Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73: Tôi là một hướng dẫn viên du lịch
Bác gái đưa Dạ Vũ đến một cửa hàng mua sắm ở gần đó. Dù sao ở đây cũng chỉ toàn là người dân làng biển nên cô gái lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Làn da cô gái trắng nõn, gương mặt xinh đẹp tự nhiên khiến cho ai nấy nhìn vào cũng chỉ có thể che miệng mà ca thán.Dáng người mảnh mai nhưng không quá gầy gò, từng đường nét trên người cô vô cùng tinh xảo.
Thấy Dạ Vũ còn ngại ngùng, bác gái lập tức kéo tay cô vào trong. “Cháu nhìn xem, nơi này có đầy đủ những gì cháu cần đấy. Có lẽ cháu là người thành phố nên không quen lắm nhỉ, không sao, mấy chuyện vặt vãnh để bà già này lo cho.”
Dạ Vũ nhìn mọi thứ trước mặt mình, cô có cảm giác hồi hộp hơn là ngại ngùng. Hai bác cháu dành hơn một tiếng trong đó, sau một hồi chọn lựa thì cuối cùng Dạ Vũ cũng có riêng cho mình những bộ đồ phù hợp với bản thân.
K đang ở trong phòng đọc sách, khi nghe tiếng gõ cửa thì anh lập tức chạy ra. Nhìn thấy cô gái đang mặc một cái đầm màu lam đứng trước mặt, vành tai của anh đỏ lên vì xấu hổ.
“Không… không hợp à?”
Thấy K cứ nhìn chằm chằm mình nên Da Vũ cho rằng ăn mặc như vậy thì có chút khoa trương. Anh lập tức lắc đầu, quá hợp luôn đấy chứ!
“Đẹp lắm.”
“Tôi nấu xong bữa trưa rồi nên muốn mời anh, không biết là có phiền anh không?”
“Không có.” K lập tức chạy vèo ra ngoài đóng cửa lại rồi đi theo Dạ Vũ, trong lòng ngập tràn vui sướng. Bác gái đúng là có gu thời trang, cô ấy đẹp quá đi mất!
Thật ra thì Dạ Vũ chưa coi hướng dẫn trên mạng, nhưng khi cô vào bếp thì tự động cảm giác quen thuộc nảy sinh. Chủ yếu cô nấu theo những gì mà bản thân cảm thấy nó sẽ ổn.
Một món mặn, một món xào và một món canh, nguyên liệu chủ yếu là hải sản. Cô ngồi yên lặng chăm chú nhìn K ăn, trong lòng cầu mong tất cả sẽ phù hợp với khẩu vị của anh.
“Ngon lắm đấy, không nghĩ đến tay nghề của cô lại cao như thế đâu.”
Dạ Vũ nghe thấy thế thì thở phào, áp lực trong lòng cũng tiêu tan. Mừng là người ta thích, nếu không chắc cô độn thổ vì xấu hổ quá.
Bữa ăn diễn ra trong không khí vô cùng vui vẻ. K là một người rất biết nói chuyện, anh hoàn toàn có thể đem chuyện trên trời dưới đất ra để nói. Nó không tạo cho Dạ Vũ cảm giác phiền phức mà ngược lại, nó càng khiến cô tò mò hơn.
“Không nghĩ đến anh lại biết nhiều như thế đấy.”
“Tôi đã đi rất nhiều nơi ở năm châu bốn bể cùng boss, thấy thứ nào thú vị là tôi tranh thủ học ngay.”
“Vậy anh làm nghề gì vậy?”
Bàn tay đang gắp miếng cá của K dừng lại, trong đầu anh đang chạy ngẫu nhiên hàng loạt nghề nghiệp. Nói cái nào để cô ấy không phản cảm mà lại hợp lý nhỉ?
“Tôi… là một hướng dẫn viên du lịch.” Bịa đại đi, còn hơn là nói thật, lỡ đâu cô ấy mà nghe xong thì ghét anh nữa lại khổ.
“Thì ra là vậy, hèn gì anh giỏi thế.”
Thấy kiếp nạn may mắn qua đi, K thở phào nhẹ nhõm. Bữa ăn kết thúc, không đợi Dạ Vũ thì anh đã mang chén bát vào trong rửa.
