Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121
Thịt chó vừa bắt lên bếp hầm, chẳng qua trên bàn cũng đã đầy thức ăn, tất cả đã sớm chuẩn bị đủ, vợ chồng Dư Tông Hoa và Vương Lan dẫn theo Lâm Côn và Lâm Lâm đi vào phòng ăn. Sau khi ngồi xuống, Dư Tông Hoa mới chú ý tới Hải Đông Thanh nhỏ trên vai Lâm Côn, trên mặt còn tò mò, hỏi: “Lâm Côn, con chim ưng này là...”
Lâm Côn vừa cười vừa nói: “Ngày hôm qua cháu đi chơi trên núi Phượng Hoàng đã gặp được nó, cháu giúp nó một chuyện, cho nên nhóc con này đã đi theo cháu.”
Vương Lan lúc còn trẻ ở nông thôn, cho nên rất quen thuộc chim thú ở nông thôn, ngắm nghía Hải Đông Thanh trên vai Lâm Côn, sau đó tặc lưỡi nói: “Lão Dư, chỉ sợ chim ưng trên vai Lâm Côn của chúng ta không đơn giản, lúc tôi ở nông thôn nhìn thấy không ít chim ưng, nhưng chưa từng thấy con nào thông minh như vậy.” Lại hỏi Lâm Côn: “Cháu trai, con chim ưng nhỏ này là giống gì?”
Dư Chí Kiên đi vào phòng bếp kiểm tra thịt chó, lúc này đã trở lại phòng ăn, nghe Vương Lan nói thế, không đợi Lâm Côn trả lời liền nói: “Mẹ, đây cũng không phải là chim ưng bình thường, là một con Hải Đông Thanh!”
“Hải Đông Thanh?” Trên mặt Vương Lan lộ ra sự kinh ngạc, lúc bà ở nông thôn cũng có nghe qua cái tên này, đó chính là ‘thần thú’ mười vạn thần ưng mới có một, tốc độ của nó nhanh hơn chim ưng bình thường rất nhiều, chỉ số thông minh cũng cao hơn chim ưng khác, ngay cả khả năng tấn công cũng mạnh hơn rất nhiều!
Ở Đại Sơn từng có lời đồn đại rằng một con Hải Đông Thanh trưởng thành có thể dễ dàng giết chết gấu đen, mà gấu đen chính là chúa tể trên núi rừng, ngay cả mạnh mẽ hung bạo như hổ cũng không sánh bằng.
Dư Tông Hoa là người sinh ra và lớn lên ở thành phố Thẩm Dương, lúc còn trẻ không sống ở nông thôn, đương nhiên cũng không biết Hải Đông Thanh là thần thú gì, sau đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bạn già của mình, nghi ngờ hỏi: “Mình à, Hải Đông Thanh là loài chim gì vậy?”
Dư Chí Kiên cầm theo một bình Mao Đài, không đợi Vương Lan trả lời, anh ta vừa mở nắp rượu vừa nói với Dư Tông Hoa: “Cha à, nên để con giới thiệu cho cha biết một chút...”
Dư Chí Kiên nói xong, Dư Tông Hoa nửa tin nửa không nhìn Hải Đông Thanh nhỏ trên vai Lâm Côn. Con chim ưng nhỏ này rất thông minh, nhưng hoàn toàn không có dáng vẻ của thần điểu khi trưởng thành có thể giết gấu đen. Chỉ có điều trong lòng ông cũng suy nghĩ, chó con khi còn nhỏ rất đáng yêu, lớn lên không phải rất hung dữ sao?
Dư Chí Kiên rót rượu cho Dư Tông Hoa, Lâm Côn, cũng rót đầy cho mình một ly rượu, Vương Lan ôm Lâm Lâm ngồi bên cạnh, cưng chiều chăm sóc cậu bé ăn cơm, Dư Tông Hoa nói vài câu đơn giản, bày tỏ rất hoan nghênh Lâm Côn và Lâm Lâm cùng với Hải Đông Thanh nhỏ đến nhà chơi, cứ thế bữa cơm bắt đầu rồi.
Vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, trò chuyện một chút, Dư Tông Hoa mới nhớ tới hỏi Dư Chí Kiên thịt chó trong nồi tới từ đâu, Dư Chí Kiên cười ha ha và nói đơn giản chuyện xảy ra trên đường phố lúc nãy một lần. Sau khi Dư Tông Hoa nghe xong, ánh mắt sắc bén lườm Dư Chí Kiên, nói: “Với tính tình nóng nảy của con, sớm hay muộn sẽ cũng xảy ra chuyện!”
Dư Chí Kiên gắp đậu phộng bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Ai bảo hai thằng nhóc chết tiệt kia không có mắt, ở trong thành phố Thẩm Dương này, đến con ruột của chủ tịch tỉnh con cũng từng đánh qua, bọn chúng là cái đinh gì?”
“Con đó con đó!” Dư Tông Hoa không biết nói gì, chỉ chỉ vào Dư Chí Kiên, Dư Chí Kiên lập tức cầm ly rượu lên, nhắc tuồng nói: “Cha à, anh Côn, ba người chúng ta cạn ly, đồng thời tuyên bố quyết định của con!”
“Quyết định gì?” Uống rượu xong, Dư Tông Hoa lập tức hỏi, Lâm Côn cũng tò mò nhìn về phía Dư Chí Kiên. Đừng thấy dáng vẻ Dư Chí Kiên cao lớn cường tráng nhưng lại là một người suy nghĩ cực kỳ tinh tế tỉ mỉ lại rất thông minh.
“Không phải con sắp đến kỳ hạn xuất ngũ sao, con không định ở lại trong quân đội nữa...” Anh ta còn chưa nói xong, Dư Tông Hoa lập tức lấy uy nghiêm của người cha hét lớn với chỉ huy của quân đoàn Đông Bắc Hổ: “Thằng nhóc này, con không ở trong quân đội thì đi đâu? Dựa vào tính tình nóng nảy của con có thể lăn lộn trong xã hội hay sao? Con vẫn là ít rước lấy phiền phức cho cha, ngoan ngoãn ở trong quân đội đi, cả đời bảo vệ quốc gia là được rồi!”
Dư Chí Kiên nhai đậu phộng và bình tĩnh nói: “Cha à, cha tạm thời đừng nổi giận, bảo con ở lại trong quân đội là ý nguyện của cha, nhưng đó không phải là cuộc sống mà con mong muốn, con muốn bầu trời tự do!”
Dư Tông Hoa ở trước mặt người khác luôn hiền lành và ôn hòa, có thể đem tính cách thật sự giấu đi đó gọi là bản lĩnh. Người lăn lộn quan trường hơn nửa đời người như ông, một bí thư tỉnh ủy luôn dùng dáng vẻ nhân nghĩa hiền lành cư xử với mọi người, nhưng khi đối mặt với đứa con trai duy nhất này, ông luôn không kìm được tính tình, bởi vì đứa con này từ nhỏ đã làm ông không bớt lo.
Dư Tông Hoa vỗ bàn, sau đó đứng lên, lấy ra uy nghiêm của người cha nghiêm khắc, vung tay lên muốn tát đứa con trai luôn làm ông lo lắng này, Lâm Côn đứng dậy ngăn cản: “Chú Dư, chú bớt giận trước...”
Vương Lan bên cạnh không nhịn được nữa, lúc này lên tiếng nói: “Dư Tông Hoa, ông lập tức thu bớt cái tính khí thối tha của mình lại, cháu trai lớn Côn Tử của chúng ta dẫn theo Lâm Lâm tới đây dùng cơm, ông muốn tạo phản đúng không?”
Dư Tông Hoa ở trước mặt người ngoài, ông tuyệt đối là người cứng rắn uy nghiêm, nhưng ở trước mặt vợ của mình, ông lại là người sợ vợ. Nghe Vương Lan nói như vậy, ông lập tức hiền lành lại, hơn nữa cũng giật mình nhìn sang Lâm Côn và Lâm Lâm, ông nổi giận như thế, mọi người làm sao ăn cơm.
Dư Tông Hoa ngồi xuống lần nữa, sắc mặt u ám trừng mắt nhìn Dư Chí Kiên: “Con nói cho cha nghe thử coi, con không ở trong quân đội, con định làm gì, nói cho cha nghe cái gì mới là cuộc sống mà con muốn!”
Bình thường khi ở trước mặt người ngoài Dư Chí Kiên luôn nghiêm túc, anh đường đường là chỉ huy trưởng của binh đoàn bộ đội đặc trong quân khu Thẩm Dương, tốt xấu gì cũng có chút phong độ. Nhưng ở trước mặt Dư Tông Hoa, anh giống như một đứa trẻ chưa lớn, anh vừa nhai đậu phộng vừa nghịch ngợm nói chuyện với Dư Tông Hoa: “Cha à, cha đừng nóng giận, con đã có dự định, chờ sau khi xuất ngũ sẽ phát triển ở thành phố Trung Cảng, đi theo anh Côn kiếm sống!”
Sau khi Dư Tông Hoa và Vương Lan nghe xong liền liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu. Dư Chí Kiên từ nhỏ tới lớn đã gây ra không ít phiền phức cho bọn họ, cũng có những quyết định làm bọn họ đau đầu, nhưng quyết định này bọn họ miễn cưỡng có thể chấp nhận, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì bọn họ tin tưởng Lâm Côn.
Hai người già đều nhìn sang Lâm Côn, Dư Tông Hoa nói: “Cháu trai, Chí Kiên nhà chú đi tới thành phố Trung Cảng thật sự phải dựa vào cháu rồi, cháu phải trông chừng nó cho tốt, đừng có để nó gây ra tai họa gì đó.”
Vương Lan nói: “Đúng vậy, cháu trai, Chí Kiên từ nhỏ tới lớn chỉ biết gây phiền toái, cháu nhất định quản nó thật kỹ!”
Lâm Côn cười đáp ứng: “Chú Dư, thím Dư, hai người yên tâm đi, nếu Chí Kiên thật sự đến thành phố Trung Cảng, cháu nhất định sẽ trông chừng kỹ thằng nhóc này.”
Dư Tông Hoa và Vương Lan yên tâm gật đầu, bọn họ tiếp tục nói chuyện với nhau, Vương Lan liên tục gắp thức ăn cho Lâm Côn, tuy rằng bà không hiểu nhiều về Lâm Côn, nhưng đã từng nghe qua một ít chiến tích của Lâm Côn trong quân đội. Quan trọng chính là Lâm Côn trước đây từng một mình cứu con trai của bà ra khỏi tay của phần tử khủng bố. Phần ân tình này lớn tới mức đã biến thành thân tình, đặc biệt nghe nói Lâm Côn là một cô nhi từ nhỏ không cha không mẹ, bà càng xem Lâm Côn như con trai của mình.
Thịt chó hầm nóng hổi được bưng lên, thịt giống chó Đức thuần chủng giá trị xa hoa nên có mùi thơm rất đặc biệt. Không chỉ người lớn trẻ nhỏ trên bàn ăn ngửi mùi thơm mà chảy nước bọt, cho dù là Hải Đông Thanh nhỏ đứng trên vai Lâm Côn, sau khi ngửi mùi thơm này cũng muốn lao thẳng xuống.
Lâm Côn gắp một miếng thịt to bỏ vào trong bát và đặt xuống đất, Hải Đông Thanh nhỏ lập tức nhảy xuống đất để ăn. Đừng thấy nó là chim ưng thấy thức ăn thì bị hấp dẫn trở nên hung hăng, nhóc con này ăn uống rất lịch sự, hoàn toàn không có dáng ăn như hổ đói của dã thú trong tự nhiên.
“Bí thư Dư có ở nhà không ạ?” Đột nhiên ngoài cửa có tiếng nói vọng vào, Dư Tông Hoa cảm thấy kỳ quái ngẩng đầu lên, nói với người làm trong nhà: “Thím Lưu, thím đi xem là ai thế.”
Thím Lưu dạ một tiếng đi ngay, Dư Chí Kiên nhai thịt chó nói: “Cha à, không cần bảo thím Lưu ra xem, nhất định là Hứa Đại Đầu, thịt chó này là chó của nhà cháu vợ và cháu ruột của Hứa Đại Đầu nuôi đấy.”
“À?” Khóe miệng Dư Tông Hoa lộ ra nụ cười sâu xa, ông cũng biết Hứa Đại Đầu này bình thường ỷ vào quyền thế trong tay, hơn nữa giỏi nịnh hót cấp trên, lại ngang ngược độc đoán với cấp dưới, thật sự là một kẻ bại hoại.
