Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122
Dư Tông Hoa không quá thích uống trà, nhưng không thể không thừa nhận, uống trà có thể dần dần thay đổi tính cách của một người, có thể làm cho một người từ từ trở nên trầm ổn hơn, giống như lá trà dần dần nở rộ.
Trong thư phòng của Dư Tông Hoa có không ít trà ngon, đều là bạn bè thân thiết tặng. Ông mở một gói trà Long Tĩnh Tây hồ nổi tiếng nhất năm này, sau khi bình trà được pha xong, trong thư phòng có mở điều hòa, sẽ không vì uống trà mà đổ mồ hôi. Dư Tông Hoa tự mình rót cho Lâm Côn một ly trà, sau đó rót cho mình, hai người uống với nhau một ly, Dư Tông Hoa cười nói: “Cháu trai à, cháu đừng khách khí, tự mình rót đi!”
Lâm Côn cũng rót cho mình một ly, lại rót đầy cho Dư Tông Hoa, cười nói: “Chú Dư, chú gọi cháu ra đây chắc là có việc...”
Dư Tông Hoa cười nói: “Thật ra cũng không có việc gì khác, chỉ muốn hỏi cháu một chút về chuyện của Khương Phong.”
“Khương Phong?” Lâm Côn hơi phản ứng, cười nói: “Chú Dư, chú nói là phó thị trưởng thành phố Trung Cảng?”
“Đúng!” Dư Tông Hoa mỉm cười nói: “Khương Phong lúc trước có gọi điện thoại cho chú mấy lần, đều bởi vì chuyện của cháu, bề ngoài cậu ta nói tình hình của cháu, nhưng trên thực tế là muốn móc nối quan hệ với chú.”
Dư Tông Hoa dừng lại một chút, Lâm Côn nhân cơ hội hỏi: “Chú Dư, vậy ý của chú là?”
Dư Tông Hoa nói: “Lâm Côn à, trước kia cháu đều ở trong quân đội, chắc là cháu không hiểu chuyện bên chính quyền địa phương. Mỗi một lãnh đạo đều phải bồi dưỡng thân tín của mình ở các địa phương, như vậy vị trí của mình mới có thể ổn định. Nếu như cháu thấy Khương Phong là người làm được việc, chú cũng có suy nghĩ bồi dưỡng anh ta.”
Lâm Côn cười nói: “Chú Dư, tiêu chuẩn chọn người của chú là gì?”
Dư Tông Hoa nghiêm túc nói: “Rất đơn giản, chỉ cần anh ta có đầu óc chính trị và năng lực, thật sự chịu làm việc vì người dân là đủ!”
Lâm Côn suy nghĩ một chút, nói: “Chú Dư, cháu vừa tới thành phố Trung Cảng không lâu, nhưng cũng nghe được không ít tin tức, Khương Phong đúng là lãnh đạo năng nổ có nhiệt huyết, rất nhiều sản nghiệp tại thành phố Trung Cảng đều do một tay anh ta phát triển. Hơn nữa cháu tiếp xúc với anh ta hai lần, xem như là một người có trí tuệ và hoài bão.”
Dư Tông Hoa cười nói: “Nếu là như vậy, trong lòng chú đã biết.”
Lâm Côn và Dư Tông Hoa đi xuống lầu, trên mặt hai người còn tươi cười vui vẻ, Vương Lan cười nói: “Lão Dư, hai người nói chuyện gì thế?”
Dư Tông Hoa cười nói: “Bí mật!”
Vương Lan liếc mắt lườm ông ta, nói: “Ông giấu bí mật cả đời đi, tôi mới không thèm hỏi.”
Dư Chí Kiên cười hỏi Dư Tông Hoa, nói: “Cha à, cha chuẩn bị xử lý Hứa Đại Đầu như thế nào?”
Dư Tông Hoa liếc Dư Chí Kiên, cười mắng: “Con đúng là sói dữ khinh người quá đáng, ăn thịt chó của người ta, đánh hai đứa cháu của người ta, còn muốn xử lý người ta hay sao?”
“Con chính là nhìn ông ta không thuận mắt, đầu thì to, mặt lại xấu như vậy, nếu như trong lúc thi hành nhiệm vụ gặp phải, con nhất định sẽ đánh nát đầu của ông ta!” Dư Chí Kiên cười nói.
