• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa (2 Viewers)

  • Chương 128

Phùng Giai Tuệ nói xong, trên gương mặt xinh đẹp đầy vẻ bất đắc dĩ và đau buồn, đôi mắt tuyệt đẹp của cô nhìn về phía Lâm Côn đong đầy nước mắt, khiến người ta nhìn vào, trong lòng không nhịn được muốn yêu thương cô.

Lâm Côn trầm tư một lát, sau đó nhìn Phùng Giai Tuệ mỉm cười nói: “Cô giáo Phùng, bao giờ thì cô về nhà?”

Phùng Giai Tuệ nói: “Ngày mai.”

Lâm Côn cười nói: “Tôi sẽ về cùng với cô.”

Phùng Giai Tuệ không hiểu nhìn về phía Lâm Côn, cô không biết Lâm Côn muốn làm thế nào, Lâm Côn cười nói với cô: “Tôi trở về với cô một chuyến, ngược lại tôi muốn xem thử kẻ lưu manh vô lại này và người cha của anh ta sẽ vô lại tới mức nào.”

Phùng Giai Tuệ mơ hồ có chút lo lắng nói: “Cha của Lâm Lâm, Vu Lượng và cha anh ta là Vu Đại Xuyên nổi tiếng ác bá ở trong trấn chúng tôi, anh theo tôi trở về như vậy, tôi sợ đến lúc đó bọn họ sẽ làm gì anh...”

Lâm Côn cười nói: “Yên tâm đi cô giáo Phùng, tôi tự có sắp xếp.”

Lâm Côn lái xe trở lại khu nhà ở của chính quyền thành phố, Dư Chí Kiên còn chưa ngủ, đang ngồi ở dưới cái cây liễu già trước cửa hút thuốc. Lâm Côn từ trên xe bước xuống, cười nói: “Thắng nhóc này, tại sao cậu vẫn còn chưa ngủ?”

Dư Chí Kiên cười nói: “Vừa rồi em bị cha em giáo dục tư tưởng một trận, ngủ không được mới đi ra hút điếu thuốc.” Anh ta cười thần bí nhìn Lâm Côn nói: “Anh Côn, anh đi trước sau không đến nửa giờ, anh cũng quá nhanh đi? Em nhớ trước đây anh đã nói với em, anh cái gì mà sẽ không gục ngã cơ mà?”

Lâm Côn cười mắng một câu: “Thằng nhóc cậu không thể nói chuyện đứng đắn hay sao?”

Dư Chí Kiên lại nói: “Hì hì, anh Côn, chúng ta đều là sói, cần gì phải giả cừu?”

Lâm Côn cười nói: “Ngày mai cậu có việc gì bận không? Không có chuyện gì thì đi với anh một chuyến xuống nông thôn?”

Vẻ mặt Dư Chí Kiên lập tức như đưa đám nói: “Anh Côn, ngày mai sợ rằng thật sự không đi được, em phải quay về quân đội để chấp hành nhiệm vụ, một nhóm đặc công Châu Âu lẻn vào trong Đại Sơn của quân khu chúng ta, em phải dẫn người đi bắt bọn họ ra!”

“Một nhóm sao?” Lâm Côn hơi kinh ngạc.

“Đúng vậy, lúc chập tối em vừa nhận được tin tức tình báo, hiện tại toàn thế giới thoạt nhìn như hòa bình phồn vinh, nhưng giữa các cường quốc đều ngầm đấu đá lẫn nhau. Tin tức tình báo nói nhóm đặc công Châu Âu này tới tìm hiểu nội tình của quân khu thành phố Thẩm Dương, nhưng em cảm thấy khẳng định không đơn giản như vậy, phải nhanh chóng bắt bọn họ ra mới được!”

“Ừ...” Lâm Côn nói: “Nếu là vì tìm hiểu nội tình của quân khu Thẩm Dương thì chỉ cần phái hai đặc công tinh anh là được, nếu phái một nhóm đặc công qua lại khẳng định có mục đích khác.”

“Anh Côn, ngày mai anh muốn đi xuống nông thôn sao?” Dư Chí Kiên hỏi lại.

“Chủ nhiệm lớp của Lâm Lâm gặp phải chút phiền phức, anh đi qua hỗ trợ giải quyết một chút.” Lâm Côn cười nói.

“Chuyện vướng tay vướng chân sao?” Dư Chí Kiên hỏi.

“Chỉ là một bí thư đảng ủy trấn và con trai vô lại của ông ta thôi, không có gì đáng nói cả.” Lâm Côn cười nói.

“Bí thư đảng ủy trấn?” Dư Chí Kiên lập tức mắng: “Hiện tại đám quan chức ở những địa phương kia đều thối nát, ỷ vào núi cao hoàng đế xa, mỗi người đều xem mình là vua một cõi, không khác gì chư hầu cổ đại. Bây giờ không phải đang thịnh hành một câu nói sao, quan nhỏ tham lớn, phải trị bọn họ mới được!”

Dư Chí Kiên lại nói tiếp: “Anh Côn, như vậy đi. Anh hãy đi trước, để cho cha em đánh trận phía sau, tranh thủ dọn sạch sẽ đám sâu mọt trên trấn nhỏ đó!”

Lâm Côn gật đầu cười nói: “Được!”

Lâm Côn về phòng, nằm ở trên giường lại suy nghĩ một chuyện khác, từ khi đi du lịch cùng trường mầm non đến bây giờ đã một tuần lễ, nếu như ngày mai anh theo Phùng Giai Tuệ về quê, thì không thể dẫn theo Lâm Lâm được, bởi vì anh khẳng định phải nói chuyện với Sở Tĩnh Dao, quan trọng là Sở Tĩnh Dao có đồng ý không?

Trời vừa sáng, Lâm Côn đã thức dậy rửa mặt, Lâm Lâm vẫn còn ngủ say trên giường. Mấy ngày qua thằng nhóc này chơi mệt, Hải Đông Thanh nhỏ ngược lại đặc biệt có tinh thần, sau khi nhìn thấy Lâm Côn thức dậy thì nó lại đầy sức sống đi theo bên cạnh anh, đã nhìn thấy chó con dính người, nhưng ít có người nào thấy được Hải Đông Thanh dính người như thế.

Rửa mặt xong, Lâm Côn đứng ở trước cái gương trong phòng, nhìn mình mỉm cười, sau đó tập luyện nói: “Tĩnh Dao, buổi sáng tốt lành... Là như vậy, trong nhà cô giáo Phùng chủ nhiệm lớp của Lâm Lâm có chuyện, anh đã hứa đi giúp đỡ người ta, cho nên không thể lập tức dẫn Lâm Lâm quay về thành phố Trung Cảng, hi vọng em có thể...”

Lâm Côn đột nhiên lại lắc đầu tự nói: “Có thể đồng ý sao? Ôi... khẳng định là không thể đồng ý rồi.” Trong khi anh thấy hết đường xoay xở, điện thoại di động trong tay anh đột nhiên đổ chuông, không ngờ là Sở Tĩnh Dao gọi tới. Đây thật đúng là trong đầu nghĩ cái gì thì cái đó tới, chẳng qua anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, trong nháy mắt chỉ huy Lâm của chúng ta bừng tỉnh, ý thức được một chuyện đáng sợ, anh lại là một người sợ vợ sao?

Không chuẩn bị sẵn sàng cũng phải nghe điện thoại thôi!

Lâm Côn nghe điện thoại, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm vừa luyện thử, nói: “Tĩnh Dao, buổi sáng tốt lành...”

Trong điện thoại, Sở Tĩnh Dao sửng sốt hai giây, rõ ràng cô cảm thấy không quen với giọng nói tự dưng trở nên khách khí của Lâm Côn.

Sở Tĩnh Dao không nói lời nào, Lâm Côn cũng không nói một lời nào, cái này gọi là gì nhỉ, địch không động ta không động, ai động người đó chết trước.

Cuối cùng vẫn là Sở Tĩnh Dao nói chuyện trước, giọng nói của cô nghe rất bình tĩnh: “Hôm nay em sẽ đến Thẩm Dương công tác, anh tạm thời đừng dẫn Lâm Lâm quay về Trung Cảng, hai giờ sau chúng ta gặp mặt ở khách sạn XX.”

Trong lòng Lâm Côn lập tức vui mừng, đây thật đúng là ông trời cũng giúp anh mà. Anh đang lo không biết nên nói với Sở Tĩnh Dao thế nào về việc không về Trung Cảng, Sở Tĩnh Dao lại tới Thẩm Dương công tác, anh lập tức thoải mái đồng ý nói: “Được, vợ à, hai giờ sau gặp!”

Có lẽ nghe được giọng điệu của Lâm Côn không đúng, Sở Tĩnh Dao lập tức hoài nghi hỏi một câu: “Con trai em vẫn khỏe chứ?”

“Yên tâm, rất khỏe!”

Anh vừa cúp điện thoại, Lâm Lâm mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy, dụi đôi mắt còn ngái ngủ hỏi: “Cha, là mẹ gọi tới sao?”

Lâm Côn cười nói: “Đúng vậy, mẹ con tới Thẩm Dương công tác, hai giờ sau sẽ đến đây.”

Lâm Lâm lập tức vui sướng hoan hô, vẻ buồn ngủ trên mặt cậu bé đã lập tức biến mất không thấy bóng dáng, nói: “Quá tốt, con sẽ lập tức có thể nhìn thấy mẹ rồi!” Hơn một tuần lễ không gặp mẹ khiến cho cậu nhóc rất nhớ mẹ.

Vợ chồng Dư Tông Hoa đều có thói quen dậy sớm, đây là thói quen từ khi bọn họ còn trẻ, người thế hệ trước như bọn họ không giống với người trẻ tuổi bây giờ, bọn họ lớn lên trong cuộc sống phải chịu khổ sở, một ít thói quen sinh hoạt ở thời điểm đó đến nay vẫn in thật sâu ở trong xương cốt bọn họ.

Lúc Lâm Côn dẫn Lâm Lâm xuống lầu, vợ chồng Dư Tông Hoa đang ngồi ở trong phòng ăn chờ hai cha con xuống ăn sáng. Dư Tông Hoa đeo kính mắt, trong tay đang cầm một tờ báo buổi sáng của ngày hôm nay, Vương Lan ở bên cạnh chuẩn bị chén đũa, chẳng qua không thấy bóng dáng của Dư Chí Kiên.

Thấy Lâm Côn và Lâm Lâm đi xuống, Dư Tông Hoa buông tờ báo ra, cười hỏi Lâm Lâm: “Cháu trai, đêm qua ngủ thế nào?”

Tính cách của Lâm Lâm vốn không rụt rè, lại thêm hôm qua đã ở đây một ngày nên thoải mái cười nói với Dư Tông Hoa: “Ông nội Dư, đêm qua cháu ngủ rất ngon, còn mơ một giấc mơ đẹp nữa ạ.”

“Mơ à? Lâm Lâm mơ thấy gì vậy?” Vương Lan cười hỏi.

Cậu nhóc Lâm Lâm nghiêm túc nói: “Cháu mơ khắp nơi trong phòng đều là đồ chơi, có Transformers, có oto biến hìmh, còn có mèo máy và chuột Mickey, còn có siêu nhân biết đi...”

“Cháu xem đây là cái gì này?” Vương Lan lấy từ dưới bàn lên một bộ đồ chơi ghép hình, phía trên in hình một bầy cừu và hai con sói, Lâm Lâm vừa nhìn lập tức vui mừng kêu lên. “Là cừu vui vẻ và sói xám!”

“Cháu có thích không?” Vương Lan cười hỏi.

“Cháu thích ạ!” Lâm Lâm hưng phấn nói.

“Vậy cái này tặng cho Lâm Lâm.” Vương Lan cười nói.

Lâm Lâm không có lập tức qua nhận món đồ chơi mà ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn nhìn về phía Lâm Côn, Lâm Côn cười nói: “Lâm Lâm, nên nói cái gì nào?”

Lâm Lâm lập tức kịp phản ứng, quay đầu nói với Vương Lan: “Cháu cảm ơn bà nội!”

Lâm Côn buông tay cậu nhóc ra, cười nói: “Đi đi.”