“Bí thư Dư, là cục trưởng Hứa của khu Hoàng Cô.” Thím Lưu lên tiếng.
“Nhanh mời cục trưởng Hứa vào đi!” Dư Tông Hoa nói một tiếng.
Hứa Đại Đầu theo thím Lưu đi vào phòng ăn, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm của thịt chó, trong lòng ông ta đau nhức không thôi. Ông cũng rất quý con chó Đức thuần chủng kia, vốn còn muốn bảo hai đứa cháu đưa con chó này cho ông ta nuôi mấy ngày. Làm sao biết một con chó lớn đầy uy phong đang êm đang đẹp biến thành thịt trên bàn ăn của người ta, trong lòng ông cũng có trăm ngàn cảm xúc.
Nhưng người ta là bí thư đại biểu quốc hội tỉnh, trong lòng ông ta không muốn cũng không dám biểu đạt ra, tục ngữ nói quan lớn một cấp đè chết người, người ta là bí thư đại biểu quốc hội tỉnh cũng không chỉ lớn hơn mình một cấp thôi đâu.
“Bí thư Dư...” Hứa Đại Đầu lộ ra vẻ mặt nịnh nọt.
“Ừ, đến rồi à, Tiểu Hứa.” Dư Tông Hoa lịch sự trả lời, vẻ mặt và lời nói rất khách khí, nhưng ông không có ý bảo Hứa Đại Đầu ngồi xuống. Ý tứ này rất rõ ràng, ông đây không muốn gặp anh, nhưng anh tới thì tôi không thể không mời vào, dù sao tôi là người lịch sự, anh cũng nên tự biết điều một chút.
“Bí thư Dư, tôi tới muốn kiểm điểm về công tác với ngài...” Giọng Hứa Đại Đầu có chút run rẩy nói.
“Công việc gì?” Dư Tông Hoa giả vờ không biết: “Tiểu Hứa, cậu làm cục trưởng làm đến hồ đồ rồi sao, cậu muốn kiểm điểm trong công việc thì phải tới tìm cục trưởng Vu trong cục cảnh sát ở trung tâm thành phố, chạy đến chỗ tôi làm gì?”
“Bí thư Dư, tôi...” Hứa Đại Đầu muốn nói, lại bị Dư Tông Hoa ngắt lời: “Tiểu Hứa, nhà tôi có khách quý tới, còn đang ăn cơm, công việc của cậu cũng không thuộc quản lý của tôi. Nếu không, cậu cũng ngồi xuống ăn một chút đi? Tôi có một ít thịt chó tươi, mùi vị rất ngon, cậu ăn thử không?”
Có thể leo lên vị trí cục trưởng đồn cảnh sát khu vực thành phố, Hứa Đại Đầu không phải chỉ dựa vào may mắn, nếu như ông ta nghe còn không hiểu được lời Dư Tông Hoa nói, như vậy ông ta đã sớm bị nhấn chìm trong dòng lũ quan trường. Bí thư Dư người ta đã nói như vậy, câu sau còn đặc biệt hỏi ngược lại, rõ ràng đang ra lệnh đuổi khách.
Tuy rằng chuyện này chưa hoàn thành, nhưng nếu như mặt dày mày dạn ở lại nơi này, sẽ chỉ làm bí thư Dư người ta thêm chán ghét, cho nên Hứa Đại Đầu nhanh chóng suy nghĩ, lập tức nói: “Không, bí thư Dư không biết, tôi không ăn được thịt chó, bí thư Dư cứ ăn đi, tôi xin phép đi trước...” Nói ra lời này, trong lòng Hứa Đại Đầu âm thầm gầm thét: “Ai nói tôi không ăn thịt chó, tôi đặc biệt thích ăn thịt chó, các người giết chó của hai đứa cháu của tôi, ăn thịt chó của tôi, tôi còn không uống được chút nước canh nào, các người thật đáng giận mà!”
Hứa Đại Đầu đến chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ, không có ảnh hưởng tới tâm tình của người đang ăn, tất cả mọi người ăn uống thật vui vẻ, Dư Tông Hoa mời Lâm Côn lên lầu uống trà. Chỉ có hai người bọn họ, ngay cả Dư Chí Kiên cũng không có phần, Dư Chí Kiên không thể làm gì khác hơn là ở dưới lầu cùng mẹ chơi với Lâm Lâm, trên thực tế hai mẹ con bọn họ đều thích chơi với Lâm Lâm…
***
Lâm Côn vừa cười vừa nói: “Ngày hôm qua cháu đi chơi trên núi Phượng Hoàng đã gặp được nó, cháu giúp nó một chuyện, cho nên nhóc con này đã đi theo cháu.”
Vương Lan lúc còn trẻ ở nông thôn, cho nên rất quen thuộc chim thú ở nông thôn, ngắm nghía Hải Đông Thanh trên vai Lâm Côn, sau đó tặc lưỡi nói: “Lão Dư, chỉ sợ chim ưng trên vai Lâm Côn của chúng ta không đơn giản, lúc tôi ở nông thôn nhìn thấy không ít chim ưng, nhưng chưa từng thấy con nào thông minh như vậy.” Lại hỏi Lâm Côn: “Cháu trai, con chim ưng nhỏ này là giống gì?”
Dư Chí Kiên đi vào phòng bếp kiểm tra thịt chó, lúc này đã trở lại phòng ăn, nghe Vương Lan nói thế, không đợi Lâm Côn trả lời liền nói: “Mẹ, đây cũng không phải là chim ưng bình thường, là một con Hải Đông Thanh!”
“Hải Đông Thanh?” Trên mặt Vương Lan lộ ra sự kinh ngạc, lúc bà ở nông thôn cũng có nghe qua cái tên này, đó chính là ‘thần thú’ mười vạn thần ưng mới có một, tốc độ của nó nhanh hơn chim ưng bình thường rất nhiều, chỉ số thông minh cũng cao hơn chim ưng khác, ngay cả khả năng tấn công cũng mạnh hơn rất nhiều!
Ở Đại Sơn từng có lời đồn đại rằng một con Hải Đông Thanh trưởng thành có thể dễ dàng giết chết gấu đen, mà gấu đen chính là chúa tể trên núi rừng, ngay cả mạnh mẽ hung bạo như hổ cũng không sánh bằng.
Dư Tông Hoa là người sinh ra và lớn lên ở thành phố Thẩm Dương, lúc còn trẻ không sống ở nông thôn, đương nhiên cũng không biết Hải Đông Thanh là thần thú gì, sau đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bạn già của mình, nghi ngờ hỏi: “Mình à, Hải Đông Thanh là loài chim gì vậy?”
Dư Chí Kiên cầm theo một bình Mao Đài, không đợi Vương Lan trả lời, anh ta vừa mở nắp rượu vừa nói với Dư Tông Hoa: “Cha à, nên để con giới thiệu cho cha biết một chút...”
Dư Chí Kiên nói xong, Dư Tông Hoa nửa tin nửa không nhìn Hải Đông Thanh nhỏ trên vai Lâm Côn. Con chim ưng nhỏ này rất thông minh, nhưng hoàn toàn không có dáng vẻ của thần điểu khi trưởng thành có thể giết gấu đen. Chỉ có điều trong lòng ông cũng suy nghĩ, chó con khi còn nhỏ rất đáng yêu, lớn lên không phải rất hung dữ sao?
Dư Chí Kiên rót rượu cho Dư Tông Hoa, Lâm Côn, cũng rót đầy cho mình một ly rượu, Vương Lan ôm Lâm Lâm ngồi bên cạnh, cưng chiều chăm sóc cậu bé ăn cơm, Dư Tông Hoa nói vài câu đơn giản, bày tỏ rất hoan nghênh Lâm Côn và Lâm Lâm cùng với Hải Đông Thanh nhỏ đến nhà chơi, cứ thế bữa cơm bắt đầu rồi.
Vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, trò chuyện một chút, Dư Tông Hoa mới nhớ tới hỏi Dư Chí Kiên thịt chó trong nồi tới từ đâu, Dư Chí Kiên cười ha ha và nói đơn giản chuyện xảy ra trên đường phố lúc nãy một lần. Sau khi Dư Tông Hoa nghe xong, ánh mắt sắc bén lườm Dư Chí Kiên, nói: “Với tính tình nóng nảy của con, sớm hay muộn sẽ cũng xảy ra chuyện!”
Dư Chí Kiên gắp đậu phộng bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Ai bảo hai thằng nhóc chết tiệt kia không có mắt, ở trong thành phố Thẩm Dương này, đến con ruột của chủ tịch tỉnh con cũng từng đánh qua, bọn chúng là cái đinh gì?”
“Con đó con đó!” Dư Tông Hoa không biết nói gì, chỉ chỉ vào Dư Chí Kiên, Dư Chí Kiên lập tức cầm ly rượu lên, nhắc tuồng nói: “Cha à, anh Côn, ba người chúng ta cạn ly, đồng thời tuyên bố quyết định của con!”
“Quyết định gì?” Uống rượu xong, Dư Tông Hoa lập tức hỏi, Lâm Côn cũng tò mò nhìn về phía Dư Chí Kiên. Đừng thấy dáng vẻ Dư Chí Kiên cao lớn cường tráng nhưng lại là một người suy nghĩ cực kỳ tinh tế tỉ mỉ lại rất thông minh.
“Không phải con sắp đến kỳ hạn xuất ngũ sao, con không định ở lại trong quân đội nữa...” Anh ta còn chưa nói xong, Dư Tông Hoa lập tức lấy uy nghiêm của người cha hét lớn với chỉ huy của quân đoàn Đông Bắc Hổ: “Thằng nhóc này, con không ở trong quân đội thì đi đâu? Dựa vào tính tình nóng nảy của con có thể lăn lộn trong xã hội hay sao? Con vẫn là ít rước lấy phiền phức cho cha, ngoan ngoãn ở trong quân đội đi, cả đời bảo vệ quốc gia là được rồi!”
Dư Chí Kiên nhai đậu phộng và bình tĩnh nói: “Cha à, cha tạm thời đừng nổi giận, bảo con ở lại trong quân đội là ý nguyện của cha, nhưng đó không phải là cuộc sống mà con mong muốn, con muốn bầu trời tự do!”
Dư Tông Hoa ở trước mặt người khác luôn hiền lành và ôn hòa, có thể đem tính cách thật sự giấu đi đó gọi là bản lĩnh. Người lăn lộn quan trường hơn nửa đời người như ông, một bí thư tỉnh ủy luôn dùng dáng vẻ nhân nghĩa hiền lành cư xử với mọi người, nhưng khi đối mặt với đứa con trai duy nhất này, ông luôn không kìm được tính tình, bởi vì đứa con này từ nhỏ đã làm ông không bớt lo.
Dư Tông Hoa vỗ bàn, sau đó đứng lên, lấy ra uy nghiêm của người cha nghiêm khắc, vung tay lên muốn tát đứa con trai luôn làm ông lo lắng này, Lâm Côn đứng dậy ngăn cản: “Chú Dư, chú bớt giận trước...”
Vương Lan bên cạnh không nhịn được nữa, lúc này lên tiếng nói: “Dư Tông Hoa, ông lập tức thu bớt cái tính khí thối tha của mình lại, cháu trai lớn Côn Tử của chúng ta dẫn theo Lâm Lâm tới đây dùng cơm, ông muốn tạo phản đúng không?”
Dư Tông Hoa ở trước mặt người ngoài, ông tuyệt đối là người cứng rắn uy nghiêm, nhưng ở trước mặt vợ của mình, ông lại là người sợ vợ. Nghe Vương Lan nói như vậy, ông lập tức hiền lành lại, hơn nữa cũng giật mình nhìn sang Lâm Côn và Lâm Lâm, ông nổi giận như thế, mọi người làm sao ăn cơm.
Dư Tông Hoa ngồi xuống lần nữa, sắc mặt u ám trừng mắt nhìn Dư Chí Kiên: “Con nói cho cha nghe thử coi, con không ở trong quân đội, con định làm gì, nói cho cha nghe cái gì mới là cuộc sống mà con muốn!”
Bình thường khi ở trước mặt người ngoài Dư Chí Kiên luôn nghiêm túc, anh đường đường là chỉ huy trưởng của binh đoàn bộ đội đặc trong quân khu Thẩm Dương, tốt xấu gì cũng có chút phong độ. Nhưng ở trước mặt Dư Tông Hoa, anh giống như một đứa trẻ chưa lớn, anh vừa nhai đậu phộng vừa nghịch ngợm nói chuyện với Dư Tông Hoa: “Cha à, cha đừng nóng giận, con đã có dự định, chờ sau khi xuất ngũ sẽ phát triển ở thành phố Trung Cảng, đi theo anh Côn kiếm sống!”
Sau khi Dư Tông Hoa và Vương Lan nghe xong liền liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu. Dư Chí Kiên từ nhỏ tới lớn đã gây ra không ít phiền phức cho bọn họ, cũng có những quyết định làm bọn họ đau đầu, nhưng quyết định này bọn họ miễn cưỡng có thể chấp nhận, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì bọn họ tin tưởng Lâm Côn.
Hai người già đều nhìn sang Lâm Côn, Dư Tông Hoa nói: “Cháu trai, Chí Kiên nhà chú đi tới thành phố Trung Cảng thật sự phải dựa vào cháu rồi, cháu phải trông chừng nó cho tốt, đừng có để nó gây ra tai họa gì đó.”
Vương Lan nói: “Đúng vậy, cháu trai, Chí Kiên từ nhỏ tới lớn chỉ biết gây phiền toái, cháu nhất định quản nó thật kỹ!”
Lâm Côn cười đáp ứng: “Chú Dư, thím Dư, hai người yên tâm đi, nếu Chí Kiên thật sự đến thành phố Trung Cảng, cháu nhất định sẽ trông chừng kỹ thằng nhóc này.”
Dư Tông Hoa và Vương Lan yên tâm gật đầu, bọn họ tiếp tục nói chuyện với nhau, Vương Lan liên tục gắp thức ăn cho Lâm Côn, tuy rằng bà không hiểu nhiều về Lâm Côn, nhưng đã từng nghe qua một ít chiến tích của Lâm Côn trong quân đội. Quan trọng chính là Lâm Côn trước đây từng một mình cứu con trai của bà ra khỏi tay của phần tử khủng bố. Phần ân tình này lớn tới mức đã biến thành thân tình, đặc biệt nghe nói Lâm Côn là một cô nhi từ nhỏ không cha không mẹ, bà càng xem Lâm Côn như con trai của mình.
Thịt chó hầm nóng hổi được bưng lên, thịt giống chó Đức thuần chủng giá trị xa hoa nên có mùi thơm rất đặc biệt. Không chỉ người lớn trẻ nhỏ trên bàn ăn ngửi mùi thơm mà chảy nước bọt, cho dù là Hải Đông Thanh nhỏ đứng trên vai Lâm Côn, sau khi ngửi mùi thơm này cũng muốn lao thẳng xuống.
Lâm Côn gắp một miếng thịt to bỏ vào trong bát và đặt xuống đất, Hải Đông Thanh nhỏ lập tức nhảy xuống đất để ăn. Đừng thấy nó là chim ưng thấy thức ăn thì bị hấp dẫn trở nên hung hăng, nhóc con này ăn uống rất lịch sự, hoàn toàn không có dáng ăn như hổ đói của dã thú trong tự nhiên.
“Bí thư Dư có ở nhà không ạ?” Đột nhiên ngoài cửa có tiếng nói vọng vào, Dư Tông Hoa cảm thấy kỳ quái ngẩng đầu lên, nói với người làm trong nhà: “Thím Lưu, thím đi xem là ai thế.”
Thím Lưu dạ một tiếng đi ngay, Dư Chí Kiên nhai thịt chó nói: “Cha à, không cần bảo thím Lưu ra xem, nhất định là Hứa Đại Đầu, thịt chó này là chó của nhà cháu vợ và cháu ruột của Hứa Đại Đầu nuôi đấy.”
“À?” Khóe miệng Dư Tông Hoa lộ ra nụ cười sâu xa, ông cũng biết Hứa Đại Đầu này bình thường ỷ vào quyền thế trong tay, hơn nữa giỏi nịnh hót cấp trên, lại ngang ngược độc đoán với cấp dưới, thật sự là một kẻ bại hoại.
“Bí thư Dư, là cục trưởng Hứa của khu Hoàng Cô.” Thím Lưu lên tiếng.
“Nhanh mời cục trưởng Hứa vào đi!” Dư Tông Hoa nói một tiếng.
Hứa Đại Đầu theo thím Lưu đi vào phòng ăn, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm của thịt chó, trong lòng ông ta đau nhức không thôi. Ông cũng rất quý con chó Đức thuần chủng kia, vốn còn muốn bảo hai đứa cháu đưa con chó này cho ông ta nuôi mấy ngày. Làm sao biết một con chó lớn đầy uy phong đang êm đang đẹp biến thành thịt trên bàn ăn của người ta, trong lòng ông cũng có trăm ngàn cảm xúc.
Nhưng người ta là bí thư đại biểu quốc hội tỉnh, trong lòng ông ta không muốn cũng không dám biểu đạt ra, tục ngữ nói quan lớn một cấp đè chết người, người ta là bí thư đại biểu quốc hội tỉnh cũng không chỉ lớn hơn mình một cấp thôi đâu.
“Bí thư Dư...” Hứa Đại Đầu lộ ra vẻ mặt nịnh nọt.
“Ừ, đến rồi à, Tiểu Hứa.” Dư Tông Hoa lịch sự trả lời, vẻ mặt và lời nói rất khách khí, nhưng ông không có ý bảo Hứa Đại Đầu ngồi xuống. Ý tứ này rất rõ ràng, ông đây không muốn gặp anh, nhưng anh tới thì tôi không thể không mời vào, dù sao tôi là người lịch sự, anh cũng nên tự biết điều một chút.
“Bí thư Dư, tôi tới muốn kiểm điểm về công tác với ngài...” Giọng Hứa Đại Đầu có chút run rẩy nói.
“Công việc gì?” Dư Tông Hoa giả vờ không biết: “Tiểu Hứa, cậu làm cục trưởng làm đến hồ đồ rồi sao, cậu muốn kiểm điểm trong công việc thì phải tới tìm cục trưởng Vu trong cục cảnh sát ở trung tâm thành phố, chạy đến chỗ tôi làm gì?”
“Bí thư Dư, tôi...” Hứa Đại Đầu muốn nói, lại bị Dư Tông Hoa ngắt lời: “Tiểu Hứa, nhà tôi có khách quý tới, còn đang ăn cơm, công việc của cậu cũng không thuộc quản lý của tôi. Nếu không, cậu cũng ngồi xuống ăn một chút đi? Tôi có một ít thịt chó tươi, mùi vị rất ngon, cậu ăn thử không?”
Có thể leo lên vị trí cục trưởng đồn cảnh sát khu vực thành phố, Hứa Đại Đầu không phải chỉ dựa vào may mắn, nếu như ông ta nghe còn không hiểu được lời Dư Tông Hoa nói, như vậy ông ta đã sớm bị nhấn chìm trong dòng lũ quan trường. Bí thư Dư người ta đã nói như vậy, câu sau còn đặc biệt hỏi ngược lại, rõ ràng đang ra lệnh đuổi khách.
Tuy rằng chuyện này chưa hoàn thành, nhưng nếu như mặt dày mày dạn ở lại nơi này, sẽ chỉ làm bí thư Dư người ta thêm chán ghét, cho nên Hứa Đại Đầu nhanh chóng suy nghĩ, lập tức nói: “Không, bí thư Dư không biết, tôi không ăn được thịt chó, bí thư Dư cứ ăn đi, tôi xin phép đi trước...” Nói ra lời này, trong lòng Hứa Đại Đầu âm thầm gầm thét: “Ai nói tôi không ăn thịt chó, tôi đặc biệt thích ăn thịt chó, các người giết chó của hai đứa cháu của tôi, ăn thịt chó của tôi, tôi còn không uống được chút nước canh nào, các người thật đáng giận mà!”
Hứa Đại Đầu đến chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ, không có ảnh hưởng tới tâm tình của người đang ăn, tất cả mọi người ăn uống thật vui vẻ, Dư Tông Hoa mời Lâm Côn lên lầu uống trà. Chỉ có hai người bọn họ, ngay cả Dư Chí Kiên cũng không có phần, Dư Chí Kiên không thể làm gì khác hơn là ở dưới lầu cùng mẹ chơi với Lâm Lâm, trên thực tế hai mẹ con bọn họ đều thích chơi với Lâm Lâm…
***
Bình luận facebook