Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22-24
Chương 22 Tác phẩm mới của Vân Lộc đại sư
Thứ ba.
Phòng đấu giá Đông Chính.
Chớp mắt một cái, người người nhốn nháo, không còn chỗ ngồi.
Loại rầm rộ này phỏng chừng chỉ có ở hiện trường buổi biểu diễn của siêu sao Thiên Vương Chu Kiệt Côn, mới có thể xuất hiện.
Vân Lộc đại sư, chính là thiên vương siêu sao của giới thư họa.
Liễu Yên Nhi thất kinh nói nói: "Tiểu Lục Vân, vị trí này, sao em cướp được thế?"
Hôm qua lúc cầm vé từ tay Lục Vân, Liễu Yên Nhi bởi vì quá mức kích động, cho nên không có chú ý tới chỗ ngồi số.
Cho đến hôm nay, lúc đến hiện trường mới phát hiện, đó là chỗ ngồi vị trí Trung Quốc tâm cho khách vip.
Bất luận là ánh sáng, tầm nhìn, hay là độ thoải mái của ghế ngồi, đều điều chỉnh đến tốt nhất.
Trước kia người ngồi ở vị trí này, đều là đại gia trong giới thư họa giới đỉnh đỉnh nổi danh sưu tầm, người bình thường căn bản không đủ tư cách ngồi ở chỗ này.
Liễu Yên Nhi đã có thể cảm nhận được có vô số ánh mắt hướng về phía cô, anh mắt dò xét nghi hoặc, cô rốt cuộc là danh gia nổi tiếng nào.
Lục Vân cũng bình tĩnh nói: "Có thể là vận khí cức chó của em tốt!”
“Tên quỷ này, lừa ai đấy?”
Liễu Yên Nhi lườm hắn một cái: "Cậu có vận khí này thì đi mua vé số đi.”
Vận khí tốt đến mức mua được hai chiếc ghế liền tốt nhất, Liễu Yên Nhi mới không tin, hơn nữa cô nghe nói, hàng ghế này đều do phòng đấu giá đặt ra, căn bản không bán.
Lục Vân nhất định là đang nói dối.
Nhưng đối mặt với nghi vấn của Liễu Yên Nhi, Lục Vân chỉ cười cười, không nói gì.
Liễu Yên Nhi cũng không có cách nào với hắn, chỉ có chờ sau khi buổi đấu giá kết thúc, lại kéo hắn lên giường tỉ mỉ thẩm vấn.
Giờ phút này, hàng ghế bên dưới cùng, đang có mấy ánh mắt âm trầm, nhìn chằm chằm hai bóng lưng bọn họ.
Chính là những người tham gia triển lãm hiện vật của Hàn lão tối hôm trước, bị Lục Vân đắc tội.
Chu Vinh hừ lạnh nói: "Ngồi ở vị trí trên, cũng không thấy nóng mông à, hừ!"
Nói xong hắn xê dịch mông, bởi vì cái ghế hắn ngồi có hơi cứng quá.
Cái ghế rác rưởi này, còn có đinh dài?
“Các vị......”
Lúc này, người chủ trì lên đài, làm một hồi các tục tệ mở màng, sau đó liền bắt đầu triển lãm vật phẩm đấu giá.
Mấy kiện vật phẩm đấu giá phía trước đều là hang tép riêu, mọi người cũng không cảm thấy hứng thú, tất cả mọi người đang chờ đợi kiện vật áp trục cuối cùng kia.
Rốt cục, trải qua vài vòng đấu giá vật làm nền, người chủ trì nói: "Tiếp theo là đấu giá vật phẩm mà mọi người đã chờ mong từ lâu, tác phẩm mới của Vân Lộc đại sư."
Rào!
Toàn trường sôi trào.
Những người sưu tầm tranh chữ cuồng nhiệt kia đã bắt đầu ngứa tay khó nhịn, nhịn không được muốn giơ bảng kêu giá.
Chỉ thấy một cô gái ăn mặc gợi cảm mát mẻ bưng vật phẩm đấu giá đi lên đài.
Người chủ trì cố ý thừa nước đục thả câu nói: "Chắc hẳn tất cả mọi người rất tò mò, tác phẩm mới của Vân Lộc đại sư rốt cuộc là gì, tôi nghĩ, chờ mọi người nhìn thấy tác phẩm này thời điểm, nhất định sẽ cảm thấy kinh ngạc."
“Mc đừng nói nhảm nữa, mau cho chúng tôi xem đi!”
Mọi người kêu lên.
MC cười cười, lại kéo dài thời gian một hồi, thấy tất cả mọi người đã không nhịn được nữa, mới để cho cô gái gợi cảm xốc tấm vải đỏ lên.
Vật phẩm đấu giá rốt rốt cuộc cũng hiện ra trước mặt mọi người.
Nhưng mà, khi mọi người nhìn thấy bức tranh này, cũng không hẹn mà cùng ngây ngẩn cả người.
Tác phẩm đích thật là xuất phát từ tay Vân Lộc đại sư, nhưng mà......
“Đây không phải là Hùng Ưng Tê Thụ Đồ sao?" Lập tức có người nhận ra.
Cô gái gợi cảm triển lãm ra, chính là Hùng Ưng Tê Thụ Đồ đã xuất hiện rất lâu trước đây rồi.
"Rõ ràng là một bức tác phẩm cũ, sao có thể nói là tác phẩm mới? Phòng đấu giá Đông Chính cũng bắt đầu giở trò rồi à?"
“Đây là hành vi lừa gạt, thật quá đáng!”
“Hừ, mặc dù rất khó chịu, nhưng bức "Hùng Ưng Tê Thụ Đồ" này, tôi quyết định mua rồi.”
Mọi người nhao nhao biểu lộ ra tâm tình bất mãn.
Bọn họ không phải bất mãn với Hùng Ưng Tê Thụ Đồ, mà là cảm thấy bất mãn với hành vi lừa gạt này của phòng đấu giá Đông Chính.
Bởi vì cho dù phòng đấu giá không giở trò với tác phẩm mới của Vân Lộc đại sư, bọn họ cũng sẽ đến cổ vũ.
Nhưng rõ ràng nói là tác phẩm mới, lại lấy ra một bức tranh cũ, cái này có chút đùa bỡn tình cảm mọi người.
Là một fan hâm mộ trung thành của Vân Lộc đại sư, chắc chắn sẽ cảm thấy thất vọng.
Mà khi Hàn lão nhìn thấy bức tranh này, trong lòng lại đột nhiên run lên.
Bức "Hùng Ưng Tê Thụ Đồ" này không phải bị mình cất giữ sao, sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Chẳng lẽ bức mình sưu tầm kia là đồ dỏm?
Hay là nói, nhà mình bị trộm?
Hàn lão nhất thời sinh lòng bất an.
Nhưng mà, đối mặt với sự tức giận của đông đảo khách mời, người dẫn chương trình lại không hoảng hốt, cười nói: "Mọi người đừng nóng vội, bức tranh này đích thật là “Hùng Ưng Tê Thụ Đồ”, nhưng cũng đúng là tác phẩm mới của Vân Lộc đại sư.”
“Có ý gì?" Mọi người khó hiểu.
“Chẳng lẽ các vị không phát hiện bức Hùng Ưng Tê Thụ Đồ này có gì khác với trước kia sao?”
Lời nói của người dẫn chương trình khiến mọi người như có điều suy nghĩ, nhao nhao mở to hai mắt nhìn về phía bức tranh kia.
“Tôi nhìn ra rồi, là ấn ký màu đỏ trên đỉnh đầu Hùng Ưng, không thấy nữa.”
Mọi người vừa nghe, phát hiện quả thật như thế.
Bức "Hùng Ưng Tê Thụ Đồ" này, kỳ thật ở trên mạng lưu truyền qua rất nhiều ảnh chụp, cho nên đại bộ phận người yêu thích thư họa đều đã thấy qua.
Lúc này vật phẩm đấu giá trong tay cô gái gợi cảm, quả thật có chỗ không giống với lưu truyền trên mạng.
Người dẫn chương trình nói: "Như mọi người thấy, bức tranh này, thực ra là phiên bản chính xác hơn của "Hùng Ưng Cư Thụ Đồ".
“Bởi vì ấn ký màu đỏ lúc trước là một sai lầm, Vân Lộc đại sư cảm thấy không thể qua loa như vậy, vì vậy lại vẽ lại một bản.”
“Giải thích như vậy, trong lòng mọi người thoải mái hơn nhiều.”
“Tôi đã nói rồi, phòng đấu giá Đông Chính có rất mạnh, căn bản không cần phải lăng xê để nổi tiếng.”
“Kỳ thật ta đã sớm cảm thấy ấn ký màu đỏ phiên bản trước có chút kì quặc, quả nhiên không phải chủ ý của Vân Lộc đại sư.”
"Vân Lộc đại sư thật là người có trách nhiệm, vì trấn an những fan hâm mộ này, còn cố ý vẽ lại một phiên bản, tôi sẽ hâm mộ Vân Lộc đại sư cả đời."
“Đúng đúng đúng, Vân Lộc đại sư chính là thần tượng của tôi.”
Lục Vân nói nhỏ: “Không cần đâu.”
Liễu Yên Nhi khi nghe mc nói xong thì kích động ôm lấy cổ Lục Vân nói: "Thật sự bị chị nói trúng rồi, Tiểu Lục Vân, mau khen chị đi.”
Lục Vân vừa cười vừa nói: "Chị Yên Nhi thật giỏi.”
Hoàn toàn ngược lại với hai người bọn họ, là mấy người ngồi ở dãy cuối cùng sắc mặt đang đen như cái đít nồi.
Nhất là Chu Vinh, sắc mặt quả thực so với ăn shit còn khó coi hơn.
Đêm hôm đó hắn còn khoa tay múa chân nói gì mà thời gian suy thoái của cuộc đời Vân Lộc đại sư.., ngay cả Hàn lão cũng khen hắn là giun đũa trong bụng Vân Lộc đại sư, không nghĩ tới, hôm nay lại bị mất mặt như vậy.
Chương 23 Hoa tường vi nở rộ
Trong lòng Lục Vân thầm nghĩ.
Thì ra thứ mình tiện tay vẽ ra thật sự đáng giá như vậy, cũng không biết lão đạo sĩ sư phụ mượn bức tranh này vớt được bao nhiêu tiền.
Lục Vân rốt cục cũng tin, mình chính là thiên tài hội họa độc nhất vô nhị.
Đang lúc mọi người cho rằng buổi đấu giá kết thúc, chuẩn bị tan cuộc, lại nghe người chủ trì nói: "Chư vị đừng nóng vội, hôm nay kỳ thật phòng đấu giá của chúng tôi còn chuẩn bị cho các vị một bất ngờ lớn.”
“Ngạc nhiên chưa?”
Chẳng lẽ còn có cái gì so với phiên bản mới của Hùng Ưng Tê Thụ Đồ càng thêm hấp dẫn sao?
Mọi người nhất thời sinh ra hứng thú.
Chỉ thấy trên đài kia tên gợi cảm nữ lang lắc lắc cái mông xuống tràng, mà lần thứ hai lên đài thời điểm, đã đổi thành một cái trung niên nam tử.
Mọi người xôn xao.
Bởi vì người đàn ông trung niên này không phải ai khác, chính là đại lão bản Tôn Thiên Lỗi của phòng đấu giá Đông Chính.
Giờ phút này hắn tự mình bưng một kiện vật đấu giá đi tới trên đài.
Lần này hứng thú của mọi người càng thêm nồng đậm, muốn nhìn xem đến tột cùng là vật gì, so với Hùng Ưng Tê Thụ Đồ còn trân quý hơn.
Người chủ trì cười nói: "Kỳ thật, đây cũng là tác phẩm mới của Vân Lộc đại sư, hơn nữa còn là tác phẩm chấn động trước nay chưa từng có.”
Rào!
Cả phòng đấu giá như muốn nổ tung.
Hóa ra, Vân Lộc tiên sinh không chỉ vẽ một bức tranh.
Những vị khách ảo não vì không cướp được "Hùng Ưng Tê Thụ Đồ", một lần nữa dấy lên hy vọng.
“Các vị, xem cho kĩ nhé.”
Lần này người đứng trên đài là Tôn Thiên Lỗi, hắn không có vòng vo như tên mc lúc nãy, mà là trực tiếp đem vải đỏ xốc lên, để lộ ra tác phẩm mới này.
Nhất thời.
Bùm!
Toàn bộ khách đấu giá khiếp sợ.
Trong lòng mọi người, đều giống như bị một thanh cự chùy hung hăng va chạm.
Chỉ thấy.
Trên giấy Tuyên Thành, rõ ràng là một đóa tường vi, một đóa tường vi phấn nộn, nụ hoa sắp nở.
Nhưng mà cái này còn không phải kinh diễm nhất, làm người ta thán phục nhất chính là, đó là đóa hoa tường vi, chỉ cần nhìn chằm chằm nó bức tranh mười giây, thị giác sẽ sinh ra ảo giác kì lạ.
Chỉ thấy nụ hoa tường vi kia tựa hồ trong nháy mắt có được sinh mệnh, dần dần nở rộ!
Đây là độc lạ cỡ nào!
Vào giờ khắc này linh hồn mọi người dường như run rẩy.
Trên thế giới này có rất nhiều bậc thầy thị giác, tác phẩm của họ, thường có thể mang đến hiệu ứng thị giác bất ngờ cho người xem.
Trong đó nổi danh nhất có một bức họa chính là, khi nhìn chính diện là một bà lão, khi nhìn ngược lại, lại biến thành một thiếu nữ thanh xuân.
Những thứ này đều cần trình độ hội họa cực cao, mới có thể sáng tạo ra tác phẩm như thế.
Mà tác phẩm này của Vân Lộc đại sư càng thêm cao cấp, từ một bức vốn là trạng thái tĩnh hội họa, biến thành một bức họa sống động.
Chỉ trong thời gian mười giây ngắn ngủn, có thể làm cho người ta cảm nhận được một đóa tường vi hoa kiều diễm, từ nụ hoa đến nở rộ thành một đóa hoa.
Đây quả thực chính là kiệt tác!
Có thể tưởng tượng trăm năm sau, bức tranh này của Vân Lộc đại sư chắc chắn sẽ phải dùng đến con số tỷ để mua được nó.
Sốc!
Chấn động trước nay chưa từng có!
Tôn Thiên Lỗi giới thiệu: "Tên bức tranh này, gọi là" Sắc Vi Thịnh Thế ".
Hắn vừa dứt lời.
Lập tức, vị phú thương đã mua “Hùng Ưng Tê Thụ Đồ” đứng lên nói: "Không cần kêu giá, tôi ra hai mươi triệu mua tác phẩm này.”
20 triệu!
Mọi người hoảng sợ, người có tiền chính là hào soảng, ngay cả giá khởi điểm cũng không hỏi, trực tiếp lấy ra hai mươi triệu đập vào.
Lại có một vị phú thương đứng lên nói: "Tôi ra ba mươi triệu.”
Ba mươi triệu!
Mọi người khóe mắt nứt ra.
Trực tiếp lấy con số triệu làm cơ sở, từ từ tăng dần lên, mấy ngời giàu này quả thật lắm tiền.
Ở hội trường đấu giá kỳ thật có rất nhiều tỷ phú, bọn họ ở trận trước không có kêu giá, bởi vì bức "Hùng Ưng Tê Thụ Đồ" kia mặc dù là tác phẩm mới, nhưng dù sao đã có một bản rồi, đỉnh lắm cũng chỉ đáng giá tám triệu.
Thậm chí ý nghĩa trân quý của bản mới, còn không lớn bằng bản cũ.
Nhưng mà...
Bức "Sắc Vi Thịnh Thế" này không giống, nó là tác phẩm độc nhất trên đời, hai mươi triệu chỉ là giá khởi điểm của nó.
Các phú thương nhao nhao ra tay, trong nháy mắt, giá cả đã đi tới tám mươi triệu, hơn nữa còn đang tăng lên, rất có dấu hiệu phá trăm triệu.
Những người yêu thích thư họa bình thường ở hiện trường, cũng chỉ có thể nghẹn trong họng, căn bản không chen miệng vào được.
Lúc này, Tôn Thiên Lỗi đột nhiên đè ép bàn tay nói: "Bức tranh này, chỉ là cho mọi người nhìn mà thôi, cũng không phải là vật đấu giá hôm nay.
"Ông chủ Tôn, chúng tôi đều là khách quen của phòng đấu giá Đông Chính, cậu làm như vậy không hợp lẽ lắm!"
Mọi người nhao nhao tỏ vẻ bất mãn.
Bọn họ làm sao lại không biết thủ đoạn của phòng đấu giá, nhất định là lấy ra cho mọi người xem tác phẩm, sau đó ngồi chờ tin tức khuếch tán, không bao lâu nữa, các nơi sưu tầm danh nhân cả nước sẽ chạy tới nơi này.
Đến lúc đó, bức tranh này sẽ được bán đấu giá với giá trên trời.
Tôn Thiên Lỗi lắc đầu cười khổ nói: “Đây không phải ý của phòng đấu giá, mà là ý của Vân Lộc đại sư.”
Hắn làm sao không muốn mua tác phẩm này, như vậy bọn họ sẽ kiếm được một khoản lớn.
Nhưng lúc Nam Giang Vương đem bức tranh này giao cho hắn đã nói, bức tranh này, chỉ tặng không bán, hơn nữa nghe nói là ý của Vân Lộc đại sư, Nam Giang Vương chỉ là thay mặt truyền đạt.
Nghe hắn nói như vậy, mọi người đều cúi đầu luyến tiếc.
Bỗng nhiên, Tôn Thiên Lỗi nhìn về phía Liễu Yên Nhi, vừa cười vừa nói: "Liễu cô nương, mời cô lên đài một chút.”
“Tôi sao?”
Liễu Yên Nhi sửng sốt một chút, không rõ Tôn Thiên Lỗi sao lại đột nhiên gọi mình.
Lục Vân gật đầu nói: "Đúng vậy chị Yên nhi, người anh ta gọi là chị, nhanh lên đi!"
Sau khi xác nhận ánh mắt Tôn Thiên Lỗi lần nữa, Liễu Yên Nhi cũng đi lên đài, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ hoang mang.
Mọi người phía dưới cũng nghi hoặc khó hiểu.
Lúc này, Tôn Thiên Lỗi cung kính nói: "Liễu cô nương, Nam Giang Vương đã dặn dò, bức “Tường Vi Thịnh Thế” này, là Vân Lộc đại sư đặc biệt vẽ cho một mình cô, mời cô nhận lấy.
Nói xong liền đem bức tranh trình lên trước mặt Liễu Yên Nhi.
Chương 24 Cửu chuyển hồi dương châm
Im lặng.
Yên tĩnh như tờ.
Sau đó, tiếng vỗ tay như sấm.
Trong ánh mắt mọi người nhìn về phía Liễu Yên Nhi, ngoại trừ hâm mộ, còn có tôn trọng.
Phải, tôn trọng.
Vân Lộc đại sư là thần tượng của bọn họ, mà Liễu Yên Nhi, cũng là người duy nhất đạt được Vân Lộc đại sư tặng tranh, hơn nữa còn là một bức kiệt tác trên đời như vậy.
Điều này nói rõ, ở Vân Lộc đại sư trong mắt, nữ tử này vô cùng được kính trọng.
Cho nên, bọn họ làm sao dám không tôn trọng Liễu Yên Nhi.
Điều này cũng giải thích, vì sao một bộ mặt xa lạ như Liễu Yên Nhi, lại có tư cách ngồi ở ghế khách quý.
Hóa ra hết thảy đều là Vân Lộc đại sư an bài.
Giờ phút này, Liễu Yên Nhi đứng ở trên đài đấu giá, hai tay cầm tranh Vân Lộc đại sư tặng, thân thể mềm mại khẽ run rẩy.
Cô khó có thể tin, Vân Lộc đại lại vì mình mà vẽ một bức tranh độc đáo như vậy.
Cô có tài đức gì chứ!
Giờ khắc này Liễu Yên Nhi, không còn là nữ vương Tường Vi quyến rũ động lòng người, cũng không phải sát thủ mặt lạnh Dạ Tường Vi, nàng chỉ là một cô gái theo đuổi ngôi sao bình thường, được thần tượng trả lời mà thôi.
Đồng thời, cô cũng là chị ba mà Lục Vân kính trọng nhất, Liễu Yên Nhi.
Tất cả những điều này đương nhiên là do Lục Vân an bài.
Tối hôm trước, chị Yên Nhi bị chọc giận ở nhà Hàn Lão, những người cổ hủ kia cho rằng, chị Yên Nhi không có tư cách tham gia với bọn họ.
Vậy thì....
Vậy thì cho các ngươi không thể bước vào thế giới hội họa được nữa.
Tôi sẽ đích thân chế tạo một bữa tiệc thịnh soạn, để các ngươi mở to mắt chó nhìn xem, ai mới thật sự là đỉnh lưu.
Trong lúc nhất thời, vô số nhà sưu tầm nổi tiếng chủ động lấy lòng Liễu Yên Nhi, nhao nhao mời nàng đi tham quan hiện vật thư họa của mình.
Thậm chí có một vị phú thương ra giá hàng tỉ, muốn mua bức Tường Vi Thịnh Thế trong tay Liễu Yên Nhi, nhưng bị Liễu Yên Nhi cự tuyệt.
Vị phú thương kia cũng không tức giận, chỉ là có chút tiếc nuối đưa ra danh thiếp của mình, hy vọng có thể cùng Liễu Yên Nhi kết giao bằng hữu.
Mục đích bọn họ làm như vậy, đơn giản là muốn thông qua Liễu Yên Nhi, kết bạn Vân Lộc đại sư.
Bởi vì theo bọn hắn nghĩ, Liễu Yên Nhi nhất định quen biết với Vân Lộc đại sư, hơn nữa còn rất quen thuộc, nếu không Vân Lộc đại sư sẽ không ẽ tranh tặng cô.
Sau hôm nay, chỉ sợ tất cả những người yêu thích thư họa đều sẽ nhớ kỹ cái tên Liễu Yên Nhi này, nhớ kỹ cô là người vô cùng quan trọng của Vân Lộc đại sư.
Cha con Hàn lão, Hồ Vĩ Bình, Chu Hồng Viễn, chỉ có thể đứng xa xa ngoài đám người, nhìn Liễu Yên Nhi bị vô số danh gia sưu tầm vây quanh, tâm tình vô cùng chua xót.
Vốn bọn họ là có cơ hội kết giao với Vân Lộc đại sư nhất, kết quả, kết quả tự mình đã đánh mất.
Nghĩ tới đây, mấy người bọn họ ném tới ánh mắt phẫn nộ về phía Chu Vinh.
Đều tại cái tên chó này, nếu đêm hôm đó không phải hắn nhằm vào Liễu cô nương, chúng ta sớm đã làm quen được với Vân Lộc đại sư rồi.
Còn giun đũa trong bụng Vân Lộc đại sư, con mẹ nó ngươi chính là giòi bọ trong hố phân.
Phù phù!
Chu Hồng Viễn hối hận không kịp, đột nhiên thân thể co quắp một trận, ngã xuống đất, toàn bộ khuôn mặt lại đỏ thẫm.
“Ba!”
Chu Vinh quát to một tiếng.
Hồ Vĩ Bình lập tức phản ứng lại, lấy túi châm cứu của hắn ra thi châm cho Chu Hồng Viễn, thủ pháp giống như tối hôm trước.
Tuy nhiên.
Lúc này đây Chu Hồng Viễn chẳng những không tỉnh, ngược lại co quắp càng thêm lợi hại, thậm chí thất khiếu cũng bắt đầu phun máu.
“Tại sao có thể như vậy? Ông nói cho tôi biết, tại sao lại như vậy?”
Chu Vinh túm lấy cổ áo Hồ Vĩ Bình, lớn tiếng gào thét.
Hồ Vĩ Bình cũng luống cuống, loại tình huống này trước kia hắn chưa từng gặp qua.
“Tôi...... tôi cũng không biết, rõ ràng tối hôm trước châm cứu cũng có hiệu quả, sao hôm nay lại...... tôi gọi điện thoại cho thầy tôi.”
“Gọi điện thoại cho mẹ ông, chờ thầy ông tới, ba tôi đã lạnh từ lâu rồi!”
Chu Vinh phẫn nộ một quyền đánh về phía Hồ Vĩ Bình, đem kính mắt của hắn đánh rơi xuống, ngã nát bét.
Đột nhiên, Chu Vinh nhìn thấy Lục Vân, vừa lăn vừa bò chạy tới: "Lục tiên sinh, ba tôi ông ấy... ba tôi ông ấy sắp không được rồi, xin anh cứu ba tôi!"
Lục Vân lại là nhàn nhạt liếc hắn một cái nói: "Người nào đó không phải không cho tôi nghi ngờ y thuật của hắn sao?"
"Hồ Vĩ Bình con mẹ nó chính là một lang băm, Lục tiên sinh, ngày đó tôi không nên gây chuyện với ngài, không nên không tin ngài, ngài muốn trừng phạt như thế nào đều được, nhưng nhất định phải cứu sống ba tôi, cầu xin ngài!"
Chu Vinh này tuy rằng miệng hỗn, nhân phẩm cũng không tốt, nhưng ở phương diện hiếu đạo, quả thật so với một số người còn tốt hơn nhiều.
Thấy Lục Vân không đáp lại, hắn lại chạy đến trước mặt Liễu Yên Nhi dập đầu.
“Liễu cô nương, đêm hôm đó là do cái mồm thối của tôi gây ra, cầu xin cô tha thứ cho tôi!”
Hàn lão cũng giúp đỡ cầu tình nói: "Dù sao cũng là mạng người, Liễu cô nương, tôi xin cô khuyên nhủ Lục tiên sinh một tiếng!"
Mạng người......
Liễu Yên Nhi là sát thủ mặt lạnh, quả thật đã từng giết vài người, nhưng đó đều là ác nhân tội ác tày trời.
Chu Hồng Viễn cũng không phạm phải sai lầm lớn gì.
Hơn nữa, trước đêm hôm đó, Hàn lão vẫn luôn đối với mình rất chiếu cố, đối với lời thình cầu của ông ta, Liễu Yên Nhi cũng không muốn thờ ơ.
“Tiểu Lục Vân......”
Liễu Yên Nhi vừa định mở miệng, Lục Vân liền cười nói: "Chị Yên Nhi, em hiểu.”
Nói xong hắn liền đi về phía Chu Hồng Viễn, một cước đá văng Hồ Vĩ Bình đang chặn đường: "Mở to mắt chó của ông ra, đây mới là Cửu Chuyển hồi dương châm.”
Chỉ thấy Lục Vân rút toàn bộ kim tiêm trên người Chu Hồng Viễn ra, đâm lại một lần nữa.
Động tác nước chảy mây trôi.
Liền mạch lưu loát.
Hơn nữa thần kỳ nhất chính là, mỗi một lần hắn nhấc châm, mũi kim đều sẽ bộc phát ra một đạo run rẩy.
Thủ pháp này......
Thấy một màn như vậy, đồng tử Hồ Vĩ Bình co rút lại kịch liệt, vẻ mặt hoảng sợ.
Thủ pháp châm cứu như vậy, ngay cả thầy của ông ta, cũng theo không kịp a!
Vị Lục tiên sinh trước mắt này, đến tột cùng là thần thánh phương nào?
Phốc!
Lục Vân châm cứu xong, đột nhiên thấy Chu Hồng Viễn nôn ra một ngụm máu đen, đây đều là máu tụ mà Hồ Vĩ Bình sử dụng châm pháp sai lầm áp chế xuống cho hắn.
“Cha, cha sao rồi? "Chu Vinh vội vàng nhào tới bên cạnh Chu Hồng Viễn.
Chu Hồng Viễn thở phào nhẹ nhõm nói: "Cảm giác tốt hơn nhiều, ngực cũng không còn đau đớn như trước, cám ơn Lục tiên sinh.”
“Cảm ơn Lục tiên sinh! Cảm ơn Liễu cô nương!”
Chu Vinh lại quỳ trên mặt đất dập đầu với hai người.
Thứ ba.
Phòng đấu giá Đông Chính.
Chớp mắt một cái, người người nhốn nháo, không còn chỗ ngồi.
Loại rầm rộ này phỏng chừng chỉ có ở hiện trường buổi biểu diễn của siêu sao Thiên Vương Chu Kiệt Côn, mới có thể xuất hiện.
Vân Lộc đại sư, chính là thiên vương siêu sao của giới thư họa.
Liễu Yên Nhi thất kinh nói nói: "Tiểu Lục Vân, vị trí này, sao em cướp được thế?"
Hôm qua lúc cầm vé từ tay Lục Vân, Liễu Yên Nhi bởi vì quá mức kích động, cho nên không có chú ý tới chỗ ngồi số.
Cho đến hôm nay, lúc đến hiện trường mới phát hiện, đó là chỗ ngồi vị trí Trung Quốc tâm cho khách vip.
Bất luận là ánh sáng, tầm nhìn, hay là độ thoải mái của ghế ngồi, đều điều chỉnh đến tốt nhất.
Trước kia người ngồi ở vị trí này, đều là đại gia trong giới thư họa giới đỉnh đỉnh nổi danh sưu tầm, người bình thường căn bản không đủ tư cách ngồi ở chỗ này.
Liễu Yên Nhi đã có thể cảm nhận được có vô số ánh mắt hướng về phía cô, anh mắt dò xét nghi hoặc, cô rốt cuộc là danh gia nổi tiếng nào.
Lục Vân cũng bình tĩnh nói: "Có thể là vận khí cức chó của em tốt!”
“Tên quỷ này, lừa ai đấy?”
Liễu Yên Nhi lườm hắn một cái: "Cậu có vận khí này thì đi mua vé số đi.”
Vận khí tốt đến mức mua được hai chiếc ghế liền tốt nhất, Liễu Yên Nhi mới không tin, hơn nữa cô nghe nói, hàng ghế này đều do phòng đấu giá đặt ra, căn bản không bán.
Lục Vân nhất định là đang nói dối.
Nhưng đối mặt với nghi vấn của Liễu Yên Nhi, Lục Vân chỉ cười cười, không nói gì.
Liễu Yên Nhi cũng không có cách nào với hắn, chỉ có chờ sau khi buổi đấu giá kết thúc, lại kéo hắn lên giường tỉ mỉ thẩm vấn.
Giờ phút này, hàng ghế bên dưới cùng, đang có mấy ánh mắt âm trầm, nhìn chằm chằm hai bóng lưng bọn họ.
Chính là những người tham gia triển lãm hiện vật của Hàn lão tối hôm trước, bị Lục Vân đắc tội.
Chu Vinh hừ lạnh nói: "Ngồi ở vị trí trên, cũng không thấy nóng mông à, hừ!"
Nói xong hắn xê dịch mông, bởi vì cái ghế hắn ngồi có hơi cứng quá.
Cái ghế rác rưởi này, còn có đinh dài?
“Các vị......”
Lúc này, người chủ trì lên đài, làm một hồi các tục tệ mở màng, sau đó liền bắt đầu triển lãm vật phẩm đấu giá.
Mấy kiện vật phẩm đấu giá phía trước đều là hang tép riêu, mọi người cũng không cảm thấy hứng thú, tất cả mọi người đang chờ đợi kiện vật áp trục cuối cùng kia.
Rốt cục, trải qua vài vòng đấu giá vật làm nền, người chủ trì nói: "Tiếp theo là đấu giá vật phẩm mà mọi người đã chờ mong từ lâu, tác phẩm mới của Vân Lộc đại sư."
Rào!
Toàn trường sôi trào.
Những người sưu tầm tranh chữ cuồng nhiệt kia đã bắt đầu ngứa tay khó nhịn, nhịn không được muốn giơ bảng kêu giá.
Chỉ thấy một cô gái ăn mặc gợi cảm mát mẻ bưng vật phẩm đấu giá đi lên đài.
Người chủ trì cố ý thừa nước đục thả câu nói: "Chắc hẳn tất cả mọi người rất tò mò, tác phẩm mới của Vân Lộc đại sư rốt cuộc là gì, tôi nghĩ, chờ mọi người nhìn thấy tác phẩm này thời điểm, nhất định sẽ cảm thấy kinh ngạc."
“Mc đừng nói nhảm nữa, mau cho chúng tôi xem đi!”
Mọi người kêu lên.
MC cười cười, lại kéo dài thời gian một hồi, thấy tất cả mọi người đã không nhịn được nữa, mới để cho cô gái gợi cảm xốc tấm vải đỏ lên.
Vật phẩm đấu giá rốt rốt cuộc cũng hiện ra trước mặt mọi người.
Nhưng mà, khi mọi người nhìn thấy bức tranh này, cũng không hẹn mà cùng ngây ngẩn cả người.
Tác phẩm đích thật là xuất phát từ tay Vân Lộc đại sư, nhưng mà......
“Đây không phải là Hùng Ưng Tê Thụ Đồ sao?" Lập tức có người nhận ra.
Cô gái gợi cảm triển lãm ra, chính là Hùng Ưng Tê Thụ Đồ đã xuất hiện rất lâu trước đây rồi.
"Rõ ràng là một bức tác phẩm cũ, sao có thể nói là tác phẩm mới? Phòng đấu giá Đông Chính cũng bắt đầu giở trò rồi à?"
“Đây là hành vi lừa gạt, thật quá đáng!”
“Hừ, mặc dù rất khó chịu, nhưng bức "Hùng Ưng Tê Thụ Đồ" này, tôi quyết định mua rồi.”
Mọi người nhao nhao biểu lộ ra tâm tình bất mãn.
Bọn họ không phải bất mãn với Hùng Ưng Tê Thụ Đồ, mà là cảm thấy bất mãn với hành vi lừa gạt này của phòng đấu giá Đông Chính.
Bởi vì cho dù phòng đấu giá không giở trò với tác phẩm mới của Vân Lộc đại sư, bọn họ cũng sẽ đến cổ vũ.
Nhưng rõ ràng nói là tác phẩm mới, lại lấy ra một bức tranh cũ, cái này có chút đùa bỡn tình cảm mọi người.
Là một fan hâm mộ trung thành của Vân Lộc đại sư, chắc chắn sẽ cảm thấy thất vọng.
Mà khi Hàn lão nhìn thấy bức tranh này, trong lòng lại đột nhiên run lên.
Bức "Hùng Ưng Tê Thụ Đồ" này không phải bị mình cất giữ sao, sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Chẳng lẽ bức mình sưu tầm kia là đồ dỏm?
Hay là nói, nhà mình bị trộm?
Hàn lão nhất thời sinh lòng bất an.
Nhưng mà, đối mặt với sự tức giận của đông đảo khách mời, người dẫn chương trình lại không hoảng hốt, cười nói: "Mọi người đừng nóng vội, bức tranh này đích thật là “Hùng Ưng Tê Thụ Đồ”, nhưng cũng đúng là tác phẩm mới của Vân Lộc đại sư.”
“Có ý gì?" Mọi người khó hiểu.
“Chẳng lẽ các vị không phát hiện bức Hùng Ưng Tê Thụ Đồ này có gì khác với trước kia sao?”
Lời nói của người dẫn chương trình khiến mọi người như có điều suy nghĩ, nhao nhao mở to hai mắt nhìn về phía bức tranh kia.
“Tôi nhìn ra rồi, là ấn ký màu đỏ trên đỉnh đầu Hùng Ưng, không thấy nữa.”
Mọi người vừa nghe, phát hiện quả thật như thế.
Bức "Hùng Ưng Tê Thụ Đồ" này, kỳ thật ở trên mạng lưu truyền qua rất nhiều ảnh chụp, cho nên đại bộ phận người yêu thích thư họa đều đã thấy qua.
Lúc này vật phẩm đấu giá trong tay cô gái gợi cảm, quả thật có chỗ không giống với lưu truyền trên mạng.
Người dẫn chương trình nói: "Như mọi người thấy, bức tranh này, thực ra là phiên bản chính xác hơn của "Hùng Ưng Cư Thụ Đồ".
“Bởi vì ấn ký màu đỏ lúc trước là một sai lầm, Vân Lộc đại sư cảm thấy không thể qua loa như vậy, vì vậy lại vẽ lại một bản.”
“Giải thích như vậy, trong lòng mọi người thoải mái hơn nhiều.”
“Tôi đã nói rồi, phòng đấu giá Đông Chính có rất mạnh, căn bản không cần phải lăng xê để nổi tiếng.”
“Kỳ thật ta đã sớm cảm thấy ấn ký màu đỏ phiên bản trước có chút kì quặc, quả nhiên không phải chủ ý của Vân Lộc đại sư.”
"Vân Lộc đại sư thật là người có trách nhiệm, vì trấn an những fan hâm mộ này, còn cố ý vẽ lại một phiên bản, tôi sẽ hâm mộ Vân Lộc đại sư cả đời."
“Đúng đúng đúng, Vân Lộc đại sư chính là thần tượng của tôi.”
Lục Vân nói nhỏ: “Không cần đâu.”
Liễu Yên Nhi khi nghe mc nói xong thì kích động ôm lấy cổ Lục Vân nói: "Thật sự bị chị nói trúng rồi, Tiểu Lục Vân, mau khen chị đi.”
Lục Vân vừa cười vừa nói: "Chị Yên Nhi thật giỏi.”
Hoàn toàn ngược lại với hai người bọn họ, là mấy người ngồi ở dãy cuối cùng sắc mặt đang đen như cái đít nồi.
Nhất là Chu Vinh, sắc mặt quả thực so với ăn shit còn khó coi hơn.
Đêm hôm đó hắn còn khoa tay múa chân nói gì mà thời gian suy thoái của cuộc đời Vân Lộc đại sư.., ngay cả Hàn lão cũng khen hắn là giun đũa trong bụng Vân Lộc đại sư, không nghĩ tới, hôm nay lại bị mất mặt như vậy.
Chương 23 Hoa tường vi nở rộ
Trong lòng Lục Vân thầm nghĩ.
Thì ra thứ mình tiện tay vẽ ra thật sự đáng giá như vậy, cũng không biết lão đạo sĩ sư phụ mượn bức tranh này vớt được bao nhiêu tiền.
Lục Vân rốt cục cũng tin, mình chính là thiên tài hội họa độc nhất vô nhị.
Đang lúc mọi người cho rằng buổi đấu giá kết thúc, chuẩn bị tan cuộc, lại nghe người chủ trì nói: "Chư vị đừng nóng vội, hôm nay kỳ thật phòng đấu giá của chúng tôi còn chuẩn bị cho các vị một bất ngờ lớn.”
“Ngạc nhiên chưa?”
Chẳng lẽ còn có cái gì so với phiên bản mới của Hùng Ưng Tê Thụ Đồ càng thêm hấp dẫn sao?
Mọi người nhất thời sinh ra hứng thú.
Chỉ thấy trên đài kia tên gợi cảm nữ lang lắc lắc cái mông xuống tràng, mà lần thứ hai lên đài thời điểm, đã đổi thành một cái trung niên nam tử.
Mọi người xôn xao.
Bởi vì người đàn ông trung niên này không phải ai khác, chính là đại lão bản Tôn Thiên Lỗi của phòng đấu giá Đông Chính.
Giờ phút này hắn tự mình bưng một kiện vật đấu giá đi tới trên đài.
Lần này hứng thú của mọi người càng thêm nồng đậm, muốn nhìn xem đến tột cùng là vật gì, so với Hùng Ưng Tê Thụ Đồ còn trân quý hơn.
Người chủ trì cười nói: "Kỳ thật, đây cũng là tác phẩm mới của Vân Lộc đại sư, hơn nữa còn là tác phẩm chấn động trước nay chưa từng có.”
Rào!
Cả phòng đấu giá như muốn nổ tung.
Hóa ra, Vân Lộc tiên sinh không chỉ vẽ một bức tranh.
Những vị khách ảo não vì không cướp được "Hùng Ưng Tê Thụ Đồ", một lần nữa dấy lên hy vọng.
“Các vị, xem cho kĩ nhé.”
Lần này người đứng trên đài là Tôn Thiên Lỗi, hắn không có vòng vo như tên mc lúc nãy, mà là trực tiếp đem vải đỏ xốc lên, để lộ ra tác phẩm mới này.
Nhất thời.
Bùm!
Toàn bộ khách đấu giá khiếp sợ.
Trong lòng mọi người, đều giống như bị một thanh cự chùy hung hăng va chạm.
Chỉ thấy.
Trên giấy Tuyên Thành, rõ ràng là một đóa tường vi, một đóa tường vi phấn nộn, nụ hoa sắp nở.
Nhưng mà cái này còn không phải kinh diễm nhất, làm người ta thán phục nhất chính là, đó là đóa hoa tường vi, chỉ cần nhìn chằm chằm nó bức tranh mười giây, thị giác sẽ sinh ra ảo giác kì lạ.
Chỉ thấy nụ hoa tường vi kia tựa hồ trong nháy mắt có được sinh mệnh, dần dần nở rộ!
Đây là độc lạ cỡ nào!
Vào giờ khắc này linh hồn mọi người dường như run rẩy.
Trên thế giới này có rất nhiều bậc thầy thị giác, tác phẩm của họ, thường có thể mang đến hiệu ứng thị giác bất ngờ cho người xem.
Trong đó nổi danh nhất có một bức họa chính là, khi nhìn chính diện là một bà lão, khi nhìn ngược lại, lại biến thành một thiếu nữ thanh xuân.
Những thứ này đều cần trình độ hội họa cực cao, mới có thể sáng tạo ra tác phẩm như thế.
Mà tác phẩm này của Vân Lộc đại sư càng thêm cao cấp, từ một bức vốn là trạng thái tĩnh hội họa, biến thành một bức họa sống động.
Chỉ trong thời gian mười giây ngắn ngủn, có thể làm cho người ta cảm nhận được một đóa tường vi hoa kiều diễm, từ nụ hoa đến nở rộ thành một đóa hoa.
Đây quả thực chính là kiệt tác!
Có thể tưởng tượng trăm năm sau, bức tranh này của Vân Lộc đại sư chắc chắn sẽ phải dùng đến con số tỷ để mua được nó.
Sốc!
Chấn động trước nay chưa từng có!
Tôn Thiên Lỗi giới thiệu: "Tên bức tranh này, gọi là" Sắc Vi Thịnh Thế ".
Hắn vừa dứt lời.
Lập tức, vị phú thương đã mua “Hùng Ưng Tê Thụ Đồ” đứng lên nói: "Không cần kêu giá, tôi ra hai mươi triệu mua tác phẩm này.”
20 triệu!
Mọi người hoảng sợ, người có tiền chính là hào soảng, ngay cả giá khởi điểm cũng không hỏi, trực tiếp lấy ra hai mươi triệu đập vào.
Lại có một vị phú thương đứng lên nói: "Tôi ra ba mươi triệu.”
Ba mươi triệu!
Mọi người khóe mắt nứt ra.
Trực tiếp lấy con số triệu làm cơ sở, từ từ tăng dần lên, mấy ngời giàu này quả thật lắm tiền.
Ở hội trường đấu giá kỳ thật có rất nhiều tỷ phú, bọn họ ở trận trước không có kêu giá, bởi vì bức "Hùng Ưng Tê Thụ Đồ" kia mặc dù là tác phẩm mới, nhưng dù sao đã có một bản rồi, đỉnh lắm cũng chỉ đáng giá tám triệu.
Thậm chí ý nghĩa trân quý của bản mới, còn không lớn bằng bản cũ.
Nhưng mà...
Bức "Sắc Vi Thịnh Thế" này không giống, nó là tác phẩm độc nhất trên đời, hai mươi triệu chỉ là giá khởi điểm của nó.
Các phú thương nhao nhao ra tay, trong nháy mắt, giá cả đã đi tới tám mươi triệu, hơn nữa còn đang tăng lên, rất có dấu hiệu phá trăm triệu.
Những người yêu thích thư họa bình thường ở hiện trường, cũng chỉ có thể nghẹn trong họng, căn bản không chen miệng vào được.
Lúc này, Tôn Thiên Lỗi đột nhiên đè ép bàn tay nói: "Bức tranh này, chỉ là cho mọi người nhìn mà thôi, cũng không phải là vật đấu giá hôm nay.
"Ông chủ Tôn, chúng tôi đều là khách quen của phòng đấu giá Đông Chính, cậu làm như vậy không hợp lẽ lắm!"
Mọi người nhao nhao tỏ vẻ bất mãn.
Bọn họ làm sao lại không biết thủ đoạn của phòng đấu giá, nhất định là lấy ra cho mọi người xem tác phẩm, sau đó ngồi chờ tin tức khuếch tán, không bao lâu nữa, các nơi sưu tầm danh nhân cả nước sẽ chạy tới nơi này.
Đến lúc đó, bức tranh này sẽ được bán đấu giá với giá trên trời.
Tôn Thiên Lỗi lắc đầu cười khổ nói: “Đây không phải ý của phòng đấu giá, mà là ý của Vân Lộc đại sư.”
Hắn làm sao không muốn mua tác phẩm này, như vậy bọn họ sẽ kiếm được một khoản lớn.
Nhưng lúc Nam Giang Vương đem bức tranh này giao cho hắn đã nói, bức tranh này, chỉ tặng không bán, hơn nữa nghe nói là ý của Vân Lộc đại sư, Nam Giang Vương chỉ là thay mặt truyền đạt.
Nghe hắn nói như vậy, mọi người đều cúi đầu luyến tiếc.
Bỗng nhiên, Tôn Thiên Lỗi nhìn về phía Liễu Yên Nhi, vừa cười vừa nói: "Liễu cô nương, mời cô lên đài một chút.”
“Tôi sao?”
Liễu Yên Nhi sửng sốt một chút, không rõ Tôn Thiên Lỗi sao lại đột nhiên gọi mình.
Lục Vân gật đầu nói: "Đúng vậy chị Yên nhi, người anh ta gọi là chị, nhanh lên đi!"
Sau khi xác nhận ánh mắt Tôn Thiên Lỗi lần nữa, Liễu Yên Nhi cũng đi lên đài, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ hoang mang.
Mọi người phía dưới cũng nghi hoặc khó hiểu.
Lúc này, Tôn Thiên Lỗi cung kính nói: "Liễu cô nương, Nam Giang Vương đã dặn dò, bức “Tường Vi Thịnh Thế” này, là Vân Lộc đại sư đặc biệt vẽ cho một mình cô, mời cô nhận lấy.
Nói xong liền đem bức tranh trình lên trước mặt Liễu Yên Nhi.
Chương 24 Cửu chuyển hồi dương châm
Im lặng.
Yên tĩnh như tờ.
Sau đó, tiếng vỗ tay như sấm.
Trong ánh mắt mọi người nhìn về phía Liễu Yên Nhi, ngoại trừ hâm mộ, còn có tôn trọng.
Phải, tôn trọng.
Vân Lộc đại sư là thần tượng của bọn họ, mà Liễu Yên Nhi, cũng là người duy nhất đạt được Vân Lộc đại sư tặng tranh, hơn nữa còn là một bức kiệt tác trên đời như vậy.
Điều này nói rõ, ở Vân Lộc đại sư trong mắt, nữ tử này vô cùng được kính trọng.
Cho nên, bọn họ làm sao dám không tôn trọng Liễu Yên Nhi.
Điều này cũng giải thích, vì sao một bộ mặt xa lạ như Liễu Yên Nhi, lại có tư cách ngồi ở ghế khách quý.
Hóa ra hết thảy đều là Vân Lộc đại sư an bài.
Giờ phút này, Liễu Yên Nhi đứng ở trên đài đấu giá, hai tay cầm tranh Vân Lộc đại sư tặng, thân thể mềm mại khẽ run rẩy.
Cô khó có thể tin, Vân Lộc đại lại vì mình mà vẽ một bức tranh độc đáo như vậy.
Cô có tài đức gì chứ!
Giờ khắc này Liễu Yên Nhi, không còn là nữ vương Tường Vi quyến rũ động lòng người, cũng không phải sát thủ mặt lạnh Dạ Tường Vi, nàng chỉ là một cô gái theo đuổi ngôi sao bình thường, được thần tượng trả lời mà thôi.
Đồng thời, cô cũng là chị ba mà Lục Vân kính trọng nhất, Liễu Yên Nhi.
Tất cả những điều này đương nhiên là do Lục Vân an bài.
Tối hôm trước, chị Yên Nhi bị chọc giận ở nhà Hàn Lão, những người cổ hủ kia cho rằng, chị Yên Nhi không có tư cách tham gia với bọn họ.
Vậy thì....
Vậy thì cho các ngươi không thể bước vào thế giới hội họa được nữa.
Tôi sẽ đích thân chế tạo một bữa tiệc thịnh soạn, để các ngươi mở to mắt chó nhìn xem, ai mới thật sự là đỉnh lưu.
Trong lúc nhất thời, vô số nhà sưu tầm nổi tiếng chủ động lấy lòng Liễu Yên Nhi, nhao nhao mời nàng đi tham quan hiện vật thư họa của mình.
Thậm chí có một vị phú thương ra giá hàng tỉ, muốn mua bức Tường Vi Thịnh Thế trong tay Liễu Yên Nhi, nhưng bị Liễu Yên Nhi cự tuyệt.
Vị phú thương kia cũng không tức giận, chỉ là có chút tiếc nuối đưa ra danh thiếp của mình, hy vọng có thể cùng Liễu Yên Nhi kết giao bằng hữu.
Mục đích bọn họ làm như vậy, đơn giản là muốn thông qua Liễu Yên Nhi, kết bạn Vân Lộc đại sư.
Bởi vì theo bọn hắn nghĩ, Liễu Yên Nhi nhất định quen biết với Vân Lộc đại sư, hơn nữa còn rất quen thuộc, nếu không Vân Lộc đại sư sẽ không ẽ tranh tặng cô.
Sau hôm nay, chỉ sợ tất cả những người yêu thích thư họa đều sẽ nhớ kỹ cái tên Liễu Yên Nhi này, nhớ kỹ cô là người vô cùng quan trọng của Vân Lộc đại sư.
Cha con Hàn lão, Hồ Vĩ Bình, Chu Hồng Viễn, chỉ có thể đứng xa xa ngoài đám người, nhìn Liễu Yên Nhi bị vô số danh gia sưu tầm vây quanh, tâm tình vô cùng chua xót.
Vốn bọn họ là có cơ hội kết giao với Vân Lộc đại sư nhất, kết quả, kết quả tự mình đã đánh mất.
Nghĩ tới đây, mấy người bọn họ ném tới ánh mắt phẫn nộ về phía Chu Vinh.
Đều tại cái tên chó này, nếu đêm hôm đó không phải hắn nhằm vào Liễu cô nương, chúng ta sớm đã làm quen được với Vân Lộc đại sư rồi.
Còn giun đũa trong bụng Vân Lộc đại sư, con mẹ nó ngươi chính là giòi bọ trong hố phân.
Phù phù!
Chu Hồng Viễn hối hận không kịp, đột nhiên thân thể co quắp một trận, ngã xuống đất, toàn bộ khuôn mặt lại đỏ thẫm.
“Ba!”
Chu Vinh quát to một tiếng.
Hồ Vĩ Bình lập tức phản ứng lại, lấy túi châm cứu của hắn ra thi châm cho Chu Hồng Viễn, thủ pháp giống như tối hôm trước.
Tuy nhiên.
Lúc này đây Chu Hồng Viễn chẳng những không tỉnh, ngược lại co quắp càng thêm lợi hại, thậm chí thất khiếu cũng bắt đầu phun máu.
“Tại sao có thể như vậy? Ông nói cho tôi biết, tại sao lại như vậy?”
Chu Vinh túm lấy cổ áo Hồ Vĩ Bình, lớn tiếng gào thét.
Hồ Vĩ Bình cũng luống cuống, loại tình huống này trước kia hắn chưa từng gặp qua.
“Tôi...... tôi cũng không biết, rõ ràng tối hôm trước châm cứu cũng có hiệu quả, sao hôm nay lại...... tôi gọi điện thoại cho thầy tôi.”
“Gọi điện thoại cho mẹ ông, chờ thầy ông tới, ba tôi đã lạnh từ lâu rồi!”
Chu Vinh phẫn nộ một quyền đánh về phía Hồ Vĩ Bình, đem kính mắt của hắn đánh rơi xuống, ngã nát bét.
Đột nhiên, Chu Vinh nhìn thấy Lục Vân, vừa lăn vừa bò chạy tới: "Lục tiên sinh, ba tôi ông ấy... ba tôi ông ấy sắp không được rồi, xin anh cứu ba tôi!"
Lục Vân lại là nhàn nhạt liếc hắn một cái nói: "Người nào đó không phải không cho tôi nghi ngờ y thuật của hắn sao?"
"Hồ Vĩ Bình con mẹ nó chính là một lang băm, Lục tiên sinh, ngày đó tôi không nên gây chuyện với ngài, không nên không tin ngài, ngài muốn trừng phạt như thế nào đều được, nhưng nhất định phải cứu sống ba tôi, cầu xin ngài!"
Chu Vinh này tuy rằng miệng hỗn, nhân phẩm cũng không tốt, nhưng ở phương diện hiếu đạo, quả thật so với một số người còn tốt hơn nhiều.
Thấy Lục Vân không đáp lại, hắn lại chạy đến trước mặt Liễu Yên Nhi dập đầu.
“Liễu cô nương, đêm hôm đó là do cái mồm thối của tôi gây ra, cầu xin cô tha thứ cho tôi!”
Hàn lão cũng giúp đỡ cầu tình nói: "Dù sao cũng là mạng người, Liễu cô nương, tôi xin cô khuyên nhủ Lục tiên sinh một tiếng!"
Mạng người......
Liễu Yên Nhi là sát thủ mặt lạnh, quả thật đã từng giết vài người, nhưng đó đều là ác nhân tội ác tày trời.
Chu Hồng Viễn cũng không phạm phải sai lầm lớn gì.
Hơn nữa, trước đêm hôm đó, Hàn lão vẫn luôn đối với mình rất chiếu cố, đối với lời thình cầu của ông ta, Liễu Yên Nhi cũng không muốn thờ ơ.
“Tiểu Lục Vân......”
Liễu Yên Nhi vừa định mở miệng, Lục Vân liền cười nói: "Chị Yên Nhi, em hiểu.”
Nói xong hắn liền đi về phía Chu Hồng Viễn, một cước đá văng Hồ Vĩ Bình đang chặn đường: "Mở to mắt chó của ông ra, đây mới là Cửu Chuyển hồi dương châm.”
Chỉ thấy Lục Vân rút toàn bộ kim tiêm trên người Chu Hồng Viễn ra, đâm lại một lần nữa.
Động tác nước chảy mây trôi.
Liền mạch lưu loát.
Hơn nữa thần kỳ nhất chính là, mỗi một lần hắn nhấc châm, mũi kim đều sẽ bộc phát ra một đạo run rẩy.
Thủ pháp này......
Thấy một màn như vậy, đồng tử Hồ Vĩ Bình co rút lại kịch liệt, vẻ mặt hoảng sợ.
Thủ pháp châm cứu như vậy, ngay cả thầy của ông ta, cũng theo không kịp a!
Vị Lục tiên sinh trước mắt này, đến tột cùng là thần thánh phương nào?
Phốc!
Lục Vân châm cứu xong, đột nhiên thấy Chu Hồng Viễn nôn ra một ngụm máu đen, đây đều là máu tụ mà Hồ Vĩ Bình sử dụng châm pháp sai lầm áp chế xuống cho hắn.
“Cha, cha sao rồi? "Chu Vinh vội vàng nhào tới bên cạnh Chu Hồng Viễn.
Chu Hồng Viễn thở phào nhẹ nhõm nói: "Cảm giác tốt hơn nhiều, ngực cũng không còn đau đớn như trước, cám ơn Lục tiên sinh.”
“Cảm ơn Lục tiên sinh! Cảm ơn Liễu cô nương!”
Chu Vinh lại quỳ trên mặt đất dập đầu với hai người.
Bình luận facebook