Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85
Bích nữ
.....
Tình huống bi quan như lúc này thực sự rất hiếm. Chúng tôi ngay sau đó lập tức đến trường, nhờ Trương Siêu ở lại chăm sóc cho Đình Đình. Trường học vào thời điểm này vẫn như thường lệ. Chuyện xảy ra ngày hôm qua dường như không có chút ảnh hưởng chút nào. Chúng tôi đã trực tiếp đến văn phòng hiệu trưởng. Lúc này, hiệu trưởng đang đợi chúng tôi. Sau khi gặp chúng tôi, ông ấy rất nhiệt tình hỏi thăm.
Tôi mở cửa và nói: "Hiệu trưởng! Chúng tôi đến đây hôm nay, chỉ vì muốn biết nguyên nhân cái chết của Lưu Bội."
Sau khi nghe những lời này của tôi, khuôn mặt của hiệu trưởng hơi biến sắc.
Lúc này, Trần Du nói với hiệu trưởng bằng khuôn mặt rất nghiêm túc "Hãy để tôi nói rõ cho ông biết rằng Lưu Bội đã từng chết trong trường đại học của ông, nếu chuyện này tiếp tục xảy ra sẽ bắt đầu có thêm nhiều người nữa phải chết, và ông nên biết rằng, thêm một người chết thì sẽ có nhiều thêm rắc rối... "
Khi hiệu trưởng nghe những lời của Trần Du, khuôn mặt ông ta trở nên rất nhăn nhó và sau đó ông ta nói với chúng tôi rằng Lưu Bội đã tự tử vì tình, và ông ta không biết cụ thể chuyện đấy như thế nào. Bởi vì khi gia đình Lưu Bội cũng đã xác nhận là do tự tử. Ông ấy lập tức lấy lại biểu cảm.
"Đừng nói với tôi là lúc đó cũng không báo cảnh sát?" Tôi nói với hiệu trưởng. Hiệu trưởng tỏ vẻ khó xử, và sau đó nói với chúng tôi rằng trường học đã không suy nghĩ quá nhiều vào thời điểm đó, và phụ huynh của các học sinh đã đưa ra thư phản hồi ý kiến của họ. Chúng tôi cũng không muốn mọi thứ trở nên lớn hơn. Vấn đề cụ thể thì hiệu trưởng nói rằng ông ta cũng không biết rõ ràng. Tôi đã nói với hiệu trưởng nếu có thể thì ông ta có thể yêu cầu dì béo, quản lí ký túc xá trong Tòa nhà 18 và để dì ấy nói với chúng tôi mọi thứ dì ấy biết.
Hiệu trưởng suy nghĩ một lúc rồi nói với chúng tôi: "Bà quản lý sao?..."
"Hiệu tưởng, ông đã có quá nhiều mối quan tâm, chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm về các vấn đề của âm giới, còn các vấn đề của dương gian, sẽ có luật nhân quả để bù đắp" Tôi nói với hiệu trưởng. Hiệu trưởng có vẻ nhẹ nhõm sau khi nghe những lời của tôi, và ngay lập tức nói rằng ông ấy sẽ trực tiếp đưa chúng tôi đến đó, không giống với lần trước chỉ nói chuyện qua điện thoại. Tôi khẽ gật đầu với hiệu trưởng, rồi chúng tôi cùng đi đến cửa văn phòng ký túc xá trong tòa nhà ký túc xá thứ 18.
Lúc này đã hơn chín giờ sáng mà cánh cửa văn phòng vẫn bị khóa chặt. Rõ ràng là người dì quản lý kia đang ở trong văn phòng.
Sắc mặt của hiệu trưởng không được tốt lắm. Tôi nhanh chóng nói với ông ấy: "Hiệu trưởng, không lẽ đêm qua cô ấy không biết huyện gì đã xảy ra. Sau khi cảnh sát đến vào lúc nửa đêm tôi nghĩ người dì này đã đi ngủ từ sớm ... "
Hiệu trưởng liên tục gật đầu lia lịa với chúng tôi, Trần Du thì đang rất lo lắng gõ cửa. Nhưng, không ai trả lời, Trần Du vẫn gõ. Nhưng vẫn không ai mở cửa. Tiếng gõ cửa của Trần Du trở nên vội vã hơn. Lý do là với âm thanh và tần suất gõ cửa này, dì quản lý ký túc xá này đáng lẽ đã thức dậy từ lâu.
"Đừng gõ nữa có thể không có ai ở trong cả đâu" Tôi nói với Trần Du.
Nhưng hiệu trưởng nói "Cánh cửa bị khóa từ bên trong rồi, phải có ai đó bên trong."
Tôi nhìn hiệu trưởng bối rối, và ông ấy nói với tôi rằng các khóa cửa của phòng ký túc xá ở phía họ đều có khóa bên ngoài. Nếu đi ra ngoài, thì khóa phải ở phía ngoài mới đúng chứ. Nếu người dì kia ở bên trong, thì mới khóa từ bên trong được. Sau khi nghe những lời này của hiệu trưởng, tôi nhìn vào khoen móc cửa, không có ổ khóa. Điều đó có nghĩa là, cánh cửa không thể mở được bây giờ, vì chốt phía sau cánh cửa được chèn vào.
Trần Du liên tục gõ cửa hết lần này đến lần khác, rồi nhìn chúng tôi và nói: "Tôi có một linh cảm xấu ..."
Hiệu trưởng không dám trì hoãn vào thời điểm này liền nhanh chóng gọi cho bộ phận kỹ thuật của trường. Có thể là do hiệu trưởng đích thân gọi nên nhân viên của bộ phận kỹ thuật đã nhanh chóng xuất hiện. Người này lên đến nơi thì còn đang thở hổn hển.
Sau khi hiệu trưởng nói qua tình hình, nhân viên đã khoan một lỗ nhỏ trực tiếp vào cửa, rồi một sợi dây dẫn được nhẹ nhàng kéo dài vào bên trong đó. Nhân viên của bộ phận kỹ thuật nói với chúng tôi: "Hiệu trưởng, đã xong ..."
Ngay lập tức, anh nhẹ nhàng đẩy cánh cửa trong ra, nhưng dường như có thứ gì đó bị chống lại đằng sau cánh cửa, và chỉ có một khe hở nhỏ được mở ra, nhân viên bộ phận kỹ thuật đẩy rất mạnh nhưng cũng chỉ mở được hai phần ba cánh cửa.
Anh ta liếc nhìn vào bên trong, rồi hét lên, lập tức cửa đóng lại. Tôi nhanh chóng đẩy cửa thật mạnh, cố gắng dùng sức đẩy nó ra.
Lúc này, đôi mắt của nhân viên kỹ thuật mở to, khuôn mặt sợ hãi và chỉ vào cửa. Tôi theo hướng anh ta chỉ và nhìn qua. Cảnh tượng trước mặt khiến tôi run rẩy vô cớ. Tôi thấy rằng dì quản lý ký túc xá đang bị treo cổ bên cạnh chúng tôi.
Khuôn mặt dì ấy đen đi vì thiếu oxy, đôi mắt mở to tròn xoe, nét mặt nhăn nhó đau đớn, và lưỡi thì thè ra rất dài.
Lúc này, cả Trần Du và hiệu trưởng đều bước vào. Thấy cảnh này, không khỏi khiến cho đôi chân của hiệu trưởng run lên vì sợ hãi, rồi ông ta trực tiếp rút điện thoại di động ra gọi cho cảnh sát.
Lúc này tôi bước một bước về phía bên cạnh, và cánh cửa liền tự động đóng lại, và cơ thể của dì quản lý ký túc xá liền chạm nhẹ vào mặt đất.
Cảnh tượng này. Nó gợi lại cho tôi hình ảnh về cảnh Đình Đình bị treo trong phòng lò hơi ngày hôm qua. Kỹ thuật giết người này rất phức tạp. Họ đã sử dụng một vài ròng rọc để cố định nó vào tường, sau đó buộc một sợi dây gai vào cổ của dì quản lí kí tức xá, phần khác thì được buộc vào tay nắm cửa.
Thiết kế này rất thông minh, miễn là cánh cửa mở ra, dì quản lý ký túc xá có thể được treo lên. Một khi cánh cửa được đóng lại, dì ta sẽ gần như lơ lửng trong không khí. Nếu như không muốn chết, dì quản lý ký túc xá bắt buộc phải nhón chân lên.
Nhưng có hai điều tôi không hiểu. Điều đầu tiên là ai muốn giết dì quản lý ký túc xá ? Điều thứ hai là tại sao họ lại giết dì quản lý ký túc xá ?
Vì cảnh sát chưa đến, nên chúng tôi không dám phá hủy hiện trường, chúng tôi cũng không dám đặt cái xác xuống.
Lúc này, Trần Du trực tiếp nâng phần tóc mái dài của mình lên, rồi nhìn quanh phòng và nói với tôi: "Không có gì đáng nghi ..."
Vì đó là một vụ giết người, cảnh sát đã nhanh chóng xuất hiện. Một đội pháp y đã có mặt tại hiện trường, và một nhóm người đã đưa chúng tôi ra để lấy lời khai.
Tôi phát hiện thấy ngay bên ngoài phòng làm việc có bốn chiếc camera ở bốn góc. Tôi cảm thấy vấn đề này thật kỳ lạ.
Người cảnh sát dẫn dắt đội là một người quen. Đó là người đã giúp chúng tôi trong bệnh viện trước đây. Lúc này, anh ấy nói với tôi: "Cậu Chung, chúng ta lại gặp nhau rồi. Quả là định mệnh ..."
Tôi bất lực nhìn anh ấy và mỉm cười và nói, "Thực sự mà nói ... Thì tôi không muốn nhìn thấy cậu chút nào ..."
Người cảnh sát dẫn đội mỉm cười cay đắng, nói với tôi: "Tôi cũng vậy .... Nghe giám đốc Lưu nói, anh đang giải quyết một số việc tại đại học này. Có liên quan đến vấn đề này không?"
Tôi gật đầu với viên cảnh sát và hỏi anh ta : "Kết luận điều tra tại chỗ của anh là gì?"
Viên cảnh sát nói : "Thật là khó. Nếu có hình ảnh của camera, thì sẽ dễ dàng điều tra hơn. Bây giờ không dám đưa ra kết luận vội vàng."
Chẳng mấy chốc, một cảnh sát đã xâm nhập thành công vào máy tính, nói. "Đội trưởng Phương, đây là hình ảnh từ camera giám sát đã được trích xuất ra ." Người cảnh sát nhấp vào để xem
Video này đã được chỉnh sửa, chỉ để lại phần có lợi cho kẻ phạm tội. Tuy nhiên, sau khi xem camera giám sát, tôi cảm thấy ngứa ran da đầu, vì có một người xuất hiện trong màn hình, cách ăn mặc giống hệt tôi.
Mặc dù hắn đang đeo mặt nạ, nhưng tôi vẫn nhận ra đây chính là 'tôi'. Tôi thấy rằng 'tôi' đang mang một ba lô. Sau đó, tôi thao tác vài lần ở cửa và đã mở được ổ khóa, tiếp theo 'Tôi' liền bước vào.
Sau một lúc, có một người khác lại xuất hiện bên trong camera. Hắn cũng mang theo mặt nạ và mũ. Nhưng điều rất cường điệu ở đây chính là mắt trái của hắn ta là một đôi mắt màu xám, thoạt nhìn có thể nhận ra đây chính là Trần Du.
Sau đó Trần Du bước vào, 'tôi' liền bước ra ngoài. Một lát sau, ổ khóa đã bị mở, và dì quản lý ký túc xá mở cửa và bước vào bên trong. Sau hơn 1 phút, cánh cửa được mở ra lại bởi 'Trần Du'. Và 'Trần Du' đứng ở cửa, dùng tay đỡ cánh cửa và đứng một lúc. Rồi hắn ta lại rời đi.
Vào lúc này, "Trần Du" trong màn hình giám sát dường như đã phát hiện thấy bốn chiếc camera, hắn đã xử lý những chiếc camera này, và sau đó màn hình quan sát bị mất tín hiệu.
Sau khi xem xong đoạn băng giám sát, đội trưởng Phương đã nhìn chúng tôi với khuôn mặt không được tốt lắm, thậm chí tất cả chúng tôi cũng đều nhận thấy rằng người trong màn hình giám sát là 'chúng tôi' chứ không riêng gì đội trưởng Phương.
"Các cậu có lời giải thích nào không?" Đội trưởng Phương hỏi và nhìn chúng tôi một cách nghiêm túc.
Tôi nhìn vào đội trưởng Phương và nói: "Nếu chúng tôi nói rằng hai người này không phải chúng tôi, anh có tin không?"
Đội Phương nhìn Trần Du và nói: "Tôi cũng hy vọng rằng tất cả những điều này là một sự hiểu lầm ..."
Anh ta nhìn Trần Du và nói, " Cậu Trần, nếu tôi nhớ chính xác, mắt trái của cậu là màu xám. Có đúng không"..
