• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (3 Viewers)

  • Chương 347-348

Chương 347 Con sẽ không giống như người đàn ông đó

Đôi chân thon dài và thẳng tắp của Lạc Ly đứng bên cạnh Lục Vân, trong đôi mắt đẹp tràn ngập sự đau khổ.

Sau khi biết mọi chuyện từ lão sư, cô đã lập tức đến kinh thành.

Nhìn thấy Tiểu Lục Vân như thế, trong lòng cô vô cùng đau xót.

Tiểu Lục Vân luôn là một người tích cực và vui vẻ, có chút giống lưu manh. Tuy nhiên kiểu lưu manh này không hề gây khó chịu mà còn có sức hút riêng.

Lưu manh nhưng không xấu.

Khi ở trước mặt các chị gái, hắn luôn có vẻ mặt tươi cười và thường thay đổi đủ trò để trêu chọc họ.

Thế nhưng vào lúc này, sự im lặng của hắn hoàn toàn khác với mọi ngày.

Tiểu Lục Vân nhất định cảm thấy rất khó chịu!

Vì thế, Lạc Ly cảm thấy rất đau lòng!

Cô không thuyết phục Lục Vân mà chỉ im lặng ở bên cạnh hắn!

Nếu Tiểu Lục Vân không đứng dậy thì cô cũng sẽ không đi. Nếu như Tiểu Lục Vân không ăn uống thì cô cũng sẽ không ăn uống!

Chỉ là không hiểu sao trời ngày càng mưa nặng hạt.

Gió cũng vậy, ngày càng thổi mạnh hơn.

Chiếc ô của Lạc Ly không thể chống đỡ được mấy nên cô chỉ đành ném nó sang một bên mà không sử dụng khiên bảo vệ khiến cho mưa gió mạnh đập thẳng vào người. Quần áo của cô ướt đẫm và dính chặt vào cơ thể thanh tú.

Đường cong duyên dáng của cơ thể hoàn toàn được phác thảo trong gió và mưa.

Lạc Ly không để ý mưa rơi trên mặt đất, cô ngồi xổm trên mặt đất ẩm ướt, hai tay ôm lấy đầu gối và tựa đầu vào cánh tay của Lục Vân.

Cơn mưa quất vào khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của cô, tạt vào mắt cô rồi từ từ trượt khỏi mắt.

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Cái lạnh trong cơ thể của Lạc Ly đột nhiên được dòng nước ấm xua tan.

Khi mở mắt ra, mưa đã tạnh.

Xuất hiện trước mặt cô chính là khuôn mặt tỏa nắng của Lục Vân: “Chị bảy, cảm ơn chị.”

Bầu trời sau cơn mưa trong xanh đẹp lạ thường, những tia nắng cũng trở nên ấm áp.

Lạc Ly hơi phồng má, trong lòng vừa tức giận vừa vui mừng, sau đó nhẹ nhàng mắng: “Tên khốn, lần sau mà còn dám làm chị lo lắng nữa, chị sẽ cắn chết em!”

Đối diện với ánh sáng ấm áp, hai chiếc răng hổ nhỏ trắng như pha lê của cô tỏa sáng.

Lục Vân ôm eo cô và nói: “Đồ ngốc, chẳng phải em đã nói không sao rồi còn gì? Em chỉ là muốn dành thời gian ở bên mẹ nhiều hơn một chút mà thôi.”

Đường đường là Vân Thiên Thần Quân làm sao có thể mắc chứng tự kỷ được?

Lạc Ly cũng không chịu thua kém, cô nhéo mạnh Lục Vân, trừng mắt nhìn hắn và nói: “Em đúng là đồ ngốc!”

Lục Vân mỉm cười, quay đầu nhìn mộ của mẹ mình và nói: “Mẹ, mẹ nhìn xem, con dâu tương lai của mẹ thật ngang bướng nhưng mẹ nhất định sẽ rất thích cô ấy đúng không?”

Bình thường nhất định Lạc Ly sẽ trả lời hắn: Ai là vợ tương lai của em, không biết xấu hổ!

Thế nhưng vào lúc này, cô không nói gì mà chỉ vùi đầu vào ngực Lục Vân với khuôn mặt đỏ bừng.

Lạc Tiên Tử xấu hổ, thật đúng là hiếm thấy.

Đến trước cổng nghĩa trang, đúng lúc Doãn Thu Thủy tới đưa cơm, thấy Lục Vân như vậy, bà ấy cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi thấy Lạc Ly ngượng ngùng trong lòng hắn, ánh mắt của bà ấy đầy ẩn ý.

Lục Vân nói: “Dì, mấy ngày nay con khiến dì lo lắng rồi.”

“Con cũng biết hả? Đúng là đồ cứng đầu!”

Doãn Thu Thủy trợn mắt nhìn hắn.

Lục Vân suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Dì, dì có thể cho biết người đàn ông đó tên là gì không?”

Khuôn mặt của Doãn Thu Thủy cứng đờ.

Tất nhiên bà ấy biết “người đàn ông đó” mà Lục Vân nhắc đến là ai.

Tâm trạng của bà ấy khá phức tạp.

Cho dù có nói với Lục Vân thì sao, không biết người đàn ông đó dùng tên thật hay bút danh, bao lâu nay Doãn gia vẫn luôn tìm kiếm nhưng không thấy. Vì thế làm sao Lục Vân có thể tìm ra được?

Cho dù thật sự tìm được thì phải làm sao? Cha con giết nhau sao?

Doãn Thu Thủy thà rằng Doãn gia cứ tiếp tục tìm kiếm còn hơn là để Lục Vân dính líu vào đó bởi vì đây là mối hận thù của đời trước.

Thấy bà ấy chần chừ, Lục Vân cười nói: “Dì đừng lo, con không yếu đuối như dì nghĩ đâu. Dì chỉ cần cho con biết tên của người đó là được.”

Doãn Thu Thủy nghiêm túc nhìn hắn một hồi, sau đó thở dài nói ra cái tên mà bà ấy cực kỳ ghét: “Tên của ông ta là Dương Thiên Đạo.”

Dương Thiên Đạo!

Lục Vân khắc sâu cái tên này trong lòng.

Nếu như có cơ hội thì hắn muốn tự hỏi Dương Thiên Đạo vì sao lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?

“Dì hãy nói với ông ngoại rằng con khác với người đàn ông đó. Một ngày nào đó khi con tìm ra được đáp án thì con nhất định sẽ cho ông ngoại một lời giải thích. Hy vọng ông ngoại…bảo trọng thân thể.”

Lục Vân nói xong liền ôm lấy thân thể mềm mại thơm tho của Lạc Ly và rời đi.

Nhìn thấy tấm lưng gầy gò của hắn, Doãn Thu Thủy sửng sốt một lúc lâu. Sau đó, bà ấy đột nhiên quay sang khu rừng bên cạnh và nói: “Ba, ba có nghe thấy không? Thằng bé hoàn toàn khác với người đàn ông đó.”

Một tiếng thở dài phát ra từ phía sau những cái cây trong rừng.

Sau đó, họ nhìn thấy một bóng dáng già nua bước ra.

Đó chính là Doãn Bội.

“Ba đến thăm Thu Như.”

Doãn Bội nói với tâm trạng phức tạp, vẻ mặt có chút cô đơn. Ông ấy chậm rãi đi về phía nghĩa trang.

Doãn Thu Thủy im lặng theo sau.

Khi đến trước ngôi mộ của Doãn Thu Như, cả hai đều im lặng.

Đột nhiên, một đạo ánh sáng chói lóa phản chiếu từ bên cạnh ngôi mộ đá thu hút sự chú ý của hai người. Doãn Bội bối rối bước tới và cầm vật đó lên nhìn, vẻ mặt của ông ấy đột nhiên thay đổi.

Đó là một tấm lệnh bài.

Tấm lệnh bài đại diện cho quyền lực tối cao của Long quốc.

“Thiên Sáp lệnh!”

Doãn Thu Thủy kêu lên, sau đó nhìn phía xa ngoài nghĩa trang, cổ họng khô khốc nói: “Đây là…do Lục Vân để lại? Lục Vân chính là Vân Thiên Thần Quân!”

Thân thể già nua của Doãn Bội cũng khẽ run lên.

Một lúc sau, hai hàng nước mắt rơi xuống từ khóe mắt già nua. Ông ấy quỳ xuống trước ngôi mộ của Doãn Thu Như, buồn bã nói: “Thu Như, những năm này ba đã sai rồi sao?”

Một người là đao phủ tàn nhẫn còn người kia lại là Thần bảo hộ của Long quốc.

Hai người họ hoàn toàn khác nhau!

Nếu như Thu Như còn sống thì nhất định sẽ rất vui khi thấy con trai mình có tiền đồ tươi sáng như vậy!

Doãn Bội bật khóc.

Một lúc sau, ông ấy đứng dậy đi về nhà, tìm một chiếc hộp gỗ rồi đặt Thiên Sáp lệnh vào trong đó và đặt bên cạnh ngôi mộ đá.

Doãn Bội không sử dụng lệnh bài này vì đó là niềm an ủi duy nhất dành cho đứa con gái đã mất của ông ấy.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 348 Động phòng

" Tiểu Lục Vân, chúng ta đang đi đâu vậy?"

Thấy đã rời khỏi mộ viên nhà họ Doãn rồi mà Tiểu Lục Vân vẫn còn ôm chặt mình như vậy Lạc Ly không nhịn được hỏi.

"Động phòng!"

"Động phòng?"

Lạc Ly sửng sốt, nói: "Tiểu Lục Vân khốn kiếp, em lại định giở trò lưu manh với chị sao?"

"Trò lưu manh gì chứ, em làm vậy là danh chính ngôn thuận mà."

"Làm sao mà danh chính ngôn thuận được chứ?"

"Không phải chị đã thừa nhận em là chồng sắp cưới của chị rồi sao?"

"Chị nói vậy khi..."

Lạc Ly đột nhiên nhớ lại những gì Tiểu Lục Vân vừa nói ở mộ viên, nhưng phải vì thể diện của mẹ Tiểu Lục Vân nên cô mới không phản bác sao?

Cho dù là......

Cho dù là thật đi nữa thì hắn làm vậy có phải tiến triển nhanh quá rồi không? Làm sao có thể nhảy thẳng tới bước động phòng như vậy được!

Dung tục!

"Buông chị ra, chị đây sẽ không động phòng với em sớm như vậy đâu!"

Lạc Ly từ chối lần thứ hai.

Bốp

Lục Vân dùng một tay đã có thể nhẹ nhàng bế thân thể mảnh khảnh của cô lên, tay còn lại rảnh rỗi tát mạnh vào mông Lạc Ly một cái, quyết đoán nói: "Ngồi yên!"

"Đồ vô lại, em đừng có quá trớn như vậy, chị không phải người dễ bị ức hiếp đâu!"

Lạc Ly thở hổn hển nghiến răng chuẩn bị cắn vào người Lục Vân.

Lục Vân nói: "Em nghĩ là tốt nhất chị đợi lúc nào vắng vể hãy cắn, giờ mà chị cắn xuống mộ cái sẽ làm hỏng hình ảnh Lạc tiên tử của chị đó.”

"Hừ, hình ảnh nữ thần của chị đã sớm bị tên nhóc hư đốn như em hủy hoại từ lâu rồi!"

Lạc Ly hừ một tiếng rồi nói.

Nhưng mà theo lời Lục Vân vừa nói, đây là đường phố có người qua lại nên không được cắn hắn, phải đợi đến lúc vắng vẻ không người hãy cắn?

Không đúng!

Đợi lúc vắng vẻ?

Hãy cắn?

Nói như vậy không đúng!

Lúc này Lạc Ly mới chậm chạp phản ứng lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức đỏ lên vì xấu hổ sau đó lại vùi đầu vào ngực Lục Vân, vì sợ bị người qua đường nhận ra.

May mắn là mấy người đi qua không nhận ra cô.

Thật ra thì cái tên Lạc tiên tử rất nổi tiếng trong giới võ tu, trong cuộc sống hằng ngày cũng có không ít người từng nghe qua.

Nhưng mà có thể thật sự nhìn thấy mặt cô chỉ có những người trong giới mà thôi.

Khi Lạc Ly còn ở Học viện võ đạo kinh thành đã được mệnh danh là tài nữ, sau khi tốt nghiệp xong cô lập tức được sắp xếp đi đến căn cứ Vũ Minh khu Hoa Trung, lại có thêm sự hỗ trợ của Doãn Thu Thuỷ cho nên cô nhẹ nhàng nắm lấy chức vị minh chủ khu vực.

Ảnh chụp của cô chỉ xuất hiện trên hồ sơ của học viện, có điều học viện võ đạo kinh thành không phải là nơi người thường có thể đi vào, trên diễn đàn của học viện cũng cần có quyền hạn mới được đăng ký.

Cho nên chuyện những người đi đường không biết cô là chuyện bình thường.

Ví dụ như là Tiêu Thấm đó, cô ấy chuyên lăn lộn trong giới giải trí kinh thành, không thể nào không nghe một chút thông tin gì về Lạc tiên tử được

Dù vậy nhưng lúc đó Tiêu Thấm vẫn không nhận ra ‘Lạc tiên tử’ trong lời đồn đó là em bảy Lạc Ly của mình.

Thật ra Lạc Ly làm vậy không phải vì lo bị người qua đường nhận ra.

Mà là.

Bị bế lên như vậy cô vẫn ngượng chứ, cho nên cô mới vùi đầu vào ngực Lục Vân.

Thấy cô đã chịu ngồi yên.

Lục Vân lập tức đắc ý, cứ vậy bế cô đến tận nhà họ Long.

Long Thuyên thấy hắn không hề hấn gì thì nhướng mày, bước nhanh lên phía trước thân mật chào hỏi: "Lục tiên sinh, Không có việc gì thì thật sự là quá tốt, đúng rồi, thân phận của hung thủ đó, ngài đã tra ra chưa?"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Ông ta sợ hung thủ lúc trước lại đến nữa.

Dù sao đối phương cũng là Nhất Phương Tôn Giả, nhà họ Long thật sự không có khả năng nhúng tay vào.

Lục Vân nói: “Chuyện này không cần ông lo lắng, viện trưởng Doãn đã giải quyết xong tất cả, chỉ là hiểu lầm mà thôi."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Long Thuyên thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn người phụ nữ trong lòng Lục Vân, hỏi: "Lục tiên sinh, đây là ai vậy?"

Lạc Ly vùi mặt vào ngực Lục Vân, lắc đầu thật mạnh.

Lục Vân cười tủm tỉm, cố ý kéo dài giọng điệu nói: "Người này sao, là người nổi tiếng... Hít ~"

Lục Vân đột nhiên cảm thấy trên ngực nhói lên, đau đến mức hít mạnh một hơi, thầm mắng chị bảy đúng là cọp cái mà, ra tay thật tàn nhẫn!

"Ahem, cái này... người này là cô vợ nhỏ tôi mới nhặt được trên đường."

Lục Vân nào dám nán lại lâu nữa, hắn ôm lấy Lạc Ly vội vàng chạy tới sân sau nhà họ Long.

Khoảng thời gian này Lục Vân sống ở nhà họ Long.

Long Thuyên còn đặc biệt sắp xếp một gian nhà yên tĩnh cho hắn.

Vừa vọt về tới phòng.

Lục Vân lập tức hét lên nói: "Dừng tay! Không đúng, dừng miệng đi con cọp cái này*!!"

"Không..."

Lạc Ly gầm gừ đáp, hôm nay cô nhất định phải cho tên vô lại này một bài học, để hắn không làm mình xấu hổ nữa.

"Không dừng miệng, cái này là do em tự chuốc lấy!"

Lục Vân bất chấp luôn, không để ý cô có dừng hay không nữa mà trực tiếp ôm lấy cơ thể mềm mại thơm tho của Lạc Ly rồi ngã người lên giường, đồng thời giơ bàn tay to ra đặt lên ngực cô.

Dùng sức bóp một cái thật mạnh.

Ăn miếng trả miếng này!

"A—"

Lạc Ly hét lên một tiếng, lúc này mới chịu nhả ra, kế tiếp co chiếc chân thon thả lên đá mạnh về phía bụng Lục Vân.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy hoảng sợ.

Cô không ngờ Lục Vân thật sự dám làm như vậy.

Nhưng khi thấy Lục Vân tức giận chà xát chỗ bị cắn, dáng vẻ vô cùng buồn cười thì cô phụt một tiếng cười khúc khích, tự hào nói: "Hừ, em xứng đáng bị như vậy, phì!"

"Còn dám khiêu khích? Chết tiệt, để xem hôm nay em xử lý chị thế nào này!"

Lục Vân rất tức giận, bước lên phía trước nắm lấy tay Lạc Ly đè cô xuống giường, thấy cô lại sắp giơ chân lên đá mình thì Lục Vân trực tiếp dùng chân mình đè ngược lại.

Sức mạnh của Vân Thiên Thần Quân, chỉ một võ giả Hóa Cảnh Tông Sư làm sao có thể so được.

Chẳng mấy chốc, Lạc Ly đã chế ngự.

Không thể động đậy.

Trong mắt của cô lóe lên một tia hoảng sợ, cô chật vật giãy dụa mấy cái, thấy không có hiệu quả thì cô ngượng ngùng quay đầu đi, khẽ nói: "Em... nhẹ thôi đó."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom