-
Chương 231 Đúng, chị rất thích em
“Sao hai đứa lại nhìn chị như vậy? Vừa rồi chị nói gì sai sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai người, Diệp Khuynh Thành có chút bối rối, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Vương Băng Ngưng tặc lưỡi, kinh ngạc nói: “Chị cả, chị đỉnh thật. Kỹ năng diễn xuất của chị còn giỏi hơn cả em sáu. Sao chị không tiến vào giới giải trí như em sáu nhỉ?”
Rõ ràng Diệp Khuynh Thành là người nói ra nhưng bây giờ cô lại giả vờ vô tội như không có chuyện gì xảy ra.
Đúng là giỏi.
Diệp Khuynh Thành nhíu mày: “Chị thật sự không hiểu em đang nói gì.”
Vẫn còn giả vờ!
Vương Băng Ngưng không thể nhịn được nữa, quyết định vạch trần Diệp Khuynh Thành: “Vừa rồi chị nói rằng để em cho tiểu Lục Vân uống nước đó, không phải là chị nói lái sao?”
Lúc này, Diệp Khuynh Thành mới ý thức được câu nói đó có vấn đề, cô giải thích: “Chị đang nói đến nước muối sinh lý, loại nước dùng cho bệnh nhân trong bệnh viện ấy. Em đang nghĩ gì vậy?”
Hóa ra là vậy.
Lục Vân thở phào nhẹ nhõm. Hắn nói mà làm sao một người trong sáng như chị Khuynh Thành lại nói lái mà không có lý do!
Vương Băng Ngưng cũng nói: “Xem ra là do em hiểu lầm, em lại còn tưởng rằng…”
“Tưởng sao cơ?”
“Ha ha…”
Vương Băng Ngưng nở nụ cười kỳ quái, đột nhiên ghé vào tai Diệp Khuynh Thành thì thầm vài câu. Giây tiếp theo, Diệp Khuynh Thành trợn to hai mắt, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Không ngờ em tư lại là người đen tối như vậy, lại còn liên tưởng đến ý đó.
Diệp Khuynh Thành lập tức khiển trách: “Vương Băng Ngưng, cả ngày trong đầu em suy nghĩ cái gì vậy!”
Thứ đó có mặn không?
Rõ ràng là không màu không mùi…
Dừng lại!
Diệp Khuynh Thành vội lắc đầu, cô véo tai Lục Vân và nói: “Không nói đến vấn đề tư tưởng của Vương Băng Ngưng không trong sáng, thế vừa rồi em nghĩ đó là gì?”
Nhìn biểu hiện vừa rồi của Lục Vân, rõ ràng suy nghĩ của hắn với Vương Băng Ngưng giống nhau.
Lục Vân: “...”
Buổi tối, Vương Băng Ngưng nhất quyết muốn ngủ với thần tượng của mình. Thấy cô là người bị thương, Diệp Khuynh Thành đành nhẫn nhịn. Hơn nữa, cô cũng biết về công pháp của Lục Vân nên cô tin rằng hắn không dám lộn xộn.
Đó chính là nỗi đau của Lục Vân
Vương Băng Ngưng ngủ không yên, chân tay cứ loạn xạ khiến cho kẻ đáng thương nào đó cả đêm không ngủ được.
Ngày thứ 2 cũng vậy.
Ngày thứ 3 cũng chẳng khác gì.
Đến ngày thứ 4, Lục Vân không chịu nổi nữa. Nhân lúc Vương Băng Ngưng ngủ say, hắn khẽ đẩy bàn tay nhỏ bé của cô ra, sau đó đứng dậy đi ra ghế sô pha trong phòng khách và nhìn chằm chằm lên chiếc đèn trần.
Tại sao cuộc sống lại khó khăn như vậy?
Không biết đã qua bao lâu.
Diệp Khuynh Thành đột nhiên từ trong phòng ngủ đi ra.
Cô đứng dậy đi vệ sinh vì tối qua trước khi đi ngủ, cô đã uống hơi nhiều sữa.
“Hửm? Sao đèn trong phòng khách lại bật nhỉ? Tiểu Lục Vân, đêm hôm sao lại ngủ trên ghế sô pha? Em làm chị giật cả mình!” Diệp Khuynh Thành ôm chặt con gấu bông, tức giận nói.
Sắc mặt của Lục Vân hốc hác, hắn nói: “Chị Khuynh Thành, em không ngủ được. Mấy đêm rồi, em không được ngủ một giấc ngon nào.”
Diệp Khuynh Thành hơi sửng sốt, sau đó cười lạnh nói: “Không ngủ được? Chị còn tưởng em rất hưởng thụ nữa chứ. Có mỹ nữ như Vương Băng Ngưng ngủ cùng, làm sao có thể mất ngủ được?”
Làm sao cô có thể không biết tình hình của Lục Vân.
Nhìn mà lại không ăn được, đây mới là điều giày vò nhất.
Nếu như Vương Băng Ngưng chỉ ngủ bên cạnh hắn thì không sao, chí ít cô sẽ không suy nghĩ lung tung. Thế nhưng Vương Băng Ngưng lại muốn ôm hắn ngủ, cho dù chỉ là ôm ngủ nhưng vẫn có thể sờ mó được mà.
Như thế ai mà chịu được!
Lục Vân đau lòng, nói: “Chị, tại sao em lại cảm thấy chị đang cười trên nỗi đau của người khác thế nhỉ?”
“Bỏ cái suy nghĩ đó đi, chỉ là chị thấy hả hê mà thôi. Chị thấy rằng em tu luyện công pháp này rất đỉnh nhưng đối với em, như thế chẳng khác nào thái giám, à không vẫn còn tốt hơn thái giám nhiều. Ha ha…”
Diệp Khuynh Thành không che giấu cảm xúc của mình, lời nói ra vô cùng tàn nhẫn.
“Rõ ràng là chị ghen tị.” Lục Vân nói.
“Em nói gì cơ?”
Nụ cười của Diệp Khuynh Thành chợt tắt, cô nhìn thẳng vào Lục Vân.
Lục Vân cũng cảm thấy mình nên thẳng thắn một lần. Không thể lần nào cũng chịu khuất phục trước Diệp Khuynh Thành được. Vì thế hắn nói: “Chị đừng tưởng rằng em không nhìn r, chỉ là chị đang ghen tị mà thôi, lần nào cũng vậy. Mỗi lần em thảo luận chuyện quan trọng với chị Yên Nhi là chị đều tới can thiệp. Đó không phải là ghen tị sao?”
“Còn chuyện chị tư khiến em mất ngủ nữa. Chị cười trên nỗi đau của người khác cũng là ghen tị. Nếu như em đoán không lầm, nếu như không phải chị tư bị thương thì chị nhất định đã kéo chị ấy ra khỏi phòng của em rồi.”
“Chị Khuynh Thành, chỉ là tình cảm của chị dành cho em đã vượt qua tình cảm chị em rồi.”
Sau khi Lục Vân nói xong, phòng khách rơi vào im lặng.
Càng yên lặng như vậy lại càng chứng tỏ hắn đã nắm được tâm tư của Diệp Khuynh Thành.
Lục Vân nhìn về phía Diệp Khuynh Thành với vẻ đắc ý.
Cho chị dám cười em này.
Lần này em trực tiếp đánh thẳng vào tâm tư của chị khiến cho chị xấu hổ để xem chị còn cười em nữa hay không!
Đây là một tấm màng mỏng!
Hầu hết các cô gái đều cảm thấy hoảng sợ khi bị người đàn ông mình thích chọc thủng tấm màng này!
Đặc biệt là người phụ nữ như Diệp Khuynh Thành. Nhìn bề ngoài thì lạnh lùng nhưng bên trong lại yếu đuối. Chắc chắn cô sẽ cảm thấy ngại ngùng khi bị Lục Vân bóc trần thẳng thừng ra như vậy.
Quả nhiên, đôi mắt đẹp của Diệp Khuynh Thành thoáng qua một tia hoảng sợ.
Thế nhưng chẳng mấy chốc cô đã bình tĩnh lại.
Dù sao cũng đã thân thiết với Lục Vân lâu như vậy nên trong lòng cô đã hình thành một lòng khoan dung mạnh mẽ đối với đứa trẻ này.
Diệp Khuynh Thành im lặng một lúc, sau đó cô đi đến bên cạnh Lục Vân và thì thầm vào tai hắn: “Đúng vậy, chị rất thích em. Chị ước gì có thể trao thân cho em ngay bây giờ nhưng lỡ như em bị phá công thì phải làm sao đây?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai người, Diệp Khuynh Thành có chút bối rối, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Vương Băng Ngưng tặc lưỡi, kinh ngạc nói: “Chị cả, chị đỉnh thật. Kỹ năng diễn xuất của chị còn giỏi hơn cả em sáu. Sao chị không tiến vào giới giải trí như em sáu nhỉ?”
Rõ ràng Diệp Khuynh Thành là người nói ra nhưng bây giờ cô lại giả vờ vô tội như không có chuyện gì xảy ra.
Đúng là giỏi.
Diệp Khuynh Thành nhíu mày: “Chị thật sự không hiểu em đang nói gì.”
Vẫn còn giả vờ!
Vương Băng Ngưng không thể nhịn được nữa, quyết định vạch trần Diệp Khuynh Thành: “Vừa rồi chị nói rằng để em cho tiểu Lục Vân uống nước đó, không phải là chị nói lái sao?”
Lúc này, Diệp Khuynh Thành mới ý thức được câu nói đó có vấn đề, cô giải thích: “Chị đang nói đến nước muối sinh lý, loại nước dùng cho bệnh nhân trong bệnh viện ấy. Em đang nghĩ gì vậy?”
Hóa ra là vậy.
Lục Vân thở phào nhẹ nhõm. Hắn nói mà làm sao một người trong sáng như chị Khuynh Thành lại nói lái mà không có lý do!
Vương Băng Ngưng cũng nói: “Xem ra là do em hiểu lầm, em lại còn tưởng rằng…”
“Tưởng sao cơ?”
“Ha ha…”
Vương Băng Ngưng nở nụ cười kỳ quái, đột nhiên ghé vào tai Diệp Khuynh Thành thì thầm vài câu. Giây tiếp theo, Diệp Khuynh Thành trợn to hai mắt, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Không ngờ em tư lại là người đen tối như vậy, lại còn liên tưởng đến ý đó.
Diệp Khuynh Thành lập tức khiển trách: “Vương Băng Ngưng, cả ngày trong đầu em suy nghĩ cái gì vậy!”
Thứ đó có mặn không?
Rõ ràng là không màu không mùi…
Dừng lại!
Diệp Khuynh Thành vội lắc đầu, cô véo tai Lục Vân và nói: “Không nói đến vấn đề tư tưởng của Vương Băng Ngưng không trong sáng, thế vừa rồi em nghĩ đó là gì?”
Nhìn biểu hiện vừa rồi của Lục Vân, rõ ràng suy nghĩ của hắn với Vương Băng Ngưng giống nhau.
Lục Vân: “...”
Buổi tối, Vương Băng Ngưng nhất quyết muốn ngủ với thần tượng của mình. Thấy cô là người bị thương, Diệp Khuynh Thành đành nhẫn nhịn. Hơn nữa, cô cũng biết về công pháp của Lục Vân nên cô tin rằng hắn không dám lộn xộn.
Đó chính là nỗi đau của Lục Vân
Vương Băng Ngưng ngủ không yên, chân tay cứ loạn xạ khiến cho kẻ đáng thương nào đó cả đêm không ngủ được.
Ngày thứ 2 cũng vậy.
Ngày thứ 3 cũng chẳng khác gì.
Đến ngày thứ 4, Lục Vân không chịu nổi nữa. Nhân lúc Vương Băng Ngưng ngủ say, hắn khẽ đẩy bàn tay nhỏ bé của cô ra, sau đó đứng dậy đi ra ghế sô pha trong phòng khách và nhìn chằm chằm lên chiếc đèn trần.
Tại sao cuộc sống lại khó khăn như vậy?
Không biết đã qua bao lâu.
Diệp Khuynh Thành đột nhiên từ trong phòng ngủ đi ra.
Cô đứng dậy đi vệ sinh vì tối qua trước khi đi ngủ, cô đã uống hơi nhiều sữa.
“Hửm? Sao đèn trong phòng khách lại bật nhỉ? Tiểu Lục Vân, đêm hôm sao lại ngủ trên ghế sô pha? Em làm chị giật cả mình!” Diệp Khuynh Thành ôm chặt con gấu bông, tức giận nói.
Sắc mặt của Lục Vân hốc hác, hắn nói: “Chị Khuynh Thành, em không ngủ được. Mấy đêm rồi, em không được ngủ một giấc ngon nào.”
Diệp Khuynh Thành hơi sửng sốt, sau đó cười lạnh nói: “Không ngủ được? Chị còn tưởng em rất hưởng thụ nữa chứ. Có mỹ nữ như Vương Băng Ngưng ngủ cùng, làm sao có thể mất ngủ được?”
Làm sao cô có thể không biết tình hình của Lục Vân.
Nhìn mà lại không ăn được, đây mới là điều giày vò nhất.
Nếu như Vương Băng Ngưng chỉ ngủ bên cạnh hắn thì không sao, chí ít cô sẽ không suy nghĩ lung tung. Thế nhưng Vương Băng Ngưng lại muốn ôm hắn ngủ, cho dù chỉ là ôm ngủ nhưng vẫn có thể sờ mó được mà.
Như thế ai mà chịu được!
Lục Vân đau lòng, nói: “Chị, tại sao em lại cảm thấy chị đang cười trên nỗi đau của người khác thế nhỉ?”
“Bỏ cái suy nghĩ đó đi, chỉ là chị thấy hả hê mà thôi. Chị thấy rằng em tu luyện công pháp này rất đỉnh nhưng đối với em, như thế chẳng khác nào thái giám, à không vẫn còn tốt hơn thái giám nhiều. Ha ha…”
Diệp Khuynh Thành không che giấu cảm xúc của mình, lời nói ra vô cùng tàn nhẫn.
“Rõ ràng là chị ghen tị.” Lục Vân nói.
“Em nói gì cơ?”
Nụ cười của Diệp Khuynh Thành chợt tắt, cô nhìn thẳng vào Lục Vân.
Lục Vân cũng cảm thấy mình nên thẳng thắn một lần. Không thể lần nào cũng chịu khuất phục trước Diệp Khuynh Thành được. Vì thế hắn nói: “Chị đừng tưởng rằng em không nhìn r, chỉ là chị đang ghen tị mà thôi, lần nào cũng vậy. Mỗi lần em thảo luận chuyện quan trọng với chị Yên Nhi là chị đều tới can thiệp. Đó không phải là ghen tị sao?”
“Còn chuyện chị tư khiến em mất ngủ nữa. Chị cười trên nỗi đau của người khác cũng là ghen tị. Nếu như em đoán không lầm, nếu như không phải chị tư bị thương thì chị nhất định đã kéo chị ấy ra khỏi phòng của em rồi.”
“Chị Khuynh Thành, chỉ là tình cảm của chị dành cho em đã vượt qua tình cảm chị em rồi.”
Sau khi Lục Vân nói xong, phòng khách rơi vào im lặng.
Càng yên lặng như vậy lại càng chứng tỏ hắn đã nắm được tâm tư của Diệp Khuynh Thành.
Lục Vân nhìn về phía Diệp Khuynh Thành với vẻ đắc ý.
Cho chị dám cười em này.
Lần này em trực tiếp đánh thẳng vào tâm tư của chị khiến cho chị xấu hổ để xem chị còn cười em nữa hay không!
Đây là một tấm màng mỏng!
Hầu hết các cô gái đều cảm thấy hoảng sợ khi bị người đàn ông mình thích chọc thủng tấm màng này!
Đặc biệt là người phụ nữ như Diệp Khuynh Thành. Nhìn bề ngoài thì lạnh lùng nhưng bên trong lại yếu đuối. Chắc chắn cô sẽ cảm thấy ngại ngùng khi bị Lục Vân bóc trần thẳng thừng ra như vậy.
Quả nhiên, đôi mắt đẹp của Diệp Khuynh Thành thoáng qua một tia hoảng sợ.
Thế nhưng chẳng mấy chốc cô đã bình tĩnh lại.
Dù sao cũng đã thân thiết với Lục Vân lâu như vậy nên trong lòng cô đã hình thành một lòng khoan dung mạnh mẽ đối với đứa trẻ này.
Diệp Khuynh Thành im lặng một lúc, sau đó cô đi đến bên cạnh Lục Vân và thì thầm vào tai hắn: “Đúng vậy, chị rất thích em. Chị ước gì có thể trao thân cho em ngay bây giờ nhưng lỡ như em bị phá công thì phải làm sao đây?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Bình luận facebook