Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131
Khi Lâm Côn cùng Sở Tĩnh Dao ăn sáng lại nhận được điện thoại do Cảnh Quân Địch gọi tới, đoàn du lịch của trường mầm non lập tức chuẩn bị xuất phát quay về thành phố Trung Cảng, Cảnh Quân Địch không thấy Lâm Côn nên cố ý gọi điện thoại qua hỏi thăm. Lâm Côn nói với Cảnh Quân Địch mình ở lại Thẩm Dương còn có việc, tạm thời không trở về, chờ sau khi trở lại Trung Cảng có thời gian sẽ tìm Cảnh Quân Địch uống một bữa no say, Cảnh Quân Địch cười ha hả nói: “Được, vậy tôi quay về thành phố Trung Cảng chờ cậu trước, đến lúc đó hai anh em chúng ta không say không về!”
Bên này vừa nghe xong điện thoại của Cảnh Quân Địch, Lý Xuân Sinh lại gọi điện thoại tới, tiếng của người này ở trong điện thoại đầy kích động khiến Lâm Côn cảm thán một hồi. Đêm qua sau một hồi mệt nhọc, chuyện của Jenny xem như đã hoàn toàn giải quyết xong, hơn nữa sáng sớm hôm nay anh ta còn nhận được tiền bồi thường lấy danh nghĩa của Hồ Đại Phi đưa tới. Cho dù chỉ có năm mươi vạn, nhưng anh ta vốn cũng không có ý định lấy số tiền còn lại kia, hơn nữa số tiền này vừa bằng tiền nợ mà Jenny vay nặng lãi, cho dù không lấy lại được cũng không tính là bị tổn thất.
Lâm Côn chịu đựng đau nhức bên màng tai, nghe xong Lý Xuân Sinh rơi nước mắt cảm kích, sau đó đùa giỡn mắng vào trong điện thoại: “Cậu lại nói nhiều như vậy từ bao giờ thế? Nếu thật sự muốn cảm ơn sư phụ của cậu thì đưa ra chút lợi ích thực tế đi! “
Lý Xuân Sinh ở trong điện thoại ấp a ấp úng một lúc lâu, cuối cùng mới nói: “Sư phụ, nếu không chờ sư phụ quay về thành phố Trung Cảng, tôi mời sư phụ ăn tô mì!”
“...” Lâm Côn lập tức trừng mắt, nói: “Tại sao cậu lại keo kiệt vậy?” Sau đó anh quyết đoán cúp điện thoại.
Sở Tĩnh Dao ăn sáng xong, Lâm Côn đưa hai mẹ con đến khách sạn, khi chiếc xe dừng ở cửa khách sạn, Lâm Côn cười hỏi Sở Tĩnh Dao: “Hình như đã nghe em nói, ông chủ của các em yêu tiền hơn cả tính mạng, làm sao lại có thể chịu bỏ tiền cho mọi người vào ở khách sạn năm sao vậy?”
Sở Tĩnh Dao nói: “Lần này là vị khách rất quan trọng, ông ta không muốn mất mặt trước người ta.”
“À...” Lâm Côn đẩy cửa xe đi xuống, mở cửa xe thay cho hai mẹ con, Sở Tĩnh Dao từ trên xe bước xuống, Lâm Côn lại ôm Lâm Lâm xuống, anh cười nói với Lâm Lâm: “Con trai, phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ nói, biết chưa?”
“Vâng ạ.” Lâm Lâm lưu luyến không rời nhìn Lâm Côn, nói: “Cha, một mình cha ở bên ngoài nhất định phải cố gắng chăm sóc tốt bản thân...”
Sau khi Lâm Côn nghe xong, trong lòng ấm áp, vậy mà tiếp theo cậu bé lại nghiêm trang nói: “Cha, cha ở bên ngoài không nên tùy tiện đến gần các dì xinh đẹp, đừng để các dì đó lừa gạt đi mất, như vậy mẹ sẽ tức giận, Lâm Lâm cũng sẽ không vui...” Đôi mắt cậu bé chớp chớp, dáng vẻ rất chân thành hỏi: “Cha, cha có thể hứa với Lâm Lâm không?”
Vẻ mặt Lâm Côn ngây ra, trong đầu lại nghĩ, hóa ra con trai bảo mình chăm sóc tốt bản thân là đừng để các dì xinh đẹp lừa gạt. Anh nhìn Sở Tĩnh Dao, vẻ mặt Sở Tĩnh Dao như đang nói chuyện này không liên quan đến tôi, anh tiếp tục nhìn về phía Lâm Lâm, cười đồng ý: “Được, con trai, cha hứa với con!”
“Vậy ngoéo tay...” Lâm Lâm đưa ngón tay út ra, Lâm Côn cười đưa ngón tay ra móc lấy ngón tay của Lâm Lâm.
Sau khi đưa hai mẹ con đến phòng của khách sạn, Lâm Côn nhếch miệng cười nhìn Sở Tĩnh Dao dặn dò: “Vợ à, có chuyện gì em lập tức gọi điện thoại cho anh, cho dù anh ở trời nam biển bắc cũng sẽ lập tức bay trở về với mẹ con em!”
Trên mặt Sở Tĩnh Dao không có cảm xúc gì, trong lòng lại thấy ấm áp, khi Lâm Côn xoay người rời đi, cô mới nhàn nhạt nói một câu: “Một mình anh ở bên ngoài để ý một chút, tính khí cũng nên thu bớt lại.” Cô nói xong, xoay người đi vào trong phòng, lúc Lâm Côn quay đầu lại chỉ còn thấy có một cánh cửa.
Khóe miệng Lâm Côn tươi cười, xoay người đi về phía thang máy.
Trở lại trên xe, đầu tiên Lâm Côn gọi điện thoại cho Phùng Giai Tuệ, Phùng Giai Tuệ đã thu dọn xong, ở cửa khách sạn trường mầm non thuê để chờ anh. Sau khi cúp điện thoại, Lâm Côn lập tức chạy đến khách sạn.
Ngoài cửa lớn của khách sạn, Phùng Giai Tuệ mặc một chiếc áo phông màu trắng, váy hoa nhỏ, làn váy không dài quá đầu gối, lộ ra nửa đoạn bắp chân trắng nõn, cô đi đôi xăng-̣đan đế cao, trên đầu đội một chiếc mũ rơm nhỏ, thoạt nhìn vô cùng trẻ trung.
Ở bên cạnh Phùng Giai Tuệ có đặt một chiếc va li nhỏ, còn có túi du lịch được nhét đầy, bên trong đều có quà tặng cho họ hàng thân thích.
Lâm Côn trực tiếp lái xe đến bên cạnh cô, anh từ trên xe bước xuống cười nói: “Cô giáo Phùng, cô đợi lâu chưa?”
Phùng Giai Tuệ cười nói: “Chưa lâu, tôi cũng mới ra thôi.”
Lâm Côn mở cốp sau của xe, mang theo túi du lịch lớn nhét vào trong. “Chà, cái túi này đủ nặng đây!”
Phùng Giai Tuệ cười nói: “Đều là quà tặng tôi mang về cho mấy người họ hàng.”
Sau khi bỏ túi du lịch và va li hành lý vào trong cốp sau, Lâm Côn cười nói với Phùng Giai Tuệ: “Cô giáo Phùng lên xe đi, chúng ta xuất phát thôi!”
“Chờ một chút...” Phùng Giai Tuệ cười nói: “Còn có một người nữa.”
“Hả?” Trong ánh mắt Lâm Côn hiện lên một tia nghi ngờ, lúc này sau cửa kính có một người đi ra, toàn thân mặc áo phông và quần soóc trẻ trung, lưng đeo một cái túi màu hồng nhạt, đội mũ che nắng và kính đen lớn, gương mặt rạng rỡ.
Bình thường mà nói, một người đội mũ che nắng còn đeo kính đen lớn rất khó bị nhận ra, nhưng Lâm Côn vừa liếc mắt một cái đã nhận ra là Hàn Tâm. Điều này không phải do khả năng quan sát của anh hơn người mà anh thật sự quá ‘quen thuộc’ với Hàn Tâm, đêm hôm đó thời khắc mưa to gió lớn, anh hận không thể nhét báu vật này vào trong xương cốt của mình.
Lâm Côn nhìn Hàn Tâm từ trước mặt đi tới, trong ánh mắt hiện lên một tia nghi ngờ, cô gái này đi về quê Phùng Giai Tuệ làm gì?
Phùng Giai Tuệ đứng ở bên cạnh cười nói: “Hai ngày tới trường học của Hàn Tâm được nghỉ, trở lại sớm cũng không có chuyện gì làm, cô ấy nghe tôi nói muốn về quê nên đi cùng... Anh Lâm, không biết có bất tiện hay không?”
Lâm Côn lập tức cười nói: “Đương nhiên là không có vấn đề gì.” Anh còn cười đùa nói: “Dù sao cũng là đi tới nhà cô.”
Hàn Tâm đi tới, trên mặt có phần rụt rè, quan hệ giữa cô ta và Lâm Côn là một bí mật, không tiện lộ ra ở trước mặt Phùng Giai Tuệ, cô ta tươi cười có phần lễ phép chào hỏi Lâm Côn: “Anh Lâm.”
Lâm Côn cũng lịch sự trả lời: “Chào hướng dẫn viên Hàn.”
Hai người chào hỏi khách khí như vậy làm cho Phùng Giai Tuệ ít nhiều cảm thấy không được tự nhiên, cười nói với hai người: “Các người làm gì khách sáo với nhau như vậy, đây cũng không phải là lần đầu tiên gặp mặt, ngày hôm trước không phải còn rất quen thuộc sao?”
Hai người lập tức bừng tỉnh, bọn họ mới ý thức được mình diễn hơi quá. Lâm Côn cười nói: “Quả thật có hơi khách khí quá.” Anh quay đầu lại nhìn Hàn Tâm nói: “Được rồi, hướng dẫn Hàn, chúng ta đừng tiếp tục lễ phép nữa, vẫn nhanh lên xe để lên đường thôi!” Anh nói xong lại nhận lấy vali hành lý trong tay của Hàn Tâm, đặt ở cốp xe phía sau.
Hàn Tâm và Phùng Giai Tuệ nhìn nhau cười, hai người ngồi xuống ghế sau, Lâm Côn khởi động xe, ba người cùng xuất phát đi về trấn Ma Bàn quê của Phùng Giai Tuệ.
Trên đường, Phùng Giai Tuệ nói cho Lâm Côn và Hàn Tâm nghe một chút về trấn Ma Bàn, trên trấn có một ngọn núi gọi là núi Mã Lương, trên đó có một ngôi chùa nhỏ, giữa sân để một cái cối xay lớn với bán kính năm mét. Theo lời đồn đại thì có một vị chư hầu triều Minh trước đây được phong đất ở nơi này, ông ta thích ăn nhất là đậu hũ, cái cối xay này là ông ta dùng xay đậu hủ. Ban đầu thôn trấn theo núi có tên là trấn Mã Lương, sau đó người thế hệ trước cảm thấy danh tiếng của cái cối xay lớn hơn một chút, cho nên lại đổi tên thôn trấn thành trấn Ma Bàn. Thật ra ở trong mắt người sau này, danh tiếng của Mã Lương vẫn lớn hơn, về phần chư hầu triều Minh kia, trong lịch sử có vô số chư hầu, ai nhớ được ông rốt cuộc là người nào, ngược lại thần bút Mã Lương chỉ có một.
Nghe Phùng Giai Tuệ nói về trấn Ma Bàn, Lâm Côn và Hàn Tâm lập tức thấy hứng thú, cả hai đều muốn đi xem cái cối xay lớn kia rốt cuộc thế nào, Phùng Giai Tuệ lại cười nói chờ đến trấn Ma Bàn, cô sẽ dẫn bọn họ lên núi xem thử.
Chiếc xe một đường đi về phía bắc, trong xe dần dần trở nên yên tĩnh, tối ngày hôm trước bị Lâm Côn giày vò một trận, cho tới bây giờ Hàn Tâm vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại đã ngủ. Lúc đầu Phùng Giai Tuệ còn trò chuyện với Lâm Côn câu được câu không, trò chuyện một lát cô cũng mệt mỏi ngủ luôn.
Hai người đẹp ngồi ở trong xe, Lâm Côn nghiện thuốc lá cũng không thể hút, đành mở chai nước khoáng uống vài hớp, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hai người đẹp ở chỗ ngồi phía sau, người đẹp không hổ danh là người đẹp, ngay cả lúc ngủ cũng dễ nhìn như vậy.
Trấn Ma Bàn thuộc sự quản lý của thành phố Thẩm Dương, cách Thẩm Dương khoảng chừng hơn sáu trăm cây số. Đây chỉ là khoảng cách tính theo đường chim bay, tính cả những đoạn đường cong, thế nào cũng phải tới bảy tám trăm cây số, chiếc xe Prado chạy trên cao tốc gần bốn giờ mới xuống khỏi đường cao tốc. Dựa theo biển chỉ dẫn còn phải chạy hơn một trăm cây số nữa, đoạn đường hơn một trăm cây số này không thể đi nhanh được. Lúc đầu đường vẫn tính là rộng nhưng càng về sau tình hình giao thông lại càng kém, chờ thật sự đi đến trấn Ma Bàn cũng đã là hơn bốn giờ chiều, mặt trời lặn xuống một nửa.
Nhà Phùng Giai Tuệ lại ở trấn trên, trấn Ma Bàn không lớn, nhà Phùng Giai Tuệ coi như là ở vị trí trung tâm của thị trấn. Một căn nhà trông rất bình thường, treo cái biển cửa hàng bánh bao Phùng gia, đây chính là cửa hàng của nhà Phùng Giai Tuệ. Theo lời Phùng Giai Tuệ nói, tất cả tiền cô và em trai cô đến trường cùng sinh hoạt phí đều nhờ cha mẹ cô kiếm được từ cửa hàng bánh bao này, khi nói những lời này, có thể thấy rõ ràng trong mắt cô lại ứa nước mắt.
Lâm Côn dừng xe ở trước cửa của cửa hàng bánh bao, ba người từ trên xe bước xuống, anh là một người đàn ông thì tất nhiên sẽ nhận nhiệm vụ xách hành lý. Hai cô gái có ba cái túi, cũng may sức khỏe chỉ huy Lâm của chúng ta rất tốt, một hơi đã cầm hết hành lý lên, theo Phùng Giai Tuệ đi vào cửa hàng bánh bao.
Lúc này còn chưa tới giờ cơm, trong cửa hàng bánh bao rất vắng vẻ, chỉ có cha mẹ của Phùng Giai Tuệ đang bận rộn ở trong phòng bếp, nghe được tiếng đẩy cửa, mẹ của Phùng Giai Tuệ lập tức từ trong phòng bếp đi ra, trên mặt đầy vẻ tươi cười hiếu khách, khi nhìn thấy Phùng Giai Tuệ, bà lập tức có chút kích động.
“Giai Tuệ, con đã trở về!” Mẹ của Phùng Giai Tuệ đi tới, vừa đi vừa nói vọng về phía trong phòng bếp: “Lão Phùng, tạm thời đừng làm nữa, Giai Tuệ trở về rồi!”
“Giai Tuệ trở về rồi sao?” Trong phòng bếp truyền ra giọng nói của cha Phùng Giai Tuệ, ngay sau đó lại thấy có một người đàn ông trung niên dáng vẻ gầy gò từ trong phòng bếp đi ra, trên người ông có đeo một cái tạp dề màu trắng, trên mặt dính bột mì. Sau khi nhìn thấy được Phùng Giai Tuệ, trên mặt ông tươi cười rạng rỡ. “Con gái, con đã về rồi!”
“Vâng.” Phùng Giai Tuệ đáp một tiếng, lại quan tâm hỏi: “Cha mẹ, dạo này cha mẹ có khỏe không?”
“Khỏe cả...” Hai người vui vẻ trả lời, vì tránh né kẻ vô lại kia đến làm phiền, đã gần một năm nay Phùng Giai Tuệ không về nhà, cho dù trong xương cốt hai vợ chồng già vẫn trọng nam khinh nữ, nhưng làm sao không nhớ con gái của mình được, bây giờ con gái cuối cùng đã trở về, trong lòng hai người mừng rỡ nói không nên lời.
Bên này vừa nghe xong điện thoại của Cảnh Quân Địch, Lý Xuân Sinh lại gọi điện thoại tới, tiếng của người này ở trong điện thoại đầy kích động khiến Lâm Côn cảm thán một hồi. Đêm qua sau một hồi mệt nhọc, chuyện của Jenny xem như đã hoàn toàn giải quyết xong, hơn nữa sáng sớm hôm nay anh ta còn nhận được tiền bồi thường lấy danh nghĩa của Hồ Đại Phi đưa tới. Cho dù chỉ có năm mươi vạn, nhưng anh ta vốn cũng không có ý định lấy số tiền còn lại kia, hơn nữa số tiền này vừa bằng tiền nợ mà Jenny vay nặng lãi, cho dù không lấy lại được cũng không tính là bị tổn thất.
Lâm Côn chịu đựng đau nhức bên màng tai, nghe xong Lý Xuân Sinh rơi nước mắt cảm kích, sau đó đùa giỡn mắng vào trong điện thoại: “Cậu lại nói nhiều như vậy từ bao giờ thế? Nếu thật sự muốn cảm ơn sư phụ của cậu thì đưa ra chút lợi ích thực tế đi! “
Lý Xuân Sinh ở trong điện thoại ấp a ấp úng một lúc lâu, cuối cùng mới nói: “Sư phụ, nếu không chờ sư phụ quay về thành phố Trung Cảng, tôi mời sư phụ ăn tô mì!”
“...” Lâm Côn lập tức trừng mắt, nói: “Tại sao cậu lại keo kiệt vậy?” Sau đó anh quyết đoán cúp điện thoại.
Sở Tĩnh Dao ăn sáng xong, Lâm Côn đưa hai mẹ con đến khách sạn, khi chiếc xe dừng ở cửa khách sạn, Lâm Côn cười hỏi Sở Tĩnh Dao: “Hình như đã nghe em nói, ông chủ của các em yêu tiền hơn cả tính mạng, làm sao lại có thể chịu bỏ tiền cho mọi người vào ở khách sạn năm sao vậy?”
Sở Tĩnh Dao nói: “Lần này là vị khách rất quan trọng, ông ta không muốn mất mặt trước người ta.”
“À...” Lâm Côn đẩy cửa xe đi xuống, mở cửa xe thay cho hai mẹ con, Sở Tĩnh Dao từ trên xe bước xuống, Lâm Côn lại ôm Lâm Lâm xuống, anh cười nói với Lâm Lâm: “Con trai, phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ nói, biết chưa?”
“Vâng ạ.” Lâm Lâm lưu luyến không rời nhìn Lâm Côn, nói: “Cha, một mình cha ở bên ngoài nhất định phải cố gắng chăm sóc tốt bản thân...”
Sau khi Lâm Côn nghe xong, trong lòng ấm áp, vậy mà tiếp theo cậu bé lại nghiêm trang nói: “Cha, cha ở bên ngoài không nên tùy tiện đến gần các dì xinh đẹp, đừng để các dì đó lừa gạt đi mất, như vậy mẹ sẽ tức giận, Lâm Lâm cũng sẽ không vui...” Đôi mắt cậu bé chớp chớp, dáng vẻ rất chân thành hỏi: “Cha, cha có thể hứa với Lâm Lâm không?”
Vẻ mặt Lâm Côn ngây ra, trong đầu lại nghĩ, hóa ra con trai bảo mình chăm sóc tốt bản thân là đừng để các dì xinh đẹp lừa gạt. Anh nhìn Sở Tĩnh Dao, vẻ mặt Sở Tĩnh Dao như đang nói chuyện này không liên quan đến tôi, anh tiếp tục nhìn về phía Lâm Lâm, cười đồng ý: “Được, con trai, cha hứa với con!”
“Vậy ngoéo tay...” Lâm Lâm đưa ngón tay út ra, Lâm Côn cười đưa ngón tay ra móc lấy ngón tay của Lâm Lâm.
Sau khi đưa hai mẹ con đến phòng của khách sạn, Lâm Côn nhếch miệng cười nhìn Sở Tĩnh Dao dặn dò: “Vợ à, có chuyện gì em lập tức gọi điện thoại cho anh, cho dù anh ở trời nam biển bắc cũng sẽ lập tức bay trở về với mẹ con em!”
Trên mặt Sở Tĩnh Dao không có cảm xúc gì, trong lòng lại thấy ấm áp, khi Lâm Côn xoay người rời đi, cô mới nhàn nhạt nói một câu: “Một mình anh ở bên ngoài để ý một chút, tính khí cũng nên thu bớt lại.” Cô nói xong, xoay người đi vào trong phòng, lúc Lâm Côn quay đầu lại chỉ còn thấy có một cánh cửa.
Khóe miệng Lâm Côn tươi cười, xoay người đi về phía thang máy.
Trở lại trên xe, đầu tiên Lâm Côn gọi điện thoại cho Phùng Giai Tuệ, Phùng Giai Tuệ đã thu dọn xong, ở cửa khách sạn trường mầm non thuê để chờ anh. Sau khi cúp điện thoại, Lâm Côn lập tức chạy đến khách sạn.
Ngoài cửa lớn của khách sạn, Phùng Giai Tuệ mặc một chiếc áo phông màu trắng, váy hoa nhỏ, làn váy không dài quá đầu gối, lộ ra nửa đoạn bắp chân trắng nõn, cô đi đôi xăng-̣đan đế cao, trên đầu đội một chiếc mũ rơm nhỏ, thoạt nhìn vô cùng trẻ trung.
Ở bên cạnh Phùng Giai Tuệ có đặt một chiếc va li nhỏ, còn có túi du lịch được nhét đầy, bên trong đều có quà tặng cho họ hàng thân thích.
Lâm Côn trực tiếp lái xe đến bên cạnh cô, anh từ trên xe bước xuống cười nói: “Cô giáo Phùng, cô đợi lâu chưa?”
Phùng Giai Tuệ cười nói: “Chưa lâu, tôi cũng mới ra thôi.”
Lâm Côn mở cốp sau của xe, mang theo túi du lịch lớn nhét vào trong. “Chà, cái túi này đủ nặng đây!”
Phùng Giai Tuệ cười nói: “Đều là quà tặng tôi mang về cho mấy người họ hàng.”
Sau khi bỏ túi du lịch và va li hành lý vào trong cốp sau, Lâm Côn cười nói với Phùng Giai Tuệ: “Cô giáo Phùng lên xe đi, chúng ta xuất phát thôi!”
“Chờ một chút...” Phùng Giai Tuệ cười nói: “Còn có một người nữa.”
“Hả?” Trong ánh mắt Lâm Côn hiện lên một tia nghi ngờ, lúc này sau cửa kính có một người đi ra, toàn thân mặc áo phông và quần soóc trẻ trung, lưng đeo một cái túi màu hồng nhạt, đội mũ che nắng và kính đen lớn, gương mặt rạng rỡ.
Bình thường mà nói, một người đội mũ che nắng còn đeo kính đen lớn rất khó bị nhận ra, nhưng Lâm Côn vừa liếc mắt một cái đã nhận ra là Hàn Tâm. Điều này không phải do khả năng quan sát của anh hơn người mà anh thật sự quá ‘quen thuộc’ với Hàn Tâm, đêm hôm đó thời khắc mưa to gió lớn, anh hận không thể nhét báu vật này vào trong xương cốt của mình.
Lâm Côn nhìn Hàn Tâm từ trước mặt đi tới, trong ánh mắt hiện lên một tia nghi ngờ, cô gái này đi về quê Phùng Giai Tuệ làm gì?
Phùng Giai Tuệ đứng ở bên cạnh cười nói: “Hai ngày tới trường học của Hàn Tâm được nghỉ, trở lại sớm cũng không có chuyện gì làm, cô ấy nghe tôi nói muốn về quê nên đi cùng... Anh Lâm, không biết có bất tiện hay không?”
Lâm Côn lập tức cười nói: “Đương nhiên là không có vấn đề gì.” Anh còn cười đùa nói: “Dù sao cũng là đi tới nhà cô.”
Hàn Tâm đi tới, trên mặt có phần rụt rè, quan hệ giữa cô ta và Lâm Côn là một bí mật, không tiện lộ ra ở trước mặt Phùng Giai Tuệ, cô ta tươi cười có phần lễ phép chào hỏi Lâm Côn: “Anh Lâm.”
Lâm Côn cũng lịch sự trả lời: “Chào hướng dẫn viên Hàn.”
Hai người chào hỏi khách khí như vậy làm cho Phùng Giai Tuệ ít nhiều cảm thấy không được tự nhiên, cười nói với hai người: “Các người làm gì khách sáo với nhau như vậy, đây cũng không phải là lần đầu tiên gặp mặt, ngày hôm trước không phải còn rất quen thuộc sao?”
Hai người lập tức bừng tỉnh, bọn họ mới ý thức được mình diễn hơi quá. Lâm Côn cười nói: “Quả thật có hơi khách khí quá.” Anh quay đầu lại nhìn Hàn Tâm nói: “Được rồi, hướng dẫn Hàn, chúng ta đừng tiếp tục lễ phép nữa, vẫn nhanh lên xe để lên đường thôi!” Anh nói xong lại nhận lấy vali hành lý trong tay của Hàn Tâm, đặt ở cốp xe phía sau.
Hàn Tâm và Phùng Giai Tuệ nhìn nhau cười, hai người ngồi xuống ghế sau, Lâm Côn khởi động xe, ba người cùng xuất phát đi về trấn Ma Bàn quê của Phùng Giai Tuệ.
Trên đường, Phùng Giai Tuệ nói cho Lâm Côn và Hàn Tâm nghe một chút về trấn Ma Bàn, trên trấn có một ngọn núi gọi là núi Mã Lương, trên đó có một ngôi chùa nhỏ, giữa sân để một cái cối xay lớn với bán kính năm mét. Theo lời đồn đại thì có một vị chư hầu triều Minh trước đây được phong đất ở nơi này, ông ta thích ăn nhất là đậu hũ, cái cối xay này là ông ta dùng xay đậu hủ. Ban đầu thôn trấn theo núi có tên là trấn Mã Lương, sau đó người thế hệ trước cảm thấy danh tiếng của cái cối xay lớn hơn một chút, cho nên lại đổi tên thôn trấn thành trấn Ma Bàn. Thật ra ở trong mắt người sau này, danh tiếng của Mã Lương vẫn lớn hơn, về phần chư hầu triều Minh kia, trong lịch sử có vô số chư hầu, ai nhớ được ông rốt cuộc là người nào, ngược lại thần bút Mã Lương chỉ có một.
Nghe Phùng Giai Tuệ nói về trấn Ma Bàn, Lâm Côn và Hàn Tâm lập tức thấy hứng thú, cả hai đều muốn đi xem cái cối xay lớn kia rốt cuộc thế nào, Phùng Giai Tuệ lại cười nói chờ đến trấn Ma Bàn, cô sẽ dẫn bọn họ lên núi xem thử.
Chiếc xe một đường đi về phía bắc, trong xe dần dần trở nên yên tĩnh, tối ngày hôm trước bị Lâm Côn giày vò một trận, cho tới bây giờ Hàn Tâm vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại đã ngủ. Lúc đầu Phùng Giai Tuệ còn trò chuyện với Lâm Côn câu được câu không, trò chuyện một lát cô cũng mệt mỏi ngủ luôn.
Hai người đẹp ngồi ở trong xe, Lâm Côn nghiện thuốc lá cũng không thể hút, đành mở chai nước khoáng uống vài hớp, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hai người đẹp ở chỗ ngồi phía sau, người đẹp không hổ danh là người đẹp, ngay cả lúc ngủ cũng dễ nhìn như vậy.
Trấn Ma Bàn thuộc sự quản lý của thành phố Thẩm Dương, cách Thẩm Dương khoảng chừng hơn sáu trăm cây số. Đây chỉ là khoảng cách tính theo đường chim bay, tính cả những đoạn đường cong, thế nào cũng phải tới bảy tám trăm cây số, chiếc xe Prado chạy trên cao tốc gần bốn giờ mới xuống khỏi đường cao tốc. Dựa theo biển chỉ dẫn còn phải chạy hơn một trăm cây số nữa, đoạn đường hơn một trăm cây số này không thể đi nhanh được. Lúc đầu đường vẫn tính là rộng nhưng càng về sau tình hình giao thông lại càng kém, chờ thật sự đi đến trấn Ma Bàn cũng đã là hơn bốn giờ chiều, mặt trời lặn xuống một nửa.
Nhà Phùng Giai Tuệ lại ở trấn trên, trấn Ma Bàn không lớn, nhà Phùng Giai Tuệ coi như là ở vị trí trung tâm của thị trấn. Một căn nhà trông rất bình thường, treo cái biển cửa hàng bánh bao Phùng gia, đây chính là cửa hàng của nhà Phùng Giai Tuệ. Theo lời Phùng Giai Tuệ nói, tất cả tiền cô và em trai cô đến trường cùng sinh hoạt phí đều nhờ cha mẹ cô kiếm được từ cửa hàng bánh bao này, khi nói những lời này, có thể thấy rõ ràng trong mắt cô lại ứa nước mắt.
Lâm Côn dừng xe ở trước cửa của cửa hàng bánh bao, ba người từ trên xe bước xuống, anh là một người đàn ông thì tất nhiên sẽ nhận nhiệm vụ xách hành lý. Hai cô gái có ba cái túi, cũng may sức khỏe chỉ huy Lâm của chúng ta rất tốt, một hơi đã cầm hết hành lý lên, theo Phùng Giai Tuệ đi vào cửa hàng bánh bao.
Lúc này còn chưa tới giờ cơm, trong cửa hàng bánh bao rất vắng vẻ, chỉ có cha mẹ của Phùng Giai Tuệ đang bận rộn ở trong phòng bếp, nghe được tiếng đẩy cửa, mẹ của Phùng Giai Tuệ lập tức từ trong phòng bếp đi ra, trên mặt đầy vẻ tươi cười hiếu khách, khi nhìn thấy Phùng Giai Tuệ, bà lập tức có chút kích động.
“Giai Tuệ, con đã trở về!” Mẹ của Phùng Giai Tuệ đi tới, vừa đi vừa nói vọng về phía trong phòng bếp: “Lão Phùng, tạm thời đừng làm nữa, Giai Tuệ trở về rồi!”
“Giai Tuệ trở về rồi sao?” Trong phòng bếp truyền ra giọng nói của cha Phùng Giai Tuệ, ngay sau đó lại thấy có một người đàn ông trung niên dáng vẻ gầy gò từ trong phòng bếp đi ra, trên người ông có đeo một cái tạp dề màu trắng, trên mặt dính bột mì. Sau khi nhìn thấy được Phùng Giai Tuệ, trên mặt ông tươi cười rạng rỡ. “Con gái, con đã về rồi!”
“Vâng.” Phùng Giai Tuệ đáp một tiếng, lại quan tâm hỏi: “Cha mẹ, dạo này cha mẹ có khỏe không?”
“Khỏe cả...” Hai người vui vẻ trả lời, vì tránh né kẻ vô lại kia đến làm phiền, đã gần một năm nay Phùng Giai Tuệ không về nhà, cho dù trong xương cốt hai vợ chồng già vẫn trọng nam khinh nữ, nhưng làm sao không nhớ con gái của mình được, bây giờ con gái cuối cùng đã trở về, trong lòng hai người mừng rỡ nói không nên lời.
Bình luận facebook