Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Tắt đèn lên giường nằm, cả căn phòng như chìm vào tĩnh lặng, Sở Tĩnh Dao làm sao cũng không ngủ được, cho tới bây giờ, ngoại trừ con trai cưng của mình, trên giường cô chưa có người đàn ông thứ hai nào nằm qua.
Hiện tại, người đàn ông này và con trai cùng ngáy to, con trai ở trong mơ nỉ non kêu một tiếng cha, sau đó chui vào ở trong lòng anh, anh cũng giống như là một người cha chính hiệu, nhẹ nhàng kéo con con trai vào lòng...
Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ soi sáng, cùng ánh sáng của ngọn hải đăng ngoài xa hắt vào căn phòng, Sở Tĩnh Dao nhìn thấy được một cảnh tượng như vậy, trong lòng đầy ắp một loại cảm xúc không thể tả, có sự áy náy với con trai, cũng có cả một phần cảm động.
Đêm càng lúc càng khuya, sau khi xác định cái tên ‘Lưu manh’ đang nằm cách mình bởi con trai đã thật sự ngủ thiếp đi, Sở Tĩnh Dao mới từ từ nhắm hai mắt lại, nhìn con trai hạnh phúc vui vẻ, cô cũng hạnh phúc vui vẻ theo.
...
Đêm khuya, mười hai giờ.
Thành phố Trung Cảng hầu như đều đã bị bao phủ bởi một mảnh yên tĩnh và ánh sáng nhẹ nhàng của đèn đường, chỉ riêng khu Nam Thành vẫn sầm uất như cũ, âm thanh vang vọng, quán bar náo nhiệt, tiếng cãi nhau ồn ào ở KTV, còn cả sự huyên náo trên đường cái.
A Cẩu đứng ở ngoài cửa, vừa rồi hắn gọi điện thoại cho Phong Bưu, nói rằng có tình huống khẩn cấp, lúc này Phong Bưu mới vội vàng qua loa thúc mạnh vài cái, cô gái tiếp viên run lên hai cái đạt tới cao trào, hắn mới từ bên trong rút ra.
“A Cẩu, có chuyện gì, gấp đến như vậy sao.” Phong Bưu ngồi trên sofa ở hành lang rộng lớn hút thuốc.
A Cẩu đứng bên cạnh Phong Bưu, nói: “Anh Bưu, Hoàng Quang Minh bên kia xảy ra chuyện, có chút kỳ lạ.”
Phong Bưu hít một hơi thuốc, ngả ngớn nói: “Cái lão già khốn kiếp đó thì có thể xảy ra chuyện gì, bị xe đụng à?”
A Cẩu nói: “Hắn bị cảnh sát điều tra.”
Phong Bưu nhíu nhíu mày, hỏi: “Chuyện từ khi nào?”
A Cẩu đáp: “Em cũng chỉ vừa mới biết tin này, nghe nói là xảy ra vào buổi trưa hôm nay, lúc trưa thị trưởng Khương đích thân đến cục cảnh sát ở trung tâm thành phố, thì buổi chiều Hoàng Quang Minh đã bị nhân viên kiểm tra dẫn đi rồi.”
Phong Bưu nhướng cao chân mày, mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn A Cẩu xác nhận lại: “A Cẩu, tin tức này có đáng tin không?”
A Cẩu gật đầu nói: “Đáng tin, đây là do một người bạn của em đang làm việc ở cục cảnh sát trung tâm thành phố nói, từ buổi chiều khi Hoàng Quang Minh bị bắt đi cho đến bây giờ, thì vẫn ở trong tình trạng không liên lạc được, chắc chắn là ông ta còn đang bị giữ lại để điều tra.”
Phong Bưu gật đầu, thoáng trầm tư một lát, nói: “A Cẩu, cậu lập tức cho người đến nhà của Hoàng Quang Minh ‘mời’ vợ con ông ta đến đây, để đề phòng ông ta không thành thật, khai ra chuyện của tôi và ông ta ở cục cảnh sát.”
“Vâng, anh Bưu.” A Cẩu đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.
Phong Bưu tiếp tục ngồi hút thuốc trên ghế sofa, mắt hơi nhíu lại, hiện lên một tia giảo hoạt âm trầm.
- - Bị vợ tố cáo, cục trưởng cục cảnh sát Hoàng Quang Minh sợ tội tự sát.
