Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Bích nữ
....
Sau khi nghe những lời của Đình Đình, Trần Du gãi đầu và nói: "Cứ yên tâm gặp bác sĩ. Đừng nghĩ quá nhiều. Mẹ cô muốn cô phải sống tốt. Vì thế, đừng bỏ cuộc nhé.... "
Sau khi nghe Đình Đình cười nhẹ rồi gật đầu nói với chúng tôi "Cảm ơn hai anh. Nếu ... nếu tôi có thể được chữa khỏi ... tôi ... Tôi chắc chắn sẽ làm để trả cho anh ... "
"Này .... Vì cô gọi tôi là anh trai, nên tôi cũng xem cô như là em gái của chúng tôi thôi. Có người anh trai nào giúp em gái của mình mà lại lấy tiền chứ. Cứ yên tâm đi..." Trần Du rất kiên nhẫn nói với Đình Đình.
Đình Đình gật đầu,sau đó nói với chúng tôi, "Thực sự có linh hồn sau khi chết sao?"
Trần Du khẽ gật đầu và nói, "Tất nhiên, mẹ em chỉ là đi đến một nơi khác, đấy không phải là sự kết thúc của 1 cuộc đời, mà nó là một khởi đầu cho 1 cuộc sống khác ..."
Sau khi nghe những lời của Trần Du nói, Đình Đình nhìn hắn với ánh mắt vô cùng cảm động. Trần Du quả thực đã rất kiên nhẫn trò chuyện với Đình Đình. Rõ ràng, Trần Du đã có một chút hứng thú với Đình Đình này. Chúng tôi định hỏi Đình Đình về việc mang thai của cô ấy xem tại sao. Nhưng xem ra tâm trạng của Đình Đình không ổn định cho lắm. Với sự giúp đỡ của y tá, chúng tôi đã giúp Đình Đình chuyển đến khoa huyết học, và nhờ mối quan hệ của hai chúng tôi. Giám đốc Lưu cũng đã đặc biệt gọi cho trưởng khoa ở đây. Vì vậy, Đình Đình cũng được điều trị đặc biệt hơn. Họ sắp xếp cho Đình Đình một phòng đơn để thoải mái hơn. Sau khi đến khoa huyết học, chúng tôi đã thực hiện một loạt các thủ tục trong cùng một ngày. Tin tốt là bệnh bạch cầu này cũng đang ở giai đoạn sơ khai, miễn là nó được kiểm soát bằng thuốc, việc ghép tế bào gốc tạo máu thậm chí là không cần thiết.
Sau một ngày bận rộn, tối hôm đó, Trần Du tình nguyện ở lại cùng Đình Đình để tiện trông nom. Thực sự có thể thấy được là Trần Du dường như đã rung động trước Đình Đình. Tôi nếu cố chấp ở lại chẳng hóa ra tôi trở thành bóng đèn ở đây sao, nghĩ vậy tôi đồng ý rồi quay về. Nhưng chỉ mới được vài bước, tôi lại cảm thấy như có một người đang nhìn tôi chằm chằm từ phía sau. Cảm giác này rất quen thuộc, một khi tôi có cảm giác này. Chắc chắn là đang có ai đó nhìn trộm tôi. Tôi đột ngột quay lại và liếc nhìn phía sau, nhưng không một ai.
Sau khi đứng yên,chờ đợi vài giây, tôi bất ngờ quay lại. Đột nhiên tôi thấy một bóng đen chạy ùa thẳng vào cầu thang. Chắc chắn là ... một người nào đó!
Nghĩ đến đây, tôi vội vã đi về phía cầu thang và đẩy cửa ra. Tôi thấy một người quay lưng lại với tôi. Anh ta từ từ quay đầu lại, là một người đàn ông béo tay đang cầm điếu thuốc, rồi nói với tôi "Có chuyện gì vậy chàng trai?"
Tôi mỉm cười lúng túng, rồi xua tay với anh ta nói không có gì, bởi vì dưới sự quan sát bằng mắt âm dương của tôi, anh chàng này là người. Sau khi nhìn vào môi trường ở xung quanh đây, tôi cũng không tìm thấy một chút âm khí nào. Tôi tự nghĩ rằng, có thể do mình đã quá mệt mỏi nên bị gặp ảo giác thôi. Tôi lại đi ra ngoài, lần này thì tôi không cảm thấy như vậy nữa.
Tôi đã lái xe đến cửa hàng của chú Công. Không có ai theo dõi tôi cả. Dường như tôi thực sự đã nghĩ quá nhiều. Khi tôi trở lại cửa hàng, Trương Siêu chỉ có một mình. Vào lúc này, Trương Siêu đang nhanh chóng viết một cái gì đó trong cuốn sách, nhìn thật khó hiểu. Tôi gọi Trương Siêu trước khi anh ấy định bỏ đi, hắn niềm nở: "Anh Xuyên, anh về rồi à .... Anh Du đâu rồi?"
"Tôi sợ rằng cậu ấy sẽ không quay lại trong vài ngày tới đâu ..." Tôi khẽ mỉm cười với Trương Siêu.
Trương Siêu không ngạc nhiên. "Tôi biết mà. Đình Đình bây giờ mới là lý tưởng sống của Trần Du ..."
Trương Siêu sau đó lại giải thích với tôi dựa trên kiến thức và những gì anh ta quan sát được, hắn phân tích rằng Trần Du nên thích người có hình dáng dễ thương, có đôi mắt to, cái miệng nhỏ và khuôn mặt khả ái. Sau khi nghe phân tích của Trương Siêu, tôi hoàn toàn bị thuyết phục. Hắn thực sự rất chuyên nghiệp. Tôi tò mò hỏi Trương Siêu và thử phân tích những gì tôi thích.
Trương Siêu liếc tôi, rồi anh ta nói: "Anh ngày nào cũng chỉ thấy cầm một cuốn sách, nên tôi không thể phân tích được gì cả. Anh Chung ... Thật ra, trước đây tôi thấy mình là một người rất nhàm chán. Nhưng không ngờ sau khi gặp anh, tôi nhận thấy rằng, thì ra có những người trên thế giới này còn nhàm chán hơn tôi ... "
Sau khi nghe những lời của Trương Siêu, tôi mỉm cười bất lực và sau đó nói với anh ta, "Cậu thật là ..."
Trương Siêu mỉm cười và không nói nữa. Thật vậy, tôi là một người thực sự nhàm chán. Vào lúc này, tôi không có gì khác để làm ngoại trừ tập thiền định và đọc sách. Ngược lại, cuộc sống của tiểu tử Trần Du lại phong phú hơn rất nhiều. Ban ngày thì tôi chỉ biết nói chuyện với chú Công, đêm đến lại cắm mặt vào điện thoại. Ngay cả Trương Siêu, ngoài việc đọc sách và thử nghiệm, anh vẫn có thời gian để tập thể dục. Đôi khi, anh thậm chí còn tự nấu ăn. So với họ, tôi thực sự là một người thiếu hương vị của cuộc sống.
Nghĩ đến đây, tôi nhận ra rằng giờ đã quá muộn, tại sao lại không thấy chú Công đâu. Tôi hỏi Trương Siêu, chú Công đã đi đâu. Trương Siêu nói với tôi rằng chú Công ban nãy nhận điện thoại từ ai đó thì vội vàng rời đi, nói với hắn rằng có thể chú sẽ ra ngoài trong hai hoặc ba ngày tới.
"Có phi vụ nào sao?" Tôi hỏi Trương Siêu. Trương Siêu lắc đầu, hắn hỏi chú Công, nhưng chú Công không nói gì cả.
Có lẽ không có việc gì quá nghiêm trọng. Nếu không, theo tâm lý của chú Công, chắc chắn ông ấy sẽ gọi chúng tôi. Nghĩ đến đây, tôi đi thẳng lên tầng, trong lòng vẫn chưa hết chán nản. Trên tầng hai thật bừa bộn, toàn là giấy v.v.
Mặc dù đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi đến đây, vì ít nhiều cũng đã sống ở đây một thời gian,nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Khi tôi chuẩn bị trở về phòng, đột nhiên có một cảm giác không thể giải thích khác đằng sau tôi. Cảm giác này giống hệt như khi tôi ở trong bệnh viện, nhưng lần này cảm giác rất thật. Tôi từ từ đặt tay lên tay cầm cánh cửa, buông xuống, rồi nuốt ực một cái, hít một hơi thật sâu, nhìn ra phía sau .
Dưới ánh đèn, chỉ có rất nhiều người giấy đứng cùng một chỗ....lặng lẽ .... bất động. Ngoài những người giấy này ra, không có gì khác.
Không hiểu sao lại rùng mình và tự nhủ: "Đừng tự dọa mình nữa ..."
Tôi đã đứng ở cửa hơn một phút, đến khi tôi chắc chắn rằng không có ai hay những thứ dơ bẩn đang theo dõi tôi, thì mới yên tâm. Tôi mở cửa và bật đèn lên, nhưng đột nhiên tôi nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm. Da đầu râm ran ngay lập tức. Bởi vì Trần Du đang ở trong bệnh viện vào lúc này, và Trương Siêu ở tầng dưới, và chú Công đã ra ngoài công tác, vậy thì ai ... ai đang tắm trong đó. Da đầu bị tê dại, tôi đi đến cửa phòng tắm. Ánh sáng bên trong đã tắt, nhưng tiếng nước thỉnh thoảng lại vang lên.
Tôi không dám lao vào, hét lên một tiếng "Ai?"
Sau khi nghe giọng nói của tôi, tiếng nước trong đó đột nhiên dừng lại, cả căn phòng lại rơi vào im lặng. Mẹ kiếp, nhất định phải có thứ gì ở trong đó. Nhưng tôi thực sự không dám vào. Tôi đã hét lên gọi Trương Siêu kiểm tra. Sau khi nghe những gì tôi nói, Trương Siêu mở cửa ra rồi bật đèn lên.
Anh ấy mỉm cười và nói với tôi, "Anh Xuyên .... Anh gọi tôi lên làm gì. Tôi ở nhà suốt không có chuyện người khác lẻn vào đây đâu ... "
Trước mặt tôi lúc này, phòng tắm rất yên tĩnh. Không có ai trong phòng tắm cả, vì vậy tôi chạy vào, chạm xuống đất. Mặt đất rất khô, trông không giống như là đã có nước rút đi. Tôi lại chạy đến trước bồn rửa mặt, rồi chạm vào bên cạnh bồn nước. Bên trong nó cũng rất khô.
"Anh Chung, em nghĩ anh đang chịu quá nhiều áp lực rồi nên bị stress rồi. Đi tắm rửa đi, sau đó nghỉ ngơi cho thật tốt ..." Trương Siêu nói với một nụ cười. Rồi anh vỗ vai tôi và đi ra ngoài. Nhìn vào Trương Siêu, tôi cảm thấy hình như anh ấy đang cười nhạo tôi. Rốt cuộc, tôi là một người bắt ma, và tôi vẫn sợ ma ư. Điều này thực sự ... hơi xấu hổ. Kể từ khi đeo cái khóa của Liêu Tinh Thiên, tôi đã bị khắc một dấu ấn trên ngực thuộc như xiềng xích vậy. Mặc dù tôi đã cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng tôi vẫn không thể không nghĩ về điều đó. Trương Siêu đi xuống cầu thang một lúc thì quay lại nói với tôi, nếu tôi sợ, anh ấy có thể đến để ngủ cùng tôi. Tôi có thể nói tôi sợ sao? Tất nhiên là không ...
Tôi nhanh chóng xua tay và để anh ta đi xuống dưới. Sau khi Trương Siêu đi xuống, tôi tìm thấy một bộ đồ ngủ. Sau khi đi vào phòng tắm, tôi nhìn quanh một lúc lắng nghe xem có tiếng nước chảy giống như lúc nãy nữa không. Vừa đang suy nghĩ ngân nga một bài hát, vừa đi vào bật vòi, nhưng thật chết tiệt nước không chảy ra.
............ và rồi đèn đột nhiên tắt ...... Sau đó, lại có tiếng nước chảy ở cửa..............
....
Sau khi nghe những lời của Đình Đình, Trần Du gãi đầu và nói: "Cứ yên tâm gặp bác sĩ. Đừng nghĩ quá nhiều. Mẹ cô muốn cô phải sống tốt. Vì thế, đừng bỏ cuộc nhé.... "
Sau khi nghe Đình Đình cười nhẹ rồi gật đầu nói với chúng tôi "Cảm ơn hai anh. Nếu ... nếu tôi có thể được chữa khỏi ... tôi ... Tôi chắc chắn sẽ làm để trả cho anh ... "
"Này .... Vì cô gọi tôi là anh trai, nên tôi cũng xem cô như là em gái của chúng tôi thôi. Có người anh trai nào giúp em gái của mình mà lại lấy tiền chứ. Cứ yên tâm đi..." Trần Du rất kiên nhẫn nói với Đình Đình.
Đình Đình gật đầu,sau đó nói với chúng tôi, "Thực sự có linh hồn sau khi chết sao?"
Trần Du khẽ gật đầu và nói, "Tất nhiên, mẹ em chỉ là đi đến một nơi khác, đấy không phải là sự kết thúc của 1 cuộc đời, mà nó là một khởi đầu cho 1 cuộc sống khác ..."
Sau khi nghe những lời của Trần Du nói, Đình Đình nhìn hắn với ánh mắt vô cùng cảm động. Trần Du quả thực đã rất kiên nhẫn trò chuyện với Đình Đình. Rõ ràng, Trần Du đã có một chút hứng thú với Đình Đình này. Chúng tôi định hỏi Đình Đình về việc mang thai của cô ấy xem tại sao. Nhưng xem ra tâm trạng của Đình Đình không ổn định cho lắm. Với sự giúp đỡ của y tá, chúng tôi đã giúp Đình Đình chuyển đến khoa huyết học, và nhờ mối quan hệ của hai chúng tôi. Giám đốc Lưu cũng đã đặc biệt gọi cho trưởng khoa ở đây. Vì vậy, Đình Đình cũng được điều trị đặc biệt hơn. Họ sắp xếp cho Đình Đình một phòng đơn để thoải mái hơn. Sau khi đến khoa huyết học, chúng tôi đã thực hiện một loạt các thủ tục trong cùng một ngày. Tin tốt là bệnh bạch cầu này cũng đang ở giai đoạn sơ khai, miễn là nó được kiểm soát bằng thuốc, việc ghép tế bào gốc tạo máu thậm chí là không cần thiết.
Sau một ngày bận rộn, tối hôm đó, Trần Du tình nguyện ở lại cùng Đình Đình để tiện trông nom. Thực sự có thể thấy được là Trần Du dường như đã rung động trước Đình Đình. Tôi nếu cố chấp ở lại chẳng hóa ra tôi trở thành bóng đèn ở đây sao, nghĩ vậy tôi đồng ý rồi quay về. Nhưng chỉ mới được vài bước, tôi lại cảm thấy như có một người đang nhìn tôi chằm chằm từ phía sau. Cảm giác này rất quen thuộc, một khi tôi có cảm giác này. Chắc chắn là đang có ai đó nhìn trộm tôi. Tôi đột ngột quay lại và liếc nhìn phía sau, nhưng không một ai.
Sau khi đứng yên,chờ đợi vài giây, tôi bất ngờ quay lại. Đột nhiên tôi thấy một bóng đen chạy ùa thẳng vào cầu thang. Chắc chắn là ... một người nào đó!
Nghĩ đến đây, tôi vội vã đi về phía cầu thang và đẩy cửa ra. Tôi thấy một người quay lưng lại với tôi. Anh ta từ từ quay đầu lại, là một người đàn ông béo tay đang cầm điếu thuốc, rồi nói với tôi "Có chuyện gì vậy chàng trai?"
Tôi mỉm cười lúng túng, rồi xua tay với anh ta nói không có gì, bởi vì dưới sự quan sát bằng mắt âm dương của tôi, anh chàng này là người. Sau khi nhìn vào môi trường ở xung quanh đây, tôi cũng không tìm thấy một chút âm khí nào. Tôi tự nghĩ rằng, có thể do mình đã quá mệt mỏi nên bị gặp ảo giác thôi. Tôi lại đi ra ngoài, lần này thì tôi không cảm thấy như vậy nữa.
Tôi đã lái xe đến cửa hàng của chú Công. Không có ai theo dõi tôi cả. Dường như tôi thực sự đã nghĩ quá nhiều. Khi tôi trở lại cửa hàng, Trương Siêu chỉ có một mình. Vào lúc này, Trương Siêu đang nhanh chóng viết một cái gì đó trong cuốn sách, nhìn thật khó hiểu. Tôi gọi Trương Siêu trước khi anh ấy định bỏ đi, hắn niềm nở: "Anh Xuyên, anh về rồi à .... Anh Du đâu rồi?"
"Tôi sợ rằng cậu ấy sẽ không quay lại trong vài ngày tới đâu ..." Tôi khẽ mỉm cười với Trương Siêu.
Trương Siêu không ngạc nhiên. "Tôi biết mà. Đình Đình bây giờ mới là lý tưởng sống của Trần Du ..."
Trương Siêu sau đó lại giải thích với tôi dựa trên kiến thức và những gì anh ta quan sát được, hắn phân tích rằng Trần Du nên thích người có hình dáng dễ thương, có đôi mắt to, cái miệng nhỏ và khuôn mặt khả ái. Sau khi nghe phân tích của Trương Siêu, tôi hoàn toàn bị thuyết phục. Hắn thực sự rất chuyên nghiệp. Tôi tò mò hỏi Trương Siêu và thử phân tích những gì tôi thích.
Trương Siêu liếc tôi, rồi anh ta nói: "Anh ngày nào cũng chỉ thấy cầm một cuốn sách, nên tôi không thể phân tích được gì cả. Anh Chung ... Thật ra, trước đây tôi thấy mình là một người rất nhàm chán. Nhưng không ngờ sau khi gặp anh, tôi nhận thấy rằng, thì ra có những người trên thế giới này còn nhàm chán hơn tôi ... "
Sau khi nghe những lời của Trương Siêu, tôi mỉm cười bất lực và sau đó nói với anh ta, "Cậu thật là ..."
Trương Siêu mỉm cười và không nói nữa. Thật vậy, tôi là một người thực sự nhàm chán. Vào lúc này, tôi không có gì khác để làm ngoại trừ tập thiền định và đọc sách. Ngược lại, cuộc sống của tiểu tử Trần Du lại phong phú hơn rất nhiều. Ban ngày thì tôi chỉ biết nói chuyện với chú Công, đêm đến lại cắm mặt vào điện thoại. Ngay cả Trương Siêu, ngoài việc đọc sách và thử nghiệm, anh vẫn có thời gian để tập thể dục. Đôi khi, anh thậm chí còn tự nấu ăn. So với họ, tôi thực sự là một người thiếu hương vị của cuộc sống.
Nghĩ đến đây, tôi nhận ra rằng giờ đã quá muộn, tại sao lại không thấy chú Công đâu. Tôi hỏi Trương Siêu, chú Công đã đi đâu. Trương Siêu nói với tôi rằng chú Công ban nãy nhận điện thoại từ ai đó thì vội vàng rời đi, nói với hắn rằng có thể chú sẽ ra ngoài trong hai hoặc ba ngày tới.
"Có phi vụ nào sao?" Tôi hỏi Trương Siêu. Trương Siêu lắc đầu, hắn hỏi chú Công, nhưng chú Công không nói gì cả.
Có lẽ không có việc gì quá nghiêm trọng. Nếu không, theo tâm lý của chú Công, chắc chắn ông ấy sẽ gọi chúng tôi. Nghĩ đến đây, tôi đi thẳng lên tầng, trong lòng vẫn chưa hết chán nản. Trên tầng hai thật bừa bộn, toàn là giấy v.v.
Mặc dù đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi đến đây, vì ít nhiều cũng đã sống ở đây một thời gian,nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Khi tôi chuẩn bị trở về phòng, đột nhiên có một cảm giác không thể giải thích khác đằng sau tôi. Cảm giác này giống hệt như khi tôi ở trong bệnh viện, nhưng lần này cảm giác rất thật. Tôi từ từ đặt tay lên tay cầm cánh cửa, buông xuống, rồi nuốt ực một cái, hít một hơi thật sâu, nhìn ra phía sau .
Dưới ánh đèn, chỉ có rất nhiều người giấy đứng cùng một chỗ....lặng lẽ .... bất động. Ngoài những người giấy này ra, không có gì khác.
Không hiểu sao lại rùng mình và tự nhủ: "Đừng tự dọa mình nữa ..."
Tôi đã đứng ở cửa hơn một phút, đến khi tôi chắc chắn rằng không có ai hay những thứ dơ bẩn đang theo dõi tôi, thì mới yên tâm. Tôi mở cửa và bật đèn lên, nhưng đột nhiên tôi nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm. Da đầu râm ran ngay lập tức. Bởi vì Trần Du đang ở trong bệnh viện vào lúc này, và Trương Siêu ở tầng dưới, và chú Công đã ra ngoài công tác, vậy thì ai ... ai đang tắm trong đó. Da đầu bị tê dại, tôi đi đến cửa phòng tắm. Ánh sáng bên trong đã tắt, nhưng tiếng nước thỉnh thoảng lại vang lên.
Tôi không dám lao vào, hét lên một tiếng "Ai?"
Sau khi nghe giọng nói của tôi, tiếng nước trong đó đột nhiên dừng lại, cả căn phòng lại rơi vào im lặng. Mẹ kiếp, nhất định phải có thứ gì ở trong đó. Nhưng tôi thực sự không dám vào. Tôi đã hét lên gọi Trương Siêu kiểm tra. Sau khi nghe những gì tôi nói, Trương Siêu mở cửa ra rồi bật đèn lên.
Anh ấy mỉm cười và nói với tôi, "Anh Xuyên .... Anh gọi tôi lên làm gì. Tôi ở nhà suốt không có chuyện người khác lẻn vào đây đâu ... "
Trước mặt tôi lúc này, phòng tắm rất yên tĩnh. Không có ai trong phòng tắm cả, vì vậy tôi chạy vào, chạm xuống đất. Mặt đất rất khô, trông không giống như là đã có nước rút đi. Tôi lại chạy đến trước bồn rửa mặt, rồi chạm vào bên cạnh bồn nước. Bên trong nó cũng rất khô.
"Anh Chung, em nghĩ anh đang chịu quá nhiều áp lực rồi nên bị stress rồi. Đi tắm rửa đi, sau đó nghỉ ngơi cho thật tốt ..." Trương Siêu nói với một nụ cười. Rồi anh vỗ vai tôi và đi ra ngoài. Nhìn vào Trương Siêu, tôi cảm thấy hình như anh ấy đang cười nhạo tôi. Rốt cuộc, tôi là một người bắt ma, và tôi vẫn sợ ma ư. Điều này thực sự ... hơi xấu hổ. Kể từ khi đeo cái khóa của Liêu Tinh Thiên, tôi đã bị khắc một dấu ấn trên ngực thuộc như xiềng xích vậy. Mặc dù tôi đã cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng tôi vẫn không thể không nghĩ về điều đó. Trương Siêu đi xuống cầu thang một lúc thì quay lại nói với tôi, nếu tôi sợ, anh ấy có thể đến để ngủ cùng tôi. Tôi có thể nói tôi sợ sao? Tất nhiên là không ...
Tôi nhanh chóng xua tay và để anh ta đi xuống dưới. Sau khi Trương Siêu đi xuống, tôi tìm thấy một bộ đồ ngủ. Sau khi đi vào phòng tắm, tôi nhìn quanh một lúc lắng nghe xem có tiếng nước chảy giống như lúc nãy nữa không. Vừa đang suy nghĩ ngân nga một bài hát, vừa đi vào bật vòi, nhưng thật chết tiệt nước không chảy ra.
............ và rồi đèn đột nhiên tắt ...... Sau đó, lại có tiếng nước chảy ở cửa..............
Bình luận facebook