Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
Bich nữ
.....
Điều này làm tôi hơi ngạc nhiên, dường như Sở Ngư khó nhằn hơn tôi nghĩ. Đội trưởng Phương nói với tôi rằng anh ta đã sắp xếp người mặc thường phục theo dõi. Nói rồi, chúng tôi lái xe đi. Tôi liếc nhìn tầng năm của tòa nhà ký túc xá, tôi thấy Sở Ngư đứng ở cửa sổ và nhìn chúng tôi. Chúng tôi không lái xe đi vào quá xa, chúng tôi chỉ dừng lại ở một bãi đậu xe gần đó.
Lúc này Trương Siêu mở một màn hình trên máy tính bảng của mình, màn hình này là màn hình giám sát của tòa nhà ký túc xá.
"Sở Ngư vẫn chưa ra ngoài?" Tôi ngạc nhiên hỏi Trương Siêu. Trương Siêu gật đầu với tôi. Tôi hỏi cô ấy nếu có thể cô ấy lẻn ra ngoài thì sao.
Trương Siêu nhìn tôi và nói: "Trừ khi cô ấy thay đổi khuôn mặt, còn không thì không thể đi ra ngoài."
Nghe những lời này của Trương Siêu. Tôi xoa lưng, rồi nói với Trương Siêu, "Liệu Sở Ngư này có phải là giả không ..."
Nhưng nó đã nhanh chóng bị tôi bác bỏ, bởi vì nếu là thật thì có quá nhiều sự cố về thuật họa bì trong quá khứ nếu đúng là thế thì mọi chuyện sẽ rối tung lên mất. Và cái nhìn hoảng loạn của Sở Ngư vừa nãy rõ ràng không phải là giả vờ, nhưng nếu không dịch dung, vậy khuôn mặt đó và lời nói kia là của chính cô ta sao.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên và nói với Trương Siêu, "Rất tiếc, cô ấy không cần sử dụng điện thoại của mình, cô ấy có thể sử dụng điện thoại của bạn cùng lớp, cô ấy không đi ra ngoài, cô ấy có thể để bạn cùng lớp ra ngoài."
Trương Siêu nghe tôi nói vậy. Liền nhanh chóng thao tác trên màn hình máy tính sao tôi có thể ngu ngốc đến thế nhỉ, mọi thứ chỉ đơn giản như vậy mà không nghĩ ra. Tôi chợt nghĩ đến đội trưởng Phương. Anh ta nói rằng anh ta đã sắp xếp người ở bên cạnh. Tôi gọi cho đội trưởng Phương, anh ta nói với tôi rằng mọi người vẫn đang theo dõi. Nhưng đến giờ không hề có người đi ra.
Khi tôi nghe đội trưởng Phương nói điều này, tôi tự nghĩ, nó thực sự không hiểu được. Đội trưởng Phương nói với tôi rằng một người bạn cùng lớp của Sở Ngư đã đến một khu dân cư cũ ở thành phố Tần An, nhưng không ra ngoài sau khi đi vào.
Tôi hỏi đội trưởng Phương có chắc chắn không ?
Đội trưởng Phương rất chắc chắn với tôi. Sau khi hỏi đội trưởng Phương địa chỉ, tôi vội vàng chạy đến địa chỉ mà anh ấy đưa ra. Khi chúng tôi đến nơi đó, trời đã tối đen. Đội trưởng Phương nói với tôi rằng cô gái kia đã không hề ra ngoài sau khi vào trong.
"Cô ta đang làm cái quái gì thế nhỉ ?" Tôi hỏi đội trưởng Phương. Đội trưởng Phương lắc đầu và nói rằng anh ta không dám hành động một cách lỗ mãng. Nhưng anh ta đã dò hỏi được rằng chủ nhà của ngôi nhà này đã ra nước ngoài và ngôi nhà này đã được bàn giao lại cho công ty trung gian để quản lý. Người hiện tại thuê căn nhà này tên là Lí Minh.
"Lí Minh?" Nghe thấy tên này từ miệng của đội trưởng Phương, tôi lập tức tò mò. Chẳng phải đây là Lí Minh bạn trai cùng làng của Lưu Bội và Sở Ngư sao?
Mãi đến 9 giờ tối, mới có một bóng người bước xuống từ hành lang. Tôi đã thấy người này. Đó là bè lũ của Sở Ngư.
