Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Trước kia Sở Tĩnh Dao đã từng xem qua bộ phim ‘Đam mê tốc độ’, sau đó cô cảm thấy sau thước phim đua xe đầy tốc độ ấy đều phải trải qua những hiệu ứng hậu kỳ cẩn thận và tỉ mỉ, trên thế giới không thể nào lại có một màn đua xe điên cuồng và huyền ảo như thế được.
Hôm nay, cô xem như đã có thể tự thể nghiệm rồi.
Chiếc xe Jetta cũ nhả ra làn khói đặc, tám giờ sáng chạy như bay trên đường, đây còn là vào giờ cao điểm mọi người đang đi làm, nhưng với kẻ hở nhỏ hẹp chật chội giữa những làn xe như thế này vẫn không thể nào khiến cho chiếc xe phải giảm tốc độ.
Tay Sở Tĩnh Dao nắm chặt ghế phụ, trái tim đập thình thình trong lồng ngực, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hoảng, đồng thời trong lòng cũng xuất hiện một chút kích thích, thật giống như là đang chơi trò tàu lượn siêu tốc vậy.
Chiếc xe Jetta cũ điên cuồng gầm thét hòa lẫn với tiếng ồn ào huyên náo, thổi bay sự trầm lắng và u oán đè nén trên đường cái vào giờ cao điểm, mang đến hàng loại ánh mắt kinh ngạc cùng với hàng loại tiếng hét chói tai – wow!!!!
Ở phía sau, chiếc xe jeep màu đen và chiếc xe Minibus cũng tăng tốc độ, nhưng căn bản không cùng đẳng cấp với chiếc xe Jetta cũ ‘nhẹ nhàng và thanh lịch’, hai chiếc xe nghiêng ngả lảo đảo, vụng về không chịu được, thỉnh thoảng lại đụng vào các chiếc xe khác, rước lấy một loạt các tiếng mắng chửi và tiếng còi xe ô tô.
Tim Sở Tĩnh Dao đập nhanh như hươu chạy, mắt không nhịn được quay ra nhìn về phía Lâm Côn, thật không tưởng tượng được tên lưu manh này trước đây làm cái gì, cho dù trước đây anh đã từng làm việc trong quân đội thì cũng không cần lái xe hống hách như thế này.
Cô đâu thể nào tưởng tượng ra được, tên lưu manh đang ngồi bên cạnh cô đây đã từng vừa lái xe jeep vừa ngậm xì gà nhả ra từng vòng khói tròn lượn lờ đi lại tự nhiên trong mưa bom bão đạn.
Xe phanh lại đột ngột, chiếc Jetta cũ dừng lại dưới văn phòng làm việc của Sở Tĩnh Dao. Xe vừa mới dừng lại, Sở Tĩnh Dao ngay lập tức đẩy cánh cửa lao xuống, cô ói hết mọi thứ trong bụng ra, sau đó lấy một tờ khăn giấy chùi miệng, quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Côn một cái, rồi xách theo túi xách đi vào cửa lớn của văn phòng.
Lâm Côn nhếch miệng cười cười…
Ngay sau khi Sở Tĩnh Dao vừa bước vào tòa nhà làm việc, xe jeep đen và xe Minibus đằng sau vừa đuổi kịp, Lâm Côn nhìn qua gương chiếu hậu, khóe môi nhẹ nhàng cong lên cười, đưa tay ra ngoài bên cửa sổ giơ ngón giữa lên với hai chiếc xe đằng sau, bên dưới giẫm chân đạp ga, Jetta cũ gầm thét một tiếng rời đi.
Sở Tĩnh Dao nghe tiếng động quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe jeep màu đen và xe Minibus đuổi theo sát chiếc Jetta cũ, đột nhiên trong lòng cô dường như hiểu được điều gì đó, một loại cảm giác không nói lên lời xuất hiện trong lòng.
Sở Tĩnh Dao đứng ở cửa thoáng sửng sốt, nhỏ giọng lầm bầm: “Thôi, mình không quan tâm, cứ để cho anh ta tự sinh tự diệt.” Cô cầm túi xách, bước trên đôi giày cao gót đi đến thang máy.
