Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Những thiên thần nhỏ đáng yêu của trường mẫu giáo trung tâm thành phố và cha mẹ của chúng đi với nhau, tổng cộng có bốn năm trăm người, cho dù bốn năm trăm người này đi du lịch ở nơi nào cũng là một đoàn rất lớn. Để tiện cho đoàn thể hoạt động, những đứa nhỏ và cha mẹ của chúng tự do thoải mái một chút, đơn vị quản lý của nơi này cũng chia đoàn người thành mười đoàn nhỏ, mỗi một đoàn nhỏ đều là một lớp học có khoảng bốn năm mươi người.
Tại cửa chính khu leo núi Hắc Sơn, những thiên thần nhỏ cùng cha mẹ của mình theo sự hướng dẫn của chủ nhiệm lớp và hướng dẫn du lịch, lần lượt đi vào trong núi, từ đó tạo thành một đoàn người uốn lượn rất dài.
Hắc Sơn không giống với các công viên khác, dọc đường đi sẽ gặp được rất nhiều điểm có phong cảnh đặc biệt, gồm có chùa miếu, vườn bách thú rừng rậm thiên nhiên, hồ nhân tạo… Còn có rất nhiều điểm vui chơi, tổng hợp lại tạo thành một khu công viên trò chơi trong núi rất lớn.
Hàn Tâm và Phùng Giai Tuệ đi phía trước, trên lưng hai người đều đeo một cái loa nhỏ, trên tai còn mang một microphone, trong tay Hàn Tâm còn cầm một lá cờ nhỏ, trên đó viết: Lớp mầm (1) trung tâm thành phố Trung Cảng.
Điểm tham quan đầu tiên là một khu rừng đá, người lớn và đám trẻ đều đi vào bên trong, rừng đá này giống như mê cung chơi đùa rất vui. Lâm Lâm và Tô Hữu Bằng, Tôn Dương ba đứa nhỏ này chơi một lần còn không đủ nên lại đi một lần nữa.
Lúc này đoàn người từ từ đi tới giữa sườn núi, Hàn Tâm dẫn theo mọi người đi vào trong một ngôi chùa, ngôi chùa này được xây dựng rất khí thế, ngôi chùa rất lớn, bên trong thờ cúng rất nhiều tượng thần, Lâm Côn là một người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng lúc vào chùa cũng bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng, theo bản năng có sự kính ngưỡng với thần linh, anh mua một ít nhang, lạy tất cả thần linh một lần.
Lúc Lâm Côn đang quỳ gối dập đầu dâng hương trước một bức tượng thần, Hàn Tâm đã đi tới chỉ ra tư thế sai khi lạy thần của Lâm Côn, cô cười nói: “Anh Lâm, lạy thần linh phải lại như thế này, chắp hai tay ở trước ngực, sau đó dập đầu...”
Hàn Tâm cũng mua một ít nhang, cầm nhang làm mẫu cho Lâm Côn, Lâm Côn xem xong, cười nói: “Hướng dẫn viên Hàn, không nghĩ tới cô lại theo chủ nghĩa duy tâm.”
Hàn Tâm mỉm cười nói: “Tôi chỉ biết những người một lòng thờ phụng thần phật đều rất hiền lành tốt bụng.”
Lâm Côn cười nói: “Vậy cô thấy tôi hiền lành, tốt bụng sao?”
Hàn Tâm cười nói: “Tôi đã nói rồi đó.” Nói xong, cô cầm nhang đi tới bên cạnh một tượng thần.
Lâm Côn mỉm cười, lúc này Lâm Lâm bên cạnh đột nhiên nói: “Cha, cha là người hiền lành tốt bụng.”
Lâm Côn tươi cười xoa đầu Lâm Lâm: “Thế còn Lâm Lâm?”
Lâm Lâm làm ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Con cũng hiền lành tốt bụng.”
Lâm Côn cười nói: “Đúng, hai cha con chúng ta đều là người hiền lành tốt bụng.”
“Cha...” Lâm Lâm đột nhiên lo lắng nói: “Cha, cha sẽ không thích dì Hàn chứ?”
“Con trai, đừng có nói linh tinh, cha làm sao có thể...”
Lâm Lâm cắt lời, cực kỳ hùng hồn nói: “Cha, nhưng dì Hàn thích cha, con cũng nhìn ra được.”
Chân mày Lâm Côn nhíu lại: “Con nít không nên nói lung tung.”
Lâm Lâm nói: “Hai người không lừa được con đâu, vừa rồi ánh mắt dì Hàn nhìn cha rất khác, ánh mắt dì Hàn khi nhìn người khác không giống như vậy, cha, cha hứa với con, không thích dì Hàn có được không?”
Vẻ mặt Lâm Lâm mong chờ còn có chút cầu xin, cậu bé lại nói thêm: “Nếu cha thích dì Hàn, thì sẽ không thích con và mẹ nữa rồi.”
“Xuỵt...” Lâm Côn dùng tay ra hiệu cho Lâm Lâm đừng có nói nữa, xung quanh thỉnh thoảng có người đi ngang qua, hơn nữa phần lớn đều là bạn học và cha mẹ các bạn học của Lâm Lâm, nếu như để người khác nghe thấy hai cha con bọn họ nói chuyện như thế, sẽ có ảnh hưởng không tốt lắm.
Lâm Côn nhỏ giọng an ủi: “Con trai, con yên tâm, cha lúc nào cũng quan tâm tới con và mẹ con.”
“Ừ, được rồi, con lại tha thứ cho cha.” Lâm Lâm cười vui vẻ, xoay người chạy tới bên cạnh Tô Hữu Bằng, vẻ mặt tội nghiệp và cầu xin lúc trước đã biến mất không còn sót lại chút nào.
Lâm Côn mỉm cười lắc đầu, con trai mình thật sự rất tinh mắt, luôn có thể nhìn thấy mấu chốt của vấn đề. Xem ra sau này anh phải bớt phóng túng khi đối mặt với người đẹp mới được, bằng không sẽ bị thằng bé nhìn thấu.
Hắc Sơn cao lớn đồ sộ, lần này trường mẫu giáo chọn nơi này làm điểm du lịch cũng không có ý định đãn theo đám trẻ leo núi. Đừng nói là mấy đứa trẻ có thể leo lên ngọn núi cao 140 mét so với mực nước biển, cho dù là người lớn muốn leo lên cũng cực kỳ khó khăn.
Buổi trưa, đoàn du lịch của trường mẫu giáo vừa lúc đi tới một sườn núi bằng phẳng, sườn núi này được hình thành tự nhiên, về sau được cải tạo thêm, dựng lên mấy căn phòng lớn, có chỗ bán đồ lưu niệm, có quán ăn, thậm chí còn có khách sạn.
Đứng trên sườn núi có thể quan sát toàn cảnh của thị trấn Hắc Sơn, rất nhiều người đều đứng chụp ảnh ở chỗ này. Trong chuyến du lịch lần này, Sở Tĩnh Dao đã chuẩn bị sẵn một cái máy ảnh kỹ thuật số cho Lâm Côn, anh cầm máy ảnh, bảo Lâm Lâm đứng trên một đài cao, anh muốn chụp ảnh cho thằng bé.
Lâm Lâm giống như người mẫu ảnh, đứng đó bày ra các tư thế khác nhau cực kỳ soái khí đáng yêu, trên mặt còn cười vui vẻ. Lúc này Hàn Tâm đã đi tới, cười nói với Lâm Côn: “Anh Lâm, tôi chụp ảnh giúp hai cha con nhé!”
“Được đó, cảm ơn cô trước!” Lâm Côn cười nói, Lâm Lâm lại lộ ra vẻ mặt không thích thú, Lâm Côn đi tới bên cạnh cậu bé, nhỏ giọng nói: “Con trai, dì Hàn Tâm sẽ chụp ảnh cho cha con chúng ta, con cười một cái nào.”
Cậu bé không muốn nở nụ cười, Hàn Tâm mỉm cười, cậu bé này thật thú vị.
“Khốn kiếp, không ai trong bọn mày có thể chạy trốn được đâu!” Trên sườn núi ồn ào náo nhiệt, đột nhiên có tiếng gầm giận dữ vang lên, ngay sau đó trong đoàn người náo loạn, năm sáu người đàn ông lao ra, bọn họ lao thẳng về phía hai cha con Tôn Chí và Tôn Dương.
Sáu người đàn ông lao tới, người dẫn đầu là một người mập lùn,, gương mặt ngăm đen đầy lửa giận, trên cổ đeo sợi dây chuyền rất lớn, khi người này đang chạy, thịt trên mặt anh ta run run, cực kỳ giống chó mặt xệ, chỉ có điều, chó mặt xệ nhìn thế nào cũng làm người ta cảm thấy đáng yêu, người này lại làm người đối diện cảm thấy chán ghét.
Người mập lùn đang chạy tới không phải là người nào khác, chính là Hứa Vượng Tài, là cha của đứa trẻ bị mấy đứa nhóc Lâm Lâm đánh hôm qua.
Ngày hôm nay, Hứa Vượng Tài cũng leo núi, lúc đến giữa sườn núi đã nhìn thấy cha con Tôn Chí và Tôn Dương đang chụp ảnh. Kết quả lửa giận kìm nén cả đêm hôm qua lập tức bạo phát, anh ta gào lên như người điên, sau đó dẫn đầu chạy thẳng về phía cha con Tôn Chí.
Trong đôi mắt Hứa Vượng Tài còn mang theo lửa giận bừng bừng, anh ta hùng hổ muốn đánh cha con Tôn Chí tàn phế mới chịu bỏ qua, năm người anh em đi theo anh ta, mỗi một người đều to lớn, vẻ mặt hung ác, bởi vậy những người này vừa lao tới, ánh mắt những người xung quanh trở nên hoảng sợ nhìn bọn họ.
Chân mày Lâm Côn nhíu lại, anh nói với Hàn Tâm một câu: “Hướng dẫn viên Hàn, cô giúp tôi trông chừng Lâm Lâm một láy!” Sau đó anh nhanh chóng chạy về phía Tôn Chí và Tôn Dương, lần này mấy Hứa Vượng Tài rõ ràng không có ý tốt, anh cũng không muốn cha con Tôn Chí bị thiệt thòi.
Sau khi Lý Xuân Sinh phát hiện tình huống bên này, vội vàng giao Tô Hữu Bằng cho một phụ huynh đứng gần đó, sau đó chạy đến chỗ Tôn Chí, dọc đường đi, anh ta và Tôn Chí xem như đã quen biết với nhau, quan trọng chính là… Cháu trai bảo bối của anh ta và Tôn Dương là bạn tốt với nhau, Tôn Dương cũng gọi anh ta một tiếng cậu, anh ta làm sao có thể mặt kệ mà đứng nhìn, huống gì sư phụ Lâm Côn cũng đã chạy tới, anh ta càng không có lý do gì mà không xông lên.
Trong xương cốt Tôn Chí có can đảm, tuy rằng bị cuộc sống mài mòn không ít nhưng vẫn tính là dũng cảm, sau khi trải qua cuộc nói chuyện với Lâm Côn ngày hôm qua, trong lòng của anh ta cũng đã bắt đầu cảm thấy bản thân phải thay đổi. Hơn nữa chuyện này đang gây nguy hiểm trực tiếp tới con trai của anh ta, nếu như không đứng ra, anh ta không đáng mặt là đàn ông nữa, anh ta cũng không xứng là một người cha.
Tôn Chí kéo Tôn Dương ra phía sau che chắn cho cậu bé, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, mối mặt với Hứa Vượng Tài đang tức giận. Hứa Vượng Tài cũng có chút bản lĩnh đánh nhau, tuy anh ta không cao bằng Tôn Chí, nhưng cuối cùng người này đột nhiên nhảy lên, vung nắm đấm đánh thẳng vào mặt Tôn Chí.
Tôn Chí khi còn đi học là một người không biết đánh nhau, tuy rằng anh ta bị đám người Hứa Vượng Tài làm kích động, nhưng sợ rằng bản lĩnh không đủ, lại nhìn Hứa Vượng Tài người ta trái ngược với mình, hùng hổ lao tới, lại đột nhiên nhảy lên càng uy vũ hơn.
Bốp một tiếng, nắm đấm Tôn Chí vươn lên nhưng không có đỡ được nắm đấm của Hứa Vượng Tài đánh tới, cho nên anh ta bị đánh trúng. Tôn Chí ôm mặt lảo đảo lui về phía sau rồi té ngã xuống đất. Tôn Dương phía sau cũng bị đè ngã xuống đất, cậu bé Tôn Dương lập tức bật khóc, miệng không ngừng hét lớn: “Cha, cha không sao chứ?”
Nghe thấy tiếng khóc của Tôn Dương, Phó Quốc Bân đang ở gần đó vội chạy về phía bên này. Khi thấy mấy người Hứa Vượng Tài hung hăng càn quấy, trong đầu cảm thấy không ổn, tại sao con rể của mình lại chọc phải một đám côn đồ chứ.
Sau khi Hứa Vượng Tài đấm một quyền khiến Tôn Chí té ngã xuống, anh ta không vì vậy mà thu tay lại, còn lao tới đạp lên người Tôn Chí. Mấy người anh em sau lưng anh ta cũng lao lên, mấy người này tản ra vây Tôn Chí vào giữa, một người trong đó hô lớn: “Đánh chết nó đi, ai bảo mày dám đánh con trai của đại ca chứ?”
Cách đó không xa, đứa con trai béo ú của Hứa Vượng Tài vui vẻ vỗ tay, gào lên: “Cha, đánh hay lắm, đánh chết bọn chúng!”
Thằng nhóc béo mập kích động hô to, ngay sau đó kêu lên thảm thiết: “Cha, cứu con!”
Hóa ra, Lý Xuân Sinh đứng cách cha con Tôn Chí quá xa, muốn chạy tới cứu giúp cũng không kịp, nhưng đúng lúc anh ta ở rất gần đứa con trai đáng ghét của Hứa Vượng Tài kia, kết quả anh ta nhanh trí kéo áo thằng nhóc mập xách lên, bắt thằng bé xấu tính này làm con tin.
“Tất cả dừng tay cho tôi!” Lý Xuân Sinh hô lớn, ngày thường anh ta luôn làm người khác cảm thấy đầu óc anh ta không bình thường, nhưng vào những lúc quan trọng, đầu óc của anh ta lại linh hoạt một cách khác thường, làm ra được những chuyện không tầm thường.
Nghe tiếng thét, Hứa Vượng Tài lập tức dừng tay, mấy người đàn ông cao lớn kia cũng dừng tay, nhưng có người vẫn không ngừng lại, bàn chân lớn vẫn đạp lên người Tôn Chí, cũng đạp cho Tôn Chí đau đớn rên rỉ…
***
Tại cửa chính khu leo núi Hắc Sơn, những thiên thần nhỏ cùng cha mẹ của mình theo sự hướng dẫn của chủ nhiệm lớp và hướng dẫn du lịch, lần lượt đi vào trong núi, từ đó tạo thành một đoàn người uốn lượn rất dài.
Hắc Sơn không giống với các công viên khác, dọc đường đi sẽ gặp được rất nhiều điểm có phong cảnh đặc biệt, gồm có chùa miếu, vườn bách thú rừng rậm thiên nhiên, hồ nhân tạo… Còn có rất nhiều điểm vui chơi, tổng hợp lại tạo thành một khu công viên trò chơi trong núi rất lớn.
Hàn Tâm và Phùng Giai Tuệ đi phía trước, trên lưng hai người đều đeo một cái loa nhỏ, trên tai còn mang một microphone, trong tay Hàn Tâm còn cầm một lá cờ nhỏ, trên đó viết: Lớp mầm (1) trung tâm thành phố Trung Cảng.
Điểm tham quan đầu tiên là một khu rừng đá, người lớn và đám trẻ đều đi vào bên trong, rừng đá này giống như mê cung chơi đùa rất vui. Lâm Lâm và Tô Hữu Bằng, Tôn Dương ba đứa nhỏ này chơi một lần còn không đủ nên lại đi một lần nữa.
Lúc này đoàn người từ từ đi tới giữa sườn núi, Hàn Tâm dẫn theo mọi người đi vào trong một ngôi chùa, ngôi chùa này được xây dựng rất khí thế, ngôi chùa rất lớn, bên trong thờ cúng rất nhiều tượng thần, Lâm Côn là một người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng lúc vào chùa cũng bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng, theo bản năng có sự kính ngưỡng với thần linh, anh mua một ít nhang, lạy tất cả thần linh một lần.
Lúc Lâm Côn đang quỳ gối dập đầu dâng hương trước một bức tượng thần, Hàn Tâm đã đi tới chỉ ra tư thế sai khi lạy thần của Lâm Côn, cô cười nói: “Anh Lâm, lạy thần linh phải lại như thế này, chắp hai tay ở trước ngực, sau đó dập đầu...”
Hàn Tâm cũng mua một ít nhang, cầm nhang làm mẫu cho Lâm Côn, Lâm Côn xem xong, cười nói: “Hướng dẫn viên Hàn, không nghĩ tới cô lại theo chủ nghĩa duy tâm.”
Hàn Tâm mỉm cười nói: “Tôi chỉ biết những người một lòng thờ phụng thần phật đều rất hiền lành tốt bụng.”
Lâm Côn cười nói: “Vậy cô thấy tôi hiền lành, tốt bụng sao?”
Hàn Tâm cười nói: “Tôi đã nói rồi đó.” Nói xong, cô cầm nhang đi tới bên cạnh một tượng thần.
Lâm Côn mỉm cười, lúc này Lâm Lâm bên cạnh đột nhiên nói: “Cha, cha là người hiền lành tốt bụng.”
Lâm Côn tươi cười xoa đầu Lâm Lâm: “Thế còn Lâm Lâm?”
Lâm Lâm làm ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Con cũng hiền lành tốt bụng.”
Lâm Côn cười nói: “Đúng, hai cha con chúng ta đều là người hiền lành tốt bụng.”
“Cha...” Lâm Lâm đột nhiên lo lắng nói: “Cha, cha sẽ không thích dì Hàn chứ?”
“Con trai, đừng có nói linh tinh, cha làm sao có thể...”
Lâm Lâm cắt lời, cực kỳ hùng hồn nói: “Cha, nhưng dì Hàn thích cha, con cũng nhìn ra được.”
Chân mày Lâm Côn nhíu lại: “Con nít không nên nói lung tung.”
Lâm Lâm nói: “Hai người không lừa được con đâu, vừa rồi ánh mắt dì Hàn nhìn cha rất khác, ánh mắt dì Hàn khi nhìn người khác không giống như vậy, cha, cha hứa với con, không thích dì Hàn có được không?”
Vẻ mặt Lâm Lâm mong chờ còn có chút cầu xin, cậu bé lại nói thêm: “Nếu cha thích dì Hàn, thì sẽ không thích con và mẹ nữa rồi.”
“Xuỵt...” Lâm Côn dùng tay ra hiệu cho Lâm Lâm đừng có nói nữa, xung quanh thỉnh thoảng có người đi ngang qua, hơn nữa phần lớn đều là bạn học và cha mẹ các bạn học của Lâm Lâm, nếu như để người khác nghe thấy hai cha con bọn họ nói chuyện như thế, sẽ có ảnh hưởng không tốt lắm.
Lâm Côn nhỏ giọng an ủi: “Con trai, con yên tâm, cha lúc nào cũng quan tâm tới con và mẹ con.”
“Ừ, được rồi, con lại tha thứ cho cha.” Lâm Lâm cười vui vẻ, xoay người chạy tới bên cạnh Tô Hữu Bằng, vẻ mặt tội nghiệp và cầu xin lúc trước đã biến mất không còn sót lại chút nào.
Lâm Côn mỉm cười lắc đầu, con trai mình thật sự rất tinh mắt, luôn có thể nhìn thấy mấu chốt của vấn đề. Xem ra sau này anh phải bớt phóng túng khi đối mặt với người đẹp mới được, bằng không sẽ bị thằng bé nhìn thấu.
Hắc Sơn cao lớn đồ sộ, lần này trường mẫu giáo chọn nơi này làm điểm du lịch cũng không có ý định đãn theo đám trẻ leo núi. Đừng nói là mấy đứa trẻ có thể leo lên ngọn núi cao 140 mét so với mực nước biển, cho dù là người lớn muốn leo lên cũng cực kỳ khó khăn.
Buổi trưa, đoàn du lịch của trường mẫu giáo vừa lúc đi tới một sườn núi bằng phẳng, sườn núi này được hình thành tự nhiên, về sau được cải tạo thêm, dựng lên mấy căn phòng lớn, có chỗ bán đồ lưu niệm, có quán ăn, thậm chí còn có khách sạn.
Đứng trên sườn núi có thể quan sát toàn cảnh của thị trấn Hắc Sơn, rất nhiều người đều đứng chụp ảnh ở chỗ này. Trong chuyến du lịch lần này, Sở Tĩnh Dao đã chuẩn bị sẵn một cái máy ảnh kỹ thuật số cho Lâm Côn, anh cầm máy ảnh, bảo Lâm Lâm đứng trên một đài cao, anh muốn chụp ảnh cho thằng bé.
Lâm Lâm giống như người mẫu ảnh, đứng đó bày ra các tư thế khác nhau cực kỳ soái khí đáng yêu, trên mặt còn cười vui vẻ. Lúc này Hàn Tâm đã đi tới, cười nói với Lâm Côn: “Anh Lâm, tôi chụp ảnh giúp hai cha con nhé!”
“Được đó, cảm ơn cô trước!” Lâm Côn cười nói, Lâm Lâm lại lộ ra vẻ mặt không thích thú, Lâm Côn đi tới bên cạnh cậu bé, nhỏ giọng nói: “Con trai, dì Hàn Tâm sẽ chụp ảnh cho cha con chúng ta, con cười một cái nào.”
Cậu bé không muốn nở nụ cười, Hàn Tâm mỉm cười, cậu bé này thật thú vị.
“Khốn kiếp, không ai trong bọn mày có thể chạy trốn được đâu!” Trên sườn núi ồn ào náo nhiệt, đột nhiên có tiếng gầm giận dữ vang lên, ngay sau đó trong đoàn người náo loạn, năm sáu người đàn ông lao ra, bọn họ lao thẳng về phía hai cha con Tôn Chí và Tôn Dương.
Sáu người đàn ông lao tới, người dẫn đầu là một người mập lùn,, gương mặt ngăm đen đầy lửa giận, trên cổ đeo sợi dây chuyền rất lớn, khi người này đang chạy, thịt trên mặt anh ta run run, cực kỳ giống chó mặt xệ, chỉ có điều, chó mặt xệ nhìn thế nào cũng làm người ta cảm thấy đáng yêu, người này lại làm người đối diện cảm thấy chán ghét.
Người mập lùn đang chạy tới không phải là người nào khác, chính là Hứa Vượng Tài, là cha của đứa trẻ bị mấy đứa nhóc Lâm Lâm đánh hôm qua.
Ngày hôm nay, Hứa Vượng Tài cũng leo núi, lúc đến giữa sườn núi đã nhìn thấy cha con Tôn Chí và Tôn Dương đang chụp ảnh. Kết quả lửa giận kìm nén cả đêm hôm qua lập tức bạo phát, anh ta gào lên như người điên, sau đó dẫn đầu chạy thẳng về phía cha con Tôn Chí.
Trong đôi mắt Hứa Vượng Tài còn mang theo lửa giận bừng bừng, anh ta hùng hổ muốn đánh cha con Tôn Chí tàn phế mới chịu bỏ qua, năm người anh em đi theo anh ta, mỗi một người đều to lớn, vẻ mặt hung ác, bởi vậy những người này vừa lao tới, ánh mắt những người xung quanh trở nên hoảng sợ nhìn bọn họ.
Chân mày Lâm Côn nhíu lại, anh nói với Hàn Tâm một câu: “Hướng dẫn viên Hàn, cô giúp tôi trông chừng Lâm Lâm một láy!” Sau đó anh nhanh chóng chạy về phía Tôn Chí và Tôn Dương, lần này mấy Hứa Vượng Tài rõ ràng không có ý tốt, anh cũng không muốn cha con Tôn Chí bị thiệt thòi.
Sau khi Lý Xuân Sinh phát hiện tình huống bên này, vội vàng giao Tô Hữu Bằng cho một phụ huynh đứng gần đó, sau đó chạy đến chỗ Tôn Chí, dọc đường đi, anh ta và Tôn Chí xem như đã quen biết với nhau, quan trọng chính là… Cháu trai bảo bối của anh ta và Tôn Dương là bạn tốt với nhau, Tôn Dương cũng gọi anh ta một tiếng cậu, anh ta làm sao có thể mặt kệ mà đứng nhìn, huống gì sư phụ Lâm Côn cũng đã chạy tới, anh ta càng không có lý do gì mà không xông lên.
Trong xương cốt Tôn Chí có can đảm, tuy rằng bị cuộc sống mài mòn không ít nhưng vẫn tính là dũng cảm, sau khi trải qua cuộc nói chuyện với Lâm Côn ngày hôm qua, trong lòng của anh ta cũng đã bắt đầu cảm thấy bản thân phải thay đổi. Hơn nữa chuyện này đang gây nguy hiểm trực tiếp tới con trai của anh ta, nếu như không đứng ra, anh ta không đáng mặt là đàn ông nữa, anh ta cũng không xứng là một người cha.
Tôn Chí kéo Tôn Dương ra phía sau che chắn cho cậu bé, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, mối mặt với Hứa Vượng Tài đang tức giận. Hứa Vượng Tài cũng có chút bản lĩnh đánh nhau, tuy anh ta không cao bằng Tôn Chí, nhưng cuối cùng người này đột nhiên nhảy lên, vung nắm đấm đánh thẳng vào mặt Tôn Chí.
Tôn Chí khi còn đi học là một người không biết đánh nhau, tuy rằng anh ta bị đám người Hứa Vượng Tài làm kích động, nhưng sợ rằng bản lĩnh không đủ, lại nhìn Hứa Vượng Tài người ta trái ngược với mình, hùng hổ lao tới, lại đột nhiên nhảy lên càng uy vũ hơn.
Bốp một tiếng, nắm đấm Tôn Chí vươn lên nhưng không có đỡ được nắm đấm của Hứa Vượng Tài đánh tới, cho nên anh ta bị đánh trúng. Tôn Chí ôm mặt lảo đảo lui về phía sau rồi té ngã xuống đất. Tôn Dương phía sau cũng bị đè ngã xuống đất, cậu bé Tôn Dương lập tức bật khóc, miệng không ngừng hét lớn: “Cha, cha không sao chứ?”
Nghe thấy tiếng khóc của Tôn Dương, Phó Quốc Bân đang ở gần đó vội chạy về phía bên này. Khi thấy mấy người Hứa Vượng Tài hung hăng càn quấy, trong đầu cảm thấy không ổn, tại sao con rể của mình lại chọc phải một đám côn đồ chứ.
Sau khi Hứa Vượng Tài đấm một quyền khiến Tôn Chí té ngã xuống, anh ta không vì vậy mà thu tay lại, còn lao tới đạp lên người Tôn Chí. Mấy người anh em sau lưng anh ta cũng lao lên, mấy người này tản ra vây Tôn Chí vào giữa, một người trong đó hô lớn: “Đánh chết nó đi, ai bảo mày dám đánh con trai của đại ca chứ?”
Cách đó không xa, đứa con trai béo ú của Hứa Vượng Tài vui vẻ vỗ tay, gào lên: “Cha, đánh hay lắm, đánh chết bọn chúng!”
Thằng nhóc béo mập kích động hô to, ngay sau đó kêu lên thảm thiết: “Cha, cứu con!”
Hóa ra, Lý Xuân Sinh đứng cách cha con Tôn Chí quá xa, muốn chạy tới cứu giúp cũng không kịp, nhưng đúng lúc anh ta ở rất gần đứa con trai đáng ghét của Hứa Vượng Tài kia, kết quả anh ta nhanh trí kéo áo thằng nhóc mập xách lên, bắt thằng bé xấu tính này làm con tin.
“Tất cả dừng tay cho tôi!” Lý Xuân Sinh hô lớn, ngày thường anh ta luôn làm người khác cảm thấy đầu óc anh ta không bình thường, nhưng vào những lúc quan trọng, đầu óc của anh ta lại linh hoạt một cách khác thường, làm ra được những chuyện không tầm thường.
Nghe tiếng thét, Hứa Vượng Tài lập tức dừng tay, mấy người đàn ông cao lớn kia cũng dừng tay, nhưng có người vẫn không ngừng lại, bàn chân lớn vẫn đạp lên người Tôn Chí, cũng đạp cho Tôn Chí đau đớn rên rỉ…
***
Bình luận facebook