• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bộ Bộ Sinh Liên (1 Viewer)

  • Chương 129

Đổng Lý Thị ngả vào lòng Liễu Thập Nhất, vẻ mặt đầy hứng khởi nói: “Thập Nhất, Nhị thiếu gia muốn đánh chết tên Đinh Hạo đó ngay tại chỗ cho xong chuyện, nhưng ai ngờ lại thả hắn đi, hắn một mình xông vào Lý gia trang, một người dám đối đầu với nhiều nam đinh của Lý gia ta như thế, cái bộ dạng đó…haiz, ta thật sự từ trước đến nay chưa từng thấy kẻ nào hung tợn như vậy. Quả thật rất sợ hắn đến tìm ta gây phiền phức.”


Liễu Thập Nhất cười nói: “Tên ngốc đó từ khi nào mà lại có cái gan lớn đến vậy, hừ, cho dù hắn bây giờ không ngốc nữa, thì chẳng qua cũng chỉ thông minh hơn một chút thôi, hắn còn dám làm gì? Nàng không phải sợ hắn, tại sao lại trở về từ Lý gia trang vậy?”


Đổng Lý Thị đánh nhẹ hắn một cái, nói: “Không thích ta trở về, thì chàng còn chui vào phòng ta làm gì? Ây, tên Đinh Hạo đấy tuy là rất hung tợn, nhưng một mình hắn thì sao có thể là đối của nhiều nam đinh Lý gia được, đáng ra…hắn đã bị loạn quyền đánh gần chết, lúc đó luật không thể trách, quan lão gia cũng bắt không được hung thủ thật sự. Nhưng ai mà ngờ được, giữa đường lại xuất hiện một nam nhân mặt vàng, tự xưng là hiệp nghĩa, rút đao tương trợ. Quyền cước như gió lốc, một quyền đã có thể đánh ngã một người, một cước đã có thể đá bay lên không trung, những tên gia đinh cao lớn thô kệch này lại kém hơn rất nhiều cái tên nam nhân mặt vàng có vóc người hơi gầy đó, kết quả là tên Đinh Hạo đã nhân cơ hội đó chạy thoát.


Đinh Hạo vừa chạy thoát thì tên mặt vàng cũng đi. Thật đáng thương cho hơn hai mươi nam nhân Lý gia ta, da tróc thịt bong, trọng thương gân cốt đứt, thế này thì phải dưỡng thương đến bao giờ đây? Sắp tới là đến vụ mùa rồi, vợ chúng dắt con cái đến tộc trưởng vừa gào vừa khóc, nhìn nô gia như kiểu mũi không ra mũi, mắt không ra mắt, mỉa mai ta đến mức ta không thể ở lại đó nữa, đành phải gắng gượng mà trở về, bây giờ…nô gia chỉ có biết dựa vào chàng thôi.”


Liễu Thập Nhất vỗ vỗ cái mông béo của mụ ta, nói: “Yên tâm đi, Đinh Hạo bây giờ chỉ là một con chó mất chủ, bắt nàng phải coi hắn là một con người, hắn nếu như còn không biết sống chết, dám đến Đinh gia sinh sự, thì không cần nhị thiếu gia phải ra tay, Liễu Thập Nhất ta sẽ giơ hai ngón tay ra nghiền chết hắn.


Nhưng…việc đem La Đông Nhi cho vào lồng lợn rồi dìm xuống sông thì nàng quả thật đã quá lỗ mãng rồi.


Đổng Lý Thị trợn mắt lên: “Sao lại là lỗ mãng, nó làm bại hoại môn phong Đổng gia ta, hơn nữa ta thấy nó còn một lòng muốn đi theo tên tặc tử kia, không thể để như thế được. Vả lại nếu như nó nói ra chuyện xấu của chúng ta thì phải làm thế nào, sau này chúng ta làm sao có thể nhìn mặt người khác được, có cơ hội thì phải diệt trừ nó, như vậy ta mới ngủ yên được.