Lâm Côn không biết là ai phái hai chiếc xe kia tới đây, vừa rồi cả quãng đường anh chạy xe như điên vì sợ rằng Sở Tĩnh Dao sẽ bị muộn giờ làm việc, bây giờ anh đi vẫn rất điên cuồng nhưng lại thong thả, thoải mái như đang chơi một trò chơi.
Anh muốn chơi đùa thêm chút nữa, nhưng chiếc Jetta cũ dù sao cũng đã lâu rồi không đi đến, làm sao có thể chịu được một cuộc đua xe như vậy, xe lái nhanh đến con đường ven biển thì động cơ kêu 'rè' một tiếng, chết máy ngay tại chỗ.
“Mẹ nó!”
Lâm Côn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vỗ mạnh một cái vào tay lái, nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, chiếc xe jeep màu đen và xe Minibus phía sau đã đi đến rất nhanh, khóe miệng anh dâng lên nụ cười, lấy điếu thuốc ra ngậm lên miệng.
Xe jeep chắn trước đầu chiếc Jetta cũ, còn chiếc xe Minibus thì dừng sát bên cạnh, hai chiếc xe cùng mở cửa ra, hơn mười người nối tiếp nhau bước xuống, hơn mười người này toàn thân đều có vũ khí, trên mặt mang theo sát khí nặng nề, vừa nhìn đã biết là người lăn lộn trong giới xã hội đen.
Đi đầu là là một tên để đầu húi cua, cao khoảng 1m8, tướng mạo khôi ngô, thân hình bức người, kẻ này không phải ai khác chính là một trong bốn cánh tay đắc lực của Phong Bưu: A Cẩu.
Lâm Côn không chút sợ hãi ngồi trong xe hút thuốc, một cánh tay khoát lên cửa sổ xe, một tay kia thì cầm lấy điếu thuốc, coi A Cẩu và đám đàn em của hắn là không khí.
Mặt A Cẩu âm trầm đi tới, hừ lạnh một tiếng, nói: “Thằng nhãi, bây giờ không chạy nữa à!”
Lâm Côn nghiêng mặt liếc hắn một cái, ngả ngớn cười nói: “Người anh em, anh bị mù à, không thấy xe tôi bị hư à!”
“A...”
A Cẩu cười lạnh một tiếng, mặt không biến sắc, nhưng hai đàn em đứng bên cạnh hắn lại nổi giận, anh Cẩu của bọn hắn lại có thể bị người ta nhục mạ hay sao, ngay lập tức hét lên với Lâm Côn, đã bị A Cẩu cản lại.
“Thằng nhãi, mày muốn đi tìm cái chết sao, người nào cũng dám mắng!”
“Có tin ông đây đánh cho mày tàn tật hay không!”
“Cho liệt luôn!”
…
Một đám đàn em ồn ào.
Lâm Côn không quan tâm, khóe miệng của anh vẫn giương lên một nụ cười khinh bỉ, hít sâu một hơi và nhả ra một vòng khói thuốc, nhàn nhạt nhìn A Cẩu, hỏi: “Người anh em, anh đuổi theo tôi lâu đến như vậy, có mục đích gì?”
A Cẩu cười lạnh nói: “Xe của anh đã bị hỏng, xe của chúng tôi không việc gì, đi thôi, có người muốn gặp anh.”
Lâm Côn mỉm cười đầy thờ ơ và khinh bỉ nói: “Anh đây là muốn cứng rắn mời tôi, nếu như tôi không muốn đi với anh thì sao?”
A Cẩu cười lạnh hai tiếng, không nói gì, liếc mắt với hai tên đàn em bên cạnh ra hiệu, hơn mười tên đàn em lập tức kéo lên như ong vỡ tổ, mạnh mẽ mở cửa xe ra, kéo Lâm Côn từ trong xe ra ngoài.
Lâm Côn không kháng cự, cứ bị kéo đến cửa chiếc Minibus như thế, anh nghĩ rất đơn giản, đã có người muốn gặp mình thì chính mình đi gặp họ thôi, không có vấn đề gì cả, anh cũng hiểu rõ bản thân mình ở ngoài sáng, người khác lại ở trong bóng tối, quá bị động. Nào biết có kẻ cực kỳ duôi mù, lúc đẩy anh tới chỗ chiếc Minibus, có người giơ chân lên đá vào mông anh một cái, tốt rồi, lần này có thể có trò hay để xem.
Người ta thường nói mông hổ khó chạm, anh đường đường là chỉ huy trưởng binh đoàn Lang Nha quân khu Mạc Bắc, mông anh lại có thể dễ dàng đá được?
Nụ cười của Lâm Côn chợt lạnh đi, cả khuôn mặt lập tức trầm xuống, anh đột nhiên xoay người, vặn bàn tay của tên đàn em vừa mới đá mông anh giáng xuống một cú đấm.
Bốp!
Một tiếng bạt tai thật to vang lên, phát ra âm thanh giống như một miếng thịt béo rơi ở trên một miếng sắt, những người xung quanh còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua má. Ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng 'A' thảm thiết hét lên. Một bên mặt của tên đàn em bị đánh kia lệch sang một bên, xoay tròn ngã ra đằng sau, đồng thời từ miệng bay ra hai cái răng cùng với một đống máu tươi.
Tiếp theo là một tiếng 'Phịch' vang lên, tên đàn em bị đánh một cái quay quay tròn, đâm sầm vào cánh cửa của chiếc Jetta cũ, cả người lao vào cửa và cuối cùng ngất trên đất.
Mọi người lập tức hít vào một hơi khí lạnh...
Không đợi bọn đàn em kịp phản ứng, A Cẩu đột nhiên hét lên một tiếng, vung nắm đấm thật to hướng tới chỗ Lâm Côn, ngay lập tức vang lên tiếng gào rít trong không khí, xuất hiện một cú đấm lạnh thấu xương.
Bọn đàn em nhanh chóng lấy lại tinh thần, tất cả cùng lui sang hai bên cạnh.
Lâm Côn nheo mắt lại di chuyển một tí, anh đã sớm nhìn ra A Cẩu có chút tài năng, chỉ là không nghĩ tới tài năng này lại rất mạnh, không thua kém bộ đội đặc chủng ở quân khu Mạn Bắc.
Đàn em thuộc Tứ Đại Kim Cương của Phong Bưu cũng không phải là những kẻ vớ vẩn ở đầu đường xó chợ, không nói đến ba người Hổ, Báo, Sói là ba người khó đối phó kia, chỉ nói đến A Cẩu, năm năm trước đây tại thành phố Trung Cảng tối tăm hỗn loạn này thì hắn ta đã không có ai địch nổi rồi.
Lâm Côn híp mắt ổn định lại tinh thần, đứng nghênh đón A Cẩu hùng hổ lao đến, hai quả đấm mạnh mẽ kia càng lúc càng gần, cuốn theo âm thanh gào rít của gió cùng với bao nhiêu sát khí lao nhanh tới, hai cái nắm đấm này không biết chứa bao nhiêu lực, nhưng nếu thật sự bị đánh trúng chuyện gãy xương là tất nhiên.
Tốc độ của hai nắm đấm này đối với người thường thì có thể là nhanh như chớp, nhưng đối với Lâm Côn thì lại giống như là cảnh phim đang quay chậm.
Bọn đàn em bên cạnh đều nín thở, ánh mắt chứa đầy tinh thần chiến đấu và sự sùng bái, tất cả đều chờ xem anh Cẩu của bọn hắn tàn độc như thế nào trước mặt tên tiểu tử này.
Vù!
Quả đấm nháy mắt đã đến trước mặt Lâm Côn, cách mặt Lâm Côn không tới 5cm, nếu quả thật là đánh trúng thì gương mặt anh tuấn này của Lâm Côn sau này nhất định sẽ bị huỷ hoại, đến cả não bộ cũng sợ là bị thương nặng.
Lúc này...
Hai mắt khép hờ của Lâm Côn đột nhiên mở ra, ánh sáng ở trong mắt hiện ra. Trên mặt vẫn là một bộ dạng bình tĩnh, nửa thân trên bất động, nhưng chân của Lâm Côn đá lên nhanh như tia chớp.
Quả đấm của A Cẩu nhanh như chớp nhưng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy, còn chân của Lâm Côn nhanh như gió mắt thường khó có thể thấy rõ.
Chỉ có thể nghe thấy một tiếng 'ầm' nặng nề vang lên, âm thanh không phải là rất lớn nhưng lại hết sức mạnh mẽ, giống như là một vận động viên đá bóng chuyên nghiệp đang đá một quả bóng, đáp lại là tiếng kêu đau đớn của A Cẩu, cổ họng hắn khô và mặn, lồng ngực bị đè nén, cùng lúc đó toàn bộ thân thể lảo đảo lùi lại về phía sau.
Sạt sạt sạt...
Lùi liên tiếp năm bước rồi mới khó khăn dừng lại.
A Cẩu giơ tay che ngực, miệng co rút, lồng ngực lên xuống một lúc mới có thể ngăn không cho máu phun ra, hắn ngẩng đầu nhìn về hướng Lâm Côn, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Lúc này bọn đàn em bên cạnh mới bắt đầu sợ ngây người, điều này sao có thể, anh Cẩu hùng mạnh của bọn chúng sao có thể bị vì một đá của tên tiểu tử kia đã…
Mọi người ở đây, bao gồm cả A Cẩu, bọn họ đều không biết rằng, một cước vừa rồi của Lâm Côn chỉ dùng ba phần lực, chỉ cần dùng thêm hai phần lực nữa chắc chắn rằng A Cẩu lúc này không thể đứng được.
Lâm Côn thờ ơ cười, nhìn tất cả bọn đàn em xung quanh mà nói: “Đừng trách ông đây không nhắc nhở các người, nếu như lại ra tay trước với tôi, chắc chắn là các người chỉ có thể nằm trở về.” Nói xong, không để ý mọi người xung quanh sắc mặt tái mét, Lâm Côn khom lưng chui vào trong chiếc Minibus.
Bọn đàn em đều hướng mắt nhìn về phía A Cẩu, A Cẩu đứng thẳng sống lưng cố gắng thể hiện ra dáng vẻ không hề bị thương, khoát tay với bọn đàn em: “Đi, đều lên xe đi.”
Sau khi lên xe, Lâm Côn ngồi ở hàng ghế cuối cùng nhắm mắt nghỉ ngơi, bọn đàn em trong xe không ai dám nhìn mặt anh, trên mặt cả đám đều nghiêm túc như gặp kẻ thù, sợ người này bỏ chạy.
A Cẩu ngồi ở trên xe jeep, sau đó hắn đốt một điếu thuốc, sau khi hít một hơi, trong phổi hắn ta nóng rát, vừa rồi một đá kia sợ là đã tổn thương đến nội tạng rồi. Hắn lấy điện thoại ra, im lặng gửi cho Phong Bưu một tin nhắn....
Hôm nay, cô xem như đã có thể tự thể nghiệm rồi.
Chiếc xe Jetta cũ nhả ra làn khói đặc, tám giờ sáng chạy như bay trên đường, đây còn là vào giờ cao điểm mọi người đang đi làm, nhưng với kẻ hở nhỏ hẹp chật chội giữa những làn xe như thế này vẫn không thể nào khiến cho chiếc xe phải giảm tốc độ.
Tay Sở Tĩnh Dao nắm chặt ghế phụ, trái tim đập thình thình trong lồng ngực, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hoảng, đồng thời trong lòng cũng xuất hiện một chút kích thích, thật giống như là đang chơi trò tàu lượn siêu tốc vậy.
Chiếc xe Jetta cũ điên cuồng gầm thét hòa lẫn với tiếng ồn ào huyên náo, thổi bay sự trầm lắng và u oán đè nén trên đường cái vào giờ cao điểm, mang đến hàng loại ánh mắt kinh ngạc cùng với hàng loại tiếng hét chói tai – wow!!!!
Ở phía sau, chiếc xe jeep màu đen và chiếc xe Minibus cũng tăng tốc độ, nhưng căn bản không cùng đẳng cấp với chiếc xe Jetta cũ ‘nhẹ nhàng và thanh lịch’, hai chiếc xe nghiêng ngả lảo đảo, vụng về không chịu được, thỉnh thoảng lại đụng vào các chiếc xe khác, rước lấy một loạt các tiếng mắng chửi và tiếng còi xe ô tô.
Tim Sở Tĩnh Dao đập nhanh như hươu chạy, mắt không nhịn được quay ra nhìn về phía Lâm Côn, thật không tưởng tượng được tên lưu manh này trước đây làm cái gì, cho dù trước đây anh đã từng làm việc trong quân đội thì cũng không cần lái xe hống hách như thế này.
Cô đâu thể nào tưởng tượng ra được, tên lưu manh đang ngồi bên cạnh cô đây đã từng vừa lái xe jeep vừa ngậm xì gà nhả ra từng vòng khói tròn lượn lờ đi lại tự nhiên trong mưa bom bão đạn.
Xe phanh lại đột ngột, chiếc Jetta cũ dừng lại dưới văn phòng làm việc của Sở Tĩnh Dao. Xe vừa mới dừng lại, Sở Tĩnh Dao ngay lập tức đẩy cánh cửa lao xuống, cô ói hết mọi thứ trong bụng ra, sau đó lấy một tờ khăn giấy chùi miệng, quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Côn một cái, rồi xách theo túi xách đi vào cửa lớn của văn phòng.
Lâm Côn nhếch miệng cười cười…
Ngay sau khi Sở Tĩnh Dao vừa bước vào tòa nhà làm việc, xe jeep đen và xe Minibus đằng sau vừa đuổi kịp, Lâm Côn nhìn qua gương chiếu hậu, khóe môi nhẹ nhàng cong lên cười, đưa tay ra ngoài bên cửa sổ giơ ngón giữa lên với hai chiếc xe đằng sau, bên dưới giẫm chân đạp ga, Jetta cũ gầm thét một tiếng rời đi.
Sở Tĩnh Dao nghe tiếng động quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe jeep màu đen và xe Minibus đuổi theo sát chiếc Jetta cũ, đột nhiên trong lòng cô dường như hiểu được điều gì đó, một loại cảm giác không nói lên lời xuất hiện trong lòng.
Sở Tĩnh Dao đứng ở cửa thoáng sửng sốt, nhỏ giọng lầm bầm: “Thôi, mình không quan tâm, cứ để cho anh ta tự sinh tự diệt.” Cô cầm túi xách, bước trên đôi giày cao gót đi đến thang máy.
Lâm Côn không biết là ai phái hai chiếc xe kia tới đây, vừa rồi cả quãng đường anh chạy xe như điên vì sợ rằng Sở Tĩnh Dao sẽ bị muộn giờ làm việc, bây giờ anh đi vẫn rất điên cuồng nhưng lại thong thả, thoải mái như đang chơi một trò chơi.
Anh muốn chơi đùa thêm chút nữa, nhưng chiếc Jetta cũ dù sao cũng đã lâu rồi không đi đến, làm sao có thể chịu được một cuộc đua xe như vậy, xe lái nhanh đến con đường ven biển thì động cơ kêu 'rè' một tiếng, chết máy ngay tại chỗ.
“Mẹ nó!”
Lâm Côn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vỗ mạnh một cái vào tay lái, nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, chiếc xe jeep màu đen và xe Minibus phía sau đã đi đến rất nhanh, khóe miệng anh dâng lên nụ cười, lấy điếu thuốc ra ngậm lên miệng.
Xe jeep chắn trước đầu chiếc Jetta cũ, còn chiếc xe Minibus thì dừng sát bên cạnh, hai chiếc xe cùng mở cửa ra, hơn mười người nối tiếp nhau bước xuống, hơn mười người này toàn thân đều có vũ khí, trên mặt mang theo sát khí nặng nề, vừa nhìn đã biết là người lăn lộn trong giới xã hội đen.
Đi đầu là là một tên để đầu húi cua, cao khoảng 1m8, tướng mạo khôi ngô, thân hình bức người, kẻ này không phải ai khác chính là một trong bốn cánh tay đắc lực của Phong Bưu: A Cẩu.
Lâm Côn không chút sợ hãi ngồi trong xe hút thuốc, một cánh tay khoát lên cửa sổ xe, một tay kia thì cầm lấy điếu thuốc, coi A Cẩu và đám đàn em của hắn là không khí.
Mặt A Cẩu âm trầm đi tới, hừ lạnh một tiếng, nói: “Thằng nhãi, bây giờ không chạy nữa à!”
Lâm Côn nghiêng mặt liếc hắn một cái, ngả ngớn cười nói: “Người anh em, anh bị mù à, không thấy xe tôi bị hư à!”
“A...”
A Cẩu cười lạnh một tiếng, mặt không biến sắc, nhưng hai đàn em đứng bên cạnh hắn lại nổi giận, anh Cẩu của bọn hắn lại có thể bị người ta nhục mạ hay sao, ngay lập tức hét lên với Lâm Côn, đã bị A Cẩu cản lại.
“Thằng nhãi, mày muốn đi tìm cái chết sao, người nào cũng dám mắng!”
“Có tin ông đây đánh cho mày tàn tật hay không!”
“Cho liệt luôn!”
…
Một đám đàn em ồn ào.
Lâm Côn không quan tâm, khóe miệng của anh vẫn giương lên một nụ cười khinh bỉ, hít sâu một hơi và nhả ra một vòng khói thuốc, nhàn nhạt nhìn A Cẩu, hỏi: “Người anh em, anh đuổi theo tôi lâu đến như vậy, có mục đích gì?”
A Cẩu cười lạnh nói: “Xe của anh đã bị hỏng, xe của chúng tôi không việc gì, đi thôi, có người muốn gặp anh.”
Lâm Côn mỉm cười đầy thờ ơ và khinh bỉ nói: “Anh đây là muốn cứng rắn mời tôi, nếu như tôi không muốn đi với anh thì sao?”
A Cẩu cười lạnh hai tiếng, không nói gì, liếc mắt với hai tên đàn em bên cạnh ra hiệu, hơn mười tên đàn em lập tức kéo lên như ong vỡ tổ, mạnh mẽ mở cửa xe ra, kéo Lâm Côn từ trong xe ra ngoài.
Lâm Côn không kháng cự, cứ bị kéo đến cửa chiếc Minibus như thế, anh nghĩ rất đơn giản, đã có người muốn gặp mình thì chính mình đi gặp họ thôi, không có vấn đề gì cả, anh cũng hiểu rõ bản thân mình ở ngoài sáng, người khác lại ở trong bóng tối, quá bị động. Nào biết có kẻ cực kỳ duôi mù, lúc đẩy anh tới chỗ chiếc Minibus, có người giơ chân lên đá vào mông anh một cái, tốt rồi, lần này có thể có trò hay để xem.
Người ta thường nói mông hổ khó chạm, anh đường đường là chỉ huy trưởng binh đoàn Lang Nha quân khu Mạc Bắc, mông anh lại có thể dễ dàng đá được?
Nụ cười của Lâm Côn chợt lạnh đi, cả khuôn mặt lập tức trầm xuống, anh đột nhiên xoay người, vặn bàn tay của tên đàn em vừa mới đá mông anh giáng xuống một cú đấm.
Bốp!
Một tiếng bạt tai thật to vang lên, phát ra âm thanh giống như một miếng thịt béo rơi ở trên một miếng sắt, những người xung quanh còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua má. Ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng 'A' thảm thiết hét lên. Một bên mặt của tên đàn em bị đánh kia lệch sang một bên, xoay tròn ngã ra đằng sau, đồng thời từ miệng bay ra hai cái răng cùng với một đống máu tươi.
Tiếp theo là một tiếng 'Phịch' vang lên, tên đàn em bị đánh một cái quay quay tròn, đâm sầm vào cánh cửa của chiếc Jetta cũ, cả người lao vào cửa và cuối cùng ngất trên đất.
Mọi người lập tức hít vào một hơi khí lạnh...
Không đợi bọn đàn em kịp phản ứng, A Cẩu đột nhiên hét lên một tiếng, vung nắm đấm thật to hướng tới chỗ Lâm Côn, ngay lập tức vang lên tiếng gào rít trong không khí, xuất hiện một cú đấm lạnh thấu xương.
Bọn đàn em nhanh chóng lấy lại tinh thần, tất cả cùng lui sang hai bên cạnh.
Lâm Côn nheo mắt lại di chuyển một tí, anh đã sớm nhìn ra A Cẩu có chút tài năng, chỉ là không nghĩ tới tài năng này lại rất mạnh, không thua kém bộ đội đặc chủng ở quân khu Mạn Bắc.
Đàn em thuộc Tứ Đại Kim Cương của Phong Bưu cũng không phải là những kẻ vớ vẩn ở đầu đường xó chợ, không nói đến ba người Hổ, Báo, Sói là ba người khó đối phó kia, chỉ nói đến A Cẩu, năm năm trước đây tại thành phố Trung Cảng tối tăm hỗn loạn này thì hắn ta đã không có ai địch nổi rồi.
Lâm Côn híp mắt ổn định lại tinh thần, đứng nghênh đón A Cẩu hùng hổ lao đến, hai quả đấm mạnh mẽ kia càng lúc càng gần, cuốn theo âm thanh gào rít của gió cùng với bao nhiêu sát khí lao nhanh tới, hai cái nắm đấm này không biết chứa bao nhiêu lực, nhưng nếu thật sự bị đánh trúng chuyện gãy xương là tất nhiên.
Tốc độ của hai nắm đấm này đối với người thường thì có thể là nhanh như chớp, nhưng đối với Lâm Côn thì lại giống như là cảnh phim đang quay chậm.
Bọn đàn em bên cạnh đều nín thở, ánh mắt chứa đầy tinh thần chiến đấu và sự sùng bái, tất cả đều chờ xem anh Cẩu của bọn hắn tàn độc như thế nào trước mặt tên tiểu tử này.
Vù!
Quả đấm nháy mắt đã đến trước mặt Lâm Côn, cách mặt Lâm Côn không tới 5cm, nếu quả thật là đánh trúng thì gương mặt anh tuấn này của Lâm Côn sau này nhất định sẽ bị huỷ hoại, đến cả não bộ cũng sợ là bị thương nặng.
Lúc này...
Hai mắt khép hờ của Lâm Côn đột nhiên mở ra, ánh sáng ở trong mắt hiện ra. Trên mặt vẫn là một bộ dạng bình tĩnh, nửa thân trên bất động, nhưng chân của Lâm Côn đá lên nhanh như tia chớp.
Quả đấm của A Cẩu nhanh như chớp nhưng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy, còn chân của Lâm Côn nhanh như gió mắt thường khó có thể thấy rõ.
Chỉ có thể nghe thấy một tiếng 'ầm' nặng nề vang lên, âm thanh không phải là rất lớn nhưng lại hết sức mạnh mẽ, giống như là một vận động viên đá bóng chuyên nghiệp đang đá một quả bóng, đáp lại là tiếng kêu đau đớn của A Cẩu, cổ họng hắn khô và mặn, lồng ngực bị đè nén, cùng lúc đó toàn bộ thân thể lảo đảo lùi lại về phía sau.
Sạt sạt sạt...
Lùi liên tiếp năm bước rồi mới khó khăn dừng lại.
A Cẩu giơ tay che ngực, miệng co rút, lồng ngực lên xuống một lúc mới có thể ngăn không cho máu phun ra, hắn ngẩng đầu nhìn về hướng Lâm Côn, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Lúc này bọn đàn em bên cạnh mới bắt đầu sợ ngây người, điều này sao có thể, anh Cẩu hùng mạnh của bọn chúng sao có thể bị vì một đá của tên tiểu tử kia đã…
Mọi người ở đây, bao gồm cả A Cẩu, bọn họ đều không biết rằng, một cước vừa rồi của Lâm Côn chỉ dùng ba phần lực, chỉ cần dùng thêm hai phần lực nữa chắc chắn rằng A Cẩu lúc này không thể đứng được.
Lâm Côn thờ ơ cười, nhìn tất cả bọn đàn em xung quanh mà nói: “Đừng trách ông đây không nhắc nhở các người, nếu như lại ra tay trước với tôi, chắc chắn là các người chỉ có thể nằm trở về.” Nói xong, không để ý mọi người xung quanh sắc mặt tái mét, Lâm Côn khom lưng chui vào trong chiếc Minibus.
Bọn đàn em đều hướng mắt nhìn về phía A Cẩu, A Cẩu đứng thẳng sống lưng cố gắng thể hiện ra dáng vẻ không hề bị thương, khoát tay với bọn đàn em: “Đi, đều lên xe đi.”
Sau khi lên xe, Lâm Côn ngồi ở hàng ghế cuối cùng nhắm mắt nghỉ ngơi, bọn đàn em trong xe không ai dám nhìn mặt anh, trên mặt cả đám đều nghiêm túc như gặp kẻ thù, sợ người này bỏ chạy.
A Cẩu ngồi ở trên xe jeep, sau đó hắn đốt một điếu thuốc, sau khi hít một hơi, trong phổi hắn ta nóng rát, vừa rồi một đá kia sợ là đã tổn thương đến nội tạng rồi. Hắn lấy điện thoại ra, im lặng gửi cho Phong Bưu một tin nhắn....
Bình luận facebook