-
Chương 309-311
Chương 309 Con từ chối
Những gì vợ chồng Long Tế nói đều rất chân thành và cảm động, làm như họ đang vì Long gia này mà đào tim móc phổi suy nghĩ.
Những người khác cũng dùng ánh mắt háo hức nhìn Long Diệc Tuyết, hy vọng cô ấy sẽ đồng ý.
Nhìn vẻ mặt của những người này, Long Diệc Tuyết nhất thời cười khổ.
Đây là chú của tôi.
Là thím của tôi.
Đây là người thân của tôi đó.
Thật chua chát.
Xem ra, chỉ cần Long Diệc Tuyết không gật đầu đồng ý, cô ấy sẽ lập tức trở thành tội đồ của Long gia.
Dường như là hậu duệ của Long gia, từ khi sinh ra, cô đã được định là phải hy sinh tính mạng vì lợi ích của gia tộc.
Đây là bi kịch của người trong hào môn.
Lúc trước có ông nội đè xuống nên bọn họ cũng không dám đi quá xa, hiện tại ông nội ngã xuống, mặt thật của bọn họ lập tức lộ ra.
Thật đáng buồn.
Ánh mắt Long Diệc Tuyết càng thêm lạnh lùng, lại kiên quyết lắc đầu nói: "Con từ chối."
Thấy cô lại từ chối, vẻ mặt của Phương Mẫn đột nhiên tối sầm lại, bà ta nói: "Diệc Tuyết con quá bốc đồng và ích kỷ rồi, làm sao con có thể vì lợi ích của mình mà từ bỏ Long gia chúng ta như vậy chứ?"
Lời nói của bà ta đã thành công khơi dậy sự bất mãn của mọi người, khiến họ nhìn Long Diệc Tuyết với ánh mắt trách móc.
Long Tế nói với mẹ của Long Diệc Tuyết: "Chị dâu, chị hãy thuyết phục Diệc Tuyết ngoan ngoãn gả vào Lâm gia đi. Long gia chúng tôi nhất định sẽ ghi nhớ công lao của cháu ấy mãi mãi."
"Không thể nào! Hai người từ bỏ ý định đó đi!"
Làm sao mẹ của Long Diệc Tuyết có thể trơ mắt nhìn con gái mình trở thành nạn nhân của lợi ích gia tộc, bà thẳng thừng từ chối yêu cầu của Long Tử.
Long Tử không nói nữa.
Nhưng mà.
Đương nhiên, ánh mắt của mọi người đều rơi vào người Long Xuyên, dường như đang chờ ông ấy cho đáp án.
Ngoài lão gia tử ra, người có tiếng nói nhất trong Long gia chính là Long Xuyên.
Vì vậy, hiện giờ ông ấy là người có quyền quyết định nhất.
Làm sao Long Xuyên có thể không hiểu những người này đang nghĩ gì.
Lòng ông ấy cũng buồn lắm.
Có người cha nào lại sẵn sàng hy sinh hạnh phúc của con gái mình chứ?
Nhưng mà, trên cương vị là gia chủ, có quá nhiều thứ cần ông phải cân nhắc, trong đó thứ quan trọng nhất là lợi ích tập thể của gia tộc.
Vừa rồi Long Xuyên không lên tiếng là do ông ấy đang tự ép mình đưa ra quyết định.
Hơn nữa, xem thái độ của những người trước mặt này, rõ ràng là muốn ép Long Xuyên chấp nhận, nếu ông ấy ra quyết định không tốt, sau này uy quyền của ông ấy ở Long gia rất có thể sẽ giảm mạnh.
Long Xuyên chậm rãi quay đầu nhìn về phía Long Diệc Tuyết, nặng nề thở ra một hơi nói: "Diệc Tuyết..."
"Con từ chối!"
Sắc mặt Long Diệc Tuyết vẫn lạnh lùng, nhìn thấy vẻ mặt của Long Xuyên cô ấy đã biết quyết định của ông ấy là gì, cho nên không đợi ông ấy nói hết câu, cô ấy đã lạnh lùng nói trước.
Vẫn là ba chữ ấy.
Long Xuyên cười khổ nói: "Diệc Tuyết, xin con hãy hiểu cho khó khăn của cha..."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Con từ chối!"
"Diệc Tuyết..."
"Con từ chối!"
Thái độ của Long Diệc Tuyết cực kỳ kiên quyết, đặt Long Xuyên vào một vị trí không thể khó hơn.
Long Tử nói: "Anh trai, hiện tại lão gia tử đã không còn, từ nay về sau anh chính là trưởng bối của Long gia, nếu anh muốn quản lý gia tộc thật tốt thì không nên thiếu quyết đoán như trước nữa."
Câu nói này có tác dụng kích thích không nhỏ đối với Long Xuyên.
Ánh mắt ông ấy đảo qua tất cả mọi người trong Long gia, thấy bọn họ đều đang chờ mình đưa ra quyết định, Long Xuyên đau lòng nói: "Con gả vào Lâm gia đi, không được phản đối."
"Long Xuyên, ông điên rồi sao? Diệc Tuyết là con gái của chúng ta!"
Mẹ của Long Diệc Tuyết hét lên, như thể bà không thể tin rằng Long Xuyên thực sự có thể đối xử với con mình như vậy.
Long Xuyên kiên quyết nói: "Đây không phải mệnh lệnh của riêng tôi, mà là ý của tất cả mọi người trong nhà, bà là phụ nữ, không nên xen vào."
"Tôi xen vào? Long Xuyên, tôi thấy ông thật sự là điên rồi, tôi tuyệt đối không đồng ý gả Diệc Tuyết cho Lâm gia!"
"Không đồng ý cũng phải đồng ý!"
"Long Xuyên, ông là đồ khốn kiếp. . . "
Hai vợ chồng bắt đầu cãi vã dữ dội, còn Long Diệc Tuyết lại bình tĩnh và thờ ơ lạ thường, như thể chuyện này không liên quan gì đến cô ấy.
Long Tế và những người khác thì đứng bên cạnh cười khoái chí.
Bọn họ biết, chỉ cần Long Xuyên mở miệng, chuyện Long Diệc Tuyết phải gả cho Lâm gia đã trở thành chuyện chắc như đinh đóng cột.
Sinh ra trong hào môn, ai cũng thân bất do kỷ.
Thật sự không sai.
Trong khi Long Xuyên và vợ đang tranh cãi, đột nhiên có một tiếng vỗ tay vang lên.
"Tuyệt vời, thật sự rất tuyệt vời, Long lão gia, nghe kịch lâu như vậy rồi, có lẽ đã đến lúc ông nên đứng dậy phát biểu một chút nhỉ?"
Tiếng vỗ tay đó xuất phát từ Lục Vân.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch một nụ cười, bày ra bộ dáng hứng thú khi được xem kịch vui.