.....
Tình huống bi quan như lúc này thực sự rất hiếm. Chúng tôi ngay sau đó lập tức đến trường, nhờ Trương Siêu ở lại chăm sóc cho Đình Đình. Trường học vào thời điểm này vẫn như thường lệ. Chuyện xảy ra ngày hôm qua dường như không có chút ảnh hưởng chút nào. Chúng tôi đã trực tiếp đến văn phòng hiệu trưởng. Lúc này, hiệu trưởng đang đợi chúng tôi. Sau khi gặp chúng tôi, ông ấy rất nhiệt tình hỏi thăm.
Tôi mở cửa và nói: "Hiệu trưởng! Chúng tôi đến đây hôm nay, chỉ vì muốn biết nguyên nhân cái chết của Lưu Bội."
Sau khi nghe những lời này của tôi, khuôn mặt của hiệu trưởng hơi biến sắc.
Lúc này, Trần Du nói với hiệu trưởng bằng khuôn mặt rất nghiêm túc "Hãy để tôi nói rõ cho ông biết rằng Lưu Bội đã từng chết trong trường đại học của ông, nếu chuyện này tiếp tục xảy ra sẽ bắt đầu có thêm nhiều người nữa phải chết, và ông nên biết rằng, thêm một người chết thì sẽ có nhiều thêm rắc rối... "
Khi hiệu trưởng nghe những lời của Trần Du, khuôn mặt ông ta trở nên rất nhăn nhó và sau đó ông ta nói với chúng tôi rằng Lưu Bội đã tự tử vì tình, và ông ta không biết cụ thể chuyện đấy như thế nào. Bởi vì khi gia đình Lưu Bội cũng đã xác nhận là do tự tử. Ông ấy lập tức lấy lại biểu cảm.
"Đừng nói với tôi là lúc đó cũng không báo cảnh sát?" Tôi nói với hiệu trưởng. Hiệu trưởng tỏ vẻ khó xử, và sau đó nói với chúng tôi rằng trường học đã không suy nghĩ quá nhiều vào thời điểm đó, và phụ huynh của các học sinh đã đưa ra thư phản hồi ý kiến của họ. Chúng tôi cũng không muốn mọi thứ trở nên lớn hơn. Vấn đề cụ thể thì hiệu trưởng nói rằng ông ta cũng không biết rõ ràng. Tôi đã nói với hiệu trưởng nếu có thể thì ông ta có thể yêu cầu dì béo, quản lí ký túc xá trong Tòa nhà 18 và để dì ấy nói với chúng tôi mọi thứ dì ấy biết.
Hiệu trưởng suy nghĩ một lúc rồi nói với chúng tôi: "Bà quản lý sao?..."
"Hiệu tưởng, ông đã có quá nhiều mối quan tâm, chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm về các vấn đề của âm giới, còn các vấn đề của dương gian, sẽ có luật nhân quả để bù đắp" Tôi nói với hiệu trưởng. Hiệu trưởng có vẻ nhẹ nhõm sau khi nghe những lời của tôi, và ngay lập tức nói rằng ông ấy sẽ trực tiếp đưa chúng tôi đến đó, không giống với lần trước chỉ nói chuyện qua điện thoại. Tôi khẽ gật đầu với hiệu trưởng, rồi chúng tôi cùng đi đến cửa văn phòng ký túc xá trong tòa nhà ký túc xá thứ 18.
Lúc này đã hơn chín giờ sáng mà cánh cửa văn phòng vẫn bị khóa chặt. Rõ ràng là người dì quản lý kia đang ở trong văn phòng.
Sắc mặt của hiệu trưởng không được tốt lắm. Tôi nhanh chóng nói với ông ấy: "Hiệu trưởng, không lẽ đêm qua cô ấy không biết huyện gì đã xảy ra. Sau khi cảnh sát đến vào lúc nửa đêm tôi nghĩ người dì này đã đi ngủ từ sớm ... "
Hiệu trưởng liên tục gật đầu lia lịa với chúng tôi, Trần Du thì đang rất lo lắng gõ cửa. Nhưng, không ai trả lời, Trần Du vẫn gõ. Nhưng vẫn không ai mở cửa. Tiếng gõ cửa của Trần Du trở nên vội vã hơn. Lý do là với âm thanh và tần suất gõ cửa này, dì quản lý ký túc xá này đáng lẽ đã thức dậy từ lâu.
"Đừng gõ nữa có thể không có ai ở trong cả đâu" Tôi nói với Trần Du.
Nhưng hiệu trưởng nói "Cánh cửa bị khóa từ bên trong rồi, phải có ai đó bên trong."
Tôi nhìn hiệu trưởng bối rối, và ông ấy nói với tôi rằng các khóa cửa của phòng ký túc xá ở phía họ đều có khóa bên ngoài. Nếu đi ra ngoài, thì khóa phải ở phía ngoài mới đúng chứ. Nếu người dì kia ở bên trong, thì mới khóa từ bên trong được. Sau khi nghe những lời này của hiệu trưởng, tôi nhìn vào khoen móc cửa, không có ổ khóa. Điều đó có nghĩa là, cánh cửa không thể mở được bây giờ, vì chốt phía sau cánh cửa được chèn vào.
Trần Du liên tục gõ cửa hết lần này đến lần khác, rồi nhìn chúng tôi và nói: "Tôi có một linh cảm xấu ..."
Hiệu trưởng không dám trì hoãn vào thời điểm này liền nhanh chóng gọi cho bộ phận kỹ thuật của trường. Có thể là do hiệu trưởng đích thân gọi nên nhân viên của bộ phận kỹ thuật đã nhanh chóng xuất hiện. Người này lên đến nơi thì còn đang thở hổn hển.
Sau khi hiệu trưởng nói qua tình hình, nhân viên đã khoan một lỗ nhỏ trực tiếp vào cửa, rồi một sợi dây dẫn được nhẹ nhàng kéo dài vào bên trong đó. Nhân viên của bộ phận kỹ thuật nói với chúng tôi: "Hiệu trưởng, đã xong ..."
Ngay lập tức, anh nhẹ nhàng đẩy cánh cửa trong ra, nhưng dường như có thứ gì đó bị chống lại đằng sau cánh cửa, và chỉ có một khe hở nhỏ được mở ra, nhân viên bộ phận kỹ thuật đẩy rất mạnh nhưng cũng chỉ mở được hai phần ba cánh cửa.
Anh ta liếc nhìn vào bên trong, rồi hét lên, lập tức cửa đóng lại. Tôi nhanh chóng đẩy cửa thật mạnh, cố gắng dùng sức đẩy nó ra.
Lúc này, đôi mắt của nhân viên kỹ thuật mở to, khuôn mặt sợ hãi và chỉ vào cửa. Tôi theo hướng anh ta chỉ và nhìn qua. Cảnh tượng trước mặt khiến tôi run rẩy vô cớ. Tôi thấy rằng dì quản lý ký túc xá đang bị treo cổ bên cạnh chúng tôi.
Khuôn mặt dì ấy đen đi vì thiếu oxy, đôi mắt mở to tròn xoe, nét mặt nhăn nhó đau đớn, và lưỡi thì thè ra rất dài.
Lúc này, cả Trần Du và hiệu trưởng đều bước vào. Thấy cảnh này, không khỏi khiến cho đôi chân của hiệu trưởng run lên vì sợ hãi, rồi ông ta trực tiếp rút điện thoại di động ra gọi cho cảnh sát.
Lúc này tôi bước một bước về phía bên cạnh, và cánh cửa liền tự động đóng lại, và cơ thể của dì quản lý ký túc xá liền chạm nhẹ vào mặt đất.
Cảnh tượng này. Nó gợi lại cho tôi hình ảnh về cảnh Đình Đình bị treo trong phòng lò hơi ngày hôm qua. Kỹ thuật giết người này rất phức tạp. Họ đã sử dụng một vài ròng rọc để cố định nó vào tường, sau đó buộc một sợi dây gai vào cổ của dì quản lí kí tức xá, phần khác thì được buộc vào tay nắm cửa.
Thiết kế này rất thông minh, miễn là cánh cửa mở ra, dì quản lý ký túc xá có thể được treo lên. Một khi cánh cửa được đóng lại, dì ta sẽ gần như lơ lửng trong không khí. Nếu như không muốn chết, dì quản lý ký túc xá bắt buộc phải nhón chân lên.
Nhưng có hai điều tôi không hiểu. Điều đầu tiên là ai muốn giết dì quản lý ký túc xá ? Điều thứ hai là tại sao họ lại giết dì quản lý ký túc xá ?
Vì cảnh sát chưa đến, nên chúng tôi không dám phá hủy hiện trường, chúng tôi cũng không dám đặt cái xác xuống.
