• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (1 Viewer)

  • Chương 340-341

Chương 340 Tuổi trẻ không thành danh, uổng công là cuồng kiêu

(nghĩa từ cuồng kiêu nó cứ rộng sao á, có thể là người điên cuồng, ngông nghênh, cũng có thể là người kiêu hãnh đứng trên cao đồ á, kiểu người có tài, người đứng trên cao có chí lớn á)

Thanh lợi kiếm được nhà họ Uông coi là bảo bối, trong mắt Lục Vân lại mỏng manh như một tờ giấy, chỉ cần hắn muốn phá vỡ nó chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng Lục Vân không làm như vậy.

Làm vậy quá lộ liễu.

Cho nên hắn chỉ búng ngón tay, thanh kiếm ‘ong’ lên một tiếng, lưỡi kiếm liên tục run rẩy một trận, lực rung động đó chạy thẳng về phía chuôi kiếm, khiến cho bàn tay đang cầm kiếm của Vương Húc cảm thấy một trận tê dại như có dòng điện chạy qua.

"Còn đánh nữa không?"

Lục Vân cười như không cười nhìn Vương Húc, hỏi.

Lúc này Vương Húc, một nhân vật cấp thiên tài của nhà họ Uông đang run lên từng đợt.

Anh ta không chấp nhận kết cục này!

Hay là mình sử dụng đan dược?

Nhưng nếu sau khi sử dụng đan dược vẫn không thể phá vỡ phòng ngự của Lục Vân thì làm sao?

Đến lúc đó, nói không chừng hắn sẽ bắt đầu nghi ngờ về những kiến thức về Hoá Cảnh mình được biết trước đó có thật sự đúng hay không.

Là người nào nói trong Hóa Cảnh, Hoành Luyện Tông sư là kẻ dễ bắt nạt nhất?

Anh ta có tu vi cao hơn Lục Vân ba cảnh giới nhưng cũng không cách nào làm hắn bị thương, hơn nữa đối phương còn tập trung vào phòng vệ chứ không hề tấn công, vậy rồi còn đánh đấm thế nào nữa?

Luận về sức chịu đựng và độ bền bỉ thì Hoành Luyện Tông sư là giỏi nhất trong số những Tông sư Hóa Cảnh, chỉ cần hắn cứ chậm rãi đánh như vậy, chắc chắn những tông sư cảnh bình thường sẽ bị mài mòn từng chút một bởi tốc độ hao tổn nội kình của bọn họ nhanh hơn Hoành Luyện Tông sư nhiều.

Một khi nội kình của đối phương bị hao tổn quá nhiều, không kịp thời khôi phục thì lúc này sẽ là cơ hội để Hoành Luyện Tông sư có thể dễ dàng phát động phản công.

Hiện tại Uông Húc đã hiểu, thì ra cái mà Lạc tiên tử nhìn trúng, không phải là tướng mạo của Lục Vân, mà là độ bền bỉ của hắn.

Thì ra các nữ thần võ tu thích loại này.

Giờ thì anh ta hiểu rồi!

Uông Húc cũng lười đánh nữa, anh ta lạnh lùng nhìn Lục Vân nói: "Tuy rằng rất khó chịu, nhưng anh đã thành công làm mới nhận thức của tôi đối với Hoành Luyện Tông sư, cho nên tôi thừa nhận, anh—— rất ưu tú!”

“Anh thừa nhận tôi ưu tú?"

Lục Vân cười cười, nhưng không tiếp tục nói nhiều về đề tài này, mà hắn chỉ chậm rãi đi tới trước mặt Uông Húc, nói: "Vậy thì, kết bạn không?”

“......”

Lục Vân tiếp tục nói: "Tuổi trẻ không thành danh, uổng công là cuồng kiêu, dù sao tôi cũng đang giẫm lên vai anh để đi lên, hẳn là cũng phải dành chút sự tôn trọng cho anh, anh muốn kết bạn cũng được.”

Câu này của Lục Vân đơn giản là để nói cho khán giả ở đây biết, hắn hẹn giao đấu với Uông Húc là bởi vì anh ta nổi tiếng.

Mà cách thức ‘thành danh’ tốt nhất chính là giẫm lên vai thiên tài để xuất hiện.

