-
Chương 236-237
Chương 236 Thần công không tên, ma pháp?
Tà linh giáo chủ có phong cách táo bạo, xưa nay bởi vì muốn ngâm mình bên trong huyết vạc để tu luyện, cho nên việc không mặc quần áo là chuyện rất bình thường.
Hơn nữa ông ta vô cùng tự hào.
Nó có thể được mô tả như một điều lớn lao.
Ngay cả khi chơi đùa với nữ sủng ở trước mặt nhiều tín đồ, cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào.
Thật bất ngờ.
Lục Vân chỉ thờ ơ nhìn ông ta một cái, sau đó nói đùa: "Thứ chỉ dài một hai tấc, cũng đừng nên lấy ra, làm mình thấy xấu hổ chứ."
Chỉ dài một hai tấc?
Tà linh giáo chủ sửng sốt một chút, lập tức ý thức được hắn đang nói mình ngắn….!
Là đàn ông, điều tối kỵ nhất chính là nghe thấy hai từ một là ngắn hai là nhanh.
Đó là tôn nghiêm của một người đàn ông.
Những gì Lục Vân vừa nói rõ ràng là vô cùng tàn nhẫn, hắn trực tiếp chà đạp lên sự tôn nghiêm của Tà linh giáo chủ.
Thật là đáng chết !
Tà linh giáo chủ mắng một tiếng, bất ngờ hai tay nắm lại thành quyền đánh ra, nơi quyền đó đấm đáp xuống, một bóng ma huyết long đáng sợ ngưng tụ lại.
Hung ác!
Mạnh mẽ!
Tanh tưởi mùi máu!
"Luyện khí cửu giai?"
Thấy Tà linh giáo chủ ra tay, Lục Vân cũng thu liễm lại vẻ mặt giễu cợt, tập trung lại vài phần.
Không phải vì hắn sợ thực lực của đối thủ, mà bởi vì Tà linh giáo chủ trước mặt là người tu luyện mà Lục Vân đối đầu.
Đây là một sự kiện rất đáng nhớ.
Vì vậy, Lục Vân đã sẵn sàng thực hiện nó một cách nghiêm túc.
Thần công không tên đang vận chuyển trong cơ thể.
Bùm!
Hai nắm đấm của hắn, trào ra những đạo chân khí, chân khí của hắn có màu xanh lam cổ xưa, dịu hơn nhiều so với chân khí đỏ như máu của Tà linh giáo chủ.
Lục Vân áp chế tu vi của mình đến Luyện Khí cửu giai.
Hắn muốn so sánh ở cùng một cấp độ, bản thân là thần công không tên còn đối phương là huyết tinh công pháp, cuối cùng là ai mạnh ai yếu.
"Thằng nhóc, tự tìm đường chết!"
Tất nhiên Tà linh giáo chủ không biết Lục Vân đã áp chế tu vi của mình, ông ta cho rằng tu vi của hắn cũng giống như mình đều là luyện khí cửu giai.
Trong hệ thống người tu luyện, cùng một cảnh giới, chân khí của những kẻ tu luyện tà ác thường độc đoán và hung bạo hơn, vì vậy xét về thực lực tổng thể, những kẻ tu luyện tà ác phải mạnh mẽ hơn.
Tà linh giáo chủ tu luyện, tất nhiên là tà phái ma pháp, nếu không cũng không cần phải dùng nhiều máu tươi như vậy để luyện tế.
Ông ta rất tự tin.
Huyết tinh ma pháp của ông ta, chỉ cần dùng một quyền sẽ có thể đánh gãy cánh tay của Lục Vân.
Trong nháy mắt.
Nắm đấm của cả hai cùng nhau oanh tạc cùng một chỗ.
Đùng!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Một tiếng động lớn vang lên, hai luồng chân khí với màu sắc riêng biệt điên cuồng va chạm vào nhau, phun ra những vòng lửa chân khí lộng lẫy vô song, nhưng mùi hương tỏa ra lại không mấy dễ chịu.
Sau khi chân khí của Tà linh giáo chủ phát nổ, liền phát ra một mùi máu tươi.
Cực kì phong phú.
"Ha ha, nhãi con, nếu cậu đã là người tu luyện, không lẽ cậu không hiểu một đạo lý, ở cùng cảnh giới tuyệt đối không được giao đấu với tu sĩ tà phái?"
Tà linh giáo chủ cười to một tiếng
Nhưng trong giây tiếp theo, biểu cảm của ông ta thay đổi chóng mặt.
Thậm chí có thể dùng từ kinh hãi để hình dung.
Bởi vì ông ta nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.
Chân khí màu máu của ông ta đang bị thôn phệ!
Thôn phệ?
Sao có thể như thế được!
Hai mắt Tà linh giáo chủ đột nhiên trợn to, kinh hãi nói: "Thằng nhãi, cậu tu luyện công pháp gì?"
Thôn phệ chân khí là có ý gì?
Có nghĩa là Lục Vân đang tu luyện công pháp thậm chí so với huyết tinh ma pháp của Tà linh giáo chủ còn bá đạo hơn!
Nói cách khác.
Lục Vân hắn cũng đang tu luyện ma công!
Tuy nhiên, điều khiến Tà linh giáo chủ chưa lí giải được là ma pháp vốn dĩ không có màu này.
Tà phái công pháp, sau khi tu luyện chỉ có hai màu, một là giống như Tà linh giáo chủ, màu máu tươi, hai là màu đen, điểm mấu chốt nhất là khí tức hung hãn bá đạo.
Nhưng màu sắc chân khí của Lục Vân là màu xanh lam cổ xưa, đó là chân khí tinh khiết và thuần tuý được ngưng tụ bởi tu sĩ chính phái.
Điều kỳ lạ nhất là.
Chân khí của Lục Vân lúc đầu làm cho tên Tà linh giáo chủ cảm giác rất nhẹ, khiến ông ta ảo tưởng có thể dễ dàng nghiền nát Lục Vân, nhưng đến khi thực chiến, ông ta mới phát hiện không phải như vậy.
Những chân khí màu xanh cổ xưa đó, bề ngoài trông có vẻ vô hại với con người và động vật, nhưng trên thực tế, khoảnh khắc chúng hòa quyện với chân khí màu máu thì nó dường như biến thành một lỗ đen vô tận, điên cuồng thôn phệ chân khí của Tà linh giáo chủ.
Làm sao tu sĩ chính phái có thể luyện công pháp như vậy?
Đây rõ ràng là ma công!
Ma công! !
"Cậu cũng là tu sĩ tà phái?"
Tà linh giáo chủ trợn to hai mắt không thể tin mà nói.
Lục Vân không trả lời câu hỏi của ông ta, chỉ khẽ cau mày.
Tình huống kỳ lạ này cũng vượt quá sức mong đợi của hắn.
Thần công không tên mà bản thân tu luyện thực sự có thể thôn phệ chân khí của đối thủ?
Và nó còn thôn phệ được cả chân khí tà phái bá đạo?
Nhớ lại lúc trước cùng Liễu Yên Nhi đùa giỡn, hắn đã lấy tất cả chân khí mà cuối cùng cô ấy mới ngưng tụ được, lúc ấy Liễu Yên Nhi rất là lo lắng nói, "chiêu này quá mức kỳ quái, chị sợ nó có gì đó không ổn".
Nhưng.
Thần công không tên này rõ ràng là do lão đạo sĩ truyền cho hắn, nếu công pháp này thật sự có vấn đề, thì vì sao ông ấy lại muốn hại mình?
Lục Vân không thể hiểu được.
Tại thời điểm này.
Tà linh giáo chủ đã chủ động rút lui, nhưng dù vậy, chân khí màu máu trong tay ông ta dường như bị ngắt kết nối, bị chân khí của Lục Vân hút sạch, nuốt chửng và đồng hóa.
"Mẹ kiếp, bất luận cậu là tu sĩ chính phái hay là tu sĩ tà phái, hôm nay bổn giáo chủ muốn cậu phải chết ở chỗ này! Đi!"
Tà linh giáo chủ đột nhiên giận dữ hét lên, nhất thời một đám khói màu đen quỷ dị bộc phát ra khỏi cơ thể ông ta. Một tiếng khịt… liền cắt đứt chân khí đang bị hút, giữ lại được vài phần chân khí tàn dư trong cơ thể Tà linh giáo chủ.
Chương 237 Đất rộng của nhiều
Khói đen kì dị.
Lập tức bao bọc xung quanh thân thể Tà Linh giáo chủ.
Chỉ thấy chân khí màu máu tươi bao quanh người ông ta nhanh chóng biến thành màu đỏ sậm, hung bạo hơn rất nhiều so với chân khí đỏ như máu trước đó.
Lục Vân nhíu nhíu mày nói: "Lại là trò gì nữa đây?"
Loại khói đen quỷ dị này không phải lần đầu tiên hắn thấy.
Lần trước ở Giang Thành, đụng phải Cố Kiến Minh - cha của Cố An Kỳ, bị loại này có khói đen kì dị có linh trí này nhập vào thân, từ đó có thể dùng thân thể phàm tục mà bộc phát ra sức mạnh thuộc về luyện khí tam giai.
Cố Kiến Minh rõ ràng là một người bình thường mà dưới sự điều khiển của đám khói đen kì dị này, còn có thể phát huy ra lực lượng cường đại như vậy, khỏi phải nói đến Tà Linh giáo chủ.
Tà Linh giáo chủ người tu luyện tà phái, đang ở luyện khí cửu giai, sau khi bị khói đen nhập vào người thì tu vị lại tăng lên cực nhanh, chuyện này có thể cảm nhận rõ ràng từ khí tức trên người ông ta.
Luyện khí cửu giai!
Luyện khí đỉnh phong!
Trúc Cơ tiền kỳ!
Khí thế trên người Tà Linh giáo chủ liên tục tăng lên, cuối cùng lại là đạt đến Trúc Cơ trung kỳ, mới dừng lại.
Từ Luyện Khí kỳ đến Trúc Cơ kỳ có một khoảng cách cực lớn, nếu muốn vượt qua không phải dễ dàng như vậy, thế nhưng khoảng cách lớn như vậy đặt tại trên người Tà Linh giáo chủ, lại tựa như không hề tồn tại.
Đây không phải là một việc kinh khủng bình thường.
Một là bởi vì bản thân người tu luyện tà phái đã đi trên con đường thô bạo, cho nên vào thời điểm vượt qua cảnh giới lớn như vậy, căn bản không cần phải lo đến vấn đề tẩu hỏa nhập ma, điểm ấy cũng gần giống với võ giả.
Chỉ là.
Cái này chính là tác dụng của đám khói đen kì dị kia.
Nhờ hai cái này kết hợp mới khiến cho Tà Linh giáo thoạt nhìn hoàn toàn không tồn tại loại khoảng cách cảnh giới đó.
Sau khi tu vị tăng vọt, số chân khí vừa rồi Tà Linh giáo chủ bị Lục Vân cắn nuốt, rất nhanh liền được bổ sung lại, hơn nữa trông còn dày đặc hơn lúc trước mấy chục lần.
"Nhãi con, cậu sợ chứ gì, nếu sợ hãi thì hãy ngoan ngoãn quỳ trên đất cầu xin tôi đi, bổn giáo chủ sẽ cho cậu chết thoải mái một chút."
Tà Linh giáo chủ nhe răng cười một tiếng, duỗi ra cái đầu lưỡi màu đỏ tươi, liếm vòng qua cái môi khô khốc của mình.
Ông ta cực kỳ khát vọng đoạt được máu tươi của Lục Vân.
Trên người Lục Vân tu luyện công pháp quỷ dị như vậy, nếu như có thể dùng máu tươi của hắn để tế luyện, nhất định sẽ có tác dụng thăng tiến rất lớn đối với huyết ma công, nói không chừng lần sau không cần khói đen trợ giúp, Tà Linh giáo chủ cũng có thể chính thức đột phá đến Trúc Cơ kỳ.
Cho nên ông ta rất hưng phấn!
Vậy mà Lục Vân lại lắc đầu nói: "Ông quá ngây thơ rồi."
Nói xong căn bản không đợi Tà Linh giáo chủ ra tay, hắn chủ động bước lên một bước, khí thế vẫn là luyện khí cửu giai như cũ, thế nhưng vẫn dám đón lấy nắm đấm đánh tới của Tà Linh giáo chủ, khóe miệng còn toát ra một nụ cười quỷ dị.
Ầm!
Lục Vân dùng một chưởng nắm lấy nắm đấm của Tà Linh giáo chủ, tùy ý để chân khí màu đỏ sậm kia mạnh mẽ xuyên vào cơ thể mình.
Nếu đổi lại là tu luyện giả bình thường mà nói.
Bỏ mặc chân khí của đối phương nhập vào cơ thể mình như vậy là việc cực kỳ chuyện nguy hiểm, bởi vì để hai loại chân khí thuộc tính bất đồng chạy tán loạn trong người, hậu quả đứt đoạn kinh mạch còn nhẹ, khả năng rất lớn sẽ làm nổ tung lục phủ ngũ tạng của mình.
Trừ phi có thực lực mạnh hơn đối phương rất nhiều, chắc chắn có thể ngăn chặn chân khí của đối phương công kích.
Hành động này của Lục Vân, không khác nào dẫn sói vào nhà.
Tà Linh giáo chủ đã nghĩ như vậy.
Lúc cùng cảnh giới, luồng chân khí quỷ dị kia của Lục Vân có thể thôn phệ sạch ma công ông ta, chỉ là hiện tại ma công của Tà linh giáo chủ đã cường đại hơn vừa rồi mấy chục lần, nếu Lục Vân muốn thôn phệ nó như vậy chẳng khác nào tìm chết.
"Ha ha, theo tôi thấy kẻ ngây thơ là tên nhãi nhà cậu thì có!"
Tà Linh giáo chủ cười không ngừng, thấy Lục Vân chủ động xuất kích thì mừng rỡ không thôi.
Một quyền vừa tung ra.
Màu đỏ sậm kéo hàng dài theo cánh tay của Lục Vân, xuyên vào bộ ngực của hắn.
"Đi chết đi!"
Tà Linh giáo chủ hét lớn một tiếng, tung ra một kích toàn lực.
Thế nhưng.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Tình cảnh thân thể Lục Vân nổ tung như Tà Linh giáo chủ dự đoán không xuất hiện.
Chỉ thấy Lục Vân vẫn bình tĩnh như cũ, đứng trước mặt của ông ta mà khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Làm sao có thể? Làm sao cậu còn không chết?"
Tà Linh giáo chủ cố gắng hết sức trừng to đến mức mắt muốn nứt toạc ra, sức mạnh của ông ta bây giờ, có thể so với Trúc Cơ trung kỳ, làm sao có thể không làm gì được tên nhãi luyện khí cửu giai này?
Không đánh Lục Vân bị thương được còn chưa tính.
Tình trạng quỷ dị lúc trước lại xuất hiện một lần nữa.
Lục Vân thôn phệ ma công của ông ta như đang cắn nuốt món đại bổ.
"A...——"
Tâm trạng Tà Linh giáo chủ triệt để sụp đổ, mở ra miệng rộng rống to một tiếng, ngay sau đó là một ngụm máu tươi phụt ra.
Lục Vân vừa cười vừa nói: "Cảm tạ lão Thiết đã giao ra tu vị cả đời."
Tiếng nói hạ xuống.
Khí thế trên người Lục Vân đột nhiên biến đổi, thình lình đã không còn là luyện khí cửu giai.
Hốc mắt Tà Linh giáo chủ muốn nứt cả ra, miệng đầy máu tươi giận dữ hét: "Hèn hạ! Hèn hạ! Cậu là một tên nhãi hèn hạ vô sỉ, thế mà lại áp chế tu vị! Bổn giáo chủ không cam lòng…!"
"Nếu tôi không áp chế tu vị thì ông đã sớm xuống Địa ngục gặp Diêm Vương rồi, ông nên may mắn mới đúng, tôi cho ông sống lâu thêm vài phút mà."
Ánh mắt Lục Vân dời xuống, đột nhiên dùng một cước đạp về phía hạ thân của Tà Linh giáo chủ.
Ầm!
Thân thể Tà Linh giáo chủ, lập tức giống như một chiếc khí cầu, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng co quắp lại, cái cảm giác kia, thật sự không thể nào miêu tả bằng lời.
Lục Vân nói ra: "Người anh em, kiếp sau nhớ lúc giao đấu với người khác, phải mặc quần áo cho đàng hoàng, nếu không sẽ rất dễ bị người tìm được điểm yếu, còn nữa, tôi tặng ông vài chữ, dù dài thì đừng nên khoe."
Nhắc tới đúng là không còn lời nào nói được.
Tên Tà Linh giáo chủ này không mặc quần áo còn chưa tính, lúc giao thủ còn bắt đầu… phấn khởi lên, Lục Vân không đạp ông một cước thật sự là không thoải mái.
"......"
Giờ phút này tâm trạng của Tà Linh giáo chủ thật không biết nên mừng hay nên lo.
Mừng chính là, Lục Vân rốt cục cũng thừa nhận ông ta đất rộng của nhiều, không nói ông ta chỉ có một tất nữa.
Lo chính là.
Ông ta chết chắc rồi.
Xoẹt!
Tà Linh giáo chủ đứng đấy mà chết đi.
Ngay khi ông ta tắt thở, đám khói đen kì dị bắt đầu khoét một lỗ từ phía sau lưng của ông ta để chui ra.
Muốn độn thổ chạy thoát như lần trước.
Ánh mắt Lục Vân nghiêm túc, quát: "Còn muốn chạy? Quay lại cho tôi!"
Tà linh giáo chủ có phong cách táo bạo, xưa nay bởi vì muốn ngâm mình bên trong huyết vạc để tu luyện, cho nên việc không mặc quần áo là chuyện rất bình thường.
Hơn nữa ông ta vô cùng tự hào.
Nó có thể được mô tả như một điều lớn lao.
Ngay cả khi chơi đùa với nữ sủng ở trước mặt nhiều tín đồ, cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào.
Thật bất ngờ.
Lục Vân chỉ thờ ơ nhìn ông ta một cái, sau đó nói đùa: "Thứ chỉ dài một hai tấc, cũng đừng nên lấy ra, làm mình thấy xấu hổ chứ."
Chỉ dài một hai tấc?
Tà linh giáo chủ sửng sốt một chút, lập tức ý thức được hắn đang nói mình ngắn….!
Là đàn ông, điều tối kỵ nhất chính là nghe thấy hai từ một là ngắn hai là nhanh.
Đó là tôn nghiêm của một người đàn ông.
Những gì Lục Vân vừa nói rõ ràng là vô cùng tàn nhẫn, hắn trực tiếp chà đạp lên sự tôn nghiêm của Tà linh giáo chủ.
Thật là đáng chết !
Tà linh giáo chủ mắng một tiếng, bất ngờ hai tay nắm lại thành quyền đánh ra, nơi quyền đó đấm đáp xuống, một bóng ma huyết long đáng sợ ngưng tụ lại.
Hung ác!
Mạnh mẽ!
Tanh tưởi mùi máu!
"Luyện khí cửu giai?"
Thấy Tà linh giáo chủ ra tay, Lục Vân cũng thu liễm lại vẻ mặt giễu cợt, tập trung lại vài phần.
Không phải vì hắn sợ thực lực của đối thủ, mà bởi vì Tà linh giáo chủ trước mặt là người tu luyện mà Lục Vân đối đầu.
Đây là một sự kiện rất đáng nhớ.
Vì vậy, Lục Vân đã sẵn sàng thực hiện nó một cách nghiêm túc.
Thần công không tên đang vận chuyển trong cơ thể.
Bùm!
Hai nắm đấm của hắn, trào ra những đạo chân khí, chân khí của hắn có màu xanh lam cổ xưa, dịu hơn nhiều so với chân khí đỏ như máu của Tà linh giáo chủ.
Lục Vân áp chế tu vi của mình đến Luyện Khí cửu giai.
Hắn muốn so sánh ở cùng một cấp độ, bản thân là thần công không tên còn đối phương là huyết tinh công pháp, cuối cùng là ai mạnh ai yếu.
"Thằng nhóc, tự tìm đường chết!"
Tất nhiên Tà linh giáo chủ không biết Lục Vân đã áp chế tu vi của mình, ông ta cho rằng tu vi của hắn cũng giống như mình đều là luyện khí cửu giai.
Trong hệ thống người tu luyện, cùng một cảnh giới, chân khí của những kẻ tu luyện tà ác thường độc đoán và hung bạo hơn, vì vậy xét về thực lực tổng thể, những kẻ tu luyện tà ác phải mạnh mẽ hơn.
Tà linh giáo chủ tu luyện, tất nhiên là tà phái ma pháp, nếu không cũng không cần phải dùng nhiều máu tươi như vậy để luyện tế.
Ông ta rất tự tin.
Huyết tinh ma pháp của ông ta, chỉ cần dùng một quyền sẽ có thể đánh gãy cánh tay của Lục Vân.
Trong nháy mắt.
Nắm đấm của cả hai cùng nhau oanh tạc cùng một chỗ.
Đùng!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Một tiếng động lớn vang lên, hai luồng chân khí với màu sắc riêng biệt điên cuồng va chạm vào nhau, phun ra những vòng lửa chân khí lộng lẫy vô song, nhưng mùi hương tỏa ra lại không mấy dễ chịu.
Sau khi chân khí của Tà linh giáo chủ phát nổ, liền phát ra một mùi máu tươi.
Cực kì phong phú.
"Ha ha, nhãi con, nếu cậu đã là người tu luyện, không lẽ cậu không hiểu một đạo lý, ở cùng cảnh giới tuyệt đối không được giao đấu với tu sĩ tà phái?"
Tà linh giáo chủ cười to một tiếng
Nhưng trong giây tiếp theo, biểu cảm của ông ta thay đổi chóng mặt.
Thậm chí có thể dùng từ kinh hãi để hình dung.
Bởi vì ông ta nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.
Chân khí màu máu của ông ta đang bị thôn phệ!
Thôn phệ?
Sao có thể như thế được!
Hai mắt Tà linh giáo chủ đột nhiên trợn to, kinh hãi nói: "Thằng nhãi, cậu tu luyện công pháp gì?"
Thôn phệ chân khí là có ý gì?
Có nghĩa là Lục Vân đang tu luyện công pháp thậm chí so với huyết tinh ma pháp của Tà linh giáo chủ còn bá đạo hơn!
Nói cách khác.
Lục Vân hắn cũng đang tu luyện ma công!
Tuy nhiên, điều khiến Tà linh giáo chủ chưa lí giải được là ma pháp vốn dĩ không có màu này.
Tà phái công pháp, sau khi tu luyện chỉ có hai màu, một là giống như Tà linh giáo chủ, màu máu tươi, hai là màu đen, điểm mấu chốt nhất là khí tức hung hãn bá đạo.
Nhưng màu sắc chân khí của Lục Vân là màu xanh lam cổ xưa, đó là chân khí tinh khiết và thuần tuý được ngưng tụ bởi tu sĩ chính phái.
Điều kỳ lạ nhất là.
Chân khí của Lục Vân lúc đầu làm cho tên Tà linh giáo chủ cảm giác rất nhẹ, khiến ông ta ảo tưởng có thể dễ dàng nghiền nát Lục Vân, nhưng đến khi thực chiến, ông ta mới phát hiện không phải như vậy.
Những chân khí màu xanh cổ xưa đó, bề ngoài trông có vẻ vô hại với con người và động vật, nhưng trên thực tế, khoảnh khắc chúng hòa quyện với chân khí màu máu thì nó dường như biến thành một lỗ đen vô tận, điên cuồng thôn phệ chân khí của Tà linh giáo chủ.
Làm sao tu sĩ chính phái có thể luyện công pháp như vậy?
Đây rõ ràng là ma công!
Ma công! !
"Cậu cũng là tu sĩ tà phái?"
Tà linh giáo chủ trợn to hai mắt không thể tin mà nói.
Lục Vân không trả lời câu hỏi của ông ta, chỉ khẽ cau mày.
Tình huống kỳ lạ này cũng vượt quá sức mong đợi của hắn.
Thần công không tên mà bản thân tu luyện thực sự có thể thôn phệ chân khí của đối thủ?
Và nó còn thôn phệ được cả chân khí tà phái bá đạo?
Nhớ lại lúc trước cùng Liễu Yên Nhi đùa giỡn, hắn đã lấy tất cả chân khí mà cuối cùng cô ấy mới ngưng tụ được, lúc ấy Liễu Yên Nhi rất là lo lắng nói, "chiêu này quá mức kỳ quái, chị sợ nó có gì đó không ổn".
Nhưng.
Thần công không tên này rõ ràng là do lão đạo sĩ truyền cho hắn, nếu công pháp này thật sự có vấn đề, thì vì sao ông ấy lại muốn hại mình?
Lục Vân không thể hiểu được.
Tại thời điểm này.
Tà linh giáo chủ đã chủ động rút lui, nhưng dù vậy, chân khí màu máu trong tay ông ta dường như bị ngắt kết nối, bị chân khí của Lục Vân hút sạch, nuốt chửng và đồng hóa.
"Mẹ kiếp, bất luận cậu là tu sĩ chính phái hay là tu sĩ tà phái, hôm nay bổn giáo chủ muốn cậu phải chết ở chỗ này! Đi!"
Tà linh giáo chủ đột nhiên giận dữ hét lên, nhất thời một đám khói màu đen quỷ dị bộc phát ra khỏi cơ thể ông ta. Một tiếng khịt… liền cắt đứt chân khí đang bị hút, giữ lại được vài phần chân khí tàn dư trong cơ thể Tà linh giáo chủ.
Chương 237 Đất rộng của nhiều
Khói đen kì dị.
Lập tức bao bọc xung quanh thân thể Tà Linh giáo chủ.
Chỉ thấy chân khí màu máu tươi bao quanh người ông ta nhanh chóng biến thành màu đỏ sậm, hung bạo hơn rất nhiều so với chân khí đỏ như máu trước đó.
Lục Vân nhíu nhíu mày nói: "Lại là trò gì nữa đây?"
Loại khói đen quỷ dị này không phải lần đầu tiên hắn thấy.
Lần trước ở Giang Thành, đụng phải Cố Kiến Minh - cha của Cố An Kỳ, bị loại này có khói đen kì dị có linh trí này nhập vào thân, từ đó có thể dùng thân thể phàm tục mà bộc phát ra sức mạnh thuộc về luyện khí tam giai.
Cố Kiến Minh rõ ràng là một người bình thường mà dưới sự điều khiển của đám khói đen kì dị này, còn có thể phát huy ra lực lượng cường đại như vậy, khỏi phải nói đến Tà Linh giáo chủ.
Tà Linh giáo chủ người tu luyện tà phái, đang ở luyện khí cửu giai, sau khi bị khói đen nhập vào người thì tu vị lại tăng lên cực nhanh, chuyện này có thể cảm nhận rõ ràng từ khí tức trên người ông ta.
Luyện khí cửu giai!
Luyện khí đỉnh phong!
Trúc Cơ tiền kỳ!
Khí thế trên người Tà Linh giáo chủ liên tục tăng lên, cuối cùng lại là đạt đến Trúc Cơ trung kỳ, mới dừng lại.
Từ Luyện Khí kỳ đến Trúc Cơ kỳ có một khoảng cách cực lớn, nếu muốn vượt qua không phải dễ dàng như vậy, thế nhưng khoảng cách lớn như vậy đặt tại trên người Tà Linh giáo chủ, lại tựa như không hề tồn tại.
Đây không phải là một việc kinh khủng bình thường.
Một là bởi vì bản thân người tu luyện tà phái đã đi trên con đường thô bạo, cho nên vào thời điểm vượt qua cảnh giới lớn như vậy, căn bản không cần phải lo đến vấn đề tẩu hỏa nhập ma, điểm ấy cũng gần giống với võ giả.
Chỉ là.
Cái này chính là tác dụng của đám khói đen kì dị kia.
Nhờ hai cái này kết hợp mới khiến cho Tà Linh giáo thoạt nhìn hoàn toàn không tồn tại loại khoảng cách cảnh giới đó.
Sau khi tu vị tăng vọt, số chân khí vừa rồi Tà Linh giáo chủ bị Lục Vân cắn nuốt, rất nhanh liền được bổ sung lại, hơn nữa trông còn dày đặc hơn lúc trước mấy chục lần.
"Nhãi con, cậu sợ chứ gì, nếu sợ hãi thì hãy ngoan ngoãn quỳ trên đất cầu xin tôi đi, bổn giáo chủ sẽ cho cậu chết thoải mái một chút."
Tà Linh giáo chủ nhe răng cười một tiếng, duỗi ra cái đầu lưỡi màu đỏ tươi, liếm vòng qua cái môi khô khốc của mình.
Ông ta cực kỳ khát vọng đoạt được máu tươi của Lục Vân.
Trên người Lục Vân tu luyện công pháp quỷ dị như vậy, nếu như có thể dùng máu tươi của hắn để tế luyện, nhất định sẽ có tác dụng thăng tiến rất lớn đối với huyết ma công, nói không chừng lần sau không cần khói đen trợ giúp, Tà Linh giáo chủ cũng có thể chính thức đột phá đến Trúc Cơ kỳ.
Cho nên ông ta rất hưng phấn!
Vậy mà Lục Vân lại lắc đầu nói: "Ông quá ngây thơ rồi."
Nói xong căn bản không đợi Tà Linh giáo chủ ra tay, hắn chủ động bước lên một bước, khí thế vẫn là luyện khí cửu giai như cũ, thế nhưng vẫn dám đón lấy nắm đấm đánh tới của Tà Linh giáo chủ, khóe miệng còn toát ra một nụ cười quỷ dị.
Ầm!
Lục Vân dùng một chưởng nắm lấy nắm đấm của Tà Linh giáo chủ, tùy ý để chân khí màu đỏ sậm kia mạnh mẽ xuyên vào cơ thể mình.
Nếu đổi lại là tu luyện giả bình thường mà nói.
Bỏ mặc chân khí của đối phương nhập vào cơ thể mình như vậy là việc cực kỳ chuyện nguy hiểm, bởi vì để hai loại chân khí thuộc tính bất đồng chạy tán loạn trong người, hậu quả đứt đoạn kinh mạch còn nhẹ, khả năng rất lớn sẽ làm nổ tung lục phủ ngũ tạng của mình.
Trừ phi có thực lực mạnh hơn đối phương rất nhiều, chắc chắn có thể ngăn chặn chân khí của đối phương công kích.
Hành động này của Lục Vân, không khác nào dẫn sói vào nhà.
Tà Linh giáo chủ đã nghĩ như vậy.
Lúc cùng cảnh giới, luồng chân khí quỷ dị kia của Lục Vân có thể thôn phệ sạch ma công ông ta, chỉ là hiện tại ma công của Tà linh giáo chủ đã cường đại hơn vừa rồi mấy chục lần, nếu Lục Vân muốn thôn phệ nó như vậy chẳng khác nào tìm chết.
"Ha ha, theo tôi thấy kẻ ngây thơ là tên nhãi nhà cậu thì có!"
Tà Linh giáo chủ cười không ngừng, thấy Lục Vân chủ động xuất kích thì mừng rỡ không thôi.
Một quyền vừa tung ra.
Màu đỏ sậm kéo hàng dài theo cánh tay của Lục Vân, xuyên vào bộ ngực của hắn.
"Đi chết đi!"
Tà Linh giáo chủ hét lớn một tiếng, tung ra một kích toàn lực.
Thế nhưng.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Tình cảnh thân thể Lục Vân nổ tung như Tà Linh giáo chủ dự đoán không xuất hiện.
Chỉ thấy Lục Vân vẫn bình tĩnh như cũ, đứng trước mặt của ông ta mà khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Làm sao có thể? Làm sao cậu còn không chết?"
Tà Linh giáo chủ cố gắng hết sức trừng to đến mức mắt muốn nứt toạc ra, sức mạnh của ông ta bây giờ, có thể so với Trúc Cơ trung kỳ, làm sao có thể không làm gì được tên nhãi luyện khí cửu giai này?
Không đánh Lục Vân bị thương được còn chưa tính.
Tình trạng quỷ dị lúc trước lại xuất hiện một lần nữa.
Lục Vân thôn phệ ma công của ông ta như đang cắn nuốt món đại bổ.
"A...——"
Tâm trạng Tà Linh giáo chủ triệt để sụp đổ, mở ra miệng rộng rống to một tiếng, ngay sau đó là một ngụm máu tươi phụt ra.
Lục Vân vừa cười vừa nói: "Cảm tạ lão Thiết đã giao ra tu vị cả đời."
Tiếng nói hạ xuống.
Khí thế trên người Lục Vân đột nhiên biến đổi, thình lình đã không còn là luyện khí cửu giai.
Hốc mắt Tà Linh giáo chủ muốn nứt cả ra, miệng đầy máu tươi giận dữ hét: "Hèn hạ! Hèn hạ! Cậu là một tên nhãi hèn hạ vô sỉ, thế mà lại áp chế tu vị! Bổn giáo chủ không cam lòng…!"
"Nếu tôi không áp chế tu vị thì ông đã sớm xuống Địa ngục gặp Diêm Vương rồi, ông nên may mắn mới đúng, tôi cho ông sống lâu thêm vài phút mà."
Ánh mắt Lục Vân dời xuống, đột nhiên dùng một cước đạp về phía hạ thân của Tà Linh giáo chủ.
Ầm!
Thân thể Tà Linh giáo chủ, lập tức giống như một chiếc khí cầu, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng co quắp lại, cái cảm giác kia, thật sự không thể nào miêu tả bằng lời.
Lục Vân nói ra: "Người anh em, kiếp sau nhớ lúc giao đấu với người khác, phải mặc quần áo cho đàng hoàng, nếu không sẽ rất dễ bị người tìm được điểm yếu, còn nữa, tôi tặng ông vài chữ, dù dài thì đừng nên khoe."
Nhắc tới đúng là không còn lời nào nói được.
Tên Tà Linh giáo chủ này không mặc quần áo còn chưa tính, lúc giao thủ còn bắt đầu… phấn khởi lên, Lục Vân không đạp ông một cước thật sự là không thoải mái.
"......"
Giờ phút này tâm trạng của Tà Linh giáo chủ thật không biết nên mừng hay nên lo.
Mừng chính là, Lục Vân rốt cục cũng thừa nhận ông ta đất rộng của nhiều, không nói ông ta chỉ có một tất nữa.
Lo chính là.
Ông ta chết chắc rồi.
Xoẹt!
Tà Linh giáo chủ đứng đấy mà chết đi.
Ngay khi ông ta tắt thở, đám khói đen kì dị bắt đầu khoét một lỗ từ phía sau lưng của ông ta để chui ra.
Muốn độn thổ chạy thoát như lần trước.
Ánh mắt Lục Vân nghiêm túc, quát: "Còn muốn chạy? Quay lại cho tôi!"
Bình luận facebook