Lúc này, Trần Du trực tiếp nâng phần tóc mái dài của mình lên, rồi nhìn quanh phòng và nói với tôi: "Không có gì đáng nghi ..."
Vì đó là một vụ giết người, cảnh sát đã nhanh chóng xuất hiện. Một đội pháp y đã có mặt tại hiện trường, và một nhóm người đã đưa chúng tôi ra để lấy lời khai.
Tôi phát hiện thấy ngay bên ngoài phòng làm việc có bốn chiếc camera ở bốn góc. Tôi cảm thấy vấn đề này thật kỳ lạ.
Người cảnh sát dẫn dắt đội là một người quen. Đó là người đã giúp chúng tôi trong bệnh viện trước đây. Lúc này, anh ấy nói với tôi: "Cậu Chung, chúng ta lại gặp nhau rồi. Quả là định mệnh ..."
Tôi bất lực nhìn anh ấy và mỉm cười và nói, "Thực sự mà nói ... Thì tôi không muốn nhìn thấy cậu chút nào ..."
Người cảnh sát dẫn đội mỉm cười cay đắng, nói với tôi: "Tôi cũng vậy .... Nghe giám đốc Lưu nói, anh đang giải quyết một số việc tại đại học này. Có liên quan đến vấn đề này không?"
Tôi gật đầu với viên cảnh sát và hỏi anh ta : "Kết luận điều tra tại chỗ của anh là gì?"
Viên cảnh sát nói : "Thật là khó. Nếu có hình ảnh của camera, thì sẽ dễ dàng điều tra hơn. Bây giờ không dám đưa ra kết luận vội vàng."
Chẳng mấy chốc, một cảnh sát đã xâm nhập thành công vào máy tính, nói. "Đội trưởng Phương, đây là hình ảnh từ camera giám sát đã được trích xuất ra ." Người cảnh sát nhấp vào để xem
Video này đã được chỉnh sửa, chỉ để lại phần có lợi cho kẻ phạm tội. Tuy nhiên, sau khi xem camera giám sát, tôi cảm thấy ngứa ran da đầu, vì có một người xuất hiện trong màn hình, cách ăn mặc giống hệt tôi.
Mặc dù hắn đang đeo mặt nạ, nhưng tôi vẫn nhận ra đây chính là 'tôi'. Tôi thấy rằng 'tôi' đang mang một ba lô. Sau đó, tôi thao tác vài lần ở cửa và đã mở được ổ khóa, tiếp theo 'Tôi' liền bước vào.
Sau một lúc, có một người khác lại xuất hiện bên trong camera. Hắn cũng mang theo mặt nạ và mũ. Nhưng điều rất cường điệu ở đây chính là mắt trái của hắn ta là một đôi mắt màu xám, thoạt nhìn có thể nhận ra đây chính là Trần Du.
Sau đó Trần Du bước vào, 'tôi' liền bước ra ngoài. Một lát sau, ổ khóa đã bị mở, và dì quản lý ký túc xá mở cửa và bước vào bên trong. Sau hơn 1 phút, cánh cửa được mở ra lại bởi 'Trần Du'. Và 'Trần Du' đứng ở cửa, dùng tay đỡ cánh cửa và đứng một lúc. Rồi hắn ta lại rời đi.
Vào lúc này, "Trần Du" trong màn hình giám sát dường như đã phát hiện thấy bốn chiếc camera, hắn đã xử lý những chiếc camera này, và sau đó màn hình quan sát bị mất tín hiệu.
Sau khi xem xong đoạn băng giám sát, đội trưởng Phương đã nhìn chúng tôi với khuôn mặt không được tốt lắm, thậm chí tất cả chúng tôi cũng đều nhận thấy rằng người trong màn hình giám sát là 'chúng tôi' chứ không riêng gì đội trưởng Phương.
"Các cậu có lời giải thích nào không?" Đội trưởng Phương hỏi và nhìn chúng tôi một cách nghiêm túc.
Tôi nhìn vào đội trưởng Phương và nói: "Nếu chúng tôi nói rằng hai người này không phải chúng tôi, anh có tin không?"
Đội Phương nhìn Trần Du và nói: "Tôi cũng hy vọng rằng tất cả những điều này là một sự hiểu lầm ..."
Anh ta nhìn Trần Du và nói, " Cậu Trần, nếu tôi nhớ chính xác, mắt trái của cậu là màu xám. Có đúng không"..
Bình luận facebook