“Con không thể nói chuyện nghiêm túc hay sao, người ta xấu thì thế nào, ảnh hưởng gì tới con hả?” Dư Tông Hoa tức giận răng dạy Dư Chí Kiên một trận.
Cơm tối cũng ăn ở nhà Dư Tông Hoa, ngày hôm nay trường mầm non sẽ ở lại thành phố Thẩm Dương này một ngày, sáng sớm mai sẽ quay lại thành phố Trung Cảng. Sau khi ăn bữa cơm tối phong phú, Dư Tông Hoa và Vương Lan giữ Lâm Côn và Lâm Lâm ở lại nhà mình một đêm. Dư Chí Kiên cũng hi vọng Lâm Côn có thể ngủ lại, buổi tối hai người bọn họ sẽ ôn chuyện, lòng tốt không thể chối từ, Lâm Côn không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Bình thường, buổi tối Lâm Lâm sẽ gọi điện thoại cho Sở Tĩnh Dao, sau đó là Lâm Côn điện thoại báo cáo hành trình ngày hôm nay. Đương nhiên anh nói đều là những chuyện rất bình thường, còn mấy chuyện như đánh nhau trước cửa hàng rượu, Lâm Côn sẽ không nói một chữ, chủ yếu bởi vì sợ Sở Tĩnh Dao ở thành phố Trung Cảng lo lắng.
Lâm Lâm cực kỳ ngoan ngoãn, biết buổi tối Lâm Côn muốn ôn chuyện với Dư Chí Kiên, cho nên cậu bé đi ngủ sớm, Hải Đông Thanh nhỏ không quen ngủ ở trong phòng, cho nên đậu trên lan can ngoài cửa sổ. Lâm Côn và Dư Chí Kiên lặng lẽ rời khỏi phòng, đi tới căn nhà nhỏ phía sau biệt thự, uống hai lon bia lạnh, vừa uống vừa trò chuyện.
Giữa hai người không có quá nhiều việc chung, nhưng đề tài câu chuyện lại không ít. Dư Chí Kiên nói với Lâm Côn chuyện ở quân khu Đông Bắc, Lâm Côn nói với anh ta về chuyện ở quân khu Mạc Bắc. Hai người đàn ông nói tới nửa đêm, lúc này điện thoại di động trong túi Lâm Côn đột nhiên đổ chuông, móc ra mới thấy được là Lý Xuân Sinh gọi tới. Lâm Côn nghe điện thoại hỏi xảy ra chuyện gì, Lý Xuân Sinh nói có chuyện gấp muốn gặp anh.
Lâm Côn kiên quyết nói vào điện thoại: “Nếu như là chuyện của Jenny, cậu cũng đừng gọi tôi tới giúp đỡ.”
Lý Xuân Sinh đau khổ cầu xin trong điện thoại: “Sư phụ, dù sao anh cũng phải cho tôi cơ hội nói một lần, tôi thật sự không lừa anh, Jenny thật sự có nỗi khổ tâm, cô ấy không phải loại gái hư hỏng như anh tưởng tượng.”
Sau khi Lý Xuân Sinh cầu xin nhiều lần, Lâm Côn không thể làm gì khác hơn là đồng ý gặp mặt Lý Xuân Sinh. Bảo Lý Xuân Sinh tới khu nhà ở của chính phủ gặp mình, không kịp để Lý Xuân Sinh ở đầu bên kia điện thoại kinh ngạc, Lâm Côn đã cúp điện thoại.
“Anh Côn, anh nhận đồ đệ sao?” Dư Chí Kiên cười nói.
“Đừng nói nữa, nhận một đồ đệ ngốc, thật sự không làm người ta bớt lo, giờ anh cũng có chút hối hận rồi.” Lâm Côn cười nói.
“Vậy tại sao anh lại nhận cậu ta?” Dư Chí Kiên cười nói.
“Haizz, là cậu không biết đó thôi, là thằng nhóc đó không ngừng quấn chặt lấy anh đến phát phiền, dán chặt lấy anh tới mức anh muốn ném tên kia xuống sông làm mồi cho cá.” Lâm Côn cười nói.
Dư Chí Kiên cười nói: “Anh Côn, người được anh nhận làm đồ đệ chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy, nhất định là cậu ta có điểm nào đó khác với người khác, chờ cậu ta tới, em nhất định thử cậu ta vài chiêu.”
Lâm Côn cười nói: “Chí Kiên, cậu đừng đoán lung tung, cậu ta không phải là người luyện võ, anh nhận cậu ta làm đồ đệ là vì nhìn thấy lòng cậu ta không xấu.”
Dư Chí Kiên cười nói: “Chỉ đơn giản như vậy sao?”
Lâm Côn cười nói: “Bọn anh ra ngoài ăn mì, tiền là cậu ấy trả, anh có thể có tư tâm gì chứ?”
Rất nhanh Lý Xuân Sinh đã tới, nhưng bị chặn ở bên ngoài không vào được, cuối cùng Dư Chí Kiên gọi điện thoại cho bảo vệ cổng, lúc này anh ta và Jenny mới được đi vào. Hai người được bảo vệ chỉ dẫn, tìm được tòa nhà riêng của Dư Tông Hoa, Lâm Côn và Dư Chí Kiên đã ngồi ở bàn đá ở gần cửa vào chờ đợi, nhìn thấy Lâm Côn, Lý Xuân Sinh lập tức kích động: “Sư phụ!” Kích động như thể sẽ chảy nước mắt bất cứ lúc nào.
“Động lòng với tôi rồi sao?” Lâm Côn cười hỏi, ánh mắt nhìn sang Jenny sau lưng Lý Xuân Sinh. Jenny cúi đầu, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy sự lo lắng của cô, cô không dám đối diện với ánh mắt của Lâm Côn.
“Sư phụ, chuyện này anh không thể trách Jenny, đám người kia quá vô lại, nuốt năm mươi vạn của tôi còn đòi tiền!” Lý Xuân Sinh căm giận nói.
“Cái gì?” Vẻ mặt Lâm Côn rùng mình, trừng mắt nhìn Lý Xuân Sinh: “Cậu con mẹ nó bị người ta lừa gạt năm mươi vạn rồi?” Nói xong, ánh mắt anh đột nhiên trở nên sắc bén nhìn về phía Jenny, lạnh lùng nói: “Cô định lừa gạt bao nhiêu tiền mới đủ?”
Jenny cúi đầu mím môi không nói lời nào, Lý Xuân Sinh nói: “Sư phụ, thật sự không phải như anh nghĩ đâu, Jenny vay nặng lãi để chữa bệnh cho cha cô ấy, không có tiền trả, cho nên mới giúp đám người kia đi...”
“Dừng, lời nói dối như vậy cậu cũng tin, đầu óc của cậu bị lừa đá rồi!” Lâm Côn đứng lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dùng tay vỗ vào đầu Lý Xuân Sinh. “Cậu không cảm thấy âm mưu như vậy rất giả sao, rõ ràng người ta tùy tiện nói một câu chuyện lừa cậu, trí thông minh của cậu đã thấp như thế, sau này đừng ra ngoài xã hội lăn lộn nữa!”
“Tôi có thể làm gì?” Lý Xuân Sinh nghiêm trang hỏi.
Lâm Côn vỗ đầu, nói: “Nghe tôi, cậu thành thật quay về khách sạn ôm Tô Hữu Bằng ngủ, chuyện khác đừng quản nữa, tiền cậu bị lừa gạt xem như đổ xuống sông xuống biển, sau này đừng để bị gạt lần nữa là được.”
“Sư phụ, thật sự không như anh nghĩ đâu!” Lý Xuân Sinh sốt ruột nói.
“Tôi không muốn nghe cậu nói nữa, cậu đi nhanh đi.” Lâm Côn khoát tay nói ra, hiện tại anh cảm thấy Lý Xuân Sinh này quá ngu ngốc, chỉ số thông minh thấp như vậy thì đừng ra ngoài xã hội lăn lộn, tránh bị người ta lừa gạt.
“Tôi không có nói dối!” Đột nhiên Jenny ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Côn, trong ánh mắt còn có nước mắt đảo quanh: “Anh có thể không tin tôi, nhưng anh không thể sỉ nhục tôi, tôi thật không có nói dối lừa gạt Xuân Sinh!”
Lâm Côn nhìn chằm chằm vào mắt Jenny trong năm giây, anh hơi nheo mắt giống như muốn nhìn thấu nội tâm của Jenny, nếu như vừa rồi cô nói dối, trong lòng cô nhất định sẽ khủng hoảng, nhưng cuối cùng Lâm Côn chỉ nhìn thấy tức giận, oán hận, kiên định trong mắt của cô.
