-
Chương 287-288
Chương 287 Lại có thêm một sự kiện kỳ lạ
Ký ức của Lý Lộ bị đứt đoạn.
Cô ta không nhớ nổi mình đến khách sạn này như thế nào.
A Tổ càng thêm khẳng định: “Chị Lý, em từng nói với chị rằng thằng nhóc kia rất kỳ quái nhưng chị lại không tin. Lần này chị đã tin em chưa?”
Khi chứng kiến từng đàn em của mình lần lượt rơi vào hoàn cảnh này, A Tổ đã biết rằng Lục Vân không phải là người bình thường. Tốt nhất là không nên chọc vào hắn.
A Tổ đã báo ngay tin tức này cho Lý Lộ.
Thế nhưng cô ta không những không tin mà còn nói A Tổ bao biện cho sự kém cỏi của bản thân.
A Tổ có trăm cái miệng cũng không cãi lại được.
Anh ta không thể đưa ra bất cứ bằng chứng xác thực nào chứng minh rằng Lục Vân chính là người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện.
Những người đàn em của anh ta bị bắt dưới danh nghĩa mại dâm dường như bị mất trí nhớ tập thể vì họ không thể nhớ ra những gì xảy ra trước đó.
Hơn nữa, tất cả các máy ảnh cũng không ghi lại bất cứ thông tin liên quan nào.
Có một số tay săn ảnh thông minh hơn. Sau khi biết Lục Vân rất ác độc, bọn họ quyết định chuyển sang phương thức phát sóng trực tiếp trên điện thoại. Cứ tưởng sẽ không có chuyện gì đúng không?
Quả thực cách này cũng có tác dụng nhất định đó là bọn họ giữ lại được máy ảnh của mình. Bọn họ không hề giống những người trước đó, rời khỏi đồn cảnh sát trong tình trạng không biết máy ảnh của mình đang ở đâu.
Và đó cũng là tác dụng duy nhất của cách này.
Sau khi chuyển sang phát sóng trực tiếp trên điện thoại, kết cục của bọn họ còn thảm hơn.
Mới đầu phát sóng trực tiếp vẫn ổn nhưng điện thoại di động của bọn họ đột nhiên bị mất tín hiệu ở một số nơi.
Tất nhiên cũng chỉ mất tầm 1-2 phút.
Trông có vẻ vô thưởng vô phạt.
Thế nhưng sau khi tín hiệu được khôi phục, sự đảo ngược xuất hiện.
Trong chương trình phát sóng trực tiếp không có cảnh đi theo Lục Vân nhưng các tay săn ảnh lại hướng máy quay về phía mình và nói chuyện một mình. Bọn họ nói nhảm gì mà đi theo người thanh niên đó mệt lắm, chi bằng đi tìm chỗ nào đó vui vẻ thì hơn!
Rồi sau đó, quá trình phát sóng trực tiếp chuyến thăm nhà chứa của bọn họ bắt đầu.
Kiểu hành vi tự hủy này không cần đến công dân nhiệt tình báo cáo, bọn họ tự báo cáo mình luôn.
Làn sóng dư luận bình luận hiện giờ đều nói chủ video liều mạng quá, vì để nổi tiếng mà tự làm xấu bản thân mình.
Thậm chí còn có người nhiệt tình tư vấn bảo không cần phải làm đến mức này. Nếu như muốn nổi tiếng quá thì vào toilet ăn là được rồi, cần gì phải tự làm xấu mình như thế?
Khi nhìn lại cảnh này, những tay săn ảnh tự cho là thông minh cảm thấy rùng mình bởi vì họ không nhớ mình đã nói gì hoặc làm gì.
Kể từ đó, các tay săn ảnh không còn dám tùy tiện phát sóng trực tiếp nữa.
A Tổ đã từng nói với Lý Lộ về những điều kỳ lạ này nhưng Lý Lộ lại không tin và nói rằng cô ta sẽ đến Giang Nam để xem thực hư mọi chuyện ra sao.
Tình cờ A Tổ cũng nói rằng Trác Đại Vĩ đã trở về Long quốc và ẩn náu ở Giang Nam nên Lý Lộ tiện thể đi tìm Trác Đại Vĩ.
Sau khi Lý Lộ đến Giang Nam, cô ta ở trong căn phòng tổng thống. Sau khi gặp Trác Đại Vĩ vào hôm nay, cô ta liền trở về phòng của mình.
Ký ức dừng lại vào lúc 5 giờ chiều..
Nhưng bây giờ đã 8h30 phút tối. Trong suốt hơn 3 tiếng đồng hồ, Lý Lộ không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.
Nghe những gì A Tổ nói, Lý Lộ nhận ra rằng người thanh niên bên cạnh Tiêu Thấm đã giở trò quỷ.
A Tổ do dự một chút, nói: “Chị Lý, người thanh niên kia là cao nhân. Em nghĩ rằng chúng ta nên cho qua đi…”
“Cho qua? Anh đùa gì vậy? Lý Lộ tôi thề rằng nhất định phải xử chết Tiêu Thấm, khiến cho cô ta thân bại danh liệt, vậy mà anh dám bảo tôi cho qua ư? Cho qua thế nào được?”
A Tổ chưa kịp nói hết, Lý Lộ đã ngắt lời.
Bây giờ Lý Lộ đã nói như vậy rồi, A Tổ còn có thể nói gì được nữa. Anh ta chỉ là một tay săn ảnh lấy tiền làm việc nên anh ta không dám ra lệnh cho Lý Lộ.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Lý Lộ cau mày nói: “Anh vừa nói rằng thằng nhóc bên cạnh Tiêu Thấm đi ra ngoài từ căn phòng này?”
A Tổ gật đầu: “Tôi rất chắc chắn chính là hắn.”
“Hừ, nếu như hắn đã tự mình tới cửa thì hôm nay tôi nhất định phải tra ra thân phận của hắn. Mau tới chỗ lễ tân khách sạn với tôi.”
Lý Lộ hừ lạnh một tiếng, vội vã đi ra ngoài.
A Tổ nói: “Chị Lý, chị mặc quần áo vào trước đã.”
Anh ta nuốt nước bọt.
Lúc này, Lý Lộ mới nhận ra vừa rồi cô ta kích động tới mức quên mất mình đang không mặc đồ.
Sau khi được A Tổ nhắc nhở, cô ta chợt nhận ra điều này.
Lý Lộ không nói gì. Cô ta vội mặc chiếc váy hai dây bó sát vào người, sau đó là đôi tất trắng và đôi giày cao gót. Cô ta cũng không bảo A Tổ tránh ra chỗ khác.
Một là bây giờ cô ta không có tâm trạng.
Hai là cô ta cũng đã quen với cảnh này từ lâu.
Sau khi thay đồ xong, hai người nhanh chóng đi thang máy xuống tầng 1. Sau khi tìm được lễ tân khách sạn, Lý Lộ hỏi: “Giúp tôi kiểm tra thông tin đăng ký phòng của người đàn ông đưa tôi đến khách sạn.”
Nếu như Lục Vân thực sự đã đưa cô ta tới đây thì hắn chắc chắn sẽ đăng ký thông tin của mình khi nhận phòng khách sạn.
Đứng ở quầy lễ tân là một cô gái trẻ. Sau khi Lý Lộ nói xong, cô ta cười đáp: “Cô cứ yên tâm, khách sạn chúng tôi tuyệt đối bảo mật thông tin của khách hàng, nhất định sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Yên tâm?
Lý Lộ lập tức nhận ra có lẽ nhân viên lễ tân nghĩ rằng cô ta đang thử mình.
Mặc dù Lý Lộ đã rời khỏi giới giải trí nhưng cô ta cũng từng là minh tinh hàng đầu rất nổi tiếng, thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh nên chắc hẳn vẫn có rất nhiều người nhận ra cô ta.
Một người nổi tiếng đến thuê phòng với một người đàn ông, đương nhiên là khách sạn phải giữ bí mật, nếu không sau này còn ai dám đến khách sạn của họ nữa?
Đó chính xác là những gì cô gái làm ở quầy lễ tân nghĩ.
Hơn nữa, chắc hẳn cô ta nghĩ rằng Lý Lộ đang nhắc nhở cô ta phải giữ bí mật.
Nếu không làm gì có chuyện hai người đến thuê phòng cùng nhau, sau đó quay ra chỉ để hỏi thông tin đăng ký của người đi cùng? Không phải Lý Lộ là người nắm rõ nhất thông tin của người đàn ông đó sao?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 288 Lý Lộ tức giận
Quầy lễ tân của khách sạn hiểu lầm ý của Lý Lộ.
Lý Lộ không có tâm trạng giải thích nhiều như vậy, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại nói: "Lập tức! Lập tức!! Tra thông tin của người kia cho tôi!!! Bằng không gọi quản lý của cô tới gặp tôi!"
Lý Lộ hung hăng đập một cái lên mặt bàn.
Cô gái ở quầy lễ tân giật mình, thấy Lý Lộ tựa hồ không phải đang nói đùa, liền nói: "Tôi… để tôi xem."
Cô ấy luống cuống thao tác trên máy tính một hồi.
Đột nhiên, cô ấy nói với vẻ bối rối: "Cô Lý... ở đây... không có thông tin đăng ký của hắn."
"Không có thông tin đăng ký? Cô đang nói đùa gì vậy, không có thông tin đăng ký cũng có thể tùy tiện ra vào khách sạn?" Lý Lộ nổi trận lôi đình, chửi rủa.
"Tôi… tôi nhớ ra rồi…"
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân thực sự hoảng sợ, vừa rồi nhất thời đầu chưa nảy số, lúc này nhìn thấy trong máy tính không có thông tin đăng ký của Lục Vân, mới nhớ đến một sự kiện.
Cô gái ở quầy lễ tân nói: "Khi bọn họ đến, chỉ dùng thân phận cô để đăng ký, hơn nữa chính cô… từ trong túi lấy ra chứng minh thư."
Theo quy định.
Mọi khách hàng đến thuê phòng ở khách sạn đều phải đăng ký bằng tên thật nhưng nhiều khách sạn chỉ nhắm mắt làm ngơ. Đặc biệt là đối với những nhân vật nổi tiếng như Lý Lộ, vì bảo vệ quyền riêng tư, bọn họ thường chỉ đăng ký thông tin của một người, để sau này khi kiểm tra hồ sơ phòng, sẽ không ai biết được người ở cùng bọn họ là ai.
Đối với giám sát khách sạn, có rất nhiều chỗ để điều động.
Đây cũng là một loại bảo vệ quyền riêng tư.
Khách sạn không thể nói rằng họ sẽ không kiếm được số tiền từ quy định chết đó.
Sau khi Lý Lộ nghe được câu trả lời của lễ tân, không khỏi mắng: "Cô đánh rắm! Tôi chủ động đăng ký thông tin? Cho nên ý của cô là tôi chủ động dẫn thanh niên kia thuê phòng?"
Hai khái niệm khác nhau .
Nếu thanh niên kia thuê phòng, có thể nói ngược lại thanh niên này đang âm mưu làm bậy, nhưng nếu Lý Lộ chủ động mở cửa phòng, ý tứ sẽ hoàn toàn khác.
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân bị Lý Lộ mắng, trong nội tâm càng thêm ủy khuất nhưng vẫn thành thật nói: "Cô Lý, cô đừng nóng giận… Quả thật là cô chủ động thuê phòng. Tôi nhớ vô cùng rõ ràng..."
"Cô đánh rắm! Thật là vớ vẩn!!" Lý Lộ không màng đến vẻ ngoài của cô mà hét lên: "Tôi muốn xem mấy giám sát khách sạn!"
Yêu cầu này, cô gái ở quầy lễ tân cầu còn không được.
Cô ấy không muốn bị mắng vô cớ nữa.
Sau khi Lý Lộ làm ầm lên như vậy, quản lý tiền sảnh của khách sạn cũng bị cô ta thu hút, sau khi hỏi rõ nguyên nhân, ông ta đã đồng ý với yêu cầu xem máy giám sát của Lý Lộ.
Sau một lúc.
Video giám sát trong ngày đã được gửi qua.
Lý Lộ xem xong mặt tối sầm lại.
Cảnh quay trong giám sát quả nhiên giống như lời lễ tân nói, Lý Lộ chủ động thuê phòng, trông vô cùng giống như một người phụ nữ giàu có đi với tiểu chó sói* của mình. (*Một từ thông dụng trên mạng dùng để miêu tả những người đẹp trai, lạnh lùng và bá đạo, tuy còn nhỏ nhưng lại mang đến cho các cô gái cảm giác an toàn)
Nhưng bản thân Lý Lộ không nhớ bất cứ điều gì.
A Tổ nói: "Chị Lý, thằng nhãi này nhất định là một võ giả. Nó đã sử dụng một loại đạo pháp kỳ quái nào đó, làm chúng ta xoay mòng mòng."
"Nói nhảm, tự bản bản thân tôi nhìn không ra sao? Còn cần anh nói." Lý Lộ trừng mắt nhìn A Tổ, nói.
Nếu như chỉ là đơn giản mất đi ý thức, cũng không giải thích được cái gì, có thể trên người Lục Vân có loại thuốc mê nào đó, mới bắt cóc Lý Lộ đem đến khách sạn này.
Tình hình hiện tại là.
Rõ ràng Lý Lộ mất đi ý thức, nhưng hành vi của cô ta không khác gì người bình thường, điều này có thể giải thích rõ vấn đề.
Lục Vân là một người tu đạo, có một số thủ đoạn thao túng mọi người.
Lúc trước A Tổ nói hiện tượng kỳ quái này, Lý Lộ đâu tin, cho tới bây giờ loại hiện tượng quỷ dị này phát sinh trên người cô ta, cô ta không tin không được.
Sắc mặt Lý Lộ âm trầm, trầm ngâm một lát, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: "Lúc trước anh tới khách sạn này lén lút chụp ảnh, cũng rơi vào cạm bẫy này của thằng nhãi kia sao?
"Là lão sư tôi cho tôi tin tức..."
A Tổ vỗ trán, ngay lập tức gọi cho lão sư của mình là Trác Đại Vĩ, nhưng kết quả là đầu dây bên kia đã tắt máy.
Lý Lộ lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: "Trác Đại Vĩ, tôi thấy ông đang muốn chết!'
Đến bây giờ làm sao cô ta vẫn chưa hiểu chứ, nhất định Trác Đại Vĩ và Lục Vân đã cùng nhau liên thủ chơi cô ta một phát.
"Theo tôi đi giết con chó lạc đó!"
Lý Lộ tức giận rời khỏi khách sạn, đi thẳng đến chỗ ở của Trác Đại Vĩ.
A Tổ cũng kìm nén sự oán giận trong lòng.
Anh ta không ngờ đến, lão sư của mình, thực sự có thể làm điều đó với anh ta.
Vậy thì đừng trách tôi khi sư diệt tổ*! (phản bội, tiêu diệt cả người đã dạy dỗ mình)
A Tổ ngay lập tức triệu tập những tên đàn em đang ngồi xổm bên ngoài khách sạn, giờ họ không còn là tay săn ảnh nữa mà là thuộc hạ của Lý Lộ.
Các anh em rất khó hiểu, không phải họ đang ngồi xổm đợi Tiêu Thấm và người yêu của cô ấy sao?
Tại sao Tiêu Thấm và người tình của cô ấy không xuất hiện, ngược lại lại là bà chủ Lý Lộ bước ra khỏi khách sạn?
Dù rất khó hiểu nhưng họ không dám hỏi.
Sắc mặt của Lý Lộ và A Tổ đều rất khó coi, lúc này ai dám nói nhiều, sẽ bị sét đánh.
Tóm lại.
Lão đại nói đi đánh người, cứ đi theo là được.
Về phần Lục Vân, cuối cùng hắn rời khách sạn như thế nào, ai mà biết được, có lẽ hắn từ cửa sổ trên tầng cao nhất của khách sạn mà bay đi!
Lại nói về phần Lý Lộ bên này.
Cô ta và một đám người xông thẳng vào nhà Trác Đại Vĩ, quả nhiên đều vô ích, Trác Đại Vĩ đã sớm chạy đi đến nơi khác.
Lý Lộ tức giận đến mức chỉ biết ném hết đồ đạc trong phòng, để xả hết lửa giận trong lòng
Cô ta chỉ hận là thế lực của mình chỉ ở kinh thành, đối với tỉnh Giang Nam cô ta cũng không biết nhiều.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Nếu quyền lực của nhà họ Đàm được đặt ở tỉnh Giang Nam, tất cả thông tin của Lục Vân và Trác Đại Vĩ chắc chắn sẽ được moi ra trong vòng hai ngày.
Cho dù là bọn họ chui vào động trốn, phải đào ba thước đất coi cũng muốn lôi bọn họ ra ngoài.
"Mẹ kiếp, đây là các người ép tôi!"
Ký ức của Lý Lộ bị đứt đoạn.
Cô ta không nhớ nổi mình đến khách sạn này như thế nào.
A Tổ càng thêm khẳng định: “Chị Lý, em từng nói với chị rằng thằng nhóc kia rất kỳ quái nhưng chị lại không tin. Lần này chị đã tin em chưa?”
Khi chứng kiến từng đàn em của mình lần lượt rơi vào hoàn cảnh này, A Tổ đã biết rằng Lục Vân không phải là người bình thường. Tốt nhất là không nên chọc vào hắn.
A Tổ đã báo ngay tin tức này cho Lý Lộ.
Thế nhưng cô ta không những không tin mà còn nói A Tổ bao biện cho sự kém cỏi của bản thân.
A Tổ có trăm cái miệng cũng không cãi lại được.
Anh ta không thể đưa ra bất cứ bằng chứng xác thực nào chứng minh rằng Lục Vân chính là người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện.
Những người đàn em của anh ta bị bắt dưới danh nghĩa mại dâm dường như bị mất trí nhớ tập thể vì họ không thể nhớ ra những gì xảy ra trước đó.
Hơn nữa, tất cả các máy ảnh cũng không ghi lại bất cứ thông tin liên quan nào.
Có một số tay săn ảnh thông minh hơn. Sau khi biết Lục Vân rất ác độc, bọn họ quyết định chuyển sang phương thức phát sóng trực tiếp trên điện thoại. Cứ tưởng sẽ không có chuyện gì đúng không?
Quả thực cách này cũng có tác dụng nhất định đó là bọn họ giữ lại được máy ảnh của mình. Bọn họ không hề giống những người trước đó, rời khỏi đồn cảnh sát trong tình trạng không biết máy ảnh của mình đang ở đâu.
Và đó cũng là tác dụng duy nhất của cách này.
Sau khi chuyển sang phát sóng trực tiếp trên điện thoại, kết cục của bọn họ còn thảm hơn.
Mới đầu phát sóng trực tiếp vẫn ổn nhưng điện thoại di động của bọn họ đột nhiên bị mất tín hiệu ở một số nơi.
Tất nhiên cũng chỉ mất tầm 1-2 phút.
Trông có vẻ vô thưởng vô phạt.
Thế nhưng sau khi tín hiệu được khôi phục, sự đảo ngược xuất hiện.
Trong chương trình phát sóng trực tiếp không có cảnh đi theo Lục Vân nhưng các tay săn ảnh lại hướng máy quay về phía mình và nói chuyện một mình. Bọn họ nói nhảm gì mà đi theo người thanh niên đó mệt lắm, chi bằng đi tìm chỗ nào đó vui vẻ thì hơn!
Rồi sau đó, quá trình phát sóng trực tiếp chuyến thăm nhà chứa của bọn họ bắt đầu.
Kiểu hành vi tự hủy này không cần đến công dân nhiệt tình báo cáo, bọn họ tự báo cáo mình luôn.
Làn sóng dư luận bình luận hiện giờ đều nói chủ video liều mạng quá, vì để nổi tiếng mà tự làm xấu bản thân mình.
Thậm chí còn có người nhiệt tình tư vấn bảo không cần phải làm đến mức này. Nếu như muốn nổi tiếng quá thì vào toilet ăn là được rồi, cần gì phải tự làm xấu mình như thế?
Khi nhìn lại cảnh này, những tay săn ảnh tự cho là thông minh cảm thấy rùng mình bởi vì họ không nhớ mình đã nói gì hoặc làm gì.
Kể từ đó, các tay săn ảnh không còn dám tùy tiện phát sóng trực tiếp nữa.
A Tổ đã từng nói với Lý Lộ về những điều kỳ lạ này nhưng Lý Lộ lại không tin và nói rằng cô ta sẽ đến Giang Nam để xem thực hư mọi chuyện ra sao.
Tình cờ A Tổ cũng nói rằng Trác Đại Vĩ đã trở về Long quốc và ẩn náu ở Giang Nam nên Lý Lộ tiện thể đi tìm Trác Đại Vĩ.
Sau khi Lý Lộ đến Giang Nam, cô ta ở trong căn phòng tổng thống. Sau khi gặp Trác Đại Vĩ vào hôm nay, cô ta liền trở về phòng của mình.
Ký ức dừng lại vào lúc 5 giờ chiều..
Nhưng bây giờ đã 8h30 phút tối. Trong suốt hơn 3 tiếng đồng hồ, Lý Lộ không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.
Nghe những gì A Tổ nói, Lý Lộ nhận ra rằng người thanh niên bên cạnh Tiêu Thấm đã giở trò quỷ.
A Tổ do dự một chút, nói: “Chị Lý, người thanh niên kia là cao nhân. Em nghĩ rằng chúng ta nên cho qua đi…”
“Cho qua? Anh đùa gì vậy? Lý Lộ tôi thề rằng nhất định phải xử chết Tiêu Thấm, khiến cho cô ta thân bại danh liệt, vậy mà anh dám bảo tôi cho qua ư? Cho qua thế nào được?”
A Tổ chưa kịp nói hết, Lý Lộ đã ngắt lời.
Bây giờ Lý Lộ đã nói như vậy rồi, A Tổ còn có thể nói gì được nữa. Anh ta chỉ là một tay săn ảnh lấy tiền làm việc nên anh ta không dám ra lệnh cho Lý Lộ.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Lý Lộ cau mày nói: “Anh vừa nói rằng thằng nhóc bên cạnh Tiêu Thấm đi ra ngoài từ căn phòng này?”
A Tổ gật đầu: “Tôi rất chắc chắn chính là hắn.”
“Hừ, nếu như hắn đã tự mình tới cửa thì hôm nay tôi nhất định phải tra ra thân phận của hắn. Mau tới chỗ lễ tân khách sạn với tôi.”
Lý Lộ hừ lạnh một tiếng, vội vã đi ra ngoài.
A Tổ nói: “Chị Lý, chị mặc quần áo vào trước đã.”
Anh ta nuốt nước bọt.
Lúc này, Lý Lộ mới nhận ra vừa rồi cô ta kích động tới mức quên mất mình đang không mặc đồ.
Sau khi được A Tổ nhắc nhở, cô ta chợt nhận ra điều này.
Lý Lộ không nói gì. Cô ta vội mặc chiếc váy hai dây bó sát vào người, sau đó là đôi tất trắng và đôi giày cao gót. Cô ta cũng không bảo A Tổ tránh ra chỗ khác.
Một là bây giờ cô ta không có tâm trạng.
Hai là cô ta cũng đã quen với cảnh này từ lâu.
Sau khi thay đồ xong, hai người nhanh chóng đi thang máy xuống tầng 1. Sau khi tìm được lễ tân khách sạn, Lý Lộ hỏi: “Giúp tôi kiểm tra thông tin đăng ký phòng của người đàn ông đưa tôi đến khách sạn.”
Nếu như Lục Vân thực sự đã đưa cô ta tới đây thì hắn chắc chắn sẽ đăng ký thông tin của mình khi nhận phòng khách sạn.
Đứng ở quầy lễ tân là một cô gái trẻ. Sau khi Lý Lộ nói xong, cô ta cười đáp: “Cô cứ yên tâm, khách sạn chúng tôi tuyệt đối bảo mật thông tin của khách hàng, nhất định sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Yên tâm?
Lý Lộ lập tức nhận ra có lẽ nhân viên lễ tân nghĩ rằng cô ta đang thử mình.
Mặc dù Lý Lộ đã rời khỏi giới giải trí nhưng cô ta cũng từng là minh tinh hàng đầu rất nổi tiếng, thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh nên chắc hẳn vẫn có rất nhiều người nhận ra cô ta.
Một người nổi tiếng đến thuê phòng với một người đàn ông, đương nhiên là khách sạn phải giữ bí mật, nếu không sau này còn ai dám đến khách sạn của họ nữa?
Đó chính xác là những gì cô gái làm ở quầy lễ tân nghĩ.
Hơn nữa, chắc hẳn cô ta nghĩ rằng Lý Lộ đang nhắc nhở cô ta phải giữ bí mật.
Nếu không làm gì có chuyện hai người đến thuê phòng cùng nhau, sau đó quay ra chỉ để hỏi thông tin đăng ký của người đi cùng? Không phải Lý Lộ là người nắm rõ nhất thông tin của người đàn ông đó sao?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 288 Lý Lộ tức giận
Quầy lễ tân của khách sạn hiểu lầm ý của Lý Lộ.
Lý Lộ không có tâm trạng giải thích nhiều như vậy, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại nói: "Lập tức! Lập tức!! Tra thông tin của người kia cho tôi!!! Bằng không gọi quản lý của cô tới gặp tôi!"
Lý Lộ hung hăng đập một cái lên mặt bàn.
Cô gái ở quầy lễ tân giật mình, thấy Lý Lộ tựa hồ không phải đang nói đùa, liền nói: "Tôi… để tôi xem."
Cô ấy luống cuống thao tác trên máy tính một hồi.
Đột nhiên, cô ấy nói với vẻ bối rối: "Cô Lý... ở đây... không có thông tin đăng ký của hắn."
"Không có thông tin đăng ký? Cô đang nói đùa gì vậy, không có thông tin đăng ký cũng có thể tùy tiện ra vào khách sạn?" Lý Lộ nổi trận lôi đình, chửi rủa.
"Tôi… tôi nhớ ra rồi…"
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân thực sự hoảng sợ, vừa rồi nhất thời đầu chưa nảy số, lúc này nhìn thấy trong máy tính không có thông tin đăng ký của Lục Vân, mới nhớ đến một sự kiện.
Cô gái ở quầy lễ tân nói: "Khi bọn họ đến, chỉ dùng thân phận cô để đăng ký, hơn nữa chính cô… từ trong túi lấy ra chứng minh thư."
Theo quy định.
Mọi khách hàng đến thuê phòng ở khách sạn đều phải đăng ký bằng tên thật nhưng nhiều khách sạn chỉ nhắm mắt làm ngơ. Đặc biệt là đối với những nhân vật nổi tiếng như Lý Lộ, vì bảo vệ quyền riêng tư, bọn họ thường chỉ đăng ký thông tin của một người, để sau này khi kiểm tra hồ sơ phòng, sẽ không ai biết được người ở cùng bọn họ là ai.
Đối với giám sát khách sạn, có rất nhiều chỗ để điều động.
Đây cũng là một loại bảo vệ quyền riêng tư.
Khách sạn không thể nói rằng họ sẽ không kiếm được số tiền từ quy định chết đó.
Sau khi Lý Lộ nghe được câu trả lời của lễ tân, không khỏi mắng: "Cô đánh rắm! Tôi chủ động đăng ký thông tin? Cho nên ý của cô là tôi chủ động dẫn thanh niên kia thuê phòng?"
Hai khái niệm khác nhau .
Nếu thanh niên kia thuê phòng, có thể nói ngược lại thanh niên này đang âm mưu làm bậy, nhưng nếu Lý Lộ chủ động mở cửa phòng, ý tứ sẽ hoàn toàn khác.
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân bị Lý Lộ mắng, trong nội tâm càng thêm ủy khuất nhưng vẫn thành thật nói: "Cô Lý, cô đừng nóng giận… Quả thật là cô chủ động thuê phòng. Tôi nhớ vô cùng rõ ràng..."
"Cô đánh rắm! Thật là vớ vẩn!!" Lý Lộ không màng đến vẻ ngoài của cô mà hét lên: "Tôi muốn xem mấy giám sát khách sạn!"
Yêu cầu này, cô gái ở quầy lễ tân cầu còn không được.
Cô ấy không muốn bị mắng vô cớ nữa.
Sau khi Lý Lộ làm ầm lên như vậy, quản lý tiền sảnh của khách sạn cũng bị cô ta thu hút, sau khi hỏi rõ nguyên nhân, ông ta đã đồng ý với yêu cầu xem máy giám sát của Lý Lộ.
Sau một lúc.
Video giám sát trong ngày đã được gửi qua.
Lý Lộ xem xong mặt tối sầm lại.
Cảnh quay trong giám sát quả nhiên giống như lời lễ tân nói, Lý Lộ chủ động thuê phòng, trông vô cùng giống như một người phụ nữ giàu có đi với tiểu chó sói* của mình. (*Một từ thông dụng trên mạng dùng để miêu tả những người đẹp trai, lạnh lùng và bá đạo, tuy còn nhỏ nhưng lại mang đến cho các cô gái cảm giác an toàn)
Nhưng bản thân Lý Lộ không nhớ bất cứ điều gì.
A Tổ nói: "Chị Lý, thằng nhãi này nhất định là một võ giả. Nó đã sử dụng một loại đạo pháp kỳ quái nào đó, làm chúng ta xoay mòng mòng."
"Nói nhảm, tự bản bản thân tôi nhìn không ra sao? Còn cần anh nói." Lý Lộ trừng mắt nhìn A Tổ, nói.
Nếu như chỉ là đơn giản mất đi ý thức, cũng không giải thích được cái gì, có thể trên người Lục Vân có loại thuốc mê nào đó, mới bắt cóc Lý Lộ đem đến khách sạn này.
Tình hình hiện tại là.
Rõ ràng Lý Lộ mất đi ý thức, nhưng hành vi của cô ta không khác gì người bình thường, điều này có thể giải thích rõ vấn đề.
Lục Vân là một người tu đạo, có một số thủ đoạn thao túng mọi người.
Lúc trước A Tổ nói hiện tượng kỳ quái này, Lý Lộ đâu tin, cho tới bây giờ loại hiện tượng quỷ dị này phát sinh trên người cô ta, cô ta không tin không được.
Sắc mặt Lý Lộ âm trầm, trầm ngâm một lát, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: "Lúc trước anh tới khách sạn này lén lút chụp ảnh, cũng rơi vào cạm bẫy này của thằng nhãi kia sao?
"Là lão sư tôi cho tôi tin tức..."
A Tổ vỗ trán, ngay lập tức gọi cho lão sư của mình là Trác Đại Vĩ, nhưng kết quả là đầu dây bên kia đã tắt máy.
Lý Lộ lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: "Trác Đại Vĩ, tôi thấy ông đang muốn chết!'
Đến bây giờ làm sao cô ta vẫn chưa hiểu chứ, nhất định Trác Đại Vĩ và Lục Vân đã cùng nhau liên thủ chơi cô ta một phát.
"Theo tôi đi giết con chó lạc đó!"
Lý Lộ tức giận rời khỏi khách sạn, đi thẳng đến chỗ ở của Trác Đại Vĩ.
A Tổ cũng kìm nén sự oán giận trong lòng.
Anh ta không ngờ đến, lão sư của mình, thực sự có thể làm điều đó với anh ta.
Vậy thì đừng trách tôi khi sư diệt tổ*! (phản bội, tiêu diệt cả người đã dạy dỗ mình)
A Tổ ngay lập tức triệu tập những tên đàn em đang ngồi xổm bên ngoài khách sạn, giờ họ không còn là tay săn ảnh nữa mà là thuộc hạ của Lý Lộ.
Các anh em rất khó hiểu, không phải họ đang ngồi xổm đợi Tiêu Thấm và người yêu của cô ấy sao?
Tại sao Tiêu Thấm và người tình của cô ấy không xuất hiện, ngược lại lại là bà chủ Lý Lộ bước ra khỏi khách sạn?
Dù rất khó hiểu nhưng họ không dám hỏi.
Sắc mặt của Lý Lộ và A Tổ đều rất khó coi, lúc này ai dám nói nhiều, sẽ bị sét đánh.
Tóm lại.
Lão đại nói đi đánh người, cứ đi theo là được.
Về phần Lục Vân, cuối cùng hắn rời khách sạn như thế nào, ai mà biết được, có lẽ hắn từ cửa sổ trên tầng cao nhất của khách sạn mà bay đi!
Lại nói về phần Lý Lộ bên này.
Cô ta và một đám người xông thẳng vào nhà Trác Đại Vĩ, quả nhiên đều vô ích, Trác Đại Vĩ đã sớm chạy đi đến nơi khác.
Lý Lộ tức giận đến mức chỉ biết ném hết đồ đạc trong phòng, để xả hết lửa giận trong lòng
Cô ta chỉ hận là thế lực của mình chỉ ở kinh thành, đối với tỉnh Giang Nam cô ta cũng không biết nhiều.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Nếu quyền lực của nhà họ Đàm được đặt ở tỉnh Giang Nam, tất cả thông tin của Lục Vân và Trác Đại Vĩ chắc chắn sẽ được moi ra trong vòng hai ngày.
Cho dù là bọn họ chui vào động trốn, phải đào ba thước đất coi cũng muốn lôi bọn họ ra ngoài.
"Mẹ kiếp, đây là các người ép tôi!"
Bình luận facebook