Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Bích nữ
....
Tôi không quan tâm đến người khác có đến cứu hay không, nhanh chóng bôi máu lên cơ thể và mặt của mình, và khi cô Ba chạy tới, tôi cau mày, nắm lấy tay cô ta một cách bất ngờ. Cô ta hét lên...quả thật cánh tay cô ta bị máu của tôi tác động bốc khói đen thực sự, cơ thể cũng bắt đầu méo mó.
Thấy máu của mình có tác dụng với cô ấy, tôi nói: "Lần này tôi sẽ tự cứu mình."
Trước khi cô ta kịp phản ứng gì, tôi giơ tay tát mạnh một cái. Mặc dù nói, tôi không bao giờ đánh phụ nữ. Nhưng tôi chưa bao giờ nói rằng tôi sẽ không đánh ma nữ.
Cái tát giáng thẳng xuống khiến một nửa khuôn mặt của cô ta lập tức bị đốt cháy. Lúc này, cô ba sững sờ và nhìn tôi đau đớn, mắng tôi. Nhưng cũng chần chừ không dám bước tới. Cô ta dường như bắt đầu sợ máu của tôi, nhìn cô ta lúc này, không hiểu sao tôi lại thấy buồn cười.
Nhưng tôi biết rất rõ một điều. Rõ ràng, cô ba đã bị thương nặng và chưa kịp chữa lành, nếu không, máu của tôi sẽ không thể làm tổn thương cô ấy, và cũng không khiến cô ấy sợ hãi như vậy.
Thấy cô ta sợ tôi, tôi càng trở nên liều lĩnh hơn. Tôi vung tay trực tiếp lao về phía cô ấy, nghĩ đến cô ấy đã giết bố mẹ tôi, và sự tức giận trong lòng tôi không thể bùng cháy, tôi càng lúc càng mạnh tay. Lúc đầu cô ấy vẫn rất kiêu ngạo, nhưng lúc này cô ấy lại không thể ngừng đau đớn.
Tôi càng trở nên điên loạn hơn. Với nắm đấm của mình tôi liên tục đập vào cô ba. Máu trên tay tôi chạm vào hồn ma của cô ấy, khiến cơ thể cô ấy bị đốt cháy. Tôi biết rất rõ là nếu cứ chiến đấu thế này, thì chả mấy chốc linh hồn cô ấy cũng bị tan biến, nhưng tôi cũng có thể bị sốc vì mất máu quá nhiều.
Nhưng vào lúc này, tôi không quan tâm đến tính mạng của mình nữa. Đầu tôi tràn ngập hình ảnh của bố mẹ tôi trước khi họ chết. Tôi chỉ tay nói với cô ba, "Ai đã bảo cô làm việc này? Cuối cùng thì cô muốn gì hả?. ""
Cô ba không trả lời, chỉ cười nhạo tôi, gầm gừ một cách khiêu khích: "Chung Xuyên! Hôm nay anh phải giết tôi, nếu anh không giết tôi! Người chết chính là anh! Tôi muốn cho anh chết một cách nhẹ nhàng. Nhưng giờ tôi đổi ý rồi. Tôi sẽ khiến cho anh chết một cách đau đớn. "
Tôi lạnh lùng nhìn cô ba và nói: "Vậy sao? Vậy thì hôm nay cô sẽ chết." Sau đó, tôi tiếp tục đánh cô ta bằng một cú đấm.
Lúc đầu, cô ấy trông có vẻ khốn khổ, nhưng sau đó, cô ấy ngừng nói, chỉ nhìn tôi với một nụ cười và nói một cách lạnh lùng: "Anh chiến đấu? Anh càng chiến đấu, Anh sẽ càng nhanh chết."
Nói thật,cô ấy tuy cười nhưng có lẽ cô ấy biết rằng, nắm đấm trên tay tôi bắt đầu yếu dần.
Lúc đầu tôi nghĩ máu của tôi sẽ giết chết cô ba. Nhưng sau hơn mười phút quan sát, dường như máu của tôi chỉ có thể loại bỏ linh hồn xấu xa trong cơ thể cô ấy, chứ không thể làm tổn hại được cơ thể cô ấy.
Nếu muốn tiêu diệt cô ba, có lẽ vẫn phải dựa vào bùa chú. Nghĩ đến điều này, tôi không thể không cảm thấy bất lực vì thời gian qua đã quá bận rộn đối phó với những thứ khác, 'Liệt quỷ đồ' tôi vẫn chưa đọc.
Trần Du đang bất tỉnh lúc này có lẽ không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi thực sự cần hắn giúp tôi lúc này. Tôi tiếp tục giáng xuống một cú đấm mạnh vào mặt. Cô ba bị ngất đi, và tôi thật không thể ngờ rằng một con ma cũng có thể ngất đi.
Thấy linh hồn của cô ba hiện ra mỗi lúc một mờ đi, tôi biết rằng cô ấy có thể biến mất trước mắt tôi bất cứ lúc nào. Bởi vì lúc trước tôi có thể nhìn thấy cô ấy vì tà niệm và thù hận trong cô ấy ở một mức độ nhất định, thì tôi có thể nhìn thấy mà không cần có mắt âm dương.
Lúc này, linh hồn tà ác và thù hận trên cơ thể cô ba gần như đã bị máu của tôi nuốt chửng. Mắt âm dương của tôi không mở ra, vì thế tôi không tiếp tục đấm cô ấy nữa. Nghĩ đến đây, tôi cẩn thận kéo cô ba lúc này đã yếu đi về phía Trần Du. Rồi bắt đầu lục tìm cái túi của Trần Du.
Lúc này, cánh cửa đột ngột mở ra và có một vài cảnh sát ùa vào, họ vây quanh tôi ngay lập tức, đèn trong toàn bộ nhà xác cũng được bật lên.
Bởi vì họ thấy Trần Du và Tiểu Phương đều bất tỉnh, lại có một cái xác chết của Giám đốc Lâm ở đó. Chỉ có tôi là còn tỉnh, nên tất cả bọn họ đều cầm súng chĩa vào tôi. Ra lệnh cho tôi ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm đầu, và không được di chuyển.
Thực tế, thì cũng không có gì lạ khi họ có sự hiểu lầm như vậy, bởi vì tại thời điểm này, khuôn mặt của tôi đang dính đầy máu. Trên người tôi cũng có vết máu.
"Chú cảnh sát, tôi là người tốt. Có một hồn ma nữ ở đây, đừng để nó chạy trốn." Tôi vừa nói vừa tìm kiếm chỗ cô ba vừa bất tỉnh.
Tuy nhiên, tôi phát hiện ra rằng cô ba lúc nãy vừa mới hôn mê giờ đã biến mất. Tôi vội vã tìm....Chẳng mấy chốc tôi phát hiện cô ba sắc mặt nhợt nhạt đang đứng trước cửa . Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt độc địa..
"Chú cảnh sát, hồn ma nữ ở đằng kia." Tôi lập tức nhìn về phía cô ba và chỉ. Các cảnh sát vây quanh tôi lập tức nhìn ra cửa. Nhưng khoảnh khắc họ quay đầu lại, cô ba ở cửa lại biến mất.
Đương nhiên là các vị cảnh sát này không thấy được. Một trong những cảnh sát đã nghĩ rằng tôi đang chơi anh ta, nên anh ta sẽ tra tấn tôi.
Sau đó tôi chỉ biết tôi bị đánh ngất. giống như cách lần trước tôi làm với người khác. Nhưng giờ là người khác làm với tôi. Thật sự rất khó chịu. Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy rằng tôi đang ở trong bệnh viện, chú Công đang ở cùng tôi ở cạnh giường. Tôi thức dậy,nhưng vẫn còn choáng váng, đầu tôi lúc này nặng trĩu.
Chú Công nói với tôi là cảnh sát làm tôi ngất xỉu, sau đó tôi được đưa đến bệnh viện. Bác sĩ chẩn đoán là do tôi mất máu quá nhiều? Chú Công đã hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra.
Tôi liền giải thích ngắn gọn nhất có thể, sau khi nghe tôi nói chú Công đã cho tôi biết. Nơi mà chúng tôi đến hôm qua là một nhà xác bỏ hoang. Không biết đã bao nhiêu năm rồi không có ai sử dụng nó. Giám đốc Lâm cũng đã chết trong nhiều ngày. Gia đình ông ta còn luôn nghĩ rằng ông ta đã được hỏa táng.
Chú Công suy đoán rằng một người nào đó đã sử dụng thi thể của Giám đốc Lâm để lừa chúng tôi và dẫn chúng tôi đến một nhà xác bỏ hoang, nghĩa là, phải có một vấn đề trong nhà xác không bị bỏ hoang ở nhà tang lễ. Do đó, Giám đốc Lưu đã đến phòng tang lễ cử người theo dõi sát sao suốt ngày đêm.
Sau khi Trần Du tỉnh dậy, hắn đã lập tức đến nhà tang lễ rồi. Sau khi nghe, tôi cũng muốn dậy. Bây giờ tôi có thể chắc chắn rằng người đứng sau cô ba là cùng một người với người phụ nữ mà chúng tôi đang tìm kiếm. Sau khi tìm thấy cô ta, tôi có thể trả thù cho cái chết của cha mẹ mình.
Tôi nói rằng tôi muốn đứng dậy, nhưng cơ thể tôi lúc này nặng như chì. Chú Công cười và nói với tôi rằng tôi đã mất rất nhiều máu, may phúc là tôi còn sống được. Tôi phải nghỉ ngơi thật tốt, Trần Du đã ở trong nhà tang lễ rồi, vì vậy hãy cứ yên tâm. Với tình trạng của tôi hiện giờ, ngay cả khi tôi đi thì cũng chẳng giúp được gì. Nhưng tôi thực sự lo lắng về Trần Du, hắn có khả năng, nhưng đôi khi hơi chủ quan thái quá. Nó giống như trường hợp Giám đốc Lâm là một người đã chết do cô ba điều khiển. Đúng ra là một pháp sư anh ta có thể phát hiện. Nhưng tôi không ngờ rằng anh ta cũng bị qua mặt.
Tôi sực nhớ lại bữa ăn mà giám đốc Lâm mang đến. Liền hỏi Chú Công vừa nói vừa cười, sau khi cảnh sát điều tra, xem xét, thì toàn bộ bữa ăn hôm đó là những con giòi béo ngậy, nói rằng sau khi Trần Du biết điều này, hắn đã nôn mửa hơn nửa tiếng và phải nhờ bác sĩ cho rửa dạ dày.
Nhưng bác sĩ cũng đã kiểm tra, và thấy không có vấn đề gì, họ chỉ cho hắn uống thuốc, nhưng Trần Du một mạch đòi rửa dạ dày. Nhưng làm thế nào bác sĩ có thể rửa dạ dày tùy tiện được. Vì vậy, Trần Du tự chạy vào trong phòng tắm, móc họng để nôn, nôn hơn nửa tiếng đến khi nôn ra mật vàng thì anh ta mới yên tâm.
Khi tôi đang định gọi cho hắn để hỏi tình hình ở đó ra sao rồi, thì nghe thấy tiếng Trần Du từ bên ngoài. "Chú Công! Nhóc Chung Xuyên đã tỉnh dậy chưa?"
Vài giây sau, Trần Du bước vào với một chiếc túi trên tay, thấy tôi đã tỉnh dậy. Trần Du mỉm cười và nói: "Này, không ngờ cậu đã tỉnh rồi đó" nói xong chỉ tay vào cái tui. "Đây! Bồi bổ cho cậu đây, nhanh hồi phục máu, súp gan lợn, gan lợn om, gan lợn cắt trắng. "
" Sao cậu lại về? "Chú Công nói với Trần Du với một chút ngạc nhiên.
Trần Du cho biết, giám sát của nhà tang lễ, đêm hôm đó họ đã bị đánh ngất, từ cửa sau của nhà xác, một cảnh quay đã được ghi lại. Một người đàn ông mặc áo choàng đen mang rất nhiều thi thể đi ra từ cửa sau nhà tang lễ.
Nói xong, Trần Du lấy điện thoại di động ra và cho tôi xem đoạn video. Tôi thấy rằng đúng là có một người mặc áo choàng đen trong video, tay trái hắn cầm thứ gì đó giống như đèn dầu và tay phải cầm một thứ giống như chuông.
Anh ta cầm ngọn đèn dầu mờ và thỉnh thoảng lắc chuông trong tay. Theo sau anh ta là 1 loạt thi thể đang di chuyển cứng ngắc. Tôi đếm đi đếm lại, có khoảng 7 "người" đang đi đằng sau anh ta.
Luôn luôn đi ra từ cửa sau???
Tôi hỏi Trần Du, "Danh tính của những người này có tìm được không?"
Trần Du lắc đầu và nói với tôi, "Vấn đề ở đây là không có xác chết trong nhà tang lễ bị lấy đi. Nên dường như những người này bọn họ chỉ là..........qua đêm ở đây thôi..........
....
Tôi không quan tâm đến người khác có đến cứu hay không, nhanh chóng bôi máu lên cơ thể và mặt của mình, và khi cô Ba chạy tới, tôi cau mày, nắm lấy tay cô ta một cách bất ngờ. Cô ta hét lên...quả thật cánh tay cô ta bị máu của tôi tác động bốc khói đen thực sự, cơ thể cũng bắt đầu méo mó.
Thấy máu của mình có tác dụng với cô ấy, tôi nói: "Lần này tôi sẽ tự cứu mình."
Trước khi cô ta kịp phản ứng gì, tôi giơ tay tát mạnh một cái. Mặc dù nói, tôi không bao giờ đánh phụ nữ. Nhưng tôi chưa bao giờ nói rằng tôi sẽ không đánh ma nữ.
Cái tát giáng thẳng xuống khiến một nửa khuôn mặt của cô ta lập tức bị đốt cháy. Lúc này, cô ba sững sờ và nhìn tôi đau đớn, mắng tôi. Nhưng cũng chần chừ không dám bước tới. Cô ta dường như bắt đầu sợ máu của tôi, nhìn cô ta lúc này, không hiểu sao tôi lại thấy buồn cười.
Nhưng tôi biết rất rõ một điều. Rõ ràng, cô ba đã bị thương nặng và chưa kịp chữa lành, nếu không, máu của tôi sẽ không thể làm tổn thương cô ấy, và cũng không khiến cô ấy sợ hãi như vậy.
Thấy cô ta sợ tôi, tôi càng trở nên liều lĩnh hơn. Tôi vung tay trực tiếp lao về phía cô ấy, nghĩ đến cô ấy đã giết bố mẹ tôi, và sự tức giận trong lòng tôi không thể bùng cháy, tôi càng lúc càng mạnh tay. Lúc đầu cô ấy vẫn rất kiêu ngạo, nhưng lúc này cô ấy lại không thể ngừng đau đớn.
Tôi càng trở nên điên loạn hơn. Với nắm đấm của mình tôi liên tục đập vào cô ba. Máu trên tay tôi chạm vào hồn ma của cô ấy, khiến cơ thể cô ấy bị đốt cháy. Tôi biết rất rõ là nếu cứ chiến đấu thế này, thì chả mấy chốc linh hồn cô ấy cũng bị tan biến, nhưng tôi cũng có thể bị sốc vì mất máu quá nhiều.
Nhưng vào lúc này, tôi không quan tâm đến tính mạng của mình nữa. Đầu tôi tràn ngập hình ảnh của bố mẹ tôi trước khi họ chết. Tôi chỉ tay nói với cô ba, "Ai đã bảo cô làm việc này? Cuối cùng thì cô muốn gì hả?. ""
Cô ba không trả lời, chỉ cười nhạo tôi, gầm gừ một cách khiêu khích: "Chung Xuyên! Hôm nay anh phải giết tôi, nếu anh không giết tôi! Người chết chính là anh! Tôi muốn cho anh chết một cách nhẹ nhàng. Nhưng giờ tôi đổi ý rồi. Tôi sẽ khiến cho anh chết một cách đau đớn. "
Tôi lạnh lùng nhìn cô ba và nói: "Vậy sao? Vậy thì hôm nay cô sẽ chết." Sau đó, tôi tiếp tục đánh cô ta bằng một cú đấm.
Lúc đầu, cô ấy trông có vẻ khốn khổ, nhưng sau đó, cô ấy ngừng nói, chỉ nhìn tôi với một nụ cười và nói một cách lạnh lùng: "Anh chiến đấu? Anh càng chiến đấu, Anh sẽ càng nhanh chết."
Nói thật,cô ấy tuy cười nhưng có lẽ cô ấy biết rằng, nắm đấm trên tay tôi bắt đầu yếu dần.
Lúc đầu tôi nghĩ máu của tôi sẽ giết chết cô ba. Nhưng sau hơn mười phút quan sát, dường như máu của tôi chỉ có thể loại bỏ linh hồn xấu xa trong cơ thể cô ấy, chứ không thể làm tổn hại được cơ thể cô ấy.
Nếu muốn tiêu diệt cô ba, có lẽ vẫn phải dựa vào bùa chú. Nghĩ đến điều này, tôi không thể không cảm thấy bất lực vì thời gian qua đã quá bận rộn đối phó với những thứ khác, 'Liệt quỷ đồ' tôi vẫn chưa đọc.
Trần Du đang bất tỉnh lúc này có lẽ không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi thực sự cần hắn giúp tôi lúc này. Tôi tiếp tục giáng xuống một cú đấm mạnh vào mặt. Cô ba bị ngất đi, và tôi thật không thể ngờ rằng một con ma cũng có thể ngất đi.
Thấy linh hồn của cô ba hiện ra mỗi lúc một mờ đi, tôi biết rằng cô ấy có thể biến mất trước mắt tôi bất cứ lúc nào. Bởi vì lúc trước tôi có thể nhìn thấy cô ấy vì tà niệm và thù hận trong cô ấy ở một mức độ nhất định, thì tôi có thể nhìn thấy mà không cần có mắt âm dương.
Lúc này, linh hồn tà ác và thù hận trên cơ thể cô ba gần như đã bị máu của tôi nuốt chửng. Mắt âm dương của tôi không mở ra, vì thế tôi không tiếp tục đấm cô ấy nữa. Nghĩ đến đây, tôi cẩn thận kéo cô ba lúc này đã yếu đi về phía Trần Du. Rồi bắt đầu lục tìm cái túi của Trần Du.
Lúc này, cánh cửa đột ngột mở ra và có một vài cảnh sát ùa vào, họ vây quanh tôi ngay lập tức, đèn trong toàn bộ nhà xác cũng được bật lên.
Bởi vì họ thấy Trần Du và Tiểu Phương đều bất tỉnh, lại có một cái xác chết của Giám đốc Lâm ở đó. Chỉ có tôi là còn tỉnh, nên tất cả bọn họ đều cầm súng chĩa vào tôi. Ra lệnh cho tôi ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm đầu, và không được di chuyển.
Thực tế, thì cũng không có gì lạ khi họ có sự hiểu lầm như vậy, bởi vì tại thời điểm này, khuôn mặt của tôi đang dính đầy máu. Trên người tôi cũng có vết máu.
"Chú cảnh sát, tôi là người tốt. Có một hồn ma nữ ở đây, đừng để nó chạy trốn." Tôi vừa nói vừa tìm kiếm chỗ cô ba vừa bất tỉnh.
Tuy nhiên, tôi phát hiện ra rằng cô ba lúc nãy vừa mới hôn mê giờ đã biến mất. Tôi vội vã tìm....Chẳng mấy chốc tôi phát hiện cô ba sắc mặt nhợt nhạt đang đứng trước cửa . Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt độc địa..
"Chú cảnh sát, hồn ma nữ ở đằng kia." Tôi lập tức nhìn về phía cô ba và chỉ. Các cảnh sát vây quanh tôi lập tức nhìn ra cửa. Nhưng khoảnh khắc họ quay đầu lại, cô ba ở cửa lại biến mất.
Đương nhiên là các vị cảnh sát này không thấy được. Một trong những cảnh sát đã nghĩ rằng tôi đang chơi anh ta, nên anh ta sẽ tra tấn tôi.
Sau đó tôi chỉ biết tôi bị đánh ngất. giống như cách lần trước tôi làm với người khác. Nhưng giờ là người khác làm với tôi. Thật sự rất khó chịu. Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy rằng tôi đang ở trong bệnh viện, chú Công đang ở cùng tôi ở cạnh giường. Tôi thức dậy,nhưng vẫn còn choáng váng, đầu tôi lúc này nặng trĩu.
Chú Công nói với tôi là cảnh sát làm tôi ngất xỉu, sau đó tôi được đưa đến bệnh viện. Bác sĩ chẩn đoán là do tôi mất máu quá nhiều? Chú Công đã hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra.
Tôi liền giải thích ngắn gọn nhất có thể, sau khi nghe tôi nói chú Công đã cho tôi biết. Nơi mà chúng tôi đến hôm qua là một nhà xác bỏ hoang. Không biết đã bao nhiêu năm rồi không có ai sử dụng nó. Giám đốc Lâm cũng đã chết trong nhiều ngày. Gia đình ông ta còn luôn nghĩ rằng ông ta đã được hỏa táng.
Chú Công suy đoán rằng một người nào đó đã sử dụng thi thể của Giám đốc Lâm để lừa chúng tôi và dẫn chúng tôi đến một nhà xác bỏ hoang, nghĩa là, phải có một vấn đề trong nhà xác không bị bỏ hoang ở nhà tang lễ. Do đó, Giám đốc Lưu đã đến phòng tang lễ cử người theo dõi sát sao suốt ngày đêm.
Sau khi Trần Du tỉnh dậy, hắn đã lập tức đến nhà tang lễ rồi. Sau khi nghe, tôi cũng muốn dậy. Bây giờ tôi có thể chắc chắn rằng người đứng sau cô ba là cùng một người với người phụ nữ mà chúng tôi đang tìm kiếm. Sau khi tìm thấy cô ta, tôi có thể trả thù cho cái chết của cha mẹ mình.
Tôi nói rằng tôi muốn đứng dậy, nhưng cơ thể tôi lúc này nặng như chì. Chú Công cười và nói với tôi rằng tôi đã mất rất nhiều máu, may phúc là tôi còn sống được. Tôi phải nghỉ ngơi thật tốt, Trần Du đã ở trong nhà tang lễ rồi, vì vậy hãy cứ yên tâm. Với tình trạng của tôi hiện giờ, ngay cả khi tôi đi thì cũng chẳng giúp được gì. Nhưng tôi thực sự lo lắng về Trần Du, hắn có khả năng, nhưng đôi khi hơi chủ quan thái quá. Nó giống như trường hợp Giám đốc Lâm là một người đã chết do cô ba điều khiển. Đúng ra là một pháp sư anh ta có thể phát hiện. Nhưng tôi không ngờ rằng anh ta cũng bị qua mặt.
Tôi sực nhớ lại bữa ăn mà giám đốc Lâm mang đến. Liền hỏi Chú Công vừa nói vừa cười, sau khi cảnh sát điều tra, xem xét, thì toàn bộ bữa ăn hôm đó là những con giòi béo ngậy, nói rằng sau khi Trần Du biết điều này, hắn đã nôn mửa hơn nửa tiếng và phải nhờ bác sĩ cho rửa dạ dày.
Nhưng bác sĩ cũng đã kiểm tra, và thấy không có vấn đề gì, họ chỉ cho hắn uống thuốc, nhưng Trần Du một mạch đòi rửa dạ dày. Nhưng làm thế nào bác sĩ có thể rửa dạ dày tùy tiện được. Vì vậy, Trần Du tự chạy vào trong phòng tắm, móc họng để nôn, nôn hơn nửa tiếng đến khi nôn ra mật vàng thì anh ta mới yên tâm.
Khi tôi đang định gọi cho hắn để hỏi tình hình ở đó ra sao rồi, thì nghe thấy tiếng Trần Du từ bên ngoài. "Chú Công! Nhóc Chung Xuyên đã tỉnh dậy chưa?"
Vài giây sau, Trần Du bước vào với một chiếc túi trên tay, thấy tôi đã tỉnh dậy. Trần Du mỉm cười và nói: "Này, không ngờ cậu đã tỉnh rồi đó" nói xong chỉ tay vào cái tui. "Đây! Bồi bổ cho cậu đây, nhanh hồi phục máu, súp gan lợn, gan lợn om, gan lợn cắt trắng. "
" Sao cậu lại về? "Chú Công nói với Trần Du với một chút ngạc nhiên.
Trần Du cho biết, giám sát của nhà tang lễ, đêm hôm đó họ đã bị đánh ngất, từ cửa sau của nhà xác, một cảnh quay đã được ghi lại. Một người đàn ông mặc áo choàng đen mang rất nhiều thi thể đi ra từ cửa sau nhà tang lễ.
Nói xong, Trần Du lấy điện thoại di động ra và cho tôi xem đoạn video. Tôi thấy rằng đúng là có một người mặc áo choàng đen trong video, tay trái hắn cầm thứ gì đó giống như đèn dầu và tay phải cầm một thứ giống như chuông.
Anh ta cầm ngọn đèn dầu mờ và thỉnh thoảng lắc chuông trong tay. Theo sau anh ta là 1 loạt thi thể đang di chuyển cứng ngắc. Tôi đếm đi đếm lại, có khoảng 7 "người" đang đi đằng sau anh ta.
Luôn luôn đi ra từ cửa sau???
Tôi hỏi Trần Du, "Danh tính của những người này có tìm được không?"
Trần Du lắc đầu và nói với tôi, "Vấn đề ở đây là không có xác chết trong nhà tang lễ bị lấy đi. Nên dường như những người này bọn họ chỉ là..........qua đêm ở đây thôi..........
Bình luận facebook