Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71: Người đâu mà dễ thương ghê
Từ ngày hôm đó, K đều túc trực bên cạnh Dạ Vũ. Hai người nói chuyện rất hợp, đặc biệt K luôn tỉ mỉ chăm sóc cho Dạ Vũ.
"Anh ở đây mãi thì kỳ nghỉ phép sẽ trôi qua nhanh chóng lắm đấy. Tôi không sao đâu, cần gì thì tôi sẽ nói với bác sĩ và y tá mà."
"Không được, là do tôi cứu cô nên tôi phải xem xem cô có tiến triển nào không."
K cố gắng tìm cho mình một lý do chính đáng, nhưng mà trái tim anh lúc nào cũng đập thình thịch khi nghĩ đến Dạ Vũ. Ôi, đây là lần đầu tiên anh gặp được một cô gái vừa đẹp người lại đẹp nết như thế đấy, hơn nữa… là người đầu tiên khiến cho anh rung động. Hay là anh nên xin phép boss kéo dài thêm kỳ nghỉ phép nhỉ?
"Cần gì tôi sẽ gọi cho anh mà, không lẽ anh không yên tâm về tôi à?"
Ngoài mặt thì anh lắc đầu bảo là bản thân chỉ là rảnh rỗi, tuy nhiên trong lòng lại liên tục gật đầu. Lỡ như trong lúc anh không có mặt có bọn điên nào kéo đến đây thì anh biết làm gì bây giờ?
Dạ Vũ chỉ biết dở khóc dở cười trước câu trả lời này. Thật là, hình như chỉ khi K có việc gấp thì anh mới rời đi, còn không thì soạn sẵn hành lý đóng gói ở đây luôn.
"Đợi khi cô khỏe hẳn rồi tôi sẽ đưa cô ra ngoài dạo chơi. Cô không biết đâu, nơi đây phải nói là đẹp tuyệt vời, đảm bảo cô sẽ rất rất thích cho mà xem.”
Cô yên lặng nghe K kể về tất cả những gì tuyệt vời nhất ở ngôi làng này. Có lẽ chàng trai này rất yêu quý nơi đây nên anh nói mà chẳng có chỗ nào là sượng trân cả. Từ cảnh quan, con người cho đến đặc trưng ở ngôi làng nhỏ này đều được tái hiện rõ ràng thông qua lời nói của anh.
“Cô có thể học cách làm chuông gió ở đây nữa đó.”
“Thật ư?”
“Đúng rồi, một bác lành nghề ở gần nhà tôi đã dạy cho tôi đó. Nhà tôi có nhiều lắm, hôm nào rảnh tôi sẽ hướng dẫn cho cô.”
“Nếu được như thế thì cảm ơn anh nhiều lắm.”
Nghe được lời cảm ơn cùng với nụ cười của Dạ Vũ, gương mặt của K bỗng chốc đỏ ửng lên. Người ta… người ta vừa mới cảm ơn anh kìa, ngại quá đi thôi!
“Không… không có gì đâu, được giúp cô là một điều vinh hạnh của tôi mà.”
Anh gãi gãi đầu đáp lại. Bầu không khí bỗng chốc bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại, anh vội lập tức ra ngoài.
“Vâng boss? Có chuyện gì thế?”
“Đi đến Thanh Giang hỗ trợ xử lý chuyện của Kiều gia đi, tôi sẽ kéo dài kỳ nghỉ phép của cậu thêm ba tháng.”
Còn đang định đi đến gặp boss để xin xỏ ai ngờ lại được diễm phúc như thế này, đúng là không làm việc thì may mắn luôn kéo đến. “Vâng ạ.”
K nghe boss của mình dặn dò thêm một lúc rồi mới cúp máy. Tâm trạng của anh bây giờ vô cùng tốt, Dạ Vũ có bảo anh lên trời hái mặt trăng anh cũng tình nguyện. Ôi phải chi boss lúc nào cũng đáng yêu như thế thì hay biết mấy!
“Tôi có việc nên phải rời đi vài ngày, cô đừng buồn tôi đấy. Tôi hứa ngay sau khi xong việc sẽ trở về đây ngay.”
“Không sao đâu, chúc anh thành công nhé. Fighting!”
“Phụt”, đột nhiên K cảm thấy trái tim mình bj mũi tên Cupid xuyên qua vậy. Trời ơi, người đâu mà dễ thương thế, cứ thế này thì làm sao trái tim nhỏ bé của anh chịu nổi cơ chứ?
“Tôi hứa sẽ về ngay nên cô đừng có bỏ đi mất nhé, không là tôi giận cô luôn đấy.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ nằm ở đây đợi anh mà.”