“Được rồi được rồi, không cần nhắc đến nó nữa.”


Nghĩ rằng La Đông Nhi đã chết, Liễu Thập Nhất lại đem chuyện mình và Đinh nhị thiếu gia ra nói: “Chết rồi thì thôi, nàng bây giờ cũng đã có nơi của của mình, những ngày này sẽ lại càng dễ sống hơn. Trong thôn có ta chăm sóc nàng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, sau này đến đây sẽ không cần phải lén lút tránh tai mắt của người khác nữa, ta sẽ để nàng trở thành ngoại phòng của ta.


“Nghĩ hay nhỉ…” Đổng Lý Thị đưa tay ra ấn vào ngực hắn, vừa định làm nũng thì đột nhiên hai con ngươi ngước lên. “A” một tiếng thét chói tai vang lên.


Liễu Thập Nhất cảm thấy trước mắt có một bóng người. Trong lòng sợ hãi. Nhất thời muốn nhảy lên, nhưng phía sau đã vang lên một giọng lạnh tê người: “Không được động đậy!”


Sống lưng Liễu Thập Nhất lạnh toát, cảm giác thấy con dao. Trong lòng chợt trầm xuống.


Đổng Lý Thị quay lưng. Trước mắt là Đinh Hạo khuôn mặt như sắt đúc. Mắt lạnh như băng. Tóc tai rối bù. Sát khí đằng đằng đầy hận thù. Trông còn hung hãn hơn tên hải tặc bị xử quyết trong thành Bá Châu mà mụ ta đã thấy lần trước. Trong tay cầm một cây trường đao nhọn hoắt. Doạ mụ ta sợ đến mức ngay cả lấy áo che người cũng không dám. Đành phải núp sát vào Liễu Thập Nhất. Run rẩy nhìn Đinh Hạo.


Liễu Thập Nhất biến đổi sắc mặt nói: “Đinh Hạo?”


Người đó dùng cây đạo vỗ vỗ vào lưng. Giống như đang vỗ một con lợn chết: “Dương Hạo!”


Liễu Thập Nhất trầm xuống một lát, rồi cười khan: “Đinh quản…Dương huynh đệ, oan có đầu, nợ có chủ, ta Liễu Thập Nhất chỉ là một nhân vật nhỏ chạy theo người ta để làm việc, phụng mệnh hành sự mà thôi. Chứ không phải là ta muốn hại ngươi.”


“Ồ? Vậy ngươi nói xem, là ai muốn hại ta?”


Liễu Thập Nhất hơi do dự một chút, liền cảm thấy mặt đao phía sau đã biến thành mũi đao, nhẹ nhàng đưa thấp xuống, Liễu Thập Nhất ‘aiiyoo’ một tiếng, vội vàng tiến về phía trước một chút, và Đổng Lý Thị cũng vội vàng kề sát theo. Hắn liền run run trả lời: “Là…là nhị thiếu gia.”


Đinh Hạo, bây giờ là Dương Hạo liền lạnh lùng nói: “Nhị thiếu gia tại sao lại hại ta, vì lẽ gì mà hại ta, ngươi hãy nói lại từ đầu đến cuối, nếu như có nửa câu giả dối, ta Dương Hạo biết ngươi, nhưng cái đao này sẽ không biết ngươi đâu.”


“Vâng vâng vâng, Dương gia, ngài thủ hạ lưu tình, ta nói, ta sẽ nói tất cả.” Liễu Thập Nhất đứng đờ người, lần lượt kể rõ ràng tỉ mỉ về việc Đinh nhị thiếu gia thèm thuồng La Đông Nhi, rồi bày kế hãm hãi hắn


Những điều Liễu Thập Nhất biết chỉ có thế, Dương Hạo lặng im nghe, âm thầm suy nghĩ: “Liễu Thập Nhất là tâm phúc của Đinh Thừa Nghiệp, những điều hắn nói chắc không phải là giả. Nhưng Đông Nhi, cô ấy…hẳn chỉ là một nguyên nhân, sau đó, biết được Đinh Đình Huấn có ý muốn ta nhận tổ quy tông, đó mới là nguyên nhân làm cho Đinh Thừa Nghiệp lo lắng, ra tay hạ sát ta. Đinh Thừa Nghiệp, ngươi chỉ vì một chút ham muốn hại mẹ ta thương đau mà chết, hại Đông Nhi chết mất xác, Đinh Thừa nghiệp ơi Đinh Thừa Nghiệp.”


Nghĩ đến điều này, Dương Hạo lòng bàn tay chợt run lên, mũi đao dịch vào mấy phân, chọc vào lưng làm Liễu Thập Nhất kinh hãi hét lên: “Đinh…Dương.


Dương gia tha mạng, tất cả đều là mưu kế của nhị thiếu gia, không liên quan đến ta, một kẻ hạ nhân như ta không thể không tuân mệnh.


Dương Hạo kéo từ trong người ra cái áo lấy trộm được, khua đao chém ‘xoẹt’ một tiếng cắt vải vang lên, Dương Hạo quát lên một tiếng: “Ta đọc, ngươi viết.”


Liễu Thập Nhất hỏi: “Dương gia, ngài muốn tiểu nhân viết gì?” Mắt hắn liếc liếc, trong lòng nghĩ: “Đồ ngây thơ, muốn ép ta khai ra nhị thiếu gia à? Nhưng khi ta thoát ra, ta sẽ nói ngươi dùng đao ép ta, ép ta nguỵ tạo chứng cứ, vậy chứng cứ này sẽ chẳng có tác dụng gì.”


Dương Hạo lạnh lùng đáp: “Viết hưu thư.”(*)


“Sao?” Liễu Thập Nhất trợn mắt lên, vội vàng nói: “Dương gia là…là muốn Liễu Thập Nhất ta bỏ…bỏ vợ ta?”


Dương Hạo quát: “Là hưu thư của La Đông Nhi! Mẹ ta chết rồi, đến lúc chết vẫn là nô bộc của Đinh gia, bà ấy đã cất khế ước bán thân trong lòng, ta không thể lấy ra được. Nhưng hưu thư của Đông Nhi, ta nhất định phải lấy. ta không muốn sau khi cô ấy chết vẫn phải mang cái sân phận con dâu Đổng gia, Viết! Cho dù Đông Nhi chết rồi, cô ấy vẫn là người của ta, nương tử của ta!”


Liễu Thập Nhất bị hắn dùng dao chọc, vội vàng đáp: “Vâng vâng vâng, ta viết, ta viết, nhưng…nhưng Dương gia ngài phải để ta đứng dậy mới được, ở đây không có bút và mực, viết làm sao được?”


Dương Hạo dùng cầm đao chém vào tay Lý Thị, Lý thị hét lên một tiếng, cánh tay trắng mập mạp đã có một vệt chém, Đinh Hạo lạnh lùng trừng mắt nhìn, Đổng Lý Thị bị doạ đến mức không dám kêu nữa, chỉ có thể rưng rưng nước mắt nhìn hắn, vẻ mặt đầy sợ hãi, vẻ kiêu ngạo điêu ngoa trước đây hoàn toàn không còn nữa.


“Tay của ngươi là bút, máu của bà ta là mực! Ta đọc, mi viết.”


“Vâng vâng.” Liễu Thập Nhất bị doạ mềm nhũn người, hai người hơi rời nhau ra, Liễu Thập Nhất đặt mảnh vải lên trên ngực của Đổng Lý Thị, nơm nớm lo sợ chấm máu của bà ta, rồi chỉ nghe Dương Hạo nói: “Bá châu Đinh gia trang, Đổng môn La Thị, người Bá châu Liễu gia thôn, năm Khai Bảo đã được gả vào Đổng môn. Con trai Đổng gia nửa năm sau qua đời. Đổng môn La Thị ôn thục hiền lương, vì tuổi còn nhỏ, không đành lòng để thời gian trôi qua vô nghĩa, vì vậy đặc biệt viết hưu thư này, từ bây giờ về sau, có làm bất kì chuyện gì, Đổng gia trên dưới đều không được hỏi, viết chữ làm khế ước. Người lập hưu thư: Đổng Lý Thị, người làm chứng: Liễu Thập Nhất.”


Dương Hạo nói một câu, Liễu Thập nhất viết một câu, hắn văn cũng không giỏi. Lúc này trong lòng run sợ, chữ bây giờ còn xấu gấp ba lần chữ mà Dương Hạo lúc đầu viết cho Từ Mục Trần xem. Hưu thư viết xong, Liễu Thập Nhất, Đổng Lý Thị lần lượt ấn dấu tay, Liễu Thập Nhát nơm nớp lo sợ nói: “Dương gia, tất cả đều đã làm như ngài yêu cầu. Việc hại ngài, quả thực là do nhị thiếu gia ép, làm thân phận con chó, Liễu Thập Nhất không dám không nghe theo, vẫn cầu xin Dương gia tha mạng cho tiểu nhân.”


Dương Hạo giật lấy hưu thư, cười lạnh nói: “Đinh Thừa Nghiệp nợ ta bao nhiêu, ta tự sẽ bắt hắn trả gấp mấy lần! Tên tiểu nhân ngươi chỉ có một mình, lão tử đại lượng, chỉ cần lấy một mạng của ngươi thôi!”


Liễu Thập Nhất kinh hãi vô cùng, há to mồm muốn hét, liền nghe thấy một tiếng ‘phập’, lòng lạnh toát, một thanh đao thép đã xuyên qua ngực, đao đâm từ trên xuống dưới, từ từ đâm thủng ngực Liễu Thập Nhất, rồi lại đâm thủng ngực Đổng Lý Thị, xuyên đôi cẩu nam nữ thành một xiên…


Trời sáng dần, sau khi người thợ rèn họ Mục trong thôn tỉnh dậy đột nhiên phát hiện một bộ y phục phơi trong sân không còn nữa, lập tức nổi giận nhảy lên, hắn tiện tay lấy bộ quần áo vẫn chưa kịp giặt mặc lên, đang muốn đứng ra sân chửi rủa tên trộm quần áo, kết quả lại phát hiện một con đao vừa làm xong để bên lò luyện cũng không thấy nữa. Đó là con đao định mang vào trong thành bán cho tiệm đao.


Thợ rèn Mục tức điên người, hắn bước bước lớn tới cửa, bỗng nhiên đẩy cửa lớn một cái, đứng dưới mái hiên nhà, hai tay chống nạnh, dồn khí vào đan điền, một tiếng ‘Đồ ăn trộm!’ vừa phát ra như tiếng sấm, thì liền nhìn thấy mấy người bà con chạy như ong vỡ tổ về phía trước, có người còn hét lên: “Nhanh nhanh nhanh, chính là ở Đổng gia, Liễu quản sự và Đổng Lý Thị bị người ta một đao đâm chết, chết ở trên giường…”


Thợ rèn Mục nghẹn một hơi trong lồng ngực, con ngươi cũng trợn ra, mông hắn cũng không thèm đặt xuống. Quay người đóng cửa ‘rầm’ một tiếng. Ai nói đao của ta bị mất? Ai nói quần áo của ta bị mất? Tất cả đồ đạc của nhà ta đều còn.


Lý gia, Liễu gia liền tới tri phủ nha môn đánh trống, tri phủ nha môn bây giờ là Triệu huyện uý. Trần quan sát đạt được kết quả như ý, trong lòng cảm thấy mĩ mãn đủ để dẹp đường về kinh rồi, trước khi đi còn chỉ định Triệu huyện uý tạm thời làm chức Bá châu thông phán. Những người làm ở quan trường đều biết, cái gọi là ‘tạm thời làm’ chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì sẽ giống như cây đinh được đóng trên cái bảng. Từ một huyện uý của một huyện mà được thăng tới thông phán của phủ, tuy những việc phải quản đều là tư pháp, nhưng chức quan đó quả thật thăng cao hơn hẳn một bậc.


Trước mắt vị trí của tri phủ Bá châu vẫn còn đang treo, cho nên chức quyền của rất nhiều tri phủ cũng sẽ do hắn tạm thời đảm nhiệm, cho nên Triệu huyện uý hai ngày nay quả thật rất đắc ý. Nhưng đắc ý vẫn là đắc ý, Trần quan sát mấy ngày nay đến Bá châu, những cái án tích tụ lại cũng không ít, Triệu thiếu uý hai ngày nay cũng không được nghỉ ngơi chút nào, hắn phải đem tất cả các án ra phân loại cấp bậc rồi phân chia các ti ra làm, đang bận không thể dứt ra, thì lại nghe thấy bên ngoài cửa nha môn có tiếng trống kêu lên.


Triệu huyện uý mới thăng chức, muốn thể hiện oai phong, vội vàng cho thăng đường, đến lúc thăng đường mới hỏi, hoá ra là cáo trạng của hai nhà Liễu, Lý. Lý gia tố cáo Liễu gia bức gian nữ nhi, lại tố cáo Đinh Hạo báo thù giết người. Xin đại lão gia làm theo lẽ công bằng.


Phán Liễu gia bồi thường, vẽ hình hung thủ Đinh Hạo.


Liễu gia lại tố cáo con gái Lý gia dụ dỗ con trai Liễu gia, dẫn đến vì ân oán cá nhân Lý gia mà con trai Liễu gia cũng bị kéo theo. Xin đại lão gia phán xử công bằng, phán Lý gia bồi thường, vẽ hình hung thủ Đinh Hạo.


Triệu huyện uý nghe thấy bọn họ đều nhắc đến Đinh Hạo, bất giác cảm thấy ngạc nhiên, vội vàng hỏi, hai nhà Liễu Lý ồn ào mất hết trật tự, cuối cùng cũng nói ra hết chuyện Đinh Hạo nửa đêm lẻn vào nhà sau ý đồ gian dâm với thiếu phu nhân, Đinh Hạo bị cho là hung thủ, rồi cuối cùng La Đông Nhu đến làm chứng giải oan cho hắn. Liễu gia tiện thể nói luôn chuyện Lý gia mở từ đường rồi cho Đổng tiểu nương tử vào lồng rồi dìm xuống sông, dẫn đến Đinh Hạo báo thù giết người, lúc đấy mới liên luỵ đến con trai mình.


Triệu thiếu uý nghe qua một lượt, sắp xếp lại những mạch suy nghĩ, mới định làm rõ nguyên nhân và hậu quả của nó, hắn đinh thần rồi hỏi người của Lý gia: “Thế hung thủ có để lại cái gì chứng minh thân phận của mình trong phòng không?”


Người của Lý gia lắc đầu.


Triệu huyện uý hỏi người của Liễu gia: “Vậy khi hung thủ chạy thoát, có bị ai nhận ra thân phận không?”


Người của Liễu gia cũng lắc đầu.


Triệu huyện uý trong lòng bình tĩnh, đập miếng gỗ xuống bàn, chỉ tay vào Liễu gia mà quát: “Điêu dân to gan, đã không có vật chứng, lại không có nhân chứng, vậy mà dám mở mồm ra nói Đinh Hạo là hung thủ?”


Cha của Đổng Lý Thị vừa nghe đã vội nói: “Đại lão gia minh giám, tiểu dân cho rằng…”


“Ngậm mồm cho bản quan. Ngươi là điêu dân, hơn nữa lại là đại đại điêu dân. Triều đình tự có luật pháp, ai cho ngươi tự ý mở từ đường thay công đường, dám đem mạng người cho vào lồng lợn rồi dìm xuống. Chuyện này bản quan sau này sẽ truy cứu với ngươi. Bây giờ thẩm tra án Liễu Thập Nhất và Đổng Lý Thị thông gian đến chết, nhưng hung thủ không rõ, án này…”


Người trong Liễu gia này là thân bá phụ của Liễu Thập Nhất, nghe thấy liền chêm lời vào: “Đại lão gia, tên hung thủ này có gì mà không rõ, nhất định là Đinh Hạo.”


Triệu huyện uý phẫn nộ: “Lại một tên điêu dân trong lũ điêu dân, là ngươi thẩm án hay là bản quan thẩm án, hung thủ là do ngươi phán định hay là ta phán định. Bản quan xử án, công chính liêm minh phải dựa vào chứng cứ thực, ngươi đã không có nhân chứng, vật chứng cũng không, chẳng lẽ chỉ dựa vào sự suy đoán của ngươi mà định tội cho người khác ư? Bây giờ việc của bản quan ngươi cũng ôm vào sao, ngươi muốn dẫn dụ bản quan xử án, để cho bản quan làm một tên quan hồ đồ sao? Còn dám tuỳ tiện chêm lời, thì ta sẽ đánh ngươi hai mươi trượng.”


Ông Liễu nghe thấy liền dụt cổ lại không dám nói gì nữa, Triệu huyện uý lại nói: “Liễu Thập Nhất, Đổng Lý Thị đêm hôm vụng trộm, bị người ta một đao giết hai mạng, hung thủ là vào phòng ăn trộm, bị người ta phát hiện nên nảy ra ý giết người hay là Đổng Lý Thị còn có một gian phu khác, hoài nghi đố kị nên hành hung? Hoặc cũng có thể là vị hiệp khách đã ra tay giúp đỡ Đinh Hạo giết người, hoặc là Đinh Hạo bị trọng thương nên hiệp khách báo thù.. Án này có rất nhiều điểm nghi vấn, bản quan phải phái người đi kiểm tra hiện trường, tìm dân thôn để nắm rõ chứng cứ xác thực, dựa vào đó để tìm ra hung thủ thật sự.”


Án này chưa được điều tra thì không thể xử được, ai cũng không được chỉ trích hắn, Triệu huyện uý dặn dò người đưa hai nguyên cáo lên công đường ghi chép vào án, rồi lại lệnh cho hắn đi xem xét hiện trường. Người đó nghiêng bốn góc bốn mũ ô sa, nhăn nhăn cái áo, khuôn mặt uể oải như chưa được ngủ, vừa nghe lệnh của đại nhân, trông dáng vẻ như tên lưu manh, để một tên giảo hoạt như hắn tra án thì e rằng ba năm hắn cũng không tra ra bị cáo, ngược lại còn làm nguyên cáo phát điên.


Tên giảo hoạt này cố ý ra vẻ ta đây, Triệu huyện uý chẳng thèm để tâm vì trong lòng hắn đã rõ như gương, đương nhiên là cũng cố gắng nói vài câu, rồi để hắn đi chà đạp hai nhà Đổng Lý. Triệu huyện uý nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Đại trượng phu như ngươi tại sao lại vì một goá phụ mà làm ra chuyện hại mình, thật là anh hùng khó qua ải mĩ nhân, những gì Triệu mỗ có thể làm cho ngươi cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, ngươi đừng có chọc thủng thêm vài lỗ nữa là tốt rồi…”


(*) Hưu thư: là thư từ bỏ vợ hoặc bỏ con dâu của thời xưa
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom