-
Chương 328-329
Chương 328 Vì nhỏ mất lớn, hối hận không kịp
"Vân cái gì?"
Môi Bạch Long Vương run rẩy, khi sắp sửa nói bốn chữ 'Vân Thiên Thần Quân' ra miệng, thì ông ta bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt sắc bén sượt qua, thân hình đột nhiên run lên.
Đó là ánh mắt của Lục Vân.
Ánh mắt sắc bén phảng phất như có uy lực trấn giữ linh hồn con người.
Bạch Long Vương nhất thời cảm thấy khó thở, sắc mặt cũng tái nhợt đi vài phần.
Đây là khí thế của Vân Thiên Thần Quân?
Bành Quốc Hào thấy ông ta chậm chạp không ra tay thì nhướng mày, hỏi: "Chuyện gì vậy?”
Bạch Long Vương không trả lời.
Ông ta quyết định giữ im lặng.
Vừa rồi Lục Vân đột nhiên ngắt ngang lời nói của ông ta, rõ ràng là do hắn không muốn để lộ thân phận Vân Thiên Thần Quân.
Bạch Long Vương không thể làm như không hiểu, cho nên ông ta quyết định im lặng một lúc lâu sau mới dùng biểu cảm phức tạp nói: "Bành gia chủ, có vài chuyện không tiện nói ra, cho nên việc hôm nay tôi sẽ không can thiệp vào hay là các người tự nghĩ cách giải quyết đi!"
Bành Quốc Hào không vui nói: "Bạch Long Vương, đừng quên chúng ta đã ký hiệp ước, chẳng lẽ danh dự của ông lại không đáng một xu như vậy, thế thì sau này còn gia tộc nào dám hợp tác với ông nữa chứ?"
Lời nói vừa dứt.
Trên người Bành Quốc Hào đột nhiên phát lạnh.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chỉ thấy Bạch Long Vương đang dùng ánh mắt âm trầm nhìn vào ông ta, lạnh lùng nói: "Là ai cho ông lá gan dám nói chuyện với tôi như vậy?”
Sắc mặt Bành Quốc Hào lập tức trắng bệch.
Lần hợp tác này là do bên Bành gia chủ động tìm tới Bạch Long Vương, chứ không phải là Bạch Long Vương chủ động đi tìm.
Đối với Bạch Long Vương mà nói, số tiền mà ông ta kiếm được trước đó đã đủ ông ta tiêu xài suốt mấy đời, sở dĩ Bạch Long Vương vẫn đồng ý hợp tác với những gia tộc này, đơn giản chỉ vì bốn chữ: Không chê tiền nhiều.
Tiền đến thì có người nào chê chứ?
Tất nhiên phải là càng nhiều càng tốt.
Nhưng mà điều kiện đầu tiên, cũng là điều kiện quan trọng nhất là phải còn mạng xài, giờ ông mà đắc tội Vân Thiên Thần Quân, thì có kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng có ích lợi gì đâu?
Bành Quốc Hào thấy Bạch Long Vương đột nhiên phản bác lại cũng có chút chột dạ, vừa rồi ông ta thật sự là quá gấp gáp, nhất thời không nhịn được mới nói ra lời mạo phạm Bạch Long Vương.
Bây giờ suy nghĩ lại mới thấy.
Ông ta không đắc tội nổi Uông Đào, đồng thời cũng không đắc tội nổi Bạch Long Vương đâu!
"Bành Quốc Hào, tôi tốt bụng khuyên ông một câu, chuyện không nên quản thì đừng quản, nếu vì nhỏ mà mất lớn sẽ hối hận không kịp."
Bạch Long Vương hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Lục Vân, trong hai mắt xẹt qua một tia cung kính, nhưng không có biểu hiện quá nhiều, ông chỉ hơi gật đầu rồi lui ra ngoài.
Nếu Thần Quân điện hạ không muốn để lộ thân phận thì ông ta cũng không tiện quỳ lạy gì, chỉ cần truyền đạt ý tôn kính cho hắn hiểu là được.
Bành Quốc Hào lâm vào trầm tư.
Câu vừa rồi Bạch Long Vương nói trước khi rời đi có ý gì?
Vì nhỏ mất lớn, hối hận không kịp.
Chẳng lẽ ông ta đang nhắc nhở mình, không nên vì lấy lòng Uông Đào mà đắc tội Lục Vân? Chẳng lẽ bối cảnh sau lưng thanh niên tên Lục Vân này còn khủng bố hơn cả Uông Đào sao?
Bành Quốc Hào đoán không ra.
Lúc này, quản lý nhà hàng ở bên cạnh ông ta thấp giọng nói: "Ông chủ, người tên Lục Vân này là người đàn ông của Lạc tiên tử."
Người đàn ông của Lạc tiên tử?
Bành Quốc Hào càng thêm rối rắm.
Nếu Lục Vân chỉ là người đàn ông của Lạc tiên tử thì cùng lắm chỗ dựa của hắn chỉ là nhà họ Doãn, thực lực không chênh lệch mấy với nhà họ Uông. Vậy thì tại sao ông ta lại cảnh cáo mình đừng vì nhỏ để mất lớn?
Chỉ khi bối cảnh sau lưng của Lục Vân còn lớn hơn cả nhà họ Uông, mới có thể giải thích được lời nói vừa rồi của Bạch Long Vương.
Đột nhiên.
Bành Quốc Hào nhận ra một vấn đề.
Một nữ thần vừa có tài vừa có sắc như Lạc tiên tử sẽ coi trọng điểm nào trên người Lục Vân, chẳng lẽ cô sẽ để mắt đến hắn chỉ vì hắn có vẻ ngoài ưa nhìn?
Chắc chắn phải có nguyên nhân gì khác!
Trước đó tất cả mọi người, bất kể là Đoạn Bằng hay là Uông Đào đều đang tự hỏi chỗ dựa của Lục Vân là ai, không hề có người nào có suy nghĩ ngược lại, với sự điên cuồng của Lục Vân bày ra, có lẽ là căn bản hắn không cần bất kỳ chỗ dựa nào.
Đúng hơn là chỉ cần một mình hắn đã đủ lo liệu tất cả.
Sau khi được Bạch Long Vương nhắc nhở, Bành Quốc Hào là người đầu tiên nghĩ theo hướng này, cả người nhất thời toát một lớp mồ hôi lạnh.
Ông ta là người làm ăn, chắc chắn suy nghĩ của ông ta càng kinh tế hơn nhiều so với Uông Đào và Đoạn Bằng.
Cẩn thận đánh giá Lục Vân, lông mày ngay ngắn, ánh mắt sáng rực, đây rõ ràng là loại tự tin khắc sâu trong xương cốt, tuyệt đối không phải là loại kiêu ngạo do có được chỗ dựa vững chắc.
Bành Quốc Hào suy nghĩ hồi lâu, sau đó dùng sắc mặt bình tĩnh tiến lên nói: "Ngài Lục tiên sinh, cậu Uông, thật ra hai người không cần tức giận như vậy đâu, có mâu thuẫn gì, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ giải quyết mà.”
Ông ta không đoán ra thân phận Vân Thiên Thần Quân của Lục Vân, bởi vì căn bản là ông ta không dám nghĩ theo hướng đó, ông ta chỉ đoán ra thân phận của Lục Vân không hề đơn giản như vẻ bên ngoài.
Vì vậy, Bành Quốc Hào chỉ có thể cố gắng lựa lời, hy vọng không xúc phạm đến bên nào cả.
Ai ngờ lời ông ta nói vừa ra khỏi miệng, Uông Đào đã giận dữ đáp: "Từ từ giải quyết cái mẹ gì! Bành Quốc Hào, đây là cái kết quả hài lòng mà ông muốn cho tôi thấy đấy sao?”
Uông Đào từ nhỏ đến lớn, chưa từng gặp phải ủy khuất như vậy, làm sao có thể bình tĩnh ngồi xuống thương lượng được?
Hôm nay hắn ta nhất định phải làm thịt hai người này!
Không, là ba người mới đúng!
Còn cả con khốn kia nữa!
Trên trán Bành Quốc Hào đầy mồ hôi, ông ta chưa từng gặp phải chuyện khó giải quyết như vậy, trong lòng không ngừng khóc lóc than thở!
May mắn thay, ngay lúc này.
Lục Vân đột nhiên mở miệng nói: "Cậu Uông, người đánh các cậu là tôi và Diệp Vô Địch, cậu cần gì phải làm khó ông chủ nhà hàng như vậy chứ? Làm sao, bình thường hống hách quen thói, hiện tại đá nhằm tấm sắt thì tìm chỗ trút giận sao?”
Nghe vậy, Bành Quốc Hào gần như bật khóc vì cảm kích.
Vẫn là ngài Lục đây còn lý trí!
Trong lòng ông ta càng thêm chắc chắn, người thanh niên tên Lục Vân này đúng là không phải hạng người tầm thường, có lẽ thật sự giống như Bạch Long Vương ám chỉ, bối cảnh sau lưng hắn còn khủng bố hơn cả nhà họ Uông.
Nhưng mà sau khi Uông Đào nghe được lời này, lửa giận càng bốc cao thêm mấy thước, tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Vân: "Tấm sắt? Anh đúng là biết dán vàng lên mặt mình, rất nhanh thôi tôi sẽ cho anh biết như thế nào là sống không bằng chết!”
Theo hắn ta thấy, Lục Vân không phải tấm sắt gì cả, cùng lắm chỉ là một kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Chỉ cần người nhà họ Uông vừa đến, hắn sẽ biết mùi vị cái chết đáng sợ như thế nào.
Lục Vân thấy hắn ta lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoại, thì chẳng những không ngăn cản mà ngược lại còn cười cười nói: "Cậu Uông này, nếu không thì tôi cho cậu một đề nghị.
Nghe nói cậu có một người anh trai tên là Uông Húc, từng là thiên tài của học viện võ đạo kinh thành, không bằng bây giờ cậu cứ gọi anh ta tới cho tôi thỉnh giáo một chút đi, được không?”
Chương 329 Có chút mâu thuẫn, thế thôi
“Tự tìm đường chết!”
Uông Đào còn ước gì hắn nói thế, nhìn bộ dáng heo chết không sợ nước sôi của Lục Vân mà kiêu ngạo gọi điện thoại cho anh trai Uông Húc để kể lại đại khái sự việc.
"Chờ đó."
Uông Húc chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu rồi tắt máy.
Cho dù cách chiếc điện thoại người ta cũng có thể nghe ra, giọng nói của anh ta đã lạnh như băng.
Uông Đào bỏ điện thoại vào túi, sau đó kéo chiếc ghế bên cạnh ra để ngồi chờ.
Vẻ mặt huênh hoang cười đểu.
Thầm nghĩ, đến lúc hắn ta đứng lên lần nữa sẽ là lúc Lục Vân chết đi.
"Ngài Lục, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lúc này, bỗng nhiên có mấy bóng người đi vào, mấy bóng người này chính là đám người Long Thuyên, Long Xuyên, Long Tế, cùng với Long Diệc Tuyết.
Họ vừa mới ở dưới lên nên không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Khi thấy Lục Vân đi theo Diệp Vô Địch ra ngoài, họ cũng không nghĩ gì nhiều.
Thẳng đến khi nhìn thấy Bạch Long Vương khí thế bừng bừng tiến thẳng vào nhà hàng, khí thế khủng bố kia làm cả nhà hàng đều thầm khinh hãi trong lòng.
Cho nên mấy người Long Thuyên mới quyết định lên xem một chút.
Lúc này mới lên tới nơi.
Quả nhiên Lục Vân ở chỗ này.
Ngoại trừ Lục Vân ra, còn có ông chủ nhà hàng Bành Quốc Hào, cùng với Đoạn Bằng lúc trước vừa mới gây gỗ với bọn họ cũng đang ở đây.
Điều này chứng tỏ động tĩnh vừa rồi có liên quan đến Lục Vân.
Chỉ là không biết vì cái gì, Bạch Long Vương vừa tạo ra động tĩnh lớn như vậy lại không có mặt ở đây.
Chờ đã...
Người đàn ông ngồi trên ghế là ai?
Uông Đào?
Nhưng nhìn không giống lắm, rõ ràng Uông Đào xấu hơn người này nhiều.
Nhìn kỹ lại lần nữa, thì ra là Uông Đào với khuôn mặt bị đánh sưng vù.
Người nhà họ Long lập tức nhận ra chuyện đang xảy ra.
Chẳng lẽ Uông Đào bị Lục Vân đánh?
Lục Vân trả lời, vừa lúc chứng thực suy nghĩ của bọn họ: "Không có gì, chỉ là tôi vừa xảy ra chút mâu thuẫn với người nhà họ Uông thôi.”
Thật sự là vậy?
Câu trả lời của Lục Vân lập tức làm cho mồ hôi lạnh trên người đám người Long Thuyên thi nhau lăn xuống.
Người này là Uông Đào, là người nổi tiếng giàu nhất kinh thành đó, đánh hắn ta thành thế này rồi... ừm, tuy bộ dáng này trông đỡ hơn bình thường một chút, nhưng mà như vậy cũng không thể làm như không có việc gì xảy ra được.
Hắn thật sự cho rằng có Lạc tiên tử làm chỗ dựa thì có thể tuỳ ý muốn làm gì thì làm sao?
Ý nghĩ của mấy người Long Thuyên cũng giống như đám người Uông Đào.
Sắc mặt Long Tế đột nhiên biến đổi nói: "Hồ đồ rồi ngài Lục à, chúng tôi biết bối cảnh của ngài rất cường hãn, nhưng mà bối cảnh của cậu Uông đây còn hơn như vậy nữa, ngài thật sự không nên đánh hắn ta như vậy!”
"Thật ra..."
Diệp Vô Địch muốn nói người đánh là cậu ta, loại rác rưởi như Uông Đào, vẫn chưa đủ tư cách khiến anh rể ra tay đâu.
Chỉ là vừa định mở miệng đã bị Lục Vân phất tay cắt đứt.
Mấy chuyện như thế này không cần phải giải thích nhiều, là Lục Vân dung túng cho Diệp Vô Địch ra tay, vì thế cũng không khác gì tự hắn ra tay.
Ai bảo chúng ta là một gia đình làm gì!
Lục Vân rất bình tĩnh.
Nhưng Long Tế bên kia lại đã bắt đầu nhũn chân rồi, lặng lẽ kéo Long Xuyên ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Anh à, chuyện này không ổn đâu, nhà họ Uông này không thể nào đắc tội được đâu!”
Rõ ràng là ông ta đang lo lắng, lửa giận của Uông gia sẽ lan đến nhà họ Long gia của bọn họ.
"Anh hiểu ý em, nhưng mà chuyện này chúng ta phải thương lượng lại với ba."
Biểu cảm của Long Xuyên cũng không kém phần nghiêm túc, đến Long Tế còn có thể nghĩ tới thì làm sao ông ấy có thể không nhìn ra được.
Hai anh em cũng nhanh chóng gọi Long Thuyên ra ngoài.
Nghe xong ý tứ của bọn họ, sắc mặt Long Thuyên đột nhiên tối sầm, khiển trách: "Hai đứa là đồ vô ơn sao, đừng quên, là ngài Lục đây đã cứu mạng ba, hiện tại mấy đứa nói như vậy là có ý gì?”
Long Tế vội vàng giải thích: "Ba, ba đừng vội mắng, ý của chúng con không phải là muốn trở mặt với ngài Lục mà ý chúng con chỉ là, tạm thời đừng lại gần ngài ấy quá."
Lục Vân có Lạc tiên tử làm chỗ dựa, bọn họ nào dám dễ dàng trở mặt, chỉ là muốn làm bộ cho người của nhà họ Uông xem, chứng tỏ chuyện này không hề liên quan gì tới nhà họ Long.
Long Thuyên cau mày.
Long Xuyên tranh thủ chen vào khuyên nhủ: "Ba, em ấy nói cũng có lý, cho dù ba không suy nghĩ vì bản thân thì cũng nên vì suy nghĩ vì cả nhà họ Long của chúng ta chứ!
Không thể lấy tính mạng của nhiều người nhà chúng ta đi theo ngài Lục làm xằng làm bậy”
Những gì ông nói cũng không phải là cố tình nói quá lên.
Trước kia đối thủ của bọn họ là nhà họ Đàm, nếu thua thì cùng lắm chỉ là ngậm ngùi rời khỏi sân, rời khỏi kinh thành, đâu tới nỗi người sống kẻ chết.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Nhưng với nhà họ Uông thì khác.
Uông lão gia tử Uông Nguyên là đại hộ pháp của Vũ Minh kinh thành, đắc tội với ông ta tuyệt đối sẽ không có quả ngọt để ăn.
Bởi vì không ai biết được sau này Uông Nguyên có lợi dụng quyền lực trong tay, thầm chụp tội gì đó cho người nhà họ Long hay không, một khi bị ông ta đưa vào nhà tù rồi thì không phải sẽ trở thành cừu non mặc cho ông ta chém giết sao?
Đây mới là chuyện mà hai người Long Xuyên Long Tế lo lắng nhất.
Thật ra thì kẻ ác không đáng sợ, cái đáng sợ thật sự là người bảo vệ trật tự bắt đầu giương cao thanh kiếm chính nghĩa, lấy danh nghĩa trừ hại cho dân để làm ra chuyện ác.
Cái đó mới là chuyện đáng làm người ta kinh sợ nhất.
Long Thuyên bảy ra vẻ mặt nghiêm túc, im lặng một lát mới nói: “Chuyện này không cần nhắc nữa, trong lòng ba tự biết cân nhắc.”
Ba người lại trở về phòng tiệc, trong lòng người nào cũng có chút áp lực.
Làm sao có thể Lục Vân không để ý tới mấy hành động nhỏ của bọn họ, chỉ là hắn không thèm để ý tới, dù bọn họ có nghĩ như thế nào cũng không ảnh hưởng gì.
Hôm nay rõ ràng Lục Vân muốn làm lớn chuyện.
Ngược lại là Long Diệc Tuyết, cô ta dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Long Thuyên, hỏi: "Ông nội, vừa rồi các ông ra ngoài thì thầm gì đó?”
Long Đồng lắc đầu: "Không có gì, nhìn xem ngài Lục sẽ xử lý chuyện này như thế nào đi.”
Sau đó lại bắt đầu hồi hộp chờ đợi.
Cuối cùng bên ngoài cũng vang lên từng đợt tiếng bước chân nặng nề.
Cộp cộp!
Cộp cộp!
Cộp cộp!
Mỗi một bước đều giống như giẫm lên trái tim mọi người, bọn họ biết, nhân vật cấp thiên tài của nhà họ Uông, Uông Húc, đã tới.
Tất cả mọi người vô cùng tự giác nhường ra một đường đi, từ đó lộ ra bóng dáng Uông Húc.
Đó là một thanh niên ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mày kiếm, mắt sáng, sống mũi thẳng tắp, giữa hai hàng lông mày vô tình toát ra vẻ ngạo nghễ, đen so sánh diện mạo của Uông Đào không khác gì, một bên là trời một bên là đất.
Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài cùng với khí chất này, chắc chắn sẽ không có người nào tưởng tượng được, thanh niên này lại là anh em ruột của kẻ nổi tiếng xấu xí nhất kinh thành.
"Vân cái gì?"
Môi Bạch Long Vương run rẩy, khi sắp sửa nói bốn chữ 'Vân Thiên Thần Quân' ra miệng, thì ông ta bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt sắc bén sượt qua, thân hình đột nhiên run lên.
Đó là ánh mắt của Lục Vân.
Ánh mắt sắc bén phảng phất như có uy lực trấn giữ linh hồn con người.
Bạch Long Vương nhất thời cảm thấy khó thở, sắc mặt cũng tái nhợt đi vài phần.
Đây là khí thế của Vân Thiên Thần Quân?
Bành Quốc Hào thấy ông ta chậm chạp không ra tay thì nhướng mày, hỏi: "Chuyện gì vậy?”
Bạch Long Vương không trả lời.
Ông ta quyết định giữ im lặng.
Vừa rồi Lục Vân đột nhiên ngắt ngang lời nói của ông ta, rõ ràng là do hắn không muốn để lộ thân phận Vân Thiên Thần Quân.
Bạch Long Vương không thể làm như không hiểu, cho nên ông ta quyết định im lặng một lúc lâu sau mới dùng biểu cảm phức tạp nói: "Bành gia chủ, có vài chuyện không tiện nói ra, cho nên việc hôm nay tôi sẽ không can thiệp vào hay là các người tự nghĩ cách giải quyết đi!"
Bành Quốc Hào không vui nói: "Bạch Long Vương, đừng quên chúng ta đã ký hiệp ước, chẳng lẽ danh dự của ông lại không đáng một xu như vậy, thế thì sau này còn gia tộc nào dám hợp tác với ông nữa chứ?"
Lời nói vừa dứt.
Trên người Bành Quốc Hào đột nhiên phát lạnh.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chỉ thấy Bạch Long Vương đang dùng ánh mắt âm trầm nhìn vào ông ta, lạnh lùng nói: "Là ai cho ông lá gan dám nói chuyện với tôi như vậy?”
Sắc mặt Bành Quốc Hào lập tức trắng bệch.
Lần hợp tác này là do bên Bành gia chủ động tìm tới Bạch Long Vương, chứ không phải là Bạch Long Vương chủ động đi tìm.
Đối với Bạch Long Vương mà nói, số tiền mà ông ta kiếm được trước đó đã đủ ông ta tiêu xài suốt mấy đời, sở dĩ Bạch Long Vương vẫn đồng ý hợp tác với những gia tộc này, đơn giản chỉ vì bốn chữ: Không chê tiền nhiều.
Tiền đến thì có người nào chê chứ?
Tất nhiên phải là càng nhiều càng tốt.
Nhưng mà điều kiện đầu tiên, cũng là điều kiện quan trọng nhất là phải còn mạng xài, giờ ông mà đắc tội Vân Thiên Thần Quân, thì có kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng có ích lợi gì đâu?
Bành Quốc Hào thấy Bạch Long Vương đột nhiên phản bác lại cũng có chút chột dạ, vừa rồi ông ta thật sự là quá gấp gáp, nhất thời không nhịn được mới nói ra lời mạo phạm Bạch Long Vương.
Bây giờ suy nghĩ lại mới thấy.
Ông ta không đắc tội nổi Uông Đào, đồng thời cũng không đắc tội nổi Bạch Long Vương đâu!
"Bành Quốc Hào, tôi tốt bụng khuyên ông một câu, chuyện không nên quản thì đừng quản, nếu vì nhỏ mà mất lớn sẽ hối hận không kịp."
Bạch Long Vương hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Lục Vân, trong hai mắt xẹt qua một tia cung kính, nhưng không có biểu hiện quá nhiều, ông chỉ hơi gật đầu rồi lui ra ngoài.
Nếu Thần Quân điện hạ không muốn để lộ thân phận thì ông ta cũng không tiện quỳ lạy gì, chỉ cần truyền đạt ý tôn kính cho hắn hiểu là được.
Bành Quốc Hào lâm vào trầm tư.
Câu vừa rồi Bạch Long Vương nói trước khi rời đi có ý gì?
Vì nhỏ mất lớn, hối hận không kịp.
Chẳng lẽ ông ta đang nhắc nhở mình, không nên vì lấy lòng Uông Đào mà đắc tội Lục Vân? Chẳng lẽ bối cảnh sau lưng thanh niên tên Lục Vân này còn khủng bố hơn cả Uông Đào sao?
Bành Quốc Hào đoán không ra.
Lúc này, quản lý nhà hàng ở bên cạnh ông ta thấp giọng nói: "Ông chủ, người tên Lục Vân này là người đàn ông của Lạc tiên tử."
Người đàn ông của Lạc tiên tử?
Bành Quốc Hào càng thêm rối rắm.
Nếu Lục Vân chỉ là người đàn ông của Lạc tiên tử thì cùng lắm chỗ dựa của hắn chỉ là nhà họ Doãn, thực lực không chênh lệch mấy với nhà họ Uông. Vậy thì tại sao ông ta lại cảnh cáo mình đừng vì nhỏ để mất lớn?
Chỉ khi bối cảnh sau lưng của Lục Vân còn lớn hơn cả nhà họ Uông, mới có thể giải thích được lời nói vừa rồi của Bạch Long Vương.
Đột nhiên.
Bành Quốc Hào nhận ra một vấn đề.
Một nữ thần vừa có tài vừa có sắc như Lạc tiên tử sẽ coi trọng điểm nào trên người Lục Vân, chẳng lẽ cô sẽ để mắt đến hắn chỉ vì hắn có vẻ ngoài ưa nhìn?
Chắc chắn phải có nguyên nhân gì khác!
Trước đó tất cả mọi người, bất kể là Đoạn Bằng hay là Uông Đào đều đang tự hỏi chỗ dựa của Lục Vân là ai, không hề có người nào có suy nghĩ ngược lại, với sự điên cuồng của Lục Vân bày ra, có lẽ là căn bản hắn không cần bất kỳ chỗ dựa nào.
Đúng hơn là chỉ cần một mình hắn đã đủ lo liệu tất cả.
Sau khi được Bạch Long Vương nhắc nhở, Bành Quốc Hào là người đầu tiên nghĩ theo hướng này, cả người nhất thời toát một lớp mồ hôi lạnh.
Ông ta là người làm ăn, chắc chắn suy nghĩ của ông ta càng kinh tế hơn nhiều so với Uông Đào và Đoạn Bằng.
Cẩn thận đánh giá Lục Vân, lông mày ngay ngắn, ánh mắt sáng rực, đây rõ ràng là loại tự tin khắc sâu trong xương cốt, tuyệt đối không phải là loại kiêu ngạo do có được chỗ dựa vững chắc.
Bành Quốc Hào suy nghĩ hồi lâu, sau đó dùng sắc mặt bình tĩnh tiến lên nói: "Ngài Lục tiên sinh, cậu Uông, thật ra hai người không cần tức giận như vậy đâu, có mâu thuẫn gì, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ giải quyết mà.”
Ông ta không đoán ra thân phận Vân Thiên Thần Quân của Lục Vân, bởi vì căn bản là ông ta không dám nghĩ theo hướng đó, ông ta chỉ đoán ra thân phận của Lục Vân không hề đơn giản như vẻ bên ngoài.
Vì vậy, Bành Quốc Hào chỉ có thể cố gắng lựa lời, hy vọng không xúc phạm đến bên nào cả.
Ai ngờ lời ông ta nói vừa ra khỏi miệng, Uông Đào đã giận dữ đáp: "Từ từ giải quyết cái mẹ gì! Bành Quốc Hào, đây là cái kết quả hài lòng mà ông muốn cho tôi thấy đấy sao?”
Uông Đào từ nhỏ đến lớn, chưa từng gặp phải ủy khuất như vậy, làm sao có thể bình tĩnh ngồi xuống thương lượng được?
Hôm nay hắn ta nhất định phải làm thịt hai người này!
Không, là ba người mới đúng!
Còn cả con khốn kia nữa!
Trên trán Bành Quốc Hào đầy mồ hôi, ông ta chưa từng gặp phải chuyện khó giải quyết như vậy, trong lòng không ngừng khóc lóc than thở!
May mắn thay, ngay lúc này.
Lục Vân đột nhiên mở miệng nói: "Cậu Uông, người đánh các cậu là tôi và Diệp Vô Địch, cậu cần gì phải làm khó ông chủ nhà hàng như vậy chứ? Làm sao, bình thường hống hách quen thói, hiện tại đá nhằm tấm sắt thì tìm chỗ trút giận sao?”
Nghe vậy, Bành Quốc Hào gần như bật khóc vì cảm kích.
Vẫn là ngài Lục đây còn lý trí!
Trong lòng ông ta càng thêm chắc chắn, người thanh niên tên Lục Vân này đúng là không phải hạng người tầm thường, có lẽ thật sự giống như Bạch Long Vương ám chỉ, bối cảnh sau lưng hắn còn khủng bố hơn cả nhà họ Uông.
Nhưng mà sau khi Uông Đào nghe được lời này, lửa giận càng bốc cao thêm mấy thước, tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Vân: "Tấm sắt? Anh đúng là biết dán vàng lên mặt mình, rất nhanh thôi tôi sẽ cho anh biết như thế nào là sống không bằng chết!”
Theo hắn ta thấy, Lục Vân không phải tấm sắt gì cả, cùng lắm chỉ là một kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Chỉ cần người nhà họ Uông vừa đến, hắn sẽ biết mùi vị cái chết đáng sợ như thế nào.
Lục Vân thấy hắn ta lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoại, thì chẳng những không ngăn cản mà ngược lại còn cười cười nói: "Cậu Uông này, nếu không thì tôi cho cậu một đề nghị.
Nghe nói cậu có một người anh trai tên là Uông Húc, từng là thiên tài của học viện võ đạo kinh thành, không bằng bây giờ cậu cứ gọi anh ta tới cho tôi thỉnh giáo một chút đi, được không?”
Chương 329 Có chút mâu thuẫn, thế thôi
“Tự tìm đường chết!”
Uông Đào còn ước gì hắn nói thế, nhìn bộ dáng heo chết không sợ nước sôi của Lục Vân mà kiêu ngạo gọi điện thoại cho anh trai Uông Húc để kể lại đại khái sự việc.
"Chờ đó."
Uông Húc chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu rồi tắt máy.
Cho dù cách chiếc điện thoại người ta cũng có thể nghe ra, giọng nói của anh ta đã lạnh như băng.
Uông Đào bỏ điện thoại vào túi, sau đó kéo chiếc ghế bên cạnh ra để ngồi chờ.
Vẻ mặt huênh hoang cười đểu.
Thầm nghĩ, đến lúc hắn ta đứng lên lần nữa sẽ là lúc Lục Vân chết đi.
"Ngài Lục, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lúc này, bỗng nhiên có mấy bóng người đi vào, mấy bóng người này chính là đám người Long Thuyên, Long Xuyên, Long Tế, cùng với Long Diệc Tuyết.
Họ vừa mới ở dưới lên nên không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Khi thấy Lục Vân đi theo Diệp Vô Địch ra ngoài, họ cũng không nghĩ gì nhiều.
Thẳng đến khi nhìn thấy Bạch Long Vương khí thế bừng bừng tiến thẳng vào nhà hàng, khí thế khủng bố kia làm cả nhà hàng đều thầm khinh hãi trong lòng.
Cho nên mấy người Long Thuyên mới quyết định lên xem một chút.
Lúc này mới lên tới nơi.
Quả nhiên Lục Vân ở chỗ này.
Ngoại trừ Lục Vân ra, còn có ông chủ nhà hàng Bành Quốc Hào, cùng với Đoạn Bằng lúc trước vừa mới gây gỗ với bọn họ cũng đang ở đây.
Điều này chứng tỏ động tĩnh vừa rồi có liên quan đến Lục Vân.
Chỉ là không biết vì cái gì, Bạch Long Vương vừa tạo ra động tĩnh lớn như vậy lại không có mặt ở đây.
Chờ đã...
Người đàn ông ngồi trên ghế là ai?
Uông Đào?
Nhưng nhìn không giống lắm, rõ ràng Uông Đào xấu hơn người này nhiều.
Nhìn kỹ lại lần nữa, thì ra là Uông Đào với khuôn mặt bị đánh sưng vù.
Người nhà họ Long lập tức nhận ra chuyện đang xảy ra.
Chẳng lẽ Uông Đào bị Lục Vân đánh?
Lục Vân trả lời, vừa lúc chứng thực suy nghĩ của bọn họ: "Không có gì, chỉ là tôi vừa xảy ra chút mâu thuẫn với người nhà họ Uông thôi.”
Thật sự là vậy?
Câu trả lời của Lục Vân lập tức làm cho mồ hôi lạnh trên người đám người Long Thuyên thi nhau lăn xuống.
Người này là Uông Đào, là người nổi tiếng giàu nhất kinh thành đó, đánh hắn ta thành thế này rồi... ừm, tuy bộ dáng này trông đỡ hơn bình thường một chút, nhưng mà như vậy cũng không thể làm như không có việc gì xảy ra được.
Hắn thật sự cho rằng có Lạc tiên tử làm chỗ dựa thì có thể tuỳ ý muốn làm gì thì làm sao?
Ý nghĩ của mấy người Long Thuyên cũng giống như đám người Uông Đào.
Sắc mặt Long Tế đột nhiên biến đổi nói: "Hồ đồ rồi ngài Lục à, chúng tôi biết bối cảnh của ngài rất cường hãn, nhưng mà bối cảnh của cậu Uông đây còn hơn như vậy nữa, ngài thật sự không nên đánh hắn ta như vậy!”
"Thật ra..."
Diệp Vô Địch muốn nói người đánh là cậu ta, loại rác rưởi như Uông Đào, vẫn chưa đủ tư cách khiến anh rể ra tay đâu.
Chỉ là vừa định mở miệng đã bị Lục Vân phất tay cắt đứt.
Mấy chuyện như thế này không cần phải giải thích nhiều, là Lục Vân dung túng cho Diệp Vô Địch ra tay, vì thế cũng không khác gì tự hắn ra tay.
Ai bảo chúng ta là một gia đình làm gì!
Lục Vân rất bình tĩnh.
Nhưng Long Tế bên kia lại đã bắt đầu nhũn chân rồi, lặng lẽ kéo Long Xuyên ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Anh à, chuyện này không ổn đâu, nhà họ Uông này không thể nào đắc tội được đâu!”
Rõ ràng là ông ta đang lo lắng, lửa giận của Uông gia sẽ lan đến nhà họ Long gia của bọn họ.
"Anh hiểu ý em, nhưng mà chuyện này chúng ta phải thương lượng lại với ba."
Biểu cảm của Long Xuyên cũng không kém phần nghiêm túc, đến Long Tế còn có thể nghĩ tới thì làm sao ông ấy có thể không nhìn ra được.
Hai anh em cũng nhanh chóng gọi Long Thuyên ra ngoài.
Nghe xong ý tứ của bọn họ, sắc mặt Long Thuyên đột nhiên tối sầm, khiển trách: "Hai đứa là đồ vô ơn sao, đừng quên, là ngài Lục đây đã cứu mạng ba, hiện tại mấy đứa nói như vậy là có ý gì?”
Long Tế vội vàng giải thích: "Ba, ba đừng vội mắng, ý của chúng con không phải là muốn trở mặt với ngài Lục mà ý chúng con chỉ là, tạm thời đừng lại gần ngài ấy quá."
Lục Vân có Lạc tiên tử làm chỗ dựa, bọn họ nào dám dễ dàng trở mặt, chỉ là muốn làm bộ cho người của nhà họ Uông xem, chứng tỏ chuyện này không hề liên quan gì tới nhà họ Long.
Long Thuyên cau mày.
Long Xuyên tranh thủ chen vào khuyên nhủ: "Ba, em ấy nói cũng có lý, cho dù ba không suy nghĩ vì bản thân thì cũng nên vì suy nghĩ vì cả nhà họ Long của chúng ta chứ!
Không thể lấy tính mạng của nhiều người nhà chúng ta đi theo ngài Lục làm xằng làm bậy”
Những gì ông nói cũng không phải là cố tình nói quá lên.
Trước kia đối thủ của bọn họ là nhà họ Đàm, nếu thua thì cùng lắm chỉ là ngậm ngùi rời khỏi sân, rời khỏi kinh thành, đâu tới nỗi người sống kẻ chết.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Nhưng với nhà họ Uông thì khác.
Uông lão gia tử Uông Nguyên là đại hộ pháp của Vũ Minh kinh thành, đắc tội với ông ta tuyệt đối sẽ không có quả ngọt để ăn.
Bởi vì không ai biết được sau này Uông Nguyên có lợi dụng quyền lực trong tay, thầm chụp tội gì đó cho người nhà họ Long hay không, một khi bị ông ta đưa vào nhà tù rồi thì không phải sẽ trở thành cừu non mặc cho ông ta chém giết sao?
Đây mới là chuyện mà hai người Long Xuyên Long Tế lo lắng nhất.
Thật ra thì kẻ ác không đáng sợ, cái đáng sợ thật sự là người bảo vệ trật tự bắt đầu giương cao thanh kiếm chính nghĩa, lấy danh nghĩa trừ hại cho dân để làm ra chuyện ác.
Cái đó mới là chuyện đáng làm người ta kinh sợ nhất.
Long Thuyên bảy ra vẻ mặt nghiêm túc, im lặng một lát mới nói: “Chuyện này không cần nhắc nữa, trong lòng ba tự biết cân nhắc.”
Ba người lại trở về phòng tiệc, trong lòng người nào cũng có chút áp lực.
Làm sao có thể Lục Vân không để ý tới mấy hành động nhỏ của bọn họ, chỉ là hắn không thèm để ý tới, dù bọn họ có nghĩ như thế nào cũng không ảnh hưởng gì.
Hôm nay rõ ràng Lục Vân muốn làm lớn chuyện.
Ngược lại là Long Diệc Tuyết, cô ta dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Long Thuyên, hỏi: "Ông nội, vừa rồi các ông ra ngoài thì thầm gì đó?”
Long Đồng lắc đầu: "Không có gì, nhìn xem ngài Lục sẽ xử lý chuyện này như thế nào đi.”
Sau đó lại bắt đầu hồi hộp chờ đợi.
Cuối cùng bên ngoài cũng vang lên từng đợt tiếng bước chân nặng nề.
Cộp cộp!
Cộp cộp!
Cộp cộp!
Mỗi một bước đều giống như giẫm lên trái tim mọi người, bọn họ biết, nhân vật cấp thiên tài của nhà họ Uông, Uông Húc, đã tới.
Tất cả mọi người vô cùng tự giác nhường ra một đường đi, từ đó lộ ra bóng dáng Uông Húc.
Đó là một thanh niên ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mày kiếm, mắt sáng, sống mũi thẳng tắp, giữa hai hàng lông mày vô tình toát ra vẻ ngạo nghễ, đen so sánh diện mạo của Uông Đào không khác gì, một bên là trời một bên là đất.
Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài cùng với khí chất này, chắc chắn sẽ không có người nào tưởng tượng được, thanh niên này lại là anh em ruột của kẻ nổi tiếng xấu xí nhất kinh thành.
Bình luận facebook