K gật đầu rồi lập tức ra ngoài. Khi cánh cửa phòng đóng lại, sắc mặt anh lúc nào đỏ hơn cả quả gấc nữa. Sát thương quá chí mạng rồi, còn hơn cả những lúc anh tiêu diệt bọn phản bội của boss nữa.
Ngôi làng cách thành phố Thanh Giang khá xa, do đó K mất khoảng hai tiếng rưỡi mới tới nơi. Nhìn đồn cảnh sát trước mặt, sắc mặt của anh không được tốt cho lắm. Nơi này là cấm kỵ trong lòng anh!
“Vào xử lý đi.”
Giọng nói của Sở Duật Phong vang lên từ phía sau, K thở dài rồi cầm lấy xấp tài liệu từ trong tay anh ta. “Anh không phải boss của tôi, đừng có giở giọng như thế. Nếu không phải có lệnh của boss thì hôm tiệc rượu đó tôi để mặc anh dính thuốc rồi.”
“Ò. Cảm ơn cậu nhé, nhất định tôi sẽ nói với anh ta để tăng lương cho cậu.”
“Cảm ơn, lương bình thường của tôi đã đủ sống rồi.”
Anh không thích nói chuyện với vị này lắm, nhưng mà ít nhất thì sự cực đoan và nghiêm khắc thua xa cả boss anh. Kiều gia này cũng thật là, đây là định rủ nhau vào tù cả nhà đấy à? Sử dụng chất cấm, trốn thuế,... chỉ một tội danh thôi cũng đủ ăn cơm tù cả chục năm rồi.
Vị thiếu gia nhà họ Kiều này cũng ghê gớm thật, dám hại chết vợ của vị này rồi bỏ trốn, để lại hậu quả cho cả một gia đình. Tội nghiệp quá đi mất!
“Chuyện này tôi sẽ giải quyết, nhìn bộ dạng của anh chẳng khác nào người nghiện cả.”
Vành mắt đen sì, cả người lừ đừ và tiều tụy, K không biết Sở Duật Phong đã sống như thế nào sau ngần ấy giây phút đó. Đây chỉ coi như anh có lương tâm mà khuyên răn anh ta, nghe lời hay không thì chịu.
“Cậu xen vào việc của tôi quá đấy.”
“Rồi xem như tôi chưa nói gì đi.” Việc trước mắt là nhanh chóng giải quyết việc này để trở về.
"Anh ở đây mãi thì kỳ nghỉ phép sẽ trôi qua nhanh chóng lắm đấy. Tôi không sao đâu, cần gì thì tôi sẽ nói với bác sĩ và y tá mà."
"Không được, là do tôi cứu cô nên tôi phải xem xem cô có tiến triển nào không."
K cố gắng tìm cho mình một lý do chính đáng, nhưng mà trái tim anh lúc nào cũng đập thình thịch khi nghĩ đến Dạ Vũ. Ôi, đây là lần đầu tiên anh gặp được một cô gái vừa đẹp người lại đẹp nết như thế đấy, hơn nữa… là người đầu tiên khiến cho anh rung động. Hay là anh nên xin phép boss kéo dài thêm kỳ nghỉ phép nhỉ?
"Cần gì tôi sẽ gọi cho anh mà, không lẽ anh không yên tâm về tôi à?"
Ngoài mặt thì anh lắc đầu bảo là bản thân chỉ là rảnh rỗi, tuy nhiên trong lòng lại liên tục gật đầu. Lỡ như trong lúc anh không có mặt có bọn điên nào kéo đến đây thì anh biết làm gì bây giờ?
Dạ Vũ chỉ biết dở khóc dở cười trước câu trả lời này. Thật là, hình như chỉ khi K có việc gấp thì anh mới rời đi, còn không thì soạn sẵn hành lý đóng gói ở đây luôn.
"Đợi khi cô khỏe hẳn rồi tôi sẽ đưa cô ra ngoài dạo chơi. Cô không biết đâu, nơi đây phải nói là đẹp tuyệt vời, đảm bảo cô sẽ rất rất thích cho mà xem.”
Cô yên lặng nghe K kể về tất cả những gì tuyệt vời nhất ở ngôi làng này. Có lẽ chàng trai này rất yêu quý nơi đây nên anh nói mà chẳng có chỗ nào là sượng trân cả. Từ cảnh quan, con người cho đến đặc trưng ở ngôi làng nhỏ này đều được tái hiện rõ ràng thông qua lời nói của anh.
“Cô có thể học cách làm chuông gió ở đây nữa đó.”
“Thật ư?”
