-
Chương 138-142
Chương 138 Đánh cược
Lục Vân mở miệng nói chuyện lập tức khiến Hùng Nhật Huy nhìn lại, vào khoảnh khắc quay đầu, trong mắt anh ta hiện lên một tia tàn nhẫn, nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất. Bởi vì vừa rồi Lục Vân gọi thẳng tên của anh ta là Hùng Nhật Huy.
Diệp Khuynh Thành cũng gọi anh ta như vậy, nhưng Hùng Nhật Huy lại không cảm thấy tức giận, ngược lại còn nghĩ cô gái tên Diệp Khuynh Thành này thực đáng yêu.
Diệp Khuynh Thành càng mắng thì anh ta càng cảm thấy hưng phấn.
Không sai, giống như Diệp Khuynh Thành đã suy đoán, Hùng Nhật Huy có tâm lý biến thái, mỗi lần có cô gái xinh đẹp nào mắng chửi thì anh ta sẽ phấn khởi, càng xinh đẹp thì càng phấn khởi.
Nhưng đàn ông thì không được, vừa rồi anh ta nghe thấy Lục Vân gọi thẳng tên mình thì trong lòng lập tức khó chịu, không khỏi cười lạnh và nói: “‘Lệ Nhan’ do tập đoàn Hàn Mỹ sản xuất đang hút hàng, đương nhiên tâm tình của tôi rất tốt, còn cần anh nói à?"
Lục Vân suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Tôi cũng hy vọng anh có thể cười mãi như vậy, nhưng rất đáng tiếc, ba ngày sau chính là ngày ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’ được tung ra thị trường, tôi cảm thấy có lẽ anh cười không được bao lâu."
"…” Hùng Nhật Huy lập tức lộ ra vẻ mặt quái lạ.
Diệp Khuynh Thành cũng sửng sốt, sau đó kéo Lục Vân qua một bên và nói: “Tiểu Lục Vân, em đang nói cái gì vậy, sao chị không biết chuyện ba ngày sau ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’ được tung ra thị trường?"
Lục Vân cười nói: “Em vừa quyết định."
Diệp Khuynh Thành lập tức không biết nói gì, nhéo hắn một cái rồi nói: “Em có biết một sản phẩm mới trước khi đưa ra thị trường cần tiến hành quảng cáo tuyên truyền trước không, em quyết định đột ngột như vậy căn bản không đủ thời gian để chúng ta tuyên truyền."
Buổi đấu giá từ thiện trước đó chính là tuyên truyền tốt nhất đối với ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’, nếu không có tập đoàn Hàn Mỹ quấy nhiễu thì sản phẩm này thật sự có thể đưa ra thị trường ngay, bởi vì đã đạt tới hiệu quả tuyên truyền.
Nhưng tập đoàn Hàn Mỹ lại giành tung ‘ Lệ Nhan ’ ra trước, thế cục đã hoàn toàn thay đổi.
Khi hiệu quả của hai sản phẩm tương đương nhau thì đương nhiên phải hớt tay trên trước, hiện giờ thị trường mỹ phẩm dưỡng da gần như đã bị tập đoàn Hàn Mỹ chiếm lĩnh, đâu còn đường để ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’ sinh tồn, trừ phi chủ động hạ thấp giá bán, khai thác thị trường cấp thấp.
Nhưng như vậy là bán lỗ, trong thời gian ngắn căn bản không thể chống lại tập đoàn Hàn Mỹ.
Cho nên vừa rồi Lục Vân nói Hùng Nhật Huy sẽ sắp cười không nổi, người trong ngành cảm thấy câu nói này cứ như một trò cười lố bịch.
Diệp Khuynh Thành nhấn nhấn trán mà nói: “Tiểu Lục Vân, em nghĩ thương trường quá đơn giản."
Diệp Khuynh Thành nói nhiều như vậy, nhưng Lục Vân lại không nghe vào chút nào, chỉ nói: “Chị Khuynh Thành, em có tự tin về sản phẩm của chúng ta."
"Cái này không phải vấn đề tin hay không tin."
Diệp Khuynh Thành còn muốn nói cái gì, Lục Vân đã đi tới trước mặt Hùng Nhật Huy, nói: “Không bằng chúng ta đánh cược đi, chờ sau khi ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’ được tung ra thị trường, tôi cảm thấy có thể nghiền nát ‘ Lệ Nhan ’ của công ty các người, có dám cược không?"
Hùng Nhật Huy càng cảm thấy thằng ranh trước mắt điên rồi, cười nhạo một tiếng, nhưng vẫn nói: “Tiền đặt cược là cái gì?"
"Nếu anh thua thì mở cuộc họp báo, công bố làm sao anh có được công thức của mặt nạ cho mọi người, hơn nữa xin lỗi tập đoàn Khuynh Thành."
"Hừm?" Hùng Nhật Huy cười châm choc, nói: “Nhưng nếu anh thua thì sao?"
"Tùy anh xử trí."
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú với anh, không bằng như vầy đi, nếu anh thua thì bảo chị mình lại đây ở với tôi một đêm." Hùng Nhật Huy lại nhịn không được liếc nhìn Diệp Khuynh Thành một cái, nước miếng sắp chảy ra.
Ánh mắt Lục Vân hơi lạnh đi, nói: “Tôi không có khả năng dùng chị mình làm tiền đặt cược."
"Vậy không cần phải cược."
"Anh sợ."
"Cái gì?"
"Tôi nói anh không dám đánh cược là sợ sau khi sản phẩm của chúng tôi được tung ra thị trường, sẽ tạo thành đả kích lớn cho tập đoàn Hàn Mỹ các người."
Lục Vân lộ ra vẻ mặt khiêu khích.
Hùng Nhật Huy sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được cười nhạo và nói: “Tôi không biết cọng dây thần kinh nào của thằng nhãi nhép như anh bị chập, nhưng nếu anh muốn tự rước lấy nhục thì tôi sẽ cược với anh một lần, nếu anh thua thì không mặc quần áo chạy vòng quanh cao ốc tập đoàn Hàn Mỹ một vòng, hơn nữa phải livestream cả quá trình đó."
"Không thành vấn đề."
….
Sau khi rời khỏi tiệc rượu riêng của Hùng Nhật Huy, Diệp Khuynh Thành lạnh mặt mà đi nhanh.
Lục Vân đi theo phía sau cô, cười khổ và nói: “Chị Khuynh Thành, chị đi nhanh như vậy làm gì, có phải giận em không?"
Diệp Khuynh Thành không phản ứng đến hắn.
Lục Vân tiếp tục cười khổ và nói: “Chị phải tin em, em thật sự không phải đang càn quấy, em sẽ không làm chuyện không nắm chắc."
Diệp Khuynh Thành vẫn không đoái hoài đến hắn.
Lục Vân nói: “Chị, hôm nay chị mặc bộ đồ này thật là đẹp mắt, rất hợp với khí chất, còn cái quần này cũng vậy, đã tôn đôi chân thon dài thẳng tắp hoàn mỹ của chị lên."
"…”
Rốt cuộc Diệp Khuynh Thành cũng không thể nhịn được mà xoay người đi trở về, duỗi tay muốn nhéo Lục Vân, thở phì phì mà nói: “Vì sao em lại muốn đánh cược nhàm chán như vậy với Hùng Nhật Huy, không biết vụ này nhất định sẽ thua sao?"
Lục Vân vội vàng bảo vệ lỗ tai mình, nói: “Chị, sao chị lại không tin em như vậy?"
"Vậy em nói xem, phần thắng của em ở đâu?"
"Được rồi, nếu chị đã hỏi thì em cũng nói thật cho chị biết." Lục Vân đột nhiên hạ giọng, tiến đến bên tai Diệp Khuynh Thành mà nói: “Thật ra công thức mà Hùng Nhật Huy lấy được là giả."
"Giả?" Diệp Khuynh Thành lập tức trừng to mắt, nhưng ngay sau đó lại khó hiểu hỏi: “Nếu công thức là giả, vậy vì sao ‘ Lệ Nhan ’ lại được hoan nghênh như vậy, gần như đã chiếm lĩnh cả thị trường mặt nạ tỉnh thành? Hơn nữa rõ ràng chị thấy hiệu quả của nó cũng rất tốt."
"Đó đều là ảo giác, chỉ cần qua thêm mấy ngày thì tác hại của ‘ Lệ Nhan ’ sẽ hoàn toàn lộ ra." Lục Vân cười nói.
"Thật sự là như vậy?" Diệp Khuynh Thành nghi ngờ mà nhìn chằm chằm hắn.
Lục Vân bảo đảm: “Đương nhiên, chị yêu của em ơi, có bao giờ em lừa gạt chị đâu, chị cứ việc yên tâm."
Diệp Khuynh Thành nửa tin nửa ngờ.
Chương 139 Cho cơ hội mà anh lại không muốn
Ba ngày sau, khi ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’ được tung ra thị trường thì quả nhiên không làm dâng lên chút gợn sóng nào.
Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Hàn Mỹ, tâm tình của Hùng Nhật Huy rất tốt, lập tức gọi nữ thư ký tới khảo sát công việc hằng ngày một lượt.
Mười phút sau, nữ thư ký rời đi, nhưng cô ta rời khỏi không bao lâu thì trưởng phòng marketing bỗng gõ cửa đi đến, đặt một chồng hồ sơ lên bàn làm việc lộn xộn của Hùng Nhật Huy.
"Hùng tổng, hình như sản phẩm mới của chúng ta xảy ra chút vấn đề, đây đều là hồ sơ khiếu nại."
Hùng Nhật Huy nhíu mày mà hỏi: “Nhiều như vậy?"
Trưởng phòng marketing muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn báo cáo đúng sự thật: “Thật ra đây chỉ là một phần nhỏ trong đống hồ sơ khiếu nại thôi."
"Chuyện gì vậy hả!" Sắc mặt Hùng Nhật Huy trầm xuống, đột nhiên đập vào bàn rồi quát: “Lập tức gọi Trần Bân đến ngay cho tôi!"
Trần Bân chính là trưởng phòng nghiên cứu và phát triển của tập đoàn Hàn Mỹ, cũng là tên đàn ông đeo mắt kính bị Lục Vân đánh ở kho hàng bỏ đi lúc trước.
Công thức của ‘ Lệ Nhan ’ là do anh ta giao ra.
Rất nhanh, Hùng Nhật Huy đã nhận được tin là Trần Bân đã chạy trốn, lập tức tức giận đến chửi ầm lên: “Con mẹ nó Trần Bân, dám cấu kết với tập đoàn Khuynh Thành hại ông mày, lập tức phái người đi tìm, tìm được thằng chó đó thì đánh gãy chân hắn!"
Sao anh ta còn không rõ đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc cũng hiểu vì sao mấy ngày hôm trước Lục Vân dám tự tin mà đánh cược với mình ở tiệc rượu, thì ra mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Lục Vân.
"Cái đệch!" Hùng Nhật Huy tức đến suýt đập nát cả văn phòng.
Nhưng mặc kệ anh ta giận đến mức nào, chất lượng sản phẩm xảy ra vấn đề thì danh dự của tập đoàn Hàn Mỹ sẽ giảm mạnh, thậm chí mỗi ngày đều có không ít người bị hại chắn phía dưới cao ốc văn phòng của tập đoàn Hàn Mỹ, muốn nghe Hùng Nhật Huy giải thích rõ ràng.
Mấy ngày nay Hùng Nhật Huy đều phải lén lút ra vào công ty.
Cùng lúc đó, một bộ phận quý cô quý bà trong giới nhà giàu đột nhiên phát hiện, không biết khi nào ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’ đã được tung ra thị trường, lúc trước loại mặt nạ này được tặng ra một ngàn cái hàng mẫu, đến bây giờ vẫn không xuất hiện vấn đề chất lượng gì. Cho nên bọn họ không lo sản phẩm này sẽ xuất hiện vô số vấn đề sau khi ra mắt một tuần giống như ‘ Lệ Nhan ’.
Mà một ít người bị ‘ Lệ Nhan ’ hại thì ôm tâm lý thử một lần mà mua sắm ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’, kết quả sửng sốt phát hiện những vấn đề xấu mà ‘ Lệ Nhan ’ gây ra cho họ đều được loại mặt nạ Thần cấp này giải quyết một cách hoàn mỹ.
Tin này vừa truyền ra, lượng tiêu thụ của ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’ lập tức bùng nổ.
Hùng Nhật Huy nổi trận lôi đình, anh ta phái người đi ra ngoài bắt Trần Bân, kết quả không tìm thấy sợi lông nào, Trần Bân đã sớm dẫn cả nhà rời khỏi tỉnh Giang Nam.
Lúc này, di động của Hùng Nhật Huy đột nhiên reo lên.
Vừa bắt nghe thì tiếng nói truyền ra trong đó lập tức khiến anh ta càng điên tiết.
"Hùng tổng, còn nhớ vụ cá cược trước đó của chúng ta không, giờ anh thua rồi, có phải nên thực hiện lời hứa, mở cuộc họp báo xin lỗi không?" Cú điện thoại này là Lục Vân gọi tới.
Hùng Nhật Huy mắng: “Thằng nhãi họ Lục, coi như mày ngon, Hùng Nhật Huy này sẽ ghi tạc món nợ này trong lòng, sớm muộn gì cũng có ngày ông mày trả lại gấp bội, mày chờ đi!"
Lục Vân nói: “Trả hay không là chuyện sau này, giờ tôi hỏi anh khi nào mở cuộc họp báo?"
"Mở con mẹ mày!" Hùng Nhật Huy hùng hùng hổ hổ mà cắt điện thoại.
Lục Vân lại than nhẹ một tiếng: “Cho cơ hội mà anh lại không muốn!"
Hiển nhiên Hùng Nhật Huy không tính thực hiện lời hứa, chuyện này cũng nằm trong dự đoán của Lục Vân, nhưng Hùng Nhật Huy bỏ lỡ cơ hội lần này thì về sau không dễ nói chuyện như vậy.
Trong mắt Lục Vân hiện lên một tia sắc lạnh.
Đột nhiên…
"Moa~" Diệp Khuynh Thành chạy tới từ phía sau sô pha mà ôm cổ Lục Vân, cầm lòng không đậu hôn lên má hắn một cái: “Tiểu Lục Vân quá tuyệt vời, trận đánh này quá xinh đẹp."
Diệp Khuynh Thành vui vẻ như một đứa trẻ, vốn dĩ cô còn tưởng rằng đây là một ván cờ nhất định phải thua, không ngờ Lục Vân lại cho cô một bất ngờ lớn như vậy.
Trải qua một đợt hành động của tập đoàn Hàn Mỹ, hiện tại những người bị ‘ Lệ Nhan ’ hại sôi nổi sử dụng ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’ để cải thiện tác dụng xấu trên mặt các cô, cứ như tập đoàn Hàn Mỹ mở ra thị trường, kết quả lại như mở đường cho tập đoàn Khuynh Thành phát triển, biến mỹ phẩm dưỡng da trở thành nhu yếu phẩm.
Đương nhiên Diệp Khuynh Thành vui vẻ.
Trong lòng Lục Vân ấm áp, nhưng vẫn xụ mặt mà nói: “Chị, chị vui thì vui, nhưng lần sau lúc hôn em có thể nói trước một tiếng không, em cũng có tôn nghiêm."
"Gì? Em nói tôn nghiêm gì?" Diệp Khuynh Thành theo thói quen mà nhéo lỗ tai Lục Vân, cười lạnh và nói: “Giờ em nghiêm túc trả lời chị xem, chị có thể hôn mặt em hay không?"
"Được được!"
Lỗ tai Lục Vân đau nhói, vội vàng trả lời, sau đó ngã xuống sô pha rồi bày ra tư thế mặc người xâu xé.
Đến đây đi, em không cần tôn nghiêm!
Chương 140 Em tư muốn trở về
Ban đêm tối như mực.
Bên ngoài biệt thự tư nhân sang trọng, một bóng người như ma đang trèo qua tường, cuối cùng nhảy vào từ ban công lầu hai.
Lục Vân thở dài: "Đường đường là một Vân Thiên Thần Quân, lại có một ngày lại làm chuyện lén lút như vậy. Nếu bị lộ ra ngoài, sợ rằng mọi người sẽ chê cười chết mất."
Thừa dịp biệt thự không có ai, Lục Vân đi vào phòng ngủ, thành công trong việc tìm thấy két sắt.
Cạy mở.
Lấy đồ vật bên trong đi.
Ngày hôm sau.
Hùng Nhật Huy bất ngờ bị các cơ quan liên quan bắt đi để điều tra, với lý do ai đó đã tìm ra tài khoản đen của anh ta, trong đó ghi lại chi tiết tất cả các giao dịch tiền bẩn của anh ta trong những năm gần đây, một số nhân vật cấp cao trong tổ chức cũng có dính líu đến.
Hùng Nhật Huy giật mình, đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Đáng lẽ tối qua anh ta không nên qua đêm ở nhà thư ký, thậm chí còn không hay không biết két sắt đã bị người khác cạy mở.
...
Diệp gia.
Vợ chồng Diệp Hướng Vinh đang ăn trưa thì nghe thấy tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, mở cửa ra thì thấy Âu Dương Minh Hạo.
Khương Lam niềm nở chào hỏi: "Thì ra là Minh Hạo tới, mau vào trong đi, vừa đúng lúc bác đang ăn cơm, con có muốn cùng ăn không?"
"Cám ơn bác gái, con đã ăn rồi."
Âu Dương Minh Hạo vào nhà, mang hoa quả và rượu đắt tiền đặt lên bàn trà, ánh mắt anh ta hướng về phía bốn phía mà nhìn một vòng, nghi ngờ hỏi: "Bác gái, em Khuynh Thành có ở nhà không ạ?"
Lần này anh ta đến đây gặp Diệp Khuynh Thành để cảm ơn.
Theo đuổi một cô gái cần có miệt mài và kiên trì, khi nào Diệp Khuynh Thành mới cảm động trước sự chân thành của anh ta đây?
Đương nhiên Khương Lam hiểu ý của anh ta, biểu cảm lập tức có chút mất tự nhiên.
Diệp Hướng Vinh ngượng ngùng cười giải thích: "Ha hả, cái kia… Khuynh Thành trở về Giang Thành sống rồi, nhưng con bé vẫn thường xuyên tới nơi này thăm hai bác."
Ông ta cũng không nói gì thêm, số lần vợ chồng Diệp Hướng Vinh đến Giang Thành, còn nhiều hơn Diệp Khuynh Thành đến đây.
Âu Dương Minh Hạo cau mày nói: "Có cùng đi với thằng nhãi họ Lục kia không?"
Giọng điệu anh ta hiển nhiên rất không vui.
Diệp Hướng Vinh muốn nói nhưng lại thôi, hai vợ chồng họ nhìn nhau, cuối cùng quyết định để Khương Lam giải thích tình hình.
"Minh Hạo, có lẽ con cũng nên hiểu tâm tư của Khuynh Thành, con bé chỉ quan tâm đến Lục Vân, hai bác cũng không thể thuyết phục con bé, cho nên chúng ta sẽ không can thiệp vào chuyện của người trẻ tuổi."
Khương Lam lựa lời nói khéo.
Nhưng Âu Dương Minh Hạo cũng là một người thông minh, lập tức hiểu ý nghĩa trong lời nói của Khương Lam, rõ ràng là có ý ngầm chấp nhận mối quan hệ giữa Lục Vân và Diệp Khuynh Thành!
Chết tiệt, đang đùa giỡn với ông đây sao.
Âu Dương Minh Hạo nguyền rủa trong lòng.
Lúc đầu là bà nói giới thiệu Diệp Khuynh Thành cho tôi, bây giờ lại nói không muốn xen vào, đây rõ ràng là đang đùa tôi mà?
Khuôn mặt của Âu Dương Minh Hạo trở nên cực kỳ khó coi.
Anh ta đã yêu Diệp Khuynh Thành rồi, nói chính xác là, chỉ cần là một người đàn ông bình thường, nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt trần như Diệp Khuynh Thành làm sao có thể kiểm soát bản thân, dù sao thì phần lớn họ đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Dù mang danh là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng nói trắng ra chỉ là vừa gặp đã nảy sinh lòng ham muốn.
Cho nên, làm sao Âu Dương Minh Hạo có thể đồng ý từ bỏ vào lúc này chứ?
Âu Dương Minh Hạo cố nén lửa giận trong người, đứng dậy nói: "Hai bác cứ từ từ ăn, cháu xin phép đi trước."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Nói xong liền rời khỏi Diệp gia.
Diệp Hướng Vinh thở dài nói: "Bà xem, đều là làm việc tốt của bà, nếu không phải bà nói giới thiệu Khuynh Thành cho Âu Dương Minh Hạo, làm sao lại phiền toái như thế này chứ?"
"Haizzz, bây giờ bà đã biết lỗi của bà chưa?"
Khương Lam nhìn chằm chằm Diệp Hướng Vinh và nói: "Không phải ông cũng đồng ý với những gì tôi đã làm khi đó sao?"
"Nếu có trách thì trách hai chúng ta đều nhìn lầm, ai mà ngờ Lục Vân lại ưu tú đến vậy chứ!"
...
Lục Vân nhận được tin tức rằng chị tư sẽ trở về sau vài ngày nữa.
Lục Vân đã ngưỡng mộ chị gái thứ tư Ô Yêu Vương từ lâu, chỉ biết tên mà không chưa bao giờ được gặp trực tiếp, khi có cơ hội, hắn nhất định sẽ tìm cô ấy so tài vài chiêu.
Diệp Khuynh Thành đề nghị: "Lần này Vương Băng Ngưng quay về chỉ để gặp em, chị không nghĩ là em ấy sẽ ở lại vài ngày, đến lúc đó em ra sân bay đón em ấy nhé!"
"Không thành vấn đề." Lục Vân gật đầu đồng ý.
"Lát nữa chị sẽ dẫn em đi trung tâm thương mại mua quần áo đàng hoàng."
"Không cần đâu, em nghĩ quần áo hiện tại của mình cũng đủ rồi…"
"Ngoan!"
Diệp Khuynh Thành nhướng mày, thể hiện một chút uy nghiêm phải có của một người chị, sau đó lại lắc lắc cánh tay của Lục Vân, nói: "Em cứ coi như cùng người khác đi dạo phố đi. Em trở về lâu như vậy rồi vẫn chưa đi mua sắm lần nào."
"……."
Không sợ chị cả thể hiện uy nghiêm, mà chỉ sợ chị cả làm nũng, giọng nói mềm mại gần như làm tan chảy trái tim của Lục Vân.
Hai người cuối cùng cũng đi đến quãng trường Thiên Đạt.
Khu phố thời trang.
Lúc Lục Vân thử một bộ âu phục, cả người hắn liền phát khí chất nổi bật.
Kỳ thật thì Lục Vân không thích mặc âu phục cho lắm, nhưng Diệp Khuynh Thành nói cô muốn nhìn thấy hắn mặc chúng, mà Diệp Khuynh Thành lại làm nũng, làm sao Lục Vân có thể làm gì khác đây?
Trước đây Khuynh Thành là một người lạnh lùng, bây giờ cũng bắt đầu làm nũng trông như một cô bé, làm sao hắn có thể không chiều chuộng cô được chứ.
Cho nên, hắn chỉ đành phải thay một bộ âu phục màu trắng.
Dáng người thẳng.
Phong độ.
Đó là khí chất của một quý ông thật thụ.
Đặc biệt là lúc Lục Vân nhìn về phía này, nụ cười nghịch ngợm trên khóe miệng, khiến người ta cảm thấy tràn đầy mị lực.
Tim Diệp Khuynh Thành không khỏi đập nhanh hơn.
Nếu như sau này trong hôn lễ, tiểu Lục Vân mặc bộ lễ phục này, sau đó cô cũng khoác lên người chiếc váy cưới màu trắng, tay trong tay đi lên sảnh đường… Ai nha, Diệp Khuynh Thành, mày nghĩ cái gì vậy, hắn là em trai của mày đó!
Diệp Khuynh Thành vội vàng vỗ vỗ đầu của mình, đánh tan những suy nghĩ lung tung.
Tất cả là do mẹ cô gần đây luôn gọi Tiểu Lục Vân là "con rể tốt, con rể tốt", làm cô cảm thấy như thể chuyện đó là thật, thiếu chút nữa cô cho rằng mình là bạn gái của tiểu Lục Vân luôn rồi.
Trong lòng Diệp Khuynh Thành đầy ảo não.
"Người đẹp, bạn trai của cô thật đẹp trai, lại có khí chất đến như vậy, hai người thật sự là một cặp đôi đẹp nhất mà tôi từng thấy." Nữ nhân viên bán hàng khen ngợi.
Diệp Khuynh Thành vừa mới thoát khỏi suy nghĩ lung tung, lại nghe được lời nói của cô bán hàng, tâm tư như bị vạch trần, vội vàng giải thích: "Hắn chỉ là… em trai tôi."
"Em trai của cô?"
Nữ nhân viên bán hàng sửng sốt một chút, nói: "Thấy hai người ngọt ngào như vậy, tôi còn tưởng hai người là một đôi, thật xin lỗi... Hì hì, cái kia, người đẹp, nếu là em trai cô, có thể cho tôi thông tin liên lạc của hắn được không?"
Nữ nhân viên bán hàng đột nhiên chớp chớp mắt, hiển nhiên là rất thích Lục Vân.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành trở nên lạnh lùng, ngay lập tức, cô giống như một con hổ cái đang bảo vệ bê con, cô nói một cách dứt khoát: "Không!"
Chương 141 Trực đảo Hoàng Long* (Thẳng tiến đến sào huyệt địch, diệt cỏ tận gốc)
Hai người mang theo bao lớn bao nhỏ từ Quãng trường Thiên Đạt đi ra.
Lúc trở về biệt thự lại gặp phải một vị khách không mời mà đến, đang đứng tại cửa ra vào sân của biệt thự, ngó nhìn xung quanh, bên cạnh còn đậu một chiếc xe và hai gã vệ sĩ canh giữ.
Hùng Nhật Huy.
Anh ta vẫn chưa bị bắt đi?
Sắc mặt Diệp Khuynh Thành có chút biến hóa, nói: "Hùng Nhật Huy, anh tới đây làm gì?"
"Đương nhiên là tôi nhớ Diệp đại mỹ nữ cho nên cố ý sang đây thăm cô một cái đó nha!" Hùng Nhật Huy trông thấy hai người, lập tức cười ha hả hiên ngang tiến đến, đáp.
Theo trên mặt anh ta, không nhìn ra chút phẫn nộ nào như lúc ‘Lệ Nhan’ xuất hiện vấn đề chất lượng mấy ngày trước.
Đúng là một tên khẩu Phật tâm xà.
Dù trong lòng có phẫn nộ hơn nữa thì lúc nào đối mặt với người khác cũng là bộ mặt tươi cười ha hả như cũ, rõ ràng là một loại người đáng gờm.
Nếu như không phải ngày đó Lục Vân gọi điện thoại cho anh ta, còn nghe được âm thanh Hùng Nhật Huy hổn hển mắng to, thì Lục Vân đã tưởng anh ta vĩnh viễn không biết tức giận là gì.
Hùng Nhật Huy cũng không dây dưa với Diệp Khuynh Thành quá lâu, lát sau lại cười cười đi về hướng Lục Vân, nhưng mà nụ cười trên mặt anh ta không phải một nụ cười chân thành gì, càng nhìn càng giống vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, trông đáng ghét hơn cả lúc mặt anh ta không cảm xúc.
"Tao đã biết chuyện kia là do mày làm."
Hùng Nhật Huy đi thẳng vào vấn đề, chuyện nói đến tất nhiên là chuyện két sắt nhà anh ta bị cạy ra, lấy cắp mất tài khoản đen giấu trong đó.
Lục Vân cũng không phủ nhận, hỏi: "Tao cũng rất tò mò, làm sao mày ra được thế?"
"Ha ha......"
Hùng Nhật Huy nở nụ cười, sau đó dùng ánh mắt trêu tức nhìn Lục Vân, nói: "Sức mạnh của Hùng gia mạnh mẽ hơn mày tưởng rất nhiều, hơn nữa giữa thế đạo này, chỉ cần có tiền, làm người chết sống lại cũng không phải chuyện gì quá khó, có phải rất ngạc nhiên hay không?"
Lục Vân im lặng.
Hùng Nhật Huy đột nhiên hạ giọng nói: "Nói thật, tao đã thèm muốn thân thể của Diệp Khuynh Thành thì sớm muộn cũng có một ngày tao sẽ đưa được cô ta lên tới giường, làm đến mức cô ta kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe......"
"Còn chuyện phương thuốc điều chế mặt nạ kia, tao đã ghi tạc trong lòng, tên nhãi như mày sớm muộn gì cũng biết được sự trả thù của Hùng gia bọn tao đáng sợ cỡ nào."
Hùng Nhật Huy nói xong, lại dùng ánh mắt nóng bỏng đánh giá Diệp Khuynh Thành vài lần, sau đó quét mắt nhìn khắp biệt thự một vòng, cười to nói: "Ha ha, phong thủy của căn biệt thự này không tệ đâu, nhưng không biết có thể đề phòng hỏa hoạn không."
Hùng Nhật Huy cười lớn lên xe rời khỏi.
Diệp Khuynh Thành vô cùng tức giận, nói: "Tên Hùng Nhật Huy này, thật sự là quá kiêu ngạo, tại sao loại người như tên này vẫn chưa bị luật pháp chế tài chứ? Thật sự là tức chết người ta mà!"
Lục Vân lắc đầu, không nói gì.
Nhưng trong mắt hắn đã lóe lên một luồng sáng lạnh.
Người đã tới tận cửa uy hiếp rồi, còn có thể nhịn nữa sao?
Đương nhiên là không thể.
Cho nên không lâu sau, Lục Vân tìm cớ rời khỏi biệt thự, cưỡi lên chiếc xe đạp của mình, đuổi theo hướng Hùng Nhật Huy rời đi.
Lúc này Hùng Nhật Huy đang ngồi trên xe hút xì gà, đột nhiên xe phanh gấp một cái, khẩu Phật tâm xà lập tức biến thành lão hổ gào thét, nổi giận mắng: "Con mẹ nó, mày không biết lái xe à? Có biết nhìn đường hay không hả?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Không phải... Ông chủ, ngài xem phía trước..."
Tài xế chỉ tay về phía trước, chỉ thấy trươc mặt có một thanh niên đang cưỡi xe đạp, vượt lên chặn ngay giữa đứng.
"Hừ, thì ra là tên nhãi này, đâm chết nó đi!"
Hùng Nhật Huy liếc mắt nhìn lên một cái, nhận ra người đang chặn xe của bọn chúng là Lục Vân vừa mới gặp mặt thì lập tức cười lạnh một tiếng.
Vốn dĩ anh ta còn định chậm chút nữa hãy tìm Lục Vân tính sổ, nhưng không ngờ đối phương lại không đợi được nữa, chạy tới tìm đường chết, đương nhiên, Hùng Nhật Huy không thể phụ phần tâm ý này của Lục Vân rồi.
Vùu!
Sau khi tài xế nhận lệnh, lập tức đạp mạnh chân ga, chuẩn bị tăng tốc lao về phía trước.
Nhưng mà hắn ta không ngờ được, người thanh niên kia chẳng những không né tránh, mà ngược lại còn chủ động đạp xe lao về bên này.
Chẳng lẽ tên này thật sự muốn tìm đường chết?
Tài xế không nghĩ nhiều, hắn ta chỉ cần làm theo mệnh lệnh của ông chủ là được rồi.
Tiếp tục tăng tốc!
Khoảng cách giữa cả hai càng ngày càng gần!
Cuối cùng!
Ầmmm!
Mãnh liệt đâm vào nhau.
"Chết rồi à!"
Hùng Nhật Huy bật thốt lên, thế nhưng chỉ một giây sau, anh ta hoảng sợ mở to hai mắt, chỉ thấy trên tấm kính xe của anh ta đã bị một bánh của chiếc xe đạp kia xuyên thẳng vào, toàn bộ chiếc xe đạp đậu trên nắp máy xe ô tô.
Quái lạ là, xe đạp bị va chạm dữ dội như vậy nhưng vẫn không biến dạng.
Còn bóng dáng của Lục Vân thì đột nhiên biến mất, không thấy đâu nữa.
Hùng Nhật Huy nhíu mày, nói với hai gã vệ sĩ: "Đi xuống xem một chút xem chuyện gì xảy ra."
Hai gã vệ sĩ xuống xe, ngay sau đó chỉ nghe thấy bang bang hai tiếng trầm vang, thân thể hai gã đó dán lên cửa sổ xe rồi trượt xuống.
Từ lúc xuống xe đến lúc chúng té xỉu còn chưa đến ba giây đồng hồ.
Hùng Nhật Huy sinh lòng bất an, đúng lúc này, trần xe rồi đột nhiên vang lên một tiếng ầm động trời, Hùng Nhật Huy sợ hãi kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, trừng mắt cố gắng nhìn về phía phát ra tiếng động.
Chỉ thấy ngay chỗ đỉnh đầu của anh ta, thình lình xuất hiện một vật thể đang đập mạnh từ ngoài vào, nhìn kỹ sẽ phát hiện vết lõm nó để lại có hình dạng của một nắm đấm, có thể nhìn thấy rõ hình dạng của bốn ngón tay.
Một đấm làm lúng cả nóc xe?
Đây là chuyện người bình thường có thể làm được sao?
Hùng Nhật Huy chưa tỉnh hồn, đỉnh đầu lại là truyền đến một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy lại một vết lõm nữa xuất hiện trên nóc xe, vẫn là hình dạng nắm đấm.
Cái này, mẹ nó ai còn dám tiếp tục ngồi trên xe chứ...!
Hùng Nhật Huy vội vàng nhào xuống xe, quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy được Lục Vân đang khoan thai ngồi trên nóc xe ô tô của mình, thấy anh ta đi ra, vẻ mặt hắn lập tức trở nên trêu tức vô cùng.
Hùng Nhật Huy cả kinh nói: "Mày rốt cuộc là cái quái gì vậy hả?"
Lục Vân nhếch miệng cười cười: "Mặc kệ tao là cái gì, hiện tại tao đang muốn hỏi mày, rốt cuộc là ai đang tự tìm đường chết?"
Hùng Nhật Huy kinh hãi biến sắc, rốt cuộc cũng biết được người thanh niên trước mắt này là một tồn tại đáng sợ cỡ nào, nhưng mà ngay lúc anh ta cho rằng Lục Vân muốn giết mình, lại nghe Lục Vân nhàn nhạt nói: "Tối hôm nay, tao sẽ tự mình đi đến Hùng gia một chuyến, tao sẽ lấy đi đôi chân của mày trước mặt tất cả mọi người Hùng gia bọn mày, nghe rõ ràng chưa?"
Nói xong hắn liền nhảy khỏi nóc xe, lên xe đạp rời khỏi.
Cứ vậy mà đi rồi?
Hùng Nhật Huy sững sờ.
Đương nhiên anh ta không thể nào biết được suy nghĩ của Lục Vân, từ trước đến nay Lục Vân không hề thích hậu quả phiền phức, nếu như Hùng gia có thể đưa Hùng Nhật Huy ra khỏi các cơ quan liên quan đến vụ này, quả thật cũng có chút năng lực.
Đã đến lúc hắn phải diệt cỏ tận gốc rồi!
Chương 142 Đến Hùng gia một mình
Tỉnh Giang Nam.
Tất cả mọi người trong Hùng gia đều tới, ngay cả Triệu Lôi và Hùng Thái Liên cũng có mặt. Bởi vì họ nghe nói xe của Hùng Nhật Huy bị đập phá và phía bên kia còn đe dọa sẽ diệt Hùng gia vào tối nay nên tất cả người trong Hùng gia đều vội vã trở về nhà chính.
Để xem đó là ai mà có gan lớn đến thế!
Sau khi nghe con trai mình nói xong, ông cụ Hùng vô cùng tức giận nói: “Thằng nhóc này thật kiêu ngạo, để ba xem hôm nay nó chặt chân của con trước mặt Hùng gia bằng cách nào!”
Hùng Nhật Huy nói: “Ba, xét từ lực thằng nhóc đó đập vào nóc xe thì chắc hẳn nó là một võ sư. Chúng ta có nên nhờ chú Thuần hỗ trợ không?”
Hùng Phó lắc đầu nói: “Để đưa con ra ngoài, chú ấy đã giúp đỡ rất nhiều rồi nên ba cũng ngại làm phiền chú ấy… Con hãy đi gặp Mã Tam gia đi, tên đó rất hám lợi. Chỉ cần đưa cho ông ta một số tiền và yêu cầu ông ta đến đây bảo vệ là được.”
Hùng Nhật Huy do dự một lúc rồi nói: “Nhưng con nghe nói hình như một tay của ông ta bị chặt rồi.”
“Hửm?”
Hùng Phó hừ lạnh một tiếng: “Chỉ cần thực lực của Mã Tam gia còn đó thì mất đi một cánh tay đã làm sao? Vừa rồi con nói thằng nhóc đó mới chỉ ngoài 20 thì có thể mạnh đến mức nào? Con cứ mời Mã Tam gia đến đây là được rồi.”
“Vâng.”
Hùng Nhật Huy gật đầu, anh ta lập tức lên đường đi tìm Mã Tam gia. Trong lòng anh ta còn thầm chế nhạo Lục Vân, để xem mày chặt chân tay tao như thế nào.
Trong số các thành viên của Hùng gia, Triệu Lôi nhìn Hùng Thái Liên ở bên cạnh và hỏi: “Vợ, bọn họ đang nói về ai vậy, sao họ lại la lối om sòm như vậy?”
Hùng Thái Liên lắc đầu nói: “Em không biết…Đợi đến tối rồi sẽ biết ngay thôi.”
Khi màn đêm buông xuống, tất cả người của Hùng gia đều im lặng chờ đợi nhưng đến tận 8 giờ tối vẫn không thấy ai đến.
Sắc mặt của Hùng Nhật Huy tối sầm lại, anh ta nói: “Chẳng lẽ thằng nhóc kia lừa gạt, nó cố ý nói vậy để dọa tôi?”
Sau khi nghe xong điều này, mọi người đều cảm thấy rất có khả năng là vậy.
Nếu không tại sao người đó không chặt chân Hùng Nhật Huy vào ban ngày mà lại phải đợi tối? Hắn cũng nói rằng sẽ chặt chân Hùng Nhật Huy trước mặt mọi người trong Hùng gia, như vậy có khác nào tự đưa mình vào tròng?
Mọi người trong Hùng gia đều cho rằng có lẽ Hùng Nhật Huy đã bị lừa.
Mã Tam gia vô cảm nói: “Bất kể người mà cậu nói đến có đến đây vào tối nay hay không thì phần tiền mà cậu đưa sẽ không được hoàn lại. Hơn nữa, tôi chỉ có thể đợi lâu nhất tới 9 giờ thôi.”
Mặc dù ông ta đã bị gãy một tay nhưng uy nghiêm của một võ giả vẫn còn đó nên mọi người trong Hùng gia không dám phản bác lại một câu.
Hùng Nhật Huy thấp giọng chửi rủa: “Thằng nhãi chết tiệt, rốt cuộc mày đang giở trò gì?”
Anh ta vừa dứt lời.
Đột nhiên, đội trưởng đội bảo an vội vã chạy vào và nói: “Có một thanh niên đang đi xe đạp tới đây ạ.”
Trong mắt của Hùng Nhật Huy hiện lên vẻ hung dữ, anh ta nói: “Nhất định là thằng nhãi kia, mau để cậu ta vào đi. Hôm nay tôi nhất định sẽ bắt cậu ta chết tại đây!”
Sau khi Triệu Lôi và vợ nghe được lời này, trái tim bọn họ đập liên hồ và mơ hồ có một linh cảm.
“Chẳng lẽ là…Lục Vân?”
Vào ngày hai người đưa con trai tới chỗ Lục Vân để chữa bệnh, bọn họ đều biết rằng giữa Lục Vân và Hùng Nhật Huy có gì đó nhưng cả hai lại không nói đó là gì. Vì thế khi bọn họ nghe được có một thanh niên đi xe đạp tới đây, người đầu tiên mà bọn họ nghĩ đến chính là Lục Vân.
Triệu Lôi nghển cổ nhìn ra ngoài cổng và khi thấy bóng người ngày càng rõ ràng, linh cảm chẳng lành cuối cùng cũng đã được xác thực.
Đó thực sự là Lục Vân.
Vốn dĩ Triệu Lôi có chút lo lắng nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Hùng Phó, Hùng Nhật Huy cùng với những người khác trong Hùng gia thì anh ta lại càng cảm thấy lo lắng hơn.
Một lúc sau, đột nhiên anh ta có một hành động táo bạo. Đây chính là hành động táo bạo nhất kể từ khi anh ta bước chân vào Hùng gia.
Chợt thấy Triệu Lôi chạy về phía cổng, anh ta vừa vẫy tay vừa hét lên đầy lo lắng với Lục Vân: “Lục Vân, mau rời khỏi đây đi, bọn họ mời Mã Tam gia tới đây giết cậu đấy!”
Địa vị của Triệu Lôi trong Hùng gia cực kỳ thấp, đến một lời cũng không thể chen vào được. Có thể nói rằng, anh ta đã lấy hết can đảm để làm việc này.
Sắc mặt của Hùng Nhật Huy tối sầm lại, lớn tiếng chửi bới: “Mẹ kiếp, hôm nay thằng rể vô tích sự kia bị làm sao vậy? Tôi thấy có vẻ như nó không muốn ở lại Hùng gia nữa!”
Trước đây, Hùng Thái Liên lúc nào cũng trách móc Triệu Lôi nhưng lần này cô ta lựa chọn đứng về phía chồng mình và cầu xin ba Hùng: “Ba, Lục thần y thật sự đối xử rất tốt với chúng con. Con xin ba hãy tha cho cậu ấy!”
“Đối xử tốt với con?” Ba Hùng cau mày.
“Vâng, mọi chuyện là như vậy…”
Hùng Thái Liên nhanh chóng kể lại câu chuyện Lục Vân đã chữa khỏi căn bệnh kì lạ của con trai mình cách đây không lâu.
Sau khi nghe xong, Hùng Phó rơi vào trầm tư.
Vẻ mặt của Hùng Nhật Huy không còn kiên nhẫn, anh ta nói: “Ba, ba đừng mắc lừa. Vấn đề bây giờ không phải là chúng ta có nên thả thằng nhãi đó đi hay không mà là thằng nhãi đó ngang nhiên khiêu khích chúng ta!”
Nghe vậy, Hùng Phó thấy cũng đúng.
Đây rõ ràng là do Lục Vân ngang nhiên đi khiêu khích Hùng gia, làm gì có chuyện xin tha mạng cho được?
Đúng là lố bịch!
Thấy sắc mặt của ba mình thay đổi, Hùng Thái Liên cũng vội đi tới cổng và lo lắng nói: “Lục thần y, cậu hãy nghe lời khuyên của chúng tôi, hãy mau chóng rời khỏi đây đi. Cậu đang tự đưa mình vào tròng đấy!”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hai người, trong lòng Lục Vân khá cảm động. Đặc biệt là Triệu Lôi, rõ ràng đã có gia đình riêng nhưng lại sẵn sàng mạo hiểm không nghe lời Hùng gia.
Coi như hắn không nhìn sai người!
Lục Vân mỉm cười nói: “Không sao, nếu tôi đã quyết định tới đây thì cho dù anh ta có mời ai đến đi chăng nữa, tôi nhất định phải chặt chân của Hùng Nhật Huy.”
Triệu Lôi lo lắng nói: “Haizzz, Lục Vân, sao cậu lại cứng đầu như vậy…”
Dù hai vợ chồng cố thuyết phục thế nào thì Lục Vân vẫn cố chấp đẩy xe đạp vào trong sân khiến cho hai vợ chồng dù lo lắng cũng chỉ đành thở dài bất lực.
Lục Vân, làm vậy là không sáng suốt đâu!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lục Vân mở miệng nói chuyện lập tức khiến Hùng Nhật Huy nhìn lại, vào khoảnh khắc quay đầu, trong mắt anh ta hiện lên một tia tàn nhẫn, nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất. Bởi vì vừa rồi Lục Vân gọi thẳng tên của anh ta là Hùng Nhật Huy.
Diệp Khuynh Thành cũng gọi anh ta như vậy, nhưng Hùng Nhật Huy lại không cảm thấy tức giận, ngược lại còn nghĩ cô gái tên Diệp Khuynh Thành này thực đáng yêu.
Diệp Khuynh Thành càng mắng thì anh ta càng cảm thấy hưng phấn.
Không sai, giống như Diệp Khuynh Thành đã suy đoán, Hùng Nhật Huy có tâm lý biến thái, mỗi lần có cô gái xinh đẹp nào mắng chửi thì anh ta sẽ phấn khởi, càng xinh đẹp thì càng phấn khởi.
Nhưng đàn ông thì không được, vừa rồi anh ta nghe thấy Lục Vân gọi thẳng tên mình thì trong lòng lập tức khó chịu, không khỏi cười lạnh và nói: “‘Lệ Nhan’ do tập đoàn Hàn Mỹ sản xuất đang hút hàng, đương nhiên tâm tình của tôi rất tốt, còn cần anh nói à?"
Lục Vân suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Tôi cũng hy vọng anh có thể cười mãi như vậy, nhưng rất đáng tiếc, ba ngày sau chính là ngày ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’ được tung ra thị trường, tôi cảm thấy có lẽ anh cười không được bao lâu."
"…” Hùng Nhật Huy lập tức lộ ra vẻ mặt quái lạ.
Diệp Khuynh Thành cũng sửng sốt, sau đó kéo Lục Vân qua một bên và nói: “Tiểu Lục Vân, em đang nói cái gì vậy, sao chị không biết chuyện ba ngày sau ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’ được tung ra thị trường?"
Lục Vân cười nói: “Em vừa quyết định."
Diệp Khuynh Thành lập tức không biết nói gì, nhéo hắn một cái rồi nói: “Em có biết một sản phẩm mới trước khi đưa ra thị trường cần tiến hành quảng cáo tuyên truyền trước không, em quyết định đột ngột như vậy căn bản không đủ thời gian để chúng ta tuyên truyền."
Buổi đấu giá từ thiện trước đó chính là tuyên truyền tốt nhất đối với ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’, nếu không có tập đoàn Hàn Mỹ quấy nhiễu thì sản phẩm này thật sự có thể đưa ra thị trường ngay, bởi vì đã đạt tới hiệu quả tuyên truyền.
Nhưng tập đoàn Hàn Mỹ lại giành tung ‘ Lệ Nhan ’ ra trước, thế cục đã hoàn toàn thay đổi.
Khi hiệu quả của hai sản phẩm tương đương nhau thì đương nhiên phải hớt tay trên trước, hiện giờ thị trường mỹ phẩm dưỡng da gần như đã bị tập đoàn Hàn Mỹ chiếm lĩnh, đâu còn đường để ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’ sinh tồn, trừ phi chủ động hạ thấp giá bán, khai thác thị trường cấp thấp.
Nhưng như vậy là bán lỗ, trong thời gian ngắn căn bản không thể chống lại tập đoàn Hàn Mỹ.
Cho nên vừa rồi Lục Vân nói Hùng Nhật Huy sẽ sắp cười không nổi, người trong ngành cảm thấy câu nói này cứ như một trò cười lố bịch.
Diệp Khuynh Thành nhấn nhấn trán mà nói: “Tiểu Lục Vân, em nghĩ thương trường quá đơn giản."
Diệp Khuynh Thành nói nhiều như vậy, nhưng Lục Vân lại không nghe vào chút nào, chỉ nói: “Chị Khuynh Thành, em có tự tin về sản phẩm của chúng ta."
"Cái này không phải vấn đề tin hay không tin."
Diệp Khuynh Thành còn muốn nói cái gì, Lục Vân đã đi tới trước mặt Hùng Nhật Huy, nói: “Không bằng chúng ta đánh cược đi, chờ sau khi ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’ được tung ra thị trường, tôi cảm thấy có thể nghiền nát ‘ Lệ Nhan ’ của công ty các người, có dám cược không?"
Hùng Nhật Huy càng cảm thấy thằng ranh trước mắt điên rồi, cười nhạo một tiếng, nhưng vẫn nói: “Tiền đặt cược là cái gì?"
"Nếu anh thua thì mở cuộc họp báo, công bố làm sao anh có được công thức của mặt nạ cho mọi người, hơn nữa xin lỗi tập đoàn Khuynh Thành."
"Hừm?" Hùng Nhật Huy cười châm choc, nói: “Nhưng nếu anh thua thì sao?"
"Tùy anh xử trí."
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú với anh, không bằng như vầy đi, nếu anh thua thì bảo chị mình lại đây ở với tôi một đêm." Hùng Nhật Huy lại nhịn không được liếc nhìn Diệp Khuynh Thành một cái, nước miếng sắp chảy ra.
Ánh mắt Lục Vân hơi lạnh đi, nói: “Tôi không có khả năng dùng chị mình làm tiền đặt cược."
"Vậy không cần phải cược."
"Anh sợ."
"Cái gì?"
"Tôi nói anh không dám đánh cược là sợ sau khi sản phẩm của chúng tôi được tung ra thị trường, sẽ tạo thành đả kích lớn cho tập đoàn Hàn Mỹ các người."
Lục Vân lộ ra vẻ mặt khiêu khích.
Hùng Nhật Huy sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được cười nhạo và nói: “Tôi không biết cọng dây thần kinh nào của thằng nhãi nhép như anh bị chập, nhưng nếu anh muốn tự rước lấy nhục thì tôi sẽ cược với anh một lần, nếu anh thua thì không mặc quần áo chạy vòng quanh cao ốc tập đoàn Hàn Mỹ một vòng, hơn nữa phải livestream cả quá trình đó."
"Không thành vấn đề."
….
Sau khi rời khỏi tiệc rượu riêng của Hùng Nhật Huy, Diệp Khuynh Thành lạnh mặt mà đi nhanh.
Lục Vân đi theo phía sau cô, cười khổ và nói: “Chị Khuynh Thành, chị đi nhanh như vậy làm gì, có phải giận em không?"
Diệp Khuynh Thành không phản ứng đến hắn.
Lục Vân tiếp tục cười khổ và nói: “Chị phải tin em, em thật sự không phải đang càn quấy, em sẽ không làm chuyện không nắm chắc."
Diệp Khuynh Thành vẫn không đoái hoài đến hắn.
Lục Vân nói: “Chị, hôm nay chị mặc bộ đồ này thật là đẹp mắt, rất hợp với khí chất, còn cái quần này cũng vậy, đã tôn đôi chân thon dài thẳng tắp hoàn mỹ của chị lên."
"…”
Rốt cuộc Diệp Khuynh Thành cũng không thể nhịn được mà xoay người đi trở về, duỗi tay muốn nhéo Lục Vân, thở phì phì mà nói: “Vì sao em lại muốn đánh cược nhàm chán như vậy với Hùng Nhật Huy, không biết vụ này nhất định sẽ thua sao?"
Lục Vân vội vàng bảo vệ lỗ tai mình, nói: “Chị, sao chị lại không tin em như vậy?"
"Vậy em nói xem, phần thắng của em ở đâu?"
"Được rồi, nếu chị đã hỏi thì em cũng nói thật cho chị biết." Lục Vân đột nhiên hạ giọng, tiến đến bên tai Diệp Khuynh Thành mà nói: “Thật ra công thức mà Hùng Nhật Huy lấy được là giả."
"Giả?" Diệp Khuynh Thành lập tức trừng to mắt, nhưng ngay sau đó lại khó hiểu hỏi: “Nếu công thức là giả, vậy vì sao ‘ Lệ Nhan ’ lại được hoan nghênh như vậy, gần như đã chiếm lĩnh cả thị trường mặt nạ tỉnh thành? Hơn nữa rõ ràng chị thấy hiệu quả của nó cũng rất tốt."
"Đó đều là ảo giác, chỉ cần qua thêm mấy ngày thì tác hại của ‘ Lệ Nhan ’ sẽ hoàn toàn lộ ra." Lục Vân cười nói.
"Thật sự là như vậy?" Diệp Khuynh Thành nghi ngờ mà nhìn chằm chằm hắn.
Lục Vân bảo đảm: “Đương nhiên, chị yêu của em ơi, có bao giờ em lừa gạt chị đâu, chị cứ việc yên tâm."
Diệp Khuynh Thành nửa tin nửa ngờ.
Chương 139 Cho cơ hội mà anh lại không muốn
Ba ngày sau, khi ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’ được tung ra thị trường thì quả nhiên không làm dâng lên chút gợn sóng nào.
Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Hàn Mỹ, tâm tình của Hùng Nhật Huy rất tốt, lập tức gọi nữ thư ký tới khảo sát công việc hằng ngày một lượt.
Mười phút sau, nữ thư ký rời đi, nhưng cô ta rời khỏi không bao lâu thì trưởng phòng marketing bỗng gõ cửa đi đến, đặt một chồng hồ sơ lên bàn làm việc lộn xộn của Hùng Nhật Huy.
"Hùng tổng, hình như sản phẩm mới của chúng ta xảy ra chút vấn đề, đây đều là hồ sơ khiếu nại."
Hùng Nhật Huy nhíu mày mà hỏi: “Nhiều như vậy?"
Trưởng phòng marketing muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn báo cáo đúng sự thật: “Thật ra đây chỉ là một phần nhỏ trong đống hồ sơ khiếu nại thôi."
"Chuyện gì vậy hả!" Sắc mặt Hùng Nhật Huy trầm xuống, đột nhiên đập vào bàn rồi quát: “Lập tức gọi Trần Bân đến ngay cho tôi!"
Trần Bân chính là trưởng phòng nghiên cứu và phát triển của tập đoàn Hàn Mỹ, cũng là tên đàn ông đeo mắt kính bị Lục Vân đánh ở kho hàng bỏ đi lúc trước.
Công thức của ‘ Lệ Nhan ’ là do anh ta giao ra.
Rất nhanh, Hùng Nhật Huy đã nhận được tin là Trần Bân đã chạy trốn, lập tức tức giận đến chửi ầm lên: “Con mẹ nó Trần Bân, dám cấu kết với tập đoàn Khuynh Thành hại ông mày, lập tức phái người đi tìm, tìm được thằng chó đó thì đánh gãy chân hắn!"
Sao anh ta còn không rõ đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc cũng hiểu vì sao mấy ngày hôm trước Lục Vân dám tự tin mà đánh cược với mình ở tiệc rượu, thì ra mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Lục Vân.
"Cái đệch!" Hùng Nhật Huy tức đến suýt đập nát cả văn phòng.
Nhưng mặc kệ anh ta giận đến mức nào, chất lượng sản phẩm xảy ra vấn đề thì danh dự của tập đoàn Hàn Mỹ sẽ giảm mạnh, thậm chí mỗi ngày đều có không ít người bị hại chắn phía dưới cao ốc văn phòng của tập đoàn Hàn Mỹ, muốn nghe Hùng Nhật Huy giải thích rõ ràng.
Mấy ngày nay Hùng Nhật Huy đều phải lén lút ra vào công ty.
Cùng lúc đó, một bộ phận quý cô quý bà trong giới nhà giàu đột nhiên phát hiện, không biết khi nào ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’ đã được tung ra thị trường, lúc trước loại mặt nạ này được tặng ra một ngàn cái hàng mẫu, đến bây giờ vẫn không xuất hiện vấn đề chất lượng gì. Cho nên bọn họ không lo sản phẩm này sẽ xuất hiện vô số vấn đề sau khi ra mắt một tuần giống như ‘ Lệ Nhan ’.
Mà một ít người bị ‘ Lệ Nhan ’ hại thì ôm tâm lý thử một lần mà mua sắm ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’, kết quả sửng sốt phát hiện những vấn đề xấu mà ‘ Lệ Nhan ’ gây ra cho họ đều được loại mặt nạ Thần cấp này giải quyết một cách hoàn mỹ.
Tin này vừa truyền ra, lượng tiêu thụ của ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’ lập tức bùng nổ.
Hùng Nhật Huy nổi trận lôi đình, anh ta phái người đi ra ngoài bắt Trần Bân, kết quả không tìm thấy sợi lông nào, Trần Bân đã sớm dẫn cả nhà rời khỏi tỉnh Giang Nam.
Lúc này, di động của Hùng Nhật Huy đột nhiên reo lên.
Vừa bắt nghe thì tiếng nói truyền ra trong đó lập tức khiến anh ta càng điên tiết.
"Hùng tổng, còn nhớ vụ cá cược trước đó của chúng ta không, giờ anh thua rồi, có phải nên thực hiện lời hứa, mở cuộc họp báo xin lỗi không?" Cú điện thoại này là Lục Vân gọi tới.
Hùng Nhật Huy mắng: “Thằng nhãi họ Lục, coi như mày ngon, Hùng Nhật Huy này sẽ ghi tạc món nợ này trong lòng, sớm muộn gì cũng có ngày ông mày trả lại gấp bội, mày chờ đi!"
Lục Vân nói: “Trả hay không là chuyện sau này, giờ tôi hỏi anh khi nào mở cuộc họp báo?"
"Mở con mẹ mày!" Hùng Nhật Huy hùng hùng hổ hổ mà cắt điện thoại.
Lục Vân lại than nhẹ một tiếng: “Cho cơ hội mà anh lại không muốn!"
Hiển nhiên Hùng Nhật Huy không tính thực hiện lời hứa, chuyện này cũng nằm trong dự đoán của Lục Vân, nhưng Hùng Nhật Huy bỏ lỡ cơ hội lần này thì về sau không dễ nói chuyện như vậy.
Trong mắt Lục Vân hiện lên một tia sắc lạnh.
Đột nhiên…
"Moa~" Diệp Khuynh Thành chạy tới từ phía sau sô pha mà ôm cổ Lục Vân, cầm lòng không đậu hôn lên má hắn một cái: “Tiểu Lục Vân quá tuyệt vời, trận đánh này quá xinh đẹp."
Diệp Khuynh Thành vui vẻ như một đứa trẻ, vốn dĩ cô còn tưởng rằng đây là một ván cờ nhất định phải thua, không ngờ Lục Vân lại cho cô một bất ngờ lớn như vậy.
Trải qua một đợt hành động của tập đoàn Hàn Mỹ, hiện tại những người bị ‘ Lệ Nhan ’ hại sôi nổi sử dụng ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’ để cải thiện tác dụng xấu trên mặt các cô, cứ như tập đoàn Hàn Mỹ mở ra thị trường, kết quả lại như mở đường cho tập đoàn Khuynh Thành phát triển, biến mỹ phẩm dưỡng da trở thành nhu yếu phẩm.
Đương nhiên Diệp Khuynh Thành vui vẻ.
Trong lòng Lục Vân ấm áp, nhưng vẫn xụ mặt mà nói: “Chị, chị vui thì vui, nhưng lần sau lúc hôn em có thể nói trước một tiếng không, em cũng có tôn nghiêm."
"Gì? Em nói tôn nghiêm gì?" Diệp Khuynh Thành theo thói quen mà nhéo lỗ tai Lục Vân, cười lạnh và nói: “Giờ em nghiêm túc trả lời chị xem, chị có thể hôn mặt em hay không?"
"Được được!"
Lỗ tai Lục Vân đau nhói, vội vàng trả lời, sau đó ngã xuống sô pha rồi bày ra tư thế mặc người xâu xé.
Đến đây đi, em không cần tôn nghiêm!
Chương 140 Em tư muốn trở về
Ban đêm tối như mực.
Bên ngoài biệt thự tư nhân sang trọng, một bóng người như ma đang trèo qua tường, cuối cùng nhảy vào từ ban công lầu hai.
Lục Vân thở dài: "Đường đường là một Vân Thiên Thần Quân, lại có một ngày lại làm chuyện lén lút như vậy. Nếu bị lộ ra ngoài, sợ rằng mọi người sẽ chê cười chết mất."
Thừa dịp biệt thự không có ai, Lục Vân đi vào phòng ngủ, thành công trong việc tìm thấy két sắt.
Cạy mở.
Lấy đồ vật bên trong đi.
Ngày hôm sau.
Hùng Nhật Huy bất ngờ bị các cơ quan liên quan bắt đi để điều tra, với lý do ai đó đã tìm ra tài khoản đen của anh ta, trong đó ghi lại chi tiết tất cả các giao dịch tiền bẩn của anh ta trong những năm gần đây, một số nhân vật cấp cao trong tổ chức cũng có dính líu đến.
Hùng Nhật Huy giật mình, đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Đáng lẽ tối qua anh ta không nên qua đêm ở nhà thư ký, thậm chí còn không hay không biết két sắt đã bị người khác cạy mở.
...
Diệp gia.
Vợ chồng Diệp Hướng Vinh đang ăn trưa thì nghe thấy tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, mở cửa ra thì thấy Âu Dương Minh Hạo.
Khương Lam niềm nở chào hỏi: "Thì ra là Minh Hạo tới, mau vào trong đi, vừa đúng lúc bác đang ăn cơm, con có muốn cùng ăn không?"
"Cám ơn bác gái, con đã ăn rồi."
Âu Dương Minh Hạo vào nhà, mang hoa quả và rượu đắt tiền đặt lên bàn trà, ánh mắt anh ta hướng về phía bốn phía mà nhìn một vòng, nghi ngờ hỏi: "Bác gái, em Khuynh Thành có ở nhà không ạ?"
Lần này anh ta đến đây gặp Diệp Khuynh Thành để cảm ơn.
Theo đuổi một cô gái cần có miệt mài và kiên trì, khi nào Diệp Khuynh Thành mới cảm động trước sự chân thành của anh ta đây?
Đương nhiên Khương Lam hiểu ý của anh ta, biểu cảm lập tức có chút mất tự nhiên.
Diệp Hướng Vinh ngượng ngùng cười giải thích: "Ha hả, cái kia… Khuynh Thành trở về Giang Thành sống rồi, nhưng con bé vẫn thường xuyên tới nơi này thăm hai bác."
Ông ta cũng không nói gì thêm, số lần vợ chồng Diệp Hướng Vinh đến Giang Thành, còn nhiều hơn Diệp Khuynh Thành đến đây.
Âu Dương Minh Hạo cau mày nói: "Có cùng đi với thằng nhãi họ Lục kia không?"
Giọng điệu anh ta hiển nhiên rất không vui.
Diệp Hướng Vinh muốn nói nhưng lại thôi, hai vợ chồng họ nhìn nhau, cuối cùng quyết định để Khương Lam giải thích tình hình.
"Minh Hạo, có lẽ con cũng nên hiểu tâm tư của Khuynh Thành, con bé chỉ quan tâm đến Lục Vân, hai bác cũng không thể thuyết phục con bé, cho nên chúng ta sẽ không can thiệp vào chuyện của người trẻ tuổi."
Khương Lam lựa lời nói khéo.
Nhưng Âu Dương Minh Hạo cũng là một người thông minh, lập tức hiểu ý nghĩa trong lời nói của Khương Lam, rõ ràng là có ý ngầm chấp nhận mối quan hệ giữa Lục Vân và Diệp Khuynh Thành!
Chết tiệt, đang đùa giỡn với ông đây sao.
Âu Dương Minh Hạo nguyền rủa trong lòng.
Lúc đầu là bà nói giới thiệu Diệp Khuynh Thành cho tôi, bây giờ lại nói không muốn xen vào, đây rõ ràng là đang đùa tôi mà?
Khuôn mặt của Âu Dương Minh Hạo trở nên cực kỳ khó coi.
Anh ta đã yêu Diệp Khuynh Thành rồi, nói chính xác là, chỉ cần là một người đàn ông bình thường, nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt trần như Diệp Khuynh Thành làm sao có thể kiểm soát bản thân, dù sao thì phần lớn họ đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Dù mang danh là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng nói trắng ra chỉ là vừa gặp đã nảy sinh lòng ham muốn.
Cho nên, làm sao Âu Dương Minh Hạo có thể đồng ý từ bỏ vào lúc này chứ?
Âu Dương Minh Hạo cố nén lửa giận trong người, đứng dậy nói: "Hai bác cứ từ từ ăn, cháu xin phép đi trước."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Nói xong liền rời khỏi Diệp gia.
Diệp Hướng Vinh thở dài nói: "Bà xem, đều là làm việc tốt của bà, nếu không phải bà nói giới thiệu Khuynh Thành cho Âu Dương Minh Hạo, làm sao lại phiền toái như thế này chứ?"
"Haizzz, bây giờ bà đã biết lỗi của bà chưa?"
Khương Lam nhìn chằm chằm Diệp Hướng Vinh và nói: "Không phải ông cũng đồng ý với những gì tôi đã làm khi đó sao?"
"Nếu có trách thì trách hai chúng ta đều nhìn lầm, ai mà ngờ Lục Vân lại ưu tú đến vậy chứ!"
...
Lục Vân nhận được tin tức rằng chị tư sẽ trở về sau vài ngày nữa.
Lục Vân đã ngưỡng mộ chị gái thứ tư Ô Yêu Vương từ lâu, chỉ biết tên mà không chưa bao giờ được gặp trực tiếp, khi có cơ hội, hắn nhất định sẽ tìm cô ấy so tài vài chiêu.
Diệp Khuynh Thành đề nghị: "Lần này Vương Băng Ngưng quay về chỉ để gặp em, chị không nghĩ là em ấy sẽ ở lại vài ngày, đến lúc đó em ra sân bay đón em ấy nhé!"
"Không thành vấn đề." Lục Vân gật đầu đồng ý.
"Lát nữa chị sẽ dẫn em đi trung tâm thương mại mua quần áo đàng hoàng."
"Không cần đâu, em nghĩ quần áo hiện tại của mình cũng đủ rồi…"
"Ngoan!"
Diệp Khuynh Thành nhướng mày, thể hiện một chút uy nghiêm phải có của một người chị, sau đó lại lắc lắc cánh tay của Lục Vân, nói: "Em cứ coi như cùng người khác đi dạo phố đi. Em trở về lâu như vậy rồi vẫn chưa đi mua sắm lần nào."
"……."
Không sợ chị cả thể hiện uy nghiêm, mà chỉ sợ chị cả làm nũng, giọng nói mềm mại gần như làm tan chảy trái tim của Lục Vân.
Hai người cuối cùng cũng đi đến quãng trường Thiên Đạt.
Khu phố thời trang.
Lúc Lục Vân thử một bộ âu phục, cả người hắn liền phát khí chất nổi bật.
Kỳ thật thì Lục Vân không thích mặc âu phục cho lắm, nhưng Diệp Khuynh Thành nói cô muốn nhìn thấy hắn mặc chúng, mà Diệp Khuynh Thành lại làm nũng, làm sao Lục Vân có thể làm gì khác đây?
Trước đây Khuynh Thành là một người lạnh lùng, bây giờ cũng bắt đầu làm nũng trông như một cô bé, làm sao hắn có thể không chiều chuộng cô được chứ.
Cho nên, hắn chỉ đành phải thay một bộ âu phục màu trắng.
Dáng người thẳng.
Phong độ.
Đó là khí chất của một quý ông thật thụ.
Đặc biệt là lúc Lục Vân nhìn về phía này, nụ cười nghịch ngợm trên khóe miệng, khiến người ta cảm thấy tràn đầy mị lực.
Tim Diệp Khuynh Thành không khỏi đập nhanh hơn.
Nếu như sau này trong hôn lễ, tiểu Lục Vân mặc bộ lễ phục này, sau đó cô cũng khoác lên người chiếc váy cưới màu trắng, tay trong tay đi lên sảnh đường… Ai nha, Diệp Khuynh Thành, mày nghĩ cái gì vậy, hắn là em trai của mày đó!
Diệp Khuynh Thành vội vàng vỗ vỗ đầu của mình, đánh tan những suy nghĩ lung tung.
Tất cả là do mẹ cô gần đây luôn gọi Tiểu Lục Vân là "con rể tốt, con rể tốt", làm cô cảm thấy như thể chuyện đó là thật, thiếu chút nữa cô cho rằng mình là bạn gái của tiểu Lục Vân luôn rồi.
Trong lòng Diệp Khuynh Thành đầy ảo não.
"Người đẹp, bạn trai của cô thật đẹp trai, lại có khí chất đến như vậy, hai người thật sự là một cặp đôi đẹp nhất mà tôi từng thấy." Nữ nhân viên bán hàng khen ngợi.
Diệp Khuynh Thành vừa mới thoát khỏi suy nghĩ lung tung, lại nghe được lời nói của cô bán hàng, tâm tư như bị vạch trần, vội vàng giải thích: "Hắn chỉ là… em trai tôi."
"Em trai của cô?"
Nữ nhân viên bán hàng sửng sốt một chút, nói: "Thấy hai người ngọt ngào như vậy, tôi còn tưởng hai người là một đôi, thật xin lỗi... Hì hì, cái kia, người đẹp, nếu là em trai cô, có thể cho tôi thông tin liên lạc của hắn được không?"
Nữ nhân viên bán hàng đột nhiên chớp chớp mắt, hiển nhiên là rất thích Lục Vân.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành trở nên lạnh lùng, ngay lập tức, cô giống như một con hổ cái đang bảo vệ bê con, cô nói một cách dứt khoát: "Không!"
Chương 141 Trực đảo Hoàng Long* (Thẳng tiến đến sào huyệt địch, diệt cỏ tận gốc)
Hai người mang theo bao lớn bao nhỏ từ Quãng trường Thiên Đạt đi ra.
Lúc trở về biệt thự lại gặp phải một vị khách không mời mà đến, đang đứng tại cửa ra vào sân của biệt thự, ngó nhìn xung quanh, bên cạnh còn đậu một chiếc xe và hai gã vệ sĩ canh giữ.
Hùng Nhật Huy.
Anh ta vẫn chưa bị bắt đi?
Sắc mặt Diệp Khuynh Thành có chút biến hóa, nói: "Hùng Nhật Huy, anh tới đây làm gì?"
"Đương nhiên là tôi nhớ Diệp đại mỹ nữ cho nên cố ý sang đây thăm cô một cái đó nha!" Hùng Nhật Huy trông thấy hai người, lập tức cười ha hả hiên ngang tiến đến, đáp.
Theo trên mặt anh ta, không nhìn ra chút phẫn nộ nào như lúc ‘Lệ Nhan’ xuất hiện vấn đề chất lượng mấy ngày trước.
Đúng là một tên khẩu Phật tâm xà.
Dù trong lòng có phẫn nộ hơn nữa thì lúc nào đối mặt với người khác cũng là bộ mặt tươi cười ha hả như cũ, rõ ràng là một loại người đáng gờm.
Nếu như không phải ngày đó Lục Vân gọi điện thoại cho anh ta, còn nghe được âm thanh Hùng Nhật Huy hổn hển mắng to, thì Lục Vân đã tưởng anh ta vĩnh viễn không biết tức giận là gì.
Hùng Nhật Huy cũng không dây dưa với Diệp Khuynh Thành quá lâu, lát sau lại cười cười đi về hướng Lục Vân, nhưng mà nụ cười trên mặt anh ta không phải một nụ cười chân thành gì, càng nhìn càng giống vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, trông đáng ghét hơn cả lúc mặt anh ta không cảm xúc.
"Tao đã biết chuyện kia là do mày làm."
Hùng Nhật Huy đi thẳng vào vấn đề, chuyện nói đến tất nhiên là chuyện két sắt nhà anh ta bị cạy ra, lấy cắp mất tài khoản đen giấu trong đó.
Lục Vân cũng không phủ nhận, hỏi: "Tao cũng rất tò mò, làm sao mày ra được thế?"
"Ha ha......"
Hùng Nhật Huy nở nụ cười, sau đó dùng ánh mắt trêu tức nhìn Lục Vân, nói: "Sức mạnh của Hùng gia mạnh mẽ hơn mày tưởng rất nhiều, hơn nữa giữa thế đạo này, chỉ cần có tiền, làm người chết sống lại cũng không phải chuyện gì quá khó, có phải rất ngạc nhiên hay không?"
Lục Vân im lặng.
Hùng Nhật Huy đột nhiên hạ giọng nói: "Nói thật, tao đã thèm muốn thân thể của Diệp Khuynh Thành thì sớm muộn cũng có một ngày tao sẽ đưa được cô ta lên tới giường, làm đến mức cô ta kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe......"
"Còn chuyện phương thuốc điều chế mặt nạ kia, tao đã ghi tạc trong lòng, tên nhãi như mày sớm muộn gì cũng biết được sự trả thù của Hùng gia bọn tao đáng sợ cỡ nào."
Hùng Nhật Huy nói xong, lại dùng ánh mắt nóng bỏng đánh giá Diệp Khuynh Thành vài lần, sau đó quét mắt nhìn khắp biệt thự một vòng, cười to nói: "Ha ha, phong thủy của căn biệt thự này không tệ đâu, nhưng không biết có thể đề phòng hỏa hoạn không."
Hùng Nhật Huy cười lớn lên xe rời khỏi.
Diệp Khuynh Thành vô cùng tức giận, nói: "Tên Hùng Nhật Huy này, thật sự là quá kiêu ngạo, tại sao loại người như tên này vẫn chưa bị luật pháp chế tài chứ? Thật sự là tức chết người ta mà!"
Lục Vân lắc đầu, không nói gì.
Nhưng trong mắt hắn đã lóe lên một luồng sáng lạnh.
Người đã tới tận cửa uy hiếp rồi, còn có thể nhịn nữa sao?
Đương nhiên là không thể.
Cho nên không lâu sau, Lục Vân tìm cớ rời khỏi biệt thự, cưỡi lên chiếc xe đạp của mình, đuổi theo hướng Hùng Nhật Huy rời đi.
Lúc này Hùng Nhật Huy đang ngồi trên xe hút xì gà, đột nhiên xe phanh gấp một cái, khẩu Phật tâm xà lập tức biến thành lão hổ gào thét, nổi giận mắng: "Con mẹ nó, mày không biết lái xe à? Có biết nhìn đường hay không hả?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Không phải... Ông chủ, ngài xem phía trước..."
Tài xế chỉ tay về phía trước, chỉ thấy trươc mặt có một thanh niên đang cưỡi xe đạp, vượt lên chặn ngay giữa đứng.
"Hừ, thì ra là tên nhãi này, đâm chết nó đi!"
Hùng Nhật Huy liếc mắt nhìn lên một cái, nhận ra người đang chặn xe của bọn chúng là Lục Vân vừa mới gặp mặt thì lập tức cười lạnh một tiếng.
Vốn dĩ anh ta còn định chậm chút nữa hãy tìm Lục Vân tính sổ, nhưng không ngờ đối phương lại không đợi được nữa, chạy tới tìm đường chết, đương nhiên, Hùng Nhật Huy không thể phụ phần tâm ý này của Lục Vân rồi.
Vùu!
Sau khi tài xế nhận lệnh, lập tức đạp mạnh chân ga, chuẩn bị tăng tốc lao về phía trước.
Nhưng mà hắn ta không ngờ được, người thanh niên kia chẳng những không né tránh, mà ngược lại còn chủ động đạp xe lao về bên này.
Chẳng lẽ tên này thật sự muốn tìm đường chết?
Tài xế không nghĩ nhiều, hắn ta chỉ cần làm theo mệnh lệnh của ông chủ là được rồi.
Tiếp tục tăng tốc!
Khoảng cách giữa cả hai càng ngày càng gần!
Cuối cùng!
Ầmmm!
Mãnh liệt đâm vào nhau.
"Chết rồi à!"
Hùng Nhật Huy bật thốt lên, thế nhưng chỉ một giây sau, anh ta hoảng sợ mở to hai mắt, chỉ thấy trên tấm kính xe của anh ta đã bị một bánh của chiếc xe đạp kia xuyên thẳng vào, toàn bộ chiếc xe đạp đậu trên nắp máy xe ô tô.
Quái lạ là, xe đạp bị va chạm dữ dội như vậy nhưng vẫn không biến dạng.
Còn bóng dáng của Lục Vân thì đột nhiên biến mất, không thấy đâu nữa.
Hùng Nhật Huy nhíu mày, nói với hai gã vệ sĩ: "Đi xuống xem một chút xem chuyện gì xảy ra."
Hai gã vệ sĩ xuống xe, ngay sau đó chỉ nghe thấy bang bang hai tiếng trầm vang, thân thể hai gã đó dán lên cửa sổ xe rồi trượt xuống.
Từ lúc xuống xe đến lúc chúng té xỉu còn chưa đến ba giây đồng hồ.
Hùng Nhật Huy sinh lòng bất an, đúng lúc này, trần xe rồi đột nhiên vang lên một tiếng ầm động trời, Hùng Nhật Huy sợ hãi kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, trừng mắt cố gắng nhìn về phía phát ra tiếng động.
Chỉ thấy ngay chỗ đỉnh đầu của anh ta, thình lình xuất hiện một vật thể đang đập mạnh từ ngoài vào, nhìn kỹ sẽ phát hiện vết lõm nó để lại có hình dạng của một nắm đấm, có thể nhìn thấy rõ hình dạng của bốn ngón tay.
Một đấm làm lúng cả nóc xe?
Đây là chuyện người bình thường có thể làm được sao?
Hùng Nhật Huy chưa tỉnh hồn, đỉnh đầu lại là truyền đến một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy lại một vết lõm nữa xuất hiện trên nóc xe, vẫn là hình dạng nắm đấm.
Cái này, mẹ nó ai còn dám tiếp tục ngồi trên xe chứ...!
Hùng Nhật Huy vội vàng nhào xuống xe, quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy được Lục Vân đang khoan thai ngồi trên nóc xe ô tô của mình, thấy anh ta đi ra, vẻ mặt hắn lập tức trở nên trêu tức vô cùng.
Hùng Nhật Huy cả kinh nói: "Mày rốt cuộc là cái quái gì vậy hả?"
Lục Vân nhếch miệng cười cười: "Mặc kệ tao là cái gì, hiện tại tao đang muốn hỏi mày, rốt cuộc là ai đang tự tìm đường chết?"
Hùng Nhật Huy kinh hãi biến sắc, rốt cuộc cũng biết được người thanh niên trước mắt này là một tồn tại đáng sợ cỡ nào, nhưng mà ngay lúc anh ta cho rằng Lục Vân muốn giết mình, lại nghe Lục Vân nhàn nhạt nói: "Tối hôm nay, tao sẽ tự mình đi đến Hùng gia một chuyến, tao sẽ lấy đi đôi chân của mày trước mặt tất cả mọi người Hùng gia bọn mày, nghe rõ ràng chưa?"
Nói xong hắn liền nhảy khỏi nóc xe, lên xe đạp rời khỏi.
Cứ vậy mà đi rồi?
Hùng Nhật Huy sững sờ.
Đương nhiên anh ta không thể nào biết được suy nghĩ của Lục Vân, từ trước đến nay Lục Vân không hề thích hậu quả phiền phức, nếu như Hùng gia có thể đưa Hùng Nhật Huy ra khỏi các cơ quan liên quan đến vụ này, quả thật cũng có chút năng lực.
Đã đến lúc hắn phải diệt cỏ tận gốc rồi!
Chương 142 Đến Hùng gia một mình
Tỉnh Giang Nam.
Tất cả mọi người trong Hùng gia đều tới, ngay cả Triệu Lôi và Hùng Thái Liên cũng có mặt. Bởi vì họ nghe nói xe của Hùng Nhật Huy bị đập phá và phía bên kia còn đe dọa sẽ diệt Hùng gia vào tối nay nên tất cả người trong Hùng gia đều vội vã trở về nhà chính.
Để xem đó là ai mà có gan lớn đến thế!
Sau khi nghe con trai mình nói xong, ông cụ Hùng vô cùng tức giận nói: “Thằng nhóc này thật kiêu ngạo, để ba xem hôm nay nó chặt chân của con trước mặt Hùng gia bằng cách nào!”
Hùng Nhật Huy nói: “Ba, xét từ lực thằng nhóc đó đập vào nóc xe thì chắc hẳn nó là một võ sư. Chúng ta có nên nhờ chú Thuần hỗ trợ không?”
Hùng Phó lắc đầu nói: “Để đưa con ra ngoài, chú ấy đã giúp đỡ rất nhiều rồi nên ba cũng ngại làm phiền chú ấy… Con hãy đi gặp Mã Tam gia đi, tên đó rất hám lợi. Chỉ cần đưa cho ông ta một số tiền và yêu cầu ông ta đến đây bảo vệ là được.”
Hùng Nhật Huy do dự một lúc rồi nói: “Nhưng con nghe nói hình như một tay của ông ta bị chặt rồi.”
“Hửm?”
Hùng Phó hừ lạnh một tiếng: “Chỉ cần thực lực của Mã Tam gia còn đó thì mất đi một cánh tay đã làm sao? Vừa rồi con nói thằng nhóc đó mới chỉ ngoài 20 thì có thể mạnh đến mức nào? Con cứ mời Mã Tam gia đến đây là được rồi.”
“Vâng.”
Hùng Nhật Huy gật đầu, anh ta lập tức lên đường đi tìm Mã Tam gia. Trong lòng anh ta còn thầm chế nhạo Lục Vân, để xem mày chặt chân tay tao như thế nào.
Trong số các thành viên của Hùng gia, Triệu Lôi nhìn Hùng Thái Liên ở bên cạnh và hỏi: “Vợ, bọn họ đang nói về ai vậy, sao họ lại la lối om sòm như vậy?”
Hùng Thái Liên lắc đầu nói: “Em không biết…Đợi đến tối rồi sẽ biết ngay thôi.”
Khi màn đêm buông xuống, tất cả người của Hùng gia đều im lặng chờ đợi nhưng đến tận 8 giờ tối vẫn không thấy ai đến.
Sắc mặt của Hùng Nhật Huy tối sầm lại, anh ta nói: “Chẳng lẽ thằng nhóc kia lừa gạt, nó cố ý nói vậy để dọa tôi?”
Sau khi nghe xong điều này, mọi người đều cảm thấy rất có khả năng là vậy.
Nếu không tại sao người đó không chặt chân Hùng Nhật Huy vào ban ngày mà lại phải đợi tối? Hắn cũng nói rằng sẽ chặt chân Hùng Nhật Huy trước mặt mọi người trong Hùng gia, như vậy có khác nào tự đưa mình vào tròng?
Mọi người trong Hùng gia đều cho rằng có lẽ Hùng Nhật Huy đã bị lừa.
Mã Tam gia vô cảm nói: “Bất kể người mà cậu nói đến có đến đây vào tối nay hay không thì phần tiền mà cậu đưa sẽ không được hoàn lại. Hơn nữa, tôi chỉ có thể đợi lâu nhất tới 9 giờ thôi.”
Mặc dù ông ta đã bị gãy một tay nhưng uy nghiêm của một võ giả vẫn còn đó nên mọi người trong Hùng gia không dám phản bác lại một câu.
Hùng Nhật Huy thấp giọng chửi rủa: “Thằng nhãi chết tiệt, rốt cuộc mày đang giở trò gì?”
Anh ta vừa dứt lời.
Đột nhiên, đội trưởng đội bảo an vội vã chạy vào và nói: “Có một thanh niên đang đi xe đạp tới đây ạ.”
Trong mắt của Hùng Nhật Huy hiện lên vẻ hung dữ, anh ta nói: “Nhất định là thằng nhãi kia, mau để cậu ta vào đi. Hôm nay tôi nhất định sẽ bắt cậu ta chết tại đây!”
Sau khi Triệu Lôi và vợ nghe được lời này, trái tim bọn họ đập liên hồ và mơ hồ có một linh cảm.
“Chẳng lẽ là…Lục Vân?”
Vào ngày hai người đưa con trai tới chỗ Lục Vân để chữa bệnh, bọn họ đều biết rằng giữa Lục Vân và Hùng Nhật Huy có gì đó nhưng cả hai lại không nói đó là gì. Vì thế khi bọn họ nghe được có một thanh niên đi xe đạp tới đây, người đầu tiên mà bọn họ nghĩ đến chính là Lục Vân.
Triệu Lôi nghển cổ nhìn ra ngoài cổng và khi thấy bóng người ngày càng rõ ràng, linh cảm chẳng lành cuối cùng cũng đã được xác thực.
Đó thực sự là Lục Vân.
Vốn dĩ Triệu Lôi có chút lo lắng nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Hùng Phó, Hùng Nhật Huy cùng với những người khác trong Hùng gia thì anh ta lại càng cảm thấy lo lắng hơn.
Một lúc sau, đột nhiên anh ta có một hành động táo bạo. Đây chính là hành động táo bạo nhất kể từ khi anh ta bước chân vào Hùng gia.
Chợt thấy Triệu Lôi chạy về phía cổng, anh ta vừa vẫy tay vừa hét lên đầy lo lắng với Lục Vân: “Lục Vân, mau rời khỏi đây đi, bọn họ mời Mã Tam gia tới đây giết cậu đấy!”
Địa vị của Triệu Lôi trong Hùng gia cực kỳ thấp, đến một lời cũng không thể chen vào được. Có thể nói rằng, anh ta đã lấy hết can đảm để làm việc này.
Sắc mặt của Hùng Nhật Huy tối sầm lại, lớn tiếng chửi bới: “Mẹ kiếp, hôm nay thằng rể vô tích sự kia bị làm sao vậy? Tôi thấy có vẻ như nó không muốn ở lại Hùng gia nữa!”
Trước đây, Hùng Thái Liên lúc nào cũng trách móc Triệu Lôi nhưng lần này cô ta lựa chọn đứng về phía chồng mình và cầu xin ba Hùng: “Ba, Lục thần y thật sự đối xử rất tốt với chúng con. Con xin ba hãy tha cho cậu ấy!”
“Đối xử tốt với con?” Ba Hùng cau mày.
“Vâng, mọi chuyện là như vậy…”
Hùng Thái Liên nhanh chóng kể lại câu chuyện Lục Vân đã chữa khỏi căn bệnh kì lạ của con trai mình cách đây không lâu.
Sau khi nghe xong, Hùng Phó rơi vào trầm tư.
Vẻ mặt của Hùng Nhật Huy không còn kiên nhẫn, anh ta nói: “Ba, ba đừng mắc lừa. Vấn đề bây giờ không phải là chúng ta có nên thả thằng nhãi đó đi hay không mà là thằng nhãi đó ngang nhiên khiêu khích chúng ta!”
Nghe vậy, Hùng Phó thấy cũng đúng.
Đây rõ ràng là do Lục Vân ngang nhiên đi khiêu khích Hùng gia, làm gì có chuyện xin tha mạng cho được?
Đúng là lố bịch!
Thấy sắc mặt của ba mình thay đổi, Hùng Thái Liên cũng vội đi tới cổng và lo lắng nói: “Lục thần y, cậu hãy nghe lời khuyên của chúng tôi, hãy mau chóng rời khỏi đây đi. Cậu đang tự đưa mình vào tròng đấy!”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hai người, trong lòng Lục Vân khá cảm động. Đặc biệt là Triệu Lôi, rõ ràng đã có gia đình riêng nhưng lại sẵn sàng mạo hiểm không nghe lời Hùng gia.
Coi như hắn không nhìn sai người!
Lục Vân mỉm cười nói: “Không sao, nếu tôi đã quyết định tới đây thì cho dù anh ta có mời ai đến đi chăng nữa, tôi nhất định phải chặt chân của Hùng Nhật Huy.”
Triệu Lôi lo lắng nói: “Haizzz, Lục Vân, sao cậu lại cứng đầu như vậy…”
Dù hai vợ chồng cố thuyết phục thế nào thì Lục Vân vẫn cố chấp đẩy xe đạp vào trong sân khiến cho hai vợ chồng dù lo lắng cũng chỉ đành thở dài bất lực.
Lục Vân, làm vậy là không sáng suốt đâu!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bình luận facebook