Khi cô gái kia đi ra, cô ta nói vài lời gì đó ở hành lang. Sau đó, một người mặc áo choàng đen và che kín người liền ra khỏi hành lang.
Nhìn thấy anh chàng này, cả người tôi có vẻ hơi phấn khích, và lúc này, đội trưởng Phương nhìn tôi và nói: "Anh muốn hành động thế nào đây ?"
Sau một hồi suy nghĩ, tôi gật đầu với đội trưởng Phương, dù sao cũng đến rồi cứ vào xem thu hoạch được gì không. Đội trưởng Phương đợi họ đi ra. Tôi cũng chuẩn bị tinh thần xông lên bất cứ lúc nào, vô thức lấy ra một con dao. Và dường như bên trong đó chỉ có một người. Ngay khi họ bước ra, Đội trưởng Phương đã hành động, và rồi một vài người mặc thường phục xung quanh cũng lập tức xông lên. Lúc này tôi cũng mở cửa xe đuổi theo. Lúc này, cảnh sát hét lên với cô gái và người đàn ông mặc áo choàng đen "tất cả ngồi xuống ... ngồi xuống ..." Trước sự ngạc nhiên của tôi, hai người họ ngồi xổm trên mặt đất, rất ngoan ngoãn. Lấy hai tay ôm đầu... Và đội trưởng Phương đi thẳng đến người đàn ông mặc áo choàng đen, rồi trực tiếp cởi áo choàng của người đàn ông đó ra.
Nhưng người đàn ông dưới chiếc áo choàng hóa ra hắn chính là Lí Minh. Đồng bọn của Sở Ngư nói với chúng tôi, "Các anh đang làm gì vậy ..."
"Các cậu đang làm gì vào đêm hôm như thế này ?" Đội trưởng Phương hỏi họ.
"Đi dự tiệc ...chuyện gì vậy? Có vấn đề gì sao?" Lí Minh hỏi, hắn nhìn đội trưởng Phương. Đội trưởng Phương lục soát người của Lí Minh và cô gái này rồi khẽ lắc đầu với tôi.
Tôi cũng quan sát hai người này, họ không hề có chút bất thường nào cả. Ba từ "trúng kế rồi ..." xuất hiện trong tâm trí tôi ngay lập tức. Đội trưởng Phương vẫn cho một vài người vào kiểm tra căn nhà nơi Lí Minh thuê. Đây rõ ràng là một cái bẫy chỉ chờ chúng tôi nhảy vào mà thôi. Và chúng tôi đã không cẩn thận sập bẫy.
Lúc này, Trương Siêu bước ra khỏi xe và thì thầm vào tai tôi, " Đã phát hiện ra Sở Ngư..." Khả năng chống theo dõi của Sở Ngư này quả là rất tốt. Rõ ràng, Sở Ngư không ngờ rằng phía chúng tôi vẫn đang theo dõi của cô ta. Vậy thì hãy để đội trưởng Phương tiếp tục thu hút sự chú ý của bọn chúng ở đây. Tôi lên xe và hỏi Trương Siêu đi đâu bây giờ? Trương Siêu bảo tôi đừng lo lắng, hắn ta đang xem xét. Sau hơn nửa giờ, Trương Siêu nói với tôi rằng Sở Ngư đã đi đến một thành phố cổ. Chúng tôi lái xe về phía thành phố cổ đó. Chiếc xe đậu ngay bên ngoài một thị trấn tồi tàn. Khi xe của chúng tôi dừng lại, chúng tôi bị vây quanh bởi một vài phụ nữ làng chơi.
Tôi trực tiếp lấy ra vài trăm đô la rồi đưa nó cho người phụ nữ và hỏi: "Người phụ nữ lái chiếc xe này đã đi đâu?"
Người phụ nữ nhận tiền và nói với tôi: "Hãy đi vào trong, số nhà 89. Có chuyện gì vậy, anh trai muốn chơi gái à ? Nếu là lần đầu tiên, chỉ cần đưa cho em một hồng bao."
Tôi xua tay hết lần này đến lần khác để biểu thị rằng tôi không cần. Sau đó, tôi chạy về phía trong. Những ngôi nhà ở đây được kết nối với nhau, vì vậy việc tìm kiếm của chúng tôi cũng dễ dàng hơn. Chẳng mấy chốc, chúng tôi dừng lại trước một cánh cổng có số nhà 89. Lúc này, Trương Siêu không biết đến từ khi nào, hắn ta cũng mang theo thiết bị bắt ma của mình. Mặc dù hình dạng ly kỳ hơn lúc trước, nhưng tôi đã thấy sự lợi hại của nó.
Lúc này, Trương Siêu nói với tôi: "Này, phi vụ này. Sẽ không có người nào có thể chạy thoát, nếu bên trong thực sư có ma. Chung đại ca, sau khi bắt được con ma đó, hãy giao nó cho tôi."
Trương Siêu đã mang ra một khẩu súng cao tần vào lúc này, khuôn mặt cậu ta vô cùng phấn khích. Tôi gật đầu với Trương Siêu, và sau đó tập trung âm khí khai mở mắt âm dương. Mắt âm dương được mở, tôi liền nhìn về phía ngôi nhà số 89. Từ góc nhìn này, tôi thấy có một ô cửa nhỏ bên trong có xuất hiện âm khí. Nhưng
mắt âm dương của tôi cũng không khá hơn gì so với vũ khí của Trương Siêu. Hắn nói nhìn thấy bên trong có tận hai hồn ma Tôi hít một hơi thật sâu và lấy ra một con dao. Cắt một đường trên tay rồi quét lên vài lá bùa. Tôi khẽ gật đầu với Trương Siêu, rồi đá một cánh cửa bằng một chân và xông vào trong. Sau khi xông vào, trong nháy mắt, tôi thấy hai người đang hoảng loạn.
"Không được động đậy ..." Trương Siêu giơ khẩu súng cao tần trong tay lên và nói với bọn họ.
Sở Ngư cau mày với nhìn tôi và nói, "Lại là mày ..."
Ánh mắt của tôi không nhìn cô ta mà hướng vào một người khác. Người kia là một bà lão với khuôn mặt nhăn nheo. Bà già này đang sợ hãi! Và trên mặt bà ta có dày đặc những hình xăm, bà ta đang điềm tĩnh nhìn chúng tôi bằng đôi mắt như diều hâu của mình, khiến tôi cảm thấy rùng mình.
"Mày vẫn bám theo tao à? Có vẻ như tao đã coi thường mày ..." Giọng nói của cô ta thật kỳ lạ. Nghe âm thanh này khiến tôi vô cớ nổi da gà, nhưng bây giờ tôi đã ở trong tình trạng mũi tên đã được lên dây và tôi phải bắn nó thôi.
"Đúng là cô rồi, Sở Ngư! Tại sao cô lại giết người quản lí đó?" Tôi lạnh lùng hỏi ác phụ kia.
"Mày có bằng chứng nào không?" Sở Ngư lạnh lùng nhìn tôi.
"Hai hồn ma bên cạnh cô là bằng chứng." Tôi nhẹ nhàng nói với Sở Ngư.
"Chung Xuyên, tại sao cậu lại xen vào chuyện này? Tại sao cậu cứ muốn gây rắc rối hết lần này đến lần khác vậy?" Bà lão với hình xăm trên mặt nói, trước khi cô ả Sở Ngư kịp lên tiếng.
"Tại sao lại xen vào sao? bà có biết tôi là ai không? Nếu các người không làm ra những loại chuyện tồi tệ này, tôi sẽ xen vào sao? " Mặc dù trong lòng tôi rất hoang mang, những vẫn cố nói với bà già.
Lúc này, sau khi nghe xong những lời kia của tôi, bà lão cười khúc khích. Nghe tiếng cười của bà ta, tôi thực sự rất muốn đấm vào mặt bà ấy.
"Nghe cậu nói như vậy có nghĩa là cậu vẫn muốn trừng phạt cái ác và đề cao lòng tốt đúng không ?" Đôi mắt bà ta tràn đầy sự khinh bỉ.
"Mặc dù tôi không thể đối phó với ma quỷ, nhưng đối phó với các người thì tôi có thể." Tôi lấy ra hai lá bùa dính máu và nói với bà ta.
"Thực sự là một con bê non không sợ mãnh hổ. Kể từ khi cậu mò đến cửa nhà, tôi đã rất hoan nghênh rồi..." lão bà kia cau mày.
Lúc này, khuôn mặt của Sở Ngư kia thật đáng ghét, cô ả trốn đằng sau và nói với bà lão kia : "Khưu lão, hãy giết nó đi ... đừng tha cho nó ..."
.....
Điều này làm tôi hơi ngạc nhiên, dường như Sở Ngư khó nhằn hơn tôi nghĩ. Đội trưởng Phương nói với tôi rằng anh ta đã sắp xếp người mặc thường phục theo dõi. Nói rồi, chúng tôi lái xe đi. Tôi liếc nhìn tầng năm của tòa nhà ký túc xá, tôi thấy Sở Ngư đứng ở cửa sổ và nhìn chúng tôi. Chúng tôi không lái xe đi vào quá xa, chúng tôi chỉ dừng lại ở một bãi đậu xe gần đó.
Lúc này Trương Siêu mở một màn hình trên máy tính bảng của mình, màn hình này là màn hình giám sát của tòa nhà ký túc xá.
"Sở Ngư vẫn chưa ra ngoài?" Tôi ngạc nhiên hỏi Trương Siêu. Trương Siêu gật đầu với tôi. Tôi hỏi cô ấy nếu có thể cô ấy lẻn ra ngoài thì sao.
Trương Siêu nhìn tôi và nói: "Trừ khi cô ấy thay đổi khuôn mặt, còn không thì không thể đi ra ngoài."
Nghe những lời này của Trương Siêu. Tôi xoa lưng, rồi nói với Trương Siêu, "Liệu Sở Ngư này có phải là giả không ..."
Nhưng nó đã nhanh chóng bị tôi bác bỏ, bởi vì nếu là thật thì có quá nhiều sự cố về thuật họa bì trong quá khứ nếu đúng là thế thì mọi chuyện sẽ rối tung lên mất. Và cái nhìn hoảng loạn của Sở Ngư vừa nãy rõ ràng không phải là giả vờ, nhưng nếu không dịch dung, vậy khuôn mặt đó và lời nói kia là của chính cô ta sao.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên và nói với Trương Siêu, "Rất tiếc, cô ấy không cần sử dụng điện thoại của mình, cô ấy có thể sử dụng điện thoại của bạn cùng lớp, cô ấy không đi ra ngoài, cô ấy có thể để bạn cùng lớp ra ngoài."
Trương Siêu nghe tôi nói vậy. Liền nhanh chóng thao tác trên màn hình máy tính sao tôi có thể ngu ngốc đến thế nhỉ, mọi thứ chỉ đơn giản như vậy mà không nghĩ ra. Tôi chợt nghĩ đến đội trưởng Phương. Anh ta nói rằng anh ta đã sắp xếp người ở bên cạnh. Tôi gọi cho đội trưởng Phương, anh ta nói với tôi rằng mọi người vẫn đang theo dõi. Nhưng đến giờ không hề có người đi ra.
Khi tôi nghe đội trưởng Phương nói điều này, tôi tự nghĩ, nó thực sự không hiểu được. Đội trưởng Phương nói với tôi rằng một người bạn cùng lớp của Sở Ngư đã đến một khu dân cư cũ ở thành phố Tần An, nhưng không ra ngoài sau khi đi vào.
Tôi hỏi đội trưởng Phương có chắc chắn không ?
Đội trưởng Phương rất chắc chắn với tôi. Sau khi hỏi đội trưởng Phương địa chỉ, tôi vội vàng chạy đến địa chỉ mà anh ấy đưa ra. Khi chúng tôi đến nơi đó, trời đã tối đen. Đội trưởng Phương nói với tôi rằng cô gái kia đã không hề ra ngoài sau khi vào trong.
"Cô ta đang làm cái quái gì thế nhỉ ?" Tôi hỏi đội trưởng Phương. Đội trưởng Phương lắc đầu và nói rằng anh ta không dám hành động một cách lỗ mãng. Nhưng anh ta đã dò hỏi được rằng chủ nhà của ngôi nhà này đã ra nước ngoài và ngôi nhà này đã được bàn giao lại cho công ty trung gian để quản lý. Người hiện tại thuê căn nhà này tên là Lí Minh.
"Lí Minh?" Nghe thấy tên này từ miệng của đội trưởng Phương, tôi lập tức tò mò. Chẳng phải đây là Lí Minh bạn trai cùng làng của Lưu Bội và Sở Ngư sao?
Mãi đến 9 giờ tối, mới có một bóng người bước xuống từ hành lang. Tôi đã thấy người này. Đó là bè lũ của Sở Ngư.
Khi cô gái kia đi ra, cô ta nói vài lời gì đó ở hành lang. Sau đó, một người mặc áo choàng đen và che kín người liền ra khỏi hành lang.
Nhìn thấy anh chàng này, cả người tôi có vẻ hơi phấn khích, và lúc này, đội trưởng Phương nhìn tôi và nói: "Anh muốn hành động thế nào đây ?"
Sau một hồi suy nghĩ, tôi gật đầu với đội trưởng Phương, dù sao cũng đến rồi cứ vào xem thu hoạch được gì không. Đội trưởng Phương đợi họ đi ra. Tôi cũng chuẩn bị tinh thần xông lên bất cứ lúc nào, vô thức lấy ra một con dao. Và dường như bên trong đó chỉ có một người. Ngay khi họ bước ra, Đội trưởng Phương đã hành động, và rồi một vài người mặc thường phục xung quanh cũng lập tức xông lên. Lúc này tôi cũng mở cửa xe đuổi theo. Lúc này, cảnh sát hét lên với cô gái và người đàn ông mặc áo choàng đen "tất cả ngồi xuống ... ngồi xuống ..." Trước sự ngạc nhiên của tôi, hai người họ ngồi xổm trên mặt đất, rất ngoan ngoãn. Lấy hai tay ôm đầu... Và đội trưởng Phương đi thẳng đến người đàn ông mặc áo choàng đen, rồi trực tiếp cởi áo choàng của người đàn ông đó ra.
Nhưng người đàn ông dưới chiếc áo choàng hóa ra hắn chính là Lí Minh. Đồng bọn của Sở Ngư nói với chúng tôi, "Các anh đang làm gì vậy ..."
"Các cậu đang làm gì vào đêm hôm như thế này ?" Đội trưởng Phương hỏi họ.
"Đi dự tiệc ...chuyện gì vậy? Có vấn đề gì sao?" Lí Minh hỏi, hắn nhìn đội trưởng Phương. Đội trưởng Phương lục soát người của Lí Minh và cô gái này rồi khẽ lắc đầu với tôi.
Tôi cũng quan sát hai người này, họ không hề có chút bất thường nào cả. Ba từ "trúng kế rồi ..." xuất hiện trong tâm trí tôi ngay lập tức. Đội trưởng Phương vẫn cho một vài người vào kiểm tra căn nhà nơi Lí Minh thuê. Đây rõ ràng là một cái bẫy chỉ chờ chúng tôi nhảy vào mà thôi. Và chúng tôi đã không cẩn thận sập bẫy.
Lúc này, Trương Siêu bước ra khỏi xe và thì thầm vào tai tôi, " Đã phát hiện ra Sở Ngư..." Khả năng chống theo dõi của Sở Ngư này quả là rất tốt. Rõ ràng, Sở Ngư không ngờ rằng phía chúng tôi vẫn đang theo dõi của cô ta. Vậy thì hãy để đội trưởng Phương tiếp tục thu hút sự chú ý của bọn chúng ở đây. Tôi lên xe và hỏi Trương Siêu đi đâu bây giờ? Trương Siêu bảo tôi đừng lo lắng, hắn ta đang xem xét. Sau hơn nửa giờ, Trương Siêu nói với tôi rằng Sở Ngư đã đi đến một thành phố cổ. Chúng tôi lái xe về phía thành phố cổ đó. Chiếc xe đậu ngay bên ngoài một thị trấn tồi tàn. Khi xe của chúng tôi dừng lại, chúng tôi bị vây quanh bởi một vài phụ nữ làng chơi.
Tôi trực tiếp lấy ra vài trăm đô la rồi đưa nó cho người phụ nữ và hỏi: "Người phụ nữ lái chiếc xe này đã đi đâu?"
Người phụ nữ nhận tiền và nói với tôi: "Hãy đi vào trong, số nhà 89. Có chuyện gì vậy, anh trai muốn chơi gái à ? Nếu là lần đầu tiên, chỉ cần đưa cho em một hồng bao."
Tôi xua tay hết lần này đến lần khác để biểu thị rằng tôi không cần. Sau đó, tôi chạy về phía trong. Những ngôi nhà ở đây được kết nối với nhau, vì vậy việc tìm kiếm của chúng tôi cũng dễ dàng hơn. Chẳng mấy chốc, chúng tôi dừng lại trước một cánh cổng có số nhà 89. Lúc này, Trương Siêu không biết đến từ khi nào, hắn ta cũng mang theo thiết bị bắt ma của mình. Mặc dù hình dạng ly kỳ hơn lúc trước, nhưng tôi đã thấy sự lợi hại của nó.
Lúc này, Trương Siêu nói với tôi: "Này, phi vụ này. Sẽ không có người nào có thể chạy thoát, nếu bên trong thực sư có ma. Chung đại ca, sau khi bắt được con ma đó, hãy giao nó cho tôi."
Trương Siêu đã mang ra một khẩu súng cao tần vào lúc này, khuôn mặt cậu ta vô cùng phấn khích. Tôi gật đầu với Trương Siêu, và sau đó tập trung âm khí khai mở mắt âm dương. Mắt âm dương được mở, tôi liền nhìn về phía ngôi nhà số 89. Từ góc nhìn này, tôi thấy có một ô cửa nhỏ bên trong có xuất hiện âm khí. Nhưng
mắt âm dương của tôi cũng không khá hơn gì so với vũ khí của Trương Siêu. Hắn nói nhìn thấy bên trong có tận hai hồn ma Tôi hít một hơi thật sâu và lấy ra một con dao. Cắt một đường trên tay rồi quét lên vài lá bùa. Tôi khẽ gật đầu với Trương Siêu, rồi đá một cánh cửa bằng một chân và xông vào trong. Sau khi xông vào, trong nháy mắt, tôi thấy hai người đang hoảng loạn.
"Không được động đậy ..." Trương Siêu giơ khẩu súng cao tần trong tay lên và nói với bọn họ.
Sở Ngư cau mày với nhìn tôi và nói, "Lại là mày ..."
Ánh mắt của tôi không nhìn cô ta mà hướng vào một người khác. Người kia là một bà lão với khuôn mặt nhăn nheo. Bà già này đang sợ hãi! Và trên mặt bà ta có dày đặc những hình xăm, bà ta đang điềm tĩnh nhìn chúng tôi bằng đôi mắt như diều hâu của mình, khiến tôi cảm thấy rùng mình.
"Mày vẫn bám theo tao à? Có vẻ như tao đã coi thường mày ..." Giọng nói của cô ta thật kỳ lạ. Nghe âm thanh này khiến tôi vô cớ nổi da gà, nhưng bây giờ tôi đã ở trong tình trạng mũi tên đã được lên dây và tôi phải bắn nó thôi.
"Đúng là cô rồi, Sở Ngư! Tại sao cô lại giết người quản lí đó?" Tôi lạnh lùng hỏi ác phụ kia.
"Mày có bằng chứng nào không?" Sở Ngư lạnh lùng nhìn tôi.
"Hai hồn ma bên cạnh cô là bằng chứng." Tôi nhẹ nhàng nói với Sở Ngư.
"Chung Xuyên, tại sao cậu lại xen vào chuyện này? Tại sao cậu cứ muốn gây rắc rối hết lần này đến lần khác vậy?" Bà lão với hình xăm trên mặt nói, trước khi cô ả Sở Ngư kịp lên tiếng.
"Tại sao lại xen vào sao? bà có biết tôi là ai không? Nếu các người không làm ra những loại chuyện tồi tệ này, tôi sẽ xen vào sao? " Mặc dù trong lòng tôi rất hoang mang, những vẫn cố nói với bà già.
Lúc này, sau khi nghe xong những lời kia của tôi, bà lão cười khúc khích. Nghe tiếng cười của bà ta, tôi thực sự rất muốn đấm vào mặt bà ấy.
"Nghe cậu nói như vậy có nghĩa là cậu vẫn muốn trừng phạt cái ác và đề cao lòng tốt đúng không ?" Đôi mắt bà ta tràn đầy sự khinh bỉ.
"Mặc dù tôi không thể đối phó với ma quỷ, nhưng đối phó với các người thì tôi có thể." Tôi lấy ra hai lá bùa dính máu và nói với bà ta.
"Thực sự là một con bê non không sợ mãnh hổ. Kể từ khi cậu mò đến cửa nhà, tôi đã rất hoan nghênh rồi..." lão bà kia cau mày.
Lúc này, khuôn mặt của Sở Ngư kia thật đáng ghét, cô ả trốn đằng sau và nói với bà lão kia : "Khưu lão, hãy giết nó đi ... đừng tha cho nó ..."
Bình luận facebook