Sáng sớm hôm sau, tin tức chấn động này lập tức đều lên trang nhất các báo lớn, Phong Bưu một đêm không ngủ, ngậm thuốc ngồi trên ghế sofa cầm báo xem, sau khi nhìn thấy tin tức này hắn bỗng cười lên ha hả.
Lúc này, cửa phòng bị gõ vang, một người phụ nữ trung niên với vẻ mặt đau buồn căm giận bị A Cẩu dẫn vào, bề ngoài của người phụ nữ này bình thường, nhưng lại ăn điểm ở chỗ thân hình đẫy đà chọc người, người phụ nữ vừa nhìn thấy Phong Bưu, cảm xúc đột nhiên bộc phát, điên cuồng nhào về phía Phong Bưu quát: “Khốn kiếp, bây giờ mày đã vừa lòng chưa?”
Phong Bưu nhếch môi cười nhạt, nói: “Chị dâu, không nghĩ đến khả năng của chị lại cao như vậy, vừa ra mặt, lão Hoàng lập tức chết ngay.”
“Tên khốn kiếp, còn không phải do mày bức ép!” Người phụ nữ đột nhiên nổi điên muốn đánh Phong Bưu, nhưng bị A Cẩu ngăn lại.
“A Cẩu, buông chị dâu ra.” Phong Bưu cười nói.
“Tên khốn kiếp, trả chồng lại cho tao!”
A Cẩu vừa buông tay, Lý Quyên - vợ của Hoàng Quang Minh lập tức nổi điên đánh về phía Phong Bưu, Phong Bưu mặc cho cô ấy nhào đến, thân mình cố ý lách ra, nhanh tay ôm lấy eo Lý Quyên, trực tiếp ôm vào lòng.
Lý Quyên vừa vùng vẫy vừa mắng, Phong Bưu một chút cũng không giận, nghiêng người qua dặn dò A Cẩu một câu: “A Cẩu, cậu ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói với chị dâu, đừng để cho ai đến quấy rầy.”
A Cẩu hiểu ý cười, lui ra ngoài cửa, liền nghe âm thanh mắng nhiếc cùng vùng vẫy càng ngày càng có tiết tấu, không bao lâu sau thì triệt để ngừng công kích, biến thành tiếng rên rỉ đứt quãng, sau cùng là một tiếng mắng nhiếc đầy tức giận truyền đến: “Phong Bưu, mày thật sự không phải là người, mày sẽ bị người người tra tấn, tên khốn kiếp!”
A Cẩu nhếch miệng cười ác độc, đứng trước cửa hút thuốc, lúc này ở trong căn phòng đối diện, hai bé gái song sinh quần áo không gọn gàng, đầu tóc bù xù ngồi trên thảm trải sàn đang ôm nhau khóc.
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng ngủ, trên giường lớn ấm áp mềm mại, Lâm Côn mở mắt, trong con ngươi lóe lên một tia sáng, nếu như bị người ta nhìn thấy nhất định sẽ hoảng sợ, rất giống như xác sống vùng dậy trong phim kinh dị, nhưng anh không phải là xác chết vùng dậy, mà là thói quen lúc còn ở quân đội.
Giống như cho tới bây giờ anh đều không dùng đến đồng hồ báo thức, chỉ cần thời gian vừa đến, chắc chắn sẽ tỉnh lại.
Lâm Côn cảm thấy được cánh tay có chút đau nhức, giống như bị thứ gì đó đè lên, nghiêng người qua thì thấy hình ảnh trước mắt thật sự là rất có tình cảm - ‘con trai’ Tiểu Sở Lâm đang nằm trong ngực anh, cậu nhóc ngủ cực kỳ say, khóe miệng chảy nước miếng, ‘vợ” Sở Tĩnh Dao gối đầu trên cánh tay anh, mái tóc đen nhánh buông xõa lộ ra đôi má hồng hồng xinh đẹp, tay anh cực kỳ phối hợp ôm đầu Sở Tĩnh Dao đặt lên vai mình, ôm hai mẹ con vào lòng - thật sự rất có tình cảm!
Lâm Côn vẫn chưa bao giờ nhìn Sở Tĩnh Dao ở khoảng cách gần như vậy, chỉ cảm thấy nhìn cô gần như vậy lại càng thêm đẹp, cái đẹp rung động lòng người, mà lại không làm cho anh sinh ra một chút ý nghĩ đen tối... Được rồi, mặc dù lúc này người anh em của anh đã oai hùng ngẩng cao đầu, nhưng anh thề, đây tuyệt đối không phải do anh bị Sở Tĩnh Dao hấp dẫn, mà là do bản năng của đàn ông vào lúc sáng sớm!
Sợ đánh thức hai mẹ con, cũng sợ Sở Tĩnh Dao thức dậy sẽ thấy cảnh xấu hổ này, Lâm Côn thực hiện động tác cực kỳ nhẹ nhàng, rút cánh tay mình đặt dưới đầu hai mẹ con ra, sau đó lại lặng lẽ xuống giường.
Lâm Côn có một thói quen - ngủ trần, nhưng cũng không phải lộ ra toàn thân, mà là cả người để trần và chỉ mặc một cái quần lót nhỏ, đêm qua trước khi đi ngủ, anh vốn mặc áo ngủ, đừng nhìn anh bình thường tỏ ra bộ dạng lưu manh, nhưng kỳ thật anh cũng rất rụt rè, là người đàn ông có tâm tư trong sáng, sợ khi ngủ cùng Sở Tĩnh Dao ở trên một cái giường sẽ xấu hổ, cho nên trước khi ngủ anh đã mặc áo ngủ, nhưng buổi sáng mở mắt ra lại thấy áo ngủ trên người ma xui quỷ khiến thế nào lại bị cởi ra mất tiêu, không cần phải nói, nhất định là trong lúc ngủ anh đã tự cởi ra trong vô thức.
Vốn dĩ là do bản năng thức tỉnh vào sáng sớm, lại chỉ mặc một cái quần lót nhỏ, trước quần Lâm Côn liền nổi lên một cái lều trại lớn, anh từ trên giường bước xuống, cúi lưng xuống lập tức tìm áo ngủ trên đất, tìm một vòng không thấy, cuối cùng anh nhìn về phía bên kia giường, kết quả lại thấy áo ngủ ở cạnh Sở Tĩnh Dao, cũng không biết đêm qua anh ném sang như thế nào.
Một tay Lâm Côn cầm áo ngủ lên, vừa đúng lúc này Sở Tĩnh Dao xoay người lại, cũng mở mắt ra, trong nháy mắt, Lâm Côn nhìn ánh mắt của Sở Tĩnh Dao đến ngẩn người, Sở Tĩnh Dao thế nhưng lại nhìn chằm lều nhỏ trước mắt đến ngẩn người, Lâm Côn không phải không nghĩ tới việc phơi bày một ít cái lều nhỏ vĩ đại của anh trước mặt Sở Tĩnh Dao, nhưng lúc này không khác gì tự tìm đường chết, cho nên thừa dịp Sở Tĩnh Dao chưa phản ứng kịp, anh nhanh chóng khom lưng, lấy tay bưng kín lều nhỏ, mà lúc anh hoàn thành một loạt động tác này xong thì Sở Tĩnh Dao cũng vừa lúc phản ứng lại, nhất thời muốn thét chói tai ba tiếng ‘A, lưu manh!’.
Nếu như Sở Tĩnh Dao thực sự kêu lên, nhất định sẽ dọa Tiểu Sở Lâm đang nằm bên cạnh tỉnh lại. Dưới tình thế cấp bách, Lâm Côn thừa dịp Sở Tĩnh Dao mới vừa hé miệng còn chưa kịp thốt ra âm thanh, anh quyết đoán vươn tay bịt kín miệng của cô, trực tiếp ép tiếng thét chói tai này xuống.
Sở Tĩnh Dao bị che miệng, sắc mặt đỏ bừng, Lâm Côn dùng tay đang cầm áo ngủ, ra hiệu cho cô chớ có lên tiếng, lại dùng ánh mắt chỉ chỉ Tiểu Sở Lâm đang ngủ trên giường, Sở Tĩnh Dao hiểu ý, hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Côn, tiện thể liếc mắt một cái, ngược lại cảm xúc được bình ổn, nhưng rất nhanh cô lại nhíu mày, nhìn chằm chằm tay Lâm Côn đang bịt lấy miệng cô.
Lâm Côn mới đầu sửng sốt, nhưng sau đó lập tức liền ý thức được vấn đề hiện tại - tay đang bịt miệng Sở Tĩnh Dao, cũng chính là cái tay lúc vừa rồi dưới tình thế cấp bách anh dùng để che đi nơi đó, bây giờ lại đi che miệng Sở Tĩnh Dao, đây có phải cũng tương đương với... một lần thân mật gián tiếp không?
Lâm Côn xấu hổ nhếch miệng cười, nhỏ giọng nói với Sở Tĩnh Dao: “Thật ngại quá, không phải cố ý đâu.”
Sở Tĩnh Dao nhẫn nhịn bao nhiêu oán giận, dùng khẩu hình hét lên một câu với Lâm Côn -- “Anh đi ra ngoài cho tôi!”
Lâm Côn vẫn nhếch miệng cười như cũ, nhỏ giọng nói: “Vợ à, em đừng nóng giận, anh đi làm bữa sáng cho em.” Nói xong liền xoay người chuồn ra khỏi phòng ngủ.
Sở Tĩnh Dao căm hận, đầu tức đến muốn bốc khói, nhưng đã lấy phải kẻ lưu manh này rồi thì đành chịu, đưa tay sờ sờ miệng mình, một trận buồn nôn tràn ra trong lòng.
Đối với Lâm Côn mà nói làm một bữa ăn sáng khá đơn giản, trước kia lúc còn là bộ đội, anh không giống các chỉ huy trưởng binh đoàn khác tại Mạc Bắc, các chỉ huy trưởng khác trong quân khu là các bộ đội tinh nhuệ đứng đầu một binh đoàn, họ đều là bị ‘nuôi dưỡng’, ngoại trừ chấp hành nhiệm vụ đặc biệt bên ngoài thì không cần làm gì.
Lâm Côn khác những chỉ huy trưởng khác, anh là kiểu người thích tự mình làm để rút kinh nghiệm cho bản thân, nói anh rảnh rỗi sinh nông nổi cũng được, cũng có thể nói anh là một người nhiệt tình thích lao động, đồng thời anh cũng là người thông minh sáng dạ, gần như cái gì cũng vừa học đã biết, ngoại trừ nấu cơm ra, anh còn hiểu biết một chút về lĩnh vực quân y, sửa chữa, xây dựng.
Bữa sáng phong phú được dọn ra, tuy Lâm Côn làm ra thật sự không phải món ăn quý hiếm gì, nhưng anh chú trọng phối hợp dinh dưỡng giữa các món ăn vô cùng tốt, làm cho Sở Tĩnh Dao vốn là người tỉ mỉ nghiên cứu về cách phối hợp dinh dưỡng cũng đặc biệt kinh ngạc, thực sự không nhìn ra tên lưu manh kia cũng làm được loại công việc phối hợp dinh dưỡng tinh tế này?
Sở Tĩnh Dao cùng Sở Lâm xuống lầu, vốn hai mẹ con đang vừa nói vừa cười, nhưng vừa thấy Lâm Côn thì sắc mặt Sở Tĩnh Dao không nhịn được mà đen lại, Tiểu Sở Lâm chỉ lo vui vẻ bổ nhào vào lòng cha, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt bên này của mẹ.
Sở Lâm vui vẻ ăn bữa sáng, Lâm Côn cũng ăn, Sở Tĩnh Dao lại thật lâu cũng không động đũa, hơn nữa sắc mặt lại không sao đẹp nổi, Tiểu Sở Lâm cho rằng dạ dày của mẹ mình không thoải mái, quan tâm hỏi: “Sao mẹ không ăn, có phải dạ dày mẹ không thoải mái không?” Quay đầu lại nói với Lâm Côn: “Cha mau xem, dạ dày của mẹ không thoải mái, không ăn được cái gì cả.”
Lâm Côn cười, nhìn Tiểu Sở Lâm, lại nhìn về phía Sở Tĩnh Dao, đã biết rõ còn cố hỏi: “Vợ à, dạ dày em không thoải mái sao? Anh đưa em đến bệnh viện khám thử nhé, đừng làm cho con trai lo lắng.”
“Không có, em rất tốt!” Sở Tĩnh Dao nói với Lâm Côn, sau đó lại quay đầu lại cười hiền từ nói với Sở Lâm: “Lâm Lâm, mẹ không sao, mẹ đang nghĩ đến công việc mà thôi.”
“A....” Tiểu Lâm vui vẻ nở nụ cười, nói: “Thật tốt quá, mẹ không bị đau dạ dày. Mẹ, lúc ăn cơm đừng suy nghĩ đến công việc, nhanh ăn cơm thôi, cha làm bữa sáng rất rất ngon.”
Sở Tĩnh Dao cười, gật gật đầu, cầm đũa lên.
Lúc này, chuông cửa biệt thự lại đột nhiên vang lên...
Hiện tại, người đàn ông này và con trai cùng ngáy to, con trai ở trong mơ nỉ non kêu một tiếng cha, sau đó chui vào ở trong lòng anh, anh cũng giống như là một người cha chính hiệu, nhẹ nhàng kéo con con trai vào lòng...
Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ soi sáng, cùng ánh sáng của ngọn hải đăng ngoài xa hắt vào căn phòng, Sở Tĩnh Dao nhìn thấy được một cảnh tượng như vậy, trong lòng đầy ắp một loại cảm xúc không thể tả, có sự áy náy với con trai, cũng có cả một phần cảm động.
Đêm càng lúc càng khuya, sau khi xác định cái tên ‘Lưu manh’ đang nằm cách mình bởi con trai đã thật sự ngủ thiếp đi, Sở Tĩnh Dao mới từ từ nhắm hai mắt lại, nhìn con trai hạnh phúc vui vẻ, cô cũng hạnh phúc vui vẻ theo.
...
Đêm khuya, mười hai giờ.
Thành phố Trung Cảng hầu như đều đã bị bao phủ bởi một mảnh yên tĩnh và ánh sáng nhẹ nhàng của đèn đường, chỉ riêng khu Nam Thành vẫn sầm uất như cũ, âm thanh vang vọng, quán bar náo nhiệt, tiếng cãi nhau ồn ào ở KTV, còn cả sự huyên náo trên đường cái.
A Cẩu đứng ở ngoài cửa, vừa rồi hắn gọi điện thoại cho Phong Bưu, nói rằng có tình huống khẩn cấp, lúc này Phong Bưu mới vội vàng qua loa thúc mạnh vài cái, cô gái tiếp viên run lên hai cái đạt tới cao trào, hắn mới từ bên trong rút ra.
“A Cẩu, có chuyện gì, gấp đến như vậy sao.” Phong Bưu ngồi trên sofa ở hành lang rộng lớn hút thuốc.
A Cẩu đứng bên cạnh Phong Bưu, nói: “Anh Bưu, Hoàng Quang Minh bên kia xảy ra chuyện, có chút kỳ lạ.”
Phong Bưu hít một hơi thuốc, ngả ngớn nói: “Cái lão già khốn kiếp đó thì có thể xảy ra chuyện gì, bị xe đụng à?”
A Cẩu nói: “Hắn bị cảnh sát điều tra.”
Phong Bưu nhíu nhíu mày, hỏi: “Chuyện từ khi nào?”
A Cẩu đáp: “Em cũng chỉ vừa mới biết tin này, nghe nói là xảy ra vào buổi trưa hôm nay, lúc trưa thị trưởng Khương đích thân đến cục cảnh sát ở trung tâm thành phố, thì buổi chiều Hoàng Quang Minh đã bị nhân viên kiểm tra dẫn đi rồi.”
Phong Bưu nhướng cao chân mày, mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn A Cẩu xác nhận lại: “A Cẩu, tin tức này có đáng tin không?”
A Cẩu gật đầu nói: “Đáng tin, đây là do một người bạn của em đang làm việc ở cục cảnh sát trung tâm thành phố nói, từ buổi chiều khi Hoàng Quang Minh bị bắt đi cho đến bây giờ, thì vẫn ở trong tình trạng không liên lạc được, chắc chắn là ông ta còn đang bị giữ lại để điều tra.”
Phong Bưu gật đầu, thoáng trầm tư một lát, nói: “A Cẩu, cậu lập tức cho người đến nhà của Hoàng Quang Minh ‘mời’ vợ con ông ta đến đây, để đề phòng ông ta không thành thật, khai ra chuyện của tôi và ông ta ở cục cảnh sát.”
“Vâng, anh Bưu.” A Cẩu đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.
Phong Bưu tiếp tục ngồi hút thuốc trên ghế sofa, mắt hơi nhíu lại, hiện lên một tia giảo hoạt âm trầm.
- - Bị vợ tố cáo, cục trưởng cục cảnh sát Hoàng Quang Minh sợ tội tự sát.
Sáng sớm hôm sau, tin tức chấn động này lập tức đều lên trang nhất các báo lớn, Phong Bưu một đêm không ngủ, ngậm thuốc ngồi trên ghế sofa cầm báo xem, sau khi nhìn thấy tin tức này hắn bỗng cười lên ha hả.
Lúc này, cửa phòng bị gõ vang, một người phụ nữ trung niên với vẻ mặt đau buồn căm giận bị A Cẩu dẫn vào, bề ngoài của người phụ nữ này bình thường, nhưng lại ăn điểm ở chỗ thân hình đẫy đà chọc người, người phụ nữ vừa nhìn thấy Phong Bưu, cảm xúc đột nhiên bộc phát, điên cuồng nhào về phía Phong Bưu quát: “Khốn kiếp, bây giờ mày đã vừa lòng chưa?”
Phong Bưu nhếch môi cười nhạt, nói: “Chị dâu, không nghĩ đến khả năng của chị lại cao như vậy, vừa ra mặt, lão Hoàng lập tức chết ngay.”
“Tên khốn kiếp, còn không phải do mày bức ép!” Người phụ nữ đột nhiên nổi điên muốn đánh Phong Bưu, nhưng bị A Cẩu ngăn lại.
“A Cẩu, buông chị dâu ra.” Phong Bưu cười nói.
“Tên khốn kiếp, trả chồng lại cho tao!”
A Cẩu vừa buông tay, Lý Quyên - vợ của Hoàng Quang Minh lập tức nổi điên đánh về phía Phong Bưu, Phong Bưu mặc cho cô ấy nhào đến, thân mình cố ý lách ra, nhanh tay ôm lấy eo Lý Quyên, trực tiếp ôm vào lòng.
Lý Quyên vừa vùng vẫy vừa mắng, Phong Bưu một chút cũng không giận, nghiêng người qua dặn dò A Cẩu một câu: “A Cẩu, cậu ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói với chị dâu, đừng để cho ai đến quấy rầy.”
A Cẩu hiểu ý cười, lui ra ngoài cửa, liền nghe âm thanh mắng nhiếc cùng vùng vẫy càng ngày càng có tiết tấu, không bao lâu sau thì triệt để ngừng công kích, biến thành tiếng rên rỉ đứt quãng, sau cùng là một tiếng mắng nhiếc đầy tức giận truyền đến: “Phong Bưu, mày thật sự không phải là người, mày sẽ bị người người tra tấn, tên khốn kiếp!”
A Cẩu nhếch miệng cười ác độc, đứng trước cửa hút thuốc, lúc này ở trong căn phòng đối diện, hai bé gái song sinh quần áo không gọn gàng, đầu tóc bù xù ngồi trên thảm trải sàn đang ôm nhau khóc.
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng ngủ, trên giường lớn ấm áp mềm mại, Lâm Côn mở mắt, trong con ngươi lóe lên một tia sáng, nếu như bị người ta nhìn thấy nhất định sẽ hoảng sợ, rất giống như xác sống vùng dậy trong phim kinh dị, nhưng anh không phải là xác chết vùng dậy, mà là thói quen lúc còn ở quân đội.
Giống như cho tới bây giờ anh đều không dùng đến đồng hồ báo thức, chỉ cần thời gian vừa đến, chắc chắn sẽ tỉnh lại.
Lâm Côn cảm thấy được cánh tay có chút đau nhức, giống như bị thứ gì đó đè lên, nghiêng người qua thì thấy hình ảnh trước mắt thật sự là rất có tình cảm - ‘con trai’ Tiểu Sở Lâm đang nằm trong ngực anh, cậu nhóc ngủ cực kỳ say, khóe miệng chảy nước miếng, ‘vợ” Sở Tĩnh Dao gối đầu trên cánh tay anh, mái tóc đen nhánh buông xõa lộ ra đôi má hồng hồng xinh đẹp, tay anh cực kỳ phối hợp ôm đầu Sở Tĩnh Dao đặt lên vai mình, ôm hai mẹ con vào lòng - thật sự rất có tình cảm!
Lâm Côn vẫn chưa bao giờ nhìn Sở Tĩnh Dao ở khoảng cách gần như vậy, chỉ cảm thấy nhìn cô gần như vậy lại càng thêm đẹp, cái đẹp rung động lòng người, mà lại không làm cho anh sinh ra một chút ý nghĩ đen tối... Được rồi, mặc dù lúc này người anh em của anh đã oai hùng ngẩng cao đầu, nhưng anh thề, đây tuyệt đối không phải do anh bị Sở Tĩnh Dao hấp dẫn, mà là do bản năng của đàn ông vào lúc sáng sớm!
Sợ đánh thức hai mẹ con, cũng sợ Sở Tĩnh Dao thức dậy sẽ thấy cảnh xấu hổ này, Lâm Côn thực hiện động tác cực kỳ nhẹ nhàng, rút cánh tay mình đặt dưới đầu hai mẹ con ra, sau đó lại lặng lẽ xuống giường.
Lâm Côn có một thói quen - ngủ trần, nhưng cũng không phải lộ ra toàn thân, mà là cả người để trần và chỉ mặc một cái quần lót nhỏ, đêm qua trước khi đi ngủ, anh vốn mặc áo ngủ, đừng nhìn anh bình thường tỏ ra bộ dạng lưu manh, nhưng kỳ thật anh cũng rất rụt rè, là người đàn ông có tâm tư trong sáng, sợ khi ngủ cùng Sở Tĩnh Dao ở trên một cái giường sẽ xấu hổ, cho nên trước khi ngủ anh đã mặc áo ngủ, nhưng buổi sáng mở mắt ra lại thấy áo ngủ trên người ma xui quỷ khiến thế nào lại bị cởi ra mất tiêu, không cần phải nói, nhất định là trong lúc ngủ anh đã tự cởi ra trong vô thức.
Vốn dĩ là do bản năng thức tỉnh vào sáng sớm, lại chỉ mặc một cái quần lót nhỏ, trước quần Lâm Côn liền nổi lên một cái lều trại lớn, anh từ trên giường bước xuống, cúi lưng xuống lập tức tìm áo ngủ trên đất, tìm một vòng không thấy, cuối cùng anh nhìn về phía bên kia giường, kết quả lại thấy áo ngủ ở cạnh Sở Tĩnh Dao, cũng không biết đêm qua anh ném sang như thế nào.
Một tay Lâm Côn cầm áo ngủ lên, vừa đúng lúc này Sở Tĩnh Dao xoay người lại, cũng mở mắt ra, trong nháy mắt, Lâm Côn nhìn ánh mắt của Sở Tĩnh Dao đến ngẩn người, Sở Tĩnh Dao thế nhưng lại nhìn chằm lều nhỏ trước mắt đến ngẩn người, Lâm Côn không phải không nghĩ tới việc phơi bày một ít cái lều nhỏ vĩ đại của anh trước mặt Sở Tĩnh Dao, nhưng lúc này không khác gì tự tìm đường chết, cho nên thừa dịp Sở Tĩnh Dao chưa phản ứng kịp, anh nhanh chóng khom lưng, lấy tay bưng kín lều nhỏ, mà lúc anh hoàn thành một loạt động tác này xong thì Sở Tĩnh Dao cũng vừa lúc phản ứng lại, nhất thời muốn thét chói tai ba tiếng ‘A, lưu manh!’.
Nếu như Sở Tĩnh Dao thực sự kêu lên, nhất định sẽ dọa Tiểu Sở Lâm đang nằm bên cạnh tỉnh lại. Dưới tình thế cấp bách, Lâm Côn thừa dịp Sở Tĩnh Dao mới vừa hé miệng còn chưa kịp thốt ra âm thanh, anh quyết đoán vươn tay bịt kín miệng của cô, trực tiếp ép tiếng thét chói tai này xuống.
Sở Tĩnh Dao bị che miệng, sắc mặt đỏ bừng, Lâm Côn dùng tay đang cầm áo ngủ, ra hiệu cho cô chớ có lên tiếng, lại dùng ánh mắt chỉ chỉ Tiểu Sở Lâm đang ngủ trên giường, Sở Tĩnh Dao hiểu ý, hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Côn, tiện thể liếc mắt một cái, ngược lại cảm xúc được bình ổn, nhưng rất nhanh cô lại nhíu mày, nhìn chằm chằm tay Lâm Côn đang bịt lấy miệng cô.
Lâm Côn mới đầu sửng sốt, nhưng sau đó lập tức liền ý thức được vấn đề hiện tại - tay đang bịt miệng Sở Tĩnh Dao, cũng chính là cái tay lúc vừa rồi dưới tình thế cấp bách anh dùng để che đi nơi đó, bây giờ lại đi che miệng Sở Tĩnh Dao, đây có phải cũng tương đương với... một lần thân mật gián tiếp không?
Lâm Côn xấu hổ nhếch miệng cười, nhỏ giọng nói với Sở Tĩnh Dao: “Thật ngại quá, không phải cố ý đâu.”
Sở Tĩnh Dao nhẫn nhịn bao nhiêu oán giận, dùng khẩu hình hét lên một câu với Lâm Côn -- “Anh đi ra ngoài cho tôi!”
Lâm Côn vẫn nhếch miệng cười như cũ, nhỏ giọng nói: “Vợ à, em đừng nóng giận, anh đi làm bữa sáng cho em.” Nói xong liền xoay người chuồn ra khỏi phòng ngủ.
Sở Tĩnh Dao căm hận, đầu tức đến muốn bốc khói, nhưng đã lấy phải kẻ lưu manh này rồi thì đành chịu, đưa tay sờ sờ miệng mình, một trận buồn nôn tràn ra trong lòng.
Đối với Lâm Côn mà nói làm một bữa ăn sáng khá đơn giản, trước kia lúc còn là bộ đội, anh không giống các chỉ huy trưởng binh đoàn khác tại Mạc Bắc, các chỉ huy trưởng khác trong quân khu là các bộ đội tinh nhuệ đứng đầu một binh đoàn, họ đều là bị ‘nuôi dưỡng’, ngoại trừ chấp hành nhiệm vụ đặc biệt bên ngoài thì không cần làm gì.
Lâm Côn khác những chỉ huy trưởng khác, anh là kiểu người thích tự mình làm để rút kinh nghiệm cho bản thân, nói anh rảnh rỗi sinh nông nổi cũng được, cũng có thể nói anh là một người nhiệt tình thích lao động, đồng thời anh cũng là người thông minh sáng dạ, gần như cái gì cũng vừa học đã biết, ngoại trừ nấu cơm ra, anh còn hiểu biết một chút về lĩnh vực quân y, sửa chữa, xây dựng.
Bữa sáng phong phú được dọn ra, tuy Lâm Côn làm ra thật sự không phải món ăn quý hiếm gì, nhưng anh chú trọng phối hợp dinh dưỡng giữa các món ăn vô cùng tốt, làm cho Sở Tĩnh Dao vốn là người tỉ mỉ nghiên cứu về cách phối hợp dinh dưỡng cũng đặc biệt kinh ngạc, thực sự không nhìn ra tên lưu manh kia cũng làm được loại công việc phối hợp dinh dưỡng tinh tế này?
Sở Tĩnh Dao cùng Sở Lâm xuống lầu, vốn hai mẹ con đang vừa nói vừa cười, nhưng vừa thấy Lâm Côn thì sắc mặt Sở Tĩnh Dao không nhịn được mà đen lại, Tiểu Sở Lâm chỉ lo vui vẻ bổ nhào vào lòng cha, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt bên này của mẹ.
Sở Lâm vui vẻ ăn bữa sáng, Lâm Côn cũng ăn, Sở Tĩnh Dao lại thật lâu cũng không động đũa, hơn nữa sắc mặt lại không sao đẹp nổi, Tiểu Sở Lâm cho rằng dạ dày của mẹ mình không thoải mái, quan tâm hỏi: “Sao mẹ không ăn, có phải dạ dày mẹ không thoải mái không?” Quay đầu lại nói với Lâm Côn: “Cha mau xem, dạ dày của mẹ không thoải mái, không ăn được cái gì cả.”
Lâm Côn cười, nhìn Tiểu Sở Lâm, lại nhìn về phía Sở Tĩnh Dao, đã biết rõ còn cố hỏi: “Vợ à, dạ dày em không thoải mái sao? Anh đưa em đến bệnh viện khám thử nhé, đừng làm cho con trai lo lắng.”
“Không có, em rất tốt!” Sở Tĩnh Dao nói với Lâm Côn, sau đó lại quay đầu lại cười hiền từ nói với Sở Lâm: “Lâm Lâm, mẹ không sao, mẹ đang nghĩ đến công việc mà thôi.”
“A....” Tiểu Lâm vui vẻ nở nụ cười, nói: “Thật tốt quá, mẹ không bị đau dạ dày. Mẹ, lúc ăn cơm đừng suy nghĩ đến công việc, nhanh ăn cơm thôi, cha làm bữa sáng rất rất ngon.”
Sở Tĩnh Dao cười, gật gật đầu, cầm đũa lên.
Lúc này, chuông cửa biệt thự lại đột nhiên vang lên...
Bình luận facebook