Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131
Đêm tối, Loan Đao Tiểu Lục cùng tên Đại Đầu, Thiết Ngưu trong phòng Đông Nhi, vừa pha trà vừa lo lắng hỏi: “Khổ cho ba vị huynh đệ rồi, phải dò xét 1 ngày, xin hỏi có tin gì của Đinh ca chưa?”
Loan Đao Tiểu Lục nói: “Tiểu Lục tới quan phủ rồi, quan phủ đã dán giấy truy nã, xong theo tôi nghĩ, bọn họ đang ngấm ngầm hại đại ca đấy, đại ca vừa giết đôi nam nữ, mang trên mình hai vụ án mạng, sợ rằng không đến thành tìm chúng ta nữa”.
Thiết Ngưu nói: “Ta về quê cũng không có tin gì của Đích ca. Haiz, không ngờ đại ca một con người văn nho nhã nhặn lại có gan làm việc động trời đến vậy, một lưỡi dao giết hai mạng, không ngờ, thực sự ngoài sức tưởng tượng, không hổ thẹn là đại ca”.
Đại Đầu chau mày: “Đại ca giết xong phải ẩn đi, đến giờ vẫn không biết có phải huynh ý đi Quảng Nguyên không, chúng ta phải đi tìm huynh ý ở đâu đây”.
Loan Đao Tiểu Lục trừng mắt: “Đại ca nếu đi được Quảng Nguyên là tốt nhất, nếu không đi Quảng Nguyên được thì chắc có chuyện gì đó, ngươi thật lắm mồm”.
Đại Đầu buồn nói: “Ngươi nói cái gì đấy, ta chỉ nói 1 câu thôi mà”.
Loan Đao Tiểu Lục: “1 câu cũng quá đủ rồi”.
Nói với Đại Đầu xong, hắn quay sang an ủi Đông Nhi: “Tẩu tẩu yên tâm, huynh đệ ta lời hứa đáng giá nghìn vàng, bất luận thế nào, cũng sẽ giúp tẩu tìm đại ca. Chúng ta mai sáng sớm lên đường đi Quảng Nguyên tìm đại ca, nếu đại ca không ở đó, dù đi đến chân trời góc biển quyết tìm cho được huynh ấy”.
Hắn cầm chén trà uống một hơi, rồi quay sang nói với Đại Đầu và Thiết Ngưu: “Ta đã nói với cha rồi, nói lão Đại ta không nhỏ, cả ngày ở nhà cũng chẳng có tiền đồ gì, muốn ra ngoài một phen. Cha ta mừng rỡ khen ngợi ta, còn mong ta oai phong trở về, nhà chỉ độc đứa con trai, như bảo bối ấy, cầm trong tay còn sợ rơi, cho vào miệng thì sợ hóa tan đi, ta nói ta không ở nhà ăn bám nữa, bệnh của phụ thân ta tự nhiên khỏe lên 8 phần. Không nói nữa, các hạ về chuẩn bị đi, sớm mai chúng ta đưa đại tẩu lên đường cẩn thận”.
Thiết Ngưu lớn giọng: “Chúng ta một ruột, một người ăn no, mọi người không sợ đói bụng. Đại tẩu yên tâm nghỉ nơi đi, chúng tôi cũng trở về ngủ đây, sáng mai nhé, chúng ta lên đường”.
Gà gáy. Dương Hạo lạy lão nương một lạy. Rồi ở bên ngôi mộ cũ, trước mũ áo của La Đông Nhi, đốt lá thư viết bằng máu và nói: “Đông Nhi, đây là lá thư mà Đổng gia viết cho nàng, nàng cũng là con dâu của Đổng gia rồi, nàng có thể đường đường chính chính mà theo ta. Không cần sợ bất cứ ai nói rèm pha hết, ta lấy nàng làm nương tử, chúng ta...”
Không kìm được nước mắt, Dương Hạo vội vàng lau nước mắt: “Nương tử, ta phải rời xa nàng rồi, ta sẽ bình yên trở về, nàng ở đây chờ ta nhé, nơi này nàng cũng thích mà, ở đây nàng nhất định sẽ vui hơn ở Đổng gia”.
Ta muốn nghe nàng hát cho ta nghe, như bài “Tử dạ bốn mùa ca”. Nương tử à, nàng hát rất hay, thật đấy, là tiếng ca mà ta nghe động lòng nhất”.
Dương Hạo đứng dậy, từ từ đi lên đỉnh núi, xa xa có một tia gì đó, nó vô cùng ảm đạm, dường như là hướng nhà phía Đinh gia.
Dương Hạo nghĩ rằng sẽ có người bắt mình, bất luận là Đinh gia, Lý gia, Liễu gia hay quan phủ, cho nên hai ngày nay ở vùng hẻo lánh này ẩn nấp, hái vài quả ăn, ban đêm lẩn vào thôn dò xét tin tức Tao Trư.
Hắn ta đợi ba ngày, Tao Trư Nhi ở nơi nào không hay. Dương Hạo biết đại lương ca từ nhỏ thường hay chơi đùa trong cái phao, dù không biết bơi nhưng rơi xuống nước cũng không chết, nhưng lúc đó hắn ta đã bị thương, chạy như điên nên trượt chân xuống nước, không ngờ hắn vẫn sống được. Hắn không thể không đến, vì huynh đệ của hắn còn ở đây. Nghĩ đến đây, Dương Hạo thấy lòng chua chát.
Phải đi, tất cả đã kết thúc rồi, mình phải đi.
Trong thành Phách Châu còn có huynh đệ kết nghĩa nhưng hắn lại không dám đi, giờ trong thành dán lệnh truy nã hắn. Hôm nay hắn đã giết người, quan phủ đang truy lùng hắn, không thể làm liên lụy đến huynh đệ được. Bọn họ hẳn đã biết chuyện của hắn sẽ không tha thứ cho hắn.
Dương Hạo đi dọc theo triền núi xuống núi, đó là đồng bằng, Dương Hạo dừng chân quay đầu nhìn về phía Đinh gia trang, nơi đó đã đen như mực, không nhìn thấy ánh đèn nữa.
“Những ngày tháng này tại Phách Châu, ta rất muốn đi Quảng Nguyên, chỉ để có một cái nhà, có một chỗ yên tĩnh của riêng mình. Giờ ta muốn đi, sẽ có ngày trở lại Phách Châu. Giờ ta chỉ là một con kiến, đợi ta quay lại đây, các ngươi đều là con kiến hôi dưới chân ta!”
Dương Hạo nhìn về nơi tối ấy, buộc lại thắt lưng, đi nhanh xuống dốc núi.
Sao đầy trời, gió núi thổi mạnh, dựng tóc hắn lên. Đi xuống núi là cánh đồng bát ngát. Trong bóng đêm, không nhìn rõ bốn phía, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hắn. Cả thế gian dường như chỉ có mình hắn vậy, xem ra hắn quá bé nhỏ, nhưng đất trời này dường như ủng hộ hắn, bóng Dương Hạo dần dần mất trong bóng đêm...
Dưới chân núi có một cái trấn nhỏ, không biết đông tây nam bắc, ở đây tuy cằn, không trông trọt được gì, nhưng nhà khách, quán rượu, lầu xanh, xe cộ ở đây rất nhiều, từ nam chí bắc, từ tây sang đông, người đi lại đông đúc.
Từ đây qua sông nam tiến, ven theo con sông đi về hướng tây là đến Quảng Nguyên, Dương Hạo đi từ nam sang tây, muốn quay lại nhưng sợ quan phủ và mấy nhà Đinh gia, Đổng Lý phục kích ở hướng tây, vì vậy đành đi đường vòng.
Để đoạn đường đi an toàn, Dương Hạo không đi đường lớn, mà đi tắt con đường nhỏ giữa núi, khi từ cánh đồng đi đến đây quần áo đã tả tơi, mặt mũi nhem nhuốc, chẳng khác gì tên ăn mày, thực ra dọc đường hắn ăn quả dại, bắt mấy con thú ăn, vô tình cũng xác định được hướng thôn này có ít đồ ăn, giờ thực sự hắn đã là một tên ăn mày.
Đường này đi xuống có thể tránh được con đường nguy hiểm kia, Dương Hạo vẫn có cảm giác đi men theo con đường thôn này có nhiều trạm gác, có quan phủ đi tuần tra hắn, nhưng sau khi nghe được tin của người đi đường kháo nhau mới biết được Hoàng đế Đại Tống đã đi chinh phạt, quân Bắc Hán đã chạy tới Hán Đô thành, hôm nay cho dù đi hướng tây hay hướng nam đều được, vì đó là vùng kiểm tra sát sao phòng trừ gian tế phương Bắc.
Trong tình cảnh như vậy, con đường của Dương Hạo càng thêm khó khăn. Kì thực, vật tín trên thân hắn, đó là tín vật ra vào Trình phủ. Trình Thế Hùng lấy quân pháp trị nước là dùng tín vật, thực tế ra là tín vật ra vào doanh trại Quảng Nguyên, cho dù không có thứ này thì có thể ở trong doanh trại Quảng Nguyên, tùy tiện ra vào doanh trại, nhưng đã đủ thấy Trình Thế Hùng không đến mức thân thiết và tin cẩn hắn, xem ra tấm bài này không dễ trao cho.
Có tín vật này có thể dễ dàng qua trạm gác nhưng hắn tưởng hắn đã bị bỏ qua, không bị quan phủ truy lùng. Nhưng với dáng vẻ này, hắn lại đi một mình, khi lấy ra tín vật, dễ bị nghi ngờ, kiểm tra bức vẽ truy nã hắn, lúc đó muốn trốn cũng không trốn thoát. Để an toàn, hắn giả làm kẻ ăn mày đi qua.
Hắn vòng quanh chỗ kiểm ra, qua núi bên kia, xuyên qua rừng rậm, vào cái trấn nhỏ đó. Phía trước hắn, là một hộ gia đình, đi qua nhà đó là một ngõ nhỏ dẫn tới cái trấn nhỏ tấp nập.
Dương Hạo rẽ vào phường, cẩn thận chuẩn bị vài thứ ăn trên đường, tiếp dục đi về hướng tây, chợt thấy phía trước có một lão tăng, áo màu tro, chân đi đôi dép cỏ, ánh sáng lòe lòe chiếu rõ cái đầu trọc, bốn phương tỏa sáng. Lão tăng này lông mày và râu đều trắng, khuôn mặt hồng hào, trên mặt không có nếp nhăn nào, Dương Hạo nhìn mắt lão tăng đó rất quen nhưng nghĩ kĩ, từ trước đến nay, hắn không thấy một hòa thượng nào như này.
Lúc này, vị hòa thượng nọ cách phía Dương Hạo không xa, có một bà lão dắt đứa bé đi dạo cười đùa, tự nhiên giọng nói vang như chuông: “A di đà phật, lão thí chủ, bần tăng đến từ phủ Đại Tướng Quốc, trên đường qua đây, có duyên với lão thí chủ, phật từ bi, phù hộ lão thí chủ nhiều phúc nhiều thọ, phù hộ tiểu thí chủ tiền đồ, đại phú đại quý”.
Lúc đó bất luận Đại Tống, Khiết Đan hay dòng tộc nào đều sùng bái Phật giáo, vừa thấy một lão hòa thượng mày râu trắng phau nói vậy, lời lại hay, bà lão đó liên tiếp lạy cảm ơn, sau đó sờ mấy đồng tiền đưa cho lão tăng đó. Lão tăng nói cảm ơn rồi nói thêm mấy câu chúc nữa mới cất bước ra đi.
Dương Hạo vừa xem đến đây thì phía trước có hai người cầm thanh đao từ từ đi tới, Dương Hạo vừa thấy thì giật thót tim, vội vàng xoay người, đi vào trong một cái ngõ. Lúc này mấy người nữa cũng đi tới, vị hòa thượng lúc nãy cũng giật mình, vội đi vào ngõ, mấy tên kia nhìn thấy áo của hòa thượng bèn quát: “Đứng lại!”
Chúng không quát thì không sao, chúng quát xong hòa thượng rẽ nhanh vào ngõ, rẽ vào ngõ để trấn tĩnh lại. Chúng nói xong “Đứng lại!” bèn đuổi theo. Nào ngờ vừa chạy được vài bước thì nghe vù một tiếng, tối sầm mặt mũi, lão hòa thượng đi như bay, để lại sau lưng tro bụi mù mịt.
Dương Hạo giật mình, lão hòa thượng này thoạt nhìn không thấy sợ lắm, ai ngờ cao thủ như vậy. Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bốn tên chạy từ trong ngõ chạy ra, sau bốn tên đó lại có hai tên một tay cầm đao, một tay cầm chiếc nón chạy đến.
Dương Hạo chỉ biết bốn tên đó rất khỏe, chịu sự điều khiển của hai tên phía sau, không biết là đi đến bắt hắn hay lão hòa thượng, thôi kệ, dù có chạy đằng trời, bất luận thế nào cũng không muốn phải chạm mặt với chúng, hắn bèn chạy như điên.
Hai tên tuần bắt thấy có bốn tên đuổi theo hòa thượng, lúc này mới đuổi được, không muốn Dương Hạo hiểu lầm. Dương Hạo đi theo con đường này, thân mệt nhoài, bụng đói meo, chạy qua hai ngõ thì bốn tên lưu manh chạy vượt qua. Dương Hạo quay đầu nhìn, hai tên kia không nhìn thấy bóng dáng chúng đâu nữa, bọn lưu manh không phải đuổi theo hắn, lúc này hắn mới yên tâm rồi vội vàng rẽ vào trong ngõ, ai ngờ ở góc tường chỗ rẽ có một người chạy thục mạng, đầu đâm vào bụng hắn.
Dương Hạo kêu thất thanh, ngã lăn ra, phát đụng này làm hắn xây xẩm mặt mũi, được một lúc mới tỉnh lại, Dương Hạo ôm lấy bụng nhìn người kia, mặt ngây ra. Hóa ra là lão hòa thượng lúc nãy, hắn nhìn kĩ lông mày trắng, đã bị mất một nửa, nhìn kĩ hơn hóa ra là tên tiểu tặc Bích Túc, Dương Hạo kêu lên: “Ngươi”.
Tên hòa thượng lúc này cũng nhìn kĩ tên ăn mày, hắn cải trang thành hòa thượng, kêu lên: “Là ngươi”
Hai người nói xong cùng đồng thanh hỏi: “Sao ngươi lại thành thế này?”
Nói xong hai người lại ngẩn người ra nhìn nhau.
Mặt trời sắp xuống núi, một hòa thượng, một tên ăn mày, ở trong một góc nhỏ của cái trấn này.
Dương Hạo đem chuyện của mình ra kể lại xong cho tên kia nghe, cười nói: “Thật khó lường trước, hôm nay ta mới hiểu. Nếu ngày thường gặp ngươi chắc ta sẽ bắt ngươi đi gặp quan, nhưng...giờ chúng ta một ruột với nhau. Việc này dĩ nhiên cũng chỉ nói cho ngươi hay, số mệnh thần kì, cuối cùng cũng chỉ như thế này thôi sao, đúng rồi, ngươi thành hòa thượng còn đến đây làm gì?”
Hai người ngồi ở thành Quảng Nguyên một lúc, chỉ có điều, Dương Hạo vẫn không biết thân phận tên kia, Bích Túc cũng không biết tên ở đằng sau làm hỏng chuyện của hắn là Dương Hạo. Giờ Dương Hạo và hắn đã trở thành kẻ mà quan phủ đang truy lùng, hắn cũng chẳng cần phải dấu diếm gì nữa, nói: “Đứa con không còn mẫu thân, nói đi nói lại, chao ôi, quan ấn trong tay ngươi, ta từ trấn Thanh Thủy lui tới, chỉ mặc một bộ quần áo, lạnh sắp chết đây, nên đã mạo muội làm hòa thượng, giả làm kẻ xuất gia.
Ta đi Quảng Nguyên trước, đánh một trận, sau sẽ đến Phách Châu buôn bán một phen, kiếm được trăm quan bạc, vốn muốn cầm đống bạc đó đi quan phủ sung sướng, ôi, nhân bối vận thì, thật là uống nước lạnh sít răng, lại đến cái trấn này, lại gặp tên trộm trên đường, tên trộm giết nghìn đao...”
Dương Hạo kinh ngạc nói: “Ngươi chẳng phải là tên trộm sao, lại còn có thể gặp tên trộm trộm đồ của ngươi?”
Bích Túc mặt đỏ gay, nói: “Ta cũng muốn đi con đường cũ, lại có thể là trộm, con đường cũ đó giống như cả đời ngủ không dậy vậy, giở sống giở chết, có sức mà không có lực. Ai ngờ hắn lại có thể là trộm, tên trộm này trộm tiền khổ cực kiếm được của ta không nói làm gì, lại còn để lại một tờ giấy chế nhạo ta, bảo ta rửa tay gác kiếm, bỏ ác hướng thiện. Bản thân hắn là tên trộm, nhưng…lại muốn ta rửa tay gác kiếm...”
Bích Túc càng nói càng tức, nói đến đây, hắn thở dài một hơi, nhẩy cẫng lên mà chửi: “Đồ đểu, tên trộm bỉ ổi, để ta mà gặp thì sẽ đánh cho ngươi không còn nhận ra mặt mình như nào nữa”
Đi qua chỗ đó có hai người, nghe thấy những lời này liền dừng bước, lông mày dựng ngược, quát: “ Tên đầu trọc kia, ngươi nói gì?”
Dương Hạo vội đứng dậy nói: “Hai vị đạo trưởng chớ giận, vị hòa thượng này không nói các ngươi”.
Hai tên đạo sĩ đi cùng đường với tên ăn mày và tên hòa thượng. Dương Hạo kéo tay Bích Túc, ấn hắn vào góc tường hỏi: “Nguyên nhân truy bắt ngươi là gì?
Bích Túc chau mày nhăn nhó nói: “Đừng nhắc đến nữa, tiền khổ cực mới kiếm được của ta bị tên quỷ kia trộm đi, ta không cam lòng, ta muốn tìm cuộc sống vui vẻ, hôm nay đến đây, sao? Làm tên trộm kiếm chác lại thôi....”
Dương Hạo chợt hiểu ra: “Ngươi thua rồi?”
Bích Túc nói: “Người nào chả có điểm mạnh của mình, tuy ta biết trộm song không trộm giỏi, thua rồi...thật tầm thường, bọn kia chống lại ta, vu oan ta là tên trộm tiền, vại còn cố tình cho ta vay tiền, ta nợ bọn chúng, ta sẽ giả”.
“Hả?”
“Chúng...chúng muốn ta bán Phong Liêu giả nợ”.
Dương Hạo biết Phong Liêu là quán Nam Xương, ngay cả quan huyện còn dám to gan lớn mật trộm, nay bị vài tên làm cho nông nỗi này, trong lòng bất giác cười nói: “Sao ngươi không đi đi, còn ở đây làm gì?”
Bích Túc chau mày nhăn nhó: “Khắp nơi phòng ngừa gian tế. Muốn xuống phía nam, sẽ bị hỏi có phải gian tế phương bắc hay không?”
“Thế về Phách Châu thì sao?”
“Không về được nữa rồi, chiến tranh tây bắc căng thẳng, không có đường rời khỏi quan bằng, bắc thượng. Hừm, giờ gian tế về bắc không biết ở trấn này giờ náo nhiệt như vậy. Khách nam bắc, hòa thượng, đạo sĩ, ba giáo đều ở đây, đi đằng nào đây? Ngươi thì sao, định đi đâu?”
“Nửa muốn, nửa không muốn đi Phách Châu”. Dương Hạo nói: “ Căn bản ta có ý đi Quảng Nguyên, giờ vẫn muốn đi đến đó. Ngươi cũng biết, Quảng Nguyên giờ là thế lực phạm vi triều đình roi trường không kịp của phủ Châu Chiết gia, ở trấn phiên Tây bắc lấy an làm chính, quyền tự trị. Nếu ta đến đó, có sự che chở của Trình tướng quân, hải bộ văn thư phủ Phách Châu vốn không có tác dụng gì. Ta không muốn ẩn trốn cả đời, ta muốn trỗi dậy, thành công, đợi đến lúc đó hẵng về Phách Châu”.
Bích Túc lặng im nhìn Dương Hạo, giờ đầu hắn sắc bén như thanh đao rút khỏi vỏ vậy.
Qua một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Dương huynh, ta và ngươi giờ chung số phận, có nhau lúc khó khăn, ta khuyên ngươi câu này, ngươi giờ thế này, không đến Quảng Nguyên được”.
Dương Hạo nói: “Bất luận thế nào, ta nhất định phải đi. Trong tay ta có tấm bài qua các trạm, tiếc thay, quan phủ đang dán lệnh truy nã ta, ở đây là trong phạm vi thế lực triều đình, dù có tấm bài đó, ta cũng không dám đường hoàng lên đường, rất dễ bị quan sai phát hiện ra thân phận”.
Bích Túc nghe xong cười nói: “Ta thì ở đây chịu chết, muốn đi cũng không đi được.
Nếu ta đưa ngươi đi Quảng Nguyên, ta sẽ che chở cho ngươi, ta cũng thoát thân được”.
Dương Hạo cười đau khổ nói: “ Ngươi không biết chuyện quan trường, có tấm lệnh bài này, đi sao được hai người? Quan sai chỉ nhìn qua lập tức sẽ tìm được sơ hở của chúng ta”.
Bích Túc nghĩ một lát, nhếch mép, cười nham hiểm nói: “Là ngươi quá kém nên mới thế, ai bảo một tấm lệnh bài không đi được hai người?”
“Há? Bích Túc đệ có diệu kế gì?”
Bích Túc đứng dậy nói: “Đi, trước tiên tìm chỗ nghỉ chân đã, tối nay, ta đi trộm đồ về, đến lúc đó... haha, ta không nói ngươi cũng biết”.
Đêm khuya, Dương Hạo đã tắm xong, hết ba thùng nước, giờ muốn gọi tiểu nhị mang ít sách đến, nhưng nghĩ tiểu nhị năm lần bảy lượt đưa nước lên, với cả đêm khuya rồi, Dương Hạo đành thôi không gọi nữa.
Ra khỏi thùng tắm, khoan khoái chuàng thứ áo vải mịn lên người. Tắm sạch sẽ vệ sinh lại được mặc chiếc áo mới, một chàng trai thanh tú hiện ra. Thanh niên giờ, phần lớn còn ngây thơ, nhưng Dương Hạo khí chất chín chắn, hắn bây giờ đã qua sự tôi luyện gian khổ, tuy tướng mạo chưa thay đổi nhưng nhưng khí chất tinh thần đã khác hẳn so với trước kia.
Tiền ở, tiền quần áo đều của Bích Túc chi, 100 đồng của Bích Túc bị trộm, rồi lại rơi vào bẫy, bởi vì không rời đi được lại không dám to gan làm càn nên chỉ chờ cơ may, chút tiền lẻ trong túi cũng không đến nỗi không có chỗ ngủ cho hai người.
Bích Túc gọi cơm cho hắn ăn xong rồi chuồn mất, đi rồi trở về, tay xách một cái bao, chẳng hiểu Bích Túc định làm gì, Dương Hạo cũng chẳng hỏi câu nào. Hai người trong phòng, ở một nơi không được coi là cao sang gì so với chốn này song vì cái trấn này chủ yếu dựa vào việc buôn bán nam bắc của các thương nhân, mà thương nhân mỗi lần đến đều làm buôn bán, dù sao cũng chẳng khác miền bắc là mấy, đất đủ rộng nên phòng trọ ở đây tương đối to, có một phòng bên trong có màn che, dù không trang trí gì nhưng rất hợp với bọn thương nhân.
Bích Túc đang trong phòng làm gì đó, Dương Hạo ngồi chơi ở ngoài chiếc bàn, tay nắm một vật gì phát sáng, nhẹ nhàng lau đi, nhìn nó một hồi lâu. Đó là cái túi thơm mà Đông Nhi đưa cho hắn, túi thơm có một vết tích để lại, đó là chỗ có máu. Vì mấy ngày qua ra mồ hôi, mùi thơm của túi đã không còn, Dương Hạo đưa lên mũi ngửi ngửi, rồi cẩn thận cất nó đi.
Cất đồ xong, đột nhiên rèm cửa rung rung, có một người từ gian trong đi ra. Dương Hạo ngẩng đầu nhìn, giật thót tim đứng dậy, thất thanh kêu: “Ngươi...ngươi là ai, làm sao mà ngươi đi từ trong đó ra?”
Trước mắt hắn là một cô gái mặc váy màu xanh lục, vóc người cao gầy, mặt trắng môi đỏ, đôi mắt có phần lo lắng nhưng rất hút hồn, môi chúm chím gần sát với mặt hắn, dưới ngọt đèn thật khiêu gợi.
Cô ta mỉm cười, ra vẻ gần gũi, nhẹ nhàng nói: “Hai trang nam tử, dùng một cái tấm bài”.
Dương Hạo há hốc mồm, không nói được câu nào, tên này mặc dù nói giọng nữ song có gì đó vẫn mang theo chút giọng nam, cẩn thận quan sát, Dương Hạo làm thế nào cũng không nhận ra chính Bích Túc cải trang thành một nữ nhi.
“Hì hì, quan nhân, ngươi xem với dáng vẻ của ta, có thể qua mắt được người khác không”. Bích Túc giả trang nhu mì, khuôn mặt hiền từ mỉm cười.
Dương Hạo cẩn thận nhìn hắn, thật là, khuôn mặt kiêu sa, đôi mắt biết cười, thật đáng xấu hổ, dù giọng nói hơi thô nhưng nếu hắn không nói ra, ai cũng sẽ tin đó là một nữ nhi.
Mắt Dương Hạo trợn tròn, Bích Túc quả thật đẹp, không thể không qua mắt được người khác, không biết bao nhiêu người con gái nhìn thấy hắn thế này sẽ ghen tỵ đây?”
Bích Túc đắc ý, vênh cái mặt lên, di dạo một vòng quanh phòng, trở lại giọng nam cười nói: “Dương ca, ngươi thấy sao?”
Dương Hạo hít một hơi, nói: “Hừm, làm xấu chút nữa”.
“Hả?”
Dương Hạo nghiêm túc nói: “Ngươi làm cho xấu chút nữa nhé, nếu không thì...thì chúng ta chưa chắc đến được Quảng Nguyên”.
Loan Đao Tiểu Lục nói: “Tiểu Lục tới quan phủ rồi, quan phủ đã dán giấy truy nã, xong theo tôi nghĩ, bọn họ đang ngấm ngầm hại đại ca đấy, đại ca vừa giết đôi nam nữ, mang trên mình hai vụ án mạng, sợ rằng không đến thành tìm chúng ta nữa”.
Thiết Ngưu nói: “Ta về quê cũng không có tin gì của Đích ca. Haiz, không ngờ đại ca một con người văn nho nhã nhặn lại có gan làm việc động trời đến vậy, một lưỡi dao giết hai mạng, không ngờ, thực sự ngoài sức tưởng tượng, không hổ thẹn là đại ca”.
Đại Đầu chau mày: “Đại ca giết xong phải ẩn đi, đến giờ vẫn không biết có phải huynh ý đi Quảng Nguyên không, chúng ta phải đi tìm huynh ý ở đâu đây”.
Loan Đao Tiểu Lục trừng mắt: “Đại ca nếu đi được Quảng Nguyên là tốt nhất, nếu không đi Quảng Nguyên được thì chắc có chuyện gì đó, ngươi thật lắm mồm”.
Đại Đầu buồn nói: “Ngươi nói cái gì đấy, ta chỉ nói 1 câu thôi mà”.
Loan Đao Tiểu Lục: “1 câu cũng quá đủ rồi”.
Nói với Đại Đầu xong, hắn quay sang an ủi Đông Nhi: “Tẩu tẩu yên tâm, huynh đệ ta lời hứa đáng giá nghìn vàng, bất luận thế nào, cũng sẽ giúp tẩu tìm đại ca. Chúng ta mai sáng sớm lên đường đi Quảng Nguyên tìm đại ca, nếu đại ca không ở đó, dù đi đến chân trời góc biển quyết tìm cho được huynh ấy”.
Hắn cầm chén trà uống một hơi, rồi quay sang nói với Đại Đầu và Thiết Ngưu: “Ta đã nói với cha rồi, nói lão Đại ta không nhỏ, cả ngày ở nhà cũng chẳng có tiền đồ gì, muốn ra ngoài một phen. Cha ta mừng rỡ khen ngợi ta, còn mong ta oai phong trở về, nhà chỉ độc đứa con trai, như bảo bối ấy, cầm trong tay còn sợ rơi, cho vào miệng thì sợ hóa tan đi, ta nói ta không ở nhà ăn bám nữa, bệnh của phụ thân ta tự nhiên khỏe lên 8 phần. Không nói nữa, các hạ về chuẩn bị đi, sớm mai chúng ta đưa đại tẩu lên đường cẩn thận”.
Thiết Ngưu lớn giọng: “Chúng ta một ruột, một người ăn no, mọi người không sợ đói bụng. Đại tẩu yên tâm nghỉ nơi đi, chúng tôi cũng trở về ngủ đây, sáng mai nhé, chúng ta lên đường”.
Gà gáy. Dương Hạo lạy lão nương một lạy. Rồi ở bên ngôi mộ cũ, trước mũ áo của La Đông Nhi, đốt lá thư viết bằng máu và nói: “Đông Nhi, đây là lá thư mà Đổng gia viết cho nàng, nàng cũng là con dâu của Đổng gia rồi, nàng có thể đường đường chính chính mà theo ta. Không cần sợ bất cứ ai nói rèm pha hết, ta lấy nàng làm nương tử, chúng ta...”
Không kìm được nước mắt, Dương Hạo vội vàng lau nước mắt: “Nương tử, ta phải rời xa nàng rồi, ta sẽ bình yên trở về, nàng ở đây chờ ta nhé, nơi này nàng cũng thích mà, ở đây nàng nhất định sẽ vui hơn ở Đổng gia”.
Ta muốn nghe nàng hát cho ta nghe, như bài “Tử dạ bốn mùa ca”. Nương tử à, nàng hát rất hay, thật đấy, là tiếng ca mà ta nghe động lòng nhất”.
Dương Hạo đứng dậy, từ từ đi lên đỉnh núi, xa xa có một tia gì đó, nó vô cùng ảm đạm, dường như là hướng nhà phía Đinh gia.
Dương Hạo nghĩ rằng sẽ có người bắt mình, bất luận là Đinh gia, Lý gia, Liễu gia hay quan phủ, cho nên hai ngày nay ở vùng hẻo lánh này ẩn nấp, hái vài quả ăn, ban đêm lẩn vào thôn dò xét tin tức Tao Trư.
Hắn ta đợi ba ngày, Tao Trư Nhi ở nơi nào không hay. Dương Hạo biết đại lương ca từ nhỏ thường hay chơi đùa trong cái phao, dù không biết bơi nhưng rơi xuống nước cũng không chết, nhưng lúc đó hắn ta đã bị thương, chạy như điên nên trượt chân xuống nước, không ngờ hắn vẫn sống được. Hắn không thể không đến, vì huynh đệ của hắn còn ở đây. Nghĩ đến đây, Dương Hạo thấy lòng chua chát.
Phải đi, tất cả đã kết thúc rồi, mình phải đi.
Trong thành Phách Châu còn có huynh đệ kết nghĩa nhưng hắn lại không dám đi, giờ trong thành dán lệnh truy nã hắn. Hôm nay hắn đã giết người, quan phủ đang truy lùng hắn, không thể làm liên lụy đến huynh đệ được. Bọn họ hẳn đã biết chuyện của hắn sẽ không tha thứ cho hắn.
Dương Hạo đi dọc theo triền núi xuống núi, đó là đồng bằng, Dương Hạo dừng chân quay đầu nhìn về phía Đinh gia trang, nơi đó đã đen như mực, không nhìn thấy ánh đèn nữa.
“Những ngày tháng này tại Phách Châu, ta rất muốn đi Quảng Nguyên, chỉ để có một cái nhà, có một chỗ yên tĩnh của riêng mình. Giờ ta muốn đi, sẽ có ngày trở lại Phách Châu. Giờ ta chỉ là một con kiến, đợi ta quay lại đây, các ngươi đều là con kiến hôi dưới chân ta!”
Dương Hạo nhìn về nơi tối ấy, buộc lại thắt lưng, đi nhanh xuống dốc núi.
Sao đầy trời, gió núi thổi mạnh, dựng tóc hắn lên. Đi xuống núi là cánh đồng bát ngát. Trong bóng đêm, không nhìn rõ bốn phía, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hắn. Cả thế gian dường như chỉ có mình hắn vậy, xem ra hắn quá bé nhỏ, nhưng đất trời này dường như ủng hộ hắn, bóng Dương Hạo dần dần mất trong bóng đêm...
Dưới chân núi có một cái trấn nhỏ, không biết đông tây nam bắc, ở đây tuy cằn, không trông trọt được gì, nhưng nhà khách, quán rượu, lầu xanh, xe cộ ở đây rất nhiều, từ nam chí bắc, từ tây sang đông, người đi lại đông đúc.
Từ đây qua sông nam tiến, ven theo con sông đi về hướng tây là đến Quảng Nguyên, Dương Hạo đi từ nam sang tây, muốn quay lại nhưng sợ quan phủ và mấy nhà Đinh gia, Đổng Lý phục kích ở hướng tây, vì vậy đành đi đường vòng.
Để đoạn đường đi an toàn, Dương Hạo không đi đường lớn, mà đi tắt con đường nhỏ giữa núi, khi từ cánh đồng đi đến đây quần áo đã tả tơi, mặt mũi nhem nhuốc, chẳng khác gì tên ăn mày, thực ra dọc đường hắn ăn quả dại, bắt mấy con thú ăn, vô tình cũng xác định được hướng thôn này có ít đồ ăn, giờ thực sự hắn đã là một tên ăn mày.
Đường này đi xuống có thể tránh được con đường nguy hiểm kia, Dương Hạo vẫn có cảm giác đi men theo con đường thôn này có nhiều trạm gác, có quan phủ đi tuần tra hắn, nhưng sau khi nghe được tin của người đi đường kháo nhau mới biết được Hoàng đế Đại Tống đã đi chinh phạt, quân Bắc Hán đã chạy tới Hán Đô thành, hôm nay cho dù đi hướng tây hay hướng nam đều được, vì đó là vùng kiểm tra sát sao phòng trừ gian tế phương Bắc.
Trong tình cảnh như vậy, con đường của Dương Hạo càng thêm khó khăn. Kì thực, vật tín trên thân hắn, đó là tín vật ra vào Trình phủ. Trình Thế Hùng lấy quân pháp trị nước là dùng tín vật, thực tế ra là tín vật ra vào doanh trại Quảng Nguyên, cho dù không có thứ này thì có thể ở trong doanh trại Quảng Nguyên, tùy tiện ra vào doanh trại, nhưng đã đủ thấy Trình Thế Hùng không đến mức thân thiết và tin cẩn hắn, xem ra tấm bài này không dễ trao cho.
Có tín vật này có thể dễ dàng qua trạm gác nhưng hắn tưởng hắn đã bị bỏ qua, không bị quan phủ truy lùng. Nhưng với dáng vẻ này, hắn lại đi một mình, khi lấy ra tín vật, dễ bị nghi ngờ, kiểm tra bức vẽ truy nã hắn, lúc đó muốn trốn cũng không trốn thoát. Để an toàn, hắn giả làm kẻ ăn mày đi qua.
Hắn vòng quanh chỗ kiểm ra, qua núi bên kia, xuyên qua rừng rậm, vào cái trấn nhỏ đó. Phía trước hắn, là một hộ gia đình, đi qua nhà đó là một ngõ nhỏ dẫn tới cái trấn nhỏ tấp nập.
Dương Hạo rẽ vào phường, cẩn thận chuẩn bị vài thứ ăn trên đường, tiếp dục đi về hướng tây, chợt thấy phía trước có một lão tăng, áo màu tro, chân đi đôi dép cỏ, ánh sáng lòe lòe chiếu rõ cái đầu trọc, bốn phương tỏa sáng. Lão tăng này lông mày và râu đều trắng, khuôn mặt hồng hào, trên mặt không có nếp nhăn nào, Dương Hạo nhìn mắt lão tăng đó rất quen nhưng nghĩ kĩ, từ trước đến nay, hắn không thấy một hòa thượng nào như này.
Lúc này, vị hòa thượng nọ cách phía Dương Hạo không xa, có một bà lão dắt đứa bé đi dạo cười đùa, tự nhiên giọng nói vang như chuông: “A di đà phật, lão thí chủ, bần tăng đến từ phủ Đại Tướng Quốc, trên đường qua đây, có duyên với lão thí chủ, phật từ bi, phù hộ lão thí chủ nhiều phúc nhiều thọ, phù hộ tiểu thí chủ tiền đồ, đại phú đại quý”.
Lúc đó bất luận Đại Tống, Khiết Đan hay dòng tộc nào đều sùng bái Phật giáo, vừa thấy một lão hòa thượng mày râu trắng phau nói vậy, lời lại hay, bà lão đó liên tiếp lạy cảm ơn, sau đó sờ mấy đồng tiền đưa cho lão tăng đó. Lão tăng nói cảm ơn rồi nói thêm mấy câu chúc nữa mới cất bước ra đi.
Dương Hạo vừa xem đến đây thì phía trước có hai người cầm thanh đao từ từ đi tới, Dương Hạo vừa thấy thì giật thót tim, vội vàng xoay người, đi vào trong một cái ngõ. Lúc này mấy người nữa cũng đi tới, vị hòa thượng lúc nãy cũng giật mình, vội đi vào ngõ, mấy tên kia nhìn thấy áo của hòa thượng bèn quát: “Đứng lại!”
Chúng không quát thì không sao, chúng quát xong hòa thượng rẽ nhanh vào ngõ, rẽ vào ngõ để trấn tĩnh lại. Chúng nói xong “Đứng lại!” bèn đuổi theo. Nào ngờ vừa chạy được vài bước thì nghe vù một tiếng, tối sầm mặt mũi, lão hòa thượng đi như bay, để lại sau lưng tro bụi mù mịt.
Dương Hạo giật mình, lão hòa thượng này thoạt nhìn không thấy sợ lắm, ai ngờ cao thủ như vậy. Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bốn tên chạy từ trong ngõ chạy ra, sau bốn tên đó lại có hai tên một tay cầm đao, một tay cầm chiếc nón chạy đến.
Dương Hạo chỉ biết bốn tên đó rất khỏe, chịu sự điều khiển của hai tên phía sau, không biết là đi đến bắt hắn hay lão hòa thượng, thôi kệ, dù có chạy đằng trời, bất luận thế nào cũng không muốn phải chạm mặt với chúng, hắn bèn chạy như điên.
Hai tên tuần bắt thấy có bốn tên đuổi theo hòa thượng, lúc này mới đuổi được, không muốn Dương Hạo hiểu lầm. Dương Hạo đi theo con đường này, thân mệt nhoài, bụng đói meo, chạy qua hai ngõ thì bốn tên lưu manh chạy vượt qua. Dương Hạo quay đầu nhìn, hai tên kia không nhìn thấy bóng dáng chúng đâu nữa, bọn lưu manh không phải đuổi theo hắn, lúc này hắn mới yên tâm rồi vội vàng rẽ vào trong ngõ, ai ngờ ở góc tường chỗ rẽ có một người chạy thục mạng, đầu đâm vào bụng hắn.
Dương Hạo kêu thất thanh, ngã lăn ra, phát đụng này làm hắn xây xẩm mặt mũi, được một lúc mới tỉnh lại, Dương Hạo ôm lấy bụng nhìn người kia, mặt ngây ra. Hóa ra là lão hòa thượng lúc nãy, hắn nhìn kĩ lông mày trắng, đã bị mất một nửa, nhìn kĩ hơn hóa ra là tên tiểu tặc Bích Túc, Dương Hạo kêu lên: “Ngươi”.
Tên hòa thượng lúc này cũng nhìn kĩ tên ăn mày, hắn cải trang thành hòa thượng, kêu lên: “Là ngươi”
Hai người nói xong cùng đồng thanh hỏi: “Sao ngươi lại thành thế này?”
Nói xong hai người lại ngẩn người ra nhìn nhau.
Mặt trời sắp xuống núi, một hòa thượng, một tên ăn mày, ở trong một góc nhỏ của cái trấn này.
Dương Hạo đem chuyện của mình ra kể lại xong cho tên kia nghe, cười nói: “Thật khó lường trước, hôm nay ta mới hiểu. Nếu ngày thường gặp ngươi chắc ta sẽ bắt ngươi đi gặp quan, nhưng...giờ chúng ta một ruột với nhau. Việc này dĩ nhiên cũng chỉ nói cho ngươi hay, số mệnh thần kì, cuối cùng cũng chỉ như thế này thôi sao, đúng rồi, ngươi thành hòa thượng còn đến đây làm gì?”
Hai người ngồi ở thành Quảng Nguyên một lúc, chỉ có điều, Dương Hạo vẫn không biết thân phận tên kia, Bích Túc cũng không biết tên ở đằng sau làm hỏng chuyện của hắn là Dương Hạo. Giờ Dương Hạo và hắn đã trở thành kẻ mà quan phủ đang truy lùng, hắn cũng chẳng cần phải dấu diếm gì nữa, nói: “Đứa con không còn mẫu thân, nói đi nói lại, chao ôi, quan ấn trong tay ngươi, ta từ trấn Thanh Thủy lui tới, chỉ mặc một bộ quần áo, lạnh sắp chết đây, nên đã mạo muội làm hòa thượng, giả làm kẻ xuất gia.
Ta đi Quảng Nguyên trước, đánh một trận, sau sẽ đến Phách Châu buôn bán một phen, kiếm được trăm quan bạc, vốn muốn cầm đống bạc đó đi quan phủ sung sướng, ôi, nhân bối vận thì, thật là uống nước lạnh sít răng, lại đến cái trấn này, lại gặp tên trộm trên đường, tên trộm giết nghìn đao...”
Dương Hạo kinh ngạc nói: “Ngươi chẳng phải là tên trộm sao, lại còn có thể gặp tên trộm trộm đồ của ngươi?”
Bích Túc mặt đỏ gay, nói: “Ta cũng muốn đi con đường cũ, lại có thể là trộm, con đường cũ đó giống như cả đời ngủ không dậy vậy, giở sống giở chết, có sức mà không có lực. Ai ngờ hắn lại có thể là trộm, tên trộm này trộm tiền khổ cực kiếm được của ta không nói làm gì, lại còn để lại một tờ giấy chế nhạo ta, bảo ta rửa tay gác kiếm, bỏ ác hướng thiện. Bản thân hắn là tên trộm, nhưng…lại muốn ta rửa tay gác kiếm...”
Bích Túc càng nói càng tức, nói đến đây, hắn thở dài một hơi, nhẩy cẫng lên mà chửi: “Đồ đểu, tên trộm bỉ ổi, để ta mà gặp thì sẽ đánh cho ngươi không còn nhận ra mặt mình như nào nữa”
Đi qua chỗ đó có hai người, nghe thấy những lời này liền dừng bước, lông mày dựng ngược, quát: “ Tên đầu trọc kia, ngươi nói gì?”
Dương Hạo vội đứng dậy nói: “Hai vị đạo trưởng chớ giận, vị hòa thượng này không nói các ngươi”.
Hai tên đạo sĩ đi cùng đường với tên ăn mày và tên hòa thượng. Dương Hạo kéo tay Bích Túc, ấn hắn vào góc tường hỏi: “Nguyên nhân truy bắt ngươi là gì?
Bích Túc chau mày nhăn nhó nói: “Đừng nhắc đến nữa, tiền khổ cực mới kiếm được của ta bị tên quỷ kia trộm đi, ta không cam lòng, ta muốn tìm cuộc sống vui vẻ, hôm nay đến đây, sao? Làm tên trộm kiếm chác lại thôi....”
Dương Hạo chợt hiểu ra: “Ngươi thua rồi?”
Bích Túc nói: “Người nào chả có điểm mạnh của mình, tuy ta biết trộm song không trộm giỏi, thua rồi...thật tầm thường, bọn kia chống lại ta, vu oan ta là tên trộm tiền, vại còn cố tình cho ta vay tiền, ta nợ bọn chúng, ta sẽ giả”.
“Hả?”
“Chúng...chúng muốn ta bán Phong Liêu giả nợ”.
Dương Hạo biết Phong Liêu là quán Nam Xương, ngay cả quan huyện còn dám to gan lớn mật trộm, nay bị vài tên làm cho nông nỗi này, trong lòng bất giác cười nói: “Sao ngươi không đi đi, còn ở đây làm gì?”
Bích Túc chau mày nhăn nhó: “Khắp nơi phòng ngừa gian tế. Muốn xuống phía nam, sẽ bị hỏi có phải gian tế phương bắc hay không?”
“Thế về Phách Châu thì sao?”
“Không về được nữa rồi, chiến tranh tây bắc căng thẳng, không có đường rời khỏi quan bằng, bắc thượng. Hừm, giờ gian tế về bắc không biết ở trấn này giờ náo nhiệt như vậy. Khách nam bắc, hòa thượng, đạo sĩ, ba giáo đều ở đây, đi đằng nào đây? Ngươi thì sao, định đi đâu?”
“Nửa muốn, nửa không muốn đi Phách Châu”. Dương Hạo nói: “ Căn bản ta có ý đi Quảng Nguyên, giờ vẫn muốn đi đến đó. Ngươi cũng biết, Quảng Nguyên giờ là thế lực phạm vi triều đình roi trường không kịp của phủ Châu Chiết gia, ở trấn phiên Tây bắc lấy an làm chính, quyền tự trị. Nếu ta đến đó, có sự che chở của Trình tướng quân, hải bộ văn thư phủ Phách Châu vốn không có tác dụng gì. Ta không muốn ẩn trốn cả đời, ta muốn trỗi dậy, thành công, đợi đến lúc đó hẵng về Phách Châu”.
Bích Túc lặng im nhìn Dương Hạo, giờ đầu hắn sắc bén như thanh đao rút khỏi vỏ vậy.
Qua một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Dương huynh, ta và ngươi giờ chung số phận, có nhau lúc khó khăn, ta khuyên ngươi câu này, ngươi giờ thế này, không đến Quảng Nguyên được”.
Dương Hạo nói: “Bất luận thế nào, ta nhất định phải đi. Trong tay ta có tấm bài qua các trạm, tiếc thay, quan phủ đang dán lệnh truy nã ta, ở đây là trong phạm vi thế lực triều đình, dù có tấm bài đó, ta cũng không dám đường hoàng lên đường, rất dễ bị quan sai phát hiện ra thân phận”.
Bích Túc nghe xong cười nói: “Ta thì ở đây chịu chết, muốn đi cũng không đi được.
Nếu ta đưa ngươi đi Quảng Nguyên, ta sẽ che chở cho ngươi, ta cũng thoát thân được”.
Dương Hạo cười đau khổ nói: “ Ngươi không biết chuyện quan trường, có tấm lệnh bài này, đi sao được hai người? Quan sai chỉ nhìn qua lập tức sẽ tìm được sơ hở của chúng ta”.
Bích Túc nghĩ một lát, nhếch mép, cười nham hiểm nói: “Là ngươi quá kém nên mới thế, ai bảo một tấm lệnh bài không đi được hai người?”
“Há? Bích Túc đệ có diệu kế gì?”
Bích Túc đứng dậy nói: “Đi, trước tiên tìm chỗ nghỉ chân đã, tối nay, ta đi trộm đồ về, đến lúc đó... haha, ta không nói ngươi cũng biết”.
Đêm khuya, Dương Hạo đã tắm xong, hết ba thùng nước, giờ muốn gọi tiểu nhị mang ít sách đến, nhưng nghĩ tiểu nhị năm lần bảy lượt đưa nước lên, với cả đêm khuya rồi, Dương Hạo đành thôi không gọi nữa.
Ra khỏi thùng tắm, khoan khoái chuàng thứ áo vải mịn lên người. Tắm sạch sẽ vệ sinh lại được mặc chiếc áo mới, một chàng trai thanh tú hiện ra. Thanh niên giờ, phần lớn còn ngây thơ, nhưng Dương Hạo khí chất chín chắn, hắn bây giờ đã qua sự tôi luyện gian khổ, tuy tướng mạo chưa thay đổi nhưng nhưng khí chất tinh thần đã khác hẳn so với trước kia.
Tiền ở, tiền quần áo đều của Bích Túc chi, 100 đồng của Bích Túc bị trộm, rồi lại rơi vào bẫy, bởi vì không rời đi được lại không dám to gan làm càn nên chỉ chờ cơ may, chút tiền lẻ trong túi cũng không đến nỗi không có chỗ ngủ cho hai người.
Bích Túc gọi cơm cho hắn ăn xong rồi chuồn mất, đi rồi trở về, tay xách một cái bao, chẳng hiểu Bích Túc định làm gì, Dương Hạo cũng chẳng hỏi câu nào. Hai người trong phòng, ở một nơi không được coi là cao sang gì so với chốn này song vì cái trấn này chủ yếu dựa vào việc buôn bán nam bắc của các thương nhân, mà thương nhân mỗi lần đến đều làm buôn bán, dù sao cũng chẳng khác miền bắc là mấy, đất đủ rộng nên phòng trọ ở đây tương đối to, có một phòng bên trong có màn che, dù không trang trí gì nhưng rất hợp với bọn thương nhân.
Bích Túc đang trong phòng làm gì đó, Dương Hạo ngồi chơi ở ngoài chiếc bàn, tay nắm một vật gì phát sáng, nhẹ nhàng lau đi, nhìn nó một hồi lâu. Đó là cái túi thơm mà Đông Nhi đưa cho hắn, túi thơm có một vết tích để lại, đó là chỗ có máu. Vì mấy ngày qua ra mồ hôi, mùi thơm của túi đã không còn, Dương Hạo đưa lên mũi ngửi ngửi, rồi cẩn thận cất nó đi.
Cất đồ xong, đột nhiên rèm cửa rung rung, có một người từ gian trong đi ra. Dương Hạo ngẩng đầu nhìn, giật thót tim đứng dậy, thất thanh kêu: “Ngươi...ngươi là ai, làm sao mà ngươi đi từ trong đó ra?”
Trước mắt hắn là một cô gái mặc váy màu xanh lục, vóc người cao gầy, mặt trắng môi đỏ, đôi mắt có phần lo lắng nhưng rất hút hồn, môi chúm chím gần sát với mặt hắn, dưới ngọt đèn thật khiêu gợi.
Cô ta mỉm cười, ra vẻ gần gũi, nhẹ nhàng nói: “Hai trang nam tử, dùng một cái tấm bài”.
Dương Hạo há hốc mồm, không nói được câu nào, tên này mặc dù nói giọng nữ song có gì đó vẫn mang theo chút giọng nam, cẩn thận quan sát, Dương Hạo làm thế nào cũng không nhận ra chính Bích Túc cải trang thành một nữ nhi.
“Hì hì, quan nhân, ngươi xem với dáng vẻ của ta, có thể qua mắt được người khác không”. Bích Túc giả trang nhu mì, khuôn mặt hiền từ mỉm cười.
Dương Hạo cẩn thận nhìn hắn, thật là, khuôn mặt kiêu sa, đôi mắt biết cười, thật đáng xấu hổ, dù giọng nói hơi thô nhưng nếu hắn không nói ra, ai cũng sẽ tin đó là một nữ nhi.
Mắt Dương Hạo trợn tròn, Bích Túc quả thật đẹp, không thể không qua mắt được người khác, không biết bao nhiêu người con gái nhìn thấy hắn thế này sẽ ghen tỵ đây?”
Bích Túc đắc ý, vênh cái mặt lên, di dạo một vòng quanh phòng, trở lại giọng nam cười nói: “Dương ca, ngươi thấy sao?”
Dương Hạo hít một hơi, nói: “Hừm, làm xấu chút nữa”.
“Hả?”
Dương Hạo nghiêm túc nói: “Ngươi làm cho xấu chút nữa nhé, nếu không thì...thì chúng ta chưa chắc đến được Quảng Nguyên”.
Bình luận facebook