Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
Bích nữ
....
Sau một vài giờ la hét, tôi nói "Đừng hét nữa. Vô ích thôi... Dù chúng ta có hét khan cổ thì họ vẫn sẽ im lặng.".
Sau khi Trần Du nghe thấy những lời của tôi, anh ta cũng nói với giọng khàn khàn, "Chết tiệt, bọn súc sinh này. Tốt nhất là chúng nên giết tôi đi, nếu không tôi mà ra ngoài. Tôi sẽ giết chúng ..."
"Được rồi, lúc đó chúng ta sẽ trói bọn nó lại. Nhưng vẫn nghĩ xem tiếp theo phải làm gì đã." Tôi nói với Trần Du.
Trần Du nghe tôi nói, suy nghĩ một lát, anh ấy hỏi tôi: "Ý anh là gì?"
Tôi nói với Trần Du, "Cậu không thấy à?"
Trần Du sững sờ, rồi anh nói với tôi: "Thấy gì?"
Tôi nhìn Trần Du và nói: "Người tên Sở Ngư đó, gia đình cô ta chắc chắn rất giàu có và quyền lực, để nhóm bảo vệ dám làm như vậy. Chính ả đã yêu cầu những nhân viên bảo vệ này bắt giữ chúng ta ở đây."
"Tôi hiểu rồi, đúng vậy, chúng ta phải tìm cách trốn đi thôi." Trần Du nói với tôi.
Tôi miễn cưỡng nói, "Chúng ta đã giãy dụa cả ngày rồi nếu có cách thì đã sử dụng nó từ lâu bây giờ chỉ có thể chờ đợi thôi ...",
Trần Du như điên lên, lúc này, điện thoại di động của tôi reo lên đầu tiên. Sau đó, điện thoại di động của Trần Du cũng reo lên. Nhưng hai người chúng tôi không thể trả lời được.
Sau vài giờ, dường như có tiếng bước chân từ cánh cửa. "Có gì đó đang đến ..." Trần Du lo lắng nói với tôi.
Tôi nhìn Trần Du nhẹ nhàng và nói, "Tôi không bị điếc..."
Sau đó cánh cửa được đẩy ra từ bên ngoài, một nhóm phụ nữ đi vào đứng đầu là ả Sở Ngư đó, theo sau mà một nhóm phụ nữ.
"Tôi nghe nói rằng các anh không phải sinh viên của trường chúng tôi?" Sở Ngư đến gặp chúng tôi và nói.
Trần Du nói với Sở Ngư, "Tôi khuyên cô mau để chúng tôi đi. Cô có biết chúng tôi là ai không?" Nhìn vào dáng vẻ của Trần Du, rõ ràng là đang định sử dụng danh tính của Thiên Sư Đường để ép cô ấy.
Nhưng.....Tôi tự nghĩ, ngay cả khi tôi cho cô gái này biết chúng tôi là thiên sư, tôi cũng không biết liệu cô gái này có thể hiểu được không nữa . Lúc này, Sở Ngư ngồi thẳng trước mặt chúng tôi với một chiếc ghế, rồi nói với chúng tôi: "Nói cho tôi biết, các anh là ai ..."
"Chúng tôi là người của Thiên Sư Đường. Tôi là Thiên sư cấp hai của Thiên Sư Đường ..." Trần Du ưỡn ngực nói với Sở Ngư. Nghe câu nói đầy tự hào của Trần Du, nó thực sự làm Sở Ngư choáng váng.
Sở Ngư quay sang người đứng sau cô ta và nói, "Là gì vậy? Có tiệm tóc nào ở gần chúng ta không?"
"Hahaha ...Sở Ngư à, có thể là tên của một tiệm tóc ở nông thôn." Người phụ nữ nhỏ bé ở bên phải và nói với Sở Ngư.
"Nếu cô không để tôi đi, tin hay không, trường cô sẽ đuổi cô chỉ trong vài phút ...." Trần Du vẫn nói .
