-
Chương 337 Trận chiến chính thức bắt đầu
Suy cho cùng, Học viện võ đạo kinh thành là cung điện dành giành cho tu võ giả, lập rất nhiều võ quán, giống như lớp học ở các trường học bình thường.
Những võ quán này đặc biệt sử dụng để các học viên học hỏi lẫn nhau.
Chỉ bằng cách không ngừng học hỏi lẫn nhau, chúng mới có động lực để tiến về phía trước.
Võ quán lớn nhất có kích thước tương đương một nhà thi đấu bóng rổ, khu vực xung quanh được bao phủ bởi những chiếc ghế được bố trí hợp lý.
Võ quán này, thường chỉ đông người khi thi tốt nghiệp.
Nhưng hôm nay.
Không phải là kỳ thi tốt nghiệp.
Nhưng nó vẫn đông đúc lạ thường.
Đông đến không còn chỗ ngồi!
Cũng vì không còn chỗ ngồi cho nên có một đám đông dày đặc đứng sau hàng ghế cuối cùng.
Không khí ồn ào huyên náo.
Đông tới mức người nào cũng phải đứng sát vào nhau, vai chạm vai.
Vì hôm nay là một ngày bất thường.
Hôm nay là ngày Vương Húc, một võ giả cấp thiên tài có hẹn đấu với người đàn ông của Lạc Tiên tử.
Tất cả mọi người đều đang mong đợi xem người đàn ông bí ẩn đó trông như thế nào, thân phận ra sao, thực lực ra sao.
Hình ảnh Lục Vân cõng Lạc Tiên tử đã được lan truyền trên diễn đàn của học viện, chuyện diễn ra quá nhanh, nên những bức ảnh đó chỉ chụp được bóng lưng của Lục Vân và Lạc Tiên tử ở trên lưng hắn
Hôm nay.
Bộ mặt thật của người đàn ông này cuối cùng cũng lộ diện.
Có thể tưởng tượng được tâm trạng của mọi người phấn khích như thế nào.
Từ đó cũng có thể thấy Lạc Tiên tử được giới võ tu kinh thành chú ý đến mức nào.
Hơn nữa.
Cảnh tượng ngày hôm nay đã là kết quả của sự kiểm soát cấp cao của học viện, bên ngoài còn có rất nhiều người muốn vào xem nhưng đã bị chặn lại ở ngoài cổng học viện.
Kể cả người của nhà họ Long.
Họ thậm chí còn không đủ tư cách để vào xem.
Chỉ có Long Diệc Tuyết nhận được giấy báo nhập học do Đinh Văn Hoành gửi, nên cô mới thành công bước vào học viện, đến võ quán này chờ cuộc thi bắt đầu.
Nhưng cô cũng chỉ có thể nhón chân đứng ở phía sau vì có quá nhiều người.
Một lãnh đạo của học viện đọc lá thư cam kết của hai bên, chứng minh họ tự nguyện ký giấy chứng nhận sinh tử, dù kết quả cuối cùng là sống hay chết thì cũng không bên nào phải chịu trách nhiệm.
Rất nhiều lãnh đạo Học viện võ đạo kinh thành đảm nhiệm các chức vụ trong Vũ Minh nên văn bản đọc ra đều có thẩm quyền nhất định.
Khi nghe tin họ đã ký giấy chứng nhận sinh tử thì đám đông lập tức bùng nổ.
Bọn họ đã sớm nghe nói đây là trận đấu bằng cả sinh mangh, nhưng đến thời khắc này bọn họ vẫn không khỏi hưng phấn.
Không biết tại sao hai người này lại gây ra trận chiến này nữa.
Chẳng lẽ là vì Lạc Tiên tử?
Bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, lúc này ở trung tâm võ đài đã xuất hiện một bóng người, lông mày hình kiếm, mắt sáng kiêu căng, chính là thiên tài nhà họ Uông, Uông Húc.
Khi Uông Húc xuất hiện trên võ đài, sự mong đợi của đám đông xung quanh đã tăng lên không ngừng.
Bởi vì tiếp theo, người đàn ông của Lạc tiên tử, bóng lưng của chàng trai trẻ bí ẩn được lan truyền, cũng sẽ sớm xuất hiện.
"Đây rồi, là hắn, đúng rồi!"
"Bá đạo tổng tài trên mạng!"
Những sinh viên đã nhìn thấy khuôn mặt của Lục Vân đang kêu lên, theo tiếng hét của bọn họ, một thanh niên tầm hai mươi tuổi chậm rãi đi về phía đối diện của Uông Húc.
Đồng tử của mọi người đột nhiên co rút lại.
Tại sao lại trẻ như vậy?
Nhiều người có mặt thực sự đã nhìn thấy bóng lưng của Lục Vân, nhận ra hắn chỉ là một chàng trai trẻ, nhưng họ không ngờ rằng hắn lại trẻ như vậy.
Uông Húc hai mươi bảy tuổi, gần bước sang hai mươi tám tuổi, dung mạo đã bắt đầu ra dáng đàn ông trưởng thành, tuy kiêu ngạo nhưng cũng không thiếu sự kiên định.
Lục Vân so với anh ta, hiển nhiên non nớt hơn rất nhiều.
Lần đầu tiên nghe nói thanh niên này dám hẹn Uông Húc đánh nhau, bọn họ còn tưởng rằng hắn cũng cùng tuổi với Uông Húc, hoặc trẻ nhất không dưới hai mươi lăm tuổi.
Ai ngờ sự thật lại nằm ngoài sự mong đợi của mọi người.
"Có lẽ chỉ vì còn trẻ nên háo thắng, thiếu suy nghĩ, không biết sợ hãi!" Có người nói như thế.
Những người bên cạnh nghe vậy, cảm thấy quả thực cũng có lý, bởi vì chỉ có thanh niên cường tráng mới dám đi khiêu chiến với thiên tài Uông Húc, thậm chí còn dám ký vào giấy chứng nhận sinh tử, cái này rõ ràng là đi tìm cái chết mà.
Vậy mà Lạc tiên tử cũng không ngăn cản hắn.
Giờ mới để ý.
Tại sao dịp quan trọng như vậy mà Lạc Ly lại không tới?
Mọi người đã đưa mắt tìm kiếm Lạc tiên tử vô số lần nhưng vẫn không hề tìm thấy cô đâu.
Tuy ở đây có rất nhiều người, có thể nếu đổi thành người khác vào thì rất có thể sẽ lẫn hẳn vào đám đông, nhưng Lạc tiên tử thì không thể nào, cô ấy rực rỡ như vậy, nếu có đến thì không thể nào không có người chú ý tới được.
Thực sự kì quái.
Phải chăng vì cô yêu chưa đủ sâu đậm nên không quan tâm đến sự sống chết của chàng trai này?
Rất có thể là vậy.
Bọn đàn ông không biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tại thời điểm này.
Trung tâm của võ đấu.
Uông Húc nhìn hai tay trống không của Lục Vân, hỏi: "Vũ khí của anh đâu?"
Vì là ván cờ sinh tử nên hai bên đều phải phát huy 100% sức chiến đấu. Vũ khí, ám khí, đan dược... Gì cũng được miễn là có thể nâng cao sức chiến đấu của họ thì đều có thể được sử dụng tất cả mọi thứ.
Uông Húc mang đến một viên thuốc có thể tạm thời nâng cao tu vi của mình, nhưng mà giờ anh ta không uống.
Bởi vì không cần thiết.
Anh ta nghĩ đây chỉ là một trò chơi mà anh có thể đơn phương nghiền áp đối phương.
Về phần thanh kiếm trong tay anh ta cũng là tiện tay cầm theo, thấy Lục Vân không mang theo gì thì không khỏi tò mò hỏi.
Lục Vân lắc đầu nói: "Tôi quen dùng tay không đánh nhau rồi."
Đương nhiên Lục Vân cũng có vũ khí, hơn nữa còn là một thanh tuyệt thế kiếm, năm năm trước lão đạo sĩ đã đưa cho hắn. Lần đầu tiên hắn sử dụng là khi bước vào chiến trường ở biên cương.
Tuy nhiên, Lục Vân rất hiếm khi sử dụng nó.
Không phải là không giỏi dùng, mà chỉ thích giấu đi làm đồ chơi.
Uông Húc nheo mắt thành hình vòng cung, trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên rút ra một mảnh vải trên người, quấn thanh kiếm lại buộc ở sau lưng, hừ lạnh một tiếng: "Tôi không cần dùng kiếm để đối phó với anh."
Anh ta thực sự tự tin.
Lục Vân không sử dụng vũ khí anh ta cũng không thèm sử dụng, nhưng nếu sau này anh ta phát hiện Lục Vân sử dụng ám khí, anh ta có thể lập tức xé rách tấm vải lụa một kiếm giết chết Lục Vân.
Lục Vân cười nói: "Uông Húc, anh không chỉ có tự tin, thậm chí còn có chút điên cuồng, nhưng mà… tôi thích."
Lời nói vừa rơi xuống.
Hai chân của Lục Vân nhún mạnh, sau đó giống như một quả đạn đại bác, lao về phía Uông Húc bằng một đòn công kích cực kỳ hung hãn, một quyền đánh ra, lực lượng điên cuồng dâng trào.
Trận chiến đã chính thức bắt đầu!
Những võ quán này đặc biệt sử dụng để các học viên học hỏi lẫn nhau.
Chỉ bằng cách không ngừng học hỏi lẫn nhau, chúng mới có động lực để tiến về phía trước.
Võ quán lớn nhất có kích thước tương đương một nhà thi đấu bóng rổ, khu vực xung quanh được bao phủ bởi những chiếc ghế được bố trí hợp lý.
Võ quán này, thường chỉ đông người khi thi tốt nghiệp.
Nhưng hôm nay.
Không phải là kỳ thi tốt nghiệp.
Nhưng nó vẫn đông đúc lạ thường.
Đông đến không còn chỗ ngồi!
Cũng vì không còn chỗ ngồi cho nên có một đám đông dày đặc đứng sau hàng ghế cuối cùng.
Không khí ồn ào huyên náo.
Đông tới mức người nào cũng phải đứng sát vào nhau, vai chạm vai.
Vì hôm nay là một ngày bất thường.
Hôm nay là ngày Vương Húc, một võ giả cấp thiên tài có hẹn đấu với người đàn ông của Lạc Tiên tử.
Tất cả mọi người đều đang mong đợi xem người đàn ông bí ẩn đó trông như thế nào, thân phận ra sao, thực lực ra sao.
Hình ảnh Lục Vân cõng Lạc Tiên tử đã được lan truyền trên diễn đàn của học viện, chuyện diễn ra quá nhanh, nên những bức ảnh đó chỉ chụp được bóng lưng của Lục Vân và Lạc Tiên tử ở trên lưng hắn
Hôm nay.
Bộ mặt thật của người đàn ông này cuối cùng cũng lộ diện.
Có thể tưởng tượng được tâm trạng của mọi người phấn khích như thế nào.
Từ đó cũng có thể thấy Lạc Tiên tử được giới võ tu kinh thành chú ý đến mức nào.
Hơn nữa.
Cảnh tượng ngày hôm nay đã là kết quả của sự kiểm soát cấp cao của học viện, bên ngoài còn có rất nhiều người muốn vào xem nhưng đã bị chặn lại ở ngoài cổng học viện.
Kể cả người của nhà họ Long.
Họ thậm chí còn không đủ tư cách để vào xem.
Chỉ có Long Diệc Tuyết nhận được giấy báo nhập học do Đinh Văn Hoành gửi, nên cô mới thành công bước vào học viện, đến võ quán này chờ cuộc thi bắt đầu.
Nhưng cô cũng chỉ có thể nhón chân đứng ở phía sau vì có quá nhiều người.
Một lãnh đạo của học viện đọc lá thư cam kết của hai bên, chứng minh họ tự nguyện ký giấy chứng nhận sinh tử, dù kết quả cuối cùng là sống hay chết thì cũng không bên nào phải chịu trách nhiệm.
Rất nhiều lãnh đạo Học viện võ đạo kinh thành đảm nhiệm các chức vụ trong Vũ Minh nên văn bản đọc ra đều có thẩm quyền nhất định.
Khi nghe tin họ đã ký giấy chứng nhận sinh tử thì đám đông lập tức bùng nổ.
Bọn họ đã sớm nghe nói đây là trận đấu bằng cả sinh mangh, nhưng đến thời khắc này bọn họ vẫn không khỏi hưng phấn.
Không biết tại sao hai người này lại gây ra trận chiến này nữa.
Chẳng lẽ là vì Lạc Tiên tử?
Bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, lúc này ở trung tâm võ đài đã xuất hiện một bóng người, lông mày hình kiếm, mắt sáng kiêu căng, chính là thiên tài nhà họ Uông, Uông Húc.
Khi Uông Húc xuất hiện trên võ đài, sự mong đợi của đám đông xung quanh đã tăng lên không ngừng.
Bởi vì tiếp theo, người đàn ông của Lạc tiên tử, bóng lưng của chàng trai trẻ bí ẩn được lan truyền, cũng sẽ sớm xuất hiện.
"Đây rồi, là hắn, đúng rồi!"
"Bá đạo tổng tài trên mạng!"
Những sinh viên đã nhìn thấy khuôn mặt của Lục Vân đang kêu lên, theo tiếng hét của bọn họ, một thanh niên tầm hai mươi tuổi chậm rãi đi về phía đối diện của Uông Húc.
Đồng tử của mọi người đột nhiên co rút lại.
Tại sao lại trẻ như vậy?
Nhiều người có mặt thực sự đã nhìn thấy bóng lưng của Lục Vân, nhận ra hắn chỉ là một chàng trai trẻ, nhưng họ không ngờ rằng hắn lại trẻ như vậy.
Uông Húc hai mươi bảy tuổi, gần bước sang hai mươi tám tuổi, dung mạo đã bắt đầu ra dáng đàn ông trưởng thành, tuy kiêu ngạo nhưng cũng không thiếu sự kiên định.
Lục Vân so với anh ta, hiển nhiên non nớt hơn rất nhiều.
Lần đầu tiên nghe nói thanh niên này dám hẹn Uông Húc đánh nhau, bọn họ còn tưởng rằng hắn cũng cùng tuổi với Uông Húc, hoặc trẻ nhất không dưới hai mươi lăm tuổi.
Ai ngờ sự thật lại nằm ngoài sự mong đợi của mọi người.
"Có lẽ chỉ vì còn trẻ nên háo thắng, thiếu suy nghĩ, không biết sợ hãi!" Có người nói như thế.
Những người bên cạnh nghe vậy, cảm thấy quả thực cũng có lý, bởi vì chỉ có thanh niên cường tráng mới dám đi khiêu chiến với thiên tài Uông Húc, thậm chí còn dám ký vào giấy chứng nhận sinh tử, cái này rõ ràng là đi tìm cái chết mà.
Vậy mà Lạc tiên tử cũng không ngăn cản hắn.
Giờ mới để ý.
Tại sao dịp quan trọng như vậy mà Lạc Ly lại không tới?
Mọi người đã đưa mắt tìm kiếm Lạc tiên tử vô số lần nhưng vẫn không hề tìm thấy cô đâu.
Tuy ở đây có rất nhiều người, có thể nếu đổi thành người khác vào thì rất có thể sẽ lẫn hẳn vào đám đông, nhưng Lạc tiên tử thì không thể nào, cô ấy rực rỡ như vậy, nếu có đến thì không thể nào không có người chú ý tới được.
Thực sự kì quái.
Phải chăng vì cô yêu chưa đủ sâu đậm nên không quan tâm đến sự sống chết của chàng trai này?
Rất có thể là vậy.
Bọn đàn ông không biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tại thời điểm này.
Trung tâm của võ đấu.
Uông Húc nhìn hai tay trống không của Lục Vân, hỏi: "Vũ khí của anh đâu?"
Vì là ván cờ sinh tử nên hai bên đều phải phát huy 100% sức chiến đấu. Vũ khí, ám khí, đan dược... Gì cũng được miễn là có thể nâng cao sức chiến đấu của họ thì đều có thể được sử dụng tất cả mọi thứ.
Uông Húc mang đến một viên thuốc có thể tạm thời nâng cao tu vi của mình, nhưng mà giờ anh ta không uống.
Bởi vì không cần thiết.
Anh ta nghĩ đây chỉ là một trò chơi mà anh có thể đơn phương nghiền áp đối phương.
Về phần thanh kiếm trong tay anh ta cũng là tiện tay cầm theo, thấy Lục Vân không mang theo gì thì không khỏi tò mò hỏi.
Lục Vân lắc đầu nói: "Tôi quen dùng tay không đánh nhau rồi."
Đương nhiên Lục Vân cũng có vũ khí, hơn nữa còn là một thanh tuyệt thế kiếm, năm năm trước lão đạo sĩ đã đưa cho hắn. Lần đầu tiên hắn sử dụng là khi bước vào chiến trường ở biên cương.
Tuy nhiên, Lục Vân rất hiếm khi sử dụng nó.
Không phải là không giỏi dùng, mà chỉ thích giấu đi làm đồ chơi.
Uông Húc nheo mắt thành hình vòng cung, trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên rút ra một mảnh vải trên người, quấn thanh kiếm lại buộc ở sau lưng, hừ lạnh một tiếng: "Tôi không cần dùng kiếm để đối phó với anh."
Anh ta thực sự tự tin.
Lục Vân không sử dụng vũ khí anh ta cũng không thèm sử dụng, nhưng nếu sau này anh ta phát hiện Lục Vân sử dụng ám khí, anh ta có thể lập tức xé rách tấm vải lụa một kiếm giết chết Lục Vân.
Lục Vân cười nói: "Uông Húc, anh không chỉ có tự tin, thậm chí còn có chút điên cuồng, nhưng mà… tôi thích."
Lời nói vừa rơi xuống.
Hai chân của Lục Vân nhún mạnh, sau đó giống như một quả đạn đại bác, lao về phía Uông Húc bằng một đòn công kích cực kỳ hung hãn, một quyền đánh ra, lực lượng điên cuồng dâng trào.
Trận chiến đã chính thức bắt đầu!
Bình luận facebook