Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134
Từ phía xa đã có không ít người vây xem, vừa rồi Lâm Côn đánh ba tên lưu manh đã thu hút sự chú ý của bọn họ, ấn tượng của những người trên trấn đối với Lâm Côn không tệ, chủ yếu bởi vì ba tên lưu manh này giống như chuột chạy qua đường, trong lòng tất cả người trên trấn đều căm hận bọn họ. Bình thường bọn họ đi theo con trai của bí thư đảng ủy trấn luôn cáo mượn oai hùm, chó cậy thế chủ, ỷ mình có chỗ dựa không ít lần cướp đồ của những người trên trấn.
Những người đứng xem phía xa còn chưa rời đi, trong lòng tất cả mọi người đều đang phục sự can đảm của Lâm Côn, đương nhiên trong đó cũng có lo lắng cho anh. Ba tên lưu manh này không tính là gì cả, chủ yếu là kẻ vô lại, con trai của bí thư đảng ủy trấn kìa. Ở trong cái trấn nhỏ này, tuyệt đối không có người nào dám trêu con cháu quan chức, trước kia từng có người không rõ tình hình đánh tên vô lại đó, kết quả là bị xe cứu thương đưa về trông thành phố.
Lâm Côn đột nhiên kêu lên một tiếng làm cho những người đứng xem xung quanh đều rất khó hiểu, rõ ràng nhìn thấy đôi trai xinh gái đẹp này hôn môi, người này thế nào lại kêu lên? Hơn nữa nghe còn thê thảm như vậy.
Hàn Tâm nhả môi của Lâm Côn ra, trên mặt còn rất đắc ý, quay đầu xoay người rời đi, còn lại Lâm Côn che môi vẻ mặt như gặp xui xẻo, giọng nói không oan ức lắm lầm bầm: “Hôn môi thì hôn môi, làm gì phải nhanh mồm nhanh miệng cắn môi của tôi chứ? Ôi, đau chết mất.”
Hai người đi dạo ở trên đường phố trấn Ma Bàn, đây là một thị trấn không lớn, nhà cửa chủ yếu được xây dựng dọc theo hai con đường chính cắt nhau hình chữ thập (十). Hai bên đường là những căn nhà cao thấp không đồng đều, kinh doanh các loại mặt hàng khác nhau, có vài nơi giống như nhà cổ, có vài nơi lại là biệt thự, nhà cao tầng, có một ít khu vực còn duy trì diện mạo vốn có của nông thôn, có ruộng trồng hoa màu trải dài.
Hai người rất nhanh đã đi tới cuối trấn, đi lên nữa chính là những gian nhà nông thôn với mái hiên thấp, lúc này có một ít nhà nấu cơm sớm, trên ống khói đã có khói bếp lượn lờ bay lên, nhìn qua cực kỳ yên tĩnh.
Ở trước mặt hai người chính là trường cấp ba của trấn Ma Bàn, khi hai người đi tới, vừa lúc tiếng chuông tan học trong trường vang lên. Từ phía xa nhìn lại, trong cửa chính của trường học lập tức tuôn ra vô số học sinh mặc đồng phục, nụ cười trên mặt bọn họ rất rạng rỡ đầy sức sống của tuổi trẻ.
Hàn Tâm đứng phía xa nhìn lại, trong lòng không khỏi xúc động: “Nếu như thời gian có thể quay ngược thì tốt rồi...”
Lâm Côn nhìn Hàn Tâm, lại nhìn những học sinh phía xa, trong trí nhớ của anh không có cuộc sống của trường cấp ba, chỉ có cuộc sống của học sinh cấp hai ở dưới những mái hiên nông thôn thấp. Anh cười hỏi Hàn Tâm: “Em muốn trở lại trường cấp ba sao?”
Hàn Tâm lắc đầu: “Không muốn.”
Lâm Côn nói: “Vậy em xúc động cái gì?”
Hàn Tâm nói: “Em là muốn trở lại đơn thuần như trước đây, hiện tại mỗi ngày đều trưởng thành, cũng không thể quay về được nữa.”
Lâm Côn cười nói: “Đơn thuần có gì tốt? Lúc trước có bao nhiêu đơn thuần, hiện tại lại có bấy nhiêu bi thương.”
Hàn Tâm quay đầu lại, cảm thấy thú vị nhìn Lâm Côn: “Lẽ nào anh là một người đàn ông bi thương sao?”
Lâm Côn không chút khách khí vén áo phông của mình lên, cho Hàn Tâm nhìn phía sau lưng của mình: “Bị quá nhiều!”
Lâm Côn rõ ràng là hỏi một đằng trả lời một nẻo, tuy nhiên Hàn Tâm cũng không để ý, lúc này cô ta hoàn toàn khiếp sợ tới mức ngây người khi nhìn những gì hiện ra trước mắt, trên lưng đầy cơ bắp lại chằng chịt vết sẹo, cô ta thật sự khó có thể tưởng tượng được, sau lưng một người làm sao có thể nhận nhiều vết sẹo như vậy.
Hàn Tâm không nhịn được giơ tay lên chạm vào trên lưng Lâm Côn một cái, động tác của cô ta rất cẩn thận, chẳng qua chỉ vừa chạm tới lại lập tức rụt tay lại, cô ta thì thào hỏi: “Đau không?”
Lâm Côn xoay người, trên mặt tươi cười nhẹ như gió thoảng mây bay, trong ánh mắt lại ngập tràn chuyện cũ nói không nên lời, nói: “Khi em cảm thấy tính mạng sắp không còn, em có thể quan tâm tới chút đau đớn trên người sao?”
Hàn Tâm giật mình, cho dù cô ta không biết được những chuyện Lâm Côn từng trải qua, nhưng cô ta ại giống như có thể nghe được tiếng lòng của anh, trong chớp mắt cô ta dường như mới thật sự hiểu rõ được người đàn ông trước mắt này. Chạm vào nơi anh không muốn người khác biết, không quan tâm bình thường trên mặt anh lộ vẻ du đãng thế nào, thoạt nhìn anh giống tên lưu manh trên đường phố, những điều đó không phải là gương mặt thật của anh.
Nhưng gương mặt thật sự của anh rốt cuộc là thế nào? Trong giây lát Hàn Tâm cảm thấy mê hoặc, bàng hoàng. Từ nhỏ đến lớn cô ta bị gia đình ảnh hưởng, cô ta gặp qua không ít nhân vật lớn nhỏ, nhưng cô lại không tìm được một nhân vật nào tương tự với người đàn ông trước mắt này, anh đối với cô ta hoàn toàn là một người thần bí.
Lòng hiếu kỳ sẽ làm một người càng lún càng sâu, lúc này Lâm Côn đứng ở phía trước Hàn Tâm lại giống như một vòng xoáy, không ngừng thu hút cô ta đi vào thăm dò tới cùng. Ánh mắt cô ta thâm tình lại có một chút bi thương nhìn người đàn ông trước mắt, cô ta cũng không biết tại sao mình lại có cảm xúc như vậy, trong giọng nói của cô ta tràn ngập đau lòng, hỏi: “Anh rốt cuộc đã gặp chuyện gì?”
Lâm Côn nhếch miệng cười, trên gương mặt lại lộ ra nụ cười đầy vẻ vô lại: “Tôi không có chuyện cũ gì cả, trước kia chỉ tham gia quân ngũ thôi.”
Hàn Tâm lập tức hỏi tới: “Anh là lính gì?”
Lâm Côn cười ưỡn thẳng ngực, giống như trả lời vấn đề gì đó nghiêm trang vậy, nói: “Bộ đội đặc chủng!”
Trong ánh mắt Hàn Tâm lập tức lộ vẻ kinh ngạc, từ trước đến nay cô ta đều chưa từng tiếp xúc qua bộ đội đặc chủng ở ngoài đời thực, nhưng cô ta đã không ít lần xem bộ đội đặc chủng trên kịch truyền hình, điện ảnh. Trong đó những bộ đội đặc chủng có người nào mà không phải là anh hùng có thể lấy một địch trăm, vào thời điểm quan trọng lại ngăn cản cơn sóng dữ... Trong lòng cô ta rất kính nể.
Lâm Côn hình như đoán được suy nghĩ của Hàn Tâm, cười nói với cô ta: “Đừng nhìn tôi với ánh mắt sùng bái như vậy. Những bộ đội đặc chủng trên tivi đều đã được hình tượng quá lên rồi, người thật cũng không lợi hại như vậy đâu.”
Hàn Tâm vừa nghe Lâm Côn nói vậy, trong lòng lập tức cảm thấy cũng đúng, mọi người đều là con người có hai cánh tay hai cái chân, những bộ đội đặc chủng làm sao có khả năng lợi hại như vậy được, người nào cũng đều tài giỏi giống như siêu nhân. Nhưng trong lòng cô ta lập tức nghĩ đến một chuyện khác, chính là hình ảnh khi ở trấn Hắc Sơn, trong hồ có máu nhuộm đỏ lan ra, mặc dù không nhận được câu trả lời khẳng định, nhưng có thể tin được lời đồn đó. Bọn họ nói trong hồ chết một con cá sấu dài gần năm mét, con cá sấu kia bị người ta sử dụng vũ khí sắc bén đâm chết, trên thân bị đâm hơn ba mươi lỗ thủng...
Hàn Tâm lại nghĩ tới cảnh tượng ngày đó, khi Lâm Côn từ trong hồ bơi ra, trong lòng cô ta lập tức run lên, ánh mắt trở nên khiếp sợ.
Lâm Côn không biết Hàn Tâm liên tưởng đến chuyện ở hồ Hắc Sơn trước đó, anh hiếu kỳ nhìn Hàn Tâm cười nói: “Em làm gì lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy? Sao vậy?” Chính anh nhìn lại mình: “Lẽ nào tôi là quái vật?”
Hàn Tâm gật đầu, có thể ở dưới đáy hồ sử dụng vũ khí nào đó đâm chết một con cá sấu dài tới năm mét, đó không phải là quái vật thì là gì?
Lâm Côn đang muốn tiếp tục hỏi, đột nhiên đã nghe cách đó không xa có tiếng ầm ĩ truyền đến, theo âm thanh nhìn sang, chỉ thấy ở cửa chính của trường cấp ba trấn Ma Bàn có một đám người vây quanh, giống như đang đánh nhau.
“Hey, có náo nhiệt xem rồi!” Lâm Côn không tim không phổi nhìn Hàn Tâm cười nói: “Đi thôi, chúng ta qua đó xem thử, đã rất nhiều năm tôi chưa nhìn thấy học sinh đánh nhau, vừa lúc mượn cơ hội nhớ lại thời cấp hai oanh liệt của mình!”
Hàn Tâm trừng mắt nhìn Lâm Côn, sau đó cố ý nói móc anh: “Người ta là trường cấp ba, anh là cấp hai...”
Vẻ mặt Lâm Côn chẳng hề để ý nói: “Trường cấp ba với cấp hai có gì khác nhau, đánh nhau cũng giống nhau thôi.”
Hàn Tâm tò mò hỏi: “Giống nhau chỗ nào?”
Lâm Côn cười nói: “Đều là chân tay vụng về.”
Lâm Côn đi về phía đám người, Hàn Tâm theo sát ở phía sau, hỏi: “Lúc anh đi học rất giỏi đánh nhau sao?”
Lâm Côn quay đầu lại, trên mặt đầy kiêu ngạo tự hào nói: “Tất nhiên rồi! Lúc ấy tôi là anh lớn của trường học bọn tôi, toàn bộ trường học tổng cộng có hơn ba trăm học sinh thấy tôi đều phải gọi là anh lớn!”
“A, nghe rất trâu bò nhỉ?” Hàn Tâm cười nói: “Anh đúng là kẻ mặt dày, dù sao em cũng không biết anh lúc đó thế nào.”
“Tất nhiên rồi!”
“Hả?”
“A, không phải tôi khoe khoang đâu, nếu như thật sự không tin, chờ ngày nào đó tôi dẫn cô đi gặp bạn học cấp hai của tôi, để cho bọn họ nói cho cô nghe về lịch sử quang vinh của tôi...” Lâm Côn nói chắc chắn.
“Được!” Hàn Tâm cười nói.
Hai người đi tới bên ngoài của đám người, xung quanh đã có người vây quanh thành một vòng, phần lớn trong đó đều là mặc đồng phục học sinh, còn có mấy người trẻ tuổi mặc quần áo bình thường. Hàn Tâm cao gần một mét bảy, cô ta đứng ở bên ngoài của đám người nhưng vẫn không nhìn thấy rõ tình huống bên trong, điều này làm cô ta không biết phải làm sao. Chỉ có thể thầm than thở đám trẻ bây giờ đều quá cao đi, tùy tiện gọi một học sinh nam ra cũng cao tới một mét tám, thật sự tạo áp lực lớn cho người đi trước như cô ta. Tuy nhiên cô ta không có hứng thú lắm với chuyện học sinh cấp ba đánh nhau, không nhìn thấy được cũng không sao, ngược lại cô ta nhìn về phía Lâm Côn bên cạnh, nhìn gương mặt góc cạnh của anh, tưởng tượng dáng vẻ đánh nhau của anh hồi cấp hai...
Ở giữa đám người kia chính là một nam sinh mặt mày thanh tú, nhìn qua có phần nho nhã yếu ớt, có chút hướng nội, cậu đeo mắt kính gọng đen, vây quanh cậu là mấy người trẻ tuổi, đồng thời các học sinh trong trường học hình như cũng có thành kiến đối với cậu, trong ánh mắt mỗi người đều lộ vẻ thù địch. Tại cửa chính của trường học có phòng bảo vệ, nhưng bác bảo vệ lại giống như không nhìn thấy tình hình bên này, đang ngồi ở trong phòng bảo vệ cầm một cái radio cũ kỹ điều chỉnh kênh, nghe nhạc... Đây là đài phát thanh giao thông XX, tiếp theo xin gửi tới mọi người một bài hát, Gửi thanh xuân.
Giai điệu trong radio giống như nước suối tuôn ra, tiếng hát của Vương Phi giống như âm thanh thiên nhiên vang lên. Người trẻ tuổi có vẻ là kẻ dẫn đầu bắt đầu đe dọa học sinh nho nhã yếu ớt kia: “Phùng Giai Minh mày nghe kỹ cho tao, mau về nhà bảo chị mày trở về, bằng không mày không học được nữa đâu!”
Nghe được lời đe dọa, trên mặt Phùng Giai Minh hoàn toàn không có chút sợ hãi nào trả lời: “Vu Lượng, anh không xứng với chị của tôi! Anh hãy bỏ ý nghĩ này đi, chị tôi căn bản cũng không thèm để ý tới anh, anh chính là tên lưu manh!”
“Má nó, thằng nhóc này muốn bị đánh đúng không, vết sẹo lành lại quên đau, bây giờ nếu như tao không trị mày một trận, mày con mẹ nó thật sự không biết ai là trời ở trấn Ma Bàn này rồi!” Vu Lượng căm giận mắng Phùng Giai Minh, nói xong anh ta vung tay tát vào mặt của Phùng Giai Minh.
Sau khi nghe sơ qua vài câu nói chuyện, Lâm Côn đã đoán được thân phận của cậu nhóc bị vây quanh kia, lại nói Phùng Giai Minh và Phùng Giai Tuệ vốn rất giống nhau, vừa nhìn đã biết chính là chị em ruột. Nếu như đã nhận ra, vậy anh không thể trơ mắt nhìn em trai của Phùng Giai Tuệ chịu đòn, cái khó ló cái khôn, anh lập tức ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên không trung, còn đưa ngón tay ra chỉ lên trời như nhìn thấy chuyện lạ hô một câu: “Mau nhìn, đĩa bay!”
***
Những người đứng xem phía xa còn chưa rời đi, trong lòng tất cả mọi người đều đang phục sự can đảm của Lâm Côn, đương nhiên trong đó cũng có lo lắng cho anh. Ba tên lưu manh này không tính là gì cả, chủ yếu là kẻ vô lại, con trai của bí thư đảng ủy trấn kìa. Ở trong cái trấn nhỏ này, tuyệt đối không có người nào dám trêu con cháu quan chức, trước kia từng có người không rõ tình hình đánh tên vô lại đó, kết quả là bị xe cứu thương đưa về trông thành phố.
Lâm Côn đột nhiên kêu lên một tiếng làm cho những người đứng xem xung quanh đều rất khó hiểu, rõ ràng nhìn thấy đôi trai xinh gái đẹp này hôn môi, người này thế nào lại kêu lên? Hơn nữa nghe còn thê thảm như vậy.
Hàn Tâm nhả môi của Lâm Côn ra, trên mặt còn rất đắc ý, quay đầu xoay người rời đi, còn lại Lâm Côn che môi vẻ mặt như gặp xui xẻo, giọng nói không oan ức lắm lầm bầm: “Hôn môi thì hôn môi, làm gì phải nhanh mồm nhanh miệng cắn môi của tôi chứ? Ôi, đau chết mất.”
Hai người đi dạo ở trên đường phố trấn Ma Bàn, đây là một thị trấn không lớn, nhà cửa chủ yếu được xây dựng dọc theo hai con đường chính cắt nhau hình chữ thập (十). Hai bên đường là những căn nhà cao thấp không đồng đều, kinh doanh các loại mặt hàng khác nhau, có vài nơi giống như nhà cổ, có vài nơi lại là biệt thự, nhà cao tầng, có một ít khu vực còn duy trì diện mạo vốn có của nông thôn, có ruộng trồng hoa màu trải dài.
Hai người rất nhanh đã đi tới cuối trấn, đi lên nữa chính là những gian nhà nông thôn với mái hiên thấp, lúc này có một ít nhà nấu cơm sớm, trên ống khói đã có khói bếp lượn lờ bay lên, nhìn qua cực kỳ yên tĩnh.
Ở trước mặt hai người chính là trường cấp ba của trấn Ma Bàn, khi hai người đi tới, vừa lúc tiếng chuông tan học trong trường vang lên. Từ phía xa nhìn lại, trong cửa chính của trường học lập tức tuôn ra vô số học sinh mặc đồng phục, nụ cười trên mặt bọn họ rất rạng rỡ đầy sức sống của tuổi trẻ.
Hàn Tâm đứng phía xa nhìn lại, trong lòng không khỏi xúc động: “Nếu như thời gian có thể quay ngược thì tốt rồi...”
Lâm Côn nhìn Hàn Tâm, lại nhìn những học sinh phía xa, trong trí nhớ của anh không có cuộc sống của trường cấp ba, chỉ có cuộc sống của học sinh cấp hai ở dưới những mái hiên nông thôn thấp. Anh cười hỏi Hàn Tâm: “Em muốn trở lại trường cấp ba sao?”
Hàn Tâm lắc đầu: “Không muốn.”
Lâm Côn nói: “Vậy em xúc động cái gì?”
Hàn Tâm nói: “Em là muốn trở lại đơn thuần như trước đây, hiện tại mỗi ngày đều trưởng thành, cũng không thể quay về được nữa.”
Lâm Côn cười nói: “Đơn thuần có gì tốt? Lúc trước có bao nhiêu đơn thuần, hiện tại lại có bấy nhiêu bi thương.”
Hàn Tâm quay đầu lại, cảm thấy thú vị nhìn Lâm Côn: “Lẽ nào anh là một người đàn ông bi thương sao?”
Lâm Côn không chút khách khí vén áo phông của mình lên, cho Hàn Tâm nhìn phía sau lưng của mình: “Bị quá nhiều!”
Lâm Côn rõ ràng là hỏi một đằng trả lời một nẻo, tuy nhiên Hàn Tâm cũng không để ý, lúc này cô ta hoàn toàn khiếp sợ tới mức ngây người khi nhìn những gì hiện ra trước mắt, trên lưng đầy cơ bắp lại chằng chịt vết sẹo, cô ta thật sự khó có thể tưởng tượng được, sau lưng một người làm sao có thể nhận nhiều vết sẹo như vậy.
Hàn Tâm không nhịn được giơ tay lên chạm vào trên lưng Lâm Côn một cái, động tác của cô ta rất cẩn thận, chẳng qua chỉ vừa chạm tới lại lập tức rụt tay lại, cô ta thì thào hỏi: “Đau không?”
Lâm Côn xoay người, trên mặt tươi cười nhẹ như gió thoảng mây bay, trong ánh mắt lại ngập tràn chuyện cũ nói không nên lời, nói: “Khi em cảm thấy tính mạng sắp không còn, em có thể quan tâm tới chút đau đớn trên người sao?”
Hàn Tâm giật mình, cho dù cô ta không biết được những chuyện Lâm Côn từng trải qua, nhưng cô ta ại giống như có thể nghe được tiếng lòng của anh, trong chớp mắt cô ta dường như mới thật sự hiểu rõ được người đàn ông trước mắt này. Chạm vào nơi anh không muốn người khác biết, không quan tâm bình thường trên mặt anh lộ vẻ du đãng thế nào, thoạt nhìn anh giống tên lưu manh trên đường phố, những điều đó không phải là gương mặt thật của anh.
Nhưng gương mặt thật sự của anh rốt cuộc là thế nào? Trong giây lát Hàn Tâm cảm thấy mê hoặc, bàng hoàng. Từ nhỏ đến lớn cô ta bị gia đình ảnh hưởng, cô ta gặp qua không ít nhân vật lớn nhỏ, nhưng cô lại không tìm được một nhân vật nào tương tự với người đàn ông trước mắt này, anh đối với cô ta hoàn toàn là một người thần bí.
Lòng hiếu kỳ sẽ làm một người càng lún càng sâu, lúc này Lâm Côn đứng ở phía trước Hàn Tâm lại giống như một vòng xoáy, không ngừng thu hút cô ta đi vào thăm dò tới cùng. Ánh mắt cô ta thâm tình lại có một chút bi thương nhìn người đàn ông trước mắt, cô ta cũng không biết tại sao mình lại có cảm xúc như vậy, trong giọng nói của cô ta tràn ngập đau lòng, hỏi: “Anh rốt cuộc đã gặp chuyện gì?”
Lâm Côn nhếch miệng cười, trên gương mặt lại lộ ra nụ cười đầy vẻ vô lại: “Tôi không có chuyện cũ gì cả, trước kia chỉ tham gia quân ngũ thôi.”
Hàn Tâm lập tức hỏi tới: “Anh là lính gì?”
Lâm Côn cười ưỡn thẳng ngực, giống như trả lời vấn đề gì đó nghiêm trang vậy, nói: “Bộ đội đặc chủng!”
Trong ánh mắt Hàn Tâm lập tức lộ vẻ kinh ngạc, từ trước đến nay cô ta đều chưa từng tiếp xúc qua bộ đội đặc chủng ở ngoài đời thực, nhưng cô ta đã không ít lần xem bộ đội đặc chủng trên kịch truyền hình, điện ảnh. Trong đó những bộ đội đặc chủng có người nào mà không phải là anh hùng có thể lấy một địch trăm, vào thời điểm quan trọng lại ngăn cản cơn sóng dữ... Trong lòng cô ta rất kính nể.
Lâm Côn hình như đoán được suy nghĩ của Hàn Tâm, cười nói với cô ta: “Đừng nhìn tôi với ánh mắt sùng bái như vậy. Những bộ đội đặc chủng trên tivi đều đã được hình tượng quá lên rồi, người thật cũng không lợi hại như vậy đâu.”
Hàn Tâm vừa nghe Lâm Côn nói vậy, trong lòng lập tức cảm thấy cũng đúng, mọi người đều là con người có hai cánh tay hai cái chân, những bộ đội đặc chủng làm sao có khả năng lợi hại như vậy được, người nào cũng đều tài giỏi giống như siêu nhân. Nhưng trong lòng cô ta lập tức nghĩ đến một chuyện khác, chính là hình ảnh khi ở trấn Hắc Sơn, trong hồ có máu nhuộm đỏ lan ra, mặc dù không nhận được câu trả lời khẳng định, nhưng có thể tin được lời đồn đó. Bọn họ nói trong hồ chết một con cá sấu dài gần năm mét, con cá sấu kia bị người ta sử dụng vũ khí sắc bén đâm chết, trên thân bị đâm hơn ba mươi lỗ thủng...
Hàn Tâm lại nghĩ tới cảnh tượng ngày đó, khi Lâm Côn từ trong hồ bơi ra, trong lòng cô ta lập tức run lên, ánh mắt trở nên khiếp sợ.
Lâm Côn không biết Hàn Tâm liên tưởng đến chuyện ở hồ Hắc Sơn trước đó, anh hiếu kỳ nhìn Hàn Tâm cười nói: “Em làm gì lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy? Sao vậy?” Chính anh nhìn lại mình: “Lẽ nào tôi là quái vật?”
Hàn Tâm gật đầu, có thể ở dưới đáy hồ sử dụng vũ khí nào đó đâm chết một con cá sấu dài tới năm mét, đó không phải là quái vật thì là gì?
Lâm Côn đang muốn tiếp tục hỏi, đột nhiên đã nghe cách đó không xa có tiếng ầm ĩ truyền đến, theo âm thanh nhìn sang, chỉ thấy ở cửa chính của trường cấp ba trấn Ma Bàn có một đám người vây quanh, giống như đang đánh nhau.
“Hey, có náo nhiệt xem rồi!” Lâm Côn không tim không phổi nhìn Hàn Tâm cười nói: “Đi thôi, chúng ta qua đó xem thử, đã rất nhiều năm tôi chưa nhìn thấy học sinh đánh nhau, vừa lúc mượn cơ hội nhớ lại thời cấp hai oanh liệt của mình!”
Hàn Tâm trừng mắt nhìn Lâm Côn, sau đó cố ý nói móc anh: “Người ta là trường cấp ba, anh là cấp hai...”
Vẻ mặt Lâm Côn chẳng hề để ý nói: “Trường cấp ba với cấp hai có gì khác nhau, đánh nhau cũng giống nhau thôi.”
Hàn Tâm tò mò hỏi: “Giống nhau chỗ nào?”
Lâm Côn cười nói: “Đều là chân tay vụng về.”
Lâm Côn đi về phía đám người, Hàn Tâm theo sát ở phía sau, hỏi: “Lúc anh đi học rất giỏi đánh nhau sao?”
Lâm Côn quay đầu lại, trên mặt đầy kiêu ngạo tự hào nói: “Tất nhiên rồi! Lúc ấy tôi là anh lớn của trường học bọn tôi, toàn bộ trường học tổng cộng có hơn ba trăm học sinh thấy tôi đều phải gọi là anh lớn!”
“A, nghe rất trâu bò nhỉ?” Hàn Tâm cười nói: “Anh đúng là kẻ mặt dày, dù sao em cũng không biết anh lúc đó thế nào.”
“Tất nhiên rồi!”
“Hả?”
“A, không phải tôi khoe khoang đâu, nếu như thật sự không tin, chờ ngày nào đó tôi dẫn cô đi gặp bạn học cấp hai của tôi, để cho bọn họ nói cho cô nghe về lịch sử quang vinh của tôi...” Lâm Côn nói chắc chắn.
“Được!” Hàn Tâm cười nói.
Hai người đi tới bên ngoài của đám người, xung quanh đã có người vây quanh thành một vòng, phần lớn trong đó đều là mặc đồng phục học sinh, còn có mấy người trẻ tuổi mặc quần áo bình thường. Hàn Tâm cao gần một mét bảy, cô ta đứng ở bên ngoài của đám người nhưng vẫn không nhìn thấy rõ tình huống bên trong, điều này làm cô ta không biết phải làm sao. Chỉ có thể thầm than thở đám trẻ bây giờ đều quá cao đi, tùy tiện gọi một học sinh nam ra cũng cao tới một mét tám, thật sự tạo áp lực lớn cho người đi trước như cô ta. Tuy nhiên cô ta không có hứng thú lắm với chuyện học sinh cấp ba đánh nhau, không nhìn thấy được cũng không sao, ngược lại cô ta nhìn về phía Lâm Côn bên cạnh, nhìn gương mặt góc cạnh của anh, tưởng tượng dáng vẻ đánh nhau của anh hồi cấp hai...
Ở giữa đám người kia chính là một nam sinh mặt mày thanh tú, nhìn qua có phần nho nhã yếu ớt, có chút hướng nội, cậu đeo mắt kính gọng đen, vây quanh cậu là mấy người trẻ tuổi, đồng thời các học sinh trong trường học hình như cũng có thành kiến đối với cậu, trong ánh mắt mỗi người đều lộ vẻ thù địch. Tại cửa chính của trường học có phòng bảo vệ, nhưng bác bảo vệ lại giống như không nhìn thấy tình hình bên này, đang ngồi ở trong phòng bảo vệ cầm một cái radio cũ kỹ điều chỉnh kênh, nghe nhạc... Đây là đài phát thanh giao thông XX, tiếp theo xin gửi tới mọi người một bài hát, Gửi thanh xuân.
Giai điệu trong radio giống như nước suối tuôn ra, tiếng hát của Vương Phi giống như âm thanh thiên nhiên vang lên. Người trẻ tuổi có vẻ là kẻ dẫn đầu bắt đầu đe dọa học sinh nho nhã yếu ớt kia: “Phùng Giai Minh mày nghe kỹ cho tao, mau về nhà bảo chị mày trở về, bằng không mày không học được nữa đâu!”
Nghe được lời đe dọa, trên mặt Phùng Giai Minh hoàn toàn không có chút sợ hãi nào trả lời: “Vu Lượng, anh không xứng với chị của tôi! Anh hãy bỏ ý nghĩ này đi, chị tôi căn bản cũng không thèm để ý tới anh, anh chính là tên lưu manh!”
“Má nó, thằng nhóc này muốn bị đánh đúng không, vết sẹo lành lại quên đau, bây giờ nếu như tao không trị mày một trận, mày con mẹ nó thật sự không biết ai là trời ở trấn Ma Bàn này rồi!” Vu Lượng căm giận mắng Phùng Giai Minh, nói xong anh ta vung tay tát vào mặt của Phùng Giai Minh.
Sau khi nghe sơ qua vài câu nói chuyện, Lâm Côn đã đoán được thân phận của cậu nhóc bị vây quanh kia, lại nói Phùng Giai Minh và Phùng Giai Tuệ vốn rất giống nhau, vừa nhìn đã biết chính là chị em ruột. Nếu như đã nhận ra, vậy anh không thể trơ mắt nhìn em trai của Phùng Giai Tuệ chịu đòn, cái khó ló cái khôn, anh lập tức ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên không trung, còn đưa ngón tay ra chỉ lên trời như nhìn thấy chuyện lạ hô một câu: “Mau nhìn, đĩa bay!”
***
Bình luận facebook