Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 531
Tất cả hy vọng đều trở thành bọt nước, Lý Kế Quân ghìm ngựa nhìn lên đình núi, ngẩn ra một hồi lâu, lại không nghĩ ra nên tiến hay nên lùi. Vương tử A Lý vừa nhìn thấy binh sĩ xung quanh đấy do dự và hoảng hốt, biết rằng nếu như lại chần chừ tiếp, không khí sợ hãi sẽ bao trùm tất cả, chưa cần nói đến đánh, ngay bây giờ đội tàn quân này sắp sửa tan rã đến nơi rồi, nếu như lại không chiến thì cha con họ và các bộ lạc còn lại của Cam Châu sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt, vì thế hắn liền rút loan đao ra, cao giọng hô lớn: “Chúng tướng sĩ nghe lệnh, bây giờ lùi tất chết, phía trước còn có một con đường sống, chúng ta liều chết xông qua!”.
Dạ Lạc Hột và Lý Kế Quân bị lời nói của hắn làm thức tỉnh, lập tức rút đao của mình ra ra lệnh cho tam quân, những người trong lòng vừa muốn tan rã liền phấn chấn lại.
Kha Trấn Ác đứng trên núi, thấy tình hình địch quân như vậy, không khỏi thầm cười lạnh, tự tin cũng tăng lên nhiều lần. Vừa thấy sau khi quân địch hoảng loạn, lại từ từ bày bố trận hình tiến công dưới sự ép buộc của đám tướng lĩnh, lập tức cũng ra lệnh chuẩn bị. Chính vào lúc này, một kỵ mã hậu phương vội vã phi lên núi, rồi xuống ngựa, chạy tới trước chỗ chỉ huy của hắn, lớn tiếng nói: “Tướng quân, tướng quân. Phi Vũ truyền mệnh lệnh khẩn cấp của thái úy tới”.
“Cái gì?”. Kha Trấn Ác vội bước lên. Cầm lấy quân thư, Kha Trấn Ác đọc một lượt, sắc mặt lập tức lộ ra điệu cười còn khó coi hơn khóc: “Để... Để cho chúng thoát?”.
*
* *
Tin tức Dương Hạo tây chinh ung dung trở về Hạ Châu đã truyền đến, sĩ khí tiền tuyến Hoành Sơn lập tức đại chấn, đi theo đó là sự gia nhập của bốn vạn binh tinh nhuệ, làm cho trận hình phòng ngự Hoành Sơn được Dương Kế Nghiệp bố trí cho mưa gió cũng không lọt càng trở nên kiên cố. Lại năm ngày nữa, Dương Hạo đã đích thân giá lâm Hoành Sơn, tuần thị chiến tinh, với sự cổ vũ chàng, thủ quân Hoành Sơn vô cùng phấn chấn, chủ động xuất kích, làm cho Tống quân nhận sự đả kích lớn.
Biết được Dương Hạo đã trở về Hạ Châu và tăng cường binh lực ở Hoành Sơn, Phan Mỹ và Vương Kế Ân cũng tạm thời dừng tiêu hao nội bộ, thống nhất kế sách đối ngoại. Đầu tiên là dừng phát động một loạt các cuộc tiến công vào Hoành Sơn, sau đó lợi dụng những cương vực và hiểm ải đã chiếm cứ được xây dựng các chiến sự, bắt đầu cắm đồn cắm chốt đánh ổn định, chuẩn bị tốt để chiến lâu dài. Phía Dương Hạo cũng dựa vào hiểm yếu, gia cố công sự phòng ngự, chiến sự quyết liệt hai bên tạm thời dừng lại một giai đoạn, cùng nhau bước vào thời kỳ nghỉ ngơi, hồi phục chuẩn bị cho chiến tranh.
Dương Hạo tới Hoành Sơn, lập tức triệu gặp Dương Kế Nghiệp và đám đại tướng tâm phúc, bí mật bàn bạc ba ngày, sau đó Dương Kế Nghiệp đã truyền xuống một loạt mệnh lệnh: Binh sĩ chiến đấu lâu ngày mệt mỏi chuyển xuống phòng tuyến thứ hai nghỉ ngơi dưỡng sức, quân đội mới điều phát đến tới phòng tuyến thứ nhất, thương binh tàn tướng bị thương chuyển về Hạ Châu dưỡng thương, lương thực không ngừng được chuyển đến Hoành Sơn, lần lượt cắm chốt binh ải ở những điểm trọng yếu. Đồng thời lệnh cho quân Hạ Châu xây thành đắp lũy, đào hào, binh doanh công sự vốn được dựng ở bên ngoài thì đều xây thêm một lớp nữa, ở giữa nhồi bùn đất và cỏ cây, làm cho nó dày lên hết cỡ. Với cách này thì không chỉ làm cho công sự kiên cố hơn mà còn kiêm chức năng tránh cái lạnh của mùa đông, một số người có con mắt tài giỏi có thể nhìn ra, trận chiến này e rằng không dễ đánh.
Cùng lúc đó, quân thư công hàm cũng ngày càng nhiều, trong một ngày bồ câu đưa thư và chim ưng đưa thư đậu xuống vô số, hồng ký tín soái qua lại như con thoi. Tuy nói thái úy bây giờ đang ở Hoành Sơn, quân tình công văn các loại đương nhiên là phải đưa đến đây, nhưng truyền báo dày đặc như vậy, tin tức nhiều như vậy vẫn làm cho người ta cảm thấy đại soái tất đang chuẩn bị một hành động lớn.
Có điều ở cả Hà Tây này người thật sự biết được Dương Hạo muốn xưng đế tổng cộng cũng chỉ không quá ba mươi người, biết được hắn chuẩn bị cho sự thất bại của lần xưng đế đầu tiên này ngoài bản thân Dương Hạo ra thì chỉ có sáu người biết: Chủng Phóng, Đinh Thừa Tông, Chiết Tử Du, Dương Kế Nghiệp, Trương Phổ và La Đông Nhi.
Khi đại mạc vào thu, cây cỏ héo úa, gió thu lành lạnh, hồ mã đang béo. Trên thảo nguyên, bộ lạc mục nhân đang nhanh chóng tranh thủ tích trữ lương thực cho mùa đông lạnh lẽo, lấy Linh Châu làm trung tâm, vùng lương điền rộng lớn dựa vào Hạ Lan Sơn và Hoàng Hà cũng đang bước vào mùa thu hoạch. Một bãi cỏ một mẫu có thể nuôi được nhiều nhất một con ngựa, nhưng một mẫu đất để trồng lương thực thì sản lượng phải thu được từ một đến hai thạch, đủ để dùng cho một hộ gia đình năm người trong một mùa đông. Khi những người nông dân thấy được lợi ích của nó thì vừa vui mừng phấn khởi thu hoạch lúa gạo, vừa bắt đầu tính toán nhân mùa đông nhàn rỗi mà khai phá thêm mấy khoảnh đất hoang để năm sau mở rộng trồng trọt.
Dương Hạo không những cung cấp những hạt giống tốt cho những người nông dân chịu trồng trọt, mời những chuyên gia có kinh nghiệm phong phú từ Trung Nguyên đến, mà còn để cổ vũ cho việc trồng trọt đã giảm thuế má lương thực cho họ, có những chính sách ưu đãi tương đối rõ ràng dành cho khai hoang trồng trọt.
Tiền tuyến Hoành Sơn cho dù một khi bước vào không khí căng thẳng thì dường như hoàn toàn không ảnh hưởng đến cuộc sống của dân chúng hậu phương. Đánh trận đối với bách tính nơi này mà nói, họ đã nhìn thấy quá nhiều rồi, cho dù là dân chúng bình thường, tinh thần cũng được rèn luyện vô cùng vững chắc. Trong hoàn cảnh hiểm ác như thế này, bọn họ cũng kiên cường hơn nhiều so với dân chúng nơi khác, cũng càng lạc quan hơn, chỉ cần một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng có thể mang đến cho họ hoan lạc và hài lòng.
Cơ cấu thống trị với quy mô sơ khai của Dương Hạo đã bắt đầu mở đủ mã lực. Ở các mặt như quân sự, chính trị văn hóa, tuyên truyền đều bắt đầu vận hành một cách khua chiêng gõ trống, chuẩn bị đầy đủ các loại chiến lược vì Dương Hạo xưng đế, vì chư châu Hà Tây bình an vượt qua thiên địch và nhân địch của mùa đông năm nay.
Ý thu thật sự càng ngày càng nồng, dưới chân núi, cỏ cây đã biến thành một màu vàng khô, những cây đại thụ lá xanh che trời giờ cũng không nhìn thấy nữa. Gió thu thổi tới, lại những chiếc lá vàng bay bay, những cành cây rung lên. Trên thảo nguyên mênh mông bát ngát, tuy ánh mặt trời vẫn chói lòa, nhưng lại thiếu đi mấy phần ấm áp, sự tiêu điều giữa khoảng không trời và đất dường như cũng cảm nhận được sát khí vô cùng của hai đại quân ở Hoành Sơn.
“Cù lục, cù lục, cù lục...”. Trong son cốc vang lên những tiếng vó ngựa dứt khoát, mấy con chim đang tìm kiếm chút thức ăn trong lớp lá khô dưới đất sợ hãi dang đôi cánh bay lên cành cây, chúng quan sát phía dưới, kiên nhẫn đợi hành nhân đi qua, có điều hai người hai ngựa cứ đứng mãi dưới gốc cây.
Ở cách đó khoảng một đường mũi tên bay, Mục Vũ thống lĩnh những thân tín thị vệ của Dương Kế Nghiệp đứng đợi một chỗ, nhanh nhẹn đưa mắt quan sát chung quanh. Còn phía dưới gốc cây, Dương Hạo ghìm cương ngựa, ngồi trên ngựa sóng vai với Chiết Tử Du.
“Tử Du, Triệu Cảnh tất nhiên sẽ giám sát thật nghiêm mật đối với Chiết gia, một mình nàng tới Biện Lương, an nguy cá nhân chưa cần nói đến, mà muốn cứu bọn họ ra càng không phải là chuyện dễ dàng, nàng thật sự muốn đi sao?”.
Chiết Tử Du gật nhẹ đầu: “Bọn họ là người thân của ta, từ sau khi xảy ra chuyện, ta vẫn chưa đi thăm bọn họ, ngài bảo ta sao có thể yên tâm được? Không đi để đích thân nhìn thấy họ, ta thật khó an tâm. Vốn mang trách nhiệm của Chiết gia quân, có trách nhiệm với Phủ Châu, ta cho dù ngày đêm có mong nhớ họ, mơ thấy họ cũng không thể đi được. Nhưng bây giờ... Dù sao một mình nhẹ nhõm, ta có thể đi thăm họ rồi. Ngài xưng đế ở đây, ta đi trước mấy ngày, đường đi cũng dễ dàng hơn một chút”.
Nàng lại nhìn Dương Hạo, hàn ý trong mắt đần dần chuyển thành sự dịu dàng: “Bất kể như thế nào cũng cảm ơn ngài, trách nhiệm này ta có thể yên tâm giao cho ngài, cũng chỉ có ngài mới chịu gánh giúp ta. Dương... Hạo ca ca. Coi như ta nợ huynh đi...”.
Dương Hạo đột nhiên đưa tay ra nắm lấy dây cương trên con ngựa, nhíu mày nói: “Sao lại nói khách khí thế, làm ta càng nghe càng thấy bất an, lẽ nào... Nàng một đi không trở lại sao”.
“Ta không biết...”. Ánh mắt Chiết Tử Du có chút mờ mịt: “Thật sự ta không biết, ta không nỡ bỏ người thân của ta, lại không biết phải cứu bọn họ như thế nào. Ta không biết nên làm sao, cũng không biết tương lai sẽ sống ra sao. Đi một bước... Nhìn một bước vậy...”.
“Tử Du, ta biết nàng ở Biện Lương còn có một số thế lực mai phục, trong Tùy Phong còn có một số người đáng tin trung thành nghe mệnh lệnh của nàng, nhưng cho dù nàng có bản lĩnh hơn nữa cũng không thể cứu được tất cả người nhà ra, nếu như cứu một hai người, e rằng sẽ làm hại đến những người khác, nhất thiết đừng để tình cảm ảnh hưởng đến hành động”.
Chiết Tử Du cư miễn cưỡng: “Ta hiểu, ta tuyệt đối sẽ không hại người nhà ta đâu, phàm chuyện gì ta cũng sẽ cẩn thận”.
“Nàng không hiểu!”. Dương Hạo tăng nặng ngữ khí: “Nàng cho rằng ta thu nhận binh mã của nàng, đồng ý thay Chiết gia nàng xả cơn uất khí, sau đó yên tâm thoải mái không cần quan tâm đến Chiết gia nàng nữa sao? Đối với Dương Hạo ta, tâm ý của nàng đã nguội lạnh rồi, đúng không? Ta nói cho nàng biết, ta từ trước đến nay ta chưa từng có ý định này, chỉ là có một số việc trước khi chưa chuẩn bị xong thì ta không muốn tùy tiện nói ra, không muốn tùy tiện hứa với nàng. Ta đã đang nghĩ cách cứu toàn bộ gia đình nàng ra”.
Chiết Tử Du cười khổ nói: “Không thể được, trừ phi huynh có thể đánh đến Biện Lương, đoạt lấy giang sơn Triệu thì huynh có thể không? Huynh không thể đánh được, mà cho dù có thể huynh cũng sẽ không có ý thay Tống tự vị, chưa bao giờ có. Dã tâm lớn nhất bây giờ của huynh cũng chỉ là muốn chiếm cứ vùng đất vô chủ Lũng Hữu, tái tạo một thiên hạ, đúng không?”.
Dương Hạo kinh ngạc nói: “Sao nàng biết?”.
Chiết Tử Du thở dài nói: “Ta sao biết ư? Bản tính làm người của huynh và tính khí của huynh ta lại còn không hiểu sao? Đi tới bước ngày hôm nay là do huynh bị ép vào bước đường cùng, huynh sẽ tuyệt đối không chịu đại cử giao binh quyền với Tống, để cho cả Trung Nguyên lại rơi vào chiến loạn, bắc quốc Khiết Đan nhìn chằm chằm như con hổ đói, Triệu Quang Nghĩa e ngại nó. Còn huynh... Huynh và Khiết Đan có mối quan hệ ngầm, giao tình thâm hậu, nhưng huynh cũng đang phòng bị chúng, sự hiềm nghi của huynh đối với chúng còn vượt xa đối với Tống Quốc, huynh tưởng ta không nhìn ra sao?
Khi huynh bàn luận đại sự thiên hạ với chúng ta, chỉ nói muốn lấy Lũng Hữu đang nằm trong tay người Thổ Phồn vào tay mình, nhưng đã từng nói đến mưu đồ Quan Trung, Tây Thục không? Không có! Có được Lũng mà lại vọng Thục, lấy được Lũng Hữu rồi là chiếc chìa khóa mở Quan Trung đã vào tay, huống hồ ở Thục địa này còn hai hai viên phục tử là Tiêu Lục và Thiết Ngưu, một khi Lũng Hữu đã vào tay, Quan Trung và Thục địa sẽ dễ dàng lấy được, từ đây mà đông vọng, chuyện này có gì mà không thể?
Nhưng ngài lại lợi dụng danh tiếng của phụ tử Lý Dục để gây ra một số rắc rối ở Giang Nam, dẫn tới đả kích để có thể nép cờ nằm im. Nếu như ngài có lòng với Trung Nguyên, ngài hoàn toàn có thể làm tốt hơn. Còn nghĩa quân Thục địa nữa, tác dụng của bọn họ đối với ngài mà nói chẳng qua chỉ là để kéo lại bước thoái của Tống Quốc, giảm nhẹ áp lực của Hà Tây ngài, ngài chưa từng nghĩ sẽ biến họ thành một đội binh có thể dùng. Ngài, tuy đắc thiên độc hậu, nhưng lại rất dễ hài lòng, cũng chưa từng có dã tâm gì”.
Dương Hạo nhìn nàng, gió thu lại thổi tới, đôi mắt hắn đầy sự ấm áp: “Người hiểu ta chỉ có Tử Du, có một số chuyện ta nói ra nàng cũng sẽ không tin, vì thế ta mới vậy. Không phải vì ta lòng không có đại trí, mà là...”.
“Sao cơ?”.
Dương Hạo hứng thú cười, ngẩng đầu nhìn trời, từ từ thở ra một hơi nặng nề, quyết định bỏ qua chủ đề này không nói nữa, chuyển sang chuyện khác: “Tử Du, ta thật sự đã nghĩ làm thế nào để cứu người nhà nàng, ta định... Nếu như thật sự không còn cách nào khác thì khi tự bỏ đế hiệu, xưng vương hưu binh, ta sẽ lấy ngọc tỷ truyền quốc để đổi lấy người nhà nàng. Cho nên lần này nàng đến Biện Lương dò thám tình hình người thân, tâm trạng này ta có thể hiểu, nhưng nhất thiết chớ làm ra chuyện đánh rắn động cỏ, nếu không ngược lại sẽ hại bọn họ”.
Chiết Tử Du kinh ngạc mở to mắt ra, thốt lên: “Ngài nói cái gì? Đó... Đó là ngọc tỷ truyền quốc!”.
Dương Hạo nói: “Trong mắt ta, nó chẳng qua chỉ là một cục đá mà thôi, nàng cũng từng nói ta không có ý gì với Trung Nguyên, thì ta cần nó để làm gì? Trong mắt ta, nó sao có thể bằng được với chuyện an toàn của cả nhà nghĩa huynh chứ”.