“Cô cứ ra ngoài đi, mấy cái này một lát là xong ngay thôi.”
“Nhưng mà…”
“Không sao không sao, cô là con gái thì không cần làm mấy việc này đâu. Hơn nữa ăn không thì ngại lắm, ít nhất làm như vậy tôi cảm thấy sẽ ổn hơn.”
Cuối cùng, dưới sự thuyết phục của K thì Dạ Vũ đành ra ngoài. Có phải là người đó đối xử với cô tốt quá không vậy, chỉ một bữa ăn thì có chút ít đúng không?
“Cô muốn đi đâu để tôi hướng dẫn cho cô, mọi ngóc ngách ở đây tôi tự tin mình đã đi hết rồi đấy.”
“Tôi… như thế nào cũng được.”
Lúc này K thật sự trở thành một hướng dẫn viên du lịch, anh giới thiệu cho cô gái toàn bộ những gì mà mình quan sát được sau mỗi lần đến đây. Điều khiến Dạ Vũ thích thú nhất chính là những người đang làm chuông gió.
“Đẹp thật đấy.”
Dạ Vũ đứng trước một cửa hàng bán chuông gió, cô không ngừng xuýt xoa khen ngợi những sản phẩm tinh xảo trước mặt.
“Cái này được trải qua máy móc nên trông sẽ đẹp hơn là tự tay cô tìm kiếm nguyên liệu và làm nó.”
“Hình như anh cũng nói là anh biết làm đúng không?”
“Đúng rồi. Cô nhớ cái treo trước cửa nhà tôi không, nó là cái chuông gió đầu tiên tôi làm ra đấy.”
“Anh đúng là một người hoàn hảo mà.”
K cười hì hì, gương mặt vô cùng vui vẻ. Ôi anh còn tận nửa năm của kỳ nghỉ phép, trong thời gian đó anh có thể ở bên cạnh cô gái rồi.
“Ừm… nếu không phiền thì anh có thể chỉ cho tôi được không? Tôi cũng muốn học thử.”
“Được chứ, khi nào cô sẵn sàng rồi thì cứ nói với tôi.”
Làn da cô gái trắng nõn, gương mặt xinh đẹp tự nhiên khiến cho ai nấy nhìn vào cũng chỉ có thể che miệng mà ca thán.Dáng người mảnh mai nhưng không quá gầy gò, từng đường nét trên người cô vô cùng tinh xảo.
Thấy Dạ Vũ còn ngại ngùng, bác gái lập tức kéo tay cô vào trong. “Cháu nhìn xem, nơi này có đầy đủ những gì cháu cần đấy. Có lẽ cháu là người thành phố nên không quen lắm nhỉ, không sao, mấy chuyện vặt vãnh để bà già này lo cho.”
Dạ Vũ nhìn mọi thứ trước mặt mình, cô có cảm giác hồi hộp hơn là ngại ngùng. Hai bác cháu dành hơn một tiếng trong đó, sau một hồi chọn lựa thì cuối cùng Dạ Vũ cũng có riêng cho mình những bộ đồ phù hợp với bản thân.
K đang ở trong phòng đọc sách, khi nghe tiếng gõ cửa thì anh lập tức chạy ra. Nhìn thấy cô gái đang mặc một cái đầm màu lam đứng trước mặt, vành tai của anh đỏ lên vì xấu hổ.
“Không… không hợp à?”
Thấy K cứ nhìn chằm chằm mình nên Da Vũ cho rằng ăn mặc như vậy thì có chút khoa trương. Anh lập tức lắc đầu, quá hợp luôn đấy chứ!
“Đẹp lắm.”
“Tôi nấu xong bữa trưa rồi nên muốn mời anh, không biết là có phiền anh không?”
“Không có.” K lập tức chạy vèo ra ngoài đóng cửa lại rồi đi theo Dạ Vũ, trong lòng ngập tràn vui sướng. Bác gái đúng là có gu thời trang, cô ấy đẹp quá đi mất!
Thật ra thì Dạ Vũ chưa coi hướng dẫn trên mạng, nhưng khi cô vào bếp thì tự động cảm giác quen thuộc nảy sinh. Chủ yếu cô nấu theo những gì mà bản thân cảm thấy nó sẽ ổn.
Một món mặn, một món xào và một món canh, nguyên liệu chủ yếu là hải sản. Cô ngồi yên lặng chăm chú nhìn K ăn, trong lòng cầu mong tất cả sẽ phù hợp với khẩu vị của anh.
“Ngon lắm đấy, không nghĩ đến tay nghề của cô lại cao như thế đâu.”
Dạ Vũ nghe thấy thế thì thở phào, áp lực trong lòng cũng tiêu tan. Mừng là người ta thích, nếu không chắc cô độn thổ vì xấu hổ quá.
Bữa ăn diễn ra trong không khí vô cùng vui vẻ. K là một người rất biết nói chuyện, anh hoàn toàn có thể đem chuyện trên trời dưới đất ra để nói. Nó không tạo cho Dạ Vũ cảm giác phiền phức mà ngược lại, nó càng khiến cô tò mò hơn.
“Không nghĩ đến anh lại biết nhiều như thế đấy.”
“Tôi đã đi rất nhiều nơi ở năm châu bốn bể cùng boss, thấy thứ nào thú vị là tôi tranh thủ học ngay.”
“Vậy anh làm nghề gì vậy?”
Bàn tay đang gắp miếng cá của K dừng lại, trong đầu anh đang chạy ngẫu nhiên hàng loạt nghề nghiệp. Nói cái nào để cô ấy không phản cảm mà lại hợp lý nhỉ?
“Tôi… là một hướng dẫn viên du lịch.” Bịa đại đi, còn hơn là nói thật, lỡ đâu cô ấy mà nghe xong thì ghét anh nữa lại khổ.
“Thì ra là vậy, hèn gì anh giỏi thế.”
Thấy kiếp nạn may mắn qua đi, K thở phào nhẹ nhõm. Bữa ăn kết thúc, không đợi Dạ Vũ thì anh đã mang chén bát vào trong rửa.
“Cô cứ ra ngoài đi, mấy cái này một lát là xong ngay thôi.”
“Nhưng mà…”
“Không sao không sao, cô là con gái thì không cần làm mấy việc này đâu. Hơn nữa ăn không thì ngại lắm, ít nhất làm như vậy tôi cảm thấy sẽ ổn hơn.”
Cuối cùng, dưới sự thuyết phục của K thì Dạ Vũ đành ra ngoài. Có phải là người đó đối xử với cô tốt quá không vậy, chỉ một bữa ăn thì có chút ít đúng không?
“Cô muốn đi đâu để tôi hướng dẫn cho cô, mọi ngóc ngách ở đây tôi tự tin mình đã đi hết rồi đấy.”
“Tôi… như thế nào cũng được.”
Lúc này K thật sự trở thành một hướng dẫn viên du lịch, anh giới thiệu cho cô gái toàn bộ những gì mà mình quan sát được sau mỗi lần đến đây. Điều khiến Dạ Vũ thích thú nhất chính là những người đang làm chuông gió.
“Đẹp thật đấy.”
Dạ Vũ đứng trước một cửa hàng bán chuông gió, cô không ngừng xuýt xoa khen ngợi những sản phẩm tinh xảo trước mặt.
“Cái này được trải qua máy móc nên trông sẽ đẹp hơn là tự tay cô tìm kiếm nguyên liệu và làm nó.”
“Hình như anh cũng nói là anh biết làm đúng không?”
“Đúng rồi. Cô nhớ cái treo trước cửa nhà tôi không, nó là cái chuông gió đầu tiên tôi làm ra đấy.”
“Anh đúng là một người hoàn hảo mà.”
K cười hì hì, gương mặt vô cùng vui vẻ. Ôi anh còn tận nửa năm của kỳ nghỉ phép, trong thời gian đó anh có thể ở bên cạnh cô gái rồi.
“Ừm… nếu không phiền thì anh có thể chỉ cho tôi được không? Tôi cũng muốn học thử.”
“Được chứ, khi nào cô sẵn sàng rồi thì cứ nói với tôi.”
Bình luận facebook