Lâm Lâm vui vẻ chạy về phía Vương Lan.

Lâm Côn ngồi xuống ăn sáng, anh nhìn hai bên rồi nói với Dư Tông Hoa: “Chú Dư, sao Chí Kiên còn chưa xuống vậy?”

Dư Tông Hoa nói: “Trời chưa sáng nó đã đi rồi, nó nói trong quân khu có nhiệm vụ khẩn cấp cần trở về một chuyến. Trước khi đi nó có nhờ chú chuyển đưa khóa xe lại cho cháu, còn nói với chú về chuyện của một bí thư đảng ủy trấn. Côn Tử, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”

Lâm Côn cười nhận chìa khóa xe, có xe đi tới quê của Phùng Giai Tuệ cũng dễ dàng hơn, sau đó tạm nói sơ qua về chuyện của Phùng Giai Tuệ cho Dư Tông Hoa nghe một lần. Sau khi Dư Tông Hoa nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, giọng điệu căm hận nói: “Hiện tại quan chức ở các địa phương nhỏ này quả thực quá càn rỡ!”

Dư Tông Hoa hơi trầm ngâm một lát, sau đó nói tiếp: “Côn Tử, hai ngày tới trong tỉnh còn có một hội nghị quan trọng, chờ hội nghị kết thúc chú sẽ lập tức tổ chức một lần điều tra ngầm, đích thân dẫn người của Ủy ban kiểm tra kỷ luật đi qua đó một chuyến!”

Lâm Côn cười nói: “Vậy thật sự phải cám ơn chú Dư.”

Dư Tông Hoa cố ý xụ mặt xuống, nói: “Thằng nhóc cháu còn khách khí với chú Dư làm gì, lại nói đây cũng không phải chỉ là chuyện riêng của cháu mà còn vì loại bỏ những con sâu mọt trong đảng chúng ta, tinh lọc tổ chức trong đảng, trả lại cho dân chúng địa phương một chính phủ trong sách vì nhân dân.”

Lâm Côn cười nói vâng, Vương Lan ở một bên nói: “Tôi nói này lão Dư, bữa sáng đang yên đang lành, ông nói giọng quan với cháu nó làm gì, nếu tôi là ông, tôi sẽ nhanh chóng ăn xong còn đi họp, cuộc họp kết thúc sẽ đi tới đưa bí thư đảng ủy trấn kia trừng trị theo pháp luật.”

Dư Tông Hoa lặng lẽ cười nói: “Đồng chí Vương Lan dạy rất đúng.”

Bữa ăn sáng trôi qua trong sự hòa thuận và vui vẻ, Vương Lan đặc biệt sai thím Lưu chuẩn bị hai miếng thịt bò tươi cho Hải Đông Thanh ăn. Sau khi ăn xong bữa sáng Lâm Côn liền tạm biệt vợ chồng Dư Tông Hoa, hai người vô cùng lưu luyến, chủ yếu là hai người rất thích Lâm Lâm, cậu nhóc này trắng trẻo đáng yêu lại hiểu chuyện khiến người ta yêu thích. Cái miệng nhỏ nhắn còn nói ngọt làm trái tim của hai người muốn tan chảy, hai người nhìn Lâm Lâm liền suy nghĩ, không biết tới khi nào thì thằng con trai không khiến mình bớt lo kia mới có thể mang về một đứa cháu trai như vậy chứ?

Lâm Côn lái chiếc xe do Dư Chí Kiên để lại, chở Lâm Lâm và Hải Đông Thanh đi tới khách sạn nơi Sở Tĩnh Dao hẹn gặp, bây giờ còn chưa tới giờ hẹn, hai cha con lại ngồi ở trong xe chờ Sở Tĩnh Dao, đợi khoảng chừng hơn mười phút bọn họ mới nhìn thấy một chiếc xe dừng ở cửa chính của khách sạn, Sở Tĩnh Dao mặc bộ đồ công sở màu đỏ từ trên xe bước xuống, đi cùng với cô là người đàn ông trung tuổi béo mập bụng phệ…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Trở Về
  • Bán Thân Cho Tư Bản
Chương 89-90
Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom