Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127
Ba người Lâm Côn, Dư Chí Kiên, Lý Xuân Sinh từ trong đồn cảnh sát đi ra, Hứa Đại Đầu Cục trưởng Cục cảnh sát khu Hoàng Cô tự mình hộ tống, dọc đường đi dáng vẻ ông ta cẩn thận từng li từng tí, ân cần giống như là tiểu thái giám lo cho hoàng đế vậy.
Hứa Đại Đầu lệnh cho lái xe của mình đưa ba người Lâm Côn rời đi, trước đó Hứa Đại Đầu còn cặn dặn người tài xế nói: “Đi tới khu nhà ở của chính quyền thành phố...”
Dư Chí Kiên cười ngắt lời nói: “Hứa Đại Đầu, tại sao tôi muốn đi đâu cũng phải chờ ông chỉ điểm vậy?”
Hứa Đại Đầu lập tức sợ hãi nói: “Không, không, không, tôi làm sao dám chỉ điểm cho cậu Dư được, chẳng qua tôi cho rằng cậu Dư muốn về nhà.”
Dư Chí Kiên thản nhiên cười, nói với người lái xe: “Đến vũ trường Phi Tường!”
Trước khi tới đây Hứa Đại Đầu đã hỏi thăm cặn kẽ đầu đuôi câu chuyện, vừa nghe Dư Chí Kiên nói muốn đi vũ trường Phi Tường, trong lòng của ông ta lại lo lắng, xem ra cậu Dư người ta không muốn bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy. Tuy nhiên ông ta suy nghĩ lại một chút, thấy mình khẩn trương làm quái gì, cậu Dư người ta thích làm thế nào thì làm, dù sao có chuyện gì xảy ra cũng không tới lượt ông ta gánh trách nhiệm.
Dư Chí Kiên quay đầu nhìn Lâm Côn cười nói: “Anh Côn, anh không phải nói muốn một mồi lửa đốt cháy chỗ đó sao? Ban đêm ở thành phố Thẩm Dương này quá yên tĩnh, chúng ta lập tức qua cho nó một mồi lửa, cho thành phố này có thêm chút không khí.”
Lâm Côn lạnh nhạt cười: “Ý kiến hay!”
Chiếc Audi màu đen chở ba người Lâm Côn rời khỏi đồn cảnh sát, cảm xúc trên mặt Hứa Đại Đầu cứng đờ, hai cấp dưới đứng ở bên người ông ta cũng kinh hãi, đốt vũ trường chỉ vì muốn tăng thêm không khí cho bầu trời đêm yên tĩnh của Thẩm Dương sao? Người này phải có quyền thế đến mức nào mới có khả năng tùy hứng như vậy chứ?!
Chiếc xe Audi dừng ở cửa của vũ trường Phi Tường, ba người Lâm Côn từ trên xe bước xuống. Lý Xuân Sinh đi tới bên cạnh Lâm Côn, hỏi: “Sư phụ, chúng ta thật sự phải đốt chỗ này sao?”
Lý Xuân Sinh cũng là người từng trải trong xã hội, nhưng nếu thật sự muốn đốt một vũ trường cho hả giận, anh ta thật sự chưa từng gặp.
Dư Chí Kiên tươi cười móc điếu thuốc lá ra, đưa cho Lâm Côn và Lý Xuân Sinh, sau đó tự mình lấy một điếu ngậm ở trong miệng, cười nói với Lý Xuân Sinh: “Xuân Sinh à, lẽ nào cậu còn không biết tính tình của sư phụ mình hay sao? Anh ấy nói một là một.” Anh lại nói với Lâm Côn: “Anh Côn, anh nói xem chúng ta nên đốt thế nào?”
Lâm Côn châm điếu thuốc, rít một hơi lại nhìn Dư Chí Kiên đang hăng hái bừng bừng chờ anh ra lệnh một tiếng sẽ đốt vũ trường Phi Tường. “Chí Kiên, anh không thể thật sự đốt nơi này được, làm hình thức là đủ.”
Dư Chí Kiên và Lý Xuân Sinh đồng thời nhìn về phía Lâm Côn, trên mặt hai người đều tỏ vẻ khó hiểu. Dư Chí Kiên lại vô cùng kinh ngạc, ở trong nhận thức của anh ta, từ trước tới nay anh Côn nói một là một, nếu trước đó đã nói muốn qua đốt vũ trường Phi Tường này, như vậy vũ trường này nhất định sẽ biến thành màu xám mới thôi...
Lâm Côn không giải thích thêm với hai người, anh móc một cái khăn giấy từ trong túi ra, đứng ở cửa vũ trường Phi Tường đốt, ném xuống mặt đất, sau đó xoay người nói với hai người đang nhìn mình: “Được rồi, lửa đã đốt xong.”
“Anh Côn, không thể nào...”
“Sư phụ, chuyện này...”
Hai người Dư Chí Kiên và Lý Xuân Sinh đều mở miệng hỏi một câu, biểu thị mình không hiểu cách làm của Lâm Côn.
Lâm Côn cười nói: “Chí Kiên, lúc này không giống với khi chúng ta ở trong bộ đội, nếu nói là trước kia một mồi lửa đốt vũ trường này, anh khẳng định hoàn toàn không do dự, nhưng hiện tại có liên quan đến chú Dư, nếu như chúng ta động một tí thật sự đốt vũ trường cho vui, sau này nhất định sẽ có ảnh hưởng đối với chú ấy.”
Lâm Côn vừa nói như vậy, Dư Chí Kiên và Lý Xuân Sinh lập tức bừng tỉnh. Dư Chí Kiên lập tức nói: “Anh Côn, anh cứ yên tâm đi, chút chuyện như vậy cha em vẫn có thể giải quyết được, chúng ta muốn thì cứ đốt là được!”
“Được rồi, Chí Kiên, cũng chỉ là một vũ trường mà thôi, chúng ta không cần làm quá làm gì, lại nói vũ trường với cảnh xuân vô hạn như thế, nếu như chúng ta dùng một mồi lửa đốt cháy thì sẽ phá hủy hứng thú của bao nhiêu người! Sau này bọn họ biết rằng là anh đốt trụi, còn không phải mỗi ngày đều nguyền rủa anh hay sao?”
Lâm Côn vừa nói như vậy, Dư Chí Kiên và Lý Xuân Sinh đều nở nụ cười, vũ trường Phi Tường này xem như tránh được một kiếp, chỉ có điều sau này ông chủ vũ trường Phi Tường nhất định phải đổi người rồi. Ttrải qua chuyện tối hôm nay, cho dù Hồ Đại Phi ăn cả hai bên hắc bạch, cũng phải vào tù ngồi.
Về phần nợ Jenny đi vay nặng lãi kia, nhất định sẽ không có người nào dám đi đòi. Hồ Đại Phi đồng ý trả Lý Xuân Sinh một trăm vạn, cho dù tám phần không vui, nhưng Lý Xuân Sinh cũng không có quan tâm, vốn cũng chỉ là tiêu năm mươi vạn, năm mươi vạn này cũng đúng là số tiền Jenny vay nặng lãi, coi như là trả nợ cho bạn gái.
Dư Chí Kiên lái xe đưa Lý Xuân Sinh về khách sạn, sau đó lại cùng Lâm Côn trở lại khu nhà ở của chính quyền thành phố. Lâm Côn lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, Hải Đông Thanh đứng ở trên ban công ngoài cửa sổ quay đầu lại, đôi mắt xanh như phát sáng nhìn qua thấy Lâm Côn liền muốn vỗ cánh, Lâm Côn giơ tay lên ‘xuỵt’ một cái ra hiệu, nó lập tức yên tĩnh lại.
Lâm Côn đi tới trước giường, kiểm tra thấy Lâm Lâm đang ngủ say, sau đó mới yên tâm rời khỏi phòng. Dư Chí Kiên vẫn đứng ở ngoài cửa chờ anh. Lâm Côn nói với Dư Chí Kiên: “Đưa chìa khóa xe cho anh, nếu như Lâm Lâm đột nhiên tỉnh lại thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ lập tức quay lại.”
“Anh Côn, anh muốn đi hẹn hò sao?” Dư Chí Kiên lộ vẻ thần bí đáng đánh cười nói.
“Thằng nhóc nhà cậu thôi đi.” Lâm Côn đánh một quyền vào trên vai của Dư Chí Kiên, cười nói: “Anh ra ngoài làm việc, chủ nhiệm lớp Lâm Lâm có chuyện cần anh hỗ trợ, trong điện thoại có khả năng nói không rõ nên anh muốn đi qua một chuyến.”
“Là con gái sao?” Dư Chí Kiên tiếp tục cười đáng đánh, hỏi.
“Ừ!” Lâm Côn cười nói.
“Xinh đẹp chứ?”
“...” Lâm Côn liếc nhìn Dư Chí Kiên một cái, nói: “Thay anh chăm sóc cho Lâm Lâm, anh nhìn trong thư phòng của chú Dư vẫn sáng đèn, cậu cũng nên qua giải thích về chuyện tối hôm nay, đừng để chú phải lo lắng.”
“Được rồi!” Dư Chí Kiên cười đồng ý, nụ cười trên mặt vẫn cực kỳ đáng đánh.
Lâm Côn ra cửa đi xuống dưới lầu, sau khi lên xe anh gọi điện thoại cho Phùng Giai Tuệ trước, bây giờ đã gần hai giờ sáng, Phùng Giai Tuệ còn chưa ngủ, giọng nói của cô nghe có phần đau buồn nói không nên lời, sau khi nghe Phùng Giai Tuệ nói sơ qua về tình huống của cô, Lâm Côn lại lái xe đi tới chỗ khách sạn nơi mọi người của trường mầm non đang ở.
Đến trước khách sạn, Lâm Côn gọi điện thoại cho Phùng Giai Tuệ bảo cô xuống, dù sao đêm hôm khuya khoắt, nam nữ cùng ở trong một phòng không tiện lắm, anh là đàn ông thật ra không sao nhưng không thể không suy nghĩ cho Phùng Giai Tuệ.
Phùng Giai Tuệ mặc một chiếc váy liền đơn giản, tóc buộc sau gáy hơi rối, từ trong khách sạn ra ngoài. Cô đứng ở dưới ánh đèn lờ mờ, hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm Lâm Côn, sắc mặt tái nhợt, giờ phút này nhìn qua cô lại giống như cô bé bán diêm bất lực trong truyện cổ tích, trong nháy mắt lại kích thích ý muốn bảo vệ theo bản năng người đàn ông ở sâu trong lòng Lâm Côn.
Bim!
Lâm Côn ấn còi ô tô, Phùng Giai Tuệ nhìn qua bên này, trong ánh mắt của cô có chút nghi ngờ, Lâm Côn hạ cửa kính xe xuống nhìn cô mỉm cười, thấy vậy cô mới khẽ cười, đi tới.
Phùng Giai Tuệ lên xe, Lâm Côn đậu xe ở một nơi yên tĩnh gần đó, Lâm Côn quay đầu lại cười nói: “Buổi tối tôi có chút việc nên tới muộn, thật ngại quá.”
“Cha của Lâm Lâm, anh có thể tới thì tôi cũng rất cảm kích rồi, anh không cần khách khí như vậy.” Phùng Giai Tuệ cảm kích nói.
Lâm Côn cũng không lòng vòng, trực tiếp hỏi: “Cô Phùng, rốt cuộc có chuyện gì?”
Phùng Giai Tuệ khẽ thở dài, nói ra đầu đuôi câu chuyện...
Nhà Phùng Giai Tuệ ở một trấn nhỏ, thuộc sự quản lý của Thẩm Dương, nhưng cách Thẩm Dương rất xa, đó là nơi vừa hẻo lánh lại vừa lạc hậu. Cha mẹ của Phùng Giai Tuệ ở trên trấn mở một cửa hàng bán bánh bao, thu nhập vẫn tính là tạm được, cô có một cậu em trai đang học cấp ba, thành tích rất xuất sắc.
Nguồn gốc của chuyện này phải nói tới mấy chục năm trước, trước đây dựa theo tập tục địa phương, cha mẹ Phùng Giai Tuệ đã hứa hôn cho cô từ nhỏ, hiện tại mười mấy năm trôi qua, cô bé ngày xưa đã lớn lên trở thành người đẹp duyên dáng yêu kiều, đứa trẻ cùng cô hứa hôn lại thành một kẻ lưu manh vô lại không hơn không kém.
Lưu manh cũng không sao, nhưng vấn đề là cha của tên lưu manh này lại phát đạt, từ một cán bộ nhỏ trong thôn ngày xưa ông ta đã trở thành bí thư đảng ủy trấn, là nhân vật lớn ở trên trấn có thể hô mưa gọi gió.
Khoảng thời gian trước khi Phùng Giai Tuệ về nhà, vừa lúc đụng phải kẻ lưu manh này, anh ta thấy Phùng Giai Tuệ càng lúc càng xinh đẹp, tuyệt đối được xem như là một đóa hoa ở trong trấn, trong giây lát anh ta đã nổi sắc tâm mới nhắc lại chuyện hôn ước lúc trước. Phùng Giai Tuệ tất nhiên không muốn gả cho một kẻ lưu manh vô lại không nghề nghiệp như vậy. Ở trên trấn anh ta có danh tiếng cực kỳ tệ hại, ăn uống đánh bạc đàn đúm chuyện gì cũng có, hơn nữa ỷ vào cha mình là bí thư đảng ủy trấn nên đã làm không ít chuyện xấu, đi dụ dỗ quyến rũ con gái người ta.
Cha mẹ Phùng Giai Tuệ cũng không muốn con gái do mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn phải gả cho một kẻ như thế, nên từ chối nhắc lại hôn ước, đồng thời để bảo vệ Phùng Giai Tuệ, bọn họ còn thiếu chút ra tay đánh kẻ lưu manh này.
Sau đó, tên lưu manh này về nhà cầu xin người cha có thể hô mưa gọi gió ở trong trấn của mình, sống chết muốn cưới Phùng Giai Tuệ làm vợ. Thật ra trong lòng anh ta chỉ muốn chơi một chút, hiện nay kết hôn, ly hôn còn không phải chỉ là chuyện một tờ chứng nhận thôi sao? Chỉ cần kết hôn lên giường, chờ anh ta chơi Phùng Giai Tuệ chán rồi, còn không phải nói ly hôn là ly hôn sao?
Cha mẹ Phùng Giai Tuệ cũng không ngốc, hơn nữa cho dù kẻ lưu manh này thật sự muốn cưới Phùng Giai Tuệ, làm cha mẹ ai lại hi vọng gả con gái cho một tên cặn bã như vậy? Nhưng hiện thực trước mặt lại không phải do bọn họ quyết định, tên lưu manh này cứ ba ngày hai lượt tới trường học đánh em trai của Phùng Giai Tuệ để uy hiếp, cũng thường xuyên đến cửa hàng bánh bao của cha mẹ Phùng Giai Tuệ gây sự. Cha tên vô lại này là bí thư đảng ủy trấn chẳng những không ngăn cản con trai của mình hoành hành ngang ngược, trái lại chỉ trích cha mẹ Phùng Giai Tuệ không giữ lời hứa hôn trước đó.
Ở thị trấn, cha của tên lưu manh này có quyền uy tuyệt đối, Phùng Giai Tuệ đắc tội cha của tên lưu manh này nên không có người nào còn dám đến cửa hàng bánh bao nhà cô nữa. Cứ như vậy cha mẹ cô không còn thu nhập, nghiêm trọng nhất vẫn là em trai của Phùng Giai Tuệ, cậu vốn là một hạt giống học tập tốt, trường trên trấn cũng rất coi trọng cậu Nhưng tên này thường xuyên đi đánh em trai cô, các giáo viên ở trường học lại không dám quản, vì không muốn ảnh hưởng tới việc học tập của những bạn học khác, bọn họ đã nhiều lần khuyên em trai cô nghỉ học.
Trong khoảng thời gian gần đây, cha mẹ của Phùng Giai Tuệ thật sự không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Phùng Giai Tuệ, khuyên bảo cô, hy vọng cô có thể về nhà theo tên lưu manh này... Phùng Giai Tuệ hiểu rõ nỗi khổ tâm của cha mẹ, cô cũng không muốn cả nhà bởi vì cô mà phải chịu liên lụy, đặc biệt là em trai từ nhỏ lại chịu khó học tập. Cô không muốn tiền đồ của em trai bị mất ở trong tay người chị ruột như cô, nhưng làm một cô gái đàng hoàng lại có ai muốn gả cho một kẻ không chuyện ác nào không làm như vậy, đó chẳng khác nào tự giết chết cuộc đời của mình... Nhưng cô thật sự không có biện pháp nào, cho nên lại nhờ Lâm Côn giúp đỡ…
Hứa Đại Đầu lệnh cho lái xe của mình đưa ba người Lâm Côn rời đi, trước đó Hứa Đại Đầu còn cặn dặn người tài xế nói: “Đi tới khu nhà ở của chính quyền thành phố...”
Dư Chí Kiên cười ngắt lời nói: “Hứa Đại Đầu, tại sao tôi muốn đi đâu cũng phải chờ ông chỉ điểm vậy?”
Hứa Đại Đầu lập tức sợ hãi nói: “Không, không, không, tôi làm sao dám chỉ điểm cho cậu Dư được, chẳng qua tôi cho rằng cậu Dư muốn về nhà.”
Dư Chí Kiên thản nhiên cười, nói với người lái xe: “Đến vũ trường Phi Tường!”
Trước khi tới đây Hứa Đại Đầu đã hỏi thăm cặn kẽ đầu đuôi câu chuyện, vừa nghe Dư Chí Kiên nói muốn đi vũ trường Phi Tường, trong lòng của ông ta lại lo lắng, xem ra cậu Dư người ta không muốn bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy. Tuy nhiên ông ta suy nghĩ lại một chút, thấy mình khẩn trương làm quái gì, cậu Dư người ta thích làm thế nào thì làm, dù sao có chuyện gì xảy ra cũng không tới lượt ông ta gánh trách nhiệm.
Dư Chí Kiên quay đầu nhìn Lâm Côn cười nói: “Anh Côn, anh không phải nói muốn một mồi lửa đốt cháy chỗ đó sao? Ban đêm ở thành phố Thẩm Dương này quá yên tĩnh, chúng ta lập tức qua cho nó một mồi lửa, cho thành phố này có thêm chút không khí.”
Lâm Côn lạnh nhạt cười: “Ý kiến hay!”
Chiếc Audi màu đen chở ba người Lâm Côn rời khỏi đồn cảnh sát, cảm xúc trên mặt Hứa Đại Đầu cứng đờ, hai cấp dưới đứng ở bên người ông ta cũng kinh hãi, đốt vũ trường chỉ vì muốn tăng thêm không khí cho bầu trời đêm yên tĩnh của Thẩm Dương sao? Người này phải có quyền thế đến mức nào mới có khả năng tùy hứng như vậy chứ?!
Chiếc xe Audi dừng ở cửa của vũ trường Phi Tường, ba người Lâm Côn từ trên xe bước xuống. Lý Xuân Sinh đi tới bên cạnh Lâm Côn, hỏi: “Sư phụ, chúng ta thật sự phải đốt chỗ này sao?”
Lý Xuân Sinh cũng là người từng trải trong xã hội, nhưng nếu thật sự muốn đốt một vũ trường cho hả giận, anh ta thật sự chưa từng gặp.
Dư Chí Kiên tươi cười móc điếu thuốc lá ra, đưa cho Lâm Côn và Lý Xuân Sinh, sau đó tự mình lấy một điếu ngậm ở trong miệng, cười nói với Lý Xuân Sinh: “Xuân Sinh à, lẽ nào cậu còn không biết tính tình của sư phụ mình hay sao? Anh ấy nói một là một.” Anh lại nói với Lâm Côn: “Anh Côn, anh nói xem chúng ta nên đốt thế nào?”
Lâm Côn châm điếu thuốc, rít một hơi lại nhìn Dư Chí Kiên đang hăng hái bừng bừng chờ anh ra lệnh một tiếng sẽ đốt vũ trường Phi Tường. “Chí Kiên, anh không thể thật sự đốt nơi này được, làm hình thức là đủ.”
Dư Chí Kiên và Lý Xuân Sinh đồng thời nhìn về phía Lâm Côn, trên mặt hai người đều tỏ vẻ khó hiểu. Dư Chí Kiên lại vô cùng kinh ngạc, ở trong nhận thức của anh ta, từ trước tới nay anh Côn nói một là một, nếu trước đó đã nói muốn qua đốt vũ trường Phi Tường này, như vậy vũ trường này nhất định sẽ biến thành màu xám mới thôi...
Lâm Côn không giải thích thêm với hai người, anh móc một cái khăn giấy từ trong túi ra, đứng ở cửa vũ trường Phi Tường đốt, ném xuống mặt đất, sau đó xoay người nói với hai người đang nhìn mình: “Được rồi, lửa đã đốt xong.”
“Anh Côn, không thể nào...”
“Sư phụ, chuyện này...”
Hai người Dư Chí Kiên và Lý Xuân Sinh đều mở miệng hỏi một câu, biểu thị mình không hiểu cách làm của Lâm Côn.
Lâm Côn cười nói: “Chí Kiên, lúc này không giống với khi chúng ta ở trong bộ đội, nếu nói là trước kia một mồi lửa đốt vũ trường này, anh khẳng định hoàn toàn không do dự, nhưng hiện tại có liên quan đến chú Dư, nếu như chúng ta động một tí thật sự đốt vũ trường cho vui, sau này nhất định sẽ có ảnh hưởng đối với chú ấy.”
Lâm Côn vừa nói như vậy, Dư Chí Kiên và Lý Xuân Sinh lập tức bừng tỉnh. Dư Chí Kiên lập tức nói: “Anh Côn, anh cứ yên tâm đi, chút chuyện như vậy cha em vẫn có thể giải quyết được, chúng ta muốn thì cứ đốt là được!”
“Được rồi, Chí Kiên, cũng chỉ là một vũ trường mà thôi, chúng ta không cần làm quá làm gì, lại nói vũ trường với cảnh xuân vô hạn như thế, nếu như chúng ta dùng một mồi lửa đốt cháy thì sẽ phá hủy hứng thú của bao nhiêu người! Sau này bọn họ biết rằng là anh đốt trụi, còn không phải mỗi ngày đều nguyền rủa anh hay sao?”
Lâm Côn vừa nói như vậy, Dư Chí Kiên và Lý Xuân Sinh đều nở nụ cười, vũ trường Phi Tường này xem như tránh được một kiếp, chỉ có điều sau này ông chủ vũ trường Phi Tường nhất định phải đổi người rồi. Ttrải qua chuyện tối hôm nay, cho dù Hồ Đại Phi ăn cả hai bên hắc bạch, cũng phải vào tù ngồi.
Về phần nợ Jenny đi vay nặng lãi kia, nhất định sẽ không có người nào dám đi đòi. Hồ Đại Phi đồng ý trả Lý Xuân Sinh một trăm vạn, cho dù tám phần không vui, nhưng Lý Xuân Sinh cũng không có quan tâm, vốn cũng chỉ là tiêu năm mươi vạn, năm mươi vạn này cũng đúng là số tiền Jenny vay nặng lãi, coi như là trả nợ cho bạn gái.
Dư Chí Kiên lái xe đưa Lý Xuân Sinh về khách sạn, sau đó lại cùng Lâm Côn trở lại khu nhà ở của chính quyền thành phố. Lâm Côn lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, Hải Đông Thanh đứng ở trên ban công ngoài cửa sổ quay đầu lại, đôi mắt xanh như phát sáng nhìn qua thấy Lâm Côn liền muốn vỗ cánh, Lâm Côn giơ tay lên ‘xuỵt’ một cái ra hiệu, nó lập tức yên tĩnh lại.
Lâm Côn đi tới trước giường, kiểm tra thấy Lâm Lâm đang ngủ say, sau đó mới yên tâm rời khỏi phòng. Dư Chí Kiên vẫn đứng ở ngoài cửa chờ anh. Lâm Côn nói với Dư Chí Kiên: “Đưa chìa khóa xe cho anh, nếu như Lâm Lâm đột nhiên tỉnh lại thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ lập tức quay lại.”
“Anh Côn, anh muốn đi hẹn hò sao?” Dư Chí Kiên lộ vẻ thần bí đáng đánh cười nói.
“Thằng nhóc nhà cậu thôi đi.” Lâm Côn đánh một quyền vào trên vai của Dư Chí Kiên, cười nói: “Anh ra ngoài làm việc, chủ nhiệm lớp Lâm Lâm có chuyện cần anh hỗ trợ, trong điện thoại có khả năng nói không rõ nên anh muốn đi qua một chuyến.”