Lúc này, đứng cạnh một người phụ nữ tóc đỏ ngắn bên cạnh Sở Ngư, cô ấy đi thẳng đến bên cạnh Trần Du và tát vào mặt anh ta, nói rằng "Sắp chết mà còn khoe khoang? Cậu biết Sở Sở của chúng tôi là ai không? Cậu có biết cha của Sở Ngư là ai không? Mẹ cô ấy là ai không? "
"Tiểu Tam!" Sở Ngư nói ngay lập tức với người phụ nữ với mái tóc đỏ ngắn.
Sau khi Trần Du bị tát, anh ta đứng thẳng lên. "Đồ chó chết tiệt, dám đánh tôi. Khôn hồn thì đừng nới lỏng cho tôi. Bằng không, đừng trách tôi tàn ác. Hãy tin vào điều đó đi.... "
Trần Du thường là một người hiểu biết. Tại sao IQ của hắn hôm nay lại thể hiện tình trạng tiêu cực như thế nhỉ? Anh ta không biết một sự thật gọi là "chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng" hay sao. Cậu ta nghĩ mình đang ở đâu chứ. Trần Du không nói gì nữa. Một vài người phụ nữ lại đến cào vào mặt Trần Du. Thấy Trần Du bị trầy xước nhiều hơn cả số tiền tôi đã bỏ ra, tôi biết không thể giúp gì cho hắn vào lúc này. Bây giờ chúng tôi đang nằm trong tay cô ấy, vì thế cứng miệng sẽ là điều ngu xuẩn nhất lúc này, tốt hơn là nên mềm mại. Mặc dù tôi cũng rất căm ghét những người phụ nữ này, nhưng tôi biết rằng, nếu là Chú Công, thì chú thường sẽ nói cách khác, tôi lên tiếng "Chị Sở Ngư ... Chúng tôi quả thật bị mù. Chúng tôi có mắt mà không biết Thái Sơn, chị là người đại nhân đại lượng cứ coi chúng tôi như một cái rắm đi, xin đừng để bụng. "
"Mẹ kiếp ... Chung Xuyên, thật đáng xấu hổ. Cậu đang nói cái gì vậy?" Lúc này, Trần Du hoàn toàn choáng váng vì "hận thù" không ngừng mắng tôi. Tôi thầm mắng Trần Du, không biết có phải tên tiểu tử này hôm nay ra ngoài đã bỏ quên não ở cửa hàng không nữa. Miễn là chúng ta ra được bên ngoài, thì chúng ta sẽ có thể báo thù sau ...
"Tên thối tha này. Tôi đã bị cậu hại rồi. Bây giờ tôi chỉ muốn về nhà và ngủ một giấc ngon lành mà thôi." Tôi vội vàng thì thầm với Trần Du. Khi tôi nói điều này, Trần Du nhìn vào mặt tôi và dường như hiểu ý của tôi.
Ngay lúc đó, cô gái lạnh lùng bóp cổ tôi rồi nói, "Bây giờ nghĩ đến việc cầu xin sự tha thứ có lẽ vẫn còn kịp đấy"
Nói về con chó cái này, cô ta bóp cổ tôi khiến tôi cảm thấy như mình sẽ bị nghẹt thở bất cứ lúc nào. "Đừng ... đừng, đại tỷ à, đừng ... đừng làm thế. Tôi lúc đấy thật bốc đồng ...Đừng để bụng mà chị cứ để tôi đi tôi sẽ trả chi phí y tế gấp mười lần cho chị. Nhất định là mười lần "
Lúc này, tôi đang nói ra một loạt những từ chống lại tôi, thật sự kinh tởm. Sau khi nghe những lời của tôi, Trần Du tỏ vẻ khinh bỉ nhưng anh ta không nói gì. Nhìn vẻ mặt của anh ấy, tôi cũng không nói nên lời. Hôm nay chúng tôi thực sự đổi vai trò cho nhau. Tôi thường nhìn Trần Du với ánh mắt khinh bỉ.
Sau khi nghe những gì tôi nói, Sở Ngư từ từ đứng dậy, rồi đến bên tôi và nói "Ban nãy lúc cậu đánh người. Không phải là một người đàn ông sao? Tại sao giờ lại thành ra như vậy?"
"Này, không phải chúng tôi chỉ là đám thối tha sao?" Tôi lúng túng nói với Sở Ngư.
"Ồ?" Sở Ngư có vẻ thích thú.
Tôi tiếp tục nói với Sở Ngư, "Chị Sở, chuyện là chúng tôi đã nghe nói rằng có một người phụ nữ nổi tiếng tại Đại học Tần An được gọi là ... được gọi là Đình Đình, vì vậy anh tôi và tôi cũng muốn thử vận may. Chà ... lúc đến chúng tôi đã thấy cảnh đó, và hai chúng tôi đã thảo luận, suy nghĩ liệu chúng ta có thể đóng vai anh hùng để cứu mỹ nhân không. Nếu lúc đó tôi biết danh tính của chị, chắc chắn chúng tôi sẽ không dám làm điều đó" ...
Tôi thấy khuôn mặt của Trần Du trở nên tái nhợt đi. Tôi biết rằng nếu bây giờ nếu tên tiểu tử này không bị trói, anh ấy chắc chắn sẽ đến và cho tôi một cú đấm.
Sở Ngư nghe tôi nói xong rõ ràng rất hài lòng, mỉm cười và nói, "Được rồi ... Nhưng nếu cậu muốn chúng tôi để cậu đi cậu phải hứa với chúng tôi làm một việc ... "
"Được rồi! Chị Sở, xin hãy nói với tôi. Đừng nói rằng dù chỉ là một, một trăm chúng tôi cũng hứa." Tôi nói với Sở Ngư. Cô ta khẽ mỉm cười. Có vẻ như cô ta rất hài lòng với cách tôi gật đầu và rồi đến bên cạnh tôi và thì thầm. Sau khi nghe những lời của Sở Ngư, tôi ngoài mặt tỏ vẻ đầy phấn khích, nhưng cơn giận trong lòng tôi bùng cháy ngay lập tức, nếu bây giờ tôi không bị xiềng xích, nếu có một cục đá trong tay, nhất định tôi sẽ táng nó vào mặt cô ta. Bởi vì Sở Ngư muốn tôi và Trần Du cưỡng hiếp Đình Đình rồi quay lại clip "Không được đâu. Chúng tôi chỉ muốn chơi với phụ nữ. Chúng tôi không muốn bị bắt đâu." Tôi nói với Sở Ngư.
Sở Ngư nói với tôi một cách yếu ớt, "Anh yên tâm. Tôi đảm bảo với anh cô ấy không dám báo cảnh sát đâu"
Lúc này, Trần Du không thể ngừng run rẩy. Tôi sợ tiểu tử này không kiềm chế được. Nếu hắn nổi khùng lên, thì những nỗ lực nãy giờ của tôi coi như bị lãng phí.
"Có chuyện gì sao? Có vẻ như anh đang không muốn?" Sở Ngư cũng thấy tình trạng của Trần Du lúc này có chút gì đó không đúng, nên quay sang nói với Trần Du. Tôi không thể hiểu tại sao một nữ sinh có thể trở nên hung ác như vậy và cô ấy có thể đối phó với bạn cùng lớp của mình độc ác đến như vậy sao?
Lúc này mặt Trần Du tái nhợt, hắn rùng mình ...
Sở Ngư nhìn Trần Du, dường như cũng cảm thấy có gì đó không ổn, cô ta lại nói, "Có chuyện gì vậy, anh ta nói dối tôi à? Thì ra anh không muốn làm chuyện đó sao?" Sở Ngư đang cố tình khiêu khích Trần Du. Điều đó thật tệ. Nhưng màn trình diễn của Trần Du nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Anh ta đột nhiên cười haha, và chuyển sang một biểu cảm lưu manh ngay tức khắc và nói, "Thật tuyệt, Tôi chỉ là đang thấy phấn khích. Tôi thực sự có thể làm chuyện đó mà không cần tiền sao?"
