém đái ra quần. Khuôn mặt tiều tụy của Thi Lệ nhìn tôi cười một cách dị thường, nụ cười đó cả đời này chắc tôi cũng không quên được.
Rốt cuộc Thi Lệ có ý gì, cả người tôi run lên cầm cập.
Thấy tôi đứng ngơ ra đó, Trần Du hỏi tôi sao vậy, tôi nói: "Thi Lệ đang cười với tôi". Trần Du nhìn vào bên trong một cái, húych tôi nói: " Tôi thấy cậu đang ảo tưởng thì có".
Tôi quay lại nhìn cô ta lần nữa thì thấy Thi Lệ đã cúi đầu ôm lấy con búp bê.
Lúc này chú Công thấy chúng tôi chưa xuống tầng, nói với chúng tôi: " hai tiểu tử này làm gì đó, mau xuống đây, đừng có kích động tiểu thư nữa".
Trần Du lập tức lôi tôi đi, vừa đi vừa ca thán: " thật đáng tiếc cho một cô gái tốt, không phải cô ta phát điên rồi đó chứ".
Sau khi xuống lầu nghe chú Công bắt đầu chém gió: " Thi tiên sinh, tiểu thư bị ma trẻ con ám, chúng ta phải làm phép trừ tà".
Thi tiên sinh vội vàng gật đầu đồng ý, Chú Công tiếp tục hỏi: " còn nữa,dì Trương trước đây là người thế nào,ngài có rõ không?"
Thi tiên sinh vội vàng lắc đầu, bà ta là Thi Lệ chọn về, ông ta không rõ, có điều tư liệu của bà ta có thể đưa qua đây.
Chú Công nói chuyện vô cùng lưu loát với Thi tiên sinh, ông ta nói chuyện này rất khó, Thi tiểu thư sở dĩ biến thành thế này,e rằng có liên quan đến dì Trương, hơn nữa chuyện này không đơn giản như những gì ông ta nghĩ, có chút phức tạp.
Sau đó vỗ ngực nói, nhất định sẽ đảm bảo cho Thi tiểu thư bình an vô sự.
Chưa chờ Thi tiên sinh trả lời, trên lầu đột nhiên truyền đến âm thanh gào thét của Thi Lệ...
"A...A....AAAAAAAAAAA.........Là các người.... các người...... mau cút điiiiiiiii"
....
Chú Công đưa chúng tôi lên xe,giờ chú chỉ dùng được một tay nên đành để tôi lái xe thay. Sau khi lên xe chú Công nói bây giờ sẽ đưa chúng tôi đi ăn cơm,rồi dẫn đường đến một nhà hàng gần đấy,sau đó gọi một bàn đồ ăn,tôi và Trần Du bị nhốt một ngày trời,đói sắp chết.
Vì thế nên ăn ngấu ăn nghiến,chỉ có điều,sau khi ăn được một lúc thì phát hiện chú Công ngồi trước mặt không hề ăn ,chỉ ngồi nhìn chúng tôi cười.
Nhìn thấy nụ cười này của chú Công,tôi thực sự nuốt không nổi nữa,luôn cảm giác ông ta đang giấu diếm gì đó,nên tôi nhấc chân húych Trần Du một cái.
" Cậu làm gì vậy,đừng có giành ăn với tôi" Trần Du miệng ngồm ngoàm nói xong lại tiếp tục cắm đầu ăn.
Tôi đá nhẹ hắn một cái,hắn bất mãn quay đầu,đang định nói gì đó với tôi,tôi lập tức đánh mắt với hắn,hắn lúc này mới hiểu nhìn qua chú Công.
"Chú Công,chú...nhìn chúng cháu như vậy làm cháu sợ" Trần Du nói.
Chú Công thì vẫn giữ khuôn mặt đó,bảo chúng tôi tiếp tục ăn. Lúc này Trần Du cũng không còn tâm trí ăn uống nữa,chú Công phải có gì đó thì mới thế này. Tôi nói với chú Công " chú Công,có gì thì trực tiếp nói ra đi,chú cứ nhìn bọn cháu thế này,bọn cháu thực sự rất sợ".
Trần Du ở bên cạnh cũng đồng tình,vội vàng thả bát đũa xuống. Chú Công hoá ra là muốn chúng tôi tiếp tục theo điều tra chuyện của Thi Lệ.
Sau khi nghe xong,Trần Du xua tay không đồng ý,chúng tôi làm chuyện này nên mới bị đưa đến cả cục cảnh sát,còn xảy ra chết người nữa,tiếp tục làm thì chuyện nhỏ,nhưng giữ cái mạng này mới là chuyện lớn. Chú Công khuôn mặt vẫn niềm nở như cũ,còn đảm bảo với chúng tôi,nếu như đồng ý giúp ông ta chuyện này,sau này sẽ cho chúng tôi mỗi người 1 vạn
" Chú Công,chú đừng hại tụi cháu nữa, thực sự không phải là vấn đề về tiền bạc "
"2 vạn?"
" Thực sư không phải chuyện tiền bạc,chỉ sợ có tiền rồi nhưng không còn mạng để xài "
" Mỗi người 5 vạn"
" Chúng ta mấy giờ xuất phát ?". Tôi cạn lời nhìn Trần Du, trước đây không phát hiện hắn lại rẻ tiền như vậy. Chú Công cười khì khì,đang định nói gì đó thì điện thoại reo lên,chú Công bắt máy,sau khi nói chuyện điện thoại mấy câu,chú Công nói chúng tôi bây giờ có thể xuất phát rồi.
Tôi nhìn Trần Du một cái,hắn dường như nhìn thấu tôi đang nghĩ cái gì,nói nhỏ với tôi.Thực ra vừa nãy hắn chỉ giả vờ ,mục đích chỉ là muốn kiếm ít tiền từ ông chú keo kiệt này. Tôi không hiểu nhìn hắn ta, hắn liền nói với tôi,chúng ta làm cái nghề này chính là một chân ở dương gian,một chân ở âm gian. Còn về phía cảnh sát không cần lo lắng, chúng ta bây giờ là cái cây hái ra tiền của chú Công, ông ta sẽ không để chúng ta có chuyện gì đâu.
Nói xong thấy tôi có chút do dự,hắn lại lôi Tề Linh ra ,tôi lại một lần nữa lại phải thỏa hiệp.
Chú Công thấy chúng tôi đồng ý, lập tức đưa chúng tôi vào biệt thự của Thi Lệ, lúc đến nơi thì phát hiện có một chiếc xe Rolls Royce dựng trước cổng, Trần Du lôi điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh trước chiếc xe, đến khi chú Công gọi ,chúng tôi mới bước vào. Đi theo chú Long đến cửa......... cánh cửa được mở ra,người mở cửa là một người có thân hình cường tráng khoác lên mình bộ đồ tây,vừa nhìn là biết ngay con nhà võ.
Sau khi nhìn thấy chúng tôi, ông đó vô cùng cung kính " ông Công, Thi tiên sinh đang đợi ông"
Sau khi nghe vậy Chú Công lập tức chỉnh sửa lại trạng thái,biểu hiện ra dáng vẻ khí thế thần thái,không nói gì,theo người đàn ông đó đi vào.
Vừa bước vào thì có một người đàn ông trung niên ăn mặc khí phách đi ra đón.
Người đàn ông này mặt mũi toát ra khí thế, tóm lại nhìn là biết ngay người đàn ông này không đơn giản. Chắc chắn đây là Thi tiên sinh,cha của Thi Lệ,vì mặt mũi của ông ta rất giống Thi Lệ.
Người đàn ông trung niên dơ tay ra nói với chú Công: " Công tiên sinh, thật ngại quá, ngài vẫn ở bệnh viện mà lại bảo ngài đặc biệt đến đây".
" Thi tiên sinh đừng khách sáo, người tu đạo như chúng tôi, nhiệm vụ chính là giáng yêu phục ma, bộ dạng của chú Công lúc này như người ăn chay vậy,nếu như không quen biết,chắc là chúng tôi cũng bị lừa.
Thi tiên sinh luôn mồm nói cảm ơn, sau đó hỏi tình hình của ông ta, ông ta bắt đầu nói, từ sau khi Dì Trương chết Thi Lệ chịu phải đả kích rất lớn, dù gì bên này cũng có người chết, tôi không muốn để Thi Lệ ở lại đây nữa.
Nhưng mà Thi Lệ kiên quyết đòi ở lại , Thi tiên sinh không yên tâm nên đã để mấy vệ sĩ của ông ta ở lại đây, nhưng Thi Lệ luôn nhốt mình trong phòng, cả ngày cứ thần thần bí bí.
Chú Công gật đầu, sau đó hỏi Thi Lệ ở đâu. Thi tiên sinh đưa chúng tôi lên tầng 2, vừa lên tầng liền cảm nhận được một luồng không khí lạnh lẽo, Trần Du lúc này cũng cảm nhận được cái gì đó không đúng, nhỏ tiếng nói với tôi bảo tôi cẩn thận. Tôi gật đầu với Trần Du, sau khi đến trước cửa, tôi nhẹ nhàng đẩy, rõ ràng là ban ngày nhưng trong phòng vô cùng tối, bật đèn ngủ lên, miễn cưỡng cũng có thể thấy được lờ mờ tình huống bên trong.
Nhưng chưa đi vào thì đã nghe thấy một âm thanh lạnh thấu người " cục cưng ngoan,mẹ ở đây,đừng khóc, con không phải sợ".
Âm thanh này lập tức làm tôi nổi hết cả da gà, vô thức nuốt nước miếng một cái.
Đi vào với bọn họ, lập tức nhìn thấy Thi tiểu thư đang ngồi bên giường, lúc này cô ta đầu tóc bù xù ăn mặc nhếch nhác, trong tay cầm một con búp bê hình người, cô ta cúi đầu nên lúc này không nhìn rõ khuôn mặt của cô ta.
Cả căn phòng khá lộn xộn nhưng con búp bê kia đã thu hút ánh mắt tôi, đó chính là đứa bé hôm qua tôi gặp phải trên gác xép.
