-
Chương 297-300
Chương 297 Hắn ta luôn dũng cảm như vậy sao?
Cao Phong.
Một trong số tính cách mà các đệ tử của Bạch Long Vương được thừa hưởng trọn vẹn nhất, giống Bạch Long Vương nhất chính là tính tự phụ, cực kỳ tự phụ.
Nếu không, hắn ta cũng không thể lựa chọn tấn công Lục Vân một cách trực tiếp như vậy.
Hơn nữa còn chỉ sử dụng năm mươi phần trăm sức lực.
Bởi vì Cao Phong cảm thấy, giết chết một tên đạo sĩ vô danh mà phải dùng toàn lực chiến đấu cũng là một loại vũ nhục, không, không phải là vũ nhục, mà là sỉ nhục, là sỉ nhục lớn nhất trong đời hắn ta.
Lần thất thủ đầu tiên đã gây một cảm giác cực kì khó chịu trong lòng Cao Phong.
Đường đường là Hóa Cảnh Tông tông sư, mà không thể dùng một chiêu để kết liễu một con kiến thì thật sự là thất bại, quá thất bại!
Cao Phong vô cùng khó chịu.
Vì thế.
Lần nữa nhìn về phía Lục Vân, thái độ của Cao Phong cực kỳ quyết liệt, lạnh lùng quát: "Cút lại đây chịu chết đi!”
Cực kỳ bá đạo!
Tiêu Thấm vô thức tiến lên một bước, dùng cơ thể yếu ớt của mình để che chắn cho Lục Vân ở phía sau.
Cô không phải là người tu đạo, cũng không phải võ giả, hay người tu luyện gì cả, cô chỉ là một cô gái bình thường, đơn độc và yếu đuối.
Nhưng đây là trạng thái bảo vệ của một người chị gái như cô giành cho em trai mình.
Gặp được bất kì trường hợp gặp nguy hiểm nào, cô luôn để em trai trốn phía sau.
Loại chăm sóc này không liên quan gì đến sức mạnh.
Đó là bản năng.
Là tình yêu.
Là một biểu hiện tự nhiên xuất phát từ cảm xúc bên trong.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Là cử động rất nhẹ.
Nhưng Lục Vân đã nhìn thấy tất cả và ghi tạc nó trong lòng.
Đây là chị gái của mình.
"Cao Phong, nếu anh dám động đến một sợi tóc của Lục tiên sinh, Long gia chúng tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng!"
Lục Vân là cơ hội của Long gia, Long Diệc Tuyết vẫn trông cậy vào hắn chữa bệnh cho ông nội cô, nên đương nhiên cô ấy không thể nào khoanh tay đứng nhìn.
Tuy nhiên.
Cao Phong thậm chí còn không thèm nhìn đến Long Diệc Tuyết.
Như hắn ta đã nói trước đó, vị kia của Long gia đã bước nửa bước vào quan tài, giờ đây cả Long gia như đang hấp hối, cho nên lời nói của Long Diệc Tuyết hoàn toàn không có tác dụng gì đối với Cao Phong.
Hắn ta cũng lười nói nhảm với Long Diệc Tuyết.
Phải lập tức giết chết Lục Vân, rồi rời đi.
Sát khí của Cao Phong kinh người, nội lực bộc phát ra bên ngoài, toàn thân bao trùm bởi một cỗ khí tức bá đạo, đang định một kích giết chết Lục Vân thì đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói trong trẻo: "Võ giả tỉnh Giang Nam đều phát điên như thế này sao?"
Mấy người ở đó nghe tiếng liền quay đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp với dáng người cân đối, giữa mày thoáng hiện một tia hào khí, đang đi về phía họ.
Cao Phong sửng sốt.
Lại có thêm một người phụ nữ nữa!
Hơn nữa dung mạo và khí chất hoàn toàn không thua kém Tiêu Thấm hay Long Diệc Tuyết!
Một con kiến hôi như tên Lục Vân này rốt cục lấy đâu ra cái phúc đó chứ?
Ánh mắt Cao Phong hừng hực ngọn lửa ghen tị!
Khi Tiêu Thấm nhìn thấy vẻ đẹp oai hùng này thìđôi mắt sáng ngời, nói: "Em bảy, sao em lại ở đây?"
Người đến là chị bảy của Lục Vân, Lạc Ly.
Lạc Lỵ nói: "Chị sáu, cũng một khoảng thời gian dài chúng ta không gặp, lần này biết chị trở về tỉnh Giang Nam đóng phim, đúng lúc em cũng không bận lắm, cho nên em mới tới đây gặp chị một chút, không ngờ lại gặp phải cảnh tượng như vậy."
Cô quay đầu lại nhìn Lục Vân một cái.
Lục Vân xoa xoa đầu, cười lạnh nói: "Chị bảy, một ngày không gặp như cách ba thu*."(thể hiện sự mong nhớ)
Một ngày không gặp?
Lạc Ly cười lạnh một tiếng, nghiến hai cái răng nanh nhỏ sáng bóng nói: "Tiểu Lục Vân, chị cảm thấy gần đây em sống rất thoải mái."
Lục Vân không hiểu sao đột nhiên thấy lạnh người.
Lạc Ly không thèm nói chuyện với hắn nữa, nhìn Cao Phong, hỏi: "Chị sáu, có chuyện gì với người đàn ông này vậy?"
"Hắn ta đến từ kinh thành, nói là muốn giết Tiểu Lục Vân." Tiêu Thấm dùng giọng điệu nghiêm túc nói.
"Thì ra hắn ta là người từ kinh thành đến, khó trách lại kiêu ngạo như vậy, dám ở đây làm điều sằng bậy."
Trong lòng Lạc Ly biết, nhưng sau đó nhướng lông mày, cười nửa miệng nói: "Hắn ta vẫn luôn dũng cảm như thế sao, thực sự dám có ý định giết chết Tiểu Lục Vân?"
Tiêu Thấm không hiểu ý của cô.
Đối đầu với kẻ địch mạnh như vậy, tại sao cô ấy vẫn tỏ ra bình thản và hiên ngang như thế?
Long Diệc Tuyết trịnh trọng nói: "Hắn ta tên là Cao Phong, là Hóa Cảnh Tông Sư, lão sư của hắn ta Bạch Long Vương, là Nhất Phương Tôn Giả."
"Tôi hiểu."
Sau khi nghe Long Diệc Tuyết giới thiệu, Lạc Ly gật gật đầu, đột nhiên đi về phía Cao Phong, nói: "Muốn giết Tiểu Lục Vân, trước tiên phải bước qua xác tôi cái đã!"
Tiểu Lục Vân của chúng ta là ai?
Vân Thiên Thần Quân!
Đó là người mà ai nói giết cũng có thể giết được sao?
Nếu còn không đánh bại được cô thì chuyện muốn giết chết tiểu Lục Vân chỉ có thể nằm mơ mới xảy ra được.
Đây là suy nghĩ của Lạc Ly.
Còn Cao Phong lại không nghĩ như vậy.
Nhìn thấy Lạc Ly đột nhiên đi tới, hắn ta còn tưởng rằng cô đang đứng ra bênh vực cho Lục Vân, cho nên trên mặt lập tức hiện lên một tia mất kiên nhẫn, nói: "Cô gái, cô là ai? Tại sao lại can thiệp vào chuyện của con kiến đó?"
Con kiến?
Trên khuôn mặt hoàn vô cùng hoàn mỹ của Lạc Ly không khỏi lộ ra vài phần khó hiểu.
Dám bảo Vân Thiên Thần Quân là một con kiến, hắn ta thực sự rất can đảm.
Nhưng Lạc Ly không muốn giải thích nhiều với hắn ta, thuận theo lời của Cao Phong, nói: "Không phải là tôi lo chuyện bao đồng, mà con kiến kia là em trai tôi, nếu tôi không ra tay thì không hay lắm!"
Giọng nói vừa dứt, thân hình mảnh khảnh của Lạc Ly nhẹ nhàng nhảy lên, những ngón tay nhỏ nhắn như mặc hoa dẫn điệp, vồ về phía Cao Phong.
Hóa Cảnh?
Khi Lạc Ly nói cô ấy sẽ đứng ra bảo vệ Lục Vân, thì Cao Phong đã đoán được cô ấy có thể là một võ giả.
Cho đến lúc này cảm nhận được khí tức của Lạc Ly, Cao Phong vẫn không kìm kinh ngạc.
Hắn ta chỉ đoán trúng việc Lạc Ly là võ giả, chứ không đoán được Lạc Ly đã là Hóa Cảnh Tông Sư.
Bản thân Cao Phong cũng là Hóa Cảnh Tông Sư, dù sao hắn ta cũng đã đến tuổi nên đạt được trình độ này, còn mỹ nữ trước mắt nhìn qua chỉ khoảng hai mươi hai tuổi, làm sao có thể đạt tới Hóa Cảnh Tông Sư chứ?
Không đúng.
Quả thực ở Long Quốc, có một vị tài nữ như vậy.
