Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
BÍCH NỮ
dịch : page Vài Thứ Nhảm Nhí
.....
Cụ bà chết rồi? Lại còn là do tôi giết?
Bố tôi im lặng hồi lâu nhìn tôi.
Tôi lắc đầu vừa nói: "Con không biết gì cả ..." Bố giúp tôi đứng dậy.
Tôi không biết mình đã làm gì sai, tôi chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, toàn bộ cơ thể của tôi dường như muốn gục ngã. Mỗi bước chân đều run lẩy bẩy, từng bước làm tôi đau đớn, đầu tôi càng ngày càng đau, tôi ngất đi khi bước được vài bước.
Tôi không biết là bao lâu nhưng tôi choàng tỉnh bởi bị hắt một chậu nước lạnh. Sau khi thức dậy, tôi chỉ cảm thấy người yếu ớt; tôi đã bị những người nhà họ Vương trói lại. Tôi nhìn xung quanh, ngôi nhà được bao phủ bởi những khăn tang màu trắng, có vẻ như đây chính là nhà mồ họ Vương.
Xung quanh tôi rất nhiều. Khi tôi thấy tôi thức dậy, con trai cả của bà cụ bước đến, túm lấy cổ áo tôi và nói: "Thằng oắt con, mẹ tao đã sẵn lòng cứu mày. Mày không biết ơn mà còn giết mẹ tao"
"Tôi ... tôi.. không." Đầu tôi mụ mị và không nhớ rõ những gì đã xảy ra trước đây.
"Chú à, gia đình chúng tôi thậm chí không dám giết một con gà. Tại sao cháu nó có thể giết bà ấy được chứ? Cháu nó có làm gì sai ư?" Mẹ tôi giải thích để bênh vực cho tôi.
"Mày không làm việc đó ư? Tại sao bộ quần áo cưới của cha tao lại trên người mày?" con trai cả của bà cụ tiếp tục hỏi.
Tôi nhìn xuống bộ đồ cũ màu đỏ mặc trên người, tôi không biết nói gì để giải thích việc mặc chúng.
"Sau này, mày không nên giữ họ Chung". "Hãy để chúng tôi chôn thằng nhóc này cùng mẹ của chúng tôi." Một đứa con trai khác của bà cụ chỉ vào tôi và hét lên.
Ngay khi những lời nói của anh thốt ra, cả nhà họ Vương đột nhiên trở nên kích động.
Bố tôi chạy đến bên cạnh tôi, giơ tay tát mạnh vào mặt tôi mà nguyền rủa: "Thằng nhóc này, mày nói đi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tao đã chính tay nhốt mày trong quan tài, sao mày có thể thoát ra được chứ? "
Một chút máu rỉ ra từ trán tôi, tôi nhìn lên bố và vẫn nói "Con không biết". Tôi vẫn bị trói, chân tay vẫn run lẩy bẩy, cúi gằm mặt xuống đất. Tôi cảm thấy mắt mình tối sầm lại, trời đất quay cuồng và tức thì lại ngất đi một lần nữa..
Mấy chú lớn tuổi trong làng cũng có mặt ở đó, họ thường qua chơi nhà tôi nên cũng nói giúp cho tôi: "Vương Thuấn ( - con trai cả của bà cụ), người nhà họ Chung không có thù hằn với gia đình cháu, tại sao thằng bé lại phải giết mẹ cháu... Đó ắt hẳn là một sự nhầm lẫn"
"Này mấy người, tôi đã nói là sẽ có bằng chứng khẳng định mà" Vương Thuấn mở to mắt và chỉ vào những người trong làng. Đồng thời nói với vợ đưa ra bằng chứng.
Một lúc sau, vợ của Vương Thuấn từ trong nhà lấy ra một bộ quần áo của tôi (mặc chiều qua) và ném chúng trước mặt tôi rồi nói "Bộ quần áo này nằm bên cạnh thi thể của mẹ chồng tôi và dính máu bà ấy. Mày nói không giết bà ấy, sao quần áo của màu lại ở trong nhà tao."
Lúc này, mọi người có mặt đều không nói nên lời. Bộ quần áo này đúng là bộ tôi đã tối qua... Tôi nhìn chằm chằm vào bộ quần áo và nói không nên lời.
Mẹ tôi khóc to hơn và hỏi có phải tôi đã làm việc đó (giết bà cụ). Tôi lắc đầu liên tục và nói "Con không làm việc đó..."
"Thằng nhóc không thừa nhận điều đó. Vậy hãy đưa nó đến từ đường để xét xử. Nó có thể là một con cáo thành tinh" Nhà họ Vương chỉ vào tôi.
Người nhà họ Vương nắm lấy cổ tôi và kéo tôi đi. Bố mẹ tôi muốn bảo vệ tôi nhưng họ đã bị dân làng chặn lại. Rõ ràng, bằng chứng mà nhà họ Vương vừa đưa ra đã thuyết phục được họ rằng tôi là kẻ đã giết bà cụ.
Họ lôi tôi xềnh xệch đến từ đường. Vương Thuấn bắt tôi quỳ xuống trước một hàng bài vị rồi nói: "Chung Xuyên, bây giờ tổ tiên của họ Vương đang ở đây. Tốt hơn hết là mày nên nói sự thật, mày đã giết mẹ tao?"
Tôi lắc đầu phủ nhận, Vương Thuấn thấy tôi không thừa nhận. "Vậy thì đừng trách tao sẽ dạy mày"
Nói là làm Vương Thuấn gỡ một chiếc roi da trên tường của từ đường, lông mày của hắn nhíu lại, hắn đạp ngã sấp tôi xuống.
"chátt" Tôi cảm thấy ngứa ran nơi roi da vụt vào và sau vài giây chỗ đó nóng rát lên ...
"Chú à .... không thể đánh cháu nó như thế này ... nó vẫn là một đứa trẻ. Đứa trẻ này thường ngày không dám giết một con gà, làm sao nó có thể giết người.." Mẹ tôi lao vào, lấy thân che chở cho tôi.
Vương Thuấn với giọng khàn khàn nói: "Tú Lan, ý cô là chúng tôi không lý! Giết người thì đền mạng ... Nếu cô có bằng chứng, hãy nói ra, nếu không tôi sẽ đánh cả cô" khuôn mặt của Vương Thuấn cực kỳ giận giữ.
Mẹ tôi vẫn che cho tôi... Vương Thuấn không mềm lòng, hắn ta đã quất cho bà mấy roi liên tiếp "chátt" "chátt" "chátt".
Vì mẹ tôi đang che cho tôi nên những nhát quất ấy rất mạnh vào tôi. Tôi khóc và bảo mẹ hãy để tự tôi chịu nhưng mẹ không nghe. Thấy vợ và con mình bị đánh, bố tôi không thể không muốn lao vào cứu nhưng bị những người cùng làng chặn lại.
Vương Thuấn cau mày và yêu cầu người nhà họ Vương kéo mẹ tôi đi. Sau khi kéo mẹ tôi ra, hắn cầm roi quất liên tiếp lên người tôi... Tôi cảm nhận rõ lớp da trên người như nứt đôi, cảm giác này thực sự kinh khủng hơn cái chết...
"Chú Vương, hãy đánh tôi đây này... Nó vẫn còn là một đứa trẻ. Nó bị nhà chúng tôi nhốt vào quan tài suốt đêm qua mà... Đừng đánh nữa, đánh chế người đấy!" Có lẽ tiếng la hét của mẹ tôi làm cho mọi người cảm thấy có chút thương hại.
" Chú Vương, thằng bé không chịu được đâu. Hãy nhốt nó lại để nó suy nghĩ ở đây trước rồi mai chú lại tra hỏi nó cũng không muộn mà"
"Được rồi, mặc dù bằng chứng đã rõ nhưng nó cũng phải thừa nhận đã" Vương Thuấn nói
"Nhỡ đánh chết nó, chú cũng gặp phiền phức."
