-
Chương 130-131
Chương 130 Bệnh khó nói
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Vân, trong lòng Diệp Hướng Vinh càng chua xót, biết là trước đó bọn họ tổn thương Lục Vân quá nhiều, khó trách thái độ của hắn lại như vậy.
"Thật ra trước kia Khương Lam không phải như thế, tình huống của bàấy cũng tương tự như Khuynh Thành. Bà ấy xuất thân từ Khương gia Kim Lăng, là gia tộc có được tu võ giả, lúc ấy Khương gia sắp xếp một cuộc liên hôn, muốn gả bà ấy cho một gia tộc tu võ giả khác, nhưng bà ấy lại theo tôi."
Diệp Hướng Vinh mặc kệ Lục Vân có nghe hay không, chỉ lo kể lại câu chuyện giữa mình và Khương Lam.
Khương Lam xuất thân từ gia tộc tu võ giả, lại vì Diệp Hướng Vinh mà từ chối liên hôn, đây cũng là nguyên nhân khiến bà ta cắt đứt với Khương gia Kim Lăng.
Theo lý thuyết Khương Lam từng có quá khứ như vậy thì phải càng lý giải tâm tình của Diệp Khuynh Thành mới đúng, nhưng thái độ cứng rắn lúc này của bà lại khác gì Khương gia buộc bà liên hôn năm đó?
Xuất hiện tình huống này chỉ có một nguyên nhân, đó chính là Khương Lam hối hận, hối hận đã gả cho Diệp Hướng Vinh.
Thật ra từ khi Khương Lam gả đến tỉnh Giang Nam, Diệp Hướng Vinh vẫn luôn rất tốt với bà, hơn nữa Diệp gia lại là hào môn, sinh hoạt vật chất rất giàu có, vậy vấn đề chỉ có thể nằm ở phương diện khác.
Còn là phương diện nào thì Diệp Hướng Vinh không nói, chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Lục Vân lại liếc nhìn ông ta và nói: “Là bệnh khó nói kia đúng không?"
"Bệnh khó nói." Nghe thấy lời này, Diệp Hướng Vinh đột nhiên run lên, lại nhìn về phía Lục Vân, lập tức hiểu ra ý hắn, ông ta kinh ngạc nói: “Cậu.... Cậu nhìn ra vấn đề trên người tôi sao?"
Lục Vân gật đầu nói: “Lần đầu tiên ông tới đây thì tôi đã nhìn ra, chỉ là khi đó ông bày ra bộ dạng tự cao tự đại, làm tôi rất khó chịu, cho nên lười nói mà thôi."
Nghe vậy, Diệp Hướng Vinh lập tức run lên, trong lòng đầy sóng to gió lớn.
Quả thật như Lục Vân đã nói, ông ta đã mắc bệnh khó nói mười mấy năm. Nguyên nhân là vào buổi tối ngày nọ, khi ông ta và Khương Lam chuẩn bị sinh hoạt vợ chồng thì ngoài cửa sổ đột nhiên nhảy vào một con mèo hoang, Diệp Hướng Vinh bị doạ sợ nên từ đó không cứng lên được.
Diệp Hướng Vinh từng lén tìm đến rất nhiều danh y ở Kinh thành để khám, nhưng vẫn không chữa khỏi, dần dần cũng từ bỏ trị liệu, giữ kín bí mật này.
Dù sao tin tức người cầm quyền của Diệp gia tỉnh Giang Nam mắc căn bệnh này mà bị truyền ra thì tuyệt đối sẽ trở thành trò cười của người khác.
Tình cảm của Khương Lam đối với Diệp Hướng Vinh chưa bao giờ thay đổi, nhưng tình cảm vững chắc đến mấy thì sau nhiều năm không được giải quyết sinh lý cũng sẽ sinh ra oán giận, đặc biệt là tới độ tuổi như hổ như sói của Khương Lam.
Bà thường xuyên nghĩ, nếu lúc trước gả cho tu võ giả kia, lấy sức khoẻ của tu võ giả thì chắc chắn sẽ không xuất hiện vấn đề này.
Đây là nguyên nhân Khương Lam hối hận.
Nhưng bà không nói rõ, là Diệp Hướng Vinh thông qua thái độ của bà đối với con gái mà tự ngẫm nghĩ ra, trong lòng lập tức bị đả kích trầm trọng.
Lúc này nghe thấy Lục Vân chỉ ra bệnh của mình, sự khiếp sợ trong lòng Diệp Hướng Vinh lên tới tột độ.
"Lục Vân, nếu cậu có thể nhìn ra bệnh khó nói của tôi, vậy..." Diệp Hướng Vinh vô cùng bức thiết mà nhìn Lục Vân.
Lục Vân khẽ cười một tiếng và nói: “Ông muốn hỏi tôi, có thể chữa khỏi bệnh khó nói kia không phải không? Tôi có thể khẳng định cho ông là được, cái này hoàn toàn không phải vấn đề khó đối với tôi."
Ầm ầm!
Trong lòng Diệp Hướng Vinh như bị một cây búa tạ đập mạnh vào, linh hồn như bị lay động.
"Có thể trị được... Thật sự có thể trị được."
Ông ta nằm mơ cũng không nghĩ đến Lục Vân lại nói có thể chữa khỏi bệnh của mình, hơn nữa còn nói hoàn toàn không phải vấn đề khó.
Chuyện này thật sự là niềm vui tột độ đối với Diệp Hướng Vinh!
Từ năm đó tìm bác sĩ trị bệnh không có kết quả, Diệp Hướng Vinh đã hoàn toàn từ bỏ, cho nên dù lần trước nghe nói Giang Thành xuất hiện một vị thần y, ông ta cũng không ôm hy vọng nào cả.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, thần y kia, cũng chính là Lục Vân, chỉ liếc một cái liền nhìn ra bệnh của ông ta, hơn nữa còn nói có thể trị được.
Sao Diệp Hướng Vinh có thể không kích động?
Đời này chưa bao giờ kích động đến như vậy!
Lục Vân lại lạnh nhạt liếc ông ta một cái và nói: “Ông đừng vui mừng quá sớm, tôi chỉ nói có thể trị bệnh khó nói của ông, nhưng tôi không nói sẽ trị cho."
"Lục Vân, không đúng, Lục thần y, mọi chuyện trước kia đều là tôi không đúng, cậu muốn trách tôi thế nào cũng được, nhưng xin cậu hãy cho tôi cơ hội hối cải để làm lại từ đầu."
Diệp Hướng Vinh rất cấp bách, thấy Lục Vân vẫn thờ ơ, ông ta lại vội nói: “Chỉ cần cậu có thể trị khỏi bệnh của tôi thì bao nhiêu tiền tôi cũng chịu trả, đúng, cho dù là tặng một nửa sản nghiệp của Diệp gia cho cậu cũng được."
Ông ta chân thành nhìn Lục Vân, chờ mong Lục Vân trả lời, lại nghe Lục Vân lắc lắc đầu mà nói: “Ông cảm thấy tôi thiếu tiền sao?"
Diệp Hướng Vinh ngẩn ra.
Sau đó ông ta phản ứng lại, đúng vậy, người trước mắt không chỉ là Vân Lộc đại sư, hơn nữa còn là thần y, tùy tiện vung tay là có thể lấy ra một phần công thức chế tạo mặt nạ thần kỳ đến mức kinh sợ thế nhân, hắn thiếu tiền sao?
Hiển nhiên là không!
Đừng nói một nửa sản nghiệp của Diệp gia, cho dù giao ra toàn bộ Diệp gia thì hắn cũng chưa chắc nhìn trúng!
Sơ suất quá!
Diệp Hướng Vinh thầm nôn nóng, thật sự không nghĩ ra mình có thể cho Lục Vân cái gì, ông ta đột nhiên nảy ra một ý, lập tức nói: “Đúng rồi, Lục Vân, Lục thần y, cậu nể mặt tôi là cha của Khuynh Thành, cho tôi một cơ hội đi!"
Lời này vừa vang lên, quả nhiên nhìn thấy Lục Vân lâm vào trầm tư.
Có hy vọng!
Diệp Hướng Vinh mừng rỡ, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, vội vàng gọi điện thoại cho Khương Lam và nói: “Phu nhân, bà mau đến Giang Thành một chuyến, Lục Vân, không đúng, là Lục thần y nói cậu ấy có thể chữa khỏi bệnh của tôi."
Lúc này Khương Lam còn ở Diệp gia tỉnh thành, bà đã sớm thay đổi cách nhìn đối với Lục Vân, chỉ là không xuống nước được nên không đi theo tới Giang Thành, lúc này nghe thấy Diệp Hướng Vinh nói vậy thì lập tức lạch cạch một tiếng, di động của bà rơi xuống đất.
Căn bệnh khó nói của chồng bà có thể trị được!! Rốt cuộc mình không cần hư không tịch mịch lạnh lẽo một mình nữa sao?
Hốc mắt Khương Lam đã ươn ướt, vội gọi tài xế tới và nói: “Mau! Mau đưa tôi đến Giang Thành! Tôi có việc gấp!!"
Chương 131 Nữ thần cao ngạo bị vạch trần tâm sự
Khi Khương Lam chạy tới biệt thự Lục Nhân thì Lục Vân đang ngồi trong phòng khách xem TV, mà Diệp Hướng Vinh lại đứng bên cạnh cẩn thận hầu hạ.
Diệp Khuynh Thành thấy tình cảnh này thì vẻ mặt muốn quái lạ bao nhiêu có quái lạ bấy nhiêu.
Rốt cuộc cha mình làm sao vậy? Cho dù đã biết tiểu Lục Vân là nhân vật ghê gớm, nhưng cũng không cần thiết ăn nói khép nép đứng bên cạnh bưng trà đổ nước như vậy mới đúng?
Cha là người cầm quyền của Diệp gia đấy!
Nhìn thấy Khương Lam vào cửa, Diệp Khuynh Thành đột nhiên giật mình, cô biết với tính cách cứng rắn của Khương Lam, nếu nhìn thấy dáng vẻ của cha thì nhất định sẽ giận tím mặt.
Nhưng, nằm ngoài dự đoán của Diệp Khuynh Thành chính là, Khương Lam vào cửa không những không quở trách Diệp Hướng Vinh, ngược lại còn chủ động chạy tới đổ một ly trà rồi đưa cho Lục Vân, cười làm lành và nói: “Lục Vân, con rể cưng của mẹ, trước kia đều là mẹ sai, trách mẹ có mắt không tròng, con đừng để ý!"
Diệp Khuynh Thành đột nhiên mở to đôi mắt.
Hôm nay rốt cuộc cha mẹ làm sao vậy?
Hành vi của cha khác thường còn chưa tính, sao cả mẹ cũng như thay đổi thành người khác, thậm chí còn quá đáng hơn cả cha, còn mở miệng nói một câu ‘Con rể cưng của mẹ’.
Tiểu Lục Vân trở thành chồng cô từ khi nào?
Diệp Khuynh Thành không thể tin nổi, đi đến phía sau Lục Vân chuẩn bị nhéo tai hắn, hỏi một câu: “Có phải em rót canh mê hồn gì cho cha mẹ chị hay không?"
Ai ngờ tay vừa vói qua, lại đột nhiên nghe thấy hai tiếng hét phẫn nộ cùng vang lên.
Diệp Hướng Vinh: “Không được vô lễ với Lục thần y!"
Khương Lam: “Không được vô lễ với Lục thần y!"
Diệp Khuynh Thành ngơ cả ra, nghi ngờ không ngừng nhìn đảo qua ba người, hoàn toàn không hiểu ra sao.
Chẳng lẽ ba người này đang diễn kịch ở chỗ này?
Nhìn cũng không giống, lấy tính cách của mẹ, không hạ thấp tiểu Lục Vân đã không tồi, sao có thể nhàm chán đến mức diễn kịch với hắn như vậy?
Diệp Khuynh Thành còn tưởng rằng mình xuyên đến thế giới song song có một gia đình hài hòa, thật là một đám người quái quái lạ lạ.
Lúc này Khương Lam nói: “Con rể ngoan của mẹ, con xem chúng ta đều là người một nhà, con cũng không đành lòng nhìn cha vợ như vậy…Đúng không?"
Lục Vân cố gắng nhịn cười mà nói: “Bác Khương, sao bác lại nói vậy, chị Khuynh Thành là chị chứ không phải vợ tôi, sao các người lại đột nhiên trở thành cha mẹ vợ của tôi được?"
"Con rể, con nói vậy là khách sáo quá, cha mẹ đều nhìn ra chuyện giữa con và Khuynh Thành, chỉ là sớm hay muộn thôi." Khương Lam nói.
Lục Vân lộ ra vẻ uể oải mà nói: “Ai, vẫn là bác Khương lợi hại, liếc một cái đã nhìn thấu tâm tư của cháu, nhưng cái này không phải do một mình cháu nói là tính được!"
Khương Lam lập tức hiểu ra ý của hắn, quay đầu hỏi Diệp Khuynh Thành: “Khuynh Thành, nói cho mẹ có phải con thích Lục Vân hay không?"
"A?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Diệp Khuynh Thành đang không hiểu tại sao cha mẹ đột nhiên như thay đổi thành một người khác, nghe thấy Khương Lam hỏi vậy thì lập tức sửng sốt, vội trả lời: “Đương nhiên là con thích tiểu Lục Vân, bởi vì cậu ấy là em của con!"
"Thật sự chỉ đơn giản là em trai à?"Khương Lam tiếp tục hỏi.
"Đương…." Diệp Khuynh Thành muốn nói ‘Đương nhiên’, nhưng chữ ‘ nhiên ’ còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã đối diện với ánh mắt chất vấn của Khương Lam, trái tim lập tức rối loạn.
Sao cô có thể không thích Lục Vân chứ!
Không thích Lục Vân thì tại sao khi nhìn thấy Lục Vân mập mờ với đám chị em thì trong lòng lại chua lòm?
"Con..."
Nữ giám đốc Diệp Khuynh Thành ngày thường cao ngạo bá đạo lúc này giống như cô gái bị vạch trần tâm sự, nói cũng nói không rõ, gương mặt đỏ bừng, trộm ngắm Lục Vân một cái, phát hiện hắn đang mang vẻ mặt hài hước nhìn mình. Trong lòng cô càng xấu hổ.
Kết quả chính là, cô thẹn quá thành giận xông lên đè Lục Vân xuống hành hung, vợ chồng Diệp Hướng Vinh kéo lại thế nào cũng không được.
"Mau nói mau nói, rốt cuộc em đã làm gì cha mẹ chị? A!"
Diệp Khuynh Thành nắm gối ôm lên đập một trận vào Lục Vân, một mặt là thật sự không biết cha mẹ đã xảy ra chuyện gì, mặt khác lại mượn hành động này để che giấu ngượng ngùng trong lòng.
Dù sao người ta cũng là nữ thần cao ngạo!
Cho dù muốn chị thừa nhận thích em cũng không sao, nhưng em không thể dùng vẻ mặt hài hước như vậy nhìn chị, làm chị thật mất mặt biết không hả?
Cho nên hôm nay phải lập lại địa vị trong cái gia đình này!
Diệp Khuynh Thành trút giận chừng hai phút mới ngừng lại được, cuối cùng còn không quên nhéo mạnh vào eo Lục Vân một cái, tiếp theo đỏ mặt mà trở về phòng mình, dùng chăn che đầu lại.
Lục Vân: “…”
Em chưa nói gì cả, sao tự nhiên lại bị ăn một trận đòn thế này?
Diệp Hướng Vinh cười gượng mà nói: “Ha hả, hai vợ chồng là như vậy, cãi nhau ầm ĩ mới là cuộc sống, bác với bác gái của cháu cũng như vậy."
Chát!
Khương Lam tát một cái lên đầu ông ta, cả giận quát: “Cái gì mà bác gái?"
"Ha hả." Diệp Hướng Vinh vội vàng cười xấu hổ, sửa miệng nói: “Cha với mẹ của con cũng như vậy, đánh là yêu mắng là thương, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, vậy mới là vợ chồng."
Lần đầu tiên Lục Vân phát hiện đôi vợ chồng này cũng có điểm đáng yêu.
"Được rồi, tuy rằng một vài hành vi trước đó của hai người làm tôi cảm thấy thực khó chịu, nhưng biểu hiện hôm nay của hai bác cũng không tệ, tôi rất vừa lòng." Lục Vân nói.
Khương Lam kích động nói: “Thật không? Mẹ biết con rể không phải người ý chí sắt đá, vậy bệnh của cha vợ con…?"
Lục Vân quái lạ mà nhìn bà ta một cái: “Hình như bác gái rất vội?"
"Nào có, đừng nói bừa!"
Người đàn bà nổi danh xinh đẹp khắp tỉnh Giang Nam hơi đỏ măt, lại có một loại quyến rũ khác lạ, quả thật là gừng càng già càng cay, vẫn còn sức hút, cực phẩm trong các thiếu phụ.
Lục Vân nói: “Tôi có thể giúp bác Diệp trị liệu, nhưng không phải hiện tại, tôi cần chút thời gian chuẩn bị dược liệu, nhiều nhất không quá ba tháng là có thể giúp bác Diệp khôi phục như lúc ban đầu, mạnh như rồng như hổ."
"Được!"
Đùng một tiếng, Diệp Hướng Vinh trực tiếp bóp nát chén trà, đã gấp không chờ nổi muốn chờ đến ngày đó.
Khương Lam lại thầm thở dài: “Ai, còn phải nhịn thêm ba tháng. Thôi, dù sao cũng chờ được mười mấy năm rồi, không cần để bụng ba tháng này."
Nhìn quý bà đã từng cao ngạo ngông cuồng trước mặt mình, Lục Vân lộ ra nụ cười rất thâm sâu.
Thật ra muốn chữa khỏi bệnh của Diệp Hướng Vinh, hắn chỉ cần châm cứu vài lần là được, nhưng Lục Vân không làm như vậy, mà muốn Khương Lam nếm thử cuộc sống dày vò phải đếm từng ngày trôi qua.
Ai bảo lúc trước bà xem thường tôi?
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Vân, trong lòng Diệp Hướng Vinh càng chua xót, biết là trước đó bọn họ tổn thương Lục Vân quá nhiều, khó trách thái độ của hắn lại như vậy.
"Thật ra trước kia Khương Lam không phải như thế, tình huống của bàấy cũng tương tự như Khuynh Thành. Bà ấy xuất thân từ Khương gia Kim Lăng, là gia tộc có được tu võ giả, lúc ấy Khương gia sắp xếp một cuộc liên hôn, muốn gả bà ấy cho một gia tộc tu võ giả khác, nhưng bà ấy lại theo tôi."
Diệp Hướng Vinh mặc kệ Lục Vân có nghe hay không, chỉ lo kể lại câu chuyện giữa mình và Khương Lam.
Khương Lam xuất thân từ gia tộc tu võ giả, lại vì Diệp Hướng Vinh mà từ chối liên hôn, đây cũng là nguyên nhân khiến bà ta cắt đứt với Khương gia Kim Lăng.
Theo lý thuyết Khương Lam từng có quá khứ như vậy thì phải càng lý giải tâm tình của Diệp Khuynh Thành mới đúng, nhưng thái độ cứng rắn lúc này của bà lại khác gì Khương gia buộc bà liên hôn năm đó?
Xuất hiện tình huống này chỉ có một nguyên nhân, đó chính là Khương Lam hối hận, hối hận đã gả cho Diệp Hướng Vinh.
Thật ra từ khi Khương Lam gả đến tỉnh Giang Nam, Diệp Hướng Vinh vẫn luôn rất tốt với bà, hơn nữa Diệp gia lại là hào môn, sinh hoạt vật chất rất giàu có, vậy vấn đề chỉ có thể nằm ở phương diện khác.
Còn là phương diện nào thì Diệp Hướng Vinh không nói, chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Lục Vân lại liếc nhìn ông ta và nói: “Là bệnh khó nói kia đúng không?"
"Bệnh khó nói." Nghe thấy lời này, Diệp Hướng Vinh đột nhiên run lên, lại nhìn về phía Lục Vân, lập tức hiểu ra ý hắn, ông ta kinh ngạc nói: “Cậu.... Cậu nhìn ra vấn đề trên người tôi sao?"
Lục Vân gật đầu nói: “Lần đầu tiên ông tới đây thì tôi đã nhìn ra, chỉ là khi đó ông bày ra bộ dạng tự cao tự đại, làm tôi rất khó chịu, cho nên lười nói mà thôi."
Nghe vậy, Diệp Hướng Vinh lập tức run lên, trong lòng đầy sóng to gió lớn.
Quả thật như Lục Vân đã nói, ông ta đã mắc bệnh khó nói mười mấy năm. Nguyên nhân là vào buổi tối ngày nọ, khi ông ta và Khương Lam chuẩn bị sinh hoạt vợ chồng thì ngoài cửa sổ đột nhiên nhảy vào một con mèo hoang, Diệp Hướng Vinh bị doạ sợ nên từ đó không cứng lên được.
Diệp Hướng Vinh từng lén tìm đến rất nhiều danh y ở Kinh thành để khám, nhưng vẫn không chữa khỏi, dần dần cũng từ bỏ trị liệu, giữ kín bí mật này.
Dù sao tin tức người cầm quyền của Diệp gia tỉnh Giang Nam mắc căn bệnh này mà bị truyền ra thì tuyệt đối sẽ trở thành trò cười của người khác.
Tình cảm của Khương Lam đối với Diệp Hướng Vinh chưa bao giờ thay đổi, nhưng tình cảm vững chắc đến mấy thì sau nhiều năm không được giải quyết sinh lý cũng sẽ sinh ra oán giận, đặc biệt là tới độ tuổi như hổ như sói của Khương Lam.
Bà thường xuyên nghĩ, nếu lúc trước gả cho tu võ giả kia, lấy sức khoẻ của tu võ giả thì chắc chắn sẽ không xuất hiện vấn đề này.
Đây là nguyên nhân Khương Lam hối hận.
Nhưng bà không nói rõ, là Diệp Hướng Vinh thông qua thái độ của bà đối với con gái mà tự ngẫm nghĩ ra, trong lòng lập tức bị đả kích trầm trọng.
Lúc này nghe thấy Lục Vân chỉ ra bệnh của mình, sự khiếp sợ trong lòng Diệp Hướng Vinh lên tới tột độ.
"Lục Vân, nếu cậu có thể nhìn ra bệnh khó nói của tôi, vậy..." Diệp Hướng Vinh vô cùng bức thiết mà nhìn Lục Vân.
Lục Vân khẽ cười một tiếng và nói: “Ông muốn hỏi tôi, có thể chữa khỏi bệnh khó nói kia không phải không? Tôi có thể khẳng định cho ông là được, cái này hoàn toàn không phải vấn đề khó đối với tôi."
Ầm ầm!
Trong lòng Diệp Hướng Vinh như bị một cây búa tạ đập mạnh vào, linh hồn như bị lay động.
"Có thể trị được... Thật sự có thể trị được."
Ông ta nằm mơ cũng không nghĩ đến Lục Vân lại nói có thể chữa khỏi bệnh của mình, hơn nữa còn nói hoàn toàn không phải vấn đề khó.
Chuyện này thật sự là niềm vui tột độ đối với Diệp Hướng Vinh!
Từ năm đó tìm bác sĩ trị bệnh không có kết quả, Diệp Hướng Vinh đã hoàn toàn từ bỏ, cho nên dù lần trước nghe nói Giang Thành xuất hiện một vị thần y, ông ta cũng không ôm hy vọng nào cả.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, thần y kia, cũng chính là Lục Vân, chỉ liếc một cái liền nhìn ra bệnh của ông ta, hơn nữa còn nói có thể trị được.
Sao Diệp Hướng Vinh có thể không kích động?
Đời này chưa bao giờ kích động đến như vậy!
Lục Vân lại lạnh nhạt liếc ông ta một cái và nói: “Ông đừng vui mừng quá sớm, tôi chỉ nói có thể trị bệnh khó nói của ông, nhưng tôi không nói sẽ trị cho."
"Lục Vân, không đúng, Lục thần y, mọi chuyện trước kia đều là tôi không đúng, cậu muốn trách tôi thế nào cũng được, nhưng xin cậu hãy cho tôi cơ hội hối cải để làm lại từ đầu."
Diệp Hướng Vinh rất cấp bách, thấy Lục Vân vẫn thờ ơ, ông ta lại vội nói: “Chỉ cần cậu có thể trị khỏi bệnh của tôi thì bao nhiêu tiền tôi cũng chịu trả, đúng, cho dù là tặng một nửa sản nghiệp của Diệp gia cho cậu cũng được."
Ông ta chân thành nhìn Lục Vân, chờ mong Lục Vân trả lời, lại nghe Lục Vân lắc lắc đầu mà nói: “Ông cảm thấy tôi thiếu tiền sao?"
Diệp Hướng Vinh ngẩn ra.
Sau đó ông ta phản ứng lại, đúng vậy, người trước mắt không chỉ là Vân Lộc đại sư, hơn nữa còn là thần y, tùy tiện vung tay là có thể lấy ra một phần công thức chế tạo mặt nạ thần kỳ đến mức kinh sợ thế nhân, hắn thiếu tiền sao?
Hiển nhiên là không!
Đừng nói một nửa sản nghiệp của Diệp gia, cho dù giao ra toàn bộ Diệp gia thì hắn cũng chưa chắc nhìn trúng!
Sơ suất quá!
Diệp Hướng Vinh thầm nôn nóng, thật sự không nghĩ ra mình có thể cho Lục Vân cái gì, ông ta đột nhiên nảy ra một ý, lập tức nói: “Đúng rồi, Lục Vân, Lục thần y, cậu nể mặt tôi là cha của Khuynh Thành, cho tôi một cơ hội đi!"
Lời này vừa vang lên, quả nhiên nhìn thấy Lục Vân lâm vào trầm tư.
Có hy vọng!
Diệp Hướng Vinh mừng rỡ, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, vội vàng gọi điện thoại cho Khương Lam và nói: “Phu nhân, bà mau đến Giang Thành một chuyến, Lục Vân, không đúng, là Lục thần y nói cậu ấy có thể chữa khỏi bệnh của tôi."
Lúc này Khương Lam còn ở Diệp gia tỉnh thành, bà đã sớm thay đổi cách nhìn đối với Lục Vân, chỉ là không xuống nước được nên không đi theo tới Giang Thành, lúc này nghe thấy Diệp Hướng Vinh nói vậy thì lập tức lạch cạch một tiếng, di động của bà rơi xuống đất.
Căn bệnh khó nói của chồng bà có thể trị được!! Rốt cuộc mình không cần hư không tịch mịch lạnh lẽo một mình nữa sao?
Hốc mắt Khương Lam đã ươn ướt, vội gọi tài xế tới và nói: “Mau! Mau đưa tôi đến Giang Thành! Tôi có việc gấp!!"
Chương 131 Nữ thần cao ngạo bị vạch trần tâm sự
Khi Khương Lam chạy tới biệt thự Lục Nhân thì Lục Vân đang ngồi trong phòng khách xem TV, mà Diệp Hướng Vinh lại đứng bên cạnh cẩn thận hầu hạ.
Diệp Khuynh Thành thấy tình cảnh này thì vẻ mặt muốn quái lạ bao nhiêu có quái lạ bấy nhiêu.
Rốt cuộc cha mình làm sao vậy? Cho dù đã biết tiểu Lục Vân là nhân vật ghê gớm, nhưng cũng không cần thiết ăn nói khép nép đứng bên cạnh bưng trà đổ nước như vậy mới đúng?
Cha là người cầm quyền của Diệp gia đấy!
Nhìn thấy Khương Lam vào cửa, Diệp Khuynh Thành đột nhiên giật mình, cô biết với tính cách cứng rắn của Khương Lam, nếu nhìn thấy dáng vẻ của cha thì nhất định sẽ giận tím mặt.
Nhưng, nằm ngoài dự đoán của Diệp Khuynh Thành chính là, Khương Lam vào cửa không những không quở trách Diệp Hướng Vinh, ngược lại còn chủ động chạy tới đổ một ly trà rồi đưa cho Lục Vân, cười làm lành và nói: “Lục Vân, con rể cưng của mẹ, trước kia đều là mẹ sai, trách mẹ có mắt không tròng, con đừng để ý!"
Diệp Khuynh Thành đột nhiên mở to đôi mắt.
Hôm nay rốt cuộc cha mẹ làm sao vậy?
Hành vi của cha khác thường còn chưa tính, sao cả mẹ cũng như thay đổi thành người khác, thậm chí còn quá đáng hơn cả cha, còn mở miệng nói một câu ‘Con rể cưng của mẹ’.
Tiểu Lục Vân trở thành chồng cô từ khi nào?
Diệp Khuynh Thành không thể tin nổi, đi đến phía sau Lục Vân chuẩn bị nhéo tai hắn, hỏi một câu: “Có phải em rót canh mê hồn gì cho cha mẹ chị hay không?"
Ai ngờ tay vừa vói qua, lại đột nhiên nghe thấy hai tiếng hét phẫn nộ cùng vang lên.
Diệp Hướng Vinh: “Không được vô lễ với Lục thần y!"
Khương Lam: “Không được vô lễ với Lục thần y!"
Diệp Khuynh Thành ngơ cả ra, nghi ngờ không ngừng nhìn đảo qua ba người, hoàn toàn không hiểu ra sao.
Chẳng lẽ ba người này đang diễn kịch ở chỗ này?
Nhìn cũng không giống, lấy tính cách của mẹ, không hạ thấp tiểu Lục Vân đã không tồi, sao có thể nhàm chán đến mức diễn kịch với hắn như vậy?
Diệp Khuynh Thành còn tưởng rằng mình xuyên đến thế giới song song có một gia đình hài hòa, thật là một đám người quái quái lạ lạ.
Lúc này Khương Lam nói: “Con rể ngoan của mẹ, con xem chúng ta đều là người một nhà, con cũng không đành lòng nhìn cha vợ như vậy…Đúng không?"
Lục Vân cố gắng nhịn cười mà nói: “Bác Khương, sao bác lại nói vậy, chị Khuynh Thành là chị chứ không phải vợ tôi, sao các người lại đột nhiên trở thành cha mẹ vợ của tôi được?"
"Con rể, con nói vậy là khách sáo quá, cha mẹ đều nhìn ra chuyện giữa con và Khuynh Thành, chỉ là sớm hay muộn thôi." Khương Lam nói.
Lục Vân lộ ra vẻ uể oải mà nói: “Ai, vẫn là bác Khương lợi hại, liếc một cái đã nhìn thấu tâm tư của cháu, nhưng cái này không phải do một mình cháu nói là tính được!"
Khương Lam lập tức hiểu ra ý của hắn, quay đầu hỏi Diệp Khuynh Thành: “Khuynh Thành, nói cho mẹ có phải con thích Lục Vân hay không?"
"A?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Diệp Khuynh Thành đang không hiểu tại sao cha mẹ đột nhiên như thay đổi thành một người khác, nghe thấy Khương Lam hỏi vậy thì lập tức sửng sốt, vội trả lời: “Đương nhiên là con thích tiểu Lục Vân, bởi vì cậu ấy là em của con!"
"Thật sự chỉ đơn giản là em trai à?"Khương Lam tiếp tục hỏi.
"Đương…." Diệp Khuynh Thành muốn nói ‘Đương nhiên’, nhưng chữ ‘ nhiên ’ còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã đối diện với ánh mắt chất vấn của Khương Lam, trái tim lập tức rối loạn.
Sao cô có thể không thích Lục Vân chứ!
Không thích Lục Vân thì tại sao khi nhìn thấy Lục Vân mập mờ với đám chị em thì trong lòng lại chua lòm?
"Con..."
Nữ giám đốc Diệp Khuynh Thành ngày thường cao ngạo bá đạo lúc này giống như cô gái bị vạch trần tâm sự, nói cũng nói không rõ, gương mặt đỏ bừng, trộm ngắm Lục Vân một cái, phát hiện hắn đang mang vẻ mặt hài hước nhìn mình. Trong lòng cô càng xấu hổ.
Kết quả chính là, cô thẹn quá thành giận xông lên đè Lục Vân xuống hành hung, vợ chồng Diệp Hướng Vinh kéo lại thế nào cũng không được.
"Mau nói mau nói, rốt cuộc em đã làm gì cha mẹ chị? A!"
Diệp Khuynh Thành nắm gối ôm lên đập một trận vào Lục Vân, một mặt là thật sự không biết cha mẹ đã xảy ra chuyện gì, mặt khác lại mượn hành động này để che giấu ngượng ngùng trong lòng.
Dù sao người ta cũng là nữ thần cao ngạo!
Cho dù muốn chị thừa nhận thích em cũng không sao, nhưng em không thể dùng vẻ mặt hài hước như vậy nhìn chị, làm chị thật mất mặt biết không hả?
Cho nên hôm nay phải lập lại địa vị trong cái gia đình này!
Diệp Khuynh Thành trút giận chừng hai phút mới ngừng lại được, cuối cùng còn không quên nhéo mạnh vào eo Lục Vân một cái, tiếp theo đỏ mặt mà trở về phòng mình, dùng chăn che đầu lại.
Lục Vân: “…”
Em chưa nói gì cả, sao tự nhiên lại bị ăn một trận đòn thế này?
Diệp Hướng Vinh cười gượng mà nói: “Ha hả, hai vợ chồng là như vậy, cãi nhau ầm ĩ mới là cuộc sống, bác với bác gái của cháu cũng như vậy."
Chát!
Khương Lam tát một cái lên đầu ông ta, cả giận quát: “Cái gì mà bác gái?"
"Ha hả." Diệp Hướng Vinh vội vàng cười xấu hổ, sửa miệng nói: “Cha với mẹ của con cũng như vậy, đánh là yêu mắng là thương, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, vậy mới là vợ chồng."
Lần đầu tiên Lục Vân phát hiện đôi vợ chồng này cũng có điểm đáng yêu.
"Được rồi, tuy rằng một vài hành vi trước đó của hai người làm tôi cảm thấy thực khó chịu, nhưng biểu hiện hôm nay của hai bác cũng không tệ, tôi rất vừa lòng." Lục Vân nói.
Khương Lam kích động nói: “Thật không? Mẹ biết con rể không phải người ý chí sắt đá, vậy bệnh của cha vợ con…?"
Lục Vân quái lạ mà nhìn bà ta một cái: “Hình như bác gái rất vội?"
"Nào có, đừng nói bừa!"
Người đàn bà nổi danh xinh đẹp khắp tỉnh Giang Nam hơi đỏ măt, lại có một loại quyến rũ khác lạ, quả thật là gừng càng già càng cay, vẫn còn sức hút, cực phẩm trong các thiếu phụ.
Lục Vân nói: “Tôi có thể giúp bác Diệp trị liệu, nhưng không phải hiện tại, tôi cần chút thời gian chuẩn bị dược liệu, nhiều nhất không quá ba tháng là có thể giúp bác Diệp khôi phục như lúc ban đầu, mạnh như rồng như hổ."
"Được!"
Đùng một tiếng, Diệp Hướng Vinh trực tiếp bóp nát chén trà, đã gấp không chờ nổi muốn chờ đến ngày đó.
Khương Lam lại thầm thở dài: “Ai, còn phải nhịn thêm ba tháng. Thôi, dù sao cũng chờ được mười mấy năm rồi, không cần để bụng ba tháng này."
Nhìn quý bà đã từng cao ngạo ngông cuồng trước mặt mình, Lục Vân lộ ra nụ cười rất thâm sâu.
Thật ra muốn chữa khỏi bệnh của Diệp Hướng Vinh, hắn chỉ cần châm cứu vài lần là được, nhưng Lục Vân không làm như vậy, mà muốn Khương Lam nếm thử cuộc sống dày vò phải đếm từng ngày trôi qua.
Ai bảo lúc trước bà xem thường tôi?
Bình luận facebook