“Đúng rồi, một bác lành nghề ở gần nhà tôi đã dạy cho tôi đó. Nhà tôi có nhiều lắm, hôm nào rảnh tôi sẽ hướng dẫn cho cô.”
“Nếu được như thế thì cảm ơn anh nhiều lắm.”
Nghe được lời cảm ơn cùng với nụ cười của Dạ Vũ, gương mặt của K bỗng chốc đỏ ửng lên. Người ta… người ta vừa mới cảm ơn anh kìa, ngại quá đi thôi!
“Không… không có gì đâu, được giúp cô là một điều vinh hạnh của tôi mà.”
Anh gãi gãi đầu đáp lại. Bầu không khí bỗng chốc bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại, anh vội lập tức ra ngoài.
“Vâng boss? Có chuyện gì thế?”
“Đi đến Thanh Giang hỗ trợ xử lý chuyện của Kiều gia đi, tôi sẽ kéo dài kỳ nghỉ phép của cậu thêm ba tháng.”
Còn đang định đi đến gặp boss để xin xỏ ai ngờ lại được diễm phúc như thế này, đúng là không làm việc thì may mắn luôn kéo đến. “Vâng ạ.”
K nghe boss của mình dặn dò thêm một lúc rồi mới cúp máy. Tâm trạng của anh bây giờ vô cùng tốt, Dạ Vũ có bảo anh lên trời hái mặt trăng anh cũng tình nguyện. Ôi phải chi boss lúc nào cũng đáng yêu như thế thì hay biết mấy!
“Tôi có việc nên phải rời đi vài ngày, cô đừng buồn tôi đấy. Tôi hứa ngay sau khi xong việc sẽ trở về đây ngay.”
“Không sao đâu, chúc anh thành công nhé. Fighting!”
“Phụt”, đột nhiên K cảm thấy trái tim mình bj mũi tên Cupid xuyên qua vậy. Trời ơi, người đâu mà dễ thương thế, cứ thế này thì làm sao trái tim nhỏ bé của anh chịu nổi cơ chứ?
“Tôi hứa sẽ về ngay nên cô đừng có bỏ đi mất nhé, không là tôi giận cô luôn đấy.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ nằm ở đây đợi anh mà.”
K gật đầu rồi lập tức ra ngoài. Khi cánh cửa phòng đóng lại, sắc mặt anh lúc nào đỏ hơn cả quả gấc nữa. Sát thương quá chí mạng rồi, còn hơn cả những lúc anh tiêu diệt bọn phản bội của boss nữa.
Ngôi làng cách thành phố Thanh Giang khá xa, do đó K mất khoảng hai tiếng rưỡi mới tới nơi. Nhìn đồn cảnh sát trước mặt, sắc mặt của anh không được tốt cho lắm. Nơi này là cấm kỵ trong lòng anh!
“Vào xử lý đi.”
Giọng nói của Sở Duật Phong vang lên từ phía sau, K thở dài rồi cầm lấy xấp tài liệu từ trong tay anh ta. “Anh không phải boss của tôi, đừng có giở giọng như thế. Nếu không phải có lệnh của boss thì hôm tiệc rượu đó tôi để mặc anh dính thuốc rồi.”
“Ò. Cảm ơn cậu nhé, nhất định tôi sẽ nói với anh ta để tăng lương cho cậu.”
“Cảm ơn, lương bình thường của tôi đã đủ sống rồi.”
Anh không thích nói chuyện với vị này lắm, nhưng mà ít nhất thì sự cực đoan và nghiêm khắc thua xa cả boss anh. Kiều gia này cũng thật là, đây là định rủ nhau vào tù cả nhà đấy à? Sử dụng chất cấm, trốn thuế,... chỉ một tội danh thôi cũng đủ ăn cơm tù cả chục năm rồi.
Vị thiếu gia nhà họ Kiều này cũng ghê gớm thật, dám hại chết vợ của vị này rồi bỏ trốn, để lại hậu quả cho cả một gia đình. Tội nghiệp quá đi mất!
“Chuyện này tôi sẽ giải quyết, nhìn bộ dạng của anh chẳng khác nào người nghiện cả.”
Vành mắt đen sì, cả người lừ đừ và tiều tụy, K không biết Sở Duật Phong đã sống như thế nào sau ngần ấy giây phút đó. Đây chỉ coi như anh có lương tâm mà khuyên răn anh ta, nghe lời hay không thì chịu.
“Cậu xen vào việc của tôi quá đấy.”
“Rồi xem như tôi chưa nói gì đi.” Việc trước mắt là nhanh chóng giải quyết việc này để trở về.
Bình luận facebook