-
Chương 497-498
Chương 497: Thay đổi thái độ
Quần chúng vây xem cảm giác như mình bị đùa giỡn.
Đây là Vân Lộc đại sư?
Đại cái đầu mày!
Đúng là lãng phí thời gian!
“Các vị, đừng đi vội…”
Thấy mọi người chẳng định mua gì, thanh niên đầu đinh không nhịn được, lên tiếng gọi lại.
Mọi người dừng chân, nghi ngờ quay đầu lại.
Không biết tên đại sư giả này định làm gì nữa.
Người đầu đinh lại khom lưng, nói với người đàn ông nhếch nhác: “Đại sư, hình như mọi người không thích tác phẩm của ông, nên mời ông bộc
lộ tài năng.”
“Hừ, một đám người không có mắt nhìn, không biết thưởng thức nghệ thuật!”
Người đàn ông kia hừ lạnh, khiến nhiều người tức giận.
“Ha, người này nói chuyện kiểu gì đấy? Nói ai không có mắt nhìn, rõ ràng tự ông vẽ ra, cái đó nhìn giống tranh không, chẳng khác gì mấy vết
nguệch ngoạc!”
“Còn không biết xấu hổ nói chúng tôi không có mắt nhìn, ông giả mạo Vân Lộc đại sư thì hay lắm à?”
“Đại sư, tôi xin ông về nhà tắm đi, cái bộ đồ tởm lắm rồi đấy.”
“…”
Mọi người tức giận vô cùng.
Thanh niên đầu đinh vội nói: “Mọi người bình tĩnh một chút, đừng nóng giận, Vân Lộc đại sư có tính cách như thế, cố chấp với nghệ thuật, không cố ý nhắm vào mọi người.”
“Ha ha, còn Vân Lộc đại sư cái gì, đúng là không biết xấu hổ!”
Hiển nhiên mọi người cũng không chấp nhận, cũng xác định người đàn ông lôi thôi trước mặt này không thể nào là Vân Lộc đại sư.
Liễu Yên Nhi nhìn thấy vậy, tâm trạng buồn bực bỗng nhiên khá hơn nhiều, cười nói với Lục Vân: “Tiểu Lục Vân, em nói xem vị “Vân Lộc đại sư” này sẽ rút lui kiểu gì đây?”
“Nhìn xem thế nào!” Lục Vân đáp.
“Ha, buồn cười, quá buồn cười! Một đám như diễn viên hài cũng dám nói mình biết thưởng thức nghệ thuật? Đúng là sỉ nhục hai chữ nghệ thuật!”
Người đàn ông lôi thôi đột nhiên đứng dậy, vô cùng phẫn nộ muốn phủi áo bỏ đi.
Mọi người đều tức giận.
“Sao hả? Bị chúng tôi nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận, mượn cớ rời đi à?”
“Ha ha, ngoại trừ như thế ra thì còn gì được nữa? Nghe thấy chưa, người ta nói chúng ta là diễn viên hài đấy.”
“Nếu thế thì ông ta chính là rác thải!”
Tiếng mắng chửi không ngừng vang lên, người đầu đinh vội vàng kéo người đàn ông lôi thôi kia lại, nói: “Đại sư, đừng tức giận với họ, nếu họ không tin thì ông bộc lộ chút tài năng đi!”
“Xin lỗi, bọn họ không xứng.” Người đàn ông nhếch nhác cực kì khó chịu nói.
“Đại sư, tôi biết ông nóng tính, cũng biết bọn họ không xứng, nhưng ông không thể vì chuyện này mà phá hỏng danh dự của chính mình được.” Người cắt đầu đinh khuyên.
Người đàn ông kia im lặng chốc lát, đột nhiên quay lại nói:
“Được, đã vậy thì tôi sẽ thể hiện tài năng cho mấy người biết cái gì gọi là nghệ thuật thật sự.”
“Ấy…”
Mọi người thổn thức, nhưng cũng rất tò mò muốn biết người đàn ông này rốt cuộc có thể vẽ ra nổi cái gì.
Lục Vân thì lại hơi kinh ngạc.
Người đàn ông này bị vạch trần thân phận giả rồi, vừa định nương cảm giác tức giận để rời sân, đó cũng là cơ hội tốt để lẩn đi, nhưng sao
ông ta lại quay lại.
Không phải tự làm khó mình ư?
Chẳng lẽ ông ta còn có con bài tẩy nào?
Lục Vân tò mò nhìn theo.
Mọi người cũng có vẻ đang muốn xem trò hay.
Lúc này, người đàn ông đó lườm bốn phía, lạnh lùng nói: “Mở giấy vẽ tranh ra.”
“Mau lên, đại sư chuẩn bị biểu diễn công phu thật sự.”
Người đầu đinh vội vàng giục đồng bọn, lại kéo mở ra một cuộn giấy vẽ tranh, sau đó cung kính đưa bút cho người đàn ông kia.
Lần này, ông ta không đẩy ra nữa, nhận bút vẽ, đồng thời tập trung.
Ông ta không rơi vào trạng thái điên cuồng nữa, mà cực kì nghiêm túc vẽ từng nét bút lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Đám người đứng xem đầu tiên là ầm ĩ không chịu, sau đó dần dần yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người trợn to hai mắt, nhìn kiệt tác đang dần hình thành, hiển nhiên là đã bị hấp dẫn.
Nửa giờ trôi qua, bức tranh hoành thành được hơn phân nửa, nhưng mọi người cũng có thể nhìn ra bức tranh ông ta vẽ là “Hùng Ưng Đậu Trên Cây”.
Hơn nữa, còn thực sự vẽ ra được ý cảnh.
Phải biết rằng phong cách vẽ tranh của Vân Lộc đại sư thực sự khó mô phỏng theo được!
Bốn phía lặng ngắt như tờ.
Bức tranh vẫn được tiếp tục.
Sắp thêm nửa tiếng nữa trôi qua, cuối cùng người đàn ông cũng buông bút.
Trên cuốn giấy cuộn tròn trắng tinh đó, ông ta chỉ lấy phần giữa, bốn phía vẫn còn chỗ trống.
Thế nhưng, ngay chính giữa đó chính là bức họa “Hùng Ưng Đậu Trên Cây” hoàn chỉnh.
“Hiện tại còn ai dám nói tôi là hàng giả không?
Quần chúng xung quanh còn đang ngẩn người, không ai nói gì, lúc này người đàn ông lôi thôi hừ lạnh một tiếng, nháy mắt đã khiến mọi người tỉnh lại.
Hóa ra, thật sự là Vân Lộc đại sư!
“Bốp bốp!”
Thanh niên đầu đinh vỗ tay đầu tiên, sau đó xung quanh cũng vang lên tiếng vỗ tay ầm ĩ.
Ánh mắt mọi người nhìn người đàn ông lôi thôi đã hoàn toàn thay đổi.
“Tôi đã nói rồi, đây chính là Vân Lộc đại sư, tôi cũng vẫn luôn tin rằng đó là người thật, nhưng mà mấy người cứ không tin, giờ xem đi, tin chưa?”
“Hay quá, từ đầu tới cuối tôi cũng chưa từng nghi ngờ, nhìn xem trên người đại sư có hơi thở nghệ thuật tới mức nào kìa, sao mà tùy tiện bắt chước được?”
“Giống Vân Lộc đại sư đấy, các người chẳng khác nào diễn viên hài, không hiểu được cái gì gọi là nghệ thuật, bức họa kia rõ ràng thể hiện trường phái trừu tượng, các người đúng là bị mù.”
“Đại sư, tôi có thể mua quần áo ông đang mặc không? Tôi rất thích cảm giác có hơi thở như thế này.”
“…”
Không cần thanh niên đầu đinh khơi mào cái gì, đám người xung quanh đã thay đổi suy nghĩ, hóa thành người ủng hộ Vân Lộc đại sư hết.
Chương 498: Bán với giá ba mươi vạn
Khán giả vây xem biểu diễn một vở kịch biến mặt đặc sắc ngay tại chỗ, dường như không ai muốn thừa nhận mình chính là diễn viên hài trong miệng “Vân Lộc đại sư”.
Lục Vân đứng cạnh xem được trò hề này cũng vui vẻ.
Chỉ có điều, ánh mắt nhìn Vân Lộc đại sư kia cũng khác đi vài phần.
Phong cách vẽ tranh của hắn đúng là rất khó để mô phỏng theo, thành danh nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn thấy một người có thể mô phỏng “Hùng Ưng Đậu Trên Cây” đạt đến trình độ này.
Có thể thấy người đàn ông lôi thôi kia tốn không ít thời gian lên nó.
Ấy?
Đột nhiên cảm thấy tự hào nghĩa là sao?
“Mọi người, bây giờ mọi người đã tin tưởng đây chính là Vân Lộc đại sư rồi chứ?”
Thanh niên đầu đinh nhìn phản ứng của mọi người, cực kì thỏa mãn, nở một nụ cười khoe hàm răng trắng sáng:
“Nói gì thế, cái gì mà bây giờ mới tin, từ đầu tới cuối chúng tôi đều tin tưởng Vân Lộc đại sư, hơi thở nghệ thuật toát ra từ đại sư không lừa
được người.”
“Ừ, cái hơi thở này thực sự là thấm vào ruột gan.”
“Vân Lộc đại sư có thể ký cho tôi không?”
“…”
Thanh niên đầu đinh thấy bầu không khí đã khá tốt, vì vậy giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, sau đó cười nói:
“Thực ra lần này Vân Lộc đại sư của chúng ta cũng muốn tặng phúc lợi cho mọi người.”
“Tặng phúc lợi?”
Mọi người nghe thấy vậy đều giật mình, có người thốt ra theo bản năng: “Hạt giống của mấy người hả?”
“Tục tĩu! Sỉ nhục văn hóa của giới nghệ thuật, cút ra ngoài!”
Lát sau, tên lắm miệng kia đã bị tống ra khỏi đám người.
Thanh niên đầu đinh nói rõ từng câu từng chữ: “Phúc lợi Vân Lộc đại sư tặng cho mọi người là hai bức tranh này, bán với giá bình dân thôi, chỉ cần… Ba mươi vạn.”
“Ba mươi vạn?”
“Chắc chắn chứ?”
Mọi người đều không tin nổi.
Các tác phẩm trước kia của Vân Lộc đại sư, để vào hội đấu giá bình thường cũng phải tới hàng mấy triệu, mấy chục triệu.
Hôm nay lại chỉ cần dùng ba mươi vạn là có thể mua được cả hai bức.
Sau này mà đi bán lại…
Thế thì dễ giàu quá!
Còn hơn là chơi mấy trò đổ thạch!
Những du khách tới tỉnh Vân Quý chơi, có rất nhiều người là phú thương đến để đổ thạch, trên người có nguồn tài chính dồi dào, không ngờ lại
gặp được chuyện tốt như thế.
Hơn nữa cuộc mua bán này còn lời hơn đi đổ thạch.
Đổ thạch, khả năng cao còn có thể mất trắng, táng gia bại sản, nhưng tác phẩm của Vân Lộc đại sư thì bình ổn giá, không lỗ!
Còn do dự gì nữa!
Nhanh chóng mua đi!
Đám người lập tức sôi sùng sục.
Thanh niên đầu đinh vẫn bình tĩnh nói tiếp:
“Hai bức họa này bán giá ba mươi vạn là coi như đóng gói bán cho mọi người với giá hời rồi, quan trọng là vì Vân Lộc đại sư tới tỉnh Vân Quý
để sưu tầm dân ca, đột nhiên có hứng mới vẽ ra hai tác phẩm này, không quan tâm đến giá cả.”
“Mà bức tranh “Hùng Ưng Đậu Trên Cây” kia từng được đại sư vẽ qua hai lần rồi, giá trị không thể so với trước kia được, nhưng mọi người không cần lo lắng, dù sao cũng là tác phẩm của Vân Lộc đại sư, dù có vẽ thêm mười bức như thế nữa cũng là món đồ chạm tay có thể bỏng.”
“Còn có một điều nữa là, bức tranh còn lại mà hôm nay Vân Lộc đại sư vẽ ra cũng chắc chắn sẽ gây nên một làn sóng trường phái mới, nếu hiện tại có ai mua nó, thì cứ ngồi cười chờ giá trị của nó được tăng lên đi!”
“Ừm, đại khái là như thế. Được rồi, phải bổ sung thêm là, Vân Lộc đại sư của chúng ta trước nay không màng danh lợi, nên mới tặng mọi người phúc lợi lớn như thế.”
Thanh niên đầu đinh nói xong, tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm, có người nịnh nọt: “Vân Lộc đại sư thật sự quá tốt, hơn nhiều so với các đại sư khác, giá bán tranh cao hơn cả trăm lần.”
“Đương nhiên, nếu không thì sao mà Vân Lộc đại sư có thể vẽ ra một tác phẩm sâu sắc như thế được?”
“Vân Lộc đại sư, tôi yêu ông, tôi có thể mua bộ đồ ông đang mặc không, tôi rất thích cái hơi thở tỏa ra từ chính nó…”
Hay thật, lại là tên biến thái này.
Những người đứng xung quanh đều đang sôi sùng sục.
Thanh niên đầu đinh thấy thời cơ đã đến, bèn mở miệng nói: “Bây giờ chúng tôi sẽ bắt đầu bán hai bức tranh này, ba mươi vạn, chỉ lấy tiền mặt không lấy chi phiếu, cũng không nhận chuyển khoản.”
“Ấy…”
Anh ta vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt.
Ba mươi vạn tiền mặt…
Tuy rằng ở đây có không ít phú thương vây xem nhưng dù sao cũng sẽ không ai mang tận ba mươi vạn tiền mặt trên người!
Thanh niên đầu đinh giải thích: “Dù sao tác phẩm cũng chỉ có hai cái, hơn nữa còn đòng gói bán hết cho một người, ở đây có nhiều ông chủ lớn thế này, chúng tôi cũng không biết bán cho ai! Đưa ra yêu cầu ba mươi vạn tiền mặt như thế này chủ yếu để xem thành ý của mọi người thôi.”
“Nói cũng đúng, tôi sẽ mang túi đi rút tiền, để đại sư thấy được thành ý của tôi.”
Một người được cài vào trong đám đông lập tức hô hào lên đầu tiên.
Người đó vừa hành động như thế, đám phú thương có ý định mua cũng luống cuống, chạy đi rút tiền.
Mấy phú thương rời đi rồi, đám người vẫn sôi sục như trước.
Đại đa số là quần chúng hóng hớt, dù muốn mua thì bọn họ cũng không có tiền, huống chi bọn họ đã ở thế yếu, nhất định không giành được nổi với mấy vị kia.
Người đàn ông nhếch nhác vén mái tóc bù xù lên, liếc nhìn bên ngoài một cái, thấy cá đã mắc câu, khóe miệng không nhịn được mà cười.
Còn thanh niên đầu đinh kia vừa thao thao bất tuyệt, hiện tại có ai tát vào mồm anh ta cũng không muốn mở miệng nữa.
Những kẻ còn lại đều là người nghèo, không cần lãng phí nước bọt.
Lúc mọi người đang sốt ruột đợi các phú thương cầm tiền quay lại thì đột nhiên một giọng nói lanh lảnh từ trong đám đông vang lên: “Mấy bức tranh rác rưởi như thế mà cũng bán được ba mươi vạn, tôi thấy tôi tự vẽ tự bán cũng được.”
Người nói chuyện là Liễu Yên Nhi.
Đôi chân dài của cô đã bước ra, tiến tới trước mấy bức tranh kia, lúc dừng lại, cái mông căng tròn còn hơi hất lên một cái.
Sát thương cực cao.
Đây không phải Liễu Yên Nhi cố tình quyến rũ như thế, mà là từ trong cốt cách của cô… khụ, nói đùa thôi.
Chỉ là khi Liễu Yên Nhi xuất hiện quả thực khiến ánh mắt mọi người sáng người.
Cô gái này có vóc người đẹp quá!
Quần chúng vây xem cảm giác như mình bị đùa giỡn.
Đây là Vân Lộc đại sư?
Đại cái đầu mày!
Đúng là lãng phí thời gian!
“Các vị, đừng đi vội…”
Thấy mọi người chẳng định mua gì, thanh niên đầu đinh không nhịn được, lên tiếng gọi lại.
Mọi người dừng chân, nghi ngờ quay đầu lại.
Không biết tên đại sư giả này định làm gì nữa.
Người đầu đinh lại khom lưng, nói với người đàn ông nhếch nhác: “Đại sư, hình như mọi người không thích tác phẩm của ông, nên mời ông bộc
lộ tài năng.”
“Hừ, một đám người không có mắt nhìn, không biết thưởng thức nghệ thuật!”
Người đàn ông kia hừ lạnh, khiến nhiều người tức giận.
“Ha, người này nói chuyện kiểu gì đấy? Nói ai không có mắt nhìn, rõ ràng tự ông vẽ ra, cái đó nhìn giống tranh không, chẳng khác gì mấy vết
nguệch ngoạc!”
“Còn không biết xấu hổ nói chúng tôi không có mắt nhìn, ông giả mạo Vân Lộc đại sư thì hay lắm à?”
“Đại sư, tôi xin ông về nhà tắm đi, cái bộ đồ tởm lắm rồi đấy.”
“…”
Mọi người tức giận vô cùng.
Thanh niên đầu đinh vội nói: “Mọi người bình tĩnh một chút, đừng nóng giận, Vân Lộc đại sư có tính cách như thế, cố chấp với nghệ thuật, không cố ý nhắm vào mọi người.”
“Ha ha, còn Vân Lộc đại sư cái gì, đúng là không biết xấu hổ!”
Hiển nhiên mọi người cũng không chấp nhận, cũng xác định người đàn ông lôi thôi trước mặt này không thể nào là Vân Lộc đại sư.
Liễu Yên Nhi nhìn thấy vậy, tâm trạng buồn bực bỗng nhiên khá hơn nhiều, cười nói với Lục Vân: “Tiểu Lục Vân, em nói xem vị “Vân Lộc đại sư” này sẽ rút lui kiểu gì đây?”
“Nhìn xem thế nào!” Lục Vân đáp.
“Ha, buồn cười, quá buồn cười! Một đám như diễn viên hài cũng dám nói mình biết thưởng thức nghệ thuật? Đúng là sỉ nhục hai chữ nghệ thuật!”
Người đàn ông lôi thôi đột nhiên đứng dậy, vô cùng phẫn nộ muốn phủi áo bỏ đi.
Mọi người đều tức giận.
“Sao hả? Bị chúng tôi nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận, mượn cớ rời đi à?”
“Ha ha, ngoại trừ như thế ra thì còn gì được nữa? Nghe thấy chưa, người ta nói chúng ta là diễn viên hài đấy.”
“Nếu thế thì ông ta chính là rác thải!”
Tiếng mắng chửi không ngừng vang lên, người đầu đinh vội vàng kéo người đàn ông lôi thôi kia lại, nói: “Đại sư, đừng tức giận với họ, nếu họ không tin thì ông bộc lộ chút tài năng đi!”
“Xin lỗi, bọn họ không xứng.” Người đàn ông nhếch nhác cực kì khó chịu nói.
“Đại sư, tôi biết ông nóng tính, cũng biết bọn họ không xứng, nhưng ông không thể vì chuyện này mà phá hỏng danh dự của chính mình được.” Người cắt đầu đinh khuyên.
Người đàn ông kia im lặng chốc lát, đột nhiên quay lại nói:
“Được, đã vậy thì tôi sẽ thể hiện tài năng cho mấy người biết cái gì gọi là nghệ thuật thật sự.”
“Ấy…”
Mọi người thổn thức, nhưng cũng rất tò mò muốn biết người đàn ông này rốt cuộc có thể vẽ ra nổi cái gì.
Lục Vân thì lại hơi kinh ngạc.
Người đàn ông này bị vạch trần thân phận giả rồi, vừa định nương cảm giác tức giận để rời sân, đó cũng là cơ hội tốt để lẩn đi, nhưng sao
ông ta lại quay lại.
Không phải tự làm khó mình ư?
Chẳng lẽ ông ta còn có con bài tẩy nào?
Lục Vân tò mò nhìn theo.
Mọi người cũng có vẻ đang muốn xem trò hay.
Lúc này, người đàn ông đó lườm bốn phía, lạnh lùng nói: “Mở giấy vẽ tranh ra.”
“Mau lên, đại sư chuẩn bị biểu diễn công phu thật sự.”
Người đầu đinh vội vàng giục đồng bọn, lại kéo mở ra một cuộn giấy vẽ tranh, sau đó cung kính đưa bút cho người đàn ông kia.
Lần này, ông ta không đẩy ra nữa, nhận bút vẽ, đồng thời tập trung.
Ông ta không rơi vào trạng thái điên cuồng nữa, mà cực kì nghiêm túc vẽ từng nét bút lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Đám người đứng xem đầu tiên là ầm ĩ không chịu, sau đó dần dần yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người trợn to hai mắt, nhìn kiệt tác đang dần hình thành, hiển nhiên là đã bị hấp dẫn.
Nửa giờ trôi qua, bức tranh hoành thành được hơn phân nửa, nhưng mọi người cũng có thể nhìn ra bức tranh ông ta vẽ là “Hùng Ưng Đậu Trên Cây”.
Hơn nữa, còn thực sự vẽ ra được ý cảnh.
Phải biết rằng phong cách vẽ tranh của Vân Lộc đại sư thực sự khó mô phỏng theo được!
Bốn phía lặng ngắt như tờ.
Bức tranh vẫn được tiếp tục.
Sắp thêm nửa tiếng nữa trôi qua, cuối cùng người đàn ông cũng buông bút.
Trên cuốn giấy cuộn tròn trắng tinh đó, ông ta chỉ lấy phần giữa, bốn phía vẫn còn chỗ trống.
Thế nhưng, ngay chính giữa đó chính là bức họa “Hùng Ưng Đậu Trên Cây” hoàn chỉnh.
“Hiện tại còn ai dám nói tôi là hàng giả không?
Quần chúng xung quanh còn đang ngẩn người, không ai nói gì, lúc này người đàn ông lôi thôi hừ lạnh một tiếng, nháy mắt đã khiến mọi người tỉnh lại.
Hóa ra, thật sự là Vân Lộc đại sư!
“Bốp bốp!”
Thanh niên đầu đinh vỗ tay đầu tiên, sau đó xung quanh cũng vang lên tiếng vỗ tay ầm ĩ.
Ánh mắt mọi người nhìn người đàn ông lôi thôi đã hoàn toàn thay đổi.
“Tôi đã nói rồi, đây chính là Vân Lộc đại sư, tôi cũng vẫn luôn tin rằng đó là người thật, nhưng mà mấy người cứ không tin, giờ xem đi, tin chưa?”
“Hay quá, từ đầu tới cuối tôi cũng chưa từng nghi ngờ, nhìn xem trên người đại sư có hơi thở nghệ thuật tới mức nào kìa, sao mà tùy tiện bắt chước được?”
“Giống Vân Lộc đại sư đấy, các người chẳng khác nào diễn viên hài, không hiểu được cái gì gọi là nghệ thuật, bức họa kia rõ ràng thể hiện trường phái trừu tượng, các người đúng là bị mù.”
“Đại sư, tôi có thể mua quần áo ông đang mặc không? Tôi rất thích cảm giác có hơi thở như thế này.”
“…”
Không cần thanh niên đầu đinh khơi mào cái gì, đám người xung quanh đã thay đổi suy nghĩ, hóa thành người ủng hộ Vân Lộc đại sư hết.
Chương 498: Bán với giá ba mươi vạn
Khán giả vây xem biểu diễn một vở kịch biến mặt đặc sắc ngay tại chỗ, dường như không ai muốn thừa nhận mình chính là diễn viên hài trong miệng “Vân Lộc đại sư”.
Lục Vân đứng cạnh xem được trò hề này cũng vui vẻ.
Chỉ có điều, ánh mắt nhìn Vân Lộc đại sư kia cũng khác đi vài phần.
Phong cách vẽ tranh của hắn đúng là rất khó để mô phỏng theo, thành danh nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn thấy một người có thể mô phỏng “Hùng Ưng Đậu Trên Cây” đạt đến trình độ này.
Có thể thấy người đàn ông lôi thôi kia tốn không ít thời gian lên nó.
Ấy?
Đột nhiên cảm thấy tự hào nghĩa là sao?
“Mọi người, bây giờ mọi người đã tin tưởng đây chính là Vân Lộc đại sư rồi chứ?”
Thanh niên đầu đinh nhìn phản ứng của mọi người, cực kì thỏa mãn, nở một nụ cười khoe hàm răng trắng sáng:
“Nói gì thế, cái gì mà bây giờ mới tin, từ đầu tới cuối chúng tôi đều tin tưởng Vân Lộc đại sư, hơi thở nghệ thuật toát ra từ đại sư không lừa
được người.”
“Ừ, cái hơi thở này thực sự là thấm vào ruột gan.”
“Vân Lộc đại sư có thể ký cho tôi không?”
“…”
Thanh niên đầu đinh thấy bầu không khí đã khá tốt, vì vậy giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, sau đó cười nói:
“Thực ra lần này Vân Lộc đại sư của chúng ta cũng muốn tặng phúc lợi cho mọi người.”
“Tặng phúc lợi?”
Mọi người nghe thấy vậy đều giật mình, có người thốt ra theo bản năng: “Hạt giống của mấy người hả?”
“Tục tĩu! Sỉ nhục văn hóa của giới nghệ thuật, cút ra ngoài!”
Lát sau, tên lắm miệng kia đã bị tống ra khỏi đám người.
Thanh niên đầu đinh nói rõ từng câu từng chữ: “Phúc lợi Vân Lộc đại sư tặng cho mọi người là hai bức tranh này, bán với giá bình dân thôi, chỉ cần… Ba mươi vạn.”
“Ba mươi vạn?”
“Chắc chắn chứ?”
Mọi người đều không tin nổi.
Các tác phẩm trước kia của Vân Lộc đại sư, để vào hội đấu giá bình thường cũng phải tới hàng mấy triệu, mấy chục triệu.
Hôm nay lại chỉ cần dùng ba mươi vạn là có thể mua được cả hai bức.
Sau này mà đi bán lại…
Thế thì dễ giàu quá!
Còn hơn là chơi mấy trò đổ thạch!
Những du khách tới tỉnh Vân Quý chơi, có rất nhiều người là phú thương đến để đổ thạch, trên người có nguồn tài chính dồi dào, không ngờ lại
gặp được chuyện tốt như thế.
Hơn nữa cuộc mua bán này còn lời hơn đi đổ thạch.
Đổ thạch, khả năng cao còn có thể mất trắng, táng gia bại sản, nhưng tác phẩm của Vân Lộc đại sư thì bình ổn giá, không lỗ!
Còn do dự gì nữa!
Nhanh chóng mua đi!
Đám người lập tức sôi sùng sục.
Thanh niên đầu đinh vẫn bình tĩnh nói tiếp:
“Hai bức họa này bán giá ba mươi vạn là coi như đóng gói bán cho mọi người với giá hời rồi, quan trọng là vì Vân Lộc đại sư tới tỉnh Vân Quý
để sưu tầm dân ca, đột nhiên có hứng mới vẽ ra hai tác phẩm này, không quan tâm đến giá cả.”
“Mà bức tranh “Hùng Ưng Đậu Trên Cây” kia từng được đại sư vẽ qua hai lần rồi, giá trị không thể so với trước kia được, nhưng mọi người không cần lo lắng, dù sao cũng là tác phẩm của Vân Lộc đại sư, dù có vẽ thêm mười bức như thế nữa cũng là món đồ chạm tay có thể bỏng.”
“Còn có một điều nữa là, bức tranh còn lại mà hôm nay Vân Lộc đại sư vẽ ra cũng chắc chắn sẽ gây nên một làn sóng trường phái mới, nếu hiện tại có ai mua nó, thì cứ ngồi cười chờ giá trị của nó được tăng lên đi!”
“Ừm, đại khái là như thế. Được rồi, phải bổ sung thêm là, Vân Lộc đại sư của chúng ta trước nay không màng danh lợi, nên mới tặng mọi người phúc lợi lớn như thế.”
Thanh niên đầu đinh nói xong, tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm, có người nịnh nọt: “Vân Lộc đại sư thật sự quá tốt, hơn nhiều so với các đại sư khác, giá bán tranh cao hơn cả trăm lần.”
“Đương nhiên, nếu không thì sao mà Vân Lộc đại sư có thể vẽ ra một tác phẩm sâu sắc như thế được?”
“Vân Lộc đại sư, tôi yêu ông, tôi có thể mua bộ đồ ông đang mặc không, tôi rất thích cái hơi thở tỏa ra từ chính nó…”
Hay thật, lại là tên biến thái này.
Những người đứng xung quanh đều đang sôi sùng sục.
Thanh niên đầu đinh thấy thời cơ đã đến, bèn mở miệng nói: “Bây giờ chúng tôi sẽ bắt đầu bán hai bức tranh này, ba mươi vạn, chỉ lấy tiền mặt không lấy chi phiếu, cũng không nhận chuyển khoản.”
“Ấy…”
Anh ta vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt.
Ba mươi vạn tiền mặt…
Tuy rằng ở đây có không ít phú thương vây xem nhưng dù sao cũng sẽ không ai mang tận ba mươi vạn tiền mặt trên người!
Thanh niên đầu đinh giải thích: “Dù sao tác phẩm cũng chỉ có hai cái, hơn nữa còn đòng gói bán hết cho một người, ở đây có nhiều ông chủ lớn thế này, chúng tôi cũng không biết bán cho ai! Đưa ra yêu cầu ba mươi vạn tiền mặt như thế này chủ yếu để xem thành ý của mọi người thôi.”
“Nói cũng đúng, tôi sẽ mang túi đi rút tiền, để đại sư thấy được thành ý của tôi.”
Một người được cài vào trong đám đông lập tức hô hào lên đầu tiên.
Người đó vừa hành động như thế, đám phú thương có ý định mua cũng luống cuống, chạy đi rút tiền.
Mấy phú thương rời đi rồi, đám người vẫn sôi sục như trước.
Đại đa số là quần chúng hóng hớt, dù muốn mua thì bọn họ cũng không có tiền, huống chi bọn họ đã ở thế yếu, nhất định không giành được nổi với mấy vị kia.
Người đàn ông nhếch nhác vén mái tóc bù xù lên, liếc nhìn bên ngoài một cái, thấy cá đã mắc câu, khóe miệng không nhịn được mà cười.
Còn thanh niên đầu đinh kia vừa thao thao bất tuyệt, hiện tại có ai tát vào mồm anh ta cũng không muốn mở miệng nữa.
Những kẻ còn lại đều là người nghèo, không cần lãng phí nước bọt.
Lúc mọi người đang sốt ruột đợi các phú thương cầm tiền quay lại thì đột nhiên một giọng nói lanh lảnh từ trong đám đông vang lên: “Mấy bức tranh rác rưởi như thế mà cũng bán được ba mươi vạn, tôi thấy tôi tự vẽ tự bán cũng được.”
Người nói chuyện là Liễu Yên Nhi.
Đôi chân dài của cô đã bước ra, tiến tới trước mấy bức tranh kia, lúc dừng lại, cái mông căng tròn còn hơi hất lên một cái.
Sát thương cực cao.
Đây không phải Liễu Yên Nhi cố tình quyến rũ như thế, mà là từ trong cốt cách của cô… khụ, nói đùa thôi.
Chỉ là khi Liễu Yên Nhi xuất hiện quả thực khiến ánh mắt mọi người sáng người.
Cô gái này có vóc người đẹp quá!
Bình luận facebook