Khi Sở Ngư nhìn thấy Trần Du, cô ấy cũng mỉm cười "Tất nhiên ..."
"Cô ấy có thể chơi kiểu hardcore không?" Thái độ thay đổi 180 độ của Trần Du khiến tôi choáng váng. Lúc này, anh ta thể hiện đầy đủ một người đàn ông hư hỏng. Tôi thật là ngu ngốc. Nếu như với khả năng diễn xuất của Trần Du mà đem đến trường điện ảnh, đó chắc chắn sẽ là một diễn xuất giống y như sách giáo khoa. Nhìn thấy Trần Du như thế này, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Trần Du rất thông minh. Hắn quả là nhạy bén. Bởi vì chỉ khi chúng tôi tự do, chúng tôi mới có thể bảo vệ được Đình Đình. Vào lúc đó, chúng tôi sẽ đến gặp Giám đốc Lưu và hiệu trưởng của trường này, cùng với Thiên sư lệnh. Liệu họ có thể làm ngơ hay sao.
Sở Ngư cười nhẹ rồi nói, "Miễn là cậu không chết, còn dù cậu chơi gì tôi cũng sẽ giúp cậu ..."
"Cảm ơn, chị Sở cảm ơn chị, chị Sở ... Hãy nhìn xem, chị có thể cho chúng tôi đi bây giờ không?" Trần Du nói với Sở Ngư với một nụ cười rạng rỡ. Mặc dù Trần Du đang cười, tôi có thể cảm thấy Trần Du đang thể hiện một chút căm phẫn vào lúc này. Họ không thể cảm thấy điều này bởi vì vụ hành hạ khiến họ phấn khích hơn nhiều. Còn về phần Sở Ngư này, tôi cảm nhận được âm khí toát ra từ người cô ta, liệu có phải vì cô ta là một người đã chết.
....
Sau một vài giờ la hét, tôi nói "Đừng hét nữa. Vô ích thôi... Dù chúng ta có hét khan cổ thì họ vẫn sẽ im lặng.".
Sau khi Trần Du nghe thấy những lời của tôi, anh ta cũng nói với giọng khàn khàn, "Chết tiệt, bọn súc sinh này. Tốt nhất là chúng nên giết tôi đi, nếu không tôi mà ra ngoài. Tôi sẽ giết chúng ..."
"Được rồi, lúc đó chúng ta sẽ trói bọn nó lại. Nhưng vẫn nghĩ xem tiếp theo phải làm gì đã." Tôi nói với Trần Du.
Trần Du nghe tôi nói, suy nghĩ một lát, anh ấy hỏi tôi: "Ý anh là gì?"
Tôi nói với Trần Du, "Cậu không thấy à?"
Trần Du sững sờ, rồi anh nói với tôi: "Thấy gì?"
Tôi nhìn Trần Du và nói: "Người tên Sở Ngư đó, gia đình cô ta chắc chắn rất giàu có và quyền lực, để nhóm bảo vệ dám làm như vậy. Chính ả đã yêu cầu những nhân viên bảo vệ này bắt giữ chúng ta ở đây."
"Tôi hiểu rồi, đúng vậy, chúng ta phải tìm cách trốn đi thôi." Trần Du nói với tôi.
Tôi miễn cưỡng nói, "Chúng ta đã giãy dụa cả ngày rồi nếu có cách thì đã sử dụng nó từ lâu bây giờ chỉ có thể chờ đợi thôi ...",
Trần Du như điên lên, lúc này, điện thoại di động của tôi reo lên đầu tiên. Sau đó, điện thoại di động của Trần Du cũng reo lên. Nhưng hai người chúng tôi không thể trả lời được.
Sau vài giờ, dường như có tiếng bước chân từ cánh cửa. "Có gì đó đang đến ..." Trần Du lo lắng nói với tôi.
Tôi nhìn Trần Du nhẹ nhàng và nói, "Tôi không bị điếc..."
Sau đó cánh cửa được đẩy ra từ bên ngoài, một nhóm phụ nữ đi vào đứng đầu là ả Sở Ngư đó, theo sau mà một nhóm phụ nữ.
"Tôi nghe nói rằng các anh không phải sinh viên của trường chúng tôi?" Sở Ngư đến gặp chúng tôi và nói.
Trần Du nói với Sở Ngư, "Tôi khuyên cô mau để chúng tôi đi. Cô có biết chúng tôi là ai không?" Nhìn vào dáng vẻ của Trần Du, rõ ràng là đang định sử dụng danh tính của Thiên Sư Đường để ép cô ấy.
Nhưng.....Tôi tự nghĩ, ngay cả khi tôi cho cô gái này biết chúng tôi là thiên sư, tôi cũng không biết liệu cô gái này có thể hiểu được không nữa . Lúc này, Sở Ngư ngồi thẳng trước mặt chúng tôi với một chiếc ghế, rồi nói với chúng tôi: "Nói cho tôi biết, các anh là ai ..."
"Chúng tôi là người của Thiên Sư Đường. Tôi là Thiên sư cấp hai của Thiên Sư Đường ..." Trần Du ưỡn ngực nói với Sở Ngư. Nghe câu nói đầy tự hào của Trần Du, nó thực sự làm Sở Ngư choáng váng.
Sở Ngư quay sang người đứng sau cô ta và nói, "Là gì vậy? Có tiệm tóc nào ở gần chúng ta không?"
"Hahaha ...Sở Ngư à, có thể là tên của một tiệm tóc ở nông thôn." Người phụ nữ nhỏ bé ở bên phải và nói với Sở Ngư.
"Nếu cô không để tôi đi, tin hay không, trường cô sẽ đuổi cô chỉ trong vài phút ...." Trần Du vẫn nói .
Lúc này, đứng cạnh một người phụ nữ tóc đỏ ngắn bên cạnh Sở Ngư, cô ấy đi thẳng đến bên cạnh Trần Du và tát vào mặt anh ta, nói rằng "Sắp chết mà còn khoe khoang? Cậu biết Sở Sở của chúng tôi là ai không? Cậu có biết cha của Sở Ngư là ai không? Mẹ cô ấy là ai không? "
"Tiểu Tam!" Sở Ngư nói ngay lập tức với người phụ nữ với mái tóc đỏ ngắn.
Sau khi Trần Du bị tát, anh ta đứng thẳng lên. "Đồ chó chết tiệt, dám đánh tôi. Khôn hồn thì đừng nới lỏng cho tôi. Bằng không, đừng trách tôi tàn ác. Hãy tin vào điều đó đi.... "
Trần Du thường là một người hiểu biết. Tại sao IQ của hắn hôm nay lại thể hiện tình trạng tiêu cực như thế nhỉ? Anh ta không biết một sự thật gọi là "chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng" hay sao. Cậu ta nghĩ mình đang ở đâu chứ. Trần Du không nói gì nữa. Một vài người phụ nữ lại đến cào vào mặt Trần Du. Thấy Trần Du bị trầy xước nhiều hơn cả số tiền tôi đã bỏ ra, tôi biết không thể giúp gì cho hắn vào lúc này. Bây giờ chúng tôi đang nằm trong tay cô ấy, vì thế cứng miệng sẽ là điều ngu xuẩn nhất lúc này, tốt hơn là nên mềm mại. Mặc dù tôi cũng rất căm ghét những người phụ nữ này, nhưng tôi biết rằng, nếu là Chú Công, thì chú thường sẽ nói cách khác, tôi lên tiếng "Chị Sở Ngư ... Chúng tôi quả thật bị mù. Chúng tôi có mắt mà không biết Thái Sơn, chị là người đại nhân đại lượng cứ coi chúng tôi như một cái rắm đi, xin đừng để bụng. "
"Mẹ kiếp ... Chung Xuyên, thật đáng xấu hổ. Cậu đang nói cái gì vậy?" Lúc này, Trần Du hoàn toàn choáng váng vì "hận thù" không ngừng mắng tôi. Tôi thầm mắng Trần Du, không biết có phải tên tiểu tử này hôm nay ra ngoài đã bỏ quên não ở cửa hàng không nữa. Miễn là chúng ta ra được bên ngoài, thì chúng ta sẽ có thể báo thù sau ...
"Tên thối tha này. Tôi đã bị cậu hại rồi. Bây giờ tôi chỉ muốn về nhà và ngủ một giấc ngon lành mà thôi." Tôi vội vàng thì thầm với Trần Du. Khi tôi nói điều này, Trần Du nhìn vào mặt tôi và dường như hiểu ý của tôi.
Ngay lúc đó, cô gái lạnh lùng bóp cổ tôi rồi nói, "Bây giờ nghĩ đến việc cầu xin sự tha thứ có lẽ vẫn còn kịp đấy"
Nói về con chó cái này, cô ta bóp cổ tôi khiến tôi cảm thấy như mình sẽ bị nghẹt thở bất cứ lúc nào. "Đừng ... đừng, đại tỷ à, đừng ... đừng làm thế. Tôi lúc đấy thật bốc đồng ...Đừng để bụng mà chị cứ để tôi đi tôi sẽ trả chi phí y tế gấp mười lần cho chị. Nhất định là mười lần "
Lúc này, tôi đang nói ra một loạt những từ chống lại tôi, thật sự kinh tởm. Sau khi nghe những lời của tôi, Trần Du tỏ vẻ khinh bỉ nhưng anh ta không nói gì. Nhìn vẻ mặt của anh ấy, tôi cũng không nói nên lời. Hôm nay chúng tôi thực sự đổi vai trò cho nhau. Tôi thường nhìn Trần Du với ánh mắt khinh bỉ.
Sau khi nghe những gì tôi nói, Sở Ngư từ từ đứng dậy, rồi đến bên tôi và nói "Ban nãy lúc cậu đánh người. Không phải là một người đàn ông sao? Tại sao giờ lại thành ra như vậy?"
"Này, không phải chúng tôi chỉ là đám thối tha sao?" Tôi lúng túng nói với Sở Ngư.
"Ồ?" Sở Ngư có vẻ thích thú.
Tôi tiếp tục nói với Sở Ngư, "Chị Sở, chuyện là chúng tôi đã nghe nói rằng có một người phụ nữ nổi tiếng tại Đại học Tần An được gọi là ... được gọi là Đình Đình, vì vậy anh tôi và tôi cũng muốn thử vận may. Chà ... lúc đến chúng tôi đã thấy cảnh đó, và hai chúng tôi đã thảo luận, suy nghĩ liệu chúng ta có thể đóng vai anh hùng để cứu mỹ nhân không. Nếu lúc đó tôi biết danh tính của chị, chắc chắn chúng tôi sẽ không dám làm điều đó" ...
Tôi thấy khuôn mặt của Trần Du trở nên tái nhợt đi. Tôi biết rằng nếu bây giờ nếu tên tiểu tử này không bị trói, anh ấy chắc chắn sẽ đến và cho tôi một cú đấm.
Sở Ngư nghe tôi nói xong rõ ràng rất hài lòng, mỉm cười và nói, "Được rồi ... Nhưng nếu cậu muốn chúng tôi để cậu đi cậu phải hứa với chúng tôi làm một việc ... "
"Được rồi! Chị Sở, xin hãy nói với tôi. Đừng nói rằng dù chỉ là một, một trăm chúng tôi cũng hứa." Tôi nói với Sở Ngư. Cô ta khẽ mỉm cười. Có vẻ như cô ta rất hài lòng với cách tôi gật đầu và rồi đến bên cạnh tôi và thì thầm. Sau khi nghe những lời của Sở Ngư, tôi ngoài mặt tỏ vẻ đầy phấn khích, nhưng cơn giận trong lòng tôi bùng cháy ngay lập tức, nếu bây giờ tôi không bị xiềng xích, nếu có một cục đá trong tay, nhất định tôi sẽ táng nó vào mặt cô ta. Bởi vì Sở Ngư muốn tôi và Trần Du cưỡng hiếp Đình Đình rồi quay lại clip "Không được đâu. Chúng tôi chỉ muốn chơi với phụ nữ. Chúng tôi không muốn bị bắt đâu." Tôi nói với Sở Ngư.
Sở Ngư nói với tôi một cách yếu ớt, "Anh yên tâm. Tôi đảm bảo với anh cô ấy không dám báo cảnh sát đâu"
Lúc này, Trần Du không thể ngừng run rẩy. Tôi sợ tiểu tử này không kiềm chế được. Nếu hắn nổi khùng lên, thì những nỗ lực nãy giờ của tôi coi như bị lãng phí.
"Có chuyện gì sao? Có vẻ như anh đang không muốn?" Sở Ngư cũng thấy tình trạng của Trần Du lúc này có chút gì đó không đúng, nên quay sang nói với Trần Du. Tôi không thể hiểu tại sao một nữ sinh có thể trở nên hung ác như vậy và cô ấy có thể đối phó với bạn cùng lớp của mình độc ác đến như vậy sao?
Lúc này mặt Trần Du tái nhợt, hắn rùng mình ...
Sở Ngư nhìn Trần Du, dường như cũng cảm thấy có gì đó không ổn, cô ta lại nói, "Có chuyện gì vậy, anh ta nói dối tôi à? Thì ra anh không muốn làm chuyện đó sao?" Sở Ngư đang cố tình khiêu khích Trần Du. Điều đó thật tệ. Nhưng màn trình diễn của Trần Du nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Anh ta đột nhiên cười haha, và chuyển sang một biểu cảm lưu manh ngay tức khắc và nói, "Thật tuyệt, Tôi chỉ là đang thấy phấn khích. Tôi thực sự có thể làm chuyện đó mà không cần tiền sao?"
Khi Sở Ngư nhìn thấy Trần Du, cô ấy cũng mỉm cười "Tất nhiên ..."
"Cô ấy có thể chơi kiểu hardcore không?" Thái độ thay đổi 180 độ của Trần Du khiến tôi choáng váng. Lúc này, anh ta thể hiện đầy đủ một người đàn ông hư hỏng. Tôi thật là ngu ngốc. Nếu như với khả năng diễn xuất của Trần Du mà đem đến trường điện ảnh, đó chắc chắn sẽ là một diễn xuất giống y như sách giáo khoa. Nhìn thấy Trần Du như thế này, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Trần Du rất thông minh. Hắn quả là nhạy bén. Bởi vì chỉ khi chúng tôi tự do, chúng tôi mới có thể bảo vệ được Đình Đình. Vào lúc đó, chúng tôi sẽ đến gặp Giám đốc Lưu và hiệu trưởng của trường này, cùng với Thiên sư lệnh. Liệu họ có thể làm ngơ hay sao.
Sở Ngư cười nhẹ rồi nói, "Miễn là cậu không chết, còn dù cậu chơi gì tôi cũng sẽ giúp cậu ..."
"Cảm ơn, chị Sở cảm ơn chị, chị Sở ... Hãy nhìn xem, chị có thể cho chúng tôi đi bây giờ không?" Trần Du nói với Sở Ngư với một nụ cười rạng rỡ. Mặc dù Trần Du đang cười, tôi có thể cảm thấy Trần Du đang thể hiện một chút căm phẫn vào lúc này. Họ không thể cảm thấy điều này bởi vì vụ hành hạ khiến họ phấn khích hơn nhiều. Còn về phần Sở Ngư này, tôi cảm nhận được âm khí toát ra từ người cô ta, liệu có phải vì cô ta là một người đã chết.
Bình luận facebook