Chương 485: Sao lại đi khiêu khích người ta?
Rồng là tồn tại thần thoại trong truyền thuyết Long Quốc.
Là thứ có dòng máu cao quý, bề trên của tất cả mọi thứ.
Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy Lục Vân, con rồng trong truyền thuyết lại run rẩy sợ hãi, quay về long trụ.
Khi ảo ảnh huyết long biến mất, trận pháp xung quanh cũng biến mất theo.
Lục Vân thầm tiếc nuối, quá tiếc nuối.
Không biết hôm nay bị làm sao, mất hai cơ hội liên tiếp rồi.
Một lần là để Hồn Vô Cực mang theo cánh tay kia chạy thoát được, lần thứ hai cũng để long hồn kia chạy được nốt.
Cuộc sống quá thất bại! Lục Vân uể oải nghĩ vậy.
Nếu để người khác biết suy nghĩ của hắn, chắc sẽ chửi ầm lên.
Người bình thường đụng phải Hồn Vô Cực hoặc là huyết long làm gì còn cơ hội sống sót?
Nhưng Lục Vân thì sao? Còn cảm thấy tiếc nuối vì mình không lấy được cánh tay trái của Thần Thi và nuốt trọn con huyết long kia.
Đồ đầu trọc tham lam!
Liễu Yên Nhi mãi không lấy lại được tinh thần, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng.
Cô phát hiện Tiểu Lục Vân là một nhân vật đáng sợ.
Đấy là rồng đấy! Bị dọa chạy luôn rồi ư?
Liễu Yên Nhi liếm đôi môi khô khốc: “Tiểu Lục Vân, thành thật khai báo, rốt cuộc em là quái thai gì vậy hả?”
Lục Vân đang uể oải, nghe Liễu Yên Nhi nói vậy cũng im lặng.
Mình là quái vật gì thế nhỉ? Chính hắn cũng không biết nữa!
“Chị Yên Nhi, không phải cảm giác của Linh Hồ tộc các chị rất mạnh sao, không thì chị ra cảm nhận thử xem em là quái vật gì?”
“Em đang kiếm chuyện chị đấy.
Liễu Yên Nhi không nói gì, lắc đầu.
Nếu cô ấy cảm nhận được khí tức của Lục Vân thì đã nhận ra từ lâu rồi, nhưng trên người Lục Vân chẳng có gì để cảm giác được cả…
Cũng không hẳn là như thế, vẫn cảm nhận được một chút.
Chính là hormone nam tính của Lục Vân.
Lục Vân đột nhiên nảy ra một ý, nói: “Chị Yên Nhi, em nghĩ phương pháp nhận biết của chị sai rồi.”
“Phải làm sao mới được?” Liễu Yên Nhi cẩn thận hỏi.
“Vào sâu một chút.”
“Vào sâu một chút?”
Liễu Yên Nhi lộ ra vẻ nghi ngờ.
Lúc cô đang cẩn thận tự hỏi thì chợt nhìn thấy trên môi Lục Vân là nụ cười trêu chọc, tiếp theo ánh mắt hắn chậm rãi lướt qua khe thung lũng, cái bụng nhỏ bằng phẳng…
“Tiểu Lục Vân khốn kiếp, em lại bắt đầu không đứng đắn, giờ là lúc nào rồi còn muốn bóp ngực bà đây?”
Liễu Yên Nhi lập tức nổi giận, ngón tay xinh đẹp búng một cái lên trán Lục Vân.
Uổng công cô còn nghiêm túc, đúng là lãng phí thời gian.
Lục Vân xoa trán, uất ức nói: “Chị Yên Nhi đổ oan cho em, em sờ soạng chị bao giờ?”
“Mắt em đấy!”
…
“Được rồi, giờ nhìn cũng không thể nhìn, không biết ban đầu là con hồ ly nào ngày nào cũng chạy tới quyến rũ hắn!
Lục Vân uất ức cực kì!
“Tiểu Lục Vân, cùng chị đến tỉnh Vân Quý đi, chị muốn đi bái tế cha mẹ.” Liễu Yên Nhi không có lòng muốn đùa giỡn tiếp với Lục Vân, nhanh chóng nghiêm túc nói.
Lục Vân cũng không còn vẻ không đứng đắn nữa, gật đầu nói: “Được, em đi cùng chị.”
Khi Hồn Trường Thánh nói về âm mưu của U Hồn tộc cho họ nghe có từng đề cập đến quê nhà của Liễu Yên Nhi.
Tuy rằng cha mẹ đã mất từ sớm, đã hơn hai mươi năm nhưng Liễu Yên Nhi vẫn muốn về thăm.
Hai người nhanh chóng rời khỏi ngục giam Long Hồn.
Lúc sắp rời khỏi ngục giam khổng lồ dưới biển sâu này, Lục Vân quay đầu nhìn long trụ thần bí từ xa xưa, cảm thán một câu: “Chờ tới khi mình biết rõ thân thể của mình rốt cuộc bị cái gì, nhất định sẽ đòi lại hết.”
Trước đó, khi Lục Vân cắn nuốt long hồn kia, có cảm giác rất mãnh liệt rằng món đồ chơi đó sẽ giúp sức mạnh của mình được tăng lên rất nhiều.
Đáng tiếc, có lẽ là vì chưa biết cách nắm giữ long hồn nên Lục Vân mới không áp chế được con huyết long kia, để nó chạy được.
Sau này quay lại, Lục Vân tuyệt đối không để tình huống như vậy xảy ra nữa.
Hai người rời khỏi ngục giam Long Hồn.
Một lát sau, chín cây long trụ như đã được hẹn trước, hơi rung lên.
Bên dưới long trụ, chín ảo ảnh đỏ như máu không ngừng run rẩy.
“Lão Cửu ơi, sao ngươi lại đi trêu chọc hắn làm gì?”
“Lão Cửu, tuy chúng ta phụng mệnh trấn thủ ngục giam Long Hồn nhưng cũng phải biết xem xét thời thế, không phải ai cũng có thể đi trêu vào.”
“May mà tên kia còn chưa phát hiện ra thân phận của mình, bằng không chín anh em chúng ta cũng phải thua trong tay hắn, tồn tại như thế, không phải ngươi không biết nó kinh khủng cỡ nào…”
“Hồ đồ quá lão Cửu, ngươi đúng là quá hồ đồ, lần này chúng ta may mắn mới tránh được, nhưng đã bị lộ tung tích, sau này khó mà nói được.”
“Chậc, có nghe tên kia vừa nói gì không? Hắn khẳng định sẽ quay lại đấy…”
“…”
Long hồn không ai bì nổi, dưới sự dạy dỗ của tám người anh, co ro cả người lại, mãi đến khi đám kia dạy dỗ xong mới cúi gằm đầu nói: “Ta cũng không ngờ sẽ gặp phải một bức tượng sát thần như thế”!
…
Tỉnh Giang Nam.
Vài bóng dáng khí chất bất phàm nhanh chóng tiến vào, vẻ mặt uể oải.
Một người trong đó ảo não nói: “Cũng không biết gia chủ nghĩ cái gì, không có đầu mối, bắt chúng ta chạy tới tỉnh Giang Nam tìm hung thủ, khác nào mò kim đáy biển?”
“Chậc, không thế thì gì, đừng nói Kim Đan kỳ, ngay cả người tu luyện Trúc Cơ kỳ cũng chẳng có.”
“Tính gì Trúc Cơ, đến cả Luyện Khí kỳ cũng chẳng có mấy mống. Đám tu luyện ở Giang Nam này vô dụng quá, nhưng dù sao cũng không phải Côn Lôn.”
“Thôi, đừng than nữa, chắc chắn gia chủ cũng biết bản thân đang hi vọng xa vời, ông ta mới mất con, tâm trạng khó chịu mà thôi, đừng để ý nhiều như thế, cứ tùy tiện đi một vòng quanh Giang Nam đi!”
“Tầm Khí Tín có động tĩnh!”
Người đàn ông đi đầu đột nhiên mở miệng nói.
Đám người kia giật mình, vẻ mặt trông mong nhìn anh ta: “Cảnh giới gì?”
“Luyện Khí…”
Đám người kia lập tức thất vọng.
Chương 486: Cô Mạc?
Trong một nhà nghỉ ở tỉnh Giang Nam, Vương Băng Ngưng đang cô đọng chân khí.
Cô quyết định sẽ đến thư viện Vân Sơn, chỉ chưa xác định thời gian, ít nhất phải chờ Tiểu Lục Vân về rồi tính tiếp.
Có thể đến thư viện Vân Sơn để nâng cao thực lực của mình là tốt nhất.
Tuy rằng Vương Băng Ngưng cũng biết, dù cô có thể thăng lên Trúc Cơ kỳ với tốc độ tên lửa thì trong mắt những người ở thư viện Vân Sơn, cũng là quá tầm thường.
Phù!
Linh khí loãng xung quanh được hút vào cơ thể, chậm rãi hóa thành chân khí.
Với cảnh giới hiện tại của Vương Băng Ngưng, dù gây ra động tĩnh lớn thế nào cũng không khiến bất kì người tu luyện nào chú ý.
Thời gian cô trở thành người tu luyện quá ngắn, cảnh giới thấp, dù ngay cạnh có người nhìn thấy cũng chỉ cho rằng cô đang ngồi chứ không phải tu luyện.
Nhưng mà trong vòng trăm dặm quanh nơi Vương Băng Ngưng tu luyện, khí tức của cô vẫn bị Tầm Khí Tín bắt được.
Mấy người nhà họ Chu đến từ thư viện Vân Sơn rất bất đắc dĩ, chưa gặp được bất kì Kim Đan kỳ nào ở Giang Nam, cũng không thể tay không trở về được.
Ít nhất cũng phải kiếm được thứ gì đó để Chu Cao Phong biết họ đang làm việc.
Cho nên họ bắt được khí tức của ngời tu luyện, dù là Luyện Khí kỳ hay Trúc Cơ kỳ,cũng ghi chép cẩn thận.
Mấy người căn cứ theo chỉ dẫn của Tầm Khí Tín, nhanh chóng chạy tới nhà nghỉ nơi Vương Băng Ngưng ở.
Tới gần nhà nghỉ, họ vốn định không rút dây động rừng, yên lặng ghi nhớ địa chỉ cụ thể của nhà nghỉ để tiện tìm lại.
Nhưng lúc này một bóng dáng xinh đẹp đi ra ngoài, đứng trong sân.
“Mạc Thanh Uyển?”
Mấy tên Kim Đan kỳ của nhà họ Chu đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cô gái đi từ trong nhà ra là Vương Băng Ngưng.
Tu luyện một lúc, cô cảm thấy cơ thể hơi cứng ngắc nên đi ra sân định vận động một chút, hai tay xắn tay áo lên khởi động, cơ thể mảnh khảnh nhưng thực ra cũng điện nước đầy đủ, đường cong lả lướt không thua kém ai.
Đương nhiên không thể so với Diệp Khuynh Thành và Liễu Yên Nhi, hai người đó tương đối biến thái.
Nhất là Lâm Thanh Đàn, biến thái nhất.
Vương Băng Ngưng không hề nhận ra có vài ánh mắt kinh ngạc đang nhòm ngó mình.
Người của nhà họ Chu, cầm đầu là người dùng Tầm Khí Tín kia thông báo một câu:
“Các người chờ ở đây, tôi đi gặp Mạc Thanh Uyển.”
Nói xong anh ta đi vào trong sân.
“Cô Mạc, sao cô lại ở đây?”
Người kia thu hồi Tầm Khí Tín, đến trước mặt Vương Băng Ngưng, ôn hòa hỏi.
Cô Mạc?
Vương Băng Ngưng sửng sốt, quay lại nhìn quanh, phát hiện không có ai khác, chỉ có một người đàn ông này đang nói chuyện với mình.
Người đàn ông cho rằng Vương Băng Ngưng đang cảnh giác với mình, vì vậy chủ động giới thiệu: “Tôi là Chu Lưu, là người của nhà họ Chu ở thư viện Vân Sơn, cô Mạc không cần hoảng sợ.”
Thư viện Vân Sơn…
Chu Lưu vừa nói vậy, Vương Băng Ngưng lập tức hiểu ra.
Trước kia Tiểu Lục Vân đã nói, ở thư viện Vân Sơn có một cô gái giống mình như đúc, có lẽ Chu Lưu này đã nhầm mình với cô gái kia rồi.
Trả lời thế nào đây? Nói mình không phải họ Mạc, họ nhận nhầm người ư?
Không thể được, như vậy chẳng phải mình bị lộ quá sớm ư, dù sao trên đời này xuất hiện hai người giống nhau như đúc sao có thể không khiến mọi người nghi ngờ?
Trước khi Tiểu Lục Vân về, Vương Băng Ngưng không định để mình bị lộ nhanh thế.
Vương Băng Ngưng suy nghĩ một hồi, cuối cùng giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi… Tôi đến Giang Nam làm vài chuyện.”
Lắp bắp rồi.
Thực ra Vương Băng Ngưng từng có chút khuyết điểm, đó là khi nói dối sẽ nói lắp, chỉ là sau này cô dựa vào năng lực chuyên nghiệp cực mạnh để khắc phục.
Rất hiếm khi xuất hiện lại tình huống nói lắp.
Nhưng hôm nay lại có.
Chủ yếu là do sau khi nghe Tiểu Lục Vân nói chuyện, Vương Băng Ngưng có mâu thuẫn tâm lý với thư viện Vân Sơn, vừa muốn đi tìm đáp án cho thân phận mình, vừa rất sợ.
Nơi đó là thế giới của người tu luyện.
Như vậy người đàn ông tên Chu Lưu này chắc chắn cũng là một người tu luyện, sự xuất hiện của hắn ta có thể khiến Vương Băng Ngưng thầm cảm thấy áp lực.
Vương Băng Ngưng cố gắng ổn định tâm trạng, nhưng vừa mở miệng đã suýt bị lộ.
Chu Lưu kinh ngạc nhìn cô, khó hiểu hỏi: “Hình như cô Mạc đang lo lắng?”
“Phù…”
Vương Băng Ngưng hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng thở ra: “Nói bậy, tôi tới Giang Nam là để làm một chuyện cực kì quan trọng, anh đừng có đứng đây quấy rầy, lăn!”
Vương Băng Ngưng cười lạnh, hạ lệnh đuổi khách.
Chu Lưu nhíu mày, nói: “Nếu cô đã không muốn gặp tôi thì tôi xin phép đi trước.”
Vẻ mặt Chu Lưu đầy hoài nghi nhưng vẫn xoay người rời đi.
Nhìn chằm chằm mãi tới khi bóng dáng Chu Lưu biến mất, Vương Băng Ngưng mới bình tĩnh lại.
Quay lại nhà nghỉ xong, cô nặng nề thở ra một hơi.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, Vương Băng Ngưng gọi điện cho Lục Vân: “Tiểu Lục Vân, suýt nữa thì chị bị lộ thân phận rồi!”
“Có chuyện gì?”
Vương Băng Ngưng kể lại chuyện vừa nãy cho Lục Vân.
Lục Vân yên lặng một chút, nói: “Em còn tưởng có chuyện gì, yên tâm đi, dù sao trước sau gì cũng lộ thôi, chị đến thư viện Vân Sơn chờ em trước, em sẽ nhanh chóng tìm được chị.
“Nhưng không có em ở đây, chị sợ lắm…”
“Chị lo cái quái… khụ, không sao không sao, không phải trên người chị có bùa bình an sao, nếu có ngường dám làm khó dễ thì chị triệu hoán em, em sẽ tới thư viện Vân Sơn, san bằng nó!”
“Tiểu Lục Vân, em quá khí phách! Chị rất thích.”
“Vậy còn không gọi chồng nhanh lên?”
“Ch… Phì, em và Liễu Yên Nhi bỏ trốn với nhau còn có mặt mũi bảo chị gọi là chồng? Hừ!”
Rồng là tồn tại thần thoại trong truyền thuyết Long Quốc.
Là thứ có dòng máu cao quý, bề trên của tất cả mọi thứ.
Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy Lục Vân, con rồng trong truyền thuyết lại run rẩy sợ hãi, quay về long trụ.
Khi ảo ảnh huyết long biến mất, trận pháp xung quanh cũng biến mất theo.
Lục Vân thầm tiếc nuối, quá tiếc nuối.
Không biết hôm nay bị làm sao, mất hai cơ hội liên tiếp rồi.
Một lần là để Hồn Vô Cực mang theo cánh tay kia chạy thoát được, lần thứ hai cũng để long hồn kia chạy được nốt.
Cuộc sống quá thất bại! Lục Vân uể oải nghĩ vậy.
Nếu để người khác biết suy nghĩ của hắn, chắc sẽ chửi ầm lên.
Người bình thường đụng phải Hồn Vô Cực hoặc là huyết long làm gì còn cơ hội sống sót?
Nhưng Lục Vân thì sao? Còn cảm thấy tiếc nuối vì mình không lấy được cánh tay trái của Thần Thi và nuốt trọn con huyết long kia.
Đồ đầu trọc tham lam!
Liễu Yên Nhi mãi không lấy lại được tinh thần, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng.
Cô phát hiện Tiểu Lục Vân là một nhân vật đáng sợ.
Đấy là rồng đấy! Bị dọa chạy luôn rồi ư?
Liễu Yên Nhi liếm đôi môi khô khốc: “Tiểu Lục Vân, thành thật khai báo, rốt cuộc em là quái thai gì vậy hả?”
Lục Vân đang uể oải, nghe Liễu Yên Nhi nói vậy cũng im lặng.
Mình là quái vật gì thế nhỉ? Chính hắn cũng không biết nữa!
“Chị Yên Nhi, không phải cảm giác của Linh Hồ tộc các chị rất mạnh sao, không thì chị ra cảm nhận thử xem em là quái vật gì?”
“Em đang kiếm chuyện chị đấy.
Liễu Yên Nhi không nói gì, lắc đầu.
Nếu cô ấy cảm nhận được khí tức của Lục Vân thì đã nhận ra từ lâu rồi, nhưng trên người Lục Vân chẳng có gì để cảm giác được cả…
Cũng không hẳn là như thế, vẫn cảm nhận được một chút.
Chính là hormone nam tính của Lục Vân.
Lục Vân đột nhiên nảy ra một ý, nói: “Chị Yên Nhi, em nghĩ phương pháp nhận biết của chị sai rồi.”
“Phải làm sao mới được?” Liễu Yên Nhi cẩn thận hỏi.
“Vào sâu một chút.”
“Vào sâu một chút?”
Liễu Yên Nhi lộ ra vẻ nghi ngờ.
Lúc cô đang cẩn thận tự hỏi thì chợt nhìn thấy trên môi Lục Vân là nụ cười trêu chọc, tiếp theo ánh mắt hắn chậm rãi lướt qua khe thung lũng, cái bụng nhỏ bằng phẳng…
“Tiểu Lục Vân khốn kiếp, em lại bắt đầu không đứng đắn, giờ là lúc nào rồi còn muốn bóp ngực bà đây?”
Liễu Yên Nhi lập tức nổi giận, ngón tay xinh đẹp búng một cái lên trán Lục Vân.
Uổng công cô còn nghiêm túc, đúng là lãng phí thời gian.
Lục Vân xoa trán, uất ức nói: “Chị Yên Nhi đổ oan cho em, em sờ soạng chị bao giờ?”
“Mắt em đấy!”
…
“Được rồi, giờ nhìn cũng không thể nhìn, không biết ban đầu là con hồ ly nào ngày nào cũng chạy tới quyến rũ hắn!
Lục Vân uất ức cực kì!
“Tiểu Lục Vân, cùng chị đến tỉnh Vân Quý đi, chị muốn đi bái tế cha mẹ.” Liễu Yên Nhi không có lòng muốn đùa giỡn tiếp với Lục Vân, nhanh chóng nghiêm túc nói.
Lục Vân cũng không còn vẻ không đứng đắn nữa, gật đầu nói: “Được, em đi cùng chị.”
Khi Hồn Trường Thánh nói về âm mưu của U Hồn tộc cho họ nghe có từng đề cập đến quê nhà của Liễu Yên Nhi.
Tuy rằng cha mẹ đã mất từ sớm, đã hơn hai mươi năm nhưng Liễu Yên Nhi vẫn muốn về thăm.
Hai người nhanh chóng rời khỏi ngục giam Long Hồn.
Lúc sắp rời khỏi ngục giam khổng lồ dưới biển sâu này, Lục Vân quay đầu nhìn long trụ thần bí từ xa xưa, cảm thán một câu: “Chờ tới khi mình biết rõ thân thể của mình rốt cuộc bị cái gì, nhất định sẽ đòi lại hết.”
Trước đó, khi Lục Vân cắn nuốt long hồn kia, có cảm giác rất mãnh liệt rằng món đồ chơi đó sẽ giúp sức mạnh của mình được tăng lên rất nhiều.
Đáng tiếc, có lẽ là vì chưa biết cách nắm giữ long hồn nên Lục Vân mới không áp chế được con huyết long kia, để nó chạy được.
Sau này quay lại, Lục Vân tuyệt đối không để tình huống như vậy xảy ra nữa.
Hai người rời khỏi ngục giam Long Hồn.
Một lát sau, chín cây long trụ như đã được hẹn trước, hơi rung lên.
Bên dưới long trụ, chín ảo ảnh đỏ như máu không ngừng run rẩy.
“Lão Cửu ơi, sao ngươi lại đi trêu chọc hắn làm gì?”
“Lão Cửu, tuy chúng ta phụng mệnh trấn thủ ngục giam Long Hồn nhưng cũng phải biết xem xét thời thế, không phải ai cũng có thể đi trêu vào.”
“May mà tên kia còn chưa phát hiện ra thân phận của mình, bằng không chín anh em chúng ta cũng phải thua trong tay hắn, tồn tại như thế, không phải ngươi không biết nó kinh khủng cỡ nào…”
“Hồ đồ quá lão Cửu, ngươi đúng là quá hồ đồ, lần này chúng ta may mắn mới tránh được, nhưng đã bị lộ tung tích, sau này khó mà nói được.”
“Chậc, có nghe tên kia vừa nói gì không? Hắn khẳng định sẽ quay lại đấy…”
“…”
Long hồn không ai bì nổi, dưới sự dạy dỗ của tám người anh, co ro cả người lại, mãi đến khi đám kia dạy dỗ xong mới cúi gằm đầu nói: “Ta cũng không ngờ sẽ gặp phải một bức tượng sát thần như thế”!
…
Tỉnh Giang Nam.
Vài bóng dáng khí chất bất phàm nhanh chóng tiến vào, vẻ mặt uể oải.
Một người trong đó ảo não nói: “Cũng không biết gia chủ nghĩ cái gì, không có đầu mối, bắt chúng ta chạy tới tỉnh Giang Nam tìm hung thủ, khác nào mò kim đáy biển?”
“Chậc, không thế thì gì, đừng nói Kim Đan kỳ, ngay cả người tu luyện Trúc Cơ kỳ cũng chẳng có.”
“Tính gì Trúc Cơ, đến cả Luyện Khí kỳ cũng chẳng có mấy mống. Đám tu luyện ở Giang Nam này vô dụng quá, nhưng dù sao cũng không phải Côn Lôn.”
“Thôi, đừng than nữa, chắc chắn gia chủ cũng biết bản thân đang hi vọng xa vời, ông ta mới mất con, tâm trạng khó chịu mà thôi, đừng để ý nhiều như thế, cứ tùy tiện đi một vòng quanh Giang Nam đi!”
“Tầm Khí Tín có động tĩnh!”
Người đàn ông đi đầu đột nhiên mở miệng nói.
Đám người kia giật mình, vẻ mặt trông mong nhìn anh ta: “Cảnh giới gì?”
“Luyện Khí…”
Đám người kia lập tức thất vọng.
Chương 486: Cô Mạc?
Trong một nhà nghỉ ở tỉnh Giang Nam, Vương Băng Ngưng đang cô đọng chân khí.
Cô quyết định sẽ đến thư viện Vân Sơn, chỉ chưa xác định thời gian, ít nhất phải chờ Tiểu Lục Vân về rồi tính tiếp.
Có thể đến thư viện Vân Sơn để nâng cao thực lực của mình là tốt nhất.
Tuy rằng Vương Băng Ngưng cũng biết, dù cô có thể thăng lên Trúc Cơ kỳ với tốc độ tên lửa thì trong mắt những người ở thư viện Vân Sơn, cũng là quá tầm thường.
Phù!
Linh khí loãng xung quanh được hút vào cơ thể, chậm rãi hóa thành chân khí.
Với cảnh giới hiện tại của Vương Băng Ngưng, dù gây ra động tĩnh lớn thế nào cũng không khiến bất kì người tu luyện nào chú ý.
Thời gian cô trở thành người tu luyện quá ngắn, cảnh giới thấp, dù ngay cạnh có người nhìn thấy cũng chỉ cho rằng cô đang ngồi chứ không phải tu luyện.
Nhưng mà trong vòng trăm dặm quanh nơi Vương Băng Ngưng tu luyện, khí tức của cô vẫn bị Tầm Khí Tín bắt được.
Mấy người nhà họ Chu đến từ thư viện Vân Sơn rất bất đắc dĩ, chưa gặp được bất kì Kim Đan kỳ nào ở Giang Nam, cũng không thể tay không trở về được.
Ít nhất cũng phải kiếm được thứ gì đó để Chu Cao Phong biết họ đang làm việc.
Cho nên họ bắt được khí tức của ngời tu luyện, dù là Luyện Khí kỳ hay Trúc Cơ kỳ,cũng ghi chép cẩn thận.
Mấy người căn cứ theo chỉ dẫn của Tầm Khí Tín, nhanh chóng chạy tới nhà nghỉ nơi Vương Băng Ngưng ở.
Tới gần nhà nghỉ, họ vốn định không rút dây động rừng, yên lặng ghi nhớ địa chỉ cụ thể của nhà nghỉ để tiện tìm lại.
Nhưng lúc này một bóng dáng xinh đẹp đi ra ngoài, đứng trong sân.
“Mạc Thanh Uyển?”
Mấy tên Kim Đan kỳ của nhà họ Chu đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cô gái đi từ trong nhà ra là Vương Băng Ngưng.
Tu luyện một lúc, cô cảm thấy cơ thể hơi cứng ngắc nên đi ra sân định vận động một chút, hai tay xắn tay áo lên khởi động, cơ thể mảnh khảnh nhưng thực ra cũng điện nước đầy đủ, đường cong lả lướt không thua kém ai.
Đương nhiên không thể so với Diệp Khuynh Thành và Liễu Yên Nhi, hai người đó tương đối biến thái.
Nhất là Lâm Thanh Đàn, biến thái nhất.
Vương Băng Ngưng không hề nhận ra có vài ánh mắt kinh ngạc đang nhòm ngó mình.
Người của nhà họ Chu, cầm đầu là người dùng Tầm Khí Tín kia thông báo một câu:
“Các người chờ ở đây, tôi đi gặp Mạc Thanh Uyển.”
Nói xong anh ta đi vào trong sân.
“Cô Mạc, sao cô lại ở đây?”
Người kia thu hồi Tầm Khí Tín, đến trước mặt Vương Băng Ngưng, ôn hòa hỏi.
Cô Mạc?
Vương Băng Ngưng sửng sốt, quay lại nhìn quanh, phát hiện không có ai khác, chỉ có một người đàn ông này đang nói chuyện với mình.
Người đàn ông cho rằng Vương Băng Ngưng đang cảnh giác với mình, vì vậy chủ động giới thiệu: “Tôi là Chu Lưu, là người của nhà họ Chu ở thư viện Vân Sơn, cô Mạc không cần hoảng sợ.”
Thư viện Vân Sơn…
Chu Lưu vừa nói vậy, Vương Băng Ngưng lập tức hiểu ra.
Trước kia Tiểu Lục Vân đã nói, ở thư viện Vân Sơn có một cô gái giống mình như đúc, có lẽ Chu Lưu này đã nhầm mình với cô gái kia rồi.
Trả lời thế nào đây? Nói mình không phải họ Mạc, họ nhận nhầm người ư?
Không thể được, như vậy chẳng phải mình bị lộ quá sớm ư, dù sao trên đời này xuất hiện hai người giống nhau như đúc sao có thể không khiến mọi người nghi ngờ?
Trước khi Tiểu Lục Vân về, Vương Băng Ngưng không định để mình bị lộ nhanh thế.
Vương Băng Ngưng suy nghĩ một hồi, cuối cùng giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi… Tôi đến Giang Nam làm vài chuyện.”
Lắp bắp rồi.
Thực ra Vương Băng Ngưng từng có chút khuyết điểm, đó là khi nói dối sẽ nói lắp, chỉ là sau này cô dựa vào năng lực chuyên nghiệp cực mạnh để khắc phục.
Rất hiếm khi xuất hiện lại tình huống nói lắp.
Nhưng hôm nay lại có.
Chủ yếu là do sau khi nghe Tiểu Lục Vân nói chuyện, Vương Băng Ngưng có mâu thuẫn tâm lý với thư viện Vân Sơn, vừa muốn đi tìm đáp án cho thân phận mình, vừa rất sợ.
Nơi đó là thế giới của người tu luyện.
Như vậy người đàn ông tên Chu Lưu này chắc chắn cũng là một người tu luyện, sự xuất hiện của hắn ta có thể khiến Vương Băng Ngưng thầm cảm thấy áp lực.
Vương Băng Ngưng cố gắng ổn định tâm trạng, nhưng vừa mở miệng đã suýt bị lộ.
Chu Lưu kinh ngạc nhìn cô, khó hiểu hỏi: “Hình như cô Mạc đang lo lắng?”
“Phù…”
Vương Băng Ngưng hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng thở ra: “Nói bậy, tôi tới Giang Nam là để làm một chuyện cực kì quan trọng, anh đừng có đứng đây quấy rầy, lăn!”
Vương Băng Ngưng cười lạnh, hạ lệnh đuổi khách.
Chu Lưu nhíu mày, nói: “Nếu cô đã không muốn gặp tôi thì tôi xin phép đi trước.”
Vẻ mặt Chu Lưu đầy hoài nghi nhưng vẫn xoay người rời đi.
Nhìn chằm chằm mãi tới khi bóng dáng Chu Lưu biến mất, Vương Băng Ngưng mới bình tĩnh lại.
Quay lại nhà nghỉ xong, cô nặng nề thở ra một hơi.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, Vương Băng Ngưng gọi điện cho Lục Vân: “Tiểu Lục Vân, suýt nữa thì chị bị lộ thân phận rồi!”
“Có chuyện gì?”
Vương Băng Ngưng kể lại chuyện vừa nãy cho Lục Vân.
Lục Vân yên lặng một chút, nói: “Em còn tưởng có chuyện gì, yên tâm đi, dù sao trước sau gì cũng lộ thôi, chị đến thư viện Vân Sơn chờ em trước, em sẽ nhanh chóng tìm được chị.
“Nhưng không có em ở đây, chị sợ lắm…”
“Chị lo cái quái… khụ, không sao không sao, không phải trên người chị có bùa bình an sao, nếu có ngường dám làm khó dễ thì chị triệu hoán em, em sẽ tới thư viện Vân Sơn, san bằng nó!”
“Tiểu Lục Vân, em quá khí phách! Chị rất thích.”
“Vậy còn không gọi chồng nhanh lên?”
“Ch… Phì, em và Liễu Yên Nhi bỏ trốn với nhau còn có mặt mũi bảo chị gọi là chồng? Hừ!”
Bình luận facebook