Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Bích nữ
.....
"Khưu bà bà, cô có biết bà già họ Khưu đó là ai không?" Sau khi nghe những lời này của Tề Đồng, tôi nhíu mày.
Tề Đồng gật đầu với tôi, rồi nói "Ừ! Đương nhiên là tôi biết nhưng anh có thể yên tâm. Mối quan hệ của chúng tôi cũng không được tốt lắm ..."
Giọng nói của Tề Đồng thực sự rất đáng yêu. Tôi hỏi "Vậy sao cô vẫn gọi là Khưu bà bà ..."
Tề Đồng nhìn tôi với khuôn mặt trẻ con của cô ấy, rồi nói với tôi: "Này .... tôi gọi là Khưu bà bà, để thể hiện rằng tôi là người lịch sự thôi. Tôi không thể giống anh, mà gọi bà già này bà già kia được ... "
Lý do này khiến tôi không thể phản bác thực sự đúng là vậy.
"Thế rốt cuộc bà già họ Khưu đó là ai?"
Tuy Tề Đồng đã nói vậy. Nhưng tôi vốn dĩ không phải là người lịch sự. Và đương nhiên tôi cũng không cần có thái độ tốt với loại người như vậy. Nếu tôi biết trước rằng giao Khưu Thục Trinh cho Thiên Sư Đường, Thiên Sư Đường sẽ để bà ta đi thì đừng hòng. Nhưng mọi thứ đã đi đến bước này rồi, tôi không thể kiểm soát được nhiều nữa.
"Tôi cũng chỉ là tình cờ nghe được thôi. Hình như có một trưởng lão ở Thiên Sư Đường cũng đã bị bắt bởi một tổ chức khác. Tổ chức đó đang muốn trao đổi với Thiên Sư Đường, nhưng Thiên Sư Đường vẫn đang trong quá trình đàm phán. Lần này, cậu bắt bà ấy, người của tổ chức bên kia đã thay đổi điều kiện, yêu cầu dùng Khưu bà bà này đổi lấy cấp trên của Thiên Sư Đường ... "Tề Đồng nói với tôi. Nghe Tề Đồng nói vậy, trái tim tôi liềm cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nếu có bất kỳ sự thông đồng nào giữa Thiên Sư Đường và Già Tỏa tôi thực sự sẽ cân nhắc việc từ bỏ cái nơi gọi là Thiên Sư Đường này.
"Phải rồi, lần này tôi được đưa đến đây làm gì. Có chuyện gì không thế ?" Tôi nói với Tề Đồng.
Tề Đồng khẽ mỉm cười rồi nói: "Tất nhiên là một chuyện tốt, nó có liên quan đến chị gái tôi."
"Tề Linh?" Tôi hỏi Tề Đồng.
Tề Đồng khẽ gật đầu với tôi và nói, "Có vẻ như. Anh sắp trở thành anh rể của tôi rồi..." Nghe xong tôi hơi bối rối tôi muốn hỏi thêm, nhưng đột nhiên, có giọng nói trầm của một người đàn ông bất ngờ phát ra từ sau cánh cửa. " Đồng nhi, tại sao con lại ở đây ..."
Tôi nhìn về phía cửa và thấy một người đàn ông rất soái xuất hiện. Người đàn ông này mặc bộ áo dài màu đen, mặc dù trên gương mặt có phảng phất một nụ cười nhẹ nhưng từ ông ta lại toát ra một cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Tề Đồng vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên này liền tươi cưòi tiến đến. Trực tiếp ôm lấy cánh tay của người đàn ông và nói "Cha đã gọi Chung Xuyên ca đến đây rồi. Nên con chỉ làm tròn trách nhiệm của ngưòi chủ nhà thôi mà ..."
"Hừ ... con lúc nào cũng lý do" Người đàn ông khẽ mỉm cười và nhẹ nhàng siết lấy khuôn mặt hồng hào của Tề Đồng.