“Là con gái sao?” Dư Chí Kiên tiếp tục cười đáng đánh, hỏi.
“Ừ!” Lâm Côn cười nói.
“Xinh đẹp chứ?”
“...” Lâm Côn liếc nhìn Dư Chí Kiên một cái, nói: “Thay anh chăm sóc cho Lâm Lâm, anh nhìn trong thư phòng của chú Dư vẫn sáng đèn, cậu cũng nên qua giải thích về chuyện tối hôm nay, đừng để chú phải lo lắng.”
“Được rồi!” Dư Chí Kiên cười đồng ý, nụ cười trên mặt vẫn cực kỳ đáng đánh.
Lâm Côn ra cửa đi xuống dưới lầu, sau khi lên xe anh gọi điện thoại cho Phùng Giai Tuệ trước, bây giờ đã gần hai giờ sáng, Phùng Giai Tuệ còn chưa ngủ, giọng nói của cô nghe có phần đau buồn nói không nên lời, sau khi nghe Phùng Giai Tuệ nói sơ qua về tình huống của cô, Lâm Côn lại lái xe đi tới chỗ khách sạn nơi mọi người của trường mầm non đang ở.
Đến trước khách sạn, Lâm Côn gọi điện thoại cho Phùng Giai Tuệ bảo cô xuống, dù sao đêm hôm khuya khoắt, nam nữ cùng ở trong một phòng không tiện lắm, anh là đàn ông thật ra không sao nhưng không thể không suy nghĩ cho Phùng Giai Tuệ.
Phùng Giai Tuệ mặc một chiếc váy liền đơn giản, tóc buộc sau gáy hơi rối, từ trong khách sạn ra ngoài. Cô đứng ở dưới ánh đèn lờ mờ, hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm Lâm Côn, sắc mặt tái nhợt, giờ phút này nhìn qua cô lại giống như cô bé bán diêm bất lực trong truyện cổ tích, trong nháy mắt lại kích thích ý muốn bảo vệ theo bản năng người đàn ông ở sâu trong lòng Lâm Côn.
Bim!
Lâm Côn ấn còi ô tô, Phùng Giai Tuệ nhìn qua bên này, trong ánh mắt của cô có chút nghi ngờ, Lâm Côn hạ cửa kính xe xuống nhìn cô mỉm cười, thấy vậy cô mới khẽ cười, đi tới.
Phùng Giai Tuệ lên xe, Lâm Côn đậu xe ở một nơi yên tĩnh gần đó, Lâm Côn quay đầu lại cười nói: “Buổi tối tôi có chút việc nên tới muộn, thật ngại quá.”
“Cha của Lâm Lâm, anh có thể tới thì tôi cũng rất cảm kích rồi, anh không cần khách khí như vậy.” Phùng Giai Tuệ cảm kích nói.
Lâm Côn cũng không lòng vòng, trực tiếp hỏi: “Cô Phùng, rốt cuộc có chuyện gì?”
Phùng Giai Tuệ khẽ thở dài, nói ra đầu đuôi câu chuyện...
Nhà Phùng Giai Tuệ ở một trấn nhỏ, thuộc sự quản lý của Thẩm Dương, nhưng cách Thẩm Dương rất xa, đó là nơi vừa hẻo lánh lại vừa lạc hậu. Cha mẹ của Phùng Giai Tuệ ở trên trấn mở một cửa hàng bán bánh bao, thu nhập vẫn tính là tạm được, cô có một cậu em trai đang học cấp ba, thành tích rất xuất sắc.
Nguồn gốc của chuyện này phải nói tới mấy chục năm trước, trước đây dựa theo tập tục địa phương, cha mẹ Phùng Giai Tuệ đã hứa hôn cho cô từ nhỏ, hiện tại mười mấy năm trôi qua, cô bé ngày xưa đã lớn lên trở thành người đẹp duyên dáng yêu kiều, đứa trẻ cùng cô hứa hôn lại thành một kẻ lưu manh vô lại không hơn không kém.
Lưu manh cũng không sao, nhưng vấn đề là cha của tên lưu manh này lại phát đạt, từ một cán bộ nhỏ trong thôn ngày xưa ông ta đã trở thành bí thư đảng ủy trấn, là nhân vật lớn ở trên trấn có thể hô mưa gọi gió.
Khoảng thời gian trước khi Phùng Giai Tuệ về nhà, vừa lúc đụng phải kẻ lưu manh này, anh ta thấy Phùng Giai Tuệ càng lúc càng xinh đẹp, tuyệt đối được xem như là một đóa hoa ở trong trấn, trong giây lát anh ta đã nổi sắc tâm mới nhắc lại chuyện hôn ước lúc trước. Phùng Giai Tuệ tất nhiên không muốn gả cho một kẻ lưu manh vô lại không nghề nghiệp như vậy. Ở trên trấn anh ta có danh tiếng cực kỳ tệ hại, ăn uống đánh bạc đàn đúm chuyện gì cũng có, hơn nữa ỷ vào cha mình là bí thư đảng ủy trấn nên đã làm không ít chuyện xấu, đi dụ dỗ quyến rũ con gái người ta.
Cha mẹ Phùng Giai Tuệ cũng không muốn con gái do mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn phải gả cho một kẻ như thế, nên từ chối nhắc lại hôn ước, đồng thời để bảo vệ Phùng Giai Tuệ, bọn họ còn thiếu chút ra tay đánh kẻ lưu manh này.
Sau đó, tên lưu manh này về nhà cầu xin người cha có thể hô mưa gọi gió ở trong trấn của mình, sống chết muốn cưới Phùng Giai Tuệ làm vợ. Thật ra trong lòng anh ta chỉ muốn chơi một chút, hiện nay kết hôn, ly hôn còn không phải chỉ là chuyện một tờ chứng nhận thôi sao? Chỉ cần kết hôn lên giường, chờ anh ta chơi Phùng Giai Tuệ chán rồi, còn không phải nói ly hôn là ly hôn sao?
Cha mẹ Phùng Giai Tuệ cũng không ngốc, hơn nữa cho dù kẻ lưu manh này thật sự muốn cưới Phùng Giai Tuệ, làm cha mẹ ai lại hi vọng gả con gái cho một tên cặn bã như vậy? Nhưng hiện thực trước mặt lại không phải do bọn họ quyết định, tên lưu manh này cứ ba ngày hai lượt tới trường học đánh em trai của Phùng Giai Tuệ để uy hiếp, cũng thường xuyên đến cửa hàng bánh bao của cha mẹ Phùng Giai Tuệ gây sự. Cha tên vô lại này là bí thư đảng ủy trấn chẳng những không ngăn cản con trai của mình hoành hành ngang ngược, trái lại chỉ trích cha mẹ Phùng Giai Tuệ không giữ lời hứa hôn trước đó.
Ở thị trấn, cha của tên lưu manh này có quyền uy tuyệt đối, Phùng Giai Tuệ đắc tội cha của tên lưu manh này nên không có người nào còn dám đến cửa hàng bánh bao nhà cô nữa. Cứ như vậy cha mẹ cô không còn thu nhập, nghiêm trọng nhất vẫn là em trai của Phùng Giai Tuệ, cậu vốn là một hạt giống học tập tốt, trường trên trấn cũng rất coi trọng cậu Nhưng tên này thường xuyên đi đánh em trai cô, các giáo viên ở trường học lại không dám quản, vì không muốn ảnh hưởng tới việc học tập của những bạn học khác, bọn họ đã nhiều lần khuyên em trai cô nghỉ học.
Trong khoảng thời gian gần đây, cha mẹ của Phùng Giai Tuệ thật sự không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Phùng Giai Tuệ, khuyên bảo cô, hy vọng cô có thể về nhà theo tên lưu manh này... Phùng Giai Tuệ hiểu rõ nỗi khổ tâm của cha mẹ, cô cũng không muốn cả nhà bởi vì cô mà phải chịu liên lụy, đặc biệt là em trai từ nhỏ lại chịu khó học tập. Cô không muốn tiền đồ của em trai bị mất ở trong tay người chị ruột như cô, nhưng làm một cô gái đàng hoàng lại có ai muốn gả cho một kẻ không chuyện ác nào không làm như vậy, đó chẳng khác nào tự giết chết cuộc đời của mình... Nhưng cô thật sự không có biện pháp nào, cho nên lại nhờ Lâm Côn giúp đỡ…
Bình luận facebook