Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Bích nữ
....
Khi thấy tôi nhìn lại, anh ta không trốn tránh mà cứ đứng nhìn tôi chằm chằm ... Vì khoảng cách khá xa nên tôi không thể quan sát được biểu cảm cuả anh ta. Tôi vô thức kéo gấu áo Trần Du, ra hiệu cho anh ta nhìn về hướng Lưu Vỹ Cường đang đứng. Trần Du liếc nhìn tôi rồi nhìn theo hướng tôi ám chỉ nhưng khi anh ta vừa quay lại, Lưu Vỹ Cường đã rời đi từ lúc nào. Trần Du nhìn tôi với vẻ mặt tỏ ra khó hiểu, nói nhỏ vào tai tôi "Làm gì vậy?".
Tôi thì thầm với Trần Du, anh ta quay đầu nhìn lại một lần nữa nhưng Lưu Vỹ Cường quả thực không có ở đó. Lúc này thì chú Công đang nói chuyện với Lưu phu nhân - Dư Phượng Giang cuộc nói chuyện kéo dài không lâu. Xong xuôi, Lưu phu nhân niềm nở nói rằng luôn hoan nghênh chúng tôi quay lại.
Tôi ghé tai chú Công về chuyện Lưu Vỹ Cường vừa rồi đã nhìn trộm chúng tôi. Ông ấy có vẻ không tin tôi, trả lời bằng giọng có chút giễu cợt "Làm gì có con ma nào mà lại bắt được ông Lưu chứ." Tôi lúng túng lắc đầu, không biết nên nói lại thế nào, dù gì chú ấy cũng không tin. Chú ấy quay sang tôi, nói "Mọi chuyện đến đây là kết thúc, nhỉ ?" rồi quay sang Trần Du ý muốn dò hỏi liệu anh ta có thấy điều gì không đúng ở đây không. Anh ta chỉ lắc đầu.
Trong suốt một khoảng thời gian, tôi luôn cảm thấy căng thẳng vì suy nghĩ, luôn cảm thấy gã đàn ông họ Lưu đó chắc chắn có vấn đề. Nhưng vấn đề ở đâu thì tôi lại chưa rõ. Chú Công bảo với chúng tôi rằng "Có vẻ hôm nay tạm thời trắng tay rồi, không phát hiện được gì, chúng ta nên tạm quay về trước, bà Lưu đã nói nếu có gì bất thường, sẽ liên lạc ngay. Tôi muốn xem kỹ lại nơi này một lần nữa nhưng chú Công không đồng ý, ông ấy đã khẳng định với Dư Phượng Giang rằng Lưu Vỹ Cường không có vấn đề gì. Bây giờ quay lại, chắc khác nào ông chú tự vả vào mặt mình. Vả lại, cũng đã xem đi xem lại ngôi nhà này rất nhiều lần nhưng chúng tôi cũng không thấy gì lạ ở đây, cộng thêm người đàn ông đó có bùa hộ mệnh trên người, cũng xem như không nguy hiểm. Ngay cả việc ông ta liếc nhìn chúng tôi từ phía cửa sổ, có lẽ cũng chỉ là một ánh nhìn bình thường, phải chăng tôi đã nghĩ nhiều rồi!
Nói chuyện xong, chúng tôi cùng chú Công ra về. Trên xe bầu không khí trở nên lạ thường một lúc, không ai nói gì, có vẻ mỗi người đều đang suy nghĩ gì đó trong đầu. Sau một hồi, có vẻ như nghĩ ra được điều gì đó, Trần Du vỗ đùi một cái "đét", rồi phấn khích nhìn tôi "Chung Xuyên, cậu có nhớ dì Trương không?".
Nghe dứt câu, tôi liếc mắt nhìn hắn một cái rồi gật đầu : "Tất nhiên ... có chuyện gì sao?". Anh ta đáp lời: "Lần đầu chúng ta đến nhà Thi Lệ, dì Trương hoàn toàn giống một người bình thường đúng không?".
Tôi vẫn chưa hiểu ý mà Trần Du muốn nói, liền gật đầu để anh ta nói tiếp. "Vậy dì Trương mà chúng ta làm ngất không phải dì Trương thật mà dì Trương chết mới là người thật đúng không?" hắn lại nói những câu khó hiểu.
Nghe những lời đó tôi sững sờ như thăng thiên mất vài giây, sau đó hỏi lại "Ý cậu là sao, nghĩa là có ai đó đã ngụy trang thành ngoại hình của một người khác, thay thế người đó sao?". Trần Du khẽ gật đầu, lúc này tôi chỉ thấy ngứa ran khắp đầu, khỉ thật, còn có những thứ như vậy sao?
Nếu thực sự những phán đoán của Trần Du là đúng thì mọi chuyện đã sáng tỏ, Lưu Vỹ Cường có lẽ đã chết hoặc đang chịu sự kiểm soát, điều khiển của ai đó. Và người mà chúng tôi vừa gặp chính là kẻ thế thân đang đóng giả ông ta. Vì vậy mà bà Lưu mới nói tính khí của chồng mình thay đổi như một người khác nhưng chúng tôi lại không phát hiện ra điều gì xấu xa trên người hắn. Chỉ còn một khả năng, người này và người đóng giả dì Trương chính là cùng một người.
Những thứ mà tôi đang nghĩ, một khi trở thành sự thật thì quả là kinh khủng ngoài mức tưởng tượng. Bởi lẽ bạn biết đấy, kẻ đứng đằng sau giật dây dì Trương cũng biết rất rõ về Tề Linh. Nói cách khác, những sự việc xảy ra ở quê tôi, Thi Lệ, Kim Quý thôn, Liêu Tinh Thiên và thậm chí là Lưu Vỹ Cường, tất cả đều có liên quan đến kẻ đã hại chết cha mẹ tôi, đẩy tôi vào kết cục bi thảm này. Và nếu vậy, kẻ này đang có một tổ chức lớn, trong sự cố ở làng Kim quý trước đây, tôi đã tận mắt thấy hắn, chúng có cả một nhóm chứ không đơn giản chỉ là một người...
Sau khi nghe cuộc nói chuyện qua lại giữa chúng tôi, chú Công bỗng nhiên đạp phanh lại, rồi hỏi "Nếu như kẻ đó thực sự đang giả mạo Lưu Vỹ Cường, liệu có cách nào chúng ta có thể giải mã nó và lột trần bộ mặt thật của hắn không ?"
Tôi đang nghiêm túc suy nghĩ một lúc, đột nhiên Trần Du nói "Theo những ghi chép tản mạn ở đâu đó, những điều bí ẩn tương tự đã xuất hiện từ thời cổ đại cho tới hiện đại, nhưng tất cả chỉ là truyền thuyết, không rõ Lưu Vỹ Cường đã sử dụng loại pháp thuật nào.."
"Nếu tôi không nhầm, đó có thể là thuật vẽ da(Nếu ai đã xem phim chưởng thì chắc đã nghe đến "Dị dung thuật", cái này cũng gần như vậy)". Tôi quay sang nói với Trần Du. Anh ta cũng không khỏi ngạc nhiên "Vẽ da ư? Sao cậu biết được?"
"Tôi đoán là vậy, cậu có nhớ giấc mơ tối qua tôi kể cho cậu nghe không?" Anh ta gật đầu ra hiệu cho tôi nói tiếp "Vậy cậu nghĩ xem liệu ban ngày có thể có giấc mơ như vậy không?". Trần Du lại gật đầu, tôi tiếp lời "Một số người tôi thấy trong giấc mơ có khuôn mặt bình thường, chính xác là khuôn mặt của Lưu Vỹ Cường luôn có một luồng khí đen mờ nhạt. Và cậu còn nhớ chứ. Tất cả những kẻ đó đều được tìm thấy ở làng Kim Quý, nhưng sau khi hỏi cảnh sát tôi được biết tất cả những thứ đó đều đã biến mất, nghĩa là ban đầu khuôn mặt của những cái xác đó đã bị che giấu.
Tuy nhiên, rõ ràng sau khi Vạn Thạc Minh rời đi, đã có ai đó xuất hiện và lấy đi tất cả những cái đó.Về mục đích... dường như đã có câu trả lời.
Trần Du cũng đồng ý với tôi, sau đó liền nói "Giả dụ là thật, thì có cách giải quyết rồi, để vẽ da, cứ mỗi 12h đêm lại phải thực hiện thuật vẽ da lên mặt". Nghe xong những lời này, chú Công nói với Trần du "Tiểu tử, đúng vậy, Dư Phượng Giang cũng nói, mỗi đêm Lưu Vỹ Cường đều rất cẩn thận đến phòng nghiên cứu và khóa chặt cửa phòng lại.. sau đó hắn ở lại đó nhiều giờ trước khi đi ra ngoài. Bà ấy cũng được dặn không được phép tự ý vào phòng đó. Vì một lần do quá tò mò, Dư Phượng Giang đã có ý định lẻn vào đó khi Lưu Vỹ Cường đang ngủ nhưng đã bị hắn phát hiện ra. Dĩ nhiên hắn nổi điên và đòi ly dị với bà ấy."
Và bà ta cũng không dám bén mảng đến căn phòng đó thêm lần nào nữa. Bà Lưu nói rằng có một thiết bị báo động được lắp đặt ở bên ngoài phòng nghiên cứu đó, nếu có người lạ tiếp cận sẽ có tín hiệu được báo tới điện thoại của Lưu vỹ Cường.
Nghe những gì chú Long nói, tôi gần như có thể chắc chắn những phán đoán của mình là chính xác. Còn chú Long thì trưng lên vẻ mặt phấn khích "Vậy giờ thế nào? Hay là đi giết nó ngay bây giờ?"
Trước tiên, chúng tôi chưa thể manh động, vẫn nên suy nghĩ lâu dài, kỹ lưỡng thì hơn.. bởi dù gì việc này cũng rất phức tạp. Nếu chúng tôi muốn hành động lỗ mãng, chúng tôi phải có một kế hoạch hoàn chỉnh trước đã. Phải thu thập được chứng cứ chứng minh tên Lưu Vỹ Cường kia là một người khác giả mạo.
Chú Công cũng thấy điều tôi nói có lý, hỏi tôi đã có kế hoạch gì chưa? Tôi khẽ gật đầu, nói "Mới chỉ nghĩ ra một kế hoạch sơ bộ, cần nghĩ thêm một chút, chúng ta vẫn là nên quay về trước đã"
Ông chú gật đầu rồi hỏi thêm liệu bà Lưu có gặp nguy hiểm gì không. Nghĩ ngợi một lúc, tôi nói rằng chắc sẽ không có chuyện gì đâu, tạm thời vẫn không có lý do gì để hắn gây nguy hiểm cho bà ấy. Người này đã dành rất nhiều tâm sức để giả mạo Lưu Vỹ Cường, hắn hẳn là muốn nhân danh ông ta làm điều gì đó. Nhưng rút cuộc có mục đích gì thì vẫn còn là một bí ẩn... Tuy nhiên tôi dám chắc rằng mục đích đó vẫn còn chưa hoàn thành, làm hại tới Dư Phượng Giang chỉ khiến hắn ta gặp rắc rối, hắn sẽ chẳng vô duyên vô cớ mà làm vậy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần này Dư Phượng Giang mời chúng tôi tới, hẳn là trong lòng tên họ Lưu kia cũng đã nảy sinh nghi ngờ.
Sau khi trở về tới cửa hàng, tôi yêu cầu chú Công nên hẹn gặp bà Lưu vào ngày mai và nói rõ tình hình này cho bà ấy biết. Đồng thời tôi cũng nhờ ông chú hỏi phía cảnh sát để họ tìm giúp những điểm chung giữa Lưu Vỹ Cường này và dì Trương. Bên cạnh đó kiểm tra xem có cơ thể nào bị đánh cắp gần đây hay đã từng bị đánh cắp không?. Chú Long ngay lập tức nhận lời: "Được thôi, Tiểu Chung. Vậy cứ thế làm theo kế hoạch của cậu, còn bây giờ hãy đi nghỉ ngơi cho tốt, để ngày mai dậy sớm... Chúng ta có rất nhiều việc phải làm đó."
Tôi gật đầu và nói thêm nếu chú Công có thể thuyết phục Dư Phượng Giang tin rằng Lưu Vỹ Cường kia là giả thì chúng tôi có thể tìm cách tiếp cận và lẻn vào căn phòng bí ẩn kia. Đêm hôm đó, tôi đã dành thời gian để đọc về cái gọi là vẽ da đó, sau khi nghiên cứ tôi thấy lột da là một cái gì đó rất phức tạp và có nhiều hạn chế. Bạn có thể vẽ mặt ai? Không thể vẽ mặt ai?... Chất liệu da người trước hết phải phù hợp với người định giả mạo người đó và như Trần Du nói việc vẽ da này quá phức tạp và cần nhiều vật liệu. Ngoài ra trong Liệt Quỷ Ký có một đoạn như thế này "Luyện trong ba ngày. Nó được làm bằng âm sương, da của xác chết lấy được và máu của âm đạo, dầu xác chết sau đó được điều chế. Bổ sung bút thai để vẽ mặt. Che mặt, khâu kim, lấy máu của thai nhi và nguyền rủa nó."
Tới đây tôi càng chắc chắn hơn rằng những thứ đó đang được giấu trong phòng Lưu Vỹ Cường, vì theo như sách nói da người có thể được sử dụng hơn một tháng, nhưng nhược điểm là nó cần được bảo dưỡng hàng ngày.
Từ những điều này có thể khẳng định rằng người giả mạo, kẻ làm ra mặt nạ chính là những kẻ mà tôi gặp trong Kim Quý thôn, chúng có một hội, không phải một người...
....
Khi thấy tôi nhìn lại, anh ta không trốn tránh mà cứ đứng nhìn tôi chằm chằm ... Vì khoảng cách khá xa nên tôi không thể quan sát được biểu cảm cuả anh ta. Tôi vô thức kéo gấu áo Trần Du, ra hiệu cho anh ta nhìn về hướng Lưu Vỹ Cường đang đứng. Trần Du liếc nhìn tôi rồi nhìn theo hướng tôi ám chỉ nhưng khi anh ta vừa quay lại, Lưu Vỹ Cường đã rời đi từ lúc nào. Trần Du nhìn tôi với vẻ mặt tỏ ra khó hiểu, nói nhỏ vào tai tôi "Làm gì vậy?".
Tôi thì thầm với Trần Du, anh ta quay đầu nhìn lại một lần nữa nhưng Lưu Vỹ Cường quả thực không có ở đó. Lúc này thì chú Công đang nói chuyện với Lưu phu nhân - Dư Phượng Giang cuộc nói chuyện kéo dài không lâu. Xong xuôi, Lưu phu nhân niềm nở nói rằng luôn hoan nghênh chúng tôi quay lại.
Tôi ghé tai chú Công về chuyện Lưu Vỹ Cường vừa rồi đã nhìn trộm chúng tôi. Ông ấy có vẻ không tin tôi, trả lời bằng giọng có chút giễu cợt "Làm gì có con ma nào mà lại bắt được ông Lưu chứ." Tôi lúng túng lắc đầu, không biết nên nói lại thế nào, dù gì chú ấy cũng không tin. Chú ấy quay sang tôi, nói "Mọi chuyện đến đây là kết thúc, nhỉ ?" rồi quay sang Trần Du ý muốn dò hỏi liệu anh ta có thấy điều gì không đúng ở đây không. Anh ta chỉ lắc đầu.
Trong suốt một khoảng thời gian, tôi luôn cảm thấy căng thẳng vì suy nghĩ, luôn cảm thấy gã đàn ông họ Lưu đó chắc chắn có vấn đề. Nhưng vấn đề ở đâu thì tôi lại chưa rõ. Chú Công bảo với chúng tôi rằng "Có vẻ hôm nay tạm thời trắng tay rồi, không phát hiện được gì, chúng ta nên tạm quay về trước, bà Lưu đã nói nếu có gì bất thường, sẽ liên lạc ngay. Tôi muốn xem kỹ lại nơi này một lần nữa nhưng chú Công không đồng ý, ông ấy đã khẳng định với Dư Phượng Giang rằng Lưu Vỹ Cường không có vấn đề gì. Bây giờ quay lại, chắc khác nào ông chú tự vả vào mặt mình. Vả lại, cũng đã xem đi xem lại ngôi nhà này rất nhiều lần nhưng chúng tôi cũng không thấy gì lạ ở đây, cộng thêm người đàn ông đó có bùa hộ mệnh trên người, cũng xem như không nguy hiểm. Ngay cả việc ông ta liếc nhìn chúng tôi từ phía cửa sổ, có lẽ cũng chỉ là một ánh nhìn bình thường, phải chăng tôi đã nghĩ nhiều rồi!
Nói chuyện xong, chúng tôi cùng chú Công ra về. Trên xe bầu không khí trở nên lạ thường một lúc, không ai nói gì, có vẻ mỗi người đều đang suy nghĩ gì đó trong đầu. Sau một hồi, có vẻ như nghĩ ra được điều gì đó, Trần Du vỗ đùi một cái "đét", rồi phấn khích nhìn tôi "Chung Xuyên, cậu có nhớ dì Trương không?".
Nghe dứt câu, tôi liếc mắt nhìn hắn một cái rồi gật đầu : "Tất nhiên ... có chuyện gì sao?". Anh ta đáp lời: "Lần đầu chúng ta đến nhà Thi Lệ, dì Trương hoàn toàn giống một người bình thường đúng không?".
Tôi vẫn chưa hiểu ý mà Trần Du muốn nói, liền gật đầu để anh ta nói tiếp. "Vậy dì Trương mà chúng ta làm ngất không phải dì Trương thật mà dì Trương chết mới là người thật đúng không?" hắn lại nói những câu khó hiểu.
Nghe những lời đó tôi sững sờ như thăng thiên mất vài giây, sau đó hỏi lại "Ý cậu là sao, nghĩa là có ai đó đã ngụy trang thành ngoại hình của một người khác, thay thế người đó sao?". Trần Du khẽ gật đầu, lúc này tôi chỉ thấy ngứa ran khắp đầu, khỉ thật, còn có những thứ như vậy sao?
Nếu thực sự những phán đoán của Trần Du là đúng thì mọi chuyện đã sáng tỏ, Lưu Vỹ Cường có lẽ đã chết hoặc đang chịu sự kiểm soát, điều khiển của ai đó. Và người mà chúng tôi vừa gặp chính là kẻ thế thân đang đóng giả ông ta. Vì vậy mà bà Lưu mới nói tính khí của chồng mình thay đổi như một người khác nhưng chúng tôi lại không phát hiện ra điều gì xấu xa trên người hắn. Chỉ còn một khả năng, người này và người đóng giả dì Trương chính là cùng một người.
Những thứ mà tôi đang nghĩ, một khi trở thành sự thật thì quả là kinh khủng ngoài mức tưởng tượng. Bởi lẽ bạn biết đấy, kẻ đứng đằng sau giật dây dì Trương cũng biết rất rõ về Tề Linh. Nói cách khác, những sự việc xảy ra ở quê tôi, Thi Lệ, Kim Quý thôn, Liêu Tinh Thiên và thậm chí là Lưu Vỹ Cường, tất cả đều có liên quan đến kẻ đã hại chết cha mẹ tôi, đẩy tôi vào kết cục bi thảm này. Và nếu vậy, kẻ này đang có một tổ chức lớn, trong sự cố ở làng Kim quý trước đây, tôi đã tận mắt thấy hắn, chúng có cả một nhóm chứ không đơn giản chỉ là một người...
Sau khi nghe cuộc nói chuyện qua lại giữa chúng tôi, chú Công bỗng nhiên đạp phanh lại, rồi hỏi "Nếu như kẻ đó thực sự đang giả mạo Lưu Vỹ Cường, liệu có cách nào chúng ta có thể giải mã nó và lột trần bộ mặt thật của hắn không ?"
Tôi đang nghiêm túc suy nghĩ một lúc, đột nhiên Trần Du nói "Theo những ghi chép tản mạn ở đâu đó, những điều bí ẩn tương tự đã xuất hiện từ thời cổ đại cho tới hiện đại, nhưng tất cả chỉ là truyền thuyết, không rõ Lưu Vỹ Cường đã sử dụng loại pháp thuật nào.."
"Nếu tôi không nhầm, đó có thể là thuật vẽ da(Nếu ai đã xem phim chưởng thì chắc đã nghe đến "Dị dung thuật", cái này cũng gần như vậy)". Tôi quay sang nói với Trần Du. Anh ta cũng không khỏi ngạc nhiên "Vẽ da ư? Sao cậu biết được?"
"Tôi đoán là vậy, cậu có nhớ giấc mơ tối qua tôi kể cho cậu nghe không?" Anh ta gật đầu ra hiệu cho tôi nói tiếp "Vậy cậu nghĩ xem liệu ban ngày có thể có giấc mơ như vậy không?". Trần Du lại gật đầu, tôi tiếp lời "Một số người tôi thấy trong giấc mơ có khuôn mặt bình thường, chính xác là khuôn mặt của Lưu Vỹ Cường luôn có một luồng khí đen mờ nhạt. Và cậu còn nhớ chứ. Tất cả những kẻ đó đều được tìm thấy ở làng Kim Quý, nhưng sau khi hỏi cảnh sát tôi được biết tất cả những thứ đó đều đã biến mất, nghĩa là ban đầu khuôn mặt của những cái xác đó đã bị che giấu.
Tuy nhiên, rõ ràng sau khi Vạn Thạc Minh rời đi, đã có ai đó xuất hiện và lấy đi tất cả những cái đó.Về mục đích... dường như đã có câu trả lời.
Trần Du cũng đồng ý với tôi, sau đó liền nói "Giả dụ là thật, thì có cách giải quyết rồi, để vẽ da, cứ mỗi 12h đêm lại phải thực hiện thuật vẽ da lên mặt". Nghe xong những lời này, chú Công nói với Trần du "Tiểu tử, đúng vậy, Dư Phượng Giang cũng nói, mỗi đêm Lưu Vỹ Cường đều rất cẩn thận đến phòng nghiên cứu và khóa chặt cửa phòng lại.. sau đó hắn ở lại đó nhiều giờ trước khi đi ra ngoài. Bà ấy cũng được dặn không được phép tự ý vào phòng đó. Vì một lần do quá tò mò, Dư Phượng Giang đã có ý định lẻn vào đó khi Lưu Vỹ Cường đang ngủ nhưng đã bị hắn phát hiện ra. Dĩ nhiên hắn nổi điên và đòi ly dị với bà ấy."
Và bà ta cũng không dám bén mảng đến căn phòng đó thêm lần nào nữa. Bà Lưu nói rằng có một thiết bị báo động được lắp đặt ở bên ngoài phòng nghiên cứu đó, nếu có người lạ tiếp cận sẽ có tín hiệu được báo tới điện thoại của Lưu vỹ Cường.
Nghe những gì chú Long nói, tôi gần như có thể chắc chắn những phán đoán của mình là chính xác. Còn chú Long thì trưng lên vẻ mặt phấn khích "Vậy giờ thế nào? Hay là đi giết nó ngay bây giờ?"
Trước tiên, chúng tôi chưa thể manh động, vẫn nên suy nghĩ lâu dài, kỹ lưỡng thì hơn.. bởi dù gì việc này cũng rất phức tạp. Nếu chúng tôi muốn hành động lỗ mãng, chúng tôi phải có một kế hoạch hoàn chỉnh trước đã. Phải thu thập được chứng cứ chứng minh tên Lưu Vỹ Cường kia là một người khác giả mạo.
Chú Công cũng thấy điều tôi nói có lý, hỏi tôi đã có kế hoạch gì chưa? Tôi khẽ gật đầu, nói "Mới chỉ nghĩ ra một kế hoạch sơ bộ, cần nghĩ thêm một chút, chúng ta vẫn là nên quay về trước đã"
Ông chú gật đầu rồi hỏi thêm liệu bà Lưu có gặp nguy hiểm gì không. Nghĩ ngợi một lúc, tôi nói rằng chắc sẽ không có chuyện gì đâu, tạm thời vẫn không có lý do gì để hắn gây nguy hiểm cho bà ấy. Người này đã dành rất nhiều tâm sức để giả mạo Lưu Vỹ Cường, hắn hẳn là muốn nhân danh ông ta làm điều gì đó. Nhưng rút cuộc có mục đích gì thì vẫn còn là một bí ẩn... Tuy nhiên tôi dám chắc rằng mục đích đó vẫn còn chưa hoàn thành, làm hại tới Dư Phượng Giang chỉ khiến hắn ta gặp rắc rối, hắn sẽ chẳng vô duyên vô cớ mà làm vậy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần này Dư Phượng Giang mời chúng tôi tới, hẳn là trong lòng tên họ Lưu kia cũng đã nảy sinh nghi ngờ.
Sau khi trở về tới cửa hàng, tôi yêu cầu chú Công nên hẹn gặp bà Lưu vào ngày mai và nói rõ tình hình này cho bà ấy biết. Đồng thời tôi cũng nhờ ông chú hỏi phía cảnh sát để họ tìm giúp những điểm chung giữa Lưu Vỹ Cường này và dì Trương. Bên cạnh đó kiểm tra xem có cơ thể nào bị đánh cắp gần đây hay đã từng bị đánh cắp không?. Chú Long ngay lập tức nhận lời: "Được thôi, Tiểu Chung. Vậy cứ thế làm theo kế hoạch của cậu, còn bây giờ hãy đi nghỉ ngơi cho tốt, để ngày mai dậy sớm... Chúng ta có rất nhiều việc phải làm đó."
Tôi gật đầu và nói thêm nếu chú Công có thể thuyết phục Dư Phượng Giang tin rằng Lưu Vỹ Cường kia là giả thì chúng tôi có thể tìm cách tiếp cận và lẻn vào căn phòng bí ẩn kia. Đêm hôm đó, tôi đã dành thời gian để đọc về cái gọi là vẽ da đó, sau khi nghiên cứ tôi thấy lột da là một cái gì đó rất phức tạp và có nhiều hạn chế. Bạn có thể vẽ mặt ai? Không thể vẽ mặt ai?... Chất liệu da người trước hết phải phù hợp với người định giả mạo người đó và như Trần Du nói việc vẽ da này quá phức tạp và cần nhiều vật liệu. Ngoài ra trong Liệt Quỷ Ký có một đoạn như thế này "Luyện trong ba ngày. Nó được làm bằng âm sương, da của xác chết lấy được và máu của âm đạo, dầu xác chết sau đó được điều chế. Bổ sung bút thai để vẽ mặt. Che mặt, khâu kim, lấy máu của thai nhi và nguyền rủa nó."
Tới đây tôi càng chắc chắn hơn rằng những thứ đó đang được giấu trong phòng Lưu Vỹ Cường, vì theo như sách nói da người có thể được sử dụng hơn một tháng, nhưng nhược điểm là nó cần được bảo dưỡng hàng ngày.
Từ những điều này có thể khẳng định rằng người giả mạo, kẻ làm ra mặt nạ chính là những kẻ mà tôi gặp trong Kim Quý thôn, chúng có một hội, không phải một người...
Bình luận facebook