Dựa theo cảm xúc biến hóa này, Jenny chắc chắn không có nói dối, hễ là chuyện gì cũng có trường hợp đặc biệt, nếu như Jenny sớm tiếp thu qua loại huấn luyện này, cô ta hoàn toàn có thể biểu hiện rất kiên định hoặc tức giận.
Lâm Côn cười lạnh, nói với Jenny: “Được, tôi tạm thời tin cô một lần, chỉ có điều, nếu sau này để tôi biết cô lừa tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cô và đồng bọn của các người đâu!”
Jenny nhìn Lâm Côn, trong ánh mắt mang theo một sự cảm kích, nhưng trong đó lại có chút mất mát thoáng qua, chỉ có điều lại bị Lâm Côn bắt được, vì vậy trong lòng anh càng tin tưởng Jenny không có nói sai.
Thấy Lâm Côn đồng ý, Lý Xuân Sinh lập tức vui mừng nói: “Tôi đã nói rồi, sư phụ không có khả năng không quan tâm đến tôi... Sư phụ, người đúng là sư phụ tốt mà!” Nói xong, lúc này cậu ta mới nhìn thấy Dư Chí Kiên đứng sau lưng Lâm Côn, hỏi Lâm Côn: “Sư phụ, người này chính là...”
Lâm Côn giới thiệu Lý Xuân Sinh và Dư Chí Kiên cho nhau, sau khi biết nhau, Lý Xuân Sinh lập tức đổi giọng gọi một tiếng ‘sư thúc’, Dư Chí Kiên cười ha hả, khen ngợi: “Anh Côn, đồ đệ của anh không tồi!”
Muốn chứng minh Jenny nói thật hay giả rất đơn giản, chỉ cần đi theo cô về nhà là biết, lại liên hệ với cảnh sát địa phương, tìm hồ sơ hộ tịch liên quan, trên cơ bản đã có thể xác định thân thế của Jenny.
Nhà của Jenny ở Thẩm Dương, chẳng qua là một khu dân cư nghèo, Dư Chí Kiên lên lầu nói với mẹ mình một tiếng, bảo Vương Lan buổi tối chăm sóc Lâm Lâm, sau đó lại lái chiếc Toyota Prado chở Lâm Côn, Lý Xuân Sinh, Jenny đi tới nhà của Jenny…
Trong thư phòng của Dư Tông Hoa có không ít trà ngon, đều là bạn bè thân thiết tặng. Ông mở một gói trà Long Tĩnh Tây hồ nổi tiếng nhất năm này, sau khi bình trà được pha xong, trong thư phòng có mở điều hòa, sẽ không vì uống trà mà đổ mồ hôi. Dư Tông Hoa tự mình rót cho Lâm Côn một ly trà, sau đó rót cho mình, hai người uống với nhau một ly, Dư Tông Hoa cười nói: “Cháu trai à, cháu đừng khách khí, tự mình rót đi!”
Lâm Côn cũng rót cho mình một ly, lại rót đầy cho Dư Tông Hoa, cười nói: “Chú Dư, chú gọi cháu ra đây chắc là có việc...”
Dư Tông Hoa cười nói: “Thật ra cũng không có việc gì khác, chỉ muốn hỏi cháu một chút về chuyện của Khương Phong.”
“Khương Phong?” Lâm Côn hơi phản ứng, cười nói: “Chú Dư, chú nói là phó thị trưởng thành phố Trung Cảng?”
“Đúng!” Dư Tông Hoa mỉm cười nói: “Khương Phong lúc trước có gọi điện thoại cho chú mấy lần, đều bởi vì chuyện của cháu, bề ngoài cậu ta nói tình hình của cháu, nhưng trên thực tế là muốn móc nối quan hệ với chú.”
Dư Tông Hoa dừng lại một chút, Lâm Côn nhân cơ hội hỏi: “Chú Dư, vậy ý của chú là?”
Dư Tông Hoa nói: “Lâm Côn à, trước kia cháu đều ở trong quân đội, chắc là cháu không hiểu chuyện bên chính quyền địa phương. Mỗi một lãnh đạo đều phải bồi dưỡng thân tín của mình ở các địa phương, như vậy vị trí của mình mới có thể ổn định. Nếu như cháu thấy Khương Phong là người làm được việc, chú cũng có suy nghĩ bồi dưỡng anh ta.”