Đám người chúng tôi bước vào, cũng không quấy rầy cô ta, Thi tiên sinh nói: " hôm qua sau khi cảnh sát đi, nó liền nhốt mình trong phòng, từ lúc tôi đến nó đã thế này rồi".
Chú Công không nói gì, gật gật đầu: "Thi tiên sinh, con búp bê này từ đâu đến vậy?". Thi tiên sinh sau khi nghe chú Công nói, nhìn con búp bê đó một cái, lắc đầu biểu thị không biết.
Còn chú Công đã đi đến quỳ xuống bên cạnh Thi Lệ, nhẹ nhàng kêu cô ta một tiếng, nghe thấy tiếng gọi, Thi Lệ ngẩng mặt lên, cô ta vừa ngẩng mặt lên thì doạ tôi hết cả hồn.
Bởi vì khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt thâm như mắt gấu trúc, trong mắt tràn ngập tia máu, đôi môi vì thiếu nước nên đã bóc vảy. Ánh mắt của cô ta trống rỗng, ánh mắt đó làm cho người ta vô cùng ám ảnh. Sau khi cô ta nhìn chú Công một cái, đột nhiên giật mình, dáng vẻ rất sợ hãi, sau đó quay lại nhìn đứa bé kia.
Nhẹ nhàng lắc lắc con búp bê hình người trong tay,miệng run rẩy nói: " cục cưng ngoan...mẹ ở đây ...đừng khóc".
Không khí quái dị lạ thường, bởi vì hôm qua tôi đã nhìn thấy con tiểu quỷ đáng sợ đó, sống lưng tôi lạnh toát.
Chú Công đang định nói gì đó, Thi Lệ đột nhiên ngẩng đầu nhìn chúng tôi, khuôn mặt tiều tụy đó đầy sự sợ hãi, nói như cầu xin: " Các người ra ngoài....ra ngoài điiii"
Sau đó ôm con búp bê đó vào lòng: " cục cưng đừng khóc, cục cưng đừng khóc, mẹ sẽ đuổi họ ra, mẹ sẽ đuổi họ ra".
Nói xong Thi Lệ lại ngẩng đầu lên,dường như sắp sụp đổ: " các người ra ngoài đi.....đi raaaaaaa".
Chú Công lúc này thấy tâm trạng kích động của Thi Lệ, đứng dậy: " Chúng tôi ra ngay bây giờ" sau khi thấy chúng tôi quay người rời đi, tâm trạng của Thi Lệ mới ổn định lại. Lúc chúng tôi bước đến cửa, tôi luôn cảm thấy có một đôi mắt phía sau đang nhìn mình, tôi quay đầu chỉ thấy Thi Lệ ôm con búp bê kia vào lòng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Thấy tôi quay đầu, việc xảy ra sau đó doạ tôi xém đái ra quần. Khuôn mặt tiều tụy của Thi Lệ nhìn tôi cười một cách dị thường, nụ cười đó cả đời này chắc tôi cũng không quên được.
Rốt cuộc Thi Lệ có ý gì, cả người tôi run lên cầm cập.
Thấy tôi đứng ngơ ra đó, Trần Du hỏi tôi sao vậy, tôi nói: "Thi Lệ đang cười với tôi". Trần Du nhìn vào bên trong một cái, húych tôi nói: " Tôi thấy cậu đang ảo tưởng thì có".
Tôi quay lại nhìn cô ta lần nữa thì thấy Thi Lệ đã cúi đầu ôm lấy con búp bê.
Lúc này chú Công thấy chúng tôi chưa xuống tầng, nói với chúng tôi: " hai tiểu tử này làm gì đó, mau xuống đây, đừng có kích động tiểu thư nữa".
Trần Du lập tức lôi tôi đi, vừa đi vừa ca thán: " thật đáng tiếc cho một cô gái tốt, không phải cô ta phát điên rồi đó chứ".
Sau khi xuống lầu nghe chú Công bắt đầu chém gió: " Thi tiên sinh, tiểu thư bị ma trẻ con ám, chúng ta phải làm phép trừ tà".
Thi tiên sinh vội vàng gật đầu đồng ý, Chú Công tiếp tục hỏi: " còn nữa,dì Trương trước đây là người thế nào,ngài có rõ không?"
Thi tiên sinh vội vàng lắc đầu, bà ta là Thi Lệ chọn về, ông ta không rõ, có điều tư liệu của bà ta có thể đưa qua đây.
Chú Công nói chuyện vô cùng lưu loát với Thi tiên sinh, ông ta nói chuyện này rất khó, Thi tiểu thư sở dĩ biến thành thế này,e rằng có liên quan đến dì Trương, hơn nữa chuyện này không đơn giản như những gì ông ta nghĩ, có chút phức tạp.
Sau đó vỗ ngực nói, nhất định sẽ đảm bảo cho Thi tiểu thư bình an vô sự.
Chưa chờ Thi tiên sinh trả lời, trên lầu đột nhiên truyền đến âm thanh gào thét của Thi Lệ...
"A...A....AAAAAAAAAAA.........Là các người.... các người...... mau cút điiiiiiiii"
Bình luận facebook