Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96
Một ca khúc, một câu chuyện xưa, lòng người xúc động...
Hàn Tâm đắm chìm vào trong tiếng hát, nhìn người đàn ông trước mắt mình, gương mặt góc cạnh, chòm râu dưới cằm lưa thưa, ánh mắt u buồn lại càng tôn lên tiếng hát...
Trong lòng mỗi cô gái đều có một hoàng tử, không quan tâm hoàng tử này có thật sự xuất hiện trong cuộc đời mình hay không, người đó vẫn ở mãi trong lòng, mãi đến một ngày bỗng nhiên gặp được một người mới giật mình phát hiện...
Hóa ra là anh ấy!
Trong đôi mắt trong suốt tuyệt đẹp của Hàn Tâm lúc này chỉ còn lại hình bóng của Lâm Côn, anh như cái bóng in sâu vào đáy lòng, làm cho hoàng tử mà cô tưởng tượng trong lòng chưa bao giờ xuất hiện lại trở nên sống động như thế.
Hàn Tâm bước lên phía trước một bước, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy, lúc này cô đã quên tất cả, ở trong lòng của cô chỉ còn tồn tại có tiếng hát trọng bỗng pha chút khàn khàn bên tai và người trước mặt mình.
Lâm Côn không nghĩ tới hát một ca khúc lại đem tới hậu quả như vậy, khi anh nhìn thấy Hàn Tâm bước tới ôm mình, trong lòng anh rất hồi hộp, thân thể theo bản năng lại lui về phía sau một bước, nhưng phía sau Lâm Côn chính là vách tường cho nên anh chỉ có thể dựa vào tường, lúc này, Hàn Tâm đã bước tới ôm lấy anh.
“Mẹ kiếp!”
Hai tay của Hàn Tâm vòng lấy eo anh, trong lòng Lâm Côn không ngừng gào thét, thầm nghĩ: “Việc này con mẹ nó quá mắc cười rồi, ông đây đường đường là chỉ huy trưởng bình đoàn ở Mạc Bắc, vậy mà lại bị một cô gái đẩy vào góc tường!”
Nếu như chỉ bị đẩy vào góc tường, chỉ huy Lâm của chúng ta còn có thể chấp nhận được, nhưng đâu chỉ có như vậy, hướng dẫn viên Hàn người ta không chỉ trẻ tuổi xinh đẹp còn có giọng hát mê người, đột nhiên ánh mắt bị mê ly, cô nâng cằm lên, bờ môi gợi cảm vươn tới hôn Lâm Côn. Hương thơm thoang thoảng chui vào khoang mũi Lâm Côn, mùi thơm của Hàn Tâm giống như mùi hoa lan, còn có mùi son gợi cảm trên bờ môi, mùi thơm này tràn vào trong lòng Lâm Côn, cũng gây ra sóng lớn...
Kể từ khi cùng Sở Tĩnh Dao sống chung dưới một mái nhà, sức kháng cự của Lâm Côn với người đẹp rất cao, đã từng nhìn thấy cảnh tượng biển cả đồ sộ sẽ không dễ dàng sinh ra cảm giác gì với kênh rạch mương máng. Nhưng Hàn Tâm trước mặt lại không phải là biển rộng, cũng không phải con kênh nhỏ, mà là hồ nước trong vắt không chút gợn sóng, giữa hồ nước còn được tô điểm bằng rất nhiều loài hoa đủ màu sắc rực rỡ, ánh sáng kia đã hấp dẫn Lâm Côn.
Người đẹp chủ động chạy đến ôm ấp, hơn nữa còn là người đẹp làm lòng mình rung động, trong lòng rối rắm thật lâu, chỉ huy Lâm tạm thời bỏ qua mâu thuẫn trong chuyện bị đẩy vào vách tường. Anh nhẹ nhàng cúi đầu chuẩn bị nghênh đón, vậy mà trời nổi gió bất ngờ, còn không chờ hai bờ môi tiếp xúc với nhau, cuối hàng lang đột nhiên có giọng nói say khướt vang lên: “Lâm... Lâm Côn, hướng dẫn viên Hàn... Hàn, Các… Người... Các người đang làm gì thế? Tôi... Sao tôi lại thấy giống như đang hôn môi vậy?”
Người nói chuyện chính là Tôn Chí vừa cùng đi uống rượu với cha vợ và mấy phụ huynh trong nhà trẻ về, có thể thấy được anh ta đã uống không ít, Tôn Chí lại dụi dụi con mắt, lẩm bẩm nói: “Tôi có phải nhìn nhầm hay không, tại sao lại như vậy...”
Chờ Tôn Chí lại mở mắt nhìn lại lần nữa, quả nhiên là anh ta nhìn nhầm rồi, Lâm Côn và hướng dẫn viên Hàn đúng là đang đứng ở đó, nhưng bọn họ rõ ràng là đang nói chuyện với nhau, hơn nữa còn đứng cách xa nhau... Quả nhiên là anh nhìn nhầm.
Tôn Chí đi tới bên cạnh Lâm Côn, vừa đi vừa say khướt nói lầm bầm: “Lâm Côn, lại đây uống với anh Tôn chút đi, tâm trạng anh Tôn bây giờ không tốt, quá ngột ngạt, quá khó chịu rồi, cậu nhất định phải uống với tôi...”
Vừa rồi Tôn Chí đột nhiên xuất hiện như vậy, Lâm Côn và Hàn Tâm giống như chú chim nhỏ bị hù dọa giật mình sợ hãi vội vàng tách ra. Dù sao Hàn Tâm vẫn là con gái, gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô đã đỏ bừng, nhìn thấy Tôn Chí đi tới, cô lập tức cúi đầu nói với Lâm Côn một câu: “Anh Lâm, anh nghỉ ngơi sớm một chút.” Sau đó cô vội vàng quay trở về phòng của mình.
Tối hôm nay, tâm tình của Tôn Chí quả thật không tốt, nếu không anh ta cũng không uống nhiều rượu như vậy, cũng không có biểu hiện không lịch sự như thế. Phó Quốc Bân bảo anh ta đến trò chuyện, ăn cơm uống rượu cùng phụ huynh của các học sinh, hy vọng có thể thông qua mấy phụ huynh này giúp đỡ con rể của mình, kết quả mấy phụ huynh này cứ đùn đẩy cho nhau.
Sau khi uống vài ly rượu, trong người có chút hơi men nên có chút kích động. Những oán hận, phẫn nộ và áp lực bị tích tụ lâu ngày cũng bộc phát ra, kết quả rượu càng uống càng nhiều, anh ta càng biểu hiện không lịch sự hơn, cuối cùng Phó Quốc Bân không còn cách nào khác đành phải cho anh ta đi về trước.
Lúc này thế giới này ở trong mắt Tôn Chí đều là một màu tối tăm, anh ta như bị nhốt vào trong một nhà tù vươn tay không thấy năm ngón. Tài năng của anh ta không được phát huy, anh ta cũng đã hơn ba mươi tuổi nhưng không có thành tích gì. Tiếp tục như vậy, cả đời này của anh ta cũng xong rồi, không thể mang đến cho vợ con cuộc sống hạnh phúc, vĩnh viễn đừng nghĩ có ngày trở nên nổi bật.
Lúc đi tới trước mặt Lâm Côn, Tôn Chí đột nhiên ngã xuống, đồng thời nước mắt đau buồn kiềm chế không được mà tràn ra, anh ta không nói lời nào, thân thể dựa vào góc tường, im lặng rơi nước mắt.
“Anh Tôn, làm đàn ông đổ máu không rơi nước mắt, đi, chúng ta đi uống rượu!” Lâm Côn an ủi, kéo Tôn Chí đứng dậy.
“Ừ.” Tôn Chí lau nước mắt, đôi chân mềm nhũn không đứng vững.