Vốn dĩ bầu không khí trong phòng rất căng thẳng, đến khi thấy Lục Vân vừa vỗ tay vừa cười như vậy lại khiến người trong Long gia cảm giác mình không được tôn trọng.
Chỉ là bọn họ còn chưa kịp tức giận, nghe hết lời Lục Vân nói thì bọn họ lại ngơ ngác.
Long lão gia?
Nghe kịch nãy giờ?
Ngay giây tiếp theo.
Chỉ thấy Long Thuyên đang nằm bất động trên giường đột nhiên ngồi dậy, hai tay đỡ thành giường, vẻ mặt cực kỳ u ám.
Lúc nãy, ông ta chỉ giả chết.
Còn Lục Vân lại đóng vai phụ đứng bên cạnh, rót chân khí vào tim Long Thuyên, tạm thời trấn áp nhịp tim và hơi thở của Long Thuyên, tạo thành hiện trường chết giả cho mọi người thấy.
Tuy tim Long Thuyên đã ngừng đập nhưng thính giác vẫn còn.
Vở kịch diễn rất hay.
Nhưng cái kết.
Khiến Long Thuyên cực kỳ không hài lòng.
Sở dĩ ông ta giả chết như vậy chính là muốn kiểm tra xem người Long gia sẽ phản ứng như thế nào sau khi ông ngã xuống.
Kết quả.
Những người này, trước tiên là gây sự sau đó lại đổ lỗi cái chết của mình về phía Lục Vân, cuối cùng lại đề xuất mời kẻ thù về, Bạch Long Vương, làm người chống lưng.
Điều khiến Long Thuyên thất vọng nhất là họ vẫn muốn đẩy đứa cháu gái yêu quý của mình ra làm vật hy sinh, hơn nữa còn nói đây là cách tốt nhất để báo đáp mình.
Báo đáp cái mẹ gì...
Trong lòng Long Thuyên đã bùng nổ lời thô tục không dưới hai lần, muốn xông lên tát bọn này mấy cái nhưng lại không có cách nào thực hiện, cơn tức giận vẫn luôn bị tia chân khí của Lục Vân đè lại.
Mãi cho đến khi xem xong toàn bộ, Long Thuyên mới thấy thân thể khôi phục lại khả năng cử động.
Chương 310 Quyết định của Long Diệc Tuyết
“Vùng dậy…Xác chết vùng dậy?”
Nhìn thấy Long Thuyên đột nhiên bật dậy với vẻ mặt u ám, tim của các thành viên Long gia đều như ngừng đập.
“Chúng mày là đồ bất hiếu!”
Long Thuyên vốn đã tức giận nhưng khi nghe thấy có người nói xác chết giả, ông ta lại càng tức giận hơn, chửi bới: “Lão quỷ này chỉ giả chết nhưng giờ đây ta muốn kéo một lũ bất hiếu xuống mồ chôn cùng ta!”
Hai chân Phương Mẫn mềm nhũn tại chỗ, bà ta quỳ trên mặt đất, kinh hãi nói: “Ba, ba bình tĩnh lại đã!”
“Con đề nghị gả Diệc Tuyết cho Lâm gia là vì tương lai của Long gia chúng ta. Nếu như không vì Long gia thì làm sao con có thể nhẫn tâm nhìn Diệc Tuyết bị đối xử tệ bạc?”
“Dù sao thì con cũng là thím của Diệc Tuyết…”
Chát!
Phương Mẫn còn đang nói, Long Tế bất ngờ tát thẳng vào mặt bà ta, tức giận nói: “Câm miệng, ba của chúng ta còn sống, xác chết vùng dậy gì chứ!”
“Không phải là xác chết vùng dậy sao?”
Phương Mẫn sửng sốt một hồi rồi định thần lại.
Long Xuyên hưng phấn tiến lên, nói: “Ba, hóa ra ba còn sống. Thật tốt quá, trông ba vừa rồi khiến chúng con sợ hãi vô cùng.”
“Sợ hãi? Hừ! Ba thấy vừa rồi trông con uy phong lắm cơ mà?”
Long Thuyên hừ lạnh nói: “Nhờ có Lục tiên sinh chữa bệnh cho ta. Nếu như ta chết thật, Long gia rơi vào tay con thì ta có chết cũng không yên!”
Long Xuyên biết cha mình đang ám chỉ điều gì, cười khổ nói: “Ba, con biết ba đau lòng Diệc Tuyết. Chẳng lẽ con không đau lòng sao. Thật sự không còn cách nào khác cho nên con mới làm hành động xấu xa như vậy!”
Ngay sau đó, Long Xuyên lại nhìn Long Diệc Tuyết và xin lỗi: “Diệc Tuyết, con đừng trách ba, vừa rồi ba cũng rất rối.”
Vẻ mặt của Long Diệc Tuyết lãnh đạm, ánh mắt không chút dao động.
Long Xuyên biết hành động vừa rồi của mình đã khiến cho Long Diệc Tuyết tổn thương sâu sắc. Thấy cô ấy không trả lời, ông ấy chỉ đành thở dài bất lực.
Lúc này, Long Thuyên đột nhiên vẫy tay với Long Tế, nói: “Con tới đây.”
Long Tế tưởng ông cụ có chuyện muốn nói với mình nên vội chạy đến bên giường nhưng chưa kịp đứng vững thì bất ngờ nhìn thấy Long Thuyên nhảy từ trên giường và dùng hết sức tát ông ta một cái.
“Vừa rồi mày coi thường Lục tiên sinh đúng không?”
Trong chuyện vừa rồi, có hai việc khiến Long Thuyên tức giận nhất. Một là quyết định gả cháu gái quý giá của mình cho Lâm gia, hai chính là họ không tôn trọng Lục Vân.
Long Thuyên cũng là người biết điều, mặc dù Lục Vân không chữa khỏi bệnh nhưng cũng không nên trách hắn.
Có thể cứu ông ta đã là đại ân đại đức lắm rồi, nếu không khỏi thì chỉ đành trách số mệnh.
Thế nhưng tên mất nết Long Tế lại dám trách Lục Vân, Long Thuyên thực sự muốn tát chết nó.
Chát!
Một cái tát nữa giáng xuống.
Thân thể của Long Tế đột nhiên xoay tròn như con quay, cuối cùng quỳ xuống trước mặt Lục Vân.
Trong đầu ông ta vang lên âm thanh ù ù.
Long Tế lắc đầu thật mạnh. Vừa mới hồi lại sau cái tát của ba mình, dập đầu dưới chân Lục Vân và nói: “Lục tiên sinh, tôi không biết ngài đã chữa khỏi bệnh cho ba tôi…”
“Không đúng, dù ngài chữa khỏi bệnh cho ba tôi hay không thì tôi cũng không nên trách ngài. Xin ngài hãy tha thứ cho sự lỗ mãng của tôi.”
Long Xuyên cũng chân thành nói: “Lục tiên sinh, lúc nãy là do tôi quá xúc động, xin ngài hãy tha thứ cho tôi!”
Nhưng Lục Vân thậm chí còn không thèm nhìn hai anh em.
Vì từ khi Long Thuyên tỉnh lại, bọn họ mới nói như vậy chứ trước đó bọn họ không hề có thái độ này.
Tuy rằng Lục Vân không phải là người nhỏ nhen nhưng hắn thật sự không có hứng thú nói chuyện với hai người này.
Hắn quan tâm đến Long Diệc Tuyết nhiều hơn.
Lục Vân mới quen biết Long Diệc Tuyết chưa được bao lâu, chưa hiểu rõ tính cách của cô ấy nhưng chỉ trong chốc lát, Lục Vân có thể cảm nhận được Long Diệc Tuyết đã thay đổi.
Đôi khi sự trưởng thành của một người chỉ diễn ra trong chốc lát.
Có lẽ thái độ của các thành viên Long gia, trong đó có Long Xuyên đã gây ra sự thay đổi của Long Diệc Tuyết.
Lục Vân tò mò nhìn Long Diệc Tuyết, không biết chuyện này sẽ khiến cô ấy trưởng thành đến mức nào.
Lục Vân đã đoán đúng.
Tâm trạng của Long Diệc Tuyết dường như đã rơi xuống đáy, cô ấy không thể tin nổi cha mình lại có tâm tư hy sinh cô ấy chỉ để giúp gia đình được ổn định.
Điều này có khác gì trao đổi hàng hóa?
Long Diệc Tuyết đã nhìn thấu.
Cho nên sau đó, cho dù các thành viên Long gia có nói thế nào thì cô ấy vẫn lộ vẻ mặt thờ ơ.
Mãi cho đến khi cảm nhận được Lục Vân đang nhìn chằm chằm mình, trong lòng Long Diệc Tuyết mới dịu lại, đôi mắt cô ấy cũng lấy lại được chút màu sắc.
“Lục tiên sinh.”
Long Diệc Tuyết đột nhiên tiến lên một bước, đi tới trước mặt Lục Vân và nói: “Diệc Tuyết mạo muội muốn hỏi một việc.”
Lục Vân nhìn cô ấy với vẻ hứng thú: “Chị nói đi.”
“Ngài có thể giúp tôi xin Lạc tiên tử một việc được không, tôi muốn…vào học viện võ thuật kinh thành.”
Học viện võ thuật kinh thành hay còn gọi là cơ sở đào tạo nhân tài Vũ Minh, có vô số người muốn chen vào. Không vì lý do nào khác, chỉ cần đi vào là những hào môn ở kinh thành này sẽ không dám dễ dàng khiêu khích họ.
Bởi vì những giảng viên có khả năng giảng dạy tại Học viện võ thuật kinh thành về cơ bản sẽ có chức vụ tạm thời tại Vũ Minh, làm gì có ai không dám nể mặt học trò của họ?
Lão sư của Lạc Tiên Tử, Doãn Thu Thủy là viện trưởng hiện tại của Học viện võ thuật kinh thành còn Lạc Tiên Tử là học sinh kiêu hãnh nhất của Doãn Thu Thủy. Chỉ cần cô lên tiếng thì sẽ không khó để đưa người vào.
Long Diệc Tuyết nói: “Tôi biết mình đã bỏ lỡ độ tuổi luyện võ tốt nhất nhưng Lục tiên sinh, xin ngài hãy tin tôi, chỉ cần tôi có thể vào Học viện võ thuật kinh thành thì tôi nhất định sẽ theo kịp, không bao giờ lãng phí cơ hội này.”
Long Diệc Tuyết đã nhìn thấu quy củ của những thế gia hào môn này. Nếu thực lực của bản thân không đủ mạnh thì những cô gái sinh ra trong gia đình hào môn này có thể sẽ không thể làm chủ được vận mệnh của mình.
Trải nghiệm này khiến Long Diệc Tuyết hoàn toàn tỉnh táo.
Ai bảo phụ nữ kém cỏi hơn đàn ông?
Chẳng phải Lạc Tiên Tử là một ví dụ điển hình hay sao?
Tuy Long Diệc Tuyết khởi đầu hơi muộn nhưng cô ấy quyết tâm làm được như Lạc Tiên Tử, muốn làm chủ vận mệnh của bản thân, thay vì trở thành món hàng theo ý muốn của gia tộc.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 311 Phó viện trưởng Đinh
Long Diệc Tuyết tràn đầy mong chờ nhìn Lục Vân, hy vọng hắn có thể giúp cô ấy một việc nhỏ nhưng nếu như Lục Vân từ chối, cô ấy sẽ hỏi lại Tiêu Thấm. Với tình bạn nhiều năm giữa cô ấy với Tiêu Thấm, cô nhất định sẽ làm giúp việc này.
“Chị là người có được sự giác ngộ hiếm thấy. Được, em sẽ nói với chị bảy biết tình huống của chị. Muốn đưa chị vào không khó nhưng chị nhất định phải chuẩn bị tinh thần bởi vì mọi người trong đó đều là thiên tài đối với chị.”
Những gì Lục Vân nói rất tàn nhẫn.
Nhưng đó là sự thật.
Mặc dù Long Diệc Tuyết chỉ mới hai mươi tuổi nhưng lúc này mới bắt đầu tập võ thì cũng đã muộn cho nên đối với cô, mọi người trong đó đều là thiên tài.
Cứ tưởng tượng bản thân luyện tập cả ngày lẫn đêm với một đám thiên tài. Cùng có một mục tiêu, người khác chỉ cần đổ rất nhiều mồ hôi nhưng Long Diệc Tuyết lại cần đổ gấp trăm nghìn lần.
Điều quan trọng nhất là đòn tâm lý, không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được.
Long Diệc Tuyết nắm chặt nắm đấm, nói: “Tôi không sợ, tôi sẽ cố gắng hết sức đuổi kịp những người khác, tuyệt đối sẽ không dễ nản lòng.”
Về sự tàn khốc, còn điều gì có thể tàn khốc hơn những điều mà cô ấy đang gặp phải?
Dù thế nào đi nữa, Long Diệc Tuyết quyết định thử một lần.
Lục Vân cười nói: “Chỉ là em nhắc nhở chị như vậy thôi, chị không cần phải tự tạo ra áp lực lớn như vậy. Nếu học viện võ thuật không nhận chị thì chẳng phải còn có em sao?”
Ý của Lục Vân là hắn có thể trực tiếp dạy Long Diệc Tuyết nếu như cô ấy thất bại nhưng ai ngờ nghe xong, hai má của Long Diệc Tuyết khẽ đỏ lên, cũng không biết đang nghĩ gì.
Nghe hai người nói chuyện, các thành viên trong Long gia dường như hiểu ra điều gì đó.
Long Xuyên thận trọng hỏi: “Lục tiên sinh, chị bảy của cậu là Lạc Tiên Tử?”
“Đúng vậy.” Lục Vân thản nhiên liếc nhìn ông ấy một cái.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Long Xuyên hưng phấn nói với Long Diệc Tuyết: “Diệc Tuyết, chuyện quan trọng như vậy sao con không nói sớm cho chúng ta biết?”
Lạc Tiên Tử là một nhân vật nổi tiếng trong giới võ tu.
Tuy hiện tại tu vi của cô chỉ ở Hóa Cảnh nhưng cô rất tài năng, thành tựu trong tương lai là vô hạn. Quan trọng hơn là xuất thân của cô, nghe nói Doãn Thu Thủy đã coi cô như là một thành viên trong gia đình từ lâu.
Nói cách khác, đằng sau Lạc Tiên Tử chính là Doãn gia.
Nếu như bọn họ biết chị bảy của Lục Vân là Lạc Tiên Tử thì làm gì còn phải đứng vò đầu bứt tai ở đây, thậm chí còn quyết định gả Long Diệc Tuyết cho Lâm gia.
“Ha ha, đối với ba, đương nhiên chuyện này quan trọng hơn con gái của ba rồi.”
Long Diệc Tuyết nhìn Long Xuyên với vẻ thất vọng, mỉa mai nói.
Long Xuyên nghẹn lời.
Long Thuyên nói: “Dựa vào người khác còn tệ hơn dựa vào chính bản thân mình. Ta ủng hộ quyết định của Diệc Tuyết. Sau này nếu như có ai dám coi cháu trở thành vật hy sinh, ta sẽ không bao giờ buông tha cho người đó.”
Chuyện của Long gia gần như đã giải quyết xong. Khi chị bảy gọi đến, Lục Vân đang từ biệt Long gia.
Lạc Ly đang đứng ở cổng trường Học viện võ thuật kinh thành.
Đôi chân thẳng tắp, dáng người mảnh khảnh và tỷ lệ cơ thể cân đối hoàn hảo.
Bên cạnh cô còn có hai người nữa.
Một người là phó viện trưởng Đinh Văn Hồng, khoảng 50 tuổi. Người còn lại là một người đàn ông khoảng 27-28 tuổi, là giảng viên của Học viện võ thuật kinh thành, tên là Đoạn Bằng.
Các sinh viên ra vào cổng trường thường xuyên nhìn sang về phía Lạc Ly với vẻ hưng phấn.
Lạc Ly là đàn chị nữ thần Phong Vân của họ. Tuy đã tốt nghiệp nhưng tên tuổi của cô vẫn truyền đi khắp trường, ảnh của cô luôn được đưa lên top trong số những cựu sinh viên xuất sắc của trường.
Bức ảnh này đã trở thành động lực để nhiều người học hành luyện tập chăm chỉ.
Đúng lúc này nữ thần xuất hiện, người thật còn đẹp hơn cả trong ảnh. Nếu như phó viện trưởng không có mặt ở đây thì đám đàn em này đã vây quanh cô rồi.
“Tiểu Lục Vân, bên này!”
Lạc Ly kiễng chân lên và vẫy tay về phía Lục Vân với nụ cười tươi như hoa.
Cô cao ráo xinh đẹp nên không cần kiễng chân, Lục Vân vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô trong đám đông.
“Em Lạc, hắn chính là người mà em đang đợi sao?”
Khi Đoạn Bằng nhìn thấy Lục Vân, sắc mặt anh ta hơi thay đổi.
“Đương nhiên.”
Lạc Ly nói gì đó. Khi Lục Vân đến gần, cô giới thiệu: “Tiểu Lục Vân, đây là phó viện trưởng Đinh của trường chị. Còn người này là Đoạn Bằng, là đàn anh của chị, hiện là giảng viên của trường.”
Lạc Ly giới thiệu Đinh Văn Hoành trước rồi giới thiệu Đoạn Bằng. Sau đó, cô rất tự nhiên nắm lấy cánh tay của Lục Vân, nghiêng đầu nhìn hắn với vẻ mặt ranh mãnh: “Đây là tiểu Lục Vân, là một người rất quan trọng đối với em.”
Tiểu Lục Vân…
Gọi hắn thân mật như vậy, cũng không cần thiết phải nhấn mạnh rằng hắn là người rất quan trọng với cô như vậy chứ.
Khóe miệng Đoạn Bằng giật giật, cảm giác như bị nhét cơm chó vào miệng, lại còn bị cô gái mà mình thích nhét nữa nên anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hiển nhiên Lục Vân cũng nhận ra được sự thù địch của Đoạn Bằng nhưng hắn cũng lười để ý tới. Hắn nhìn Đinh Văn Hoành, lễ phép nói: “Xin chào phó viện trưởng Đinh, em đã được nghe chị…nghe vợ nói rằng phó viện trưởng Đinh là một người có khí độ phi phàm, đức cao vọng trọng, luôn đối đãi chân thành với mọi người và hết lòng vì sinh viên.”
“Ai da, tên nhóc này, mọi chuyện qua rồi.”
Thấy Lục Vân nói không ngừng, Đinh Văn Hoành vội vàng ngăn lại. Ông ấy sợ nếu như để hắn nói tiếp thì khuôn mặt của mình sẽ đỏ bừng như một cô gái mới lớn mất.
Đúng là ai cũng thích nghe những lời nịnh nọt nhưng nghe nhiều quá cũng hơi giả.
Thế nhưng Lục Vân lại nghiêm túc nói: “Viện trưởng Đinh, không hề khoa trương chút nào. Tuy em chưa từng học ở học viện, cũng chưa từng gặp viện trưởng Đinh nhưng em đã nghe về ngài từ vợ mình từ rất lâu rồi.”
“Hơn nữa, tuy em không có kỹ năng gì đặc biệt nhưng lại có sở trường đánh giá con người. Hôm nay được gặp viện trưởng Đinh lần đầu tiên, em cảm thấy những lời mà vợ mình nói rất đúng.”
“Tên nhóc này, thế là được rồi. Nếu như em còn tiếp tục nói nữa thì sẽ khiến tôi xấu hổ mất.”
Đinh Văn Hoành giả vờ nghiêm nghị nhưng hai bên lông mày có dấu hiệu nhướng lên, đặc biệt là khi đến “viện trưởng Đinh” của Lục Vân. Chẳng phải nó hữu dụng hơn những lời hoa mỹ và trống rỗng lúc nãy sao?
Bọn họ đều là viện trưởng, phân biệt viện trưởng với phó viện trưởng làm gì chứ.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Những gì vợ chồng Long Tế nói đều rất chân thành và cảm động, làm như họ đang vì Long gia này mà đào tim móc phổi suy nghĩ.
Những người khác cũng dùng ánh mắt háo hức nhìn Long Diệc Tuyết, hy vọng cô ấy sẽ đồng ý.
Nhìn vẻ mặt của những người này, Long Diệc Tuyết nhất thời cười khổ.
Đây là chú của tôi.
Là thím của tôi.
Đây là người thân của tôi đó.
Thật chua chát.
Xem ra, chỉ cần Long Diệc Tuyết không gật đầu đồng ý, cô ấy sẽ lập tức trở thành tội đồ của Long gia.
Dường như là hậu duệ của Long gia, từ khi sinh ra, cô đã được định là phải hy sinh tính mạng vì lợi ích của gia tộc.
Đây là bi kịch của người trong hào môn.
Lúc trước có ông nội đè xuống nên bọn họ cũng không dám đi quá xa, hiện tại ông nội ngã xuống, mặt thật của bọn họ lập tức lộ ra.
Thật đáng buồn.
Ánh mắt Long Diệc Tuyết càng thêm lạnh lùng, lại kiên quyết lắc đầu nói: "Con từ chối."
Thấy cô lại từ chối, vẻ mặt của Phương Mẫn đột nhiên tối sầm lại, bà ta nói: "Diệc Tuyết con quá bốc đồng và ích kỷ rồi, làm sao con có thể vì lợi ích của mình mà từ bỏ Long gia chúng ta như vậy chứ?"
Lời nói của bà ta đã thành công khơi dậy sự bất mãn của mọi người, khiến họ nhìn Long Diệc Tuyết với ánh mắt trách móc.
Long Tế nói với mẹ của Long Diệc Tuyết: "Chị dâu, chị hãy thuyết phục Diệc Tuyết ngoan ngoãn gả vào Lâm gia đi. Long gia chúng tôi nhất định sẽ ghi nhớ công lao của cháu ấy mãi mãi."
"Không thể nào! Hai người từ bỏ ý định đó đi!"
Làm sao mẹ của Long Diệc Tuyết có thể trơ mắt nhìn con gái mình trở thành nạn nhân của lợi ích gia tộc, bà thẳng thừng từ chối yêu cầu của Long Tử.
Long Tử không nói nữa.
Nhưng mà.
Đương nhiên, ánh mắt của mọi người đều rơi vào người Long Xuyên, dường như đang chờ ông ấy cho đáp án.
Ngoài lão gia tử ra, người có tiếng nói nhất trong Long gia chính là Long Xuyên.
Vì vậy, hiện giờ ông ấy là người có quyền quyết định nhất.
Làm sao Long Xuyên có thể không hiểu những người này đang nghĩ gì.
Lòng ông ấy cũng buồn lắm.
Có người cha nào lại sẵn sàng hy sinh hạnh phúc của con gái mình chứ?
Nhưng mà, trên cương vị là gia chủ, có quá nhiều thứ cần ông phải cân nhắc, trong đó thứ quan trọng nhất là lợi ích tập thể của gia tộc.
Vừa rồi Long Xuyên không lên tiếng là do ông ấy đang tự ép mình đưa ra quyết định.
Hơn nữa, xem thái độ của những người trước mặt này, rõ ràng là muốn ép Long Xuyên chấp nhận, nếu ông ấy ra quyết định không tốt, sau này uy quyền của ông ấy ở Long gia rất có thể sẽ giảm mạnh.
Long Xuyên chậm rãi quay đầu nhìn về phía Long Diệc Tuyết, nặng nề thở ra một hơi nói: "Diệc Tuyết..."
"Con từ chối!"
Sắc mặt Long Diệc Tuyết vẫn lạnh lùng, nhìn thấy vẻ mặt của Long Xuyên cô ấy đã biết quyết định của ông ấy là gì, cho nên không đợi ông ấy nói hết câu, cô ấy đã lạnh lùng nói trước.
Vẫn là ba chữ ấy.
Long Xuyên cười khổ nói: "Diệc Tuyết, xin con hãy hiểu cho khó khăn của cha..."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Con từ chối!"
"Diệc Tuyết..."
"Con từ chối!"
Thái độ của Long Diệc Tuyết cực kỳ kiên quyết, đặt Long Xuyên vào một vị trí không thể khó hơn.
Long Tử nói: "Anh trai, hiện tại lão gia tử đã không còn, từ nay về sau anh chính là trưởng bối của Long gia, nếu anh muốn quản lý gia tộc thật tốt thì không nên thiếu quyết đoán như trước nữa."
Câu nói này có tác dụng kích thích không nhỏ đối với Long Xuyên.
Ánh mắt ông ấy đảo qua tất cả mọi người trong Long gia, thấy bọn họ đều đang chờ mình đưa ra quyết định, Long Xuyên đau lòng nói: "Con gả vào Lâm gia đi, không được phản đối."
"Long Xuyên, ông điên rồi sao? Diệc Tuyết là con gái của chúng ta!"
Mẹ của Long Diệc Tuyết hét lên, như thể bà không thể tin rằng Long Xuyên thực sự có thể đối xử với con mình như vậy.
Long Xuyên kiên quyết nói: "Đây không phải mệnh lệnh của riêng tôi, mà là ý của tất cả mọi người trong nhà, bà là phụ nữ, không nên xen vào."
"Tôi xen vào? Long Xuyên, tôi thấy ông thật sự là điên rồi, tôi tuyệt đối không đồng ý gả Diệc Tuyết cho Lâm gia!"
"Không đồng ý cũng phải đồng ý!"
"Long Xuyên, ông là đồ khốn kiếp. . . "
Hai vợ chồng bắt đầu cãi vã dữ dội, còn Long Diệc Tuyết lại bình tĩnh và thờ ơ lạ thường, như thể chuyện này không liên quan gì đến cô ấy.
Long Tế và những người khác thì đứng bên cạnh cười khoái chí.
Bọn họ biết, chỉ cần Long Xuyên mở miệng, chuyện Long Diệc Tuyết phải gả cho Lâm gia đã trở thành chuyện chắc như đinh đóng cột.
Sinh ra trong hào môn, ai cũng thân bất do kỷ.
Thật sự không sai.
Trong khi Long Xuyên và vợ đang tranh cãi, đột nhiên có một tiếng vỗ tay vang lên.
"Tuyệt vời, thật sự rất tuyệt vời, Long lão gia, nghe kịch lâu như vậy rồi, có lẽ đã đến lúc ông nên đứng dậy phát biểu một chút nhỉ?"
Tiếng vỗ tay đó xuất phát từ Lục Vân.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch một nụ cười, bày ra bộ dáng hứng thú khi được xem kịch vui.
Vốn dĩ bầu không khí trong phòng rất căng thẳng, đến khi thấy Lục Vân vừa vỗ tay vừa cười như vậy lại khiến người trong Long gia cảm giác mình không được tôn trọng.
Chỉ là bọn họ còn chưa kịp tức giận, nghe hết lời Lục Vân nói thì bọn họ lại ngơ ngác.
Long lão gia?
Nghe kịch nãy giờ?
Ngay giây tiếp theo.
Chỉ thấy Long Thuyên đang nằm bất động trên giường đột nhiên ngồi dậy, hai tay đỡ thành giường, vẻ mặt cực kỳ u ám.
Lúc nãy, ông ta chỉ giả chết.
Còn Lục Vân lại đóng vai phụ đứng bên cạnh, rót chân khí vào tim Long Thuyên, tạm thời trấn áp nhịp tim và hơi thở của Long Thuyên, tạo thành hiện trường chết giả cho mọi người thấy.
Tuy tim Long Thuyên đã ngừng đập nhưng thính giác vẫn còn.
Vở kịch diễn rất hay.
Nhưng cái kết.
Khiến Long Thuyên cực kỳ không hài lòng.
Sở dĩ ông ta giả chết như vậy chính là muốn kiểm tra xem người Long gia sẽ phản ứng như thế nào sau khi ông ngã xuống.
Kết quả.
Những người này, trước tiên là gây sự sau đó lại đổ lỗi cái chết của mình về phía Lục Vân, cuối cùng lại đề xuất mời kẻ thù về, Bạch Long Vương, làm người chống lưng.
Điều khiến Long Thuyên thất vọng nhất là họ vẫn muốn đẩy đứa cháu gái yêu quý của mình ra làm vật hy sinh, hơn nữa còn nói đây là cách tốt nhất để báo đáp mình.
Báo đáp cái mẹ gì...
Trong lòng Long Thuyên đã bùng nổ lời thô tục không dưới hai lần, muốn xông lên tát bọn này mấy cái nhưng lại không có cách nào thực hiện, cơn tức giận vẫn luôn bị tia chân khí của Lục Vân đè lại.
Mãi cho đến khi xem xong toàn bộ, Long Thuyên mới thấy thân thể khôi phục lại khả năng cử động.
Chương 310 Quyết định của Long Diệc Tuyết
“Vùng dậy…Xác chết vùng dậy?”
Nhìn thấy Long Thuyên đột nhiên bật dậy với vẻ mặt u ám, tim của các thành viên Long gia đều như ngừng đập.
“Chúng mày là đồ bất hiếu!”
Long Thuyên vốn đã tức giận nhưng khi nghe thấy có người nói xác chết giả, ông ta lại càng tức giận hơn, chửi bới: “Lão quỷ này chỉ giả chết nhưng giờ đây ta muốn kéo một lũ bất hiếu xuống mồ chôn cùng ta!”
Hai chân Phương Mẫn mềm nhũn tại chỗ, bà ta quỳ trên mặt đất, kinh hãi nói: “Ba, ba bình tĩnh lại đã!”
“Con đề nghị gả Diệc Tuyết cho Lâm gia là vì tương lai của Long gia chúng ta. Nếu như không vì Long gia thì làm sao con có thể nhẫn tâm nhìn Diệc Tuyết bị đối xử tệ bạc?”
“Dù sao thì con cũng là thím của Diệc Tuyết…”
Chát!
Phương Mẫn còn đang nói, Long Tế bất ngờ tát thẳng vào mặt bà ta, tức giận nói: “Câm miệng, ba của chúng ta còn sống, xác chết vùng dậy gì chứ!”
“Không phải là xác chết vùng dậy sao?”
Phương Mẫn sửng sốt một hồi rồi định thần lại.
Long Xuyên hưng phấn tiến lên, nói: “Ba, hóa ra ba còn sống. Thật tốt quá, trông ba vừa rồi khiến chúng con sợ hãi vô cùng.”
“Sợ hãi? Hừ! Ba thấy vừa rồi trông con uy phong lắm cơ mà?”
Long Thuyên hừ lạnh nói: “Nhờ có Lục tiên sinh chữa bệnh cho ta. Nếu như ta chết thật, Long gia rơi vào tay con thì ta có chết cũng không yên!”
Long Xuyên biết cha mình đang ám chỉ điều gì, cười khổ nói: “Ba, con biết ba đau lòng Diệc Tuyết. Chẳng lẽ con không đau lòng sao. Thật sự không còn cách nào khác cho nên con mới làm hành động xấu xa như vậy!”
Ngay sau đó, Long Xuyên lại nhìn Long Diệc Tuyết và xin lỗi: “Diệc Tuyết, con đừng trách ba, vừa rồi ba cũng rất rối.”
Vẻ mặt của Long Diệc Tuyết lãnh đạm, ánh mắt không chút dao động.
Long Xuyên biết hành động vừa rồi của mình đã khiến cho Long Diệc Tuyết tổn thương sâu sắc. Thấy cô ấy không trả lời, ông ấy chỉ đành thở dài bất lực.
Lúc này, Long Thuyên đột nhiên vẫy tay với Long Tế, nói: “Con tới đây.”
Long Tế tưởng ông cụ có chuyện muốn nói với mình nên vội chạy đến bên giường nhưng chưa kịp đứng vững thì bất ngờ nhìn thấy Long Thuyên nhảy từ trên giường và dùng hết sức tát ông ta một cái.
“Vừa rồi mày coi thường Lục tiên sinh đúng không?”
Trong chuyện vừa rồi, có hai việc khiến Long Thuyên tức giận nhất. Một là quyết định gả cháu gái quý giá của mình cho Lâm gia, hai chính là họ không tôn trọng Lục Vân.
Long Thuyên cũng là người biết điều, mặc dù Lục Vân không chữa khỏi bệnh nhưng cũng không nên trách hắn.
Có thể cứu ông ta đã là đại ân đại đức lắm rồi, nếu không khỏi thì chỉ đành trách số mệnh.
Thế nhưng tên mất nết Long Tế lại dám trách Lục Vân, Long Thuyên thực sự muốn tát chết nó.
Chát!
Một cái tát nữa giáng xuống.
Thân thể của Long Tế đột nhiên xoay tròn như con quay, cuối cùng quỳ xuống trước mặt Lục Vân.
Trong đầu ông ta vang lên âm thanh ù ù.
Long Tế lắc đầu thật mạnh. Vừa mới hồi lại sau cái tát của ba mình, dập đầu dưới chân Lục Vân và nói: “Lục tiên sinh, tôi không biết ngài đã chữa khỏi bệnh cho ba tôi…”
“Không đúng, dù ngài chữa khỏi bệnh cho ba tôi hay không thì tôi cũng không nên trách ngài. Xin ngài hãy tha thứ cho sự lỗ mãng của tôi.”
Long Xuyên cũng chân thành nói: “Lục tiên sinh, lúc nãy là do tôi quá xúc động, xin ngài hãy tha thứ cho tôi!”
Nhưng Lục Vân thậm chí còn không thèm nhìn hai anh em.
Vì từ khi Long Thuyên tỉnh lại, bọn họ mới nói như vậy chứ trước đó bọn họ không hề có thái độ này.
Tuy rằng Lục Vân không phải là người nhỏ nhen nhưng hắn thật sự không có hứng thú nói chuyện với hai người này.
Hắn quan tâm đến Long Diệc Tuyết nhiều hơn.
Lục Vân mới quen biết Long Diệc Tuyết chưa được bao lâu, chưa hiểu rõ tính cách của cô ấy nhưng chỉ trong chốc lát, Lục Vân có thể cảm nhận được Long Diệc Tuyết đã thay đổi.
Đôi khi sự trưởng thành của một người chỉ diễn ra trong chốc lát.
Có lẽ thái độ của các thành viên Long gia, trong đó có Long Xuyên đã gây ra sự thay đổi của Long Diệc Tuyết.
Lục Vân tò mò nhìn Long Diệc Tuyết, không biết chuyện này sẽ khiến cô ấy trưởng thành đến mức nào.
Lục Vân đã đoán đúng.
Tâm trạng của Long Diệc Tuyết dường như đã rơi xuống đáy, cô ấy không thể tin nổi cha mình lại có tâm tư hy sinh cô ấy chỉ để giúp gia đình được ổn định.
Điều này có khác gì trao đổi hàng hóa?
Long Diệc Tuyết đã nhìn thấu.
Cho nên sau đó, cho dù các thành viên Long gia có nói thế nào thì cô ấy vẫn lộ vẻ mặt thờ ơ.
Mãi cho đến khi cảm nhận được Lục Vân đang nhìn chằm chằm mình, trong lòng Long Diệc Tuyết mới dịu lại, đôi mắt cô ấy cũng lấy lại được chút màu sắc.
“Lục tiên sinh.”
Long Diệc Tuyết đột nhiên tiến lên một bước, đi tới trước mặt Lục Vân và nói: “Diệc Tuyết mạo muội muốn hỏi một việc.”
Lục Vân nhìn cô ấy với vẻ hứng thú: “Chị nói đi.”
“Ngài có thể giúp tôi xin Lạc tiên tử một việc được không, tôi muốn…vào học viện võ thuật kinh thành.”
Học viện võ thuật kinh thành hay còn gọi là cơ sở đào tạo nhân tài Vũ Minh, có vô số người muốn chen vào. Không vì lý do nào khác, chỉ cần đi vào là những hào môn ở kinh thành này sẽ không dám dễ dàng khiêu khích họ.
Bởi vì những giảng viên có khả năng giảng dạy tại Học viện võ thuật kinh thành về cơ bản sẽ có chức vụ tạm thời tại Vũ Minh, làm gì có ai không dám nể mặt học trò của họ?
Lão sư của Lạc Tiên Tử, Doãn Thu Thủy là viện trưởng hiện tại của Học viện võ thuật kinh thành còn Lạc Tiên Tử là học sinh kiêu hãnh nhất của Doãn Thu Thủy. Chỉ cần cô lên tiếng thì sẽ không khó để đưa người vào.
Long Diệc Tuyết nói: “Tôi biết mình đã bỏ lỡ độ tuổi luyện võ tốt nhất nhưng Lục tiên sinh, xin ngài hãy tin tôi, chỉ cần tôi có thể vào Học viện võ thuật kinh thành thì tôi nhất định sẽ theo kịp, không bao giờ lãng phí cơ hội này.”
Long Diệc Tuyết đã nhìn thấu quy củ của những thế gia hào môn này. Nếu thực lực của bản thân không đủ mạnh thì những cô gái sinh ra trong gia đình hào môn này có thể sẽ không thể làm chủ được vận mệnh của mình.
Trải nghiệm này khiến Long Diệc Tuyết hoàn toàn tỉnh táo.
Ai bảo phụ nữ kém cỏi hơn đàn ông?
Chẳng phải Lạc Tiên Tử là một ví dụ điển hình hay sao?
Tuy Long Diệc Tuyết khởi đầu hơi muộn nhưng cô ấy quyết tâm làm được như Lạc Tiên Tử, muốn làm chủ vận mệnh của bản thân, thay vì trở thành món hàng theo ý muốn của gia tộc.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 311 Phó viện trưởng Đinh
Long Diệc Tuyết tràn đầy mong chờ nhìn Lục Vân, hy vọng hắn có thể giúp cô ấy một việc nhỏ nhưng nếu như Lục Vân từ chối, cô ấy sẽ hỏi lại Tiêu Thấm. Với tình bạn nhiều năm giữa cô ấy với Tiêu Thấm, cô nhất định sẽ làm giúp việc này.
“Chị là người có được sự giác ngộ hiếm thấy. Được, em sẽ nói với chị bảy biết tình huống của chị. Muốn đưa chị vào không khó nhưng chị nhất định phải chuẩn bị tinh thần bởi vì mọi người trong đó đều là thiên tài đối với chị.”
Những gì Lục Vân nói rất tàn nhẫn.
Nhưng đó là sự thật.
Mặc dù Long Diệc Tuyết chỉ mới hai mươi tuổi nhưng lúc này mới bắt đầu tập võ thì cũng đã muộn cho nên đối với cô, mọi người trong đó đều là thiên tài.
Cứ tưởng tượng bản thân luyện tập cả ngày lẫn đêm với một đám thiên tài. Cùng có một mục tiêu, người khác chỉ cần đổ rất nhiều mồ hôi nhưng Long Diệc Tuyết lại cần đổ gấp trăm nghìn lần.
Điều quan trọng nhất là đòn tâm lý, không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được.
Long Diệc Tuyết nắm chặt nắm đấm, nói: “Tôi không sợ, tôi sẽ cố gắng hết sức đuổi kịp những người khác, tuyệt đối sẽ không dễ nản lòng.”
Về sự tàn khốc, còn điều gì có thể tàn khốc hơn những điều mà cô ấy đang gặp phải?
Dù thế nào đi nữa, Long Diệc Tuyết quyết định thử một lần.
Lục Vân cười nói: “Chỉ là em nhắc nhở chị như vậy thôi, chị không cần phải tự tạo ra áp lực lớn như vậy. Nếu học viện võ thuật không nhận chị thì chẳng phải còn có em sao?”
Ý của Lục Vân là hắn có thể trực tiếp dạy Long Diệc Tuyết nếu như cô ấy thất bại nhưng ai ngờ nghe xong, hai má của Long Diệc Tuyết khẽ đỏ lên, cũng không biết đang nghĩ gì.
Nghe hai người nói chuyện, các thành viên trong Long gia dường như hiểu ra điều gì đó.
Long Xuyên thận trọng hỏi: “Lục tiên sinh, chị bảy của cậu là Lạc Tiên Tử?”
“Đúng vậy.” Lục Vân thản nhiên liếc nhìn ông ấy một cái.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Long Xuyên hưng phấn nói với Long Diệc Tuyết: “Diệc Tuyết, chuyện quan trọng như vậy sao con không nói sớm cho chúng ta biết?”
Lạc Tiên Tử là một nhân vật nổi tiếng trong giới võ tu.
Tuy hiện tại tu vi của cô chỉ ở Hóa Cảnh nhưng cô rất tài năng, thành tựu trong tương lai là vô hạn. Quan trọng hơn là xuất thân của cô, nghe nói Doãn Thu Thủy đã coi cô như là một thành viên trong gia đình từ lâu.
Nói cách khác, đằng sau Lạc Tiên Tử chính là Doãn gia.
Nếu như bọn họ biết chị bảy của Lục Vân là Lạc Tiên Tử thì làm gì còn phải đứng vò đầu bứt tai ở đây, thậm chí còn quyết định gả Long Diệc Tuyết cho Lâm gia.
“Ha ha, đối với ba, đương nhiên chuyện này quan trọng hơn con gái của ba rồi.”
Long Diệc Tuyết nhìn Long Xuyên với vẻ thất vọng, mỉa mai nói.
Long Xuyên nghẹn lời.
Long Thuyên nói: “Dựa vào người khác còn tệ hơn dựa vào chính bản thân mình. Ta ủng hộ quyết định của Diệc Tuyết. Sau này nếu như có ai dám coi cháu trở thành vật hy sinh, ta sẽ không bao giờ buông tha cho người đó.”
Chuyện của Long gia gần như đã giải quyết xong. Khi chị bảy gọi đến, Lục Vân đang từ biệt Long gia.
Lạc Ly đang đứng ở cổng trường Học viện võ thuật kinh thành.
Đôi chân thẳng tắp, dáng người mảnh khảnh và tỷ lệ cơ thể cân đối hoàn hảo.
Bên cạnh cô còn có hai người nữa.
Một người là phó viện trưởng Đinh Văn Hồng, khoảng 50 tuổi. Người còn lại là một người đàn ông khoảng 27-28 tuổi, là giảng viên của Học viện võ thuật kinh thành, tên là Đoạn Bằng.
Các sinh viên ra vào cổng trường thường xuyên nhìn sang về phía Lạc Ly với vẻ hưng phấn.
Lạc Ly là đàn chị nữ thần Phong Vân của họ. Tuy đã tốt nghiệp nhưng tên tuổi của cô vẫn truyền đi khắp trường, ảnh của cô luôn được đưa lên top trong số những cựu sinh viên xuất sắc của trường.
Bức ảnh này đã trở thành động lực để nhiều người học hành luyện tập chăm chỉ.
Đúng lúc này nữ thần xuất hiện, người thật còn đẹp hơn cả trong ảnh. Nếu như phó viện trưởng không có mặt ở đây thì đám đàn em này đã vây quanh cô rồi.
“Tiểu Lục Vân, bên này!”
Lạc Ly kiễng chân lên và vẫy tay về phía Lục Vân với nụ cười tươi như hoa.
Cô cao ráo xinh đẹp nên không cần kiễng chân, Lục Vân vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô trong đám đông.
“Em Lạc, hắn chính là người mà em đang đợi sao?”
Khi Đoạn Bằng nhìn thấy Lục Vân, sắc mặt anh ta hơi thay đổi.
“Đương nhiên.”
Lạc Ly nói gì đó. Khi Lục Vân đến gần, cô giới thiệu: “Tiểu Lục Vân, đây là phó viện trưởng Đinh của trường chị. Còn người này là Đoạn Bằng, là đàn anh của chị, hiện là giảng viên của trường.”
Lạc Ly giới thiệu Đinh Văn Hoành trước rồi giới thiệu Đoạn Bằng. Sau đó, cô rất tự nhiên nắm lấy cánh tay của Lục Vân, nghiêng đầu nhìn hắn với vẻ mặt ranh mãnh: “Đây là tiểu Lục Vân, là một người rất quan trọng đối với em.”
Tiểu Lục Vân…
Gọi hắn thân mật như vậy, cũng không cần thiết phải nhấn mạnh rằng hắn là người rất quan trọng với cô như vậy chứ.
Khóe miệng Đoạn Bằng giật giật, cảm giác như bị nhét cơm chó vào miệng, lại còn bị cô gái mà mình thích nhét nữa nên anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hiển nhiên Lục Vân cũng nhận ra được sự thù địch của Đoạn Bằng nhưng hắn cũng lười để ý tới. Hắn nhìn Đinh Văn Hoành, lễ phép nói: “Xin chào phó viện trưởng Đinh, em đã được nghe chị…nghe vợ nói rằng phó viện trưởng Đinh là một người có khí độ phi phàm, đức cao vọng trọng, luôn đối đãi chân thành với mọi người và hết lòng vì sinh viên.”
“Ai da, tên nhóc này, mọi chuyện qua rồi.”
Thấy Lục Vân nói không ngừng, Đinh Văn Hoành vội vàng ngăn lại. Ông ấy sợ nếu như để hắn nói tiếp thì khuôn mặt của mình sẽ đỏ bừng như một cô gái mới lớn mất.
Đúng là ai cũng thích nghe những lời nịnh nọt nhưng nghe nhiều quá cũng hơi giả.
Thế nhưng Lục Vân lại nghiêm túc nói: “Viện trưởng Đinh, không hề khoa trương chút nào. Tuy em chưa từng học ở học viện, cũng chưa từng gặp viện trưởng Đinh nhưng em đã nghe về ngài từ vợ mình từ rất lâu rồi.”
“Hơn nữa, tuy em không có kỹ năng gì đặc biệt nhưng lại có sở trường đánh giá con người. Hôm nay được gặp viện trưởng Đinh lần đầu tiên, em cảm thấy những lời mà vợ mình nói rất đúng.”
“Tên nhóc này, thế là được rồi. Nếu như em còn tiếp tục nói nữa thì sẽ khiến tôi xấu hổ mất.”
Đinh Văn Hoành giả vờ nghiêm nghị nhưng hai bên lông mày có dấu hiệu nhướng lên, đặc biệt là khi đến “viện trưởng Đinh” của Lục Vân. Chẳng phải nó hữu dụng hơn những lời hoa mỹ và trống rỗng lúc nãy sao?
Bọn họ đều là viện trưởng, phân biệt viện trưởng với phó viện trưởng làm gì chứ.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bình luận facebook