Lâm Côn cười nói: “Chú Dư, tiêu chuẩn chọn người của chú là gì?”
Dư Tông Hoa nghiêm túc nói: “Rất đơn giản, chỉ cần anh ta có đầu óc chính trị và năng lực, thật sự chịu làm việc vì người dân là đủ!”
Lâm Côn suy nghĩ một chút, nói: “Chú Dư, cháu vừa tới thành phố Trung Cảng không lâu, nhưng cũng nghe được không ít tin tức, Khương Phong đúng là lãnh đạo năng nổ có nhiệt huyết, rất nhiều sản nghiệp tại thành phố Trung Cảng đều do một tay anh ta phát triển. Hơn nữa cháu tiếp xúc với anh ta hai lần, xem như là một người có trí tuệ và hoài bão.”
Dư Tông Hoa cười nói: “Nếu là như vậy, trong lòng chú đã biết.”
Lâm Côn và Dư Tông Hoa đi xuống lầu, trên mặt hai người còn tươi cười vui vẻ, Vương Lan cười nói: “Lão Dư, hai người nói chuyện gì thế?”
Dư Tông Hoa cười nói: “Bí mật!”
Vương Lan liếc mắt lườm ông ta, nói: “Ông giấu bí mật cả đời đi, tôi mới không thèm hỏi.”
Dư Chí Kiên cười hỏi Dư Tông Hoa, nói: “Cha à, cha chuẩn bị xử lý Hứa Đại Đầu như thế nào?”
Dư Tông Hoa liếc Dư Chí Kiên, cười mắng: “Con đúng là sói dữ khinh người quá đáng, ăn thịt chó của người ta, đánh hai đứa cháu của người ta, còn muốn xử lý người ta hay sao?”
“Con chính là nhìn ông ta không thuận mắt, đầu thì to, mặt lại xấu như vậy, nếu như trong lúc thi hành nhiệm vụ gặp phải, con nhất định sẽ đánh nát đầu của ông ta!” Dư Chí Kiên cười nói.
“Con không thể nói chuyện nghiêm túc hay sao, người ta xấu thì thế nào, ảnh hưởng gì tới con hả?” Dư Tông Hoa tức giận răng dạy Dư Chí Kiên một trận.
Cơm tối cũng ăn ở nhà Dư Tông Hoa, ngày hôm nay trường mầm non sẽ ở lại thành phố Thẩm Dương này một ngày, sáng sớm mai sẽ quay lại thành phố Trung Cảng. Sau khi ăn bữa cơm tối phong phú, Dư Tông Hoa và Vương Lan giữ Lâm Côn và Lâm Lâm ở lại nhà mình một đêm. Dư Chí Kiên cũng hi vọng Lâm Côn có thể ngủ lại, buổi tối hai người bọn họ sẽ ôn chuyện, lòng tốt không thể chối từ, Lâm Côn không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Bình thường, buổi tối Lâm Lâm sẽ gọi điện thoại cho Sở Tĩnh Dao, sau đó là Lâm Côn điện thoại báo cáo hành trình ngày hôm nay. Đương nhiên anh nói đều là những chuyện rất bình thường, còn mấy chuyện như đánh nhau trước cửa hàng rượu, Lâm Côn sẽ không nói một chữ, chủ yếu bởi vì sợ Sở Tĩnh Dao ở thành phố Trung Cảng lo lắng.
Lâm Lâm cực kỳ ngoan ngoãn, biết buổi tối Lâm Côn muốn ôn chuyện với Dư Chí Kiên, cho nên cậu bé đi ngủ sớm, Hải Đông Thanh nhỏ không quen ngủ ở trong phòng, cho nên đậu trên lan can ngoài cửa sổ. Lâm Côn và Dư Chí Kiên lặng lẽ rời khỏi phòng, đi tới căn nhà nhỏ phía sau biệt thự, uống hai lon bia lạnh, vừa uống vừa trò chuyện.
Giữa hai người không có quá nhiều việc chung, nhưng đề tài câu chuyện lại không ít. Dư Chí Kiên nói với Lâm Côn chuyện ở quân khu Đông Bắc, Lâm Côn nói với anh ta về chuyện ở quân khu Mạc Bắc. Hai người đàn ông nói tới nửa đêm, lúc này điện thoại di động trong túi Lâm Côn đột nhiên đổ chuông, móc ra mới thấy được là Lý Xuân Sinh gọi tới. Lâm Côn nghe điện thoại hỏi xảy ra chuyện gì, Lý Xuân Sinh nói có chuyện gấp muốn gặp anh.
Lâm Côn kiên quyết nói vào điện thoại: “Nếu như là chuyện của Jenny, cậu cũng đừng gọi tôi tới giúp đỡ.”
Lý Xuân Sinh đau khổ cầu xin trong điện thoại: “Sư phụ, dù sao anh cũng phải cho tôi cơ hội nói một lần, tôi thật sự không lừa anh, Jenny thật sự có nỗi khổ tâm, cô ấy không phải loại gái hư hỏng như anh tưởng tượng.”
Sau khi Lý Xuân Sinh cầu xin nhiều lần, Lâm Côn không thể làm gì khác hơn là đồng ý gặp mặt Lý Xuân Sinh. Bảo Lý Xuân Sinh tới khu nhà ở của chính phủ gặp mình, không kịp để Lý Xuân Sinh ở đầu bên kia điện thoại kinh ngạc, Lâm Côn đã cúp điện thoại.
“Anh Côn, anh nhận đồ đệ sao?” Dư Chí Kiên cười nói.
“Đừng nói nữa, nhận một đồ đệ ngốc, thật sự không làm người ta bớt lo, giờ anh cũng có chút hối hận rồi.” Lâm Côn cười nói.
“Vậy tại sao anh lại nhận cậu ta?” Dư Chí Kiên cười nói.
“Haizz, là cậu không biết đó thôi, là thằng nhóc đó không ngừng quấn chặt lấy anh đến phát phiền, dán chặt lấy anh tới mức anh muốn ném tên kia xuống sông làm mồi cho cá.” Lâm Côn cười nói.
Dư Chí Kiên cười nói: “Anh Côn, người được anh nhận làm đồ đệ chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy, nhất định là cậu ta có điểm nào đó khác với người khác, chờ cậu ta tới, em nhất định thử cậu ta vài chiêu.”
Lâm Côn cười nói: “Chí Kiên, cậu đừng đoán lung tung, cậu ta không phải là người luyện võ, anh nhận cậu ta làm đồ đệ là vì nhìn thấy lòng cậu ta không xấu.”
Dư Chí Kiên cười nói: “Chỉ đơn giản như vậy sao?”
Lâm Côn cười nói: “Bọn anh ra ngoài ăn mì, tiền là cậu ấy trả, anh có thể có tư tâm gì chứ?”
Rất nhanh Lý Xuân Sinh đã tới, nhưng bị chặn ở bên ngoài không vào được, cuối cùng Dư Chí Kiên gọi điện thoại cho bảo vệ cổng, lúc này anh ta và Jenny mới được đi vào. Hai người được bảo vệ chỉ dẫn, tìm được tòa nhà riêng của Dư Tông Hoa, Lâm Côn và Dư Chí Kiên đã ngồi ở bàn đá ở gần cửa vào chờ đợi, nhìn thấy Lâm Côn, Lý Xuân Sinh lập tức kích động: “Sư phụ!” Kích động như thể sẽ chảy nước mắt bất cứ lúc nào.
“Động lòng với tôi rồi sao?” Lâm Côn cười hỏi, ánh mắt nhìn sang Jenny sau lưng Lý Xuân Sinh. Jenny cúi đầu, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy sự lo lắng của cô, cô không dám đối diện với ánh mắt của Lâm Côn.
“Sư phụ, chuyện này anh không thể trách Jenny, đám người kia quá vô lại, nuốt năm mươi vạn của tôi còn đòi tiền!” Lý Xuân Sinh căm giận nói.
“Cái gì?” Vẻ mặt Lâm Côn rùng mình, trừng mắt nhìn Lý Xuân Sinh: “Cậu con mẹ nó bị người ta lừa gạt năm mươi vạn rồi?” Nói xong, ánh mắt anh đột nhiên trở nên sắc bén nhìn về phía Jenny, lạnh lùng nói: “Cô định lừa gạt bao nhiêu tiền mới đủ?”
Jenny cúi đầu mím môi không nói lời nào, Lý Xuân Sinh nói: “Sư phụ, thật sự không phải như anh nghĩ đâu, Jenny vay nặng lãi để chữa bệnh cho cha cô ấy, không có tiền trả, cho nên mới giúp đám người kia đi...”
