-
Chương 250 Kimura biến mất
Sau khi Lâm Thanh Đàn ngủ thiếp đi, Lục Vân đã gửi vị trí cho người Nhật Bản.
Người Nhật Bản vội vàng chạy tới. Khi nhìn thấy Lục Vân, cậu ta không khỏi khen ngợi: “Hiệu suất của anh cao thật.”
“Đương nhiên rồi.”
Lục Vân mỉm cười, sau đó đưa chai nước khoáng trong tay cho người Nhật Bản và nói: “Mời anh uống nước.”
Người Nhật Bản sửng sốt nói: “Tôi không khát.”
Bây giờ là lúc nào rồi mà còn uống với chả nước. Hiện giờ trên xe đang có một cô gái như hoa như ngọc, người Nhật Bản chỉ hận không thể lên xe ngay lập tức nên giờ này làm gì có tâm trạng uống nước.
“Mời anh uống nước.”
Người Nhật Bản đang định lao lên xe nhưng lại chợt nhìn thấy Lục Vân dùng thân thể chặn cửa xe và lặp lại lời nói vừa rồi.
Người Nhật Bản cau mày nói: “Tôi nói rồi tôi không khát. Anh bị làm sao vậy? Mau tránh ra, đừng quấy rầy tôi làm chuyện quan trọng.”
Nói xong, người Nhật Bản duỗi tay muốn đẩy Lục Vân ra nhưng lúc này, Lục Vân đã né sang một bên và dùng tay trái túm tóc người Nhật Bản, ấn đầu cậu ta đập vào cửa xe.
Ầm!
“Thằng nhãi ranh, ông đây mời uống nước. Nghe không hiểu ư?”
Lục Vân hừ lạnh một tiếng, một tay ấn đầu người Nhật Bản còn tay kia cầm lấy chai nước rót vào miệng cậu ta một cách thô bạo.
Ừng ực ừng ực!
Một chai nước khoáng tẩm thuốc được rót vào miệng của người Nhật Bản chỉ trong chớp mắt.
Sau khi đổ xong, Lục Vân buông người Nhật Bản ra.
Người Nhật Bản cảm thấy nước có vấn đề nên cố hết sức cúi người móc cổ họng để nhổ hết nước vừa uống ra ngoài.
Lục Vân nhìn mọi thứ với ánh mắt lạnh lùng.
“Anh có biết cô gái trong xe là ai không? Cô ấy là chị hai của tôi, anh lại dám đánh chủ ý lên chị hai của tôi ư? Anh thiếu thốn đến thế hả?”
Ọe!
Người Nhật Bản nôn ra một dòng chất lỏng có bọt trắng nhưng không hiệu quả là mấy.
Chẳng mấy chốc anh ta bỏ cuộc.
Cậu ta nhìn Lục Vân với vẻ kinh hãi, nói: “Làm sao anh có thể phá giải huyễn thuật của tôi?”
“Huyễn thuật?”
Lục Vân cười lạnh nói: “Anh còn có gan khoe ra cái huyễn thuật rác rưởi đó ư? Nói ra thì lại đả kích sự tự tin của anh. Từ đầu tới cuối, tôi không hề trúng cái huyễn thuật của anh.”
“Không thể nào, nếu như anh không trúng huyễn thuật thì tại sao anh lại tự nguyện uống viên thuốc độc…Đúng rồi, anh đã uống viên thuốc độc. Nếu như không có thuốc giải của tôi thì ba ngày nữa anh nhất định sẽ chết cho nên tôi khuyên anh đừng làm chuyện ngu xuẩn.”
Nghĩ đến viên thuốc độc mà Lục Vân đã uống, người Nhật Bản cảm thấy tự tin.
Chỉ cần không giao ra thuốc giải thì hắn nhất định sẽ không dám làm gì.
Ai ngờ người Nhật Bản vừa dứt lời thì một vật hình tròn màu đỏ đột nhiên xuất hiện trong tay Lục Vân.
Đó là viên thuốc độc mà cậu ta đã ra lệnh cho Lục Vân uống cách đây không lâu.
“Làm sao có thể? Làm sao có thể?”
Đôi mắt của người Nhật Bản mở to không thể tin được.
Rõ ràng khi đó chính mắt cậu ta chứng kiến Lục Vân đã nuốt viên thuốc độc kia, làm sao viên thuốc lại xuất hiện trong tay hắn được?
Lục Vân cười lạnh nói: “Người ngu dốt như anh có thể đoán được suy nghĩ của tôi sao? Hôm nay tôi cho anh nếm thử nhiều loại độc trộn với nhau.”
Đột nhiên Lục Vân sải bước về phía người Nhật Bản.
Người Nhật Bản bị sốc, cậu ta nói: “Anh…Anh định làm gì? A!”
Lục Vân bẻ khớp hàm người Nhật Bản và nhét viên thuốc độc màu đỏ vào miệng cậu ta.
Hai viên thuốc này đều là của người Nhật Bản.
Đầu của người Nhật Bản vốn đã rất nặng là do thuốc đã phát huy công dụng. Vừa nãy cậu ta đã cố nhịn để nói chuyện với Lục Vân nhưng giờ lại uống thêm viên thuốc độc này, e rằng tình hình sẽ còn tồi tệ hơn.
“Mau…Mau đi tìm sư phụ của tôi lấy thuốc giải, anh không thể giết tôi…” Người Nhật Bản yếu ớt nói.
Lục Vân nhướng mày hỏi: “Ồ? Tại sao tôi không thể giết anh?”
“Bởi vì ba của tôi là phó minh chủ của Liên minh Ninja…”
Sau khi nói xong điều này, người Nhật Bản đã hôn mê. Sử dụng liều lượng lớn như vậy, cho dù không có viên thuốc độc kia cũng đủ tra tấn cậu ta đến chết.
“Hóa ra anh là ninja đời thứ 2, đúng là đáng tiếc!”
Sau khi nghe người Nhật Bản nói xong, thay vì có ý định dừng tay, Lục Vân đã thiêu cậu ta thành tro ngay sau khi bị hôn mê.
Liên minh Ninja Nhật Bản.
Tôi sợ chắc?
Chỉ cần anh dám làm như thế với chị tôi đã đủ để tôi giết hết đám Liên minh Ninja các người rồi.
Sau khi giải quyết chuyện người Nhật Bản xong, Lục Vân lái xe đưa Lâm Thanh Đàn rời khỏi nơi này. Lý do khiến Lâm Thanh Đàn ngủ thiếp đi tất nhiên là do hắn không muốn cô nhìn thấy cảnh bạo lực.
Bên trong một khách sạn năm sao cao cấp tại Giang Thành.
Park Kwok Chang và các đệ tử của ông ta tập hợp lại với nhau.
Mấy ngày nay, bọn họ vẫn luôn ở trong khách sạn này. Đến khi tập hợp lại để chuẩn bị lên đường về Hàn Quốc, bọn họ mới biết có một người bị mất tích.
Bọn họ đến phòng của người Nhật Bản kiểm tra và tìm kiếm nhưng không có ai trong đó.
Park Kwok Chang cau mày nói: “Tên Kimura đó đâu rồi? Không phải ta đã nói với cậu ta là hôm nay rời khỏi Long quốc rồi sao?”
“Sư phụ, trước đó con không chú ý nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như mấy ngày nay chúng con không hề gặp Kimura.”
“Không gọi điện được sao?”
“Không liên lạc được ạ vì Kimura tắt máy.”
“Thật là kỳ quái. Tuy rằng bình thường Kimura khá liều lĩnh nhưng vào lúc quan trọng chưa từng mất liên lạc. Hôm nay cậu ta làm sao vậy?”
“Sư phụ…”
Lúc này, một đệ tử của Park Kwok Chang nhớ lại: “Con nhớ khi Kimura rời khỏi khách sạn, hình như cậu ta nói rằng sẽ hạ gục người phụ nữ tới từ Long quốc.”
“Người phụ nữ Long quốc nào?” Park Kwok Chang sửng sốt.
“Chính là người đã đấu với sư phụ ạ.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Park Kwok Chang lập tức thay đổi, ông ta nói: “Đi cùng ta tới Hạnh Lâm Đường.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Người Nhật Bản vội vàng chạy tới. Khi nhìn thấy Lục Vân, cậu ta không khỏi khen ngợi: “Hiệu suất của anh cao thật.”
“Đương nhiên rồi.”
Lục Vân mỉm cười, sau đó đưa chai nước khoáng trong tay cho người Nhật Bản và nói: “Mời anh uống nước.”
Người Nhật Bản sửng sốt nói: “Tôi không khát.”
Bây giờ là lúc nào rồi mà còn uống với chả nước. Hiện giờ trên xe đang có một cô gái như hoa như ngọc, người Nhật Bản chỉ hận không thể lên xe ngay lập tức nên giờ này làm gì có tâm trạng uống nước.
“Mời anh uống nước.”
Người Nhật Bản đang định lao lên xe nhưng lại chợt nhìn thấy Lục Vân dùng thân thể chặn cửa xe và lặp lại lời nói vừa rồi.
Người Nhật Bản cau mày nói: “Tôi nói rồi tôi không khát. Anh bị làm sao vậy? Mau tránh ra, đừng quấy rầy tôi làm chuyện quan trọng.”
Nói xong, người Nhật Bản duỗi tay muốn đẩy Lục Vân ra nhưng lúc này, Lục Vân đã né sang một bên và dùng tay trái túm tóc người Nhật Bản, ấn đầu cậu ta đập vào cửa xe.
Ầm!
“Thằng nhãi ranh, ông đây mời uống nước. Nghe không hiểu ư?”
Lục Vân hừ lạnh một tiếng, một tay ấn đầu người Nhật Bản còn tay kia cầm lấy chai nước rót vào miệng cậu ta một cách thô bạo.
Ừng ực ừng ực!
Một chai nước khoáng tẩm thuốc được rót vào miệng của người Nhật Bản chỉ trong chớp mắt.
Sau khi đổ xong, Lục Vân buông người Nhật Bản ra.
Người Nhật Bản cảm thấy nước có vấn đề nên cố hết sức cúi người móc cổ họng để nhổ hết nước vừa uống ra ngoài.
Lục Vân nhìn mọi thứ với ánh mắt lạnh lùng.
“Anh có biết cô gái trong xe là ai không? Cô ấy là chị hai của tôi, anh lại dám đánh chủ ý lên chị hai của tôi ư? Anh thiếu thốn đến thế hả?”
Ọe!
Người Nhật Bản nôn ra một dòng chất lỏng có bọt trắng nhưng không hiệu quả là mấy.
Chẳng mấy chốc anh ta bỏ cuộc.
Cậu ta nhìn Lục Vân với vẻ kinh hãi, nói: “Làm sao anh có thể phá giải huyễn thuật của tôi?”
“Huyễn thuật?”
Lục Vân cười lạnh nói: “Anh còn có gan khoe ra cái huyễn thuật rác rưởi đó ư? Nói ra thì lại đả kích sự tự tin của anh. Từ đầu tới cuối, tôi không hề trúng cái huyễn thuật của anh.”
“Không thể nào, nếu như anh không trúng huyễn thuật thì tại sao anh lại tự nguyện uống viên thuốc độc…Đúng rồi, anh đã uống viên thuốc độc. Nếu như không có thuốc giải của tôi thì ba ngày nữa anh nhất định sẽ chết cho nên tôi khuyên anh đừng làm chuyện ngu xuẩn.”
Nghĩ đến viên thuốc độc mà Lục Vân đã uống, người Nhật Bản cảm thấy tự tin.
Chỉ cần không giao ra thuốc giải thì hắn nhất định sẽ không dám làm gì.
Ai ngờ người Nhật Bản vừa dứt lời thì một vật hình tròn màu đỏ đột nhiên xuất hiện trong tay Lục Vân.
Đó là viên thuốc độc mà cậu ta đã ra lệnh cho Lục Vân uống cách đây không lâu.
“Làm sao có thể? Làm sao có thể?”
Đôi mắt của người Nhật Bản mở to không thể tin được.
Rõ ràng khi đó chính mắt cậu ta chứng kiến Lục Vân đã nuốt viên thuốc độc kia, làm sao viên thuốc lại xuất hiện trong tay hắn được?
Lục Vân cười lạnh nói: “Người ngu dốt như anh có thể đoán được suy nghĩ của tôi sao? Hôm nay tôi cho anh nếm thử nhiều loại độc trộn với nhau.”
Đột nhiên Lục Vân sải bước về phía người Nhật Bản.
Người Nhật Bản bị sốc, cậu ta nói: “Anh…Anh định làm gì? A!”
Lục Vân bẻ khớp hàm người Nhật Bản và nhét viên thuốc độc màu đỏ vào miệng cậu ta.
Hai viên thuốc này đều là của người Nhật Bản.
Đầu của người Nhật Bản vốn đã rất nặng là do thuốc đã phát huy công dụng. Vừa nãy cậu ta đã cố nhịn để nói chuyện với Lục Vân nhưng giờ lại uống thêm viên thuốc độc này, e rằng tình hình sẽ còn tồi tệ hơn.
“Mau…Mau đi tìm sư phụ của tôi lấy thuốc giải, anh không thể giết tôi…” Người Nhật Bản yếu ớt nói.
Lục Vân nhướng mày hỏi: “Ồ? Tại sao tôi không thể giết anh?”
“Bởi vì ba của tôi là phó minh chủ của Liên minh Ninja…”
Sau khi nói xong điều này, người Nhật Bản đã hôn mê. Sử dụng liều lượng lớn như vậy, cho dù không có viên thuốc độc kia cũng đủ tra tấn cậu ta đến chết.
“Hóa ra anh là ninja đời thứ 2, đúng là đáng tiếc!”
Sau khi nghe người Nhật Bản nói xong, thay vì có ý định dừng tay, Lục Vân đã thiêu cậu ta thành tro ngay sau khi bị hôn mê.
Liên minh Ninja Nhật Bản.
Tôi sợ chắc?
Chỉ cần anh dám làm như thế với chị tôi đã đủ để tôi giết hết đám Liên minh Ninja các người rồi.
Sau khi giải quyết chuyện người Nhật Bản xong, Lục Vân lái xe đưa Lâm Thanh Đàn rời khỏi nơi này. Lý do khiến Lâm Thanh Đàn ngủ thiếp đi tất nhiên là do hắn không muốn cô nhìn thấy cảnh bạo lực.
Bên trong một khách sạn năm sao cao cấp tại Giang Thành.
Park Kwok Chang và các đệ tử của ông ta tập hợp lại với nhau.
Mấy ngày nay, bọn họ vẫn luôn ở trong khách sạn này. Đến khi tập hợp lại để chuẩn bị lên đường về Hàn Quốc, bọn họ mới biết có một người bị mất tích.
Bọn họ đến phòng của người Nhật Bản kiểm tra và tìm kiếm nhưng không có ai trong đó.
Park Kwok Chang cau mày nói: “Tên Kimura đó đâu rồi? Không phải ta đã nói với cậu ta là hôm nay rời khỏi Long quốc rồi sao?”
“Sư phụ, trước đó con không chú ý nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như mấy ngày nay chúng con không hề gặp Kimura.”
“Không gọi điện được sao?”
“Không liên lạc được ạ vì Kimura tắt máy.”
“Thật là kỳ quái. Tuy rằng bình thường Kimura khá liều lĩnh nhưng vào lúc quan trọng chưa từng mất liên lạc. Hôm nay cậu ta làm sao vậy?”
“Sư phụ…”
Lúc này, một đệ tử của Park Kwok Chang nhớ lại: “Con nhớ khi Kimura rời khỏi khách sạn, hình như cậu ta nói rằng sẽ hạ gục người phụ nữ tới từ Long quốc.”
“Người phụ nữ Long quốc nào?” Park Kwok Chang sửng sốt.
“Chính là người đã đấu với sư phụ ạ.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Park Kwok Chang lập tức thay đổi, ông ta nói: “Đi cùng ta tới Hạnh Lâm Đường.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Bình luận facebook