Tề Đồng với khuôn mặt đáng yêu liền đáp "Con đang nói sự thật thôi mà..."
Người đàn ông trung niên đó nói với Tề Đồng: "Được rồi, cha có chuyện cần nói. Con hãy lui ra ngoài trước."
Tề Đồng muốn ở lại hóng hớt, nhưng khuôn mặt của người đàn ông trung niên lúc này hơi thay đổi, Tề Đồng lúng túng hé miệng và nói, "Con sẽ đi ngay. Cha căng thế ." Cô ấy nói xong liền đi ra ngoài.
Lúc này, người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười, lắc đầu nhìn theo hướng Tề Đồng rời đi, và nói, "Con bé này thật là hư hỏng ..."
Ông ta nói xong liền quay lại nhìn tôi, và nói: " Chung Xuyên, xin chào cậu, tên tôi là Tề Viêm Sinh."
Ông ta có vẻ rất nhiệt tình, thân mật với tôi. Tôi lúc này thì đang cảm thấy rất lo lắng vì nhiều lý do. Nếu mối quan hệ của tôi với Tề Linh có kết quả, thì người này sẽ là nhạc phụ tương lai của tôi. Tôi muốn bắt tay ông ấy, nhưng tay tôi lúc này vẫn còn đau. Tôi ngượng ngùng nói với Tề Viêm Sinh, "Tề lão gia, tôi xin lỗi tay tôi ..."
Nói xong, tôi giơ cánh tay bị thương lên cho ông ấy xem, Tề Viêm Sinh xua tay hết lần này đến lần khác và nói, "Không sao ... không sao Vết thương không có nghiêm trọng chứ?"
Tôi không giấu diếm và nói với Tề Viêm Sinh, "Chỉ là bị Khưu lão cắn một miếng, trúng phải ma dược ..."
Nghe những lời này của tôi, Tề Viêm Sinh rõ ràng rất ngạc nhiên. Ông ta nhìn tôi ngạc nhiên và nói: "Cậu bị trúng ma dược? Là Khưu Thục Trinh đã cắn cậu ?"
Tôi mỉm cười cay đắng và sau đó nói với Tề Viêm Sinh "Vâng. Nhưng cũng không sao rồi ? có một người bạn đã giúp đỡ tôi."
Tề Viêm Sinh càng tỏ ra ngạc nhiên dữ dội hơn, ông ta nhìn tôi và nói, "Đã trúng ma dược mà vẫn có thể giải được ? Chung Xuyên, cậu thực sự không tầm thường ..."
Tôi thực sự thấy xấu hổ khi Tề Viêm Sinh nói vậy. Tôi mỉm cười ngượng ngùng nhìn Tề Viêm Sinh và không biết phải nói gì.
" Đa tạ cậu, Chung Xuyên. Lần này tôi gọi cậu đến, là vì muốn cảm ơn cậu." Tề Viêm Sinh rất lịch sự nói. Mặc dù tôi không biết Tề gia này tốt xấu như thế nào, nhưng riêng ngôi nhà trong sân chính cho thấy nó không hề tầm thường. Ngôi nhà này có lẽ là có tiền cũng không thể mua được.
"Tôi đã gia nhập Thiên Sư Đường rồi. Vậy nên đây chỉ là nhiệm vụ của tôi thôi..." Tôi nói với Tề Viêm Sinh. Quả thật, tôi đã học hỏi được rất nhiều về khả năng chém gió, cũng như phóng đại từ phía chú Công.
Tề Viêm Sinh dường như rất hài lòng và nói, "Đúng là Chung gia cậu quả là con rồng con phượng ..."
" Tề lão gia, ngài đang đùa tôi đấy à?" Tôi ngượng ngùng nói với ông ta. Làm thế nào hai từ "Long phụng" có thể được dùng để nói đến gia đình tôi chứ? Cha mẹ tôi chỉ là nông dân nghèo. Dù rằng ông tôi có một số pháp thuật thì cũng chỉ như một con mèo ba chân mà thôi. Bởi nếu ông tôi thực sự có pháp lực cao cường, vậy khi những chuyện kia xảy ra trong làng, tại sao ông không xuất hiện? Lại phải tìm đến Trần Du và ông chú béo kia để nhờ họ giúp tôi sao ?
Tề Viêm Sinh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và nói với tôi, "Sau này cậu sẽ hiểu. "
Khi tôi nghe ông ta nói vậy, tôi cảm thấy có chút lo lắng. Tôi nhìn Tề Viêm Sinh và nói, "Chuyện gì ... Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? ..."
Tề Viêm Sinh vẫn nhìn tôi với nụ cười dịu dàng đó, "Đừng lo lắng, Chung Xuyên. Hãy ngồi xuống đây ..."
Tôi liền ngồi xuống trong tư thế lo lắng, rồi nhìn Tề Viêm Sinh. Sau khi Tề Viêm Sinh nhìn tôi, ông ấy vẫn cười, rồi nói với tôi: "Đừng lo lắng, lần này tôi gọi cậu đến, vì tôi có chuyện muốn nói, cậu nghĩ như thế nào về mối quan hệ với Linh nhi nhà tôi "
Trong lòng tôi không khỏi cười thầm, mặc dù cả Cửu Gia và Tề Đồng đều đã nói bóng gió với tôi. Nhưng khi lời này được nói ra từ chính miệng của Tề Viêm Sinh, tôi cảm thấy có gì đó không thể giải thích được. Tôi nuốt nước bọt, cố gắng thăm dò ý tứ từ trong mắt Tề Viêm Sinh. Nhưng khuôn mặt của Tề Viêm Sinh không có vẻ gì là ngạc nhiên cả, nên cũng không có cách nào để nhìn thấy bất cứ điều gì từ trong mắt ông ấy. Rõ ràng, ông ta muốn có một câu trả lời thỏa đáng từ chính miệng tôi. Một câu trả lời khiến ông ta hài lòng. Tôi nhìn ông ta, tuy có một nụ cười trên khuôn mặt của ông ấy vào lúc này, nhưng tôi có thể thấy rằng có dấu vết của sát khí trong nụ cười ấy. Tôi không đáp, Tề Viêm Sinh cũng không nói.
Bầu không khí lúc này trở nên kỳ lạ, tôi nhanh chóng cố suy nghĩ ra câu trả lời. Nhưng thực tế, đầu tôi bây giờ chỉ toàn là bã đậu. Chỉ có một suy nghĩ, nó được xuất phát từ chính trái tim tôi. Tôi thực sự rất muốn ép nó xuống.
Sau hai phút, tôi gần như buột miệng và phun ra một câu, "Thực ra, cô ấy là vợ tôi ..."
Nụ cười trên khuôn mặt ông ấy dần cứng lại. Ánh nhìn của ông ta khiến tôi vô thức rùng mình. "Cậu đang nói gì vậy?"
Từng lời từng chữ ông ấy gần như nghiến răng mà nhả ra. Tôi nói từ đáy lòng mình mà. Nhìn vẻ ngoài của Tề Viêm Sinh, rõ ràng là đang rất tức giận "Tôi không nói đùa đâu Tề lão gia, có vẻ ông không được vui khi nghe điều đó, đúng không? nhưng khi chúng tôi còn ở trong làng của tôi. Chúng tôi ... chúng tôi đã thành thân. Cô ấy đã là thê tử của tôi."
Đã quá muộn để có thể nói lại. Có lẽ ông ta sẽ nghĩ tôi là tên hạ tiện. Tôi cũng có thể sẽ bị liệt vào danh sách đen của ông ấy. Nếu như có thể dùng đôi mắt để giết người, đôi mắt của Tề Viêm Sinh vào lúc này hoàn toàn có thể giết tôi hàng ngàn lần. Tôi không biết mình có bị điên không khi mà nói thế với ông ấy.
Ông ta cười khẩy: "Ý cậu là gì, cậu chắc chắn vậy chứ?"
"Tôi chỉ biết rằng đã là đàn ông, thì phải có trách nhiệm của một người đàn ông. Dù sao, tôi cũng đã là người đàn ông của cô ấy." Tôi nói chuyện với Tề Viêm Sinh rất quyết đoán.
Bởi vì, tôi không tin cảm giác chân thực hôm đó chỉ là mơ. Trong khi tôi đang nhìn chằm chằm vào Tề Viêm Sinh, tôi đột nhiên phát hiện ra. Một tia tán thưởng vừa lóe lên trong đôi mắt của Tề Viêm Sinh. Mặc dù chỉ là thoáng qua. Vì vậy tôi đã suy đoán một cách táo bạo có phải là Tề Linh đã sống lại và nói điều gì đó với ông ấy. Tề Viêm Sinh đang muốn thử lòng tôi. Do đó, tôi cần phải giữ vững tâm lý.
"Trách nhiệm? Nói tôi nghe xem cậu có thể chịu trách nhiệm như thế nào với con bé?"
"Tôi không muốn giấu gì cậu nữa. Tôi muốn cho cậu biết rằng Linh nhi nhà tôi đã chết. Và rồi con bé được cậu tìm thấy, mọi chuyện diễn ra sau đó như cậu thấy. Đúng như cậu đã nghĩ cậu và Linh nhi quá khác biệt không phải chỉ là một chút, mà là rất nhiều. Điều này chắc cậu rõ hơn tôi."
"Ý ngài là sao?" Những lời nói khinh khỉnh của Tề Viêm Sinh khiến tôi muốn nổi điên lên. Một giây trước, ông ta còn nói Chung gia chúng tôi giống như rồng như phượng mà.
Thật là kinh tởm....
.....
"Khưu bà bà, cô có biết bà già họ Khưu đó là ai không?" Sau khi nghe những lời này của Tề Đồng, tôi nhíu mày.
Tề Đồng gật đầu với tôi, rồi nói "Ừ! Đương nhiên là tôi biết nhưng anh có thể yên tâm. Mối quan hệ của chúng tôi cũng không được tốt lắm ..."
Giọng nói của Tề Đồng thực sự rất đáng yêu. Tôi hỏi "Vậy sao cô vẫn gọi là Khưu bà bà ..."
Tề Đồng nhìn tôi với khuôn mặt trẻ con của cô ấy, rồi nói với tôi: "Này .... tôi gọi là Khưu bà bà, để thể hiện rằng tôi là người lịch sự thôi. Tôi không thể giống anh, mà gọi bà già này bà già kia được ... "
Lý do này khiến tôi không thể phản bác thực sự đúng là vậy.
"Thế rốt cuộc bà già họ Khưu đó là ai?"
Tuy Tề Đồng đã nói vậy. Nhưng tôi vốn dĩ không phải là người lịch sự. Và đương nhiên tôi cũng không cần có thái độ tốt với loại người như vậy. Nếu tôi biết trước rằng giao Khưu Thục Trinh cho Thiên Sư Đường, Thiên Sư Đường sẽ để bà ta đi thì đừng hòng. Nhưng mọi thứ đã đi đến bước này rồi, tôi không thể kiểm soát được nhiều nữa.
"Tôi cũng chỉ là tình cờ nghe được thôi. Hình như có một trưởng lão ở Thiên Sư Đường cũng đã bị bắt bởi một tổ chức khác. Tổ chức đó đang muốn trao đổi với Thiên Sư Đường, nhưng Thiên Sư Đường vẫn đang trong quá trình đàm phán. Lần này, cậu bắt bà ấy, người của tổ chức bên kia đã thay đổi điều kiện, yêu cầu dùng Khưu bà bà này đổi lấy cấp trên của Thiên Sư Đường ... "Tề Đồng nói với tôi. Nghe Tề Đồng nói vậy, trái tim tôi liềm cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nếu có bất kỳ sự thông đồng nào giữa Thiên Sư Đường và Già Tỏa tôi thực sự sẽ cân nhắc việc từ bỏ cái nơi gọi là Thiên Sư Đường này.