“Dừng, lời nói dối như vậy cậu cũng tin, đầu óc của cậu bị lừa đá rồi!” Lâm Côn đứng lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dùng tay vỗ vào đầu Lý Xuân Sinh. “Cậu không cảm thấy âm mưu như vậy rất giả sao, rõ ràng người ta tùy tiện nói một câu chuyện lừa cậu, trí thông minh của cậu đã thấp như thế, sau này đừng ra ngoài xã hội lăn lộn nữa!”
“Tôi có thể làm gì?” Lý Xuân Sinh nghiêm trang hỏi.
Lâm Côn vỗ đầu, nói: “Nghe tôi, cậu thành thật quay về khách sạn ôm Tô Hữu Bằng ngủ, chuyện khác đừng quản nữa, tiền cậu bị lừa gạt xem như đổ xuống sông xuống biển, sau này đừng để bị gạt lần nữa là được.”
“Sư phụ, thật sự không như anh nghĩ đâu!” Lý Xuân Sinh sốt ruột nói.
“Tôi không muốn nghe cậu nói nữa, cậu đi nhanh đi.” Lâm Côn khoát tay nói ra, hiện tại anh cảm thấy Lý Xuân Sinh này quá ngu ngốc, chỉ số thông minh thấp như vậy thì đừng ra ngoài xã hội lăn lộn, tránh bị người ta lừa gạt.
“Tôi không có nói dối!” Đột nhiên Jenny ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Côn, trong ánh mắt còn có nước mắt đảo quanh: “Anh có thể không tin tôi, nhưng anh không thể sỉ nhục tôi, tôi thật không có nói dối lừa gạt Xuân Sinh!”
Lâm Côn nhìn chằm chằm vào mắt Jenny trong năm giây, anh hơi nheo mắt giống như muốn nhìn thấu nội tâm của Jenny, nếu như vừa rồi cô nói dối, trong lòng cô nhất định sẽ khủng hoảng, nhưng cuối cùng Lâm Côn chỉ nhìn thấy tức giận, oán hận, kiên định trong mắt của cô.
Dựa theo cảm xúc biến hóa này, Jenny chắc chắn không có nói dối, hễ là chuyện gì cũng có trường hợp đặc biệt, nếu như Jenny sớm tiếp thu qua loại huấn luyện này, cô ta hoàn toàn có thể biểu hiện rất kiên định hoặc tức giận.
Lâm Côn cười lạnh, nói với Jenny: “Được, tôi tạm thời tin cô một lần, chỉ có điều, nếu sau này để tôi biết cô lừa tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cô và đồng bọn của các người đâu!”
Jenny nhìn Lâm Côn, trong ánh mắt mang theo một sự cảm kích, nhưng trong đó lại có chút mất mát thoáng qua, chỉ có điều lại bị Lâm Côn bắt được, vì vậy trong lòng anh càng tin tưởng Jenny không có nói sai.
Thấy Lâm Côn đồng ý, Lý Xuân Sinh lập tức vui mừng nói: “Tôi đã nói rồi, sư phụ không có khả năng không quan tâm đến tôi... Sư phụ, người đúng là sư phụ tốt mà!” Nói xong, lúc này cậu ta mới nhìn thấy Dư Chí Kiên đứng sau lưng Lâm Côn, hỏi Lâm Côn: “Sư phụ, người này chính là...”
Lâm Côn giới thiệu Lý Xuân Sinh và Dư Chí Kiên cho nhau, sau khi biết nhau, Lý Xuân Sinh lập tức đổi giọng gọi một tiếng ‘sư thúc’, Dư Chí Kiên cười ha hả, khen ngợi: “Anh Côn, đồ đệ của anh không tồi!”
Muốn chứng minh Jenny nói thật hay giả rất đơn giản, chỉ cần đi theo cô về nhà là biết, lại liên hệ với cảnh sát địa phương, tìm hồ sơ hộ tịch liên quan, trên cơ bản đã có thể xác định thân thế của Jenny.
Nhà của Jenny ở Thẩm Dương, chẳng qua là một khu dân cư nghèo, Dư Chí Kiên lên lầu nói với mẹ mình một tiếng, bảo Vương Lan buổi tối chăm sóc Lâm Lâm, sau đó lại lái chiếc Toyota Prado chở Lâm Côn, Lý Xuân Sinh, Jenny đi tới nhà của Jenny…
Bình luận facebook