Tựa như Cao Phong đã nghĩ tới cái gì đó, nhưng hắn ta còn chưa kịp mở miệng, Lạc Ly đã xông tới trước mặt hắn ta, Cao Phong chỉ có thể là giơ tay chống đỡ, cũng không dám dùng nhiều sức lực, khó khăn lắm mới hóa giải đòn tấn công của Lạc Ly.
Cao Phong lui về phía sau vài bước, cuối cùng cũng có thời gian nói chuyện, hắn ta đưa một bàn tay hướng về phía trước nói: "Chờ đã, cô là... Minh chủ của Vũ Minh khu Hoa Trung, Lạc Ly?"
Chương 298 Cậu mà cũng xứng bắt tay với tôi?
Không nói đến những vị tu luyện giả thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Khi nói đến nữ tu võ giả có thể đạt tới Hóa Cảnh ở độ tuổi này, người đầu tiên hiện lên trong tâm trí Cao Phong chính là cô gái kiêu hãnh từng làm chấn động giới võ tu - Lạc Tiên Tử.
22 tuổi đã đột phá Hóa Cảnh, thiên phú như vậy thật đáng sợ.
Bên cạnh đó, cô cũng là Minh chủ trẻ nhất trong số năm căn cứ của Vũ Minh ở Long quốc.
Thành tựu trong tương lai là vô hạn.
Không nên chọc vào một nhân vật như vậy.
Vì vậy, khi đoán ra được danh tính của Lạc Ly, Cao Phong không có ý định làm bất cứ điều gì.
Lạc Ly vén mái tóc đen buông xõa ra sau thái dương, liếc nhìn Cao Phong và nói: “Xem như anh cũng có chút hiểu biết, tôi chính là Minh chủ của Vũ Minh ở Hoa Trung. Anh mau cút về nói với Bạch Long Vương rằng tiểu Lục Vân là người dưới trướng của tôi. Ai dám động vào hắn thì chính là động đến tôi, tôi sẽ giết kẻ đó.”
Những lời cô vừa nói khiến cho Cao Phong khẽ rùng mình.
Mặc dù sư phụ Bạch Long Vương của anh ta là tôn giả một phương nhưng so với bối cảnh Vũ Minh của Lạc Tiên Tử, ông ấy vẫn không là gì cả.
Vẫn nên cẩn trọng trước đã.
Cao Phong cảm thấy tốt hơn hết nên quay về nói chuyện với sư phụ trước đã, để sư phụ đưa ra quyết định.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Cao Phong nói: “Lạc Tiên Tử, tôi sẽ chuyển lời nói của cô với sư phụ. Vừa nãy đã mạo phạm cô rồi.”
Nói xong, anh ta chậm rãi đi về phía Lục Vân với ánh mắt u ám.
“Coi như cậu gặp may vì có Lạc Tiên Tử làm chỗ dựa. Hôm nay vì Lạc Tiên Tử, tôi sẽ tha mạng cho cậu.” Cao Phong lạnh lùng nói.
Lục Vân không chút để ý, nói: “Thật sao, vậy tôi cảm tạ anh vì đã không giết tôi.”
Nói xong, hắn vươn tay ra.
Cao Phong liếc mắt khinh thường, cười lạnh nói: “Muốn bắt tay với tôi, cậu cũng xứng?”
“Anh trai, anh cũng kiêu ngạo quá đấy!”
Lục Vân đột nhiên mỉm cười và vỗ vai Cao Phong. Thần sắc của Cao Phong càng trở nên lạnh lùng, anh ta cau mày hét lên: “Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của cậu ra khỏi vai tôi ngay!”
“Ha ha, đúng là một anh trai cáu kỉnh.”
Lục Vân nở nụ cười, rút tay lại.
“Lục Tiên Tử, cáo từ!”
Cao Phong không thèm nói chuyện tiếp với Lục Vân, anh ta quay đầu lại và nói gì đó với Lạc Tiên Tử, sau đó rời khỏi nơi này.
Vẻ mặt của Lạc Ly giống như đang xem một vở kịch.
Có vẻ như Tiểu Lục Vân này lại giở trò lừa bịp gì đó. Cũng không biết khi tên Cao Phong này biết người mà anh ta coi như con sâu cái kiến này chính là Vân Thiên Thần Quân thì sẽ có phản ứng gì.
Sau khi Cao Phong rời đi, Tiêu Thấm và Long Diệc Tuyết sững người một lúc.
Tiêu Thấm nhìn Lạc Ly như một quái vật.
Hôm nay cô mới biết em bảy của mình không những là võ tu giả giống như tiểu Lục Vân mà còn lại Minh chủ của Vũ Minh.
Không ngờ con bé này giấu kĩ ghê?
“Em bảy, em…”
“Ha ha, chị sáu, chị sẽ không trách em không nói chuyện này cho chị biết chứ?” Lạc Ly lè lưỡi nói.
Tiêu Thấm hít một hơi, lắc đầu.
Cô đã tiếp nhận được chuyện không thể tưởng nổi như Tiểu Lục Vân là đồ đệ của Thiên Huyền Tử đạo trưởng. Vì thế, chuyện em bảy là Minh chủ của Vũ Minh cũng không quá khó tiếp nhận.
Chỉ là có chút cảm khái mà thôi.
Có những người em trai và em gái giỏi giang như vậy là chuyện đáng kiêu ngạo.
Tiêu Thấm nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tuy nhiên, Long Diệc Tuyết ở bên cạnh lại không bình tĩnh được như vậy.
Bộ ngực mềm mại không ngừng nhấp nhô.
Trong đôi mắt cũng tràn ngập vẻ hưng phấn và vui sướng.
Không ngờ em gái của Tiêu Thấm lại là Lạc Tiên Tử, hơn nữa lại còn là Minh chủ của Vũ Minh.
Nói như vậy, chỉ cần Long gia có thể giữ mối quan hệ tốt đẹp với Tiêu Thấm, chẳng phải tương đương với việc có thể kết giao với Vũ Minh ở thủ đô sao?
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Long Diệc Tuyết trở nên hưng phấn hơn hẳn.
Hóa ra Thiên Huyền Tử không chỉ đề cập đến một mà tận hai cơ duyên. Cả hai đều liên quan đến Tiêu Thấm.
Bốn người cùng trò chuyện với nhau.
Lạc Ly cũng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Sau khi biết mọi chuyện bắt nguồn từ ân oán giữa Tiêu Thấm và Lý Lộ, cô quở trách:
“Chị sáu, không phải em nói chị, lẽ ra chị nên nói sớm với em về Lý Lộ. Em sẽ giúp chị đối phó với cô ta.”
Mỗi lần các chị em đọc được các bài báo bôi nhọ Tiêu Thấm và hỏi cô, Tiêu Thấm đều nhẹ nhàng đáp không sao, mọi người không cần lo lắng.
Nếu như biết được người gây chuyện là Lý Lộ, nhất định Lạc Ly sẽ không ngồi yên.
Mặc dù Vũ Minh nghiêm cấm các tu võ giả tấn công người bình thường nhưng với tư cách là Minh chủ của Vũ Minh tại Hoa Trung. Cho dù Lạc Ly đặt thân phận của mình ở chỗ nào, các thế gia hào môn ở thủ đô đều phải nể mặt.
Đối phó với một Đàm gia, còn không phải là một chuyện quá dễ dàng hay sao.
Tiêu Thấm trợn mắt nói: “Em còn dám nói chị, ai bảo em che giấu thân phận của mình lâu như vậy? Không biết em là Minh chủ của Vũ Minh, nói ra để khiến cho em càng lo lắng thêm sao?”
“Ha ha, cũng tại em. Trước đây em cảm thấy không cần thiết nên không nói ra…”
Lạc Ly hơi đỏ mặt, sau đó cô nhìn lướt qua Lục Vân, ra vẻ thâm thúy nói: “Chị sáu, chị cần phải chuẩn bị tâm lý đấy. Nếu như một ngày nào đó bên cạnh chị xuất hiện một tên yêu ma quỷ quái thì cũng không cần quá kinh ngạc.”
Thân phận của ai đó còn đáng sợ hơn cô nhiều!
Nghe thấy điều này, Lục Vân cảm thấy không vui. Đúng là chị em tốt, gì mà yêu ma quỷ quái, chẳng lịch sự chút nào.
Có điều Lục Vân là người rộng lượng nên hắn không so đo với phụ nữ.
Lúc này, đột nhiên Lạc Ly kéo Lục Vân sang một bên rồi nói: “Tiểu Lục Vân, vừa rồi em nói sẽ tới Long gia chữa bệnh đúng không? Vừa hay chị tới thủ đô thăm một người, chúng ta đi cùng nhau nhé!”
“Chị đi thăm ai?”
“Ha ha, đến lúc đó em sẽ biết.” Lạc Ly thần bí nói.
“Đứng trước mặt em mà cứ thần thần bí bí làm gì, có gì thì nói luôn đi.”
Lục Vân liếc nhìn Lạc Ly, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Đúng rồi, chị đã tìm ra danh tính của người biến dị bị bắt lần trước chưa? Làm thế nào mà hắn ta lại biến thành bộ dáng như vậy?”
Nói đến chuyện này, thần sắc của Lạc Ly trở nên ngưng trọng.
“Đã tìm ra rồi.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 299 Tai họa ngầm
Lần trước khi Lục Vân tới Kim Lăng để giúp Giang gia giải quyết rắc rối, hắn tình cờ gặp Lạc Ly đang đi bắt người biến dị ở đó.
Sau một khoảng thời gian dài như vậy, cũng nên có kết quả.
Lạc Ly nghiêm túc gật đầu nói: “Đã phát hiện ra người đó thuộc Lưu gia ở tỉnh E đã sang Mỹ được gần 5 năm. Hắn ta chưa trở về được hai tháng thì đột nhiên biến thành bộ dáng đó.”
“Người của Viện Sinh học đã chiết xuất được một thành phần dược liệu hiếm thấy từ cơ thể của hắn ta. Sau khi phân tích, họ phát hiện ra rằng đó là một loại thuốc di truyền mới.”
“Thuốc di truyền…”
Lục Vân cau mày và rơi vào trầm tư.
Hắn nhớ tới căn cứ thí nghiệm gen năm đó đã bị phá hủy ở Nam Ngư quốc và người phụ trách căn cứ thí nghiệm đó cũng là một người Mỹ.
Có vẻ như gần đây ở Mỹ có rất nhiều động tĩnh!
Lạc Ly khẽ thở dài, nói: “Đáng tiếc là người biến dị không thể nói chuyện và đã chết ngay sau khi bọn chị đưa hắn ta quay về nên không thể hỏi được gì cả.”
“ Về phần Lưu gia, bọn họ chỉ nói rằng trước khi xảy ra biến dị, người này đang làm việc ở Mỹ. Lưu gia cũng không biết chính xác hắn ta ở đâu, làm công việc gì và có quan hệ với ai ở Mỹ.”
“Điều mà chị lo nhất chính là hiện tại có thể có rất nhiều người ở Long quốc đã tham gia thí nghiệm gen của Mỹ. Chỉ là bọn họ chưa xông ra bên ngoài. Những người còn đang ẩn nấp tại Long quốc, sớm muộn gì cũng là một tai họa ngầm.”
Hàng năm, có vô số người trở về Long quốc từ Mỹ. Nhân cơ hội đó có nhiều người tham gia thí nghiệm gen đã trà trộn vào. Chỉ cần họ không đột nhiên biến dị thì bề ngoài vẫn giống như người bình thường.
Nói chung là rất khó tìm ra.
Khuôn mặt nhỏ xinh của Lạc Ly tràn ngập sự đau khổ, cô thực sự là một Võ Thần vì nước vì dân.
Lục Vân không nhịn được đưa tay ra xoa xoa đầu của cô, nói: “Chị bảy, tạm thời chị đừng suy nghĩ quá nhiều. Mặc kệ Mỹ giở trò gì. Nếu như họ dám có ý đồ tấn công Long quốc của chúng ta thì một lúc nào đó, bọn họ sẽ phải hối hận.”
“Cũng chỉ có thể chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.”
Lạc Ly lặng lẽ thở dài. Đôi mắt đẹp như sao đột nhiên hướng lên nhìn Lục Vân, cô nói: “Thần Quân điện hạ, sự an nguy của Long quốc chúng ta đều dựa cả vào ngài.”
Lục Vân sững người.
Chị bảy trang trọng quá rồi.
Khi tỉnh táo lại, Lục Vân mới bỏ tay ra khỏi đầu Lạc Ly. Dọc theo mái tóc mềm mại lướt qua khuôn mặt non nớt của cô, hắn khẽ nhéo nhéo: “Không phải dựa vào em mà là chúng ta.”
Trong một trang viên lớn tại thủ đô, Cao Phong đã trở về thủ đô và nói với sư phụ của mình là Bạch Long Vương về tình hình gặp phải ở Thành Giang Nam.
“Lạc Tiên Tử…”
Ánh mắt của Bạch Long Vương âm trầm, ông ta trầm mặc hồi lâu mới nói: “Ta nhớ rõ sư phụ võ đạo của Lạc Tiên Tử là Doãn Thu Thủy đúng không?”
“Đúng ạ.”
Cao Phong gật đầu.
Doãn Thu Thủy là con gái của Doãn Bái, hộ pháp của tổng bộ Vũ Minh ở thủ đô. Hiện tại, bà ấy đang là viện trưởng của Học viện võ thuật thủ đô, đã đqfo tạo ra vô số học sinh xuất sắc và cung cấp rất nhiều người trẻ tài giỏi cho Vũ Minh.
Lạc Ly chính là một trong những học trò của bà ấy.
Đây chính là điều mà Bạch Long Vương sợ nhất.
Sau một khoảng lặng dài, ánh mắt của Bạch Long Vương lấp lóe nói: “Bảo Đàm Trí Minh mang tiểu tiện nhân của hắn tới gặp ta.”
Cao Phong gật đầu.
Anh ta cúi đầu rồi lui ra ngoài.
Khi anh ta bước vào lần nữa, có một người đàn ông và một người phụ nữ ở phía sau anh ta, đó là Đàm Trí Minh và Lý Lộ.
Đàm Trí Minh không chờ nổi, nói: “Long Vương đại nhân, cảm tạ ngài rất nhiều.”
“Cảm tạ cái gì?” Bạch Long Vương nói.
“Cảm tạ ngài đã ra tay giúp chúng tôi giết thằng nhãi không biết điều kia.”
Trên đường đến đây, Cao Phong không nói gì nên Đàm Trí Minh và Lý Lộ cứ tưởng rằng Bạch Long Vương tìm họ đến để nói với họ rằng Lục Vân đã bị xử lý.
Nhưng ai ngờ, Bạch Long Vương cười lạnh nói: “Ai nói cho cậu biết là tôi đã giết thằng nhóc kia?”
“?”
Vẻ mặt của Đàm Trí Minh cứng đờ, khó hiểu nhìn Bạch Long Vương.
Bạch Long Vương dừng một chút rồi nói: “Tôi lấy tiền của Đàm gia và cũng đã hứa giúp Đàm gia ba lần nên đương nhiên sẽ không thất hứa nhưng tên nhóc họ Lục kia là một ngoại lệ.”
“Tại sao?”
Khi Lý Lộ nghe thấy Bạch Long Vương từ chối giết Lục Vân, cô ta lập tức trở nên lo lắng và giọng điệu vô thức trở nên sắc bén.
Chừng nào Lục Vân còn sống, đó là một trở ngại.
Đương nhiên là Lý Lộ không cam lòng.
Ánh mắt lạnh như băng của Bạch Long Vương đột nhiên đâm về phía Lý lộ, nói: “Vừa rồi là cô chất vấn tôi?”
“Tôi…”
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Lý Lộ lập tức hoảng sợ. Đàm Trí Minh vội nói: “Long Vương đại nhân bình tĩnh, Lý Lộ chỉ là quá nóng vội. Cô ấy không có ý đắc tội với ngài đâu ạ.”
Lý Lộ vội vàng gật đầu.
Bạch Long Vương thu hồi ánh mắt, nói: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, tốt nhất đừng để cho tiện nhân nhà cậu suy nghĩ lung tung nữa. Nếu không ngay cả tôi cũng giữ được Đàm gia của cậu đâu.”
Ông ta vừa dứt lời, Đàm Trí Minh kinh ngạc.
Lý Lộ cũng thở dốc.
Ngay cả Bạch Long Vương cũng không giữ được Đàm gia, lai lịch của thằng nhãi ở Giang Nam đó kinh khủng như vậy sao?
“Long Vương đại nhân, có khi nào ngài nhầm không. Tên nhóc kia…có lai lịch gì?”
Dù nói gì Lý Lộ cũng không tin. Rốt cuộc Lục Vân có lai lịch gì khiến cho ngay cả Bạch Long Vương cũng sợ như vậy.
Theo cô ta, bất kể là Tiêu Thấm hay Lục Vân, bối cảnh lớn nhất chính là Long gia.
Hiện tại vị đó của Long gia sắp không xong, nên đương nhiên bọn họ không có sức ngăn cản.
Nhưng nghe ý tứ của Bạch Long Vương, xem ra không phải như vậy.
Bạch Long Vương khinh thường liếc nhìn Lý Lộ, cười lạnh nói: “Nói tóm lại, nghe hay không tùy cậu. Nhưng nếu cậu gây sự vì chuyện này, tôi sẽ không giúp Đàm gia.”
“Ngài đã nói…”
Lý Lộ nóng nảy, suýt chút nữa đã nói ra câu “Ngài cầm tiền của chúng tôi, vậy mà không giúp chúng tôi”. May mà Đàm Trí Minh nhanh chân nhanh tay bịt miệng cô ta lại.
Nếu như chọc giận Bạch Long Vương, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
“Sư phụ…”
Lúc này, Cao Phong yên lặng đứng một bên đột nhiên mở miệng một cách khó khăn. Nghe từ giọng điệu của anh ta, có vẻ như cực kỳ thống khổ.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 300 Sợ Hãi
Khuôn mặt Cao Phong đỏ bừng, vẻ mặt cực kỳ thống khổ, một luồng khí huyết điên cuồng từ trong cơ thể hắn ta nhanh chóng dâng trào, Cao Phong cố hết sức đè nén, khiến gân xanh trên cổ cũng nổi lên.
Bạch Long Vương liếc hắn ta một cái, khẽ nhíu mày, sau đó lạnh lùng nói với đám người Đàm Chí Minh: “Hai người đi ra ngoài chờ trước đi!”
Hai người cũng không dám hỏi gì thêm, sau khi kinh ngạc nhìn Cao Phong một cái, bọn họ mới ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Sau khi hai người Đàm Chí Minh rời đi, sắc mặt Bạch Long Vương đột nhiên trở nên âm trầm, ông ta bước đến gần Cao Phong, nhanh chóng nhấn ngón tay vào huyệt đạo của hắn ta.
Bùm!
Bạch Long Vương muốn giúp Cao Phong tẩy sạch máu huyết trong người, nhưng sau một khắc, ông ta đã bị một cỗ lực lượng đáng sợ chấn động, khiến ông ta phải lui về phía sau mấy bước, ngón tay cũng suýt chút nữa bị chấn động đến gãy đoạn.
"Đây là... chân khí? Làm sao con lại khiêu khích người tu luyện?"
Trong mắt Bạch Long Vương đột nhiên hiện lên một tia kinh ngạc.
"Sư phụ, con... thấy khó chịu quá! A——"
Sắc mặt Cao Phong đỏ bừng, nhãn cầu căng to giống như sắp sửa nổ tung, máu huyết lưu thông dồn dập.
Ah!
Theo sau tiếng gầm của Cao Phong, y phục trên người hắn ta đột nhiên bị một luồng khí thế đáng sợ thổi bay, đồng thời, một hoa văn màu đỏ tươi giống như một con rắn màu máu vặn vẹo trên ngực hắn ta, sau đó chậm rãi biến mất, cô đọng lại thành hai chữ chói lọi.
Thiên——Sáp——
"Thiên Sáp!!"
Bạch Long Vương nhìn thấy hai chữ này, hai mắt suýt nữa đã trừng to đến nứt ra.
Thiên Sáp!
Thiên Sáp Vương! !
Phầm chân khí trong cơ thể Cao Phong là do Thiên Sáp Vương để lại?!!
Toàn thân Bạch Long Vương không khỏi run lên, cả khuôn mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy, hoàn toàn trái ngược với sắc mặt đỏ bừng của Cao Phong.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Nghiệt đồ! Con đã làm cái quái gì vậy?? Tại sao lại chọc đến Thiên Sáp Vương???"
Bạch Long Vương kinh hãi thốt lên, sau đó xông tới phía trước gầm lên với Cao Phong, hùng hổ như thể ngay giây kế tiếp sẽ bóp chết Cao Phong.
Sau khi hai chữ màu máu đó xuất hiện, máu huyết tích tụ trong cơ thể Cao Phong dường như đã tìm được lối thoát, cuối cùng hắn ta không còn khó chịu nữa, chỉ thấy trên trán hắn ta còn sót lại từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, run rẩy nói: "Sư phụ, không có, con không có đắc tội Thiên Sáp Vương."
Bạch Long Vương sao có thể tin lời của hắn ta được?
"Nếu không có thì Thiên Sáp Vương để lại chân khí trong người con làm gì? Con có thể giải thích được không! Thử giải thích cho ta nghe xem?"
Cao Phong vô cùng sợ hãi, hô hấp của hắn ta như dừng lại ngay khắc này.
Thật sự là!
Hắn ta không biết chuyện gì đang xảy ra cả!
Sau khi từ tỉnh Giang Nam trở về, Cao Phong đã trực tiếp đến gặp Bạch Long Vương để thuật lại tình hình, hắn ta hoàn toàn không tiếp xúc với người tu luyện nào cả, chứ đừng nói đến Thiên Sáp Vương.
Thận chí Cao Phong còn không biết Thiên Sáp Vương là ai!
Làm sao người đó có thể để lại dấu vết chân khí trong cơ thể hắn ta chứ?
Cao Phong cảm thấy lực siết trên cổ ngày càng mạnh, hô hấp ngày càng khó khăn làm đại não thiếu oxy, nhãn cầu trợn ngược lên, tựa như ngay giây tiếp theo thôi hắn ta sẽ nghẹt thở mà chết.
Thật may mắn.
Khi hắn ta tưởng mình chết chắc rồi, Bạch Long Vương lại buông tay.
Tay chuyển sang nắm lấy thân thể hắn ta ném ra ngoài, thân thể đập mạnh vào tường gây ra một tiếng nổ lớn.
Cao Phong vừa thở hổn hển vừa nôn ra máu, trông vô cùng đau khổ.
Bạch Long Vương tức giận hét lên: "Hãy kể chi tiết cho ta biết hôm nay con đi những đâu và có tiếp xúc với những ai, nếu dám bỏ sót chi tiết nào thì con đi chết đi."
Bạch Long Vương cũng sợ chứ!
Cao Phong là đệ tử của ông ta, nếu hắn ta đã dám chọc tới Thiên Sáp Vương thì người làm sư phụ như ông ta sợ rằng cũng không tránh khỏi liên lụy được.
Hai ký tự màu đỏ như máu này chính là lời cảnh cáo của Thiên Sáp Vương dành cho ông ta.
Cho nên Bạch Long Vương phải tìm ra ai là Thiên Sáp Vương, sau này có gặp mặt cũng phải cẩn thận đi đường vòng, nếu không lại chọc đến hắn lần nữa, ông ta có một ngàn cái đầu cũng không đủ dùng.
Đến lấy hơi để kể Cao Phong còn không dám, hắn ta không chần chừ giây nào, vội vàng kể hết những nơi mình đã đến hôm nay và những người hắn ta đã tiếp xúc.
Bao gồm cả hai người Đàm Trí Minh và Lý Lộ vừa rồi.
Sau khi nghe hắn ta nói hết.
Sắc mặt Bạch Long Vương càng ngày càng âm trầm, sát khí dâng trào, ông ta quát: "Chỉ vậy thôi sao, còn sót cái gì không?"
Hôm nay Cao Phong không có tiếp xúc với nhiều người, mà trong số những người hắn ta vừa kể có vẻ như không có thể là Thiên Sáp Vương.
Hai chân quỳ trên mặt đất, Cao Phong không ngừng dập đầu, kinh hãi nói: "Sư phụ, những gì con vừa kể là tất cả những người con gặp hôm nay, không có sơ sót. Đó hoàn toàn là sự thật, thưa sư phụ!"
Chính hắn ta cũng rất muốn tìm ra xem ai là Thiên Sáp Vương.
Nhưng mà.
Thực sự chỉ có nhiêu đó người!
Cao Phong liên tục đập đầu xuống đất, cuối cùng có vẻ như đã nhớ ra gì đó, hắn ta đột nhiên nâng cao giọng nói: "Sư phụ, hình như con biết là ai rồi..."
"Ai? Mau nói cho ta biết!"
"Là… là người tu đạo mà ngài phái con đi giết! Hắn chính là Thiên Sáp Vương!! Nhất định là hắn đấy sư phụ!!"
Sau khi Cao Phong liên tục dập đầu, thì đầu óc của hắn ta như được khai sáng, đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Rõ ràng lúc đầu Lý Lộ nói rằng kẻ sắp bị giết là một người tu đạo, nhưng tới khi chiến đấu với Lục Vân, Cao Phong mới phát hiện ra rằng Lục Vân hoàn toàn không phải là một người tu đạo.
Không thể có người tu đạo nào mạnh mẽ như vậy được.
Vào thời điểm đó, Cao Phong chỉ nghĩ rằng thông tin của Lý Lộ đã sai, nhận nhầm một võ giả thành người tu đạo. Thế nhưng đến bây giờ nghĩ lại mới thấy, có lẽ Lục Vân không phải là người tu đạo, hơn nữa cũng không phải là một võ giả, mà hắn là ——Người tu luyện!
Người tu luyện, một nghề nghiệp rèn luyện song song về mặt thân thể và đạo pháp.
Nói theo cách này mọi chuyện dường như đã có lời giải.
Chân khí trong cơ thể Cao Phong là do Lục Vân, một người tu luyện để lại, có nghĩa là, Lục Vân là Thiên Sáp Vương!
Khó trách lúc đó Lục Vân lại có thể phản ứng nhanh như vậy, theo tình huống lúc đó, có lẽ Lục Vân còn chưa phô bày hết thực lực của mình, hay nói cách khác, hắn chỉ biểu hiện ra 1% sức mạnh vốn có.
Điều đáng hổ thẹn hơn chính là, Cao Phong đã cảm thấy sỉ nhục chỉ vì dùng hết năm phần công lực vẫn không giết được Lục Vân.
Hiện tại nhìn lại, dù hắn ta có dùng hết sức cũng không thể đụng tới một sợi tóc của Lục Vân đâu!
Cao Phong đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cao Phong.
Một trong số tính cách mà các đệ tử của Bạch Long Vương được thừa hưởng trọn vẹn nhất, giống Bạch Long Vương nhất chính là tính tự phụ, cực kỳ tự phụ.
Nếu không, hắn ta cũng không thể lựa chọn tấn công Lục Vân một cách trực tiếp như vậy.
Hơn nữa còn chỉ sử dụng năm mươi phần trăm sức lực.
Bởi vì Cao Phong cảm thấy, giết chết một tên đạo sĩ vô danh mà phải dùng toàn lực chiến đấu cũng là một loại vũ nhục, không, không phải là vũ nhục, mà là sỉ nhục, là sỉ nhục lớn nhất trong đời hắn ta.
Lần thất thủ đầu tiên đã gây một cảm giác cực kì khó chịu trong lòng Cao Phong.
Đường đường là Hóa Cảnh Tông tông sư, mà không thể dùng một chiêu để kết liễu một con kiến thì thật sự là thất bại, quá thất bại!
Cao Phong vô cùng khó chịu.
Vì thế.
Lần nữa nhìn về phía Lục Vân, thái độ của Cao Phong cực kỳ quyết liệt, lạnh lùng quát: "Cút lại đây chịu chết đi!”
Cực kỳ bá đạo!
Tiêu Thấm vô thức tiến lên một bước, dùng cơ thể yếu ớt của mình để che chắn cho Lục Vân ở phía sau.
Cô không phải là người tu đạo, cũng không phải võ giả, hay người tu luyện gì cả, cô chỉ là một cô gái bình thường, đơn độc và yếu đuối.
Nhưng đây là trạng thái bảo vệ của một người chị gái như cô giành cho em trai mình.
Gặp được bất kì trường hợp gặp nguy hiểm nào, cô luôn để em trai trốn phía sau.
Loại chăm sóc này không liên quan gì đến sức mạnh.
Đó là bản năng.
Là tình yêu.
Là một biểu hiện tự nhiên xuất phát từ cảm xúc bên trong.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Là cử động rất nhẹ.
Nhưng Lục Vân đã nhìn thấy tất cả và ghi tạc nó trong lòng.
Đây là chị gái của mình.
"Cao Phong, nếu anh dám động đến một sợi tóc của Lục tiên sinh, Long gia chúng tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng!"
Lục Vân là cơ hội của Long gia, Long Diệc Tuyết vẫn trông cậy vào hắn chữa bệnh cho ông nội cô, nên đương nhiên cô ấy không thể nào khoanh tay đứng nhìn.
Tuy nhiên.
Cao Phong thậm chí còn không thèm nhìn đến Long Diệc Tuyết.
Như hắn ta đã nói trước đó, vị kia của Long gia đã bước nửa bước vào quan tài, giờ đây cả Long gia như đang hấp hối, cho nên lời nói của Long Diệc Tuyết hoàn toàn không có tác dụng gì đối với Cao Phong.
Hắn ta cũng lười nói nhảm với Long Diệc Tuyết.
Phải lập tức giết chết Lục Vân, rồi rời đi.
Sát khí của Cao Phong kinh người, nội lực bộc phát ra bên ngoài, toàn thân bao trùm bởi một cỗ khí tức bá đạo, đang định một kích giết chết Lục Vân thì đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói trong trẻo: "Võ giả tỉnh Giang Nam đều phát điên như thế này sao?"
Mấy người ở đó nghe tiếng liền quay đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp với dáng người cân đối, giữa mày thoáng hiện một tia hào khí, đang đi về phía họ.
Cao Phong sửng sốt.
Lại có thêm một người phụ nữ nữa!
Hơn nữa dung mạo và khí chất hoàn toàn không thua kém Tiêu Thấm hay Long Diệc Tuyết!
Một con kiến hôi như tên Lục Vân này rốt cục lấy đâu ra cái phúc đó chứ?
Ánh mắt Cao Phong hừng hực ngọn lửa ghen tị!
Khi Tiêu Thấm nhìn thấy vẻ đẹp oai hùng này thìđôi mắt sáng ngời, nói: "Em bảy, sao em lại ở đây?"
Người đến là chị bảy của Lục Vân, Lạc Ly.
Lạc Lỵ nói: "Chị sáu, cũng một khoảng thời gian dài chúng ta không gặp, lần này biết chị trở về tỉnh Giang Nam đóng phim, đúng lúc em cũng không bận lắm, cho nên em mới tới đây gặp chị một chút, không ngờ lại gặp phải cảnh tượng như vậy."
Cô quay đầu lại nhìn Lục Vân một cái.
Lục Vân xoa xoa đầu, cười lạnh nói: "Chị bảy, một ngày không gặp như cách ba thu*."(thể hiện sự mong nhớ)
Một ngày không gặp?
Lạc Ly cười lạnh một tiếng, nghiến hai cái răng nanh nhỏ sáng bóng nói: "Tiểu Lục Vân, chị cảm thấy gần đây em sống rất thoải mái."
Lục Vân không hiểu sao đột nhiên thấy lạnh người.
Lạc Ly không thèm nói chuyện với hắn nữa, nhìn Cao Phong, hỏi: "Chị sáu, có chuyện gì với người đàn ông này vậy?"
"Hắn ta đến từ kinh thành, nói là muốn giết Tiểu Lục Vân." Tiêu Thấm dùng giọng điệu nghiêm túc nói.
"Thì ra hắn ta là người từ kinh thành đến, khó trách lại kiêu ngạo như vậy, dám ở đây làm điều sằng bậy."
Trong lòng Lạc Ly biết, nhưng sau đó nhướng lông mày, cười nửa miệng nói: "Hắn ta vẫn luôn dũng cảm như thế sao, thực sự dám có ý định giết chết Tiểu Lục Vân?"
Tiêu Thấm không hiểu ý của cô.
Đối đầu với kẻ địch mạnh như vậy, tại sao cô ấy vẫn tỏ ra bình thản và hiên ngang như thế?
Long Diệc Tuyết trịnh trọng nói: "Hắn ta tên là Cao Phong, là Hóa Cảnh Tông Sư, lão sư của hắn ta Bạch Long Vương, là Nhất Phương Tôn Giả."
"Tôi hiểu."
Sau khi nghe Long Diệc Tuyết giới thiệu, Lạc Ly gật gật đầu, đột nhiên đi về phía Cao Phong, nói: "Muốn giết Tiểu Lục Vân, trước tiên phải bước qua xác tôi cái đã!"
Tiểu Lục Vân của chúng ta là ai?
Vân Thiên Thần Quân!
Đó là người mà ai nói giết cũng có thể giết được sao?
Nếu còn không đánh bại được cô thì chuyện muốn giết chết tiểu Lục Vân chỉ có thể nằm mơ mới xảy ra được.
Đây là suy nghĩ của Lạc Ly.
Còn Cao Phong lại không nghĩ như vậy.
Nhìn thấy Lạc Ly đột nhiên đi tới, hắn ta còn tưởng rằng cô đang đứng ra bênh vực cho Lục Vân, cho nên trên mặt lập tức hiện lên một tia mất kiên nhẫn, nói: "Cô gái, cô là ai? Tại sao lại can thiệp vào chuyện của con kiến đó?"
Con kiến?
Trên khuôn mặt hoàn vô cùng hoàn mỹ của Lạc Ly không khỏi lộ ra vài phần khó hiểu.
Dám bảo Vân Thiên Thần Quân là một con kiến, hắn ta thực sự rất can đảm.
Nhưng Lạc Ly không muốn giải thích nhiều với hắn ta, thuận theo lời của Cao Phong, nói: "Không phải là tôi lo chuyện bao đồng, mà con kiến kia là em trai tôi, nếu tôi không ra tay thì không hay lắm!"
Giọng nói vừa dứt, thân hình mảnh khảnh của Lạc Ly nhẹ nhàng nhảy lên, những ngón tay nhỏ nhắn như mặc hoa dẫn điệp, vồ về phía Cao Phong.
Hóa Cảnh?
Khi Lạc Ly nói cô ấy sẽ đứng ra bảo vệ Lục Vân, thì Cao Phong đã đoán được cô ấy có thể là một võ giả.
Cho đến lúc này cảm nhận được khí tức của Lạc Ly, Cao Phong vẫn không kìm kinh ngạc.
Hắn ta chỉ đoán trúng việc Lạc Ly là võ giả, chứ không đoán được Lạc Ly đã là Hóa Cảnh Tông Sư.
Bản thân Cao Phong cũng là Hóa Cảnh Tông Sư, dù sao hắn ta cũng đã đến tuổi nên đạt được trình độ này, còn mỹ nữ trước mắt nhìn qua chỉ khoảng hai mươi hai tuổi, làm sao có thể đạt tới Hóa Cảnh Tông Sư chứ?
Không đúng.
Quả thực ở Long Quốc, có một vị tài nữ như vậy.
Tựa như Cao Phong đã nghĩ tới cái gì đó, nhưng hắn ta còn chưa kịp mở miệng, Lạc Ly đã xông tới trước mặt hắn ta, Cao Phong chỉ có thể là giơ tay chống đỡ, cũng không dám dùng nhiều sức lực, khó khăn lắm mới hóa giải đòn tấn công của Lạc Ly.
Cao Phong lui về phía sau vài bước, cuối cùng cũng có thời gian nói chuyện, hắn ta đưa một bàn tay hướng về phía trước nói: "Chờ đã, cô là... Minh chủ của Vũ Minh khu Hoa Trung, Lạc Ly?"
Chương 298 Cậu mà cũng xứng bắt tay với tôi?
Không nói đến những vị tu luyện giả thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Khi nói đến nữ tu võ giả có thể đạt tới Hóa Cảnh ở độ tuổi này, người đầu tiên hiện lên trong tâm trí Cao Phong chính là cô gái kiêu hãnh từng làm chấn động giới võ tu - Lạc Tiên Tử.
22 tuổi đã đột phá Hóa Cảnh, thiên phú như vậy thật đáng sợ.
Bên cạnh đó, cô cũng là Minh chủ trẻ nhất trong số năm căn cứ của Vũ Minh ở Long quốc.
Thành tựu trong tương lai là vô hạn.
Không nên chọc vào một nhân vật như vậy.
Vì vậy, khi đoán ra được danh tính của Lạc Ly, Cao Phong không có ý định làm bất cứ điều gì.
Lạc Ly vén mái tóc đen buông xõa ra sau thái dương, liếc nhìn Cao Phong và nói: “Xem như anh cũng có chút hiểu biết, tôi chính là Minh chủ của Vũ Minh ở Hoa Trung. Anh mau cút về nói với Bạch Long Vương rằng tiểu Lục Vân là người dưới trướng của tôi. Ai dám động vào hắn thì chính là động đến tôi, tôi sẽ giết kẻ đó.”
Những lời cô vừa nói khiến cho Cao Phong khẽ rùng mình.
Mặc dù sư phụ Bạch Long Vương của anh ta là tôn giả một phương nhưng so với bối cảnh Vũ Minh của Lạc Tiên Tử, ông ấy vẫn không là gì cả.
Vẫn nên cẩn trọng trước đã.
Cao Phong cảm thấy tốt hơn hết nên quay về nói chuyện với sư phụ trước đã, để sư phụ đưa ra quyết định.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Cao Phong nói: “Lạc Tiên Tử, tôi sẽ chuyển lời nói của cô với sư phụ. Vừa nãy đã mạo phạm cô rồi.”
Nói xong, anh ta chậm rãi đi về phía Lục Vân với ánh mắt u ám.
“Coi như cậu gặp may vì có Lạc Tiên Tử làm chỗ dựa. Hôm nay vì Lạc Tiên Tử, tôi sẽ tha mạng cho cậu.” Cao Phong lạnh lùng nói.
Lục Vân không chút để ý, nói: “Thật sao, vậy tôi cảm tạ anh vì đã không giết tôi.”
Nói xong, hắn vươn tay ra.
Cao Phong liếc mắt khinh thường, cười lạnh nói: “Muốn bắt tay với tôi, cậu cũng xứng?”
“Anh trai, anh cũng kiêu ngạo quá đấy!”
Lục Vân đột nhiên mỉm cười và vỗ vai Cao Phong. Thần sắc của Cao Phong càng trở nên lạnh lùng, anh ta cau mày hét lên: “Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của cậu ra khỏi vai tôi ngay!”
“Ha ha, đúng là một anh trai cáu kỉnh.”
Lục Vân nở nụ cười, rút tay lại.
“Lục Tiên Tử, cáo từ!”
Cao Phong không thèm nói chuyện tiếp với Lục Vân, anh ta quay đầu lại và nói gì đó với Lạc Tiên Tử, sau đó rời khỏi nơi này.
Vẻ mặt của Lạc Ly giống như đang xem một vở kịch.
Có vẻ như Tiểu Lục Vân này lại giở trò lừa bịp gì đó. Cũng không biết khi tên Cao Phong này biết người mà anh ta coi như con sâu cái kiến này chính là Vân Thiên Thần Quân thì sẽ có phản ứng gì.
Sau khi Cao Phong rời đi, Tiêu Thấm và Long Diệc Tuyết sững người một lúc.
Tiêu Thấm nhìn Lạc Ly như một quái vật.
Hôm nay cô mới biết em bảy của mình không những là võ tu giả giống như tiểu Lục Vân mà còn lại Minh chủ của Vũ Minh.
Không ngờ con bé này giấu kĩ ghê?
“Em bảy, em…”
“Ha ha, chị sáu, chị sẽ không trách em không nói chuyện này cho chị biết chứ?” Lạc Ly lè lưỡi nói.
Tiêu Thấm hít một hơi, lắc đầu.
Cô đã tiếp nhận được chuyện không thể tưởng nổi như Tiểu Lục Vân là đồ đệ của Thiên Huyền Tử đạo trưởng. Vì thế, chuyện em bảy là Minh chủ của Vũ Minh cũng không quá khó tiếp nhận.
Chỉ là có chút cảm khái mà thôi.
Có những người em trai và em gái giỏi giang như vậy là chuyện đáng kiêu ngạo.
Tiêu Thấm nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tuy nhiên, Long Diệc Tuyết ở bên cạnh lại không bình tĩnh được như vậy.
Bộ ngực mềm mại không ngừng nhấp nhô.
Trong đôi mắt cũng tràn ngập vẻ hưng phấn và vui sướng.
Không ngờ em gái của Tiêu Thấm lại là Lạc Tiên Tử, hơn nữa lại còn là Minh chủ của Vũ Minh.
Nói như vậy, chỉ cần Long gia có thể giữ mối quan hệ tốt đẹp với Tiêu Thấm, chẳng phải tương đương với việc có thể kết giao với Vũ Minh ở thủ đô sao?
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Long Diệc Tuyết trở nên hưng phấn hơn hẳn.
Hóa ra Thiên Huyền Tử không chỉ đề cập đến một mà tận hai cơ duyên. Cả hai đều liên quan đến Tiêu Thấm.
Bốn người cùng trò chuyện với nhau.
Lạc Ly cũng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Sau khi biết mọi chuyện bắt nguồn từ ân oán giữa Tiêu Thấm và Lý Lộ, cô quở trách:
“Chị sáu, không phải em nói chị, lẽ ra chị nên nói sớm với em về Lý Lộ. Em sẽ giúp chị đối phó với cô ta.”
Mỗi lần các chị em đọc được các bài báo bôi nhọ Tiêu Thấm và hỏi cô, Tiêu Thấm đều nhẹ nhàng đáp không sao, mọi người không cần lo lắng.
Nếu như biết được người gây chuyện là Lý Lộ, nhất định Lạc Ly sẽ không ngồi yên.
Mặc dù Vũ Minh nghiêm cấm các tu võ giả tấn công người bình thường nhưng với tư cách là Minh chủ của Vũ Minh tại Hoa Trung. Cho dù Lạc Ly đặt thân phận của mình ở chỗ nào, các thế gia hào môn ở thủ đô đều phải nể mặt.
Đối phó với một Đàm gia, còn không phải là một chuyện quá dễ dàng hay sao.
Tiêu Thấm trợn mắt nói: “Em còn dám nói chị, ai bảo em che giấu thân phận của mình lâu như vậy? Không biết em là Minh chủ của Vũ Minh, nói ra để khiến cho em càng lo lắng thêm sao?”
“Ha ha, cũng tại em. Trước đây em cảm thấy không cần thiết nên không nói ra…”
Lạc Ly hơi đỏ mặt, sau đó cô nhìn lướt qua Lục Vân, ra vẻ thâm thúy nói: “Chị sáu, chị cần phải chuẩn bị tâm lý đấy. Nếu như một ngày nào đó bên cạnh chị xuất hiện một tên yêu ma quỷ quái thì cũng không cần quá kinh ngạc.”
Thân phận của ai đó còn đáng sợ hơn cô nhiều!
Nghe thấy điều này, Lục Vân cảm thấy không vui. Đúng là chị em tốt, gì mà yêu ma quỷ quái, chẳng lịch sự chút nào.
Có điều Lục Vân là người rộng lượng nên hắn không so đo với phụ nữ.
Lúc này, đột nhiên Lạc Ly kéo Lục Vân sang một bên rồi nói: “Tiểu Lục Vân, vừa rồi em nói sẽ tới Long gia chữa bệnh đúng không? Vừa hay chị tới thủ đô thăm một người, chúng ta đi cùng nhau nhé!”
“Chị đi thăm ai?”
“Ha ha, đến lúc đó em sẽ biết.” Lạc Ly thần bí nói.
“Đứng trước mặt em mà cứ thần thần bí bí làm gì, có gì thì nói luôn đi.”
Lục Vân liếc nhìn Lạc Ly, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Đúng rồi, chị đã tìm ra danh tính của người biến dị bị bắt lần trước chưa? Làm thế nào mà hắn ta lại biến thành bộ dáng như vậy?”
Nói đến chuyện này, thần sắc của Lạc Ly trở nên ngưng trọng.
“Đã tìm ra rồi.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 299 Tai họa ngầm
Lần trước khi Lục Vân tới Kim Lăng để giúp Giang gia giải quyết rắc rối, hắn tình cờ gặp Lạc Ly đang đi bắt người biến dị ở đó.
Sau một khoảng thời gian dài như vậy, cũng nên có kết quả.
Lạc Ly nghiêm túc gật đầu nói: “Đã phát hiện ra người đó thuộc Lưu gia ở tỉnh E đã sang Mỹ được gần 5 năm. Hắn ta chưa trở về được hai tháng thì đột nhiên biến thành bộ dáng đó.”
“Người của Viện Sinh học đã chiết xuất được một thành phần dược liệu hiếm thấy từ cơ thể của hắn ta. Sau khi phân tích, họ phát hiện ra rằng đó là một loại thuốc di truyền mới.”
“Thuốc di truyền…”
Lục Vân cau mày và rơi vào trầm tư.
Hắn nhớ tới căn cứ thí nghiệm gen năm đó đã bị phá hủy ở Nam Ngư quốc và người phụ trách căn cứ thí nghiệm đó cũng là một người Mỹ.
Có vẻ như gần đây ở Mỹ có rất nhiều động tĩnh!
Lạc Ly khẽ thở dài, nói: “Đáng tiếc là người biến dị không thể nói chuyện và đã chết ngay sau khi bọn chị đưa hắn ta quay về nên không thể hỏi được gì cả.”
“ Về phần Lưu gia, bọn họ chỉ nói rằng trước khi xảy ra biến dị, người này đang làm việc ở Mỹ. Lưu gia cũng không biết chính xác hắn ta ở đâu, làm công việc gì và có quan hệ với ai ở Mỹ.”
“Điều mà chị lo nhất chính là hiện tại có thể có rất nhiều người ở Long quốc đã tham gia thí nghiệm gen của Mỹ. Chỉ là bọn họ chưa xông ra bên ngoài. Những người còn đang ẩn nấp tại Long quốc, sớm muộn gì cũng là một tai họa ngầm.”
Hàng năm, có vô số người trở về Long quốc từ Mỹ. Nhân cơ hội đó có nhiều người tham gia thí nghiệm gen đã trà trộn vào. Chỉ cần họ không đột nhiên biến dị thì bề ngoài vẫn giống như người bình thường.
Nói chung là rất khó tìm ra.
Khuôn mặt nhỏ xinh của Lạc Ly tràn ngập sự đau khổ, cô thực sự là một Võ Thần vì nước vì dân.
Lục Vân không nhịn được đưa tay ra xoa xoa đầu của cô, nói: “Chị bảy, tạm thời chị đừng suy nghĩ quá nhiều. Mặc kệ Mỹ giở trò gì. Nếu như họ dám có ý đồ tấn công Long quốc của chúng ta thì một lúc nào đó, bọn họ sẽ phải hối hận.”
“Cũng chỉ có thể chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.”
Lạc Ly lặng lẽ thở dài. Đôi mắt đẹp như sao đột nhiên hướng lên nhìn Lục Vân, cô nói: “Thần Quân điện hạ, sự an nguy của Long quốc chúng ta đều dựa cả vào ngài.”
Lục Vân sững người.
Chị bảy trang trọng quá rồi.
Khi tỉnh táo lại, Lục Vân mới bỏ tay ra khỏi đầu Lạc Ly. Dọc theo mái tóc mềm mại lướt qua khuôn mặt non nớt của cô, hắn khẽ nhéo nhéo: “Không phải dựa vào em mà là chúng ta.”
Trong một trang viên lớn tại thủ đô, Cao Phong đã trở về thủ đô và nói với sư phụ của mình là Bạch Long Vương về tình hình gặp phải ở Thành Giang Nam.
“Lạc Tiên Tử…”
Ánh mắt của Bạch Long Vương âm trầm, ông ta trầm mặc hồi lâu mới nói: “Ta nhớ rõ sư phụ võ đạo của Lạc Tiên Tử là Doãn Thu Thủy đúng không?”
“Đúng ạ.”
Cao Phong gật đầu.
Doãn Thu Thủy là con gái của Doãn Bái, hộ pháp của tổng bộ Vũ Minh ở thủ đô. Hiện tại, bà ấy đang là viện trưởng của Học viện võ thuật thủ đô, đã đqfo tạo ra vô số học sinh xuất sắc và cung cấp rất nhiều người trẻ tài giỏi cho Vũ Minh.
Lạc Ly chính là một trong những học trò của bà ấy.
Đây chính là điều mà Bạch Long Vương sợ nhất.
Sau một khoảng lặng dài, ánh mắt của Bạch Long Vương lấp lóe nói: “Bảo Đàm Trí Minh mang tiểu tiện nhân của hắn tới gặp ta.”
Cao Phong gật đầu.
Anh ta cúi đầu rồi lui ra ngoài.
Khi anh ta bước vào lần nữa, có một người đàn ông và một người phụ nữ ở phía sau anh ta, đó là Đàm Trí Minh và Lý Lộ.
Đàm Trí Minh không chờ nổi, nói: “Long Vương đại nhân, cảm tạ ngài rất nhiều.”
“Cảm tạ cái gì?” Bạch Long Vương nói.
“Cảm tạ ngài đã ra tay giúp chúng tôi giết thằng nhãi không biết điều kia.”
Trên đường đến đây, Cao Phong không nói gì nên Đàm Trí Minh và Lý Lộ cứ tưởng rằng Bạch Long Vương tìm họ đến để nói với họ rằng Lục Vân đã bị xử lý.
Nhưng ai ngờ, Bạch Long Vương cười lạnh nói: “Ai nói cho cậu biết là tôi đã giết thằng nhóc kia?”
“?”
Vẻ mặt của Đàm Trí Minh cứng đờ, khó hiểu nhìn Bạch Long Vương.
Bạch Long Vương dừng một chút rồi nói: “Tôi lấy tiền của Đàm gia và cũng đã hứa giúp Đàm gia ba lần nên đương nhiên sẽ không thất hứa nhưng tên nhóc họ Lục kia là một ngoại lệ.”
“Tại sao?”
Khi Lý Lộ nghe thấy Bạch Long Vương từ chối giết Lục Vân, cô ta lập tức trở nên lo lắng và giọng điệu vô thức trở nên sắc bén.
Chừng nào Lục Vân còn sống, đó là một trở ngại.
Đương nhiên là Lý Lộ không cam lòng.
Ánh mắt lạnh như băng của Bạch Long Vương đột nhiên đâm về phía Lý lộ, nói: “Vừa rồi là cô chất vấn tôi?”
“Tôi…”
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Lý Lộ lập tức hoảng sợ. Đàm Trí Minh vội nói: “Long Vương đại nhân bình tĩnh, Lý Lộ chỉ là quá nóng vội. Cô ấy không có ý đắc tội với ngài đâu ạ.”
Lý Lộ vội vàng gật đầu.
Bạch Long Vương thu hồi ánh mắt, nói: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, tốt nhất đừng để cho tiện nhân nhà cậu suy nghĩ lung tung nữa. Nếu không ngay cả tôi cũng giữ được Đàm gia của cậu đâu.”
Ông ta vừa dứt lời, Đàm Trí Minh kinh ngạc.
Lý Lộ cũng thở dốc.
Ngay cả Bạch Long Vương cũng không giữ được Đàm gia, lai lịch của thằng nhãi ở Giang Nam đó kinh khủng như vậy sao?
“Long Vương đại nhân, có khi nào ngài nhầm không. Tên nhóc kia…có lai lịch gì?”
Dù nói gì Lý Lộ cũng không tin. Rốt cuộc Lục Vân có lai lịch gì khiến cho ngay cả Bạch Long Vương cũng sợ như vậy.
Theo cô ta, bất kể là Tiêu Thấm hay Lục Vân, bối cảnh lớn nhất chính là Long gia.
Hiện tại vị đó của Long gia sắp không xong, nên đương nhiên bọn họ không có sức ngăn cản.
Nhưng nghe ý tứ của Bạch Long Vương, xem ra không phải như vậy.
Bạch Long Vương khinh thường liếc nhìn Lý Lộ, cười lạnh nói: “Nói tóm lại, nghe hay không tùy cậu. Nhưng nếu cậu gây sự vì chuyện này, tôi sẽ không giúp Đàm gia.”
“Ngài đã nói…”
Lý Lộ nóng nảy, suýt chút nữa đã nói ra câu “Ngài cầm tiền của chúng tôi, vậy mà không giúp chúng tôi”. May mà Đàm Trí Minh nhanh chân nhanh tay bịt miệng cô ta lại.
Nếu như chọc giận Bạch Long Vương, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
“Sư phụ…”
Lúc này, Cao Phong yên lặng đứng một bên đột nhiên mở miệng một cách khó khăn. Nghe từ giọng điệu của anh ta, có vẻ như cực kỳ thống khổ.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 300 Sợ Hãi
Khuôn mặt Cao Phong đỏ bừng, vẻ mặt cực kỳ thống khổ, một luồng khí huyết điên cuồng từ trong cơ thể hắn ta nhanh chóng dâng trào, Cao Phong cố hết sức đè nén, khiến gân xanh trên cổ cũng nổi lên.
Bạch Long Vương liếc hắn ta một cái, khẽ nhíu mày, sau đó lạnh lùng nói với đám người Đàm Chí Minh: “Hai người đi ra ngoài chờ trước đi!”
Hai người cũng không dám hỏi gì thêm, sau khi kinh ngạc nhìn Cao Phong một cái, bọn họ mới ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Sau khi hai người Đàm Chí Minh rời đi, sắc mặt Bạch Long Vương đột nhiên trở nên âm trầm, ông ta bước đến gần Cao Phong, nhanh chóng nhấn ngón tay vào huyệt đạo của hắn ta.
Bùm!
Bạch Long Vương muốn giúp Cao Phong tẩy sạch máu huyết trong người, nhưng sau một khắc, ông ta đã bị một cỗ lực lượng đáng sợ chấn động, khiến ông ta phải lui về phía sau mấy bước, ngón tay cũng suýt chút nữa bị chấn động đến gãy đoạn.
"Đây là... chân khí? Làm sao con lại khiêu khích người tu luyện?"
Trong mắt Bạch Long Vương đột nhiên hiện lên một tia kinh ngạc.
"Sư phụ, con... thấy khó chịu quá! A——"
Sắc mặt Cao Phong đỏ bừng, nhãn cầu căng to giống như sắp sửa nổ tung, máu huyết lưu thông dồn dập.
Ah!
Theo sau tiếng gầm của Cao Phong, y phục trên người hắn ta đột nhiên bị một luồng khí thế đáng sợ thổi bay, đồng thời, một hoa văn màu đỏ tươi giống như một con rắn màu máu vặn vẹo trên ngực hắn ta, sau đó chậm rãi biến mất, cô đọng lại thành hai chữ chói lọi.
Thiên——Sáp——
"Thiên Sáp!!"
Bạch Long Vương nhìn thấy hai chữ này, hai mắt suýt nữa đã trừng to đến nứt ra.
Thiên Sáp!
Thiên Sáp Vương! !
Phầm chân khí trong cơ thể Cao Phong là do Thiên Sáp Vương để lại?!!
Toàn thân Bạch Long Vương không khỏi run lên, cả khuôn mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy, hoàn toàn trái ngược với sắc mặt đỏ bừng của Cao Phong.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Nghiệt đồ! Con đã làm cái quái gì vậy?? Tại sao lại chọc đến Thiên Sáp Vương???"
Bạch Long Vương kinh hãi thốt lên, sau đó xông tới phía trước gầm lên với Cao Phong, hùng hổ như thể ngay giây kế tiếp sẽ bóp chết Cao Phong.
Sau khi hai chữ màu máu đó xuất hiện, máu huyết tích tụ trong cơ thể Cao Phong dường như đã tìm được lối thoát, cuối cùng hắn ta không còn khó chịu nữa, chỉ thấy trên trán hắn ta còn sót lại từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, run rẩy nói: "Sư phụ, không có, con không có đắc tội Thiên Sáp Vương."
Bạch Long Vương sao có thể tin lời của hắn ta được?
"Nếu không có thì Thiên Sáp Vương để lại chân khí trong người con làm gì? Con có thể giải thích được không! Thử giải thích cho ta nghe xem?"
Cao Phong vô cùng sợ hãi, hô hấp của hắn ta như dừng lại ngay khắc này.
Thật sự là!
Hắn ta không biết chuyện gì đang xảy ra cả!
Sau khi từ tỉnh Giang Nam trở về, Cao Phong đã trực tiếp đến gặp Bạch Long Vương để thuật lại tình hình, hắn ta hoàn toàn không tiếp xúc với người tu luyện nào cả, chứ đừng nói đến Thiên Sáp Vương.
Thận chí Cao Phong còn không biết Thiên Sáp Vương là ai!
Làm sao người đó có thể để lại dấu vết chân khí trong cơ thể hắn ta chứ?
Cao Phong cảm thấy lực siết trên cổ ngày càng mạnh, hô hấp ngày càng khó khăn làm đại não thiếu oxy, nhãn cầu trợn ngược lên, tựa như ngay giây tiếp theo thôi hắn ta sẽ nghẹt thở mà chết.
Thật may mắn.
Khi hắn ta tưởng mình chết chắc rồi, Bạch Long Vương lại buông tay.
Tay chuyển sang nắm lấy thân thể hắn ta ném ra ngoài, thân thể đập mạnh vào tường gây ra một tiếng nổ lớn.
Cao Phong vừa thở hổn hển vừa nôn ra máu, trông vô cùng đau khổ.
Bạch Long Vương tức giận hét lên: "Hãy kể chi tiết cho ta biết hôm nay con đi những đâu và có tiếp xúc với những ai, nếu dám bỏ sót chi tiết nào thì con đi chết đi."
Bạch Long Vương cũng sợ chứ!
Cao Phong là đệ tử của ông ta, nếu hắn ta đã dám chọc tới Thiên Sáp Vương thì người làm sư phụ như ông ta sợ rằng cũng không tránh khỏi liên lụy được.
Hai ký tự màu đỏ như máu này chính là lời cảnh cáo của Thiên Sáp Vương dành cho ông ta.
Cho nên Bạch Long Vương phải tìm ra ai là Thiên Sáp Vương, sau này có gặp mặt cũng phải cẩn thận đi đường vòng, nếu không lại chọc đến hắn lần nữa, ông ta có một ngàn cái đầu cũng không đủ dùng.
Đến lấy hơi để kể Cao Phong còn không dám, hắn ta không chần chừ giây nào, vội vàng kể hết những nơi mình đã đến hôm nay và những người hắn ta đã tiếp xúc.
Bao gồm cả hai người Đàm Trí Minh và Lý Lộ vừa rồi.
Sau khi nghe hắn ta nói hết.
Sắc mặt Bạch Long Vương càng ngày càng âm trầm, sát khí dâng trào, ông ta quát: "Chỉ vậy thôi sao, còn sót cái gì không?"
Hôm nay Cao Phong không có tiếp xúc với nhiều người, mà trong số những người hắn ta vừa kể có vẻ như không có thể là Thiên Sáp Vương.
Hai chân quỳ trên mặt đất, Cao Phong không ngừng dập đầu, kinh hãi nói: "Sư phụ, những gì con vừa kể là tất cả những người con gặp hôm nay, không có sơ sót. Đó hoàn toàn là sự thật, thưa sư phụ!"
Chính hắn ta cũng rất muốn tìm ra xem ai là Thiên Sáp Vương.
Nhưng mà.
Thực sự chỉ có nhiêu đó người!
Cao Phong liên tục đập đầu xuống đất, cuối cùng có vẻ như đã nhớ ra gì đó, hắn ta đột nhiên nâng cao giọng nói: "Sư phụ, hình như con biết là ai rồi..."
"Ai? Mau nói cho ta biết!"
"Là… là người tu đạo mà ngài phái con đi giết! Hắn chính là Thiên Sáp Vương!! Nhất định là hắn đấy sư phụ!!"
Sau khi Cao Phong liên tục dập đầu, thì đầu óc của hắn ta như được khai sáng, đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Rõ ràng lúc đầu Lý Lộ nói rằng kẻ sắp bị giết là một người tu đạo, nhưng tới khi chiến đấu với Lục Vân, Cao Phong mới phát hiện ra rằng Lục Vân hoàn toàn không phải là một người tu đạo.
Không thể có người tu đạo nào mạnh mẽ như vậy được.
Vào thời điểm đó, Cao Phong chỉ nghĩ rằng thông tin của Lý Lộ đã sai, nhận nhầm một võ giả thành người tu đạo. Thế nhưng đến bây giờ nghĩ lại mới thấy, có lẽ Lục Vân không phải là người tu đạo, hơn nữa cũng không phải là một võ giả, mà hắn là ——Người tu luyện!
Người tu luyện, một nghề nghiệp rèn luyện song song về mặt thân thể và đạo pháp.
Nói theo cách này mọi chuyện dường như đã có lời giải.
Chân khí trong cơ thể Cao Phong là do Lục Vân, một người tu luyện để lại, có nghĩa là, Lục Vân là Thiên Sáp Vương!
Khó trách lúc đó Lục Vân lại có thể phản ứng nhanh như vậy, theo tình huống lúc đó, có lẽ Lục Vân còn chưa phô bày hết thực lực của mình, hay nói cách khác, hắn chỉ biểu hiện ra 1% sức mạnh vốn có.
Điều đáng hổ thẹn hơn chính là, Cao Phong đã cảm thấy sỉ nhục chỉ vì dùng hết năm phần công lực vẫn không giết được Lục Vân.
Hiện tại nhìn lại, dù hắn ta có dùng hết sức cũng không thể đụng tới một sợi tóc của Lục Vân đâu!
Cao Phong đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Bình luận facebook