Người trong làng mỗi người nói giúp một câu, Vương Thuấn nhìn tôi nằm thoi thóp trên mặt đất giống như một con chó sắp chết.
Hắn ta khịt mũi lạnh lùng, bước đến chỗ bố tôi và nói: "Trước khi mẹ tôi được an táng, nếu nhà các người không thể chứng minh rằng mẹ tôi chết không phải do Chung Xuyên giết thì con trai các người sẽ bị chôn sống cùng mẹ tôi"
Sau đó, mọi người trong làng bị xua về, bố mẹ tôi cũng bị đuổi ra khỏi từ đường nhà họ Vương. Giờ chỉ còn lại 3 người em trai của Vương Thuấn và tôi ở lại.
Khi mọi người đã về hết, tôi cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, choáng váng. Thật là họa vô đơn chí, tai bay vạ gió thế này, tôi chưa kịp suy nghĩ lại ngất đi.
"Tinh... Tinh... Tinh..." Tiếng chuông quen thuộc vang lên bên tai tôi.
Dường như sau khi nghe thấy tiếng chuông, tôi hoàn toàn không có sức lực nào và mở mắt ra theo phản xạ. Tôi tỉnh lại, chỉ cảm thấy như toàn thân mình đang nóng rát, đầu óc mơ hồ, miệng khát nước và cổ họng tôi bốc cháy...
Gần như theo bản năng tôi hét lên "Nước ... nước ..."
Tuy nhiên, không có một ai ở đó để mà để ý đến tôi, ngoại trừ tiếng chuông đồng thỉnh thoảng xuất hiện. Tôi cố xốc lại tinh thần, đầu tôi vẫn nằm trên mặt đất, nhìn về phía âm thanh, với ánh trăng sáng lờ mờ, tôi thấy một cô gái áo đỏ bước tới chỗ tôi, cau mày và nhìn vào vết thương trên người tôi và giận dữ nói "Anh Xuyên, ai đã đánh anh nên thế này?"
"Cô... Cô là ai?" Người con gái này không phải là ai khác mà chính là cô gái áo đỏ đêm qua đã nhắc tôi rằng bà cụ sẽ giết chết tôi. Nhìn thấy cô gái, lòng tôi không khỏi có chút cảnh giác.
Cô gái này nói rằng bà cụ họ Vương sẽ giết tôi, nhưng bà cụ lại bị tôi "giết" bằng một cách nào đó.... Cùng với giấc mơ kỳ quái đêm qua, tôi càng cảnh giác hơn với cô gái này.
"Em..." Cô gái định nói nhưng lại thôi. Bàn tay vuốt ve những vết thương trên cơ thể tôi và khẽ nói "Anh có đau không?"
Giọng cô ấy nghe có vẻ khá tự nhiên khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo ngay lập tức.
Tôi lắc đầu như trong tiềm thức; thật ngạc nhiên những vết thương trên cơ thể tôi giảm đi một chút đau đớn khi cô ấy chạm vào..
"Chúng không đau," tôi nói dù vẫn nghiến chặt răng vì đau.
"Anh Xuyên, đừng cố nói dối, em biết anh đau, hãy để em giúp bạn." Giọng cô ấy rất khẽ, với giọng điệu khiến tôi không thể từ chối.
Trước khi tôi đáp lại, cô ấy cúi xuống và lè lưỡi liếm vào các vết thương của tôi, những luồng điện xâm chiếm mọi tế bào trong cơ thể tôi, mang lại cho tôi cảm giác vui sướng kỳ lạ ...
Sau vài phút, cô ấy liếm đến vết thương cuối cùng rồi ngẩng đầu lên.. nhưng tôi thấy mắt cô ấy đỏ hoe.
"Anh bị con trai của Phạm Mẫn Quân đánh phải không?" Giọng cô có vẻ hơi run vì tức giận...
Ma xui, quỷ khiến thế nào mà tôi tôi lại gật đầu ...
" Anh Xuyên, em sẽ không để họ đắc ý, chứ đừng nói gì đến việc làm tổn thương anh." Cô gái nói với tôi với sự kiên quyết trong từng ánh mắt, rồi quay lưng bỏ đi sau khi nói hết câu.
Tôi thấy cô ấy muốn rời đi và hỏi: "Cô là ai? Sao cô lại đi vào được đây?"
Cô ấy quay lại nhìn tôi, rồi đáp: " Anh Xuyên, chuyện tối qua giữa chúng ta không phải là một giấc mơ. Tên tôi là Tề Linh."
Nghe xong những lời của cô ấy, đầu tôi choáng váng và không thể giải thích được. Ý của cô ấy đêm qua không phải là một giấc mơ... Vậy, tôi có thực sự đã "quan hệ" với cô ấy tối qua không? Vậy... tôi có thực sự giết bà cụ không?
Có thể do việc chữa thương của Tề Linh rất hiệu quả, sau khi cơn đau biến mất, cơn buồn ngủ lại ập đến, tôi mơ màng ngủ thiếp...
Sáng ngày hôm sau, tôi bị đánh thức bởi một ai đó ...
" À...! Chung Xuyên... Tao sẽ giết mày... Đừng ai ngăn cản tôi." Tôi thấy con trai của Vương Thuấn đá vào người tôi, tay hắn cầm con dao làm bếp và vung lên loạn xạ, chém tôi liên tiếp.
Nếu không có mấy người xông vào ngăn cản, có lẽ hắn ta đã nổi điên chém nát người tôi.
Tôi vội vàng bước lùi lại vài bước, bỗng phát hiện sợi dây hôm qua trói tôi đã biến đi đâu mất...
(còn nữa)
P.s: Phần này mình tự dịch nên có lẽ không hay như hai phần trước...
dịch : page Vài Thứ Nhảm Nhí
.....
Cụ bà chết rồi? Lại còn là do tôi giết?
Bố tôi im lặng hồi lâu nhìn tôi.
Tôi lắc đầu vừa nói: "Con không biết gì cả ..." Bố giúp tôi đứng dậy.
Tôi không biết mình đã làm gì sai, tôi chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, toàn bộ cơ thể của tôi dường như muốn gục ngã. Mỗi bước chân đều run lẩy bẩy, từng bước làm tôi đau đớn, đầu tôi càng ngày càng đau, tôi ngất đi khi bước được vài bước.
Tôi không biết là bao lâu nhưng tôi choàng tỉnh bởi bị hắt một chậu nước lạnh. Sau khi thức dậy, tôi chỉ cảm thấy người yếu ớt; tôi đã bị những người nhà họ Vương trói lại. Tôi nhìn xung quanh, ngôi nhà được bao phủ bởi những khăn tang màu trắng, có vẻ như đây chính là nhà mồ họ Vương.
Xung quanh tôi rất nhiều. Khi tôi thấy tôi thức dậy, con trai cả của bà cụ bước đến, túm lấy cổ áo tôi và nói: "Thằng oắt con, mẹ tao đã sẵn lòng cứu mày. Mày không biết ơn mà còn giết mẹ tao"
"Tôi ... tôi.. không." Đầu tôi mụ mị và không nhớ rõ những gì đã xảy ra trước đây.
"Chú à, gia đình chúng tôi thậm chí không dám giết một con gà. Tại sao cháu nó có thể giết bà ấy được chứ? Cháu nó có làm gì sai ư?" Mẹ tôi giải thích để bênh vực cho tôi.
"Mày không làm việc đó ư? Tại sao bộ quần áo cưới của cha tao lại trên người mày?" con trai cả của bà cụ tiếp tục hỏi.
Tôi nhìn xuống bộ đồ cũ màu đỏ mặc trên người, tôi không biết nói gì để giải thích việc mặc chúng.
"Sau này, mày không nên giữ họ Chung". "Hãy để chúng tôi chôn thằng nhóc này cùng mẹ của chúng tôi." Một đứa con trai khác của bà cụ chỉ vào tôi và hét lên.
Ngay khi những lời nói của anh thốt ra, cả nhà họ Vương đột nhiên trở nên kích động.
Bố tôi chạy đến bên cạnh tôi, giơ tay tát mạnh vào mặt tôi mà nguyền rủa: "Thằng nhóc này, mày nói đi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tao đã chính tay nhốt mày trong quan tài, sao mày có thể thoát ra được chứ? "
Một chút máu rỉ ra từ trán tôi, tôi nhìn lên bố và vẫn nói "Con không biết". Tôi vẫn bị trói, chân tay vẫn run lẩy bẩy, cúi gằm mặt xuống đất. Tôi cảm thấy mắt mình tối sầm lại, trời đất quay cuồng và tức thì lại ngất đi một lần nữa..
Mấy chú lớn tuổi trong làng cũng có mặt ở đó, họ thường qua chơi nhà tôi nên cũng nói giúp cho tôi: "Vương Thuấn ( - con trai cả của bà cụ), người nhà họ Chung không có thù hằn với gia đình cháu, tại sao thằng bé lại phải giết mẹ cháu... Đó ắt hẳn là một sự nhầm lẫn"
"Này mấy người, tôi đã nói là sẽ có bằng chứng khẳng định mà" Vương Thuấn mở to mắt và chỉ vào những người trong làng. Đồng thời nói với vợ đưa ra bằng chứng.
Một lúc sau, vợ của Vương Thuấn từ trong nhà lấy ra một bộ quần áo của tôi (mặc chiều qua) và ném chúng trước mặt tôi rồi nói "Bộ quần áo này nằm bên cạnh thi thể của mẹ chồng tôi và dính máu bà ấy. Mày nói không giết bà ấy, sao quần áo của màu lại ở trong nhà tao."
Lúc này, mọi người có mặt đều không nói nên lời. Bộ quần áo này đúng là bộ tôi đã tối qua... Tôi nhìn chằm chằm vào bộ quần áo và nói không nên lời.
Mẹ tôi khóc to hơn và hỏi có phải tôi đã làm việc đó (giết bà cụ). Tôi lắc đầu liên tục và nói "Con không làm việc đó..."
"Thằng nhóc không thừa nhận điều đó. Vậy hãy đưa nó đến từ đường để xét xử. Nó có thể là một con cáo thành tinh" Nhà họ Vương chỉ vào tôi.
Người nhà họ Vương nắm lấy cổ tôi và kéo tôi đi. Bố mẹ tôi muốn bảo vệ tôi nhưng họ đã bị dân làng chặn lại. Rõ ràng, bằng chứng mà nhà họ Vương vừa đưa ra đã thuyết phục được họ rằng tôi là kẻ đã giết bà cụ.
Họ lôi tôi xềnh xệch đến từ đường. Vương Thuấn bắt tôi quỳ xuống trước một hàng bài vị rồi nói: "Chung Xuyên, bây giờ tổ tiên của họ Vương đang ở đây. Tốt hơn hết là mày nên nói sự thật, mày đã giết mẹ tao?"
Tôi lắc đầu phủ nhận, Vương Thuấn thấy tôi không thừa nhận. "Vậy thì đừng trách tao sẽ dạy mày"
Nói là làm Vương Thuấn gỡ một chiếc roi da trên tường của từ đường, lông mày của hắn nhíu lại, hắn đạp ngã sấp tôi xuống.
"chátt" Tôi cảm thấy ngứa ran nơi roi da vụt vào và sau vài giây chỗ đó nóng rát lên ...
"Chú à .... không thể đánh cháu nó như thế này ... nó vẫn là một đứa trẻ. Đứa trẻ này thường ngày không dám giết một con gà, làm sao nó có thể giết người.." Mẹ tôi lao vào, lấy thân che chở cho tôi.
Vương Thuấn với giọng khàn khàn nói: "Tú Lan, ý cô là chúng tôi không lý! Giết người thì đền mạng ... Nếu cô có bằng chứng, hãy nói ra, nếu không tôi sẽ đánh cả cô" khuôn mặt của Vương Thuấn cực kỳ giận giữ.
Mẹ tôi vẫn che cho tôi... Vương Thuấn không mềm lòng, hắn ta đã quất cho bà mấy roi liên tiếp "chátt" "chátt" "chátt".
Vì mẹ tôi đang che cho tôi nên những nhát quất ấy rất mạnh vào tôi. Tôi khóc và bảo mẹ hãy để tự tôi chịu nhưng mẹ không nghe. Thấy vợ và con mình bị đánh, bố tôi không thể không muốn lao vào cứu nhưng bị những người cùng làng chặn lại.
Vương Thuấn cau mày và yêu cầu người nhà họ Vương kéo mẹ tôi đi. Sau khi kéo mẹ tôi ra, hắn cầm roi quất liên tiếp lên người tôi... Tôi cảm nhận rõ lớp da trên người như nứt đôi, cảm giác này thực sự kinh khủng hơn cái chết...
"Chú Vương, hãy đánh tôi đây này... Nó vẫn còn là một đứa trẻ. Nó bị nhà chúng tôi nhốt vào quan tài suốt đêm qua mà... Đừng đánh nữa, đánh chế người đấy!" Có lẽ tiếng la hét của mẹ tôi làm cho mọi người cảm thấy có chút thương hại.
" Chú Vương, thằng bé không chịu được đâu. Hãy nhốt nó lại để nó suy nghĩ ở đây trước rồi mai chú lại tra hỏi nó cũng không muộn mà"
"Được rồi, mặc dù bằng chứng đã rõ nhưng nó cũng phải thừa nhận đã" Vương Thuấn nói
"Nhỡ đánh chết nó, chú cũng gặp phiền phức."
Người trong làng mỗi người nói giúp một câu, Vương Thuấn nhìn tôi nằm thoi thóp trên mặt đất giống như một con chó sắp chết.
Hắn ta khịt mũi lạnh lùng, bước đến chỗ bố tôi và nói: "Trước khi mẹ tôi được an táng, nếu nhà các người không thể chứng minh rằng mẹ tôi chết không phải do Chung Xuyên giết thì con trai các người sẽ bị chôn sống cùng mẹ tôi"
Sau đó, mọi người trong làng bị xua về, bố mẹ tôi cũng bị đuổi ra khỏi từ đường nhà họ Vương. Giờ chỉ còn lại 3 người em trai của Vương Thuấn và tôi ở lại.
Khi mọi người đã về hết, tôi cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, choáng váng. Thật là họa vô đơn chí, tai bay vạ gió thế này, tôi chưa kịp suy nghĩ lại ngất đi.
"Tinh... Tinh... Tinh..." Tiếng chuông quen thuộc vang lên bên tai tôi.
Dường như sau khi nghe thấy tiếng chuông, tôi hoàn toàn không có sức lực nào và mở mắt ra theo phản xạ. Tôi tỉnh lại, chỉ cảm thấy như toàn thân mình đang nóng rát, đầu óc mơ hồ, miệng khát nước và cổ họng tôi bốc cháy...
Gần như theo bản năng tôi hét lên "Nước ... nước ..."
Tuy nhiên, không có một ai ở đó để mà để ý đến tôi, ngoại trừ tiếng chuông đồng thỉnh thoảng xuất hiện. Tôi cố xốc lại tinh thần, đầu tôi vẫn nằm trên mặt đất, nhìn về phía âm thanh, với ánh trăng sáng lờ mờ, tôi thấy một cô gái áo đỏ bước tới chỗ tôi, cau mày và nhìn vào vết thương trên người tôi và giận dữ nói "Anh Xuyên, ai đã đánh anh nên thế này?"
"Cô... Cô là ai?" Người con gái này không phải là ai khác mà chính là cô gái áo đỏ đêm qua đã nhắc tôi rằng bà cụ sẽ giết chết tôi. Nhìn thấy cô gái, lòng tôi không khỏi có chút cảnh giác.
Cô gái này nói rằng bà cụ họ Vương sẽ giết tôi, nhưng bà cụ lại bị tôi "giết" bằng một cách nào đó.... Cùng với giấc mơ kỳ quái đêm qua, tôi càng cảnh giác hơn với cô gái này.
"Em..." Cô gái định nói nhưng lại thôi. Bàn tay vuốt ve những vết thương trên cơ thể tôi và khẽ nói "Anh có đau không?"
Giọng cô ấy nghe có vẻ khá tự nhiên khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo ngay lập tức.
Tôi lắc đầu như trong tiềm thức; thật ngạc nhiên những vết thương trên cơ thể tôi giảm đi một chút đau đớn khi cô ấy chạm vào..
"Chúng không đau," tôi nói dù vẫn nghiến chặt răng vì đau.
"Anh Xuyên, đừng cố nói dối, em biết anh đau, hãy để em giúp bạn." Giọng cô ấy rất khẽ, với giọng điệu khiến tôi không thể từ chối.
Trước khi tôi đáp lại, cô ấy cúi xuống và lè lưỡi liếm vào các vết thương của tôi, những luồng điện xâm chiếm mọi tế bào trong cơ thể tôi, mang lại cho tôi cảm giác vui sướng kỳ lạ ...
Sau vài phút, cô ấy liếm đến vết thương cuối cùng rồi ngẩng đầu lên.. nhưng tôi thấy mắt cô ấy đỏ hoe.
"Anh bị con trai của Phạm Mẫn Quân đánh phải không?" Giọng cô có vẻ hơi run vì tức giận...
Ma xui, quỷ khiến thế nào mà tôi tôi lại gật đầu ...
" Anh Xuyên, em sẽ không để họ đắc ý, chứ đừng nói gì đến việc làm tổn thương anh." Cô gái nói với tôi với sự kiên quyết trong từng ánh mắt, rồi quay lưng bỏ đi sau khi nói hết câu.
Tôi thấy cô ấy muốn rời đi và hỏi: "Cô là ai? Sao cô lại đi vào được đây?"
Cô ấy quay lại nhìn tôi, rồi đáp: " Anh Xuyên, chuyện tối qua giữa chúng ta không phải là một giấc mơ. Tên tôi là Tề Linh."
Nghe xong những lời của cô ấy, đầu tôi choáng váng và không thể giải thích được. Ý của cô ấy đêm qua không phải là một giấc mơ... Vậy, tôi có thực sự đã "quan hệ" với cô ấy tối qua không? Vậy... tôi có thực sự giết bà cụ không?
Có thể do việc chữa thương của Tề Linh rất hiệu quả, sau khi cơn đau biến mất, cơn buồn ngủ lại ập đến, tôi mơ màng ngủ thiếp...
Sáng ngày hôm sau, tôi bị đánh thức bởi một ai đó ...
" À...! Chung Xuyên... Tao sẽ giết mày... Đừng ai ngăn cản tôi." Tôi thấy con trai của Vương Thuấn đá vào người tôi, tay hắn cầm con dao làm bếp và vung lên loạn xạ, chém tôi liên tiếp.
Nếu không có mấy người xông vào ngăn cản, có lẽ hắn ta đã nổi điên chém nát người tôi.
Tôi vội vàng bước lùi lại vài bước, bỗng phát hiện sợi dây hôm qua trói tôi đã biến đi đâu mất...
(còn nữa)
P.s: Phần này mình tự dịch nên có lẽ không hay như hai phần trước...
Bình luận facebook