"Phải rồi, lần này tôi được đưa đến đây làm gì. Có chuyện gì không thế ?" Tôi nói với Tề Đồng.
Tề Đồng khẽ mỉm cười rồi nói: "Tất nhiên là một chuyện tốt, nó có liên quan đến chị gái tôi."
"Tề Linh?" Tôi hỏi Tề Đồng.
Tề Đồng khẽ gật đầu với tôi và nói, "Có vẻ như. Anh sắp trở thành anh rể của tôi rồi..." Nghe xong tôi hơi bối rối tôi muốn hỏi thêm, nhưng đột nhiên, có giọng nói trầm của một người đàn ông bất ngờ phát ra từ sau cánh cửa. " Đồng nhi, tại sao con lại ở đây ..."
Tôi nhìn về phía cửa và thấy một người đàn ông rất soái xuất hiện. Người đàn ông này mặc bộ áo dài màu đen, mặc dù trên gương mặt có phảng phất một nụ cười nhẹ nhưng từ ông ta lại toát ra một cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Tề Đồng vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên này liền tươi cưòi tiến đến. Trực tiếp ôm lấy cánh tay của người đàn ông và nói "Cha đã gọi Chung Xuyên ca đến đây rồi. Nên con chỉ làm tròn trách nhiệm của ngưòi chủ nhà thôi mà ..."
"Hừ ... con lúc nào cũng lý do" Người đàn ông khẽ mỉm cười và nhẹ nhàng siết lấy khuôn mặt hồng hào của Tề Đồng.
Tề Đồng với khuôn mặt đáng yêu liền đáp "Con đang nói sự thật thôi mà..."
Người đàn ông trung niên đó nói với Tề Đồng: "Được rồi, cha có chuyện cần nói. Con hãy lui ra ngoài trước."
Tề Đồng muốn ở lại hóng hớt, nhưng khuôn mặt của người đàn ông trung niên lúc này hơi thay đổi, Tề Đồng lúng túng hé miệng và nói, "Con sẽ đi ngay. Cha căng thế ." Cô ấy nói xong liền đi ra ngoài.
Lúc này, người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười, lắc đầu nhìn theo hướng Tề Đồng rời đi, và nói, "Con bé này thật là hư hỏng ..."
Ông ta nói xong liền quay lại nhìn tôi, và nói: " Chung Xuyên, xin chào cậu, tên tôi là Tề Viêm Sinh."
Ông ta có vẻ rất nhiệt tình, thân mật với tôi. Tôi lúc này thì đang cảm thấy rất lo lắng vì nhiều lý do. Nếu mối quan hệ của tôi với Tề Linh có kết quả, thì người này sẽ là nhạc phụ tương lai của tôi. Tôi muốn bắt tay ông ấy, nhưng tay tôi lúc này vẫn còn đau. Tôi ngượng ngùng nói với Tề Viêm Sinh, "Tề lão gia, tôi xin lỗi tay tôi ..."
Nói xong, tôi giơ cánh tay bị thương lên cho ông ấy xem, Tề Viêm Sinh xua tay hết lần này đến lần khác và nói, "Không sao ... không sao Vết thương không có nghiêm trọng chứ?"
Tôi không giấu diếm và nói với Tề Viêm Sinh, "Chỉ là bị Khưu lão cắn một miếng, trúng phải ma dược ..."
Nghe những lời này của tôi, Tề Viêm Sinh rõ ràng rất ngạc nhiên. Ông ta nhìn tôi ngạc nhiên và nói: "Cậu bị trúng ma dược? Là Khưu Thục Trinh đã cắn cậu ?"
Tôi mỉm cười cay đắng và sau đó nói với Tề Viêm Sinh "Vâng. Nhưng cũng không sao rồi ? có một người bạn đã giúp đỡ tôi."
Tề Viêm Sinh càng tỏ ra ngạc nhiên dữ dội hơn, ông ta nhìn tôi và nói, "Đã trúng ma dược mà vẫn có thể giải được ? Chung Xuyên, cậu thực sự không tầm thường ..."
Tôi thực sự thấy xấu hổ khi Tề Viêm Sinh nói vậy. Tôi mỉm cười ngượng ngùng nhìn Tề Viêm Sinh và không biết phải nói gì.
" Đa tạ cậu, Chung Xuyên. Lần này tôi gọi cậu đến, là vì muốn cảm ơn cậu." Tề Viêm Sinh rất lịch sự nói. Mặc dù tôi không biết Tề gia này tốt xấu như thế nào, nhưng riêng ngôi nhà trong sân chính cho thấy nó không hề tầm thường. Ngôi nhà này có lẽ là có tiền cũng không thể mua được.
"Tôi đã gia nhập Thiên Sư Đường rồi. Vậy nên đây chỉ là nhiệm vụ của tôi thôi..." Tôi nói với Tề Viêm Sinh. Quả thật, tôi đã học hỏi được rất nhiều về khả năng chém gió, cũng như phóng đại từ phía chú Công.
Tề Viêm Sinh dường như rất hài lòng và nói, "Đúng là Chung gia cậu quả là con rồng con phượng ..."
" Tề lão gia, ngài đang đùa tôi đấy à?" Tôi ngượng ngùng nói với ông ta. Làm thế nào hai từ "Long phụng" có thể được dùng để nói đến gia đình tôi chứ? Cha mẹ tôi chỉ là nông dân nghèo. Dù rằng ông tôi có một số pháp thuật thì cũng chỉ như một con mèo ba chân mà thôi. Bởi nếu ông tôi thực sự có pháp lực cao cường, vậy khi những chuyện kia xảy ra trong làng, tại sao ông không xuất hiện? Lại phải tìm đến Trần Du và ông chú béo kia để nhờ họ giúp tôi sao ?
Tề Viêm Sinh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và nói với tôi, "Sau này cậu sẽ hiểu. "
Khi tôi nghe ông ta nói vậy, tôi cảm thấy có chút lo lắng. Tôi nhìn Tề Viêm Sinh và nói, "Chuyện gì ... Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? ..."
Tề Viêm Sinh vẫn nhìn tôi với nụ cười dịu dàng đó, "Đừng lo lắng, Chung Xuyên. Hãy ngồi xuống đây ..."
Tôi liền ngồi xuống trong tư thế lo lắng, rồi nhìn Tề Viêm Sinh. Sau khi Tề Viêm Sinh nhìn tôi, ông ấy vẫn cười, rồi nói với tôi: "Đừng lo lắng, lần này tôi gọi cậu đến, vì tôi có chuyện muốn nói, cậu nghĩ như thế nào về mối quan hệ với Linh nhi nhà tôi "
Trong lòng tôi không khỏi cười thầm, mặc dù cả Cửu Gia và Tề Đồng đều đã nói bóng gió với tôi. Nhưng khi lời này được nói ra từ chính miệng của Tề Viêm Sinh, tôi cảm thấy có gì đó không thể giải thích được. Tôi nuốt nước bọt, cố gắng thăm dò ý tứ từ trong mắt Tề Viêm Sinh. Nhưng khuôn mặt của Tề Viêm Sinh không có vẻ gì là ngạc nhiên cả, nên cũng không có cách nào để nhìn thấy bất cứ điều gì từ trong mắt ông ấy. Rõ ràng, ông ta muốn có một câu trả lời thỏa đáng từ chính miệng tôi. Một câu trả lời khiến ông ta hài lòng. Tôi nhìn ông ta, tuy có một nụ cười trên khuôn mặt của ông ấy vào lúc này, nhưng tôi có thể thấy rằng có dấu vết của sát khí trong nụ cười ấy. Tôi không đáp, Tề Viêm Sinh cũng không nói.
Bầu không khí lúc này trở nên kỳ lạ, tôi nhanh chóng cố suy nghĩ ra câu trả lời. Nhưng thực tế, đầu tôi bây giờ chỉ toàn là bã đậu. Chỉ có một suy nghĩ, nó được xuất phát từ chính trái tim tôi. Tôi thực sự rất muốn ép nó xuống.
Sau hai phút, tôi gần như buột miệng và phun ra một câu, "Thực ra, cô ấy là vợ tôi ..."
Nụ cười trên khuôn mặt ông ấy dần cứng lại. Ánh nhìn của ông ta khiến tôi vô thức rùng mình. "Cậu đang nói gì vậy?"
Từng lời từng chữ ông ấy gần như nghiến răng mà nhả ra. Tôi nói từ đáy lòng mình mà. Nhìn vẻ ngoài của Tề Viêm Sinh, rõ ràng là đang rất tức giận "Tôi không nói đùa đâu Tề lão gia, có vẻ ông không được vui khi nghe điều đó, đúng không? nhưng khi chúng tôi còn ở trong làng của tôi. Chúng tôi ... chúng tôi đã thành thân. Cô ấy đã là thê tử của tôi."
Đã quá muộn để có thể nói lại. Có lẽ ông ta sẽ nghĩ tôi là tên hạ tiện. Tôi cũng có thể sẽ bị liệt vào danh sách đen của ông ấy. Nếu như có thể dùng đôi mắt để giết người, đôi mắt của Tề Viêm Sinh vào lúc này hoàn toàn có thể giết tôi hàng ngàn lần. Tôi không biết mình có bị điên không khi mà nói thế với ông ấy.
Ông ta cười khẩy: "Ý cậu là gì, cậu chắc chắn vậy chứ?"
"Tôi chỉ biết rằng đã là đàn ông, thì phải có trách nhiệm của một người đàn ông. Dù sao, tôi cũng đã là người đàn ông của cô ấy." Tôi nói chuyện với Tề Viêm Sinh rất quyết đoán.
Bởi vì, tôi không tin cảm giác chân thực hôm đó chỉ là mơ. Trong khi tôi đang nhìn chằm chằm vào Tề Viêm Sinh, tôi đột nhiên phát hiện ra. Một tia tán thưởng vừa lóe lên trong đôi mắt của Tề Viêm Sinh. Mặc dù chỉ là thoáng qua. Vì vậy tôi đã suy đoán một cách táo bạo có phải là Tề Linh đã sống lại và nói điều gì đó với ông ấy. Tề Viêm Sinh đang muốn thử lòng tôi. Do đó, tôi cần phải giữ vững tâm lý.
"Trách nhiệm? Nói tôi nghe xem cậu có thể chịu trách nhiệm như thế nào với con bé?"
"Tôi không muốn giấu gì cậu nữa. Tôi muốn cho cậu biết rằng Linh nhi nhà tôi đã chết. Và rồi con bé được cậu tìm thấy, mọi chuyện diễn ra sau đó như cậu thấy. Đúng như cậu đã nghĩ cậu và Linh nhi quá khác biệt không phải chỉ là một chút, mà là rất nhiều. Điều này chắc cậu rõ hơn tôi."
"Ý ngài là sao?" Những lời nói khinh khỉnh của Tề Viêm Sinh khiến tôi muốn nổi điên lên. Một giây trước, ông ta còn nói Chung gia chúng tôi giống như rồng như phượng mà.
Thật là kinh tởm....
Bình luận facebook