Lâm Côn không có thật sự đỡ Tôn Chí đi uống rượu, phòng của Tôn Chí ở đối diện phòng của Lâm Côn. Anh lấy chìa khóa từ trong túi Tôn Chí, đỡ anh ta đi vào trong phòng, lúc này Tôn Dương đang ở trong phòng Phùng Giai Tuệ, trong phòng chỉ có hai người đàn ông bọn họ, Lâm Côn đỡ Tôn Dương ngồi xuống ghế, rót cho anh ta ly nước.
Tôn Chí say đến mức đầu óc không tỉnh táo, cầm ly nước Lâm Côn rót cho mình, anh ta lại say khướt cười ha hả, nói: “Nào, Lâm... Lâm Côn, chúng ta uống, tôi uống, cậu cứ tùy ý...”
Lâm Côn ngồi xuống bên cạnh Tôn Chí, Tôn Chí cụng ly với Lâm Côn, sau khi uống cạn lại ngơ ngác nhìn Lâm Côn nói: “Lâm Côn, không đúng, tại sao rượu này lại nhạt như vậy?”
Lâm Côn cười nói: “Anh Tôn, rượu này không nhạt, là rượu Mao Đài thuần khiết, là lưỡi của anh có vấn đề, không cảm nhận được vị.”
“Thật không?” Tôn Chí say tới mức mắt lờ đờ mông lung, chép chép miệng. “Ừ, hình như đầu lưỡi của tôi có vấn đề, không cảm giác được mùi vị rượu nữa. Nào, người anh em Lâm Côn, cậu rót cho tôi một ly đầy...”
Lâm Côn cười, lại rót cho anh ta một ly, đột nhiên Tôn Chí nhíu mày, chỉ vào bình nước trong tay Lâm Côn, nói: “Người anh em Lâm Côn, không đúng không đúng, không phải cậu nói rượu Mao Đài hay sao, tại... Tại sao nhìn không giống...”
“Đổi vỏ chai mà thôi, cũng không làm giảm giá trị.” Lâm Côn thuận miệng lừa gạt.
“À, là vậy sao?” Tôn Chí gật đầu, anh ta thật sự tin tưởng.
“Người anh em Lâm Côn, tôi uống trước, tôi uống, cậu cứ tùy ý...” Tôn Chí lại uống cạn ly nước lọc, sau khi uống xong, ly ‘rượu’ trong tay lại rơi xuống đất, thân thể anh ta không còn sức, dựa cái ghế ngủ say.
Một người thân hình cao lớn, cứ như vậy ngủ say như chết trên ghế tựa cũng không tốt lắm, sáng mai thức dậy chắc chắn sẽ bị trẹo cổ. Lâm Côn lại đỡ Tôn Chí lên giường, còn đắp chăn cho anh ta, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Phòng của Phùng Giai Tuệ ở cách đó không xa, Lâm Côn đi tới ngoài cửa phòng của Phùng Giai Tuệ, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, Phùng Giai Tuệ đi tới mở cửa, nhìn Lâm Côn cười hỏi: “Cha của Lâm Lâm có chuyện gì không?”
Phùng Giai Tuệ hỏi nhỏ, Lâm Côn nhìn vào trong phòng, nhỏ giọng hỏi: “Tôn Dương ngủ rồi sao?”
“Đúng vậy, vừa ngủ rồi, Lâm Lâm cũng ngủ rồi sao?”
“Ừ.” Lâm Côn nhỏ giọng nói: “Cô Phùng, tôi nói với cô một việc, sợ rằng tối hôm nay Tôn Dương phải ngủ chỗ cô một đêm rồi, cha của Tôn Dương uống rượu vừa trở về, anh ấy xỉn lắm rồi, giờ cũng đã ngủ say như chết, tối nay làm phiền cô trông chừng thằng bé này vậy.”
Phùng Giai Tuệ không cảm thấy phiền phức, cô vui vẻ nhanh chóng đồng ý nói: “Được, không thành vấn đề!”
Trước khi quay về phòng, Lâm Côn đứng trong hành lang gọi điện thoại cho Sở Tĩnh Dao, cũng nói tình hình ở đây một chút, đương nhiên anh chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, chỉ nói Lâm Lâm chơi vui vẻ như thế nào, hài lòng như thế nào, hoàn toàn không nói việc buổi tối Lâm Lâm đánh người trong khách sạn, Sở Tĩnh Dao không hy vọng Lâm Lâm quá mức bạo lực.
Trước khi ngủ, Lâm Côn còn đắp chăn cho Lâm Lâm, nhìn thằng bé yên tĩnh ngủ say bên cạnh, trong lòng anh cảm thấy ấm áp.Tuy rằng đứa trẻ này không phải là con ruột của anh, nhưng từ trên người đứa trẻ này, anh lại nhìn thấy bóng dáng của mình khi còn nhỏ. Có lẽ đây chính là duyên phận, đồng thời trong lòng anh đã xem Lâm Lâm thành con trai ruột của mình.
Sáng ngày hôm sau, đúng tám giờ, tất cả mọi người phải tập hợp trong đại sảnh của khách sạn, sau đó cùng đi tới Hắc Sơn. Bảy giờ Lâm Côn đã thức dậy, Lâm Lâm cũng tỉnh dậy theo, hai cha con đi tới lầu một trong đại sảnh khách sạn ăn bữa sáng, sau đó Lâm Côn chuẩn bị một ít nước và chút thức ăn mang theo bên người.
Một lúc sau, Lý Xuân Sinh dẫn Tô Hữu Bằng đi ra, nhìn dáng vẻ buồn bã ỉu xìu của Lý Xuân Sinh, đêm qua nhất định đã thức trắng đêm, về phần anh ta thức đêm làm gì, Lâm Côn nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ ra được, người này nhất định đã thức đêm tán gẫu với em gái quen trên mạng kia.
Tôn Chí là người đi ra sau cùng, đêm qua anh ta uống say mèm, đã quên rất nhiều chuyện, hiện tại thức dậy, chuyện thứ nhất chính là đi khắp nơi tìm con trai. Sau khi biết Tôn Dương đang ở chỗ Phùng Giai Tuệ thì mới yên tâm, anh ta là người cuối cùng dẫn Tôn Dương đi tới đại sảnh khách sạn.
Tám giờ, mọi người đúng giờ xuất phát, điểm leo núi Hắc Sơn cách khách sạn không xa, đoàn người đi bộ sang nơi đó, mỗi một lớp học được tính là một đơn vị, chủ nhiệm lớp và hướng dẫn du lịch sẽ chịu trách nhiệm dẫn đầu.
Lâm Côn dẫn theo Lâm Lâm, Lý Xuân Sinh, Tô Hữu Bằng, Tôn Chí, Tôn Dương đi ở giữa, Tôn Chí đi bên cạnh Lâm Côn, nhỏ giọng hỏi: “Lâm Côn, đêm qua là cậu dìu tôi về phòng sao?”
Lâm Côn cười nói: “Đúng vậy.”
Tôn Chí lúng túng cười nói: “Tôi không có làm ra chuyện gì xấu hổ đó chứ?”
Lâm Côn cười nói: “Không có, chỉ uống hai ly Mao Đài với tôi, sau đó đi ngủ.”
“Mao Đài?”
“Chính là nước lọc trong phòng của anh, anh muốn uống rượu, tôi lấy nước lọc lừa gạt anh.” Lâm Côn đùa giỡn nói: “Thế nào, có phải Mao Đài rất nhạt hay không, ha ha.”
Tôn Chí cũng cười ha ha, Lý Xuân Sinh vừa đi nghịch điện thoại, nghe hai người cười ha ha thì cảm thấy kỳ quái quay đầu lại: “Sư phụ, anh Tôn, hai người đang cười gì thế?”
Lâm Côn cười nói: “Không có gì, cậu nên chuyên tâm chơi điện thoại của mình, tán tỉnh em gái nào đó đi.”
Lý Xuân Sinh cười khúc khích, sau đó chuyên tâm bấm điện thoại thật.
***
Hàn Tâm đắm chìm vào trong tiếng hát, nhìn người đàn ông trước mắt mình, gương mặt góc cạnh, chòm râu dưới cằm lưa thưa, ánh mắt u buồn lại càng tôn lên tiếng hát...
Trong lòng mỗi cô gái đều có một hoàng tử, không quan tâm hoàng tử này có thật sự xuất hiện trong cuộc đời mình hay không, người đó vẫn ở mãi trong lòng, mãi đến một ngày bỗng nhiên gặp được một người mới giật mình phát hiện...
Hóa ra là anh ấy!
Trong đôi mắt trong suốt tuyệt đẹp của Hàn Tâm lúc này chỉ còn lại hình bóng của Lâm Côn, anh như cái bóng in sâu vào đáy lòng, làm cho hoàng tử mà cô tưởng tượng trong lòng chưa bao giờ xuất hiện lại trở nên sống động như thế.
Hàn Tâm bước lên phía trước một bước, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy, lúc này cô đã quên tất cả, ở trong lòng của cô chỉ còn tồn tại có tiếng hát trọng bỗng pha chút khàn khàn bên tai và người trước mặt mình.
Lâm Côn không nghĩ tới hát một ca khúc lại đem tới hậu quả như vậy, khi anh nhìn thấy Hàn Tâm bước tới ôm mình, trong lòng anh rất hồi hộp, thân thể theo bản năng lại lui về phía sau một bước, nhưng phía sau Lâm Côn chính là vách tường cho nên anh chỉ có thể dựa vào tường, lúc này, Hàn Tâm đã bước tới ôm lấy anh.
“Mẹ kiếp!”
Hai tay của Hàn Tâm vòng lấy eo anh, trong lòng Lâm Côn không ngừng gào thét, thầm nghĩ: “Việc này con mẹ nó quá mắc cười rồi, ông đây đường đường là chỉ huy trưởng bình đoàn ở Mạc Bắc, vậy mà lại bị một cô gái đẩy vào góc tường!”
Nếu như chỉ bị đẩy vào góc tường, chỉ huy Lâm của chúng ta còn có thể chấp nhận được, nhưng đâu chỉ có như vậy, hướng dẫn viên Hàn người ta không chỉ trẻ tuổi xinh đẹp còn có giọng hát mê người, đột nhiên ánh mắt bị mê ly, cô nâng cằm lên, bờ môi gợi cảm vươn tới hôn Lâm Côn. Hương thơm thoang thoảng chui vào khoang mũi Lâm Côn, mùi thơm của Hàn Tâm giống như mùi hoa lan, còn có mùi son gợi cảm trên bờ môi, mùi thơm này tràn vào trong lòng Lâm Côn, cũng gây ra sóng lớn...
Kể từ khi cùng Sở Tĩnh Dao sống chung dưới một mái nhà, sức kháng cự của Lâm Côn với người đẹp rất cao, đã từng nhìn thấy cảnh tượng biển cả đồ sộ sẽ không dễ dàng sinh ra cảm giác gì với kênh rạch mương máng. Nhưng Hàn Tâm trước mặt lại không phải là biển rộng, cũng không phải con kênh nhỏ, mà là hồ nước trong vắt không chút gợn sóng, giữa hồ nước còn được tô điểm bằng rất nhiều loài hoa đủ màu sắc rực rỡ, ánh sáng kia đã hấp dẫn Lâm Côn.
Người đẹp chủ động chạy đến ôm ấp, hơn nữa còn là người đẹp làm lòng mình rung động, trong lòng rối rắm thật lâu, chỉ huy Lâm tạm thời bỏ qua mâu thuẫn trong chuyện bị đẩy vào vách tường. Anh nhẹ nhàng cúi đầu chuẩn bị nghênh đón, vậy mà trời nổi gió bất ngờ, còn không chờ hai bờ môi tiếp xúc với nhau, cuối hàng lang đột nhiên có giọng nói say khướt vang lên: “Lâm... Lâm Côn, hướng dẫn viên Hàn... Hàn, Các… Người... Các người đang làm gì thế? Tôi... Sao tôi lại thấy giống như đang hôn môi vậy?”
Người nói chuyện chính là Tôn Chí vừa cùng đi uống rượu với cha vợ và mấy phụ huynh trong nhà trẻ về, có thể thấy được anh ta đã uống không ít, Tôn Chí lại dụi dụi con mắt, lẩm bẩm nói: “Tôi có phải nhìn nhầm hay không, tại sao lại như vậy...”
Chờ Tôn Chí lại mở mắt nhìn lại lần nữa, quả nhiên là anh ta nhìn nhầm rồi, Lâm Côn và hướng dẫn viên Hàn đúng là đang đứng ở đó, nhưng bọn họ rõ ràng là đang nói chuyện với nhau, hơn nữa còn đứng cách xa nhau... Quả nhiên là anh nhìn nhầm.
Tôn Chí đi tới bên cạnh Lâm Côn, vừa đi vừa say khướt nói lầm bầm: “Lâm Côn, lại đây uống với anh Tôn chút đi, tâm trạng anh Tôn bây giờ không tốt, quá ngột ngạt, quá khó chịu rồi, cậu nhất định phải uống với tôi...”
Vừa rồi Tôn Chí đột nhiên xuất hiện như vậy, Lâm Côn và Hàn Tâm giống như chú chim nhỏ bị hù dọa giật mình sợ hãi vội vàng tách ra. Dù sao Hàn Tâm vẫn là con gái, gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô đã đỏ bừng, nhìn thấy Tôn Chí đi tới, cô lập tức cúi đầu nói với Lâm Côn một câu: “Anh Lâm, anh nghỉ ngơi sớm một chút.” Sau đó cô vội vàng quay trở về phòng của mình.
Tối hôm nay, tâm tình của Tôn Chí quả thật không tốt, nếu không anh ta cũng không uống nhiều rượu như vậy, cũng không có biểu hiện không lịch sự như thế. Phó Quốc Bân bảo anh ta đến trò chuyện, ăn cơm uống rượu cùng phụ huynh của các học sinh, hy vọng có thể thông qua mấy phụ huynh này giúp đỡ con rể của mình, kết quả mấy phụ huynh này cứ đùn đẩy cho nhau.
Sau khi uống vài ly rượu, trong người có chút hơi men nên có chút kích động. Những oán hận, phẫn nộ và áp lực bị tích tụ lâu ngày cũng bộc phát ra, kết quả rượu càng uống càng nhiều, anh ta càng biểu hiện không lịch sự hơn, cuối cùng Phó Quốc Bân không còn cách nào khác đành phải cho anh ta đi về trước.
Lúc này thế giới này ở trong mắt Tôn Chí đều là một màu tối tăm, anh ta như bị nhốt vào trong một nhà tù vươn tay không thấy năm ngón. Tài năng của anh ta không được phát huy, anh ta cũng đã hơn ba mươi tuổi nhưng không có thành tích gì. Tiếp tục như vậy, cả đời này của anh ta cũng xong rồi, không thể mang đến cho vợ con cuộc sống hạnh phúc, vĩnh viễn đừng nghĩ có ngày trở nên nổi bật.
Lúc đi tới trước mặt Lâm Côn, Tôn Chí đột nhiên ngã xuống, đồng thời nước mắt đau buồn kiềm chế không được mà tràn ra, anh ta không nói lời nào, thân thể dựa vào góc tường, im lặng rơi nước mắt.
“Anh Tôn, làm đàn ông đổ máu không rơi nước mắt, đi, chúng ta đi uống rượu!” Lâm Côn an ủi, kéo Tôn Chí đứng dậy.
“Ừ.” Tôn Chí lau nước mắt, đôi chân mềm nhũn không đứng vững.
Lâm Côn không có thật sự đỡ Tôn Chí đi uống rượu, phòng của Tôn Chí ở đối diện phòng của Lâm Côn. Anh lấy chìa khóa từ trong túi Tôn Chí, đỡ anh ta đi vào trong phòng, lúc này Tôn Dương đang ở trong phòng Phùng Giai Tuệ, trong phòng chỉ có hai người đàn ông bọn họ, Lâm Côn đỡ Tôn Dương ngồi xuống ghế, rót cho anh ta ly nước.
Tôn Chí say đến mức đầu óc không tỉnh táo, cầm ly nước Lâm Côn rót cho mình, anh ta lại say khướt cười ha hả, nói: “Nào, Lâm... Lâm Côn, chúng ta uống, tôi uống, cậu cứ tùy ý...”
Lâm Côn ngồi xuống bên cạnh Tôn Chí, Tôn Chí cụng ly với Lâm Côn, sau khi uống cạn lại ngơ ngác nhìn Lâm Côn nói: “Lâm Côn, không đúng, tại sao rượu này lại nhạt như vậy?”
Lâm Côn cười nói: “Anh Tôn, rượu này không nhạt, là rượu Mao Đài thuần khiết, là lưỡi của anh có vấn đề, không cảm nhận được vị.”
“Thật không?” Tôn Chí say tới mức mắt lờ đờ mông lung, chép chép miệng. “Ừ, hình như đầu lưỡi của tôi có vấn đề, không cảm giác được mùi vị rượu nữa. Nào, người anh em Lâm Côn, cậu rót cho tôi một ly đầy...”
Lâm Côn cười, lại rót cho anh ta một ly, đột nhiên Tôn Chí nhíu mày, chỉ vào bình nước trong tay Lâm Côn, nói: “Người anh em Lâm Côn, không đúng không đúng, không phải cậu nói rượu Mao Đài hay sao, tại... Tại sao nhìn không giống...”
“Đổi vỏ chai mà thôi, cũng không làm giảm giá trị.” Lâm Côn thuận miệng lừa gạt.
“À, là vậy sao?” Tôn Chí gật đầu, anh ta thật sự tin tưởng.
“Người anh em Lâm Côn, tôi uống trước, tôi uống, cậu cứ tùy ý...” Tôn Chí lại uống cạn ly nước lọc, sau khi uống xong, ly ‘rượu’ trong tay lại rơi xuống đất, thân thể anh ta không còn sức, dựa cái ghế ngủ say.
Một người thân hình cao lớn, cứ như vậy ngủ say như chết trên ghế tựa cũng không tốt lắm, sáng mai thức dậy chắc chắn sẽ bị trẹo cổ. Lâm Côn lại đỡ Tôn Chí lên giường, còn đắp chăn cho anh ta, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Phòng của Phùng Giai Tuệ ở cách đó không xa, Lâm Côn đi tới ngoài cửa phòng của Phùng Giai Tuệ, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, Phùng Giai Tuệ đi tới mở cửa, nhìn Lâm Côn cười hỏi: “Cha của Lâm Lâm có chuyện gì không?”
Phùng Giai Tuệ hỏi nhỏ, Lâm Côn nhìn vào trong phòng, nhỏ giọng hỏi: “Tôn Dương ngủ rồi sao?”
“Đúng vậy, vừa ngủ rồi, Lâm Lâm cũng ngủ rồi sao?”
“Ừ.” Lâm Côn nhỏ giọng nói: “Cô Phùng, tôi nói với cô một việc, sợ rằng tối hôm nay Tôn Dương phải ngủ chỗ cô một đêm rồi, cha của Tôn Dương uống rượu vừa trở về, anh ấy xỉn lắm rồi, giờ cũng đã ngủ say như chết, tối nay làm phiền cô trông chừng thằng bé này vậy.”
Phùng Giai Tuệ không cảm thấy phiền phức, cô vui vẻ nhanh chóng đồng ý nói: “Được, không thành vấn đề!”
Trước khi quay về phòng, Lâm Côn đứng trong hành lang gọi điện thoại cho Sở Tĩnh Dao, cũng nói tình hình ở đây một chút, đương nhiên anh chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, chỉ nói Lâm Lâm chơi vui vẻ như thế nào, hài lòng như thế nào, hoàn toàn không nói việc buổi tối Lâm Lâm đánh người trong khách sạn, Sở Tĩnh Dao không hy vọng Lâm Lâm quá mức bạo lực.
Trước khi ngủ, Lâm Côn còn đắp chăn cho Lâm Lâm, nhìn thằng bé yên tĩnh ngủ say bên cạnh, trong lòng anh cảm thấy ấm áp.Tuy rằng đứa trẻ này không phải là con ruột của anh, nhưng từ trên người đứa trẻ này, anh lại nhìn thấy bóng dáng của mình khi còn nhỏ. Có lẽ đây chính là duyên phận, đồng thời trong lòng anh đã xem Lâm Lâm thành con trai ruột của mình.
Sáng ngày hôm sau, đúng tám giờ, tất cả mọi người phải tập hợp trong đại sảnh của khách sạn, sau đó cùng đi tới Hắc Sơn. Bảy giờ Lâm Côn đã thức dậy, Lâm Lâm cũng tỉnh dậy theo, hai cha con đi tới lầu một trong đại sảnh khách sạn ăn bữa sáng, sau đó Lâm Côn chuẩn bị một ít nước và chút thức ăn mang theo bên người.
Một lúc sau, Lý Xuân Sinh dẫn Tô Hữu Bằng đi ra, nhìn dáng vẻ buồn bã ỉu xìu của Lý Xuân Sinh, đêm qua nhất định đã thức trắng đêm, về phần anh ta thức đêm làm gì, Lâm Côn nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ ra được, người này nhất định đã thức đêm tán gẫu với em gái quen trên mạng kia.
Tôn Chí là người đi ra sau cùng, đêm qua anh ta uống say mèm, đã quên rất nhiều chuyện, hiện tại thức dậy, chuyện thứ nhất chính là đi khắp nơi tìm con trai. Sau khi biết Tôn Dương đang ở chỗ Phùng Giai Tuệ thì mới yên tâm, anh ta là người cuối cùng dẫn Tôn Dương đi tới đại sảnh khách sạn.
Tám giờ, mọi người đúng giờ xuất phát, điểm leo núi Hắc Sơn cách khách sạn không xa, đoàn người đi bộ sang nơi đó, mỗi một lớp học được tính là một đơn vị, chủ nhiệm lớp và hướng dẫn du lịch sẽ chịu trách nhiệm dẫn đầu.
Lâm Côn dẫn theo Lâm Lâm, Lý Xuân Sinh, Tô Hữu Bằng, Tôn Chí, Tôn Dương đi ở giữa, Tôn Chí đi bên cạnh Lâm Côn, nhỏ giọng hỏi: “Lâm Côn, đêm qua là cậu dìu tôi về phòng sao?”
Lâm Côn cười nói: “Đúng vậy.”
Tôn Chí lúng túng cười nói: “Tôi không có làm ra chuyện gì xấu hổ đó chứ?”
Lâm Côn cười nói: “Không có, chỉ uống hai ly Mao Đài với tôi, sau đó đi ngủ.”
“Mao Đài?”
“Chính là nước lọc trong phòng của anh, anh muốn uống rượu, tôi lấy nước lọc lừa gạt anh.” Lâm Côn đùa giỡn nói: “Thế nào, có phải Mao Đài rất nhạt hay không, ha ha.”
Tôn Chí cũng cười ha ha, Lý Xuân Sinh vừa đi nghịch điện thoại, nghe hai người cười ha ha thì cảm thấy kỳ quái quay đầu lại: “Sư phụ, anh Tôn, hai người đang cười gì thế?”
Lâm Côn cười nói: “Không có gì, cậu nên chuyên tâm chơi điện thoại của mình, tán tỉnh em gái nào đó đi.”
Lý Xuân Sinh cười khúc khích, sau đó chuyên tâm bấm điện thoại thật.
***
Bình luận facebook