“Ngài thật sự điên rồi, giao ra ngọc tỷ, đổi lấy người nhà ta, Triệu Quang Nghĩa không lo lắng huynh trưởng ta sẽ vạch mặt chân tướng chuyện hắn xuất binh tới Phủ Châu sao? Nếu ngài đã đầu hàng, rõ ràng là ngài không thể chống chọi lâu được nữa, hắn sẽ không vì thế mà phái thêm quân, nhất cử tiêu diệt ngài sao?”.
Dương Hạo mỉm cười: “Ta thấy nàng mới là quan tâm thành loạn ý, sự thông minh trí tuệ ngày xưa đều không thấy nữa rồi. Khi ta chưa làm cho hắn mệt mỏi hết sức thì sao có thể bắc thang cho hắn đi được? Hắn còn có dư sức để tiếp tục phát binh sao? Hắn không sợ ta đem ngọc tỷ truyền quốc tặng cho hoàng đế Đại Liêu để kết đồng minh sao? Ha hạ nàng yên tâm đi, chưa đến lúc bất đắc dĩ, ta sẽ không dùng nó để trao đổi đâu, nếu như dùng nó để trao đổi thì tất cũng phải suy nghĩ toàn diện, suy nghĩ tới tất cả hậu quả của nó”.
Chiết Tử Du lặng yên nhìn hắn, trong mắt dần dần trào lên sự cảm động, nói nhẹ: “Hạo ca ca, nếu như... Huynh thật sự có thể cứu được cả nhà ta ra, thì cả đời Chiết Tử Du này đều sẽ không bướng bỉnh với huynh nữa, làm nô tì làm nha hoàn cũng được, đều sẽ nghe theo lời sai bảo của huynh. Vị Đường phu nhân đó... Nếu có chọc muội tức giận, muội cũng sẽ không để bụng nữa...”.
Dương Hạo lẩm bẩm nói: “Ta còn thiếu nô tì sao? Đó là ngọc tỳ truyền quốc, dùng để đổi lấy một nô tì quả thực là lỗ một chút”.
Chiết Tử Du nhất thời xúc động, tình ý trong lòng đều bộc lộ ra hết, nào có cô nương nào lại không biết xấu hổ, tự nói rõ chuyện chung thân cả đời chứ, cái gì mà làm nô tì, làm nha hoàn, ý bên trong lời nói đều nói rõ cả ra rồi, hắn lại còn oán trách gì nữa, cũng không biết hắn ngốc thật hay giả ngốc đây.
Chiết Tử Du đã rất mệt mỏi, vốn tâm lực tiều tụy, chẳng còn muốn suy nghĩ gì nữa, trước mặt Dương Hạo đầu nàng càng trở nên mù mờ như một hũ tương, lúc này nghe hắn oán trách, cũng không nghĩ gì cả, liền tức giận sẵng giọng nói: “Chẳng lẽ huynh thiếu vợ sao?”.
Trong mắt Dương Hạo lộ ra một ý cười, nhẹ nói: “Trời đất này chỉ có một ngọc tỷ truyền quốc, lại cũng chỉ có một Chiết Tử Du, cho nên nàng và ngọc tỷ truyền quốc giống nhau, trên thế gian này đều là độc nhất vô nhị. Dương Hạo ta lòng không có đại trí, nhưng đối với ta nàng còn đáng giá gấp trăm lần cục đá lạnh lẽo đó. Tử Du, từ trước đến nay ta chưa từng muốn làm một cô gia quả nhân, từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ rằng mỗi một người thân trong gia đình là không bằng một chức vị, giống như nàng đối với người thân nàng vậy. Cho nên... Ta không ngăn cản nàng, cho nên... Ta nguyện vì nàng mà làm tất cả...”.
Chiết Tử Du rất muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy sống mũi cay cay, rất muốn khóc. Nàng sịt sịt mũi, cố khống chế không để nước mắt rơi: “Muội đi đây!”.
Dương Hạo buông dây cương ngựa nàng ra, nói: “Được, ta để nàng đi! Nhớ kỹ, bảo trọng chính mình, bảo trọng gia nhân, sớm quay trở về, vì nàng là của ta! Người nhà của nàng, để ta bảo vệ!”.
Chiết Tử Du nhìn thật sâu vào mắt hắn, rồi đột nhiên thúc ngựa phi như bay. Nàng không dám nói thêm gì nữa, đúng vậy, Dương Hạo có lúc do dự thiếu quyết đoán, có lúc sợ sệt, nhưng khi hắn đã thật sự quyết định chuyện gì đó thì lại thường vào những lúc người khác không thể làm. Trong thiên hạ này liệu còn có người đàn ông thứ hai nào chịu vì nàng mà trở thành đối thủ với đế vương Trung Nguyên không? Trong việc này còn có người thứ hai xem trọng nàng hơn cả ngọc tỷ truyền quốc, thứ đại biểu cho hoàng quyền thần thụ, chính thống hợp pháp không?
Một cục đá sao? Cục đá này là trọng khí đất nước, có được nó như nhận được ý trời, Dương Hạo sao có thể không hiểu ý nghĩa quan trọng của nó chứ? Hắn sớm muộn gì cũng muốn đăng hoàng đế vị, sao lại không hiểu tác dụng trọng đại của nó?
“Chiết Tử Du ta là độc nhất vô nhị sao?”. Nàng biết nàng không phải, mỹ nhân trong thiên hạ muốn có là có, Dương Hạo nếu như muốn thì có hàng tá người đến với hắn, mà ngay cả Diễm Diễm, Oa Oa trong phủ Dương Hạo bây giờ tài mỹ cũng không hề kém hơn nàng, thậm chí vị vốn là hoàng hậu Đường quốc đó bây giờ gọi là tu chân nữ quan, mỹ miều còn hơn nàng ba phần. Nhưng trong lòng Dương Hạo nàng là độc nhất vô nhị.
Đúng vậy, hắn nói ít, nhưng hắn chỉ cần mở miệng là đã hơn rất nhiều so với những lời thề non hẹn biển. Đúng vậy, hắn nói ít, nhưng chỉ cần hắn làm là làm đến kinh thiên động địa.
Bao nhiêu ấm ức và oán trách đều đã bay lên chín tầng mây, nàng không dám không đi, nếu không đi có lẽ sẽ yếu lòng mà ngả vào lòng hắn, lại không nỡ rời đi nữa.
Nàng đi rồi, lúc trước trái tim luôn trói chặt ở Biện Lương, nhưng bây giờ đi rồi, trái tim lại trói chặt vào người Dương Hạo.
“Cái tên đáng ghét này!”.
Chiết Tử Du quất mạnh roi ngựa, trong lòng vừa ngọt vừa chua chát, lại nhẹ hô một tiếng vừa buồn vừa vui.
Dương Hạo ngồi thẳng trên ngựa, đến khi bóng dáng Chiết Tử Du đã ẩn qua sơn lộ, liền giơ roi ngựa lên, phía sau lập tức có hai kỵ mã phi tới. Người trên ngựa nhìn giống như hai cha con, khoảng ba lăm, ba sáu tuổi, một người mặt vàng nhìn như tiểu hàng gia, người gầy gò, tay lại rất nhanh nhẹn. Người kia là một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, mặt mày thanh tú.
“Việc ta giao cho hai người, bây giờ đành phải thêm vào một việc”. Dương Hạo thở dài, quay người nói: “Tuy Tử Du thông minh cơ cảnh, ở Biện Lương cũng có thuộc hạ trung thành, làm việc cũng biết nặng nhẹ, có điều trong đầm rồng hang hổ dù sao cũng trùng trùng hiểm nguy. Mật thám hoàng thành ty tuy không có gì gọi là quá tài giỏi, nhưng dù sao cũng là địa đầu xà, khi các ngươi làm tốt việc của mình thì đồng thời cũng hết sức có thể, chăm sóc nàng ấy một chút”.
“Đại thúc yên tâm đi. Ta sẽ chăm sóc cho Tử Du tỷ tỷ”. Thiếu niên đó khi phát tiếng ra lại là giọng nữ nhi.
Hán tử trung niên bên cạnh nhăn mày lại, trách mắng: “Không phải ta đã nói là một khi cải trang thì bất kể là trước hay sau người ta, bất kỳ lúc nào cũng không được sử dụng giọng thật hay sao, phải dưỡng thành thói quen đi”.
Thiếu niên đó nghịch ngợm lè lưỡi ra, tuy không có ý gì sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn thay đổi giọng nói, dùng giọng thiếu niên trả lời: “Cẩu Nhi biết sai rồi, lần sau sẽ không thế nữa”.
Dương Hạo mỉm cười, nói với hán tử trung niên kia: “Trúc Vận, từ lần ngươi như hấp hối trở về trước, ta không muốn ngươi lại phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng nữa, nhưng đại sự này ta quả thật tìm không ra người khác có thể đảm đương được, vẫn phải để ngươi ấm ức đi một chuyến.
Hán tử mặt vàng đó dùng giọng nam nhân nói: “Thái úy quá khách khí rồi, Trúc Vận chẳng có tài cán gì, chỉ có bản lĩnh nhảy tới nhảy lui, giấu đi tung tích thôi. May mắn được thái úy trọng dụng, lần này đi Trúc Vận nhất định sẽ hoàn thành trọng trách thái úy đã giao”.
“Tốt!”. Dương Hạo gật gật đầu: “Hai người mau đi đi, men theo đường đi đừng để mất dấu nàng ta. Đợi khi đến được Biện Lương thì ngươi hãy mai phục lại, ta cho ngươi thời gian một năm, rất nhiều chuyện đều có thể sớm sắp đặt nền tảng để hoàn thành nhất cử kinh thiên này. Đợi khi chuyện này làm xong rồi thì ngươi sẽ ở lại Hạ Châu, với công lao tích lũy của ngươi đủ để ngươi làm chưởng lý của mật báo viện, sau này không cần phải đích thân đi làm những nhiệm vụ nguy hiểm như thế này nữa”.
“Thái úy, bây giờ và sau này cách biệt một trời, Trúc Vận bây giờ đã mãn nguyện rồi. Vì thái úy làm nhiều việc hơn nữa, thuộc hạ cũng...”.
Dương Hạo nói: “Trúc Vận, trong lòng ta, ngươi không phải chỉ là một thuộc hạ”.
“Sao cơ?”. Giọng hán tử đó có chút run run, lắp bắp nói: “Thuộc hạ...”.
Dương Hạo lại không chú ý đến điều đó, hắn nhìn về phía Biện Lương xa xa, bùi ngùi thở dài nói: “Ngọc Lạc bây giờ đang ở Biện Lương, haizz, đại muội này của ta sớm đã qua tuổi hôn giá rồi, nhưng vì ta mà bây giờ ngày ngày gặp mặt tình nhân lại khó thành người một nhà. Ta đã để lỡ mất một muội muội, không muốn để mất muội muội thứ hai, huống hồ... Cổ lão bá cũng đã gấp lắm rồi. Đợi xong nhiệm vụ lần này, ngươi ổn thỏa rồi, cũng nên suy nghĩ một chút đến chung thân đại sự của mình đi”.
“Trúc Vận... Trúc Vận biết rồi, đã phiền đại nhân để tâm...”. Vốn tâm hồn thiếu nữ Trúc Vận như con nai đang chạy loạn, thì lúc này lại vô cùng thất vọng, lại là một cảm giác hụt hẫng, đáp đại một tiếng, bất giác hồi phục lại giọng nữ nhi, ngữ khí không phải không có sự u oán.
Cẩu Nhi đứng bên cạnh lại đột nhiên cười lên một tiếng, vỗ tay nói: “Trúc Vận tỷ tỷ nói sai rồi nhé. Ha ha ha, tỷ cũng dùng giọng nói vốn có của mình”.
Trúc Vận trừng mắt nhìn nó, tay giơ roi ngựa, quất vào mông con ngựa của Cẩu Nhi, Cẩu Nhi kêu lên mấy tiếng rồi ngồi thẳng lại, ngựa đã chạy cách đó cả đường cung tên, phi như bay tiếp về phía trước. Trúc Vận chắp quyền với Dương Hạo, đầy vẻ dũng cảm nói: “Thái úy, thuộc hạ cáo từ!”. Nói rồi giơ tay quất roi, hô lớn một tiếng: “Đi!”. Rồi đuổi theo Cẩu Nhi.
*
* *
Trong hậu điện Khai Bảo tự Lô Châu, một tăng nhân đang ngồi luyện võ trong điện, một loạt chưởng pháp được hắn thi triển ra thật sự là ân lôi trận trận, cương phong bài không. Hắn hô lên, tiếng hô như sấm như sét, đôi thiết chưởng vung lên quả thật là uy mãnh vô địch.
Dưới đất trong điện có rất nhiều những chiếc hố hình tròn, bên trong cắm những chiếc cọc gỗ cao hơn nửa người, những cọc gỗ đó đều có kích cỡ nhỏ như chân người, thứ gỗ được dùng là gỗ cây lê rắn chắc, cho dù dùng rìu chặt, cũng không phải là hai ba rìu đã có thể chặt đứt được nó. Nhưng tăng y áo vàng trẻ tuổi đó lại mới chỉ vung một cánh tay lên, thân cột gỗ lập tức đã bị chặt đôi, vụn gỗ bay tung tóe, chưởng pháp này không có một chút chậm chạp.
Hai hồng y lạt ma đứng bên ngoài điện bên cạnh chiếc cột lớn của điện, yên lặng nhìn hoàng y lạt ma tăng đang điên cuồng đánh chặt, hủy hoại trong điện, lại thấy hoàng y tăng nhân đó quay người lại, điên cuồng như đang muốn chạy tới góc đại điện, thổ khí khai thanh, hai tay đẩy ra, rầm một tiếng công kích vào tấm bia đá dày nửa thước.
Một tấm bia đá dày và nặng như vậy nhưng chỉ dựa vào một đôi bàn tay là đã có thể đánh vào nó, chưởng lực quả thật kinh người, nhưng hoàng y tăng nhân đó sau khi giơ tay đập vào tảng đá, tảng đá lại không hề xuy chuyển, khi tăng nhân đó từ từ quay đi, đứng vững người, hạ áp đan điền thì một màn kinh người xuất hiện, bia đá lúc này còn như không có chút hề hấn nào đột nhiên rầm rầm đổ xuống, hóa thành một đống đã vụn, rơi ngay xuống dưới vị trí của nó.
Một lão tăng lông mày bạc phơ bên ngoài điện thở một hơi, hàn khí xem ra cũng mạnh như chưởng vừa rồi, lại công kích lên tảng đá cứng như tảng đá lúc nãy, tất cả chưởng lực lại bị hút hoàn toàn vào bia đá này, không một chút rung chuyển, đây không phải là chuyện tốc độ có thể làm được, tăng nhân trẻ tuổi trong điện rõ ràng đã luyện chưởng pháp này đến độ dương cực âm nhu, cương cực hóa nghiệt, cảnh giới chí cao rồi.
“Kẻ nghiện võ đúng là kẻ nghiện võ, tuổi tác như thế này mà luyện mật kỹ trong mấy năm ngắn ngùi lại có thể luyện đến cảnh giới này”. Tăng nhân mày trắng đó tán dương một tiếng, lại cau mày nói: “Thủ ấn, chỉ là tâm pháp ngoài thân tu luyện phật tính, chỉ dẫn cho trí tuệ, hiểu được giáo lý, nhưng với sát khí như thế kia thì sao có thể luyện được Phật tính Phật tâm chứ?”.
Phật sống Đạt La mỉm cười, quay người bước đi nói: “Tông Ba đại sư, hiểu được giáo lý, cũng phải từ ngoài vào trong, theo ta thấy hắn rất có Phật tính đấy”.
Bích Túc vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn đống đá nát vụn, lại nhìn đôi tay đỏ rần lên của mình. Mấy năm nay hắn luôn sống trong thù hận, chỉ có luyện công điên cuồng mới có thể áp chế tâm niệm sát ý của hắn. Bây giờ đại thủ ấn khó luyện nhất của hắn cũng đã luyện thành rồi, hắn không biết tiếp theo còn có chuyện gì có thể áp chế được tâm trạng đang ngày càng nặng nề theo năm tháng của hắn không.
“Dựa vào công phu quyền cước của ta bây giờ và bản lĩnh ẩn giấu tung tích ta còn không thể vào hoàng cung, giết kẻ thù lớn nhất của ta sao? Nhất định phải trên chiến trường mới có cơ hội sao? Chỉ dựa vào một thân võ công, ta có thể làm đại tướng quân sao?”. Đôi mắt hắn hơi híp lại: “Thái úy, ta không đợi được nữa rồi, ta bây giờ... Sẽ đi tới Biện Lương!”.
*
* *
Hạ Châu phủ Tiết Độ sứ những ngày này có rất nhiều tín sứ qua lại, hết sức đông đúc. Sau khi đợi Dương Hạo từ tiền tuyến Hoành Sơn trở về, thư tín lại càng nhiều, một khắc cũng không ngừng, hạc phù trên dưới ai cũng nhìn ra được, thái úy tất nhiên đang chuẩn bị cho một đại sự. Cho nên, toàn bộ thị tỳ hạ nhân trong phủ đều rất cẩn thận, làm việc gì cũng chặt chẽ dè dặt, chỉ lo xảy ra sai sót, tuy nhiên người rảnh rỗi cũng không phải không có, như Mậu nương, Long Linh Nhi không phải là thị tì trong phủ nên thời gian này lại cực kỳ nhàn rỗi.
Bát Long nữ khi chạy đến Hạ Châu đã rời khỏi quân ngũ, trở về nhà ở phủ đệ Hạ Châu, trong những ngày này đã xuất mưu họa sách cho nhị phu nhân, tin tức họ lập được chiến công được bẩm báo lên Long Hàn Hải, nghe tin báo xong Long Hàn Hải lấy làm vô cùng an lòng.
Kỳ thực sau khi hắn đến Hạ Châu cũng không phải là không có chức quan, chỉ là chức quan đó do Dương Hạo dựa theo thể chế quan liêu của Tống Quốc, phong cho là một chức quan nhàn hạ, có quan mà không có chức, chỉ lĩnh bổng lộc không có quyền hành sự, thấy Dương Hạo không quản chế chặt chẽ Long gia hơn nữa, trong lòng hắn cảm thấy ổn định hơn, lại nghe được con gái tiết lộ tin nhị phu nhân có ý ủy thác chức quan ấy, ngẫm kỹ lại, cũng định từ bỏ kế sách cho con gái tiến thân, tử tôn Long gia không thiếu tuấn tài, mà Thái úy lại trọng người tài như vậy, thì cứ đợi thế cục ổn định xuống, rồi Long gia cũng có ngày ngóc đầu lên.
Không ngờ những nhân vật trọng yếu của Hạ Châu thời gian này hoạt động thường xuyên, ngày ngày triệu họp hội nghị bí mật ở phủ tiết soái, trong vài ngày quy mô hội nghị bắt đầu mở rộng, chức quan nhàn như Long Hàn Hải cũng được triệu đi. Long Hàn Hải vừa mừng vừa sợ, chỉ biết biểu hiện của nữ nhi đã khiến cho Thái úy chú ý tới Long gia, ai ngờ sau khi hắn đến tiết đường tham dự hội nghị một lần, trở về với bộ dạng kín như bưng, hội nghị bàn những gì hắn cũng không hề nói với ai, đến huynh đệ và con trai mình hắn cũng không chịu nói, lại phái bát Long nữ mà lúc đầu tuyển từ gia tộc đến phủ tiết soái, chỉ nói với họ rằng hãy tận lực giúp mấy vị phu nhân chút chuyện.
Bát nữ như Long Linh Nhi, Long Thanh Nhi đều hiểu rằng Dương Hạo muốn xưng đế, Long Hàn Hải suy đi tính lại, trong đầu lại nổi lên ý niệm làm hoàng thân quốc thích, mong chờ rằng trong số các nàng có thể có một hai người được Dương Hạo để ý đến, tương lai có thể làm một quý phi, mà Hạ Châu lại có tiền lệ nhà có nữ nhi làm quan, Đường Diễm Diễm lại chính miệng hứa rằng sẽ tiến cử cho họ một chức quan, họ liền nghe theo lời của Long Hàn Hải, đến phù soái.
o O o
File ảnh
Dạ Lạc Hột và Lý Kế Quân bị lời nói của hắn làm thức tỉnh, lập tức rút đao của mình ra ra lệnh cho tam quân, những người trong lòng vừa muốn tan rã liền phấn chấn lại.
Kha Trấn Ác đứng trên núi, thấy tình hình địch quân như vậy, không khỏi thầm cười lạnh, tự tin cũng tăng lên nhiều lần. Vừa thấy sau khi quân địch hoảng loạn, lại từ từ bày bố trận hình tiến công dưới sự ép buộc của đám tướng lĩnh, lập tức cũng ra lệnh chuẩn bị. Chính vào lúc này, một kỵ mã hậu phương vội vã phi lên núi, rồi xuống ngựa, chạy tới trước chỗ chỉ huy của hắn, lớn tiếng nói: “Tướng quân, tướng quân. Phi Vũ truyền mệnh lệnh khẩn cấp của thái úy tới”.
“Cái gì?”. Kha Trấn Ác vội bước lên. Cầm lấy quân thư, Kha Trấn Ác đọc một lượt, sắc mặt lập tức lộ ra điệu cười còn khó coi hơn khóc: “Để... Để cho chúng thoát?”.
*
* *
Tin tức Dương Hạo tây chinh ung dung trở về Hạ Châu đã truyền đến, sĩ khí tiền tuyến Hoành Sơn lập tức đại chấn, đi theo đó là sự gia nhập của bốn vạn binh tinh nhuệ, làm cho trận hình phòng ngự Hoành Sơn được Dương Kế Nghiệp bố trí cho mưa gió cũng không lọt càng trở nên kiên cố. Lại năm ngày nữa, Dương Hạo đã đích thân giá lâm Hoành Sơn, tuần thị chiến tinh, với sự cổ vũ chàng, thủ quân Hoành Sơn vô cùng phấn chấn, chủ động xuất kích, làm cho Tống quân nhận sự đả kích lớn.
Biết được Dương Hạo đã trở về Hạ Châu và tăng cường binh lực ở Hoành Sơn, Phan Mỹ và Vương Kế Ân cũng tạm thời dừng tiêu hao nội bộ, thống nhất kế sách đối ngoại. Đầu tiên là dừng phát động một loạt các cuộc tiến công vào Hoành Sơn, sau đó lợi dụng những cương vực và hiểm ải đã chiếm cứ được xây dựng các chiến sự, bắt đầu cắm đồn cắm chốt đánh ổn định, chuẩn bị tốt để chiến lâu dài. Phía Dương Hạo cũng dựa vào hiểm yếu, gia cố công sự phòng ngự, chiến sự quyết liệt hai bên tạm thời dừng lại một giai đoạn, cùng nhau bước vào thời kỳ nghỉ ngơi, hồi phục chuẩn bị cho chiến tranh.
Dương Hạo tới Hoành Sơn, lập tức triệu gặp Dương Kế Nghiệp và đám đại tướng tâm phúc, bí mật bàn bạc ba ngày, sau đó Dương Kế Nghiệp đã truyền xuống một loạt mệnh lệnh: Binh sĩ chiến đấu lâu ngày mệt mỏi chuyển xuống phòng tuyến thứ hai nghỉ ngơi dưỡng sức, quân đội mới điều phát đến tới phòng tuyến thứ nhất, thương binh tàn tướng bị thương chuyển về Hạ Châu dưỡng thương, lương thực không ngừng được chuyển đến Hoành Sơn, lần lượt cắm chốt binh ải ở những điểm trọng yếu. Đồng thời lệnh cho quân Hạ Châu xây thành đắp lũy, đào hào, binh doanh công sự vốn được dựng ở bên ngoài thì đều xây thêm một lớp nữa, ở giữa nhồi bùn đất và cỏ cây, làm cho nó dày lên hết cỡ. Với cách này thì không chỉ làm cho công sự kiên cố hơn mà còn kiêm chức năng tránh cái lạnh của mùa đông, một số người có con mắt tài giỏi có thể nhìn ra, trận chiến này e rằng không dễ đánh.
Cùng lúc đó, quân thư công hàm cũng ngày càng nhiều, trong một ngày bồ câu đưa thư và chim ưng đưa thư đậu xuống vô số, hồng ký tín soái qua lại như con thoi. Tuy nói thái úy bây giờ đang ở Hoành Sơn, quân tình công văn các loại đương nhiên là phải đưa đến đây, nhưng truyền báo dày đặc như vậy, tin tức nhiều như vậy vẫn làm cho người ta cảm thấy đại soái tất đang chuẩn bị một hành động lớn.
Có điều ở cả Hà Tây này người thật sự biết được Dương Hạo muốn xưng đế tổng cộng cũng chỉ không quá ba mươi người, biết được hắn chuẩn bị cho sự thất bại của lần xưng đế đầu tiên này ngoài bản thân Dương Hạo ra thì chỉ có sáu người biết: Chủng Phóng, Đinh Thừa Tông, Chiết Tử Du, Dương Kế Nghiệp, Trương Phổ và La Đông Nhi.
Khi đại mạc vào thu, cây cỏ héo úa, gió thu lành lạnh, hồ mã đang béo. Trên thảo nguyên, bộ lạc mục nhân đang nhanh chóng tranh thủ tích trữ lương thực cho mùa đông lạnh lẽo, lấy Linh Châu làm trung tâm, vùng lương điền rộng lớn dựa vào Hạ Lan Sơn và Hoàng Hà cũng đang bước vào mùa thu hoạch. Một bãi cỏ một mẫu có thể nuôi được nhiều nhất một con ngựa, nhưng một mẫu đất để trồng lương thực thì sản lượng phải thu được từ một đến hai thạch, đủ để dùng cho một hộ gia đình năm người trong một mùa đông. Khi những người nông dân thấy được lợi ích của nó thì vừa vui mừng phấn khởi thu hoạch lúa gạo, vừa bắt đầu tính toán nhân mùa đông nhàn rỗi mà khai phá thêm mấy khoảnh đất hoang để năm sau mở rộng trồng trọt.
Dương Hạo không những cung cấp những hạt giống tốt cho những người nông dân chịu trồng trọt, mời những chuyên gia có kinh nghiệm phong phú từ Trung Nguyên đến, mà còn để cổ vũ cho việc trồng trọt đã giảm thuế má lương thực cho họ, có những chính sách ưu đãi tương đối rõ ràng dành cho khai hoang trồng trọt.
Tiền tuyến Hoành Sơn cho dù một khi bước vào không khí căng thẳng thì dường như hoàn toàn không ảnh hưởng đến cuộc sống của dân chúng hậu phương. Đánh trận đối với bách tính nơi này mà nói, họ đã nhìn thấy quá nhiều rồi, cho dù là dân chúng bình thường, tinh thần cũng được rèn luyện vô cùng vững chắc. Trong hoàn cảnh hiểm ác như thế này, bọn họ cũng kiên cường hơn nhiều so với dân chúng nơi khác, cũng càng lạc quan hơn, chỉ cần một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng có thể mang đến cho họ hoan lạc và hài lòng.
Cơ cấu thống trị với quy mô sơ khai của Dương Hạo đã bắt đầu mở đủ mã lực. Ở các mặt như quân sự, chính trị văn hóa, tuyên truyền đều bắt đầu vận hành một cách khua chiêng gõ trống, chuẩn bị đầy đủ các loại chiến lược vì Dương Hạo xưng đế, vì chư châu Hà Tây bình an vượt qua thiên địch và nhân địch của mùa đông năm nay.
Ý thu thật sự càng ngày càng nồng, dưới chân núi, cỏ cây đã biến thành một màu vàng khô, những cây đại thụ lá xanh che trời giờ cũng không nhìn thấy nữa. Gió thu thổi tới, lại những chiếc lá vàng bay bay, những cành cây rung lên. Trên thảo nguyên mênh mông bát ngát, tuy ánh mặt trời vẫn chói lòa, nhưng lại thiếu đi mấy phần ấm áp, sự tiêu điều giữa khoảng không trời và đất dường như cũng cảm nhận được sát khí vô cùng của hai đại quân ở Hoành Sơn.
“Cù lục, cù lục, cù lục...”. Trong son cốc vang lên những tiếng vó ngựa dứt khoát, mấy con chim đang tìm kiếm chút thức ăn trong lớp lá khô dưới đất sợ hãi dang đôi cánh bay lên cành cây, chúng quan sát phía dưới, kiên nhẫn đợi hành nhân đi qua, có điều hai người hai ngựa cứ đứng mãi dưới gốc cây.
Ở cách đó khoảng một đường mũi tên bay, Mục Vũ thống lĩnh những thân tín thị vệ của Dương Kế Nghiệp đứng đợi một chỗ, nhanh nhẹn đưa mắt quan sát chung quanh. Còn phía dưới gốc cây, Dương Hạo ghìm cương ngựa, ngồi trên ngựa sóng vai với Chiết Tử Du.
“Tử Du, Triệu Cảnh tất nhiên sẽ giám sát thật nghiêm mật đối với Chiết gia, một mình nàng tới Biện Lương, an nguy cá nhân chưa cần nói đến, mà muốn cứu bọn họ ra càng không phải là chuyện dễ dàng, nàng thật sự muốn đi sao?”.
Chiết Tử Du gật nhẹ đầu: “Bọn họ là người thân của ta, từ sau khi xảy ra chuyện, ta vẫn chưa đi thăm bọn họ, ngài bảo ta sao có thể yên tâm được? Không đi để đích thân nhìn thấy họ, ta thật khó an tâm. Vốn mang trách nhiệm của Chiết gia quân, có trách nhiệm với Phủ Châu, ta cho dù ngày đêm có mong nhớ họ, mơ thấy họ cũng không thể đi được. Nhưng bây giờ... Dù sao một mình nhẹ nhõm, ta có thể đi thăm họ rồi. Ngài xưng đế ở đây, ta đi trước mấy ngày, đường đi cũng dễ dàng hơn một chút”.
Nàng lại nhìn Dương Hạo, hàn ý trong mắt đần dần chuyển thành sự dịu dàng: “Bất kể như thế nào cũng cảm ơn ngài, trách nhiệm này ta có thể yên tâm giao cho ngài, cũng chỉ có ngài mới chịu gánh giúp ta. Dương... Hạo ca ca. Coi như ta nợ huynh đi...”.
Dương Hạo đột nhiên đưa tay ra nắm lấy dây cương trên con ngựa, nhíu mày nói: “Sao lại nói khách khí thế, làm ta càng nghe càng thấy bất an, lẽ nào... Nàng một đi không trở lại sao”.
“Ta không biết...”. Ánh mắt Chiết Tử Du có chút mờ mịt: “Thật sự ta không biết, ta không nỡ bỏ người thân của ta, lại không biết phải cứu bọn họ như thế nào. Ta không biết nên làm sao, cũng không biết tương lai sẽ sống ra sao. Đi một bước... Nhìn một bước vậy...”.
“Tử Du, ta biết nàng ở Biện Lương còn có một số thế lực mai phục, trong Tùy Phong còn có một số người đáng tin trung thành nghe mệnh lệnh của nàng, nhưng cho dù nàng có bản lĩnh hơn nữa cũng không thể cứu được tất cả người nhà ra, nếu như cứu một hai người, e rằng sẽ làm hại đến những người khác, nhất thiết đừng để tình cảm ảnh hưởng đến hành động”.
Chiết Tử Du cư miễn cưỡng: “Ta hiểu, ta tuyệt đối sẽ không hại người nhà ta đâu, phàm chuyện gì ta cũng sẽ cẩn thận”.
“Nàng không hiểu!”. Dương Hạo tăng nặng ngữ khí: “Nàng cho rằng ta thu nhận binh mã của nàng, đồng ý thay Chiết gia nàng xả cơn uất khí, sau đó yên tâm thoải mái không cần quan tâm đến Chiết gia nàng nữa sao? Đối với Dương Hạo ta, tâm ý của nàng đã nguội lạnh rồi, đúng không? Ta nói cho nàng biết, ta từ trước đến nay ta chưa từng có ý định này, chỉ là có một số việc trước khi chưa chuẩn bị xong thì ta không muốn tùy tiện nói ra, không muốn tùy tiện hứa với nàng. Ta đã đang nghĩ cách cứu toàn bộ gia đình nàng ra”.
Chiết Tử Du cười khổ nói: “Không thể được, trừ phi huynh có thể đánh đến Biện Lương, đoạt lấy giang sơn Triệu thì huynh có thể không? Huynh không thể đánh được, mà cho dù có thể huynh cũng sẽ không có ý thay Tống tự vị, chưa bao giờ có. Dã tâm lớn nhất bây giờ của huynh cũng chỉ là muốn chiếm cứ vùng đất vô chủ Lũng Hữu, tái tạo một thiên hạ, đúng không?”.
Dương Hạo kinh ngạc nói: “Sao nàng biết?”.
Chiết Tử Du thở dài nói: “Ta sao biết ư? Bản tính làm người của huynh và tính khí của huynh ta lại còn không hiểu sao? Đi tới bước ngày hôm nay là do huynh bị ép vào bước đường cùng, huynh sẽ tuyệt đối không chịu đại cử giao binh quyền với Tống, để cho cả Trung Nguyên lại rơi vào chiến loạn, bắc quốc Khiết Đan nhìn chằm chằm như con hổ đói, Triệu Quang Nghĩa e ngại nó. Còn huynh... Huynh và Khiết Đan có mối quan hệ ngầm, giao tình thâm hậu, nhưng huynh cũng đang phòng bị chúng, sự hiềm nghi của huynh đối với chúng còn vượt xa đối với Tống Quốc, huynh tưởng ta không nhìn ra sao?
Khi huynh bàn luận đại sự thiên hạ với chúng ta, chỉ nói muốn lấy Lũng Hữu đang nằm trong tay người Thổ Phồn vào tay mình, nhưng đã từng nói đến mưu đồ Quan Trung, Tây Thục không? Không có! Có được Lũng mà lại vọng Thục, lấy được Lũng Hữu rồi là chiếc chìa khóa mở Quan Trung đã vào tay, huống hồ ở Thục địa này còn hai hai viên phục tử là Tiêu Lục và Thiết Ngưu, một khi Lũng Hữu đã vào tay, Quan Trung và Thục địa sẽ dễ dàng lấy được, từ đây mà đông vọng, chuyện này có gì mà không thể?
Nhưng ngài lại lợi dụng danh tiếng của phụ tử Lý Dục để gây ra một số rắc rối ở Giang Nam, dẫn tới đả kích để có thể nép cờ nằm im. Nếu như ngài có lòng với Trung Nguyên, ngài hoàn toàn có thể làm tốt hơn. Còn nghĩa quân Thục địa nữa, tác dụng của bọn họ đối với ngài mà nói chẳng qua chỉ là để kéo lại bước thoái của Tống Quốc, giảm nhẹ áp lực của Hà Tây ngài, ngài chưa từng nghĩ sẽ biến họ thành một đội binh có thể dùng. Ngài, tuy đắc thiên độc hậu, nhưng lại rất dễ hài lòng, cũng chưa từng có dã tâm gì”.
Dương Hạo nhìn nàng, gió thu lại thổi tới, đôi mắt hắn đầy sự ấm áp: “Người hiểu ta chỉ có Tử Du, có một số chuyện ta nói ra nàng cũng sẽ không tin, vì thế ta mới vậy. Không phải vì ta lòng không có đại trí, mà là...”.
“Sao cơ?”.
Dương Hạo hứng thú cười, ngẩng đầu nhìn trời, từ từ thở ra một hơi nặng nề, quyết định bỏ qua chủ đề này không nói nữa, chuyển sang chuyện khác: “Tử Du, ta thật sự đã nghĩ làm thế nào để cứu người nhà nàng, ta định... Nếu như thật sự không còn cách nào khác thì khi tự bỏ đế hiệu, xưng vương hưu binh, ta sẽ lấy ngọc tỷ truyền quốc để đổi lấy người nhà nàng. Cho nên lần này nàng đến Biện Lương dò thám tình hình người thân, tâm trạng này ta có thể hiểu, nhưng nhất thiết chớ làm ra chuyện đánh rắn động cỏ, nếu không ngược lại sẽ hại bọn họ”.
Chiết Tử Du kinh ngạc mở to mắt ra, thốt lên: “Ngài nói cái gì? Đó... Đó là ngọc tỷ truyền quốc!”.
Dương Hạo nói: “Trong mắt ta, nó chẳng qua chỉ là một cục đá mà thôi, nàng cũng từng nói ta không có ý gì với Trung Nguyên, thì ta cần nó để làm gì? Trong mắt ta, nó sao có thể bằng được với chuyện an toàn của cả nhà nghĩa huynh chứ”.
“Ngài thật sự điên rồi, giao ra ngọc tỷ, đổi lấy người nhà ta, Triệu Quang Nghĩa không lo lắng huynh trưởng ta sẽ vạch mặt chân tướng chuyện hắn xuất binh tới Phủ Châu sao? Nếu ngài đã đầu hàng, rõ ràng là ngài không thể chống chọi lâu được nữa, hắn sẽ không vì thế mà phái thêm quân, nhất cử tiêu diệt ngài sao?”.
Dương Hạo mỉm cười: “Ta thấy nàng mới là quan tâm thành loạn ý, sự thông minh trí tuệ ngày xưa đều không thấy nữa rồi. Khi ta chưa làm cho hắn mệt mỏi hết sức thì sao có thể bắc thang cho hắn đi được? Hắn còn có dư sức để tiếp tục phát binh sao? Hắn không sợ ta đem ngọc tỷ truyền quốc tặng cho hoàng đế Đại Liêu để kết đồng minh sao? Ha hạ nàng yên tâm đi, chưa đến lúc bất đắc dĩ, ta sẽ không dùng nó để trao đổi đâu, nếu như dùng nó để trao đổi thì tất cũng phải suy nghĩ toàn diện, suy nghĩ tới tất cả hậu quả của nó”.
Chiết Tử Du lặng yên nhìn hắn, trong mắt dần dần trào lên sự cảm động, nói nhẹ: “Hạo ca ca, nếu như... Huynh thật sự có thể cứu được cả nhà ta ra, thì cả đời Chiết Tử Du này đều sẽ không bướng bỉnh với huynh nữa, làm nô tì làm nha hoàn cũng được, đều sẽ nghe theo lời sai bảo của huynh. Vị Đường phu nhân đó... Nếu có chọc muội tức giận, muội cũng sẽ không để bụng nữa...”.
Dương Hạo lẩm bẩm nói: “Ta còn thiếu nô tì sao? Đó là ngọc tỳ truyền quốc, dùng để đổi lấy một nô tì quả thực là lỗ một chút”.
Chiết Tử Du nhất thời xúc động, tình ý trong lòng đều bộc lộ ra hết, nào có cô nương nào lại không biết xấu hổ, tự nói rõ chuyện chung thân cả đời chứ, cái gì mà làm nô tì, làm nha hoàn, ý bên trong lời nói đều nói rõ cả ra rồi, hắn lại còn oán trách gì nữa, cũng không biết hắn ngốc thật hay giả ngốc đây.
Chiết Tử Du đã rất mệt mỏi, vốn tâm lực tiều tụy, chẳng còn muốn suy nghĩ gì nữa, trước mặt Dương Hạo đầu nàng càng trở nên mù mờ như một hũ tương, lúc này nghe hắn oán trách, cũng không nghĩ gì cả, liền tức giận sẵng giọng nói: “Chẳng lẽ huynh thiếu vợ sao?”.
Trong mắt Dương Hạo lộ ra một ý cười, nhẹ nói: “Trời đất này chỉ có một ngọc tỷ truyền quốc, lại cũng chỉ có một Chiết Tử Du, cho nên nàng và ngọc tỷ truyền quốc giống nhau, trên thế gian này đều là độc nhất vô nhị. Dương Hạo ta lòng không có đại trí, nhưng đối với ta nàng còn đáng giá gấp trăm lần cục đá lạnh lẽo đó. Tử Du, từ trước đến nay ta chưa từng muốn làm một cô gia quả nhân, từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ rằng mỗi một người thân trong gia đình là không bằng một chức vị, giống như nàng đối với người thân nàng vậy. Cho nên... Ta không ngăn cản nàng, cho nên... Ta nguyện vì nàng mà làm tất cả...”.
Chiết Tử Du rất muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy sống mũi cay cay, rất muốn khóc. Nàng sịt sịt mũi, cố khống chế không để nước mắt rơi: “Muội đi đây!”.
Dương Hạo buông dây cương ngựa nàng ra, nói: “Được, ta để nàng đi! Nhớ kỹ, bảo trọng chính mình, bảo trọng gia nhân, sớm quay trở về, vì nàng là của ta! Người nhà của nàng, để ta bảo vệ!”.
Chiết Tử Du nhìn thật sâu vào mắt hắn, rồi đột nhiên thúc ngựa phi như bay. Nàng không dám nói thêm gì nữa, đúng vậy, Dương Hạo có lúc do dự thiếu quyết đoán, có lúc sợ sệt, nhưng khi hắn đã thật sự quyết định chuyện gì đó thì lại thường vào những lúc người khác không thể làm. Trong thiên hạ này liệu còn có người đàn ông thứ hai nào chịu vì nàng mà trở thành đối thủ với đế vương Trung Nguyên không? Trong việc này còn có người thứ hai xem trọng nàng hơn cả ngọc tỷ truyền quốc, thứ đại biểu cho hoàng quyền thần thụ, chính thống hợp pháp không?
Một cục đá sao? Cục đá này là trọng khí đất nước, có được nó như nhận được ý trời, Dương Hạo sao có thể không hiểu ý nghĩa quan trọng của nó chứ? Hắn sớm muộn gì cũng muốn đăng hoàng đế vị, sao lại không hiểu tác dụng trọng đại của nó?
“Chiết Tử Du ta là độc nhất vô nhị sao?”. Nàng biết nàng không phải, mỹ nhân trong thiên hạ muốn có là có, Dương Hạo nếu như muốn thì có hàng tá người đến với hắn, mà ngay cả Diễm Diễm, Oa Oa trong phủ Dương Hạo bây giờ tài mỹ cũng không hề kém hơn nàng, thậm chí vị vốn là hoàng hậu Đường quốc đó bây giờ gọi là tu chân nữ quan, mỹ miều còn hơn nàng ba phần. Nhưng trong lòng Dương Hạo nàng là độc nhất vô nhị.
Đúng vậy, hắn nói ít, nhưng hắn chỉ cần mở miệng là đã hơn rất nhiều so với những lời thề non hẹn biển. Đúng vậy, hắn nói ít, nhưng chỉ cần hắn làm là làm đến kinh thiên động địa.
Bao nhiêu ấm ức và oán trách đều đã bay lên chín tầng mây, nàng không dám không đi, nếu không đi có lẽ sẽ yếu lòng mà ngả vào lòng hắn, lại không nỡ rời đi nữa.
Nàng đi rồi, lúc trước trái tim luôn trói chặt ở Biện Lương, nhưng bây giờ đi rồi, trái tim lại trói chặt vào người Dương Hạo.
“Cái tên đáng ghét này!”.
Chiết Tử Du quất mạnh roi ngựa, trong lòng vừa ngọt vừa chua chát, lại nhẹ hô một tiếng vừa buồn vừa vui.
Dương Hạo ngồi thẳng trên ngựa, đến khi bóng dáng Chiết Tử Du đã ẩn qua sơn lộ, liền giơ roi ngựa lên, phía sau lập tức có hai kỵ mã phi tới. Người trên ngựa nhìn giống như hai cha con, khoảng ba lăm, ba sáu tuổi, một người mặt vàng nhìn như tiểu hàng gia, người gầy gò, tay lại rất nhanh nhẹn. Người kia là một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, mặt mày thanh tú.
“Việc ta giao cho hai người, bây giờ đành phải thêm vào một việc”. Dương Hạo thở dài, quay người nói: “Tuy Tử Du thông minh cơ cảnh, ở Biện Lương cũng có thuộc hạ trung thành, làm việc cũng biết nặng nhẹ, có điều trong đầm rồng hang hổ dù sao cũng trùng trùng hiểm nguy. Mật thám hoàng thành ty tuy không có gì gọi là quá tài giỏi, nhưng dù sao cũng là địa đầu xà, khi các ngươi làm tốt việc của mình thì đồng thời cũng hết sức có thể, chăm sóc nàng ấy một chút”.
“Đại thúc yên tâm đi. Ta sẽ chăm sóc cho Tử Du tỷ tỷ”. Thiếu niên đó khi phát tiếng ra lại là giọng nữ nhi.
Hán tử trung niên bên cạnh nhăn mày lại, trách mắng: “Không phải ta đã nói là một khi cải trang thì bất kể là trước hay sau người ta, bất kỳ lúc nào cũng không được sử dụng giọng thật hay sao, phải dưỡng thành thói quen đi”.
Thiếu niên đó nghịch ngợm lè lưỡi ra, tuy không có ý gì sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn thay đổi giọng nói, dùng giọng thiếu niên trả lời: “Cẩu Nhi biết sai rồi, lần sau sẽ không thế nữa”.
Dương Hạo mỉm cười, nói với hán tử trung niên kia: “Trúc Vận, từ lần ngươi như hấp hối trở về trước, ta không muốn ngươi lại phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng nữa, nhưng đại sự này ta quả thật tìm không ra người khác có thể đảm đương được, vẫn phải để ngươi ấm ức đi một chuyến.
Hán tử mặt vàng đó dùng giọng nam nhân nói: “Thái úy quá khách khí rồi, Trúc Vận chẳng có tài cán gì, chỉ có bản lĩnh nhảy tới nhảy lui, giấu đi tung tích thôi. May mắn được thái úy trọng dụng, lần này đi Trúc Vận nhất định sẽ hoàn thành trọng trách thái úy đã giao”.
“Tốt!”. Dương Hạo gật gật đầu: “Hai người mau đi đi, men theo đường đi đừng để mất dấu nàng ta. Đợi khi đến được Biện Lương thì ngươi hãy mai phục lại, ta cho ngươi thời gian một năm, rất nhiều chuyện đều có thể sớm sắp đặt nền tảng để hoàn thành nhất cử kinh thiên này. Đợi khi chuyện này làm xong rồi thì ngươi sẽ ở lại Hạ Châu, với công lao tích lũy của ngươi đủ để ngươi làm chưởng lý của mật báo viện, sau này không cần phải đích thân đi làm những nhiệm vụ nguy hiểm như thế này nữa”.
“Thái úy, bây giờ và sau này cách biệt một trời, Trúc Vận bây giờ đã mãn nguyện rồi. Vì thái úy làm nhiều việc hơn nữa, thuộc hạ cũng...”.
Dương Hạo nói: “Trúc Vận, trong lòng ta, ngươi không phải chỉ là một thuộc hạ”.
“Sao cơ?”. Giọng hán tử đó có chút run run, lắp bắp nói: “Thuộc hạ...”.
Dương Hạo lại không chú ý đến điều đó, hắn nhìn về phía Biện Lương xa xa, bùi ngùi thở dài nói: “Ngọc Lạc bây giờ đang ở Biện Lương, haizz, đại muội này của ta sớm đã qua tuổi hôn giá rồi, nhưng vì ta mà bây giờ ngày ngày gặp mặt tình nhân lại khó thành người một nhà. Ta đã để lỡ mất một muội muội, không muốn để mất muội muội thứ hai, huống hồ... Cổ lão bá cũng đã gấp lắm rồi. Đợi xong nhiệm vụ lần này, ngươi ổn thỏa rồi, cũng nên suy nghĩ một chút đến chung thân đại sự của mình đi”.
“Trúc Vận... Trúc Vận biết rồi, đã phiền đại nhân để tâm...”. Vốn tâm hồn thiếu nữ Trúc Vận như con nai đang chạy loạn, thì lúc này lại vô cùng thất vọng, lại là một cảm giác hụt hẫng, đáp đại một tiếng, bất giác hồi phục lại giọng nữ nhi, ngữ khí không phải không có sự u oán.
Cẩu Nhi đứng bên cạnh lại đột nhiên cười lên một tiếng, vỗ tay nói: “Trúc Vận tỷ tỷ nói sai rồi nhé. Ha ha ha, tỷ cũng dùng giọng nói vốn có của mình”.
Trúc Vận trừng mắt nhìn nó, tay giơ roi ngựa, quất vào mông con ngựa của Cẩu Nhi, Cẩu Nhi kêu lên mấy tiếng rồi ngồi thẳng lại, ngựa đã chạy cách đó cả đường cung tên, phi như bay tiếp về phía trước. Trúc Vận chắp quyền với Dương Hạo, đầy vẻ dũng cảm nói: “Thái úy, thuộc hạ cáo từ!”. Nói rồi giơ tay quất roi, hô lớn một tiếng: “Đi!”. Rồi đuổi theo Cẩu Nhi.
*
* *
Trong hậu điện Khai Bảo tự Lô Châu, một tăng nhân đang ngồi luyện võ trong điện, một loạt chưởng pháp được hắn thi triển ra thật sự là ân lôi trận trận, cương phong bài không. Hắn hô lên, tiếng hô như sấm như sét, đôi thiết chưởng vung lên quả thật là uy mãnh vô địch.
Dưới đất trong điện có rất nhiều những chiếc hố hình tròn, bên trong cắm những chiếc cọc gỗ cao hơn nửa người, những cọc gỗ đó đều có kích cỡ nhỏ như chân người, thứ gỗ được dùng là gỗ cây lê rắn chắc, cho dù dùng rìu chặt, cũng không phải là hai ba rìu đã có thể chặt đứt được nó. Nhưng tăng y áo vàng trẻ tuổi đó lại mới chỉ vung một cánh tay lên, thân cột gỗ lập tức đã bị chặt đôi, vụn gỗ bay tung tóe, chưởng pháp này không có một chút chậm chạp.
Hai hồng y lạt ma đứng bên ngoài điện bên cạnh chiếc cột lớn của điện, yên lặng nhìn hoàng y lạt ma tăng đang điên cuồng đánh chặt, hủy hoại trong điện, lại thấy hoàng y tăng nhân đó quay người lại, điên cuồng như đang muốn chạy tới góc đại điện, thổ khí khai thanh, hai tay đẩy ra, rầm một tiếng công kích vào tấm bia đá dày nửa thước.
Một tấm bia đá dày và nặng như vậy nhưng chỉ dựa vào một đôi bàn tay là đã có thể đánh vào nó, chưởng lực quả thật kinh người, nhưng hoàng y tăng nhân đó sau khi giơ tay đập vào tảng đá, tảng đá lại không hề xuy chuyển, khi tăng nhân đó từ từ quay đi, đứng vững người, hạ áp đan điền thì một màn kinh người xuất hiện, bia đá lúc này còn như không có chút hề hấn nào đột nhiên rầm rầm đổ xuống, hóa thành một đống đã vụn, rơi ngay xuống dưới vị trí của nó.
Một lão tăng lông mày bạc phơ bên ngoài điện thở một hơi, hàn khí xem ra cũng mạnh như chưởng vừa rồi, lại công kích lên tảng đá cứng như tảng đá lúc nãy, tất cả chưởng lực lại bị hút hoàn toàn vào bia đá này, không một chút rung chuyển, đây không phải là chuyện tốc độ có thể làm được, tăng nhân trẻ tuổi trong điện rõ ràng đã luyện chưởng pháp này đến độ dương cực âm nhu, cương cực hóa nghiệt, cảnh giới chí cao rồi.
“Kẻ nghiện võ đúng là kẻ nghiện võ, tuổi tác như thế này mà luyện mật kỹ trong mấy năm ngắn ngùi lại có thể luyện đến cảnh giới này”. Tăng nhân mày trắng đó tán dương một tiếng, lại cau mày nói: “Thủ ấn, chỉ là tâm pháp ngoài thân tu luyện phật tính, chỉ dẫn cho trí tuệ, hiểu được giáo lý, nhưng với sát khí như thế kia thì sao có thể luyện được Phật tính Phật tâm chứ?”.
Phật sống Đạt La mỉm cười, quay người bước đi nói: “Tông Ba đại sư, hiểu được giáo lý, cũng phải từ ngoài vào trong, theo ta thấy hắn rất có Phật tính đấy”.
Bích Túc vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn đống đá nát vụn, lại nhìn đôi tay đỏ rần lên của mình. Mấy năm nay hắn luôn sống trong thù hận, chỉ có luyện công điên cuồng mới có thể áp chế tâm niệm sