Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
BÍCH NỮ..
dịch : page Vài Thứ Nhảm Nhí
...
Tôi thề rằng cô ấy chứ không phải ai khác là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp. Trong lúc nhất thời tôi chỉ biết ngây ngốc nhìn cô ta mà quên mất mình phải kéo quần đứng dậy.
Dáng vẻ vội vàng của cô ấy còn chưa tiêu tan, cô khẩn trương nói với tôi.
"Chung Xuyên, Phạm Mẫn Quân không thể tin. Bà ta muốn hại chết anh."
"Phạm Mẫn Quân? Phạm Mẫn Quân là ai?" Đột nhiên có người lạ nói vậy với mình khiến tôi không khỏi sững sờ.
"Là người vừa rồi mời Bích Nữ mà các người đều gọi là cụ bà." Cô ấy gấp gáp đáp lại tôi.
Tôi biết cụ bà họ Phạm, nhưng tên thế nào thì tôi chịu. Có điều cô gái xinh đẹp trước mặt tôi đây chẳng hiểu thế nào lại chạy đến nói cụ bà muốn hại chết mình, đùa gì thế. Tôi nửa cười nửa mếu nói với cô ấy.
"Chị đẹp ơi, chị có đùa cũng đừng đùa kiểu này với em. À mà chị hình như đâu phải người trong thôn."
"Chung Xuyên, anh phải tin tưởng tôi. Bà ta thực sự muốn hại chết anh, anh không được phép nghe bà ta." Cô ấy vừa nói vừa nhìn xung quanh.
Dường như cô ấy thấy có gì đó rất nguy cấp, vì vậy không đợi tôi trả lời cô đã nói tiếp.
"Tôi không kịp giải thích với anh, anh cầm lấy cái này, nhỡ rõ nhất định phải giấu kỹ."
Cô ta đem một vật nhét vào trong tay tôi, sau đó đi ra khỏi khu rừng chạy về phía nhà ông Vương.
Tôi mang theo khuôn mặt đang chưa hiểu mô tê gì nhìn vào vật cô ấy đưa trên tay mình, lập tức giọt mồ hôi lạnh lăn dài sau lưng tôi. Bởi cô ấy vừa đưa tôi cái chuông đồng nhỏ treo trên giỏ trúc làm kiệu cho Bích Nữ.
Tôi bị dọa giật hết cả hồn, vội vàng xách quần chạy khỏi rừng cây. Tôi không hiểu những lời cô ấy nói với tôi nghĩa là thế nào, định đến nhà ông Vương hỏi một chút.
Bất chợt sau lưng truyền đến âm thanh khàn khàn.
"Thằng con Chung gia kia, còn đứng đó làm cái trò ngớ ngẩn gì thế, nhanh đi về nhà."
Tôi xoay người nhìn lại thì thấy cụ bà đi cùng với mấy người con trai của cụ đang khiêng một cái quan tài đen, ngoài ra còn mang theo cả một hình nhân bằng giấy.
"Mọi người làm gì mà vác theo quan tài thế? Nhà ai có người chết sao?" Tôi nghi ngờ hỏi cụ bà.
Cụ bà cũng không trả lời tôi, thay vào bảo tôi theo cụ đi về nhà.
Sau khi về đến nhà thấy bố mẹ tôi đang đứng trước cửa chờ, ngoài ra còn có thêm một con chó mực. Cụ bà ra lệnh cho mấy người con đem quan tài và hình nhân giấy đặt vào trong sân nhà tôi.
Tôi hỏi cha mẹ chuyện này là thế nào, sao lại đem mấy thứ này về nhà. Cha mẹ tôi định không muốn trả lời tôi nhưng cụ bà lại nói.
"Đại Cương, Tú Lan. Chuyện đến nước này tốt nhất cứ nói cho Tiểu Xuyên biết...."
Thì ra lúc khiêng Bích Nữ vừa rồi tôi đã bị cô ba nhìn trúng. Đêm nay cô ba sẽ tới tìm tôi bái đường thành thân, nếu tôi thật sự kết hôn với cô ấy rồi thì không thể sống quá bảy ngày.
Nghe được cụ bà giải thích, trong đầu tôi lập tức hiện lên hai chữ "đêm nay" mà Bích Nữ đã viết trên bàn. Tôi hốt hoảng vội hỏi cụ liệu có cách nào cứu tôi, cụ bà đáp lại rằng chỉ còn cách để tôi giả chết xem có lừa được cô ba không.
Nói rồi cụ liền kêu mấy người con trai của cụ chuẩn bị. Đầu tiên bọn họ đem quan tài đặt ở chính giữa sân nhà tôi, cụ bà thì viết trên thân hình nhân giấy tên cùng ngày tháng sinh nhật của tôi, sau đó cụ dùng kim đâm vào ngón tay giữa của tôi, đem máu vẩy lên trên hình nhân giấy.
Xong xuôi cụ bà đem một con gà trống cùng hình nhân giấy đặt vào trong quan tài. Cụ giải thích cho tôi hiểu rằng, gà trống là để thế linh hồn tôi, còn hình nhân là thế thể xác tôi.
Sau đó cụ bảo tôi chui vào quan tài đó ôm hình nhân giấy cùng gà trống ngủ qua đêm. Vừa nghe như vậy tôi lập tức giảy nãy cự tuyệt.
"Cụ bà, nếu con ngủ trong quan tài này qua đêm thì mọi người cũng khỏi cần lo cô ba sẽ đến ám chết con làm gì cho mệt người, bởi vì tự con đã chết ngạt rồi."
Sắc mặt cụ bà lập tức âm trầm xuống, cụ quay sang nói với cha mẹ tôi.
"Đại Cương, Tú Lan. Cách làm thế nào già này cũng đã bảo các người. Về phần có làm hay không thì tùy các người, già cũng hết cách. Bản thân già này cũng là bất chấp lừa gạt cô ba để giúp các người, nếu bị cô ta phát hiện, già này thế nào sợ là cũng khó nói."
Cụ bà nói xong cũng tức giận xoay người muốn rời đi, cha mẹ tôi vội vàng tươi cười đi theo tiễn nhà cụ bà ra về, miệng liên tục nói lời xin lỗi. Tôi chợt nhớ đến lời dặn chị gái xinh đẹp kia nói với mình "Phạm Mẫn Quân không thể tin. Bà ta muốn hại chết anh."
"Thằng ngốc kia còn đứng đần người ra đó làm cái gì, còn không chui vào quan tài nằm cho tao." Cha thấy tôi đang đứng ngẩn người ra lập tức mắng.
"Cha, cụ bà có phải tên là Phạm Mẫn Quân."
Bị tôi hỏi như vậy, cha liền sững sờ, hướng phía mẹ tôi nhìn thoáng qua. Mẹ tôi có phần kinh ngạc hỏi tôi.
"Làm sao con biết cụ bà họ Phạm? Mẹ cũng là nghe người khác nói mới biết, cụ bà trước khi lấy chồng đúng là mang họ Phạm, sau khi gả về nhà họ Vương thì theo họ chồng, giờ cụ là Vương Mẫn Quân."
Thấy mẹ nói như vậy, tôi liền tin tưởng lời chị gái kia mấy phần. Trong lòng thầm quyết định có chết cũng không ngủ trong quan tài này.
Chỉ có điều, cha tôi thấy tôi bướng bỉnh không chịu chui vào liền giơ nắm đấm muốn đánh tôi. Tôi phản kháng, kháng chiến kéo dài nửa giờ thì tuyên cáo thất bại, cha tôi xách cổ tôi ném vào trong quan tài.
Để đề phòng tôi trốn ra ngoài, ông ấy còn buộc một sợi dây xích lớn ở phía trên.
"Tiểu Xuyên đừng sợ. Cha mẹ sẽ để một lỗ thông hơi trên quan tài này, chỉ cần qua đêm nay thôi sẽ không sao hết."
Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ nằm trong quan tài đen này, mệt mỏi suốt một ngày, tôi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đến nửa đêm, tôi bị tiếng chó sủa đánh thức.
Bởi vì đang trong quan nên tôi chẳng biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe con chó mực trong sân cứ sủa loạn, nhưng chỉ vài giây sau nó đột nhiên ngừng sủa, thay vào là tiếng rên ư ử vang lên.
Tiếng chó sủa đã hoàn toàn im bặt, ngay lúc này tiếng chuông đồng chói tai ở bên ngoài đột ngột vang lên, nghe đến ù cả tai.
"Linh linh linh ~"
Âm thanh chuông đồng từ xa vang vọng tới, cùng lúc này, chuông đồng nhỏ trong túi tôi cũng phát ra âm thanh trầm lắng "Linh linh linh ~". Chuông nhỏ đột nhiên kêu thế này dọa tôi sợ khiếp vía.
"Chung Xuyên, anh ở bên trong à?"
Bên ngoài quan tài đột nhiên có một giọng nữ êm tai vang lên.
Nghĩ đến cụ bà nói thì đây hẳn là Bích Nữ, tôi lập tức sợ đến thở mạnh cũng không dám. Phía bên ngoài giọng nữ lại tiếp tục vang lên.
"Chung Xuyên, anh không cần phải sợ, tôi sẽ nghĩ cách cứu anh."
Tiếng chuông đồng bên ngoài tiếp tục vang lên, nhưng nó nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi ngừng hẳn. Trong sân khôi phục lại vẻ lặng yên tĩnh mịch như ban đầu, nhưng lúc này tất cả chó trong làng như cảm giác được gì, đồng thời cùng sủa loạn cả lên.
Liên tiếp những chuyện ma quái khiến tôi không thể ngủ tiếp được nữa, nhưng mấy tiếng sau cơn buồn ngủ lại ập tới, tôi mơ màng thiếp đi, lần này tôi có một giấc mơ kì lạ.
Trong giấc mơ, chị gái áo đỏ kia tới mở nắp quan tài cứu tôi, cầm tay tôi kéo ra ngoài. Hai chúng tôi chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng đến một căn phòng ngủ bày trí theo kiểu Trung Hoa.
Sau đó cả tôi và cô ấy đều thay một bộ hỉ phục Trung Quốc đỏ chót. Cô ấy mỉm cười với tôi một tiếng, kéo tôi đến bên giường rồi ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về mặt tôi, nói.
"Chung Xuyên, cuối cùng em cũng đợi được anh."
Khi tay cô ấy chạm vào, tôi cảm giác đầu mình dường như tê dại.
"Em... rất đẹp."
Nghe tôi nói vậy, cô ấy che miệng khanh khách cười lên, đôi mắt quyến rũ nhìn vào tôi.
"Muốn em sao?"
Tôi khẽ gật đầu. Cô ấy dựa lên người tôi rồi từ từ nằm xuống, cử chỉ ôn nhu dịu dàng vô cùng cho tôi biết thế nào là đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng.
Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, tôi kiệt sức ngủ thiếp đi, trong lúc mơ màng loáng thoáng nghe cô ấy nói cho tôi biết tên cô là Tề Linh, từ giờ cô ấy sẽ là vợ tôi.
Tôi đã có một giấc ngủ rất say...
"Tiểu Xuyên! Tiểu Xuyên! Mau tỉnh lại..."
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, thấy cha mẹ đang ở bên, sắc mặt khẩn trương nhìn tôi.
"Con ở đây làm gì, tại sao lại ăn mặc thế này?" Cha tôi gấp gáp gặng hỏi.
Tôi cúi xuống thấy trên người mình đang mặc một bộ hỉ phục đỏ chót. Quay đầu xung quanh nhìn thấy bốn phía đều là nấm mộ, khiến cả người tôi trong nháy mắt nổi da gà.
Không phải tối qua tôi nằm ngủ trong quan tài sao, làm thế nào bây giờ lại ở nghĩa địa sau làng rồi.
Không đợi cha tôi mở miệng, từ xa một người trung niên thở hồng hộc chạy tới.
"Anh Chung, anh Chung. Không tốt, một đám nhà họ Vương cầm theo vũ khí đang lùng sục khắp thôn tìm người nhà các anh."
Cha tôi liền nhíu mày hỏi có chuyện gì. Người chạy tới nói với cha tôi rằng.
"Cụ bà chết rồi, nhà họ Vương bảo thằng Chung Xuyên nhà anh đã giết cụ."
Cái gì?
Cụ bà chết rồi? Lại còn là do tôi giết?
( Còn nữa... )
_______________
dịch : page Vài Thứ Nhảm Nhí
...
Tôi thề rằng cô ấy chứ không phải ai khác là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp. Trong lúc nhất thời tôi chỉ biết ngây ngốc nhìn cô ta mà quên mất mình phải kéo quần đứng dậy.
Dáng vẻ vội vàng của cô ấy còn chưa tiêu tan, cô khẩn trương nói với tôi.
"Chung Xuyên, Phạm Mẫn Quân không thể tin. Bà ta muốn hại chết anh."
"Phạm Mẫn Quân? Phạm Mẫn Quân là ai?" Đột nhiên có người lạ nói vậy với mình khiến tôi không khỏi sững sờ.
"Là người vừa rồi mời Bích Nữ mà các người đều gọi là cụ bà." Cô ấy gấp gáp đáp lại tôi.
Tôi biết cụ bà họ Phạm, nhưng tên thế nào thì tôi chịu. Có điều cô gái xinh đẹp trước mặt tôi đây chẳng hiểu thế nào lại chạy đến nói cụ bà muốn hại chết mình, đùa gì thế. Tôi nửa cười nửa mếu nói với cô ấy.
"Chị đẹp ơi, chị có đùa cũng đừng đùa kiểu này với em. À mà chị hình như đâu phải người trong thôn."
"Chung Xuyên, anh phải tin tưởng tôi. Bà ta thực sự muốn hại chết anh, anh không được phép nghe bà ta." Cô ấy vừa nói vừa nhìn xung quanh.
Dường như cô ấy thấy có gì đó rất nguy cấp, vì vậy không đợi tôi trả lời cô đã nói tiếp.
"Tôi không kịp giải thích với anh, anh cầm lấy cái này, nhỡ rõ nhất định phải giấu kỹ."
Cô ta đem một vật nhét vào trong tay tôi, sau đó đi ra khỏi khu rừng chạy về phía nhà ông Vương.
Tôi mang theo khuôn mặt đang chưa hiểu mô tê gì nhìn vào vật cô ấy đưa trên tay mình, lập tức giọt mồ hôi lạnh lăn dài sau lưng tôi. Bởi cô ấy vừa đưa tôi cái chuông đồng nhỏ treo trên giỏ trúc làm kiệu cho Bích Nữ.
Tôi bị dọa giật hết cả hồn, vội vàng xách quần chạy khỏi rừng cây. Tôi không hiểu những lời cô ấy nói với tôi nghĩa là thế nào, định đến nhà ông Vương hỏi một chút.
Bất chợt sau lưng truyền đến âm thanh khàn khàn.
"Thằng con Chung gia kia, còn đứng đó làm cái trò ngớ ngẩn gì thế, nhanh đi về nhà."
Tôi xoay người nhìn lại thì thấy cụ bà đi cùng với mấy người con trai của cụ đang khiêng một cái quan tài đen, ngoài ra còn mang theo cả một hình nhân bằng giấy.
"Mọi người làm gì mà vác theo quan tài thế? Nhà ai có người chết sao?" Tôi nghi ngờ hỏi cụ bà.
Cụ bà cũng không trả lời tôi, thay vào bảo tôi theo cụ đi về nhà.
Sau khi về đến nhà thấy bố mẹ tôi đang đứng trước cửa chờ, ngoài ra còn có thêm một con chó mực. Cụ bà ra lệnh cho mấy người con đem quan tài và hình nhân giấy đặt vào trong sân nhà tôi.
Tôi hỏi cha mẹ chuyện này là thế nào, sao lại đem mấy thứ này về nhà. Cha mẹ tôi định không muốn trả lời tôi nhưng cụ bà lại nói.
"Đại Cương, Tú Lan. Chuyện đến nước này tốt nhất cứ nói cho Tiểu Xuyên biết...."
Thì ra lúc khiêng Bích Nữ vừa rồi tôi đã bị cô ba nhìn trúng. Đêm nay cô ba sẽ tới tìm tôi bái đường thành thân, nếu tôi thật sự kết hôn với cô ấy rồi thì không thể sống quá bảy ngày.
Nghe được cụ bà giải thích, trong đầu tôi lập tức hiện lên hai chữ "đêm nay" mà Bích Nữ đã viết trên bàn. Tôi hốt hoảng vội hỏi cụ liệu có cách nào cứu tôi, cụ bà đáp lại rằng chỉ còn cách để tôi giả chết xem có lừa được cô ba không.
Nói rồi cụ liền kêu mấy người con trai của cụ chuẩn bị. Đầu tiên bọn họ đem quan tài đặt ở chính giữa sân nhà tôi, cụ bà thì viết trên thân hình nhân giấy tên cùng ngày tháng sinh nhật của tôi, sau đó cụ dùng kim đâm vào ngón tay giữa của tôi, đem máu vẩy lên trên hình nhân giấy.
Xong xuôi cụ bà đem một con gà trống cùng hình nhân giấy đặt vào trong quan tài. Cụ giải thích cho tôi hiểu rằng, gà trống là để thế linh hồn tôi, còn hình nhân là thế thể xác tôi.
Sau đó cụ bảo tôi chui vào quan tài đó ôm hình nhân giấy cùng gà trống ngủ qua đêm. Vừa nghe như vậy tôi lập tức giảy nãy cự tuyệt.
"Cụ bà, nếu con ngủ trong quan tài này qua đêm thì mọi người cũng khỏi cần lo cô ba sẽ đến ám chết con làm gì cho mệt người, bởi vì tự con đã chết ngạt rồi."
Sắc mặt cụ bà lập tức âm trầm xuống, cụ quay sang nói với cha mẹ tôi.
"Đại Cương, Tú Lan. Cách làm thế nào già này cũng đã bảo các người. Về phần có làm hay không thì tùy các người, già cũng hết cách. Bản thân già này cũng là bất chấp lừa gạt cô ba để giúp các người, nếu bị cô ta phát hiện, già này thế nào sợ là cũng khó nói."
Cụ bà nói xong cũng tức giận xoay người muốn rời đi, cha mẹ tôi vội vàng tươi cười đi theo tiễn nhà cụ bà ra về, miệng liên tục nói lời xin lỗi. Tôi chợt nhớ đến lời dặn chị gái xinh đẹp kia nói với mình "Phạm Mẫn Quân không thể tin. Bà ta muốn hại chết anh."
"Thằng ngốc kia còn đứng đần người ra đó làm cái gì, còn không chui vào quan tài nằm cho tao." Cha thấy tôi đang đứng ngẩn người ra lập tức mắng.
"Cha, cụ bà có phải tên là Phạm Mẫn Quân."
Bị tôi hỏi như vậy, cha liền sững sờ, hướng phía mẹ tôi nhìn thoáng qua. Mẹ tôi có phần kinh ngạc hỏi tôi.
"Làm sao con biết cụ bà họ Phạm? Mẹ cũng là nghe người khác nói mới biết, cụ bà trước khi lấy chồng đúng là mang họ Phạm, sau khi gả về nhà họ Vương thì theo họ chồng, giờ cụ là Vương Mẫn Quân."
Thấy mẹ nói như vậy, tôi liền tin tưởng lời chị gái kia mấy phần. Trong lòng thầm quyết định có chết cũng không ngủ trong quan tài này.
Chỉ có điều, cha tôi thấy tôi bướng bỉnh không chịu chui vào liền giơ nắm đấm muốn đánh tôi. Tôi phản kháng, kháng chiến kéo dài nửa giờ thì tuyên cáo thất bại, cha tôi xách cổ tôi ném vào trong quan tài.
Để đề phòng tôi trốn ra ngoài, ông ấy còn buộc một sợi dây xích lớn ở phía trên.
"Tiểu Xuyên đừng sợ. Cha mẹ sẽ để một lỗ thông hơi trên quan tài này, chỉ cần qua đêm nay thôi sẽ không sao hết."
Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ nằm trong quan tài đen này, mệt mỏi suốt một ngày, tôi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đến nửa đêm, tôi bị tiếng chó sủa đánh thức.
Bởi vì đang trong quan nên tôi chẳng biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe con chó mực trong sân cứ sủa loạn, nhưng chỉ vài giây sau nó đột nhiên ngừng sủa, thay vào là tiếng rên ư ử vang lên.
Tiếng chó sủa đã hoàn toàn im bặt, ngay lúc này tiếng chuông đồng chói tai ở bên ngoài đột ngột vang lên, nghe đến ù cả tai.
"Linh linh linh ~"
Âm thanh chuông đồng từ xa vang vọng tới, cùng lúc này, chuông đồng nhỏ trong túi tôi cũng phát ra âm thanh trầm lắng "Linh linh linh ~". Chuông nhỏ đột nhiên kêu thế này dọa tôi sợ khiếp vía.
"Chung Xuyên, anh ở bên trong à?"
Bên ngoài quan tài đột nhiên có một giọng nữ êm tai vang lên.
Nghĩ đến cụ bà nói thì đây hẳn là Bích Nữ, tôi lập tức sợ đến thở mạnh cũng không dám. Phía bên ngoài giọng nữ lại tiếp tục vang lên.
"Chung Xuyên, anh không cần phải sợ, tôi sẽ nghĩ cách cứu anh."
Tiếng chuông đồng bên ngoài tiếp tục vang lên, nhưng nó nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi ngừng hẳn. Trong sân khôi phục lại vẻ lặng yên tĩnh mịch như ban đầu, nhưng lúc này tất cả chó trong làng như cảm giác được gì, đồng thời cùng sủa loạn cả lên.
Liên tiếp những chuyện ma quái khiến tôi không thể ngủ tiếp được nữa, nhưng mấy tiếng sau cơn buồn ngủ lại ập tới, tôi mơ màng thiếp đi, lần này tôi có một giấc mơ kì lạ.
Trong giấc mơ, chị gái áo đỏ kia tới mở nắp quan tài cứu tôi, cầm tay tôi kéo ra ngoài. Hai chúng tôi chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng đến một căn phòng ngủ bày trí theo kiểu Trung Hoa.
Sau đó cả tôi và cô ấy đều thay một bộ hỉ phục Trung Quốc đỏ chót. Cô ấy mỉm cười với tôi một tiếng, kéo tôi đến bên giường rồi ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về mặt tôi, nói.
"Chung Xuyên, cuối cùng em cũng đợi được anh."
Khi tay cô ấy chạm vào, tôi cảm giác đầu mình dường như tê dại.
"Em... rất đẹp."
Nghe tôi nói vậy, cô ấy che miệng khanh khách cười lên, đôi mắt quyến rũ nhìn vào tôi.
"Muốn em sao?"
Tôi khẽ gật đầu. Cô ấy dựa lên người tôi rồi từ từ nằm xuống, cử chỉ ôn nhu dịu dàng vô cùng cho tôi biết thế nào là đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng.
Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, tôi kiệt sức ngủ thiếp đi, trong lúc mơ màng loáng thoáng nghe cô ấy nói cho tôi biết tên cô là Tề Linh, từ giờ cô ấy sẽ là vợ tôi.
Tôi đã có một giấc ngủ rất say...
"Tiểu Xuyên! Tiểu Xuyên! Mau tỉnh lại..."
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, thấy cha mẹ đang ở bên, sắc mặt khẩn trương nhìn tôi.
"Con ở đây làm gì, tại sao lại ăn mặc thế này?" Cha tôi gấp gáp gặng hỏi.
Tôi cúi xuống thấy trên người mình đang mặc một bộ hỉ phục đỏ chót. Quay đầu xung quanh nhìn thấy bốn phía đều là nấm mộ, khiến cả người tôi trong nháy mắt nổi da gà.
Không phải tối qua tôi nằm ngủ trong quan tài sao, làm thế nào bây giờ lại ở nghĩa địa sau làng rồi.
Không đợi cha tôi mở miệng, từ xa một người trung niên thở hồng hộc chạy tới.
"Anh Chung, anh Chung. Không tốt, một đám nhà họ Vương cầm theo vũ khí đang lùng sục khắp thôn tìm người nhà các anh."
Cha tôi liền nhíu mày hỏi có chuyện gì. Người chạy tới nói với cha tôi rằng.
"Cụ bà chết rồi, nhà họ Vương bảo thằng Chung Xuyên nhà anh đã giết cụ."
Cái gì?
Cụ bà chết rồi? Lại còn là do tôi giết?
( Còn nữa... )
_______________