"Kết bạn thì không cần, nhưng mà anh rất thú vị đó, tôi sẽ nhớ kỹ anh, Lục Vân."

Uông Húc nhìn Lục Vân thật sâu, sau đó xách kiếm của mình rời khỏi khu vực sàn đấu.

Lục Vân cũng không cảm thấy gì cả.

Sau khi Uông Húc rời đi, Lục Vân vẫn đứng lại tại chỗ, vẻ mặt đắc ý dạt dào giơ tay lên vẫy tay với khán giả xung quanh, hắn lớn tiếng nói: "Nhớ kỹ tên tôi, Hoành Luyện Tông sư – Lục Vân!”

“......”

Thật kiêu ngạo!

Nhìn hắn muốn đánh một trận quá!

Đáng tiếc là hắn có cái vỏ cứng quá, tới thiên tài Uông Húc cũng không thể làm gì được hắn, mà bọn họ lại không bằng Uông Húc cho nên cuối cùng chỉ có thể tức giận nghiến răng ken két, họ đánh không lại tên Lục Vân này, họ nhịn!

Vốn tưởng là một trận chiến sinh tử kịch liệt, ai ngờ kết quả cuối cùng lại là cái chưa ai từng nghĩ tới, hoà nhau.

Kết quả trận đấu làm mọi người nuối tiếc nhưng không ai có thể phủ nhận nó không phải là một trận đấu tuyệt vời.

Chỗ đặc sắc chính là, mọi người rốt cuộc cũng được nhìn thấy toàn bộ chiến lực của Uông Húc, nhất là một nhát kiếm kia, nó đã để lại ấn tượng hết sức sâu sắc trong lòng khán giả.

Còn một cái nữa, thanh niên thần bí chinh phục được Lạc tiên tử rốt cục cũng đã lộ ra bộ mặt thật.

Bề ngoài tuấn tú, sức lực lại bền bỉ.

Chỉ dựa vào hai điểm này thôi đã đủ biến hắn trở thành người cực kỳ hấp dẫn trong mắt các cô gái.

Mà sở dĩ nói kết quả khiến mọi người nuối tiếc là vì họ không được nhìn thấy hình ảnh máu tươi bắn tung tóe.

Sâu trong nội tâm con người, ít nhiều đều ẩn chứa yếu tố bạo lực, nhất là sau khi trở thành võ giả, bọn họ càng thêm khát cầu niềm kích thích, mà chuyện được chứng kiến các cuộc chiến sinh tử đã mang đến cho bọn họ một cảm giác kích thích khó mà hình dung được.

Nhưng ai ngờ được trận chiến sinh tử này lại không hề toé ra chút máu nào cho nên mọi người mới cảm thấy tiếc nuối.

Có điều, trận đấu đã chấm dứt, họ có tiếc nuối đến cỡ nào cũng vậy thôi.

Bên ngoài Võ Đấu Quán.

Uông Đào không cam lòng hỏi: "Anh, vì sao anh không tiếp tục đánh nữa? Người họ Lục kia cùng lắm chỉ là một Hoành Luyện Tông sư mà thôi, anh cứ tiếp tục chiến đấu là được rồi, dù sao trên người anh vẫn có nhiều đan dược mà. ”

“Hoành Luyện Tông sư mà thôi?”

Uông Húc hừ lạnh một tiếng: "Nếu chỉ là Hoành Luyện Tông sư bình thường mà thôi, thì tại sao Lục Vân có thể đỡ được một kiếm mạnh nhất của anh, đến giờ em vẫn cảm thấy hắn chỉ là một Hoành Luyện Tông sư bình thường thôi sao?”

Huống hồ.

“Nếu như đối phó với một Hóa Cảnh sơ kỳ mà anh vẫn phải sử dụng đến sức mạnh của đan dược thì danh tiếng thiên tài này anh không khác gì một chuyện cười cả!”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Tuy rằng Uông Húc cũng khó chịu nhưng anh ta có kiêu ngạo của mình, nếu dựa vào uống thuốc mới có thể giết chết Lục Vân thì thắng cũng không thoải mái.

Hơn nữa câu nói kia của Lục Vân thật sự đã kích động được anh ta.

Tuổi trẻ không thành danh, uổng công là cuồng kiêu!

Không phải bản thân Uông Húc cũng là người như vậy sao?

Cho nên cho dù không thể trở thành bạn bè với Lục Vân, nhưng Uông Húc nghĩ cả đời này mình sẽ không thể nào quên được cái tên này đâu.

Uông Đào oán hận nói: "Thật sự là khó chịu quá mà, nhất là khi nhớ lại cái vẻ mặt kiêu ngạo vừa rồi của Diệp Vô Địch, em chỉ hận không thể đè anh ta ra lột da rút gân tại đó! ”

Lúc trận đánh chấm dứt, Diệp Vô Địch dùng một vẻ mặt bỡn cợt đến nói với hắn ta: “Tôi đã sớm nói là anh rể tôi không chết được đâu, không chỉ không chết được, mà trong trận đấu vừa rồi anh rể tôi vẫn chưa phát huy được 1% thực lực nữa đấy.”

Chuyện này khiến Uông Đào tức giận cực kỳ, thế là sau đó hai người bọn họ lại lao vào cãi nhau kịch liệt như pháo nổ.

Vốn dĩ người bên cạnh định để yên cho hắn ta phát tiết bất mãn một chút, không hề quan tâm.

Nhưng nghe Uông Đào nói đến đây thì gương mặt Uông Húc đột nhiên lạnh lẽo, quát lên một tiếng: "Chuyện này dừng lại ở đây, nếu em còn dám gây sự nữa anh sẽ đánh gãy cái chân chó của em đấy! ”

Uông Đào co rụt cổ lại.

Đúng như người ta nói anh trai như cha. Trong suy nghĩ của Uông Đào, người anh trai uy nghiêm này còn đáng sợ hơn cha rất nhiều.

Trong khi đó.

Một lối ra khác của Võ Đấu Quán, vô số người dùng ánh mắt phức tạp nhìn theo Lục Vân.

Hôm nay người thanh niên này đã triệt để làm thay đổi nhận thức của bọn họ về Hoành Luyện Tông sư, thì ra một cái mai rùa cũng có thể tu luyện đến mức cứng rắn cỡ bức tường thành như thế này.

Thậm chí còn có không ít người bắn ánh mắt sùng bái về phía hắn.

Giống như sự xuất hiện của Lục Vân đã mở ra cho bọn họ một con đường hoàn toàn mới, làm sau này bọn họ có thể hùng hồn nói với người lớn trong nhà, xem đi, Hoành Luyện Tông sư cũng có thể lợi hại như vậy, con muốn đi theo con đường Hoành Luyện Tông sư.

Dù sao thì.

Hoành Luyện Tông sư cũng mang theo hai chữ "Tông sư", có đối đầu với võ giả dưới Hóa Cảnh vẫn có thể dư sức đánh đối thủ đo ván.

"Cậu Lục..."

Ngay khi Lục Vân đang tận tình hưởng thụ ánh mắt của người xung quanh thì Đinh Văn Hoành bỗng nhiên đi về phía hắn.
Chương 341 Thuê tôi làm giáo viên?

Đinh Văn Hoành tiêu sái bước đến trước mặt Lục Vân với nụ cười trên môi, trái ngược hoàn toàn với Đoạn Bằng đang bất mãn ở phía sau.

"Lục tiên sinh, tôi có một đề nghị, không biết cậu có thể cân nhắc không ?" Đinh Văn Hoành cười nói.

"Đinh tiên sinh, mời nói."

"Tôi muốn thuê cậu đến học viện chúng tôi dạy."

"Mời về tôi dạy?"

Lục Vân sửng sốt một lát.

Đinh Văn Hoành gật đầu, nói: "Đúng vậy, mời cậu đến học viện võ đạo kinh thành của chúng tôi giảng dạy, đây là cơ sở đào tạo nhân tài của Vũ Minh. Mục tiêu của chúng tôi là trăm hoa nở rộ. Hiện tại trên giảng đường vẫn còn trống một chỗ cho Hoành Luyện tông sư."

Trong lòng Lục Vân thầm suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Không phải Hoành Luyện tông sư bị các người gọi là Vương Bát* tông sư sao? Tại sao ông còn nguyện ý bỏ tài nguyên ra để mở một khóa học chứ?" ( *đồ con rùa, con rùa rụt cổ, nhát chết.)

"Ahh! Lục tiên sinh nói gì vậy, dù là Hoá Cảnh Tông Sư bình thường hay là Hoành Luyện tông sư, đều có thực lực của riêng mình, tôi nào dám khinh bỉ cơ chứ, không có chuyện như vậy đâu."

"Thật sao? Tôi không tin!"

Lục Vân lắc lắc đầu nói tiếp: "Tôi sợ đến lúc đó phụ huynh học sinh sẽ cho rằng tôi đang lừa gạt con cái của họ. Tới lúc đó họ lại cầm dao rượt tôi từ cổng đông sang cổng tây, vậy đây không phải là tôi đang tự chuốc khổ vào thân sao?"

"Không thể nào! Người bình thường làm sao có thể chém cậu được… khụ khụ, ngày xưa khắp thiên hạ người nào cũng thành kiến với Hoành Luyện tông sư. Nhưng hôm nay thì khác, từ những bản lĩnh mà cậu Lục Vân thể hiện ra chắc chắn sẽ mang đến cho thiên hạ một cái nhìn khác về Hoành Luyện tông sư

Và hơn nữa, tôi tin rằng con đường cậu đang đi sẽ khá phổ biến trong giới học viên, đặc biệt là những học viên không thích cạnh tranh, tạo cảm giác an toàn hơn."

Ngoài miệng thì Đinh Văn Hoành nói thế, nhưng trong lòng lại hừ lạnh một tiếng. Sau này gặp những nhiệm vụ truy nã tội phạm cấp SSS chỉ cần cho mấy người này lên làm tiên phong là được rồi, dù sao họ cũng da dày thịt béo.

Lục Vân nói: "Việc này phải để tôi suy nghĩ thật kỹ."

Đoạn Bằng lập tức bày ra vẻ nghiêm túc, nói: "Cân nhắc cái gì nữa? Đinh phó viện trưởng, chúng ta tuyệt đối không được mở khóa học như vậy, làm như vậy là vô trách nhiệm với học viên. Ai cũng muốn làm anh hùng chứ không ai muốn biến mình làm rùa rụt cổ đâu."

"Câm miệng!"

Đinh phó viện trưởng, Đinh phó viện trưởng, lão tử thật sự rất muốn banh miệng cậu ra cho cậu nuốt một ngụm đờm già của lão đây đó.

Lục Vân trầm tư liếc nhìn Đoạn Bằng, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Đinh Văn Hoành, cười nói: "Tôi cảm thấy Đoạn chủ nhiệm nói rất có lý, nếu có cơ hội làm anh hùng không ai nguyện ý làm rùa cả."

"Có đạo lý cái rắm!"

Đinh Văn Hoành quát lên một tiếng: "Mỗi người có một chí hướng của riêng mình, quan điểm cá nhân không thể đại diện cho suy nghĩ của mọi người. Hơn nữa, chẳng phải bản lĩnh của Lục tiên sinh tốt như vậy là do tu luyện Hoành Luyện tông sư đó sao?"

Lục Vân vẫy vẫy tay: "Đó là vì trước kia tôi không hiểu chuyện, nhưng bây giờ tôi đã định hình phong cách của mình rồi, hối hận cũng đã muộn."

Đinh Văn Hoàng nói: "Tôi chỉ muốn để Lục tiên sinh thử một lần mà thôi, lỡ như có người thích con đường này thì sao?"

Đây là cơ hội tuyệt vời để rèn luyện ra những tấm khiên xuất sắc cho Vũ Minh, ông không thể nào bỏ qua được.

Cái gì?

Không chịu học?

Những học viên có học lực thấp phải trở thành Hoành Luyện tông sư, không muốn thì cứ cuốn gói rời khỏi học viện võ đạo kinh thành này đi, chuyện này không phụ thuộc vào việc học viên có chịu học hay không!

"Đinh viện trưởng, ông nói cũng có lý, nhưng bây giờ tôi vẫn còn một câu hỏi rất quan trọng."

"Câu hỏi gì?"

"Ông muốn thuê tôi làm giảng viên, Doãn viện trưởng có đồng ý không?"

"Haha..."

Đinh Văn Hoành để bật ra tiếng cười đầy ẩn ý, sau đó tự tin nói: "Tôi là phó viện trưởng của học viện, tôi đủ tư cách để chọn thuê giảng viên về giảng dạy."

"Phải không?"

Một nụ cười vui tươi xuất hiện trên khuôn mặt của Lục Vân, nói: "Tôi nghĩ tốt hơn là ông nên gọi điện hỏi Doãn viện trưởng một tiếng."

"Chuyện đó không cần thiết!"

Lục Vân lắc đầu: "Vậy không được, không nhận được sự đồng ý của Doãn viện trưởng, tôi không cảm thấy an toàn cho lắm."

"..."

Nhất thời trong lòng Đinh Văn Hoành dấy lên một chút không vui.

Người thanh niên này bị sao vậy, không phải trước kia rất hiểu chuyện sao? Tại sao hôm nay hắn lại nói mấy lời làm ông khó chịu như vậy chứ?

Lục Vân nói hắn cảm thấy không an toàn nếu không có sự đồng ý của Doãn Thu Thủy không khác gì đang nói, Đinh Văn Hoành ông không thể cho Lục Vân cảm giác an toàn chứ?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Sao, hắn đang coi thường tư cách phó viện trưởng này đó sao?

Đương nhiên Đinh Văn Hoành không vui, nhưng ông cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng, nói: "Nếu cậu muốn nhận được sự đồng ý Doãn Thu… Doãn viện trưởng, vậy bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu hỏi."

Thế là.

Đinh Văn Hoành bấm số điện thoại của phòng làm việc của Doãn Thu Thủy và gọi đi ngay trước mặt Lục Vân.

Nhưng người trả lời điện thoại là trợ lý của viện trưởng, nói rằng Doãn Thu Thủy không có ở văn phòng.

Đinh Văn Hoành không còn cách nào khác ngoài việc gọi vào số điện thoại cá nhân của Doãn Thu Thủy, lần này người trả lời điện thoại chính là Doãn Thu Thủy, nhưng khi Đinh Văn Hoành giải thích tình hình cho Doãn Thu Thủy biết.

Đối phương lại im lặng một lúc.

"Kêu hắn đi chết đi!"

Sau khi im lặng, bỗng nhiên Doãn Thu Thủy lạnh lùng nói ra câu này, sau đó cúp máy.

Đinh Văn Hoành sững sờ tại chỗ.

Lục Vân bày ra bộ dạng tò mò, hỏi: "Sao rồi? Doãn viện trưởng đã nói gì?"

"Ách......"

Đinh Văn Hoành cất điện thoại vào túi, bày ra khuôn mặt phức tạp nhìn Lục Vân thật chăm chú, ông hỏi: "Lục tiên sinh, có phải cậu đắc tội Doãn viện trưởng rồi không?"

Lần trước ở văn phòng viện trưởng, ông ấy đã nhận ra hai người này có gì đó không ổn.

Nhưng lúc đó ông không nghĩ chuyện sẽ nghiêm trọng đến thế.

Ai ngờ, từ giọng điệu vừa rồi của Doãn Thu Thủy có thể nghe thấy rõ ràng giữa hai người họ đang có mâu thuẫn.

Đinh Văn Hoành bối rối, ông ấy thực sự không thể tưởng tượng được Lục Vân đã dùng thủ đoạn gì mà khiến Doãn Thu Thủy trở nên như vậy.

Lục Vân thở dài nói: "Hưm, Doãn viện trưởng đối xử với tôi như vậy khiến tôi cảm thấy thật khó chịu. Nhưng mà quả thực tôi vô tội. Tôi không biết mình đã đắc tội bà ấy ở chỗ nào nữa."

Đoạn Bằng cười lạnh một tiếng, hả hê cười nói: "Nếu như không phải anh làm chuyện gì quá đáng thì với tính cách của Doãn viện trưởng, bà ấy tuyệt đối sẽ không dùng thái độ đó đối xử với anh."

"Vớ vẩn!"

Lục Vân phản đối nói: "Tôi gặp Doãn viện trưởng tổng cộng có hai lần mà thôi, làm sao có khả năng làm chuyện gì quá đáng chứ?

Tôi cũng mới gặp Đinh viện trưởng có hai lần, nhưng Đinh viện trưởng có đối xử với tôi như vậy đâu, cho nên tôi nghĩ Đinh phó viện trưởng tốt hơn Doãn viện trưởng, anh nghĩ sao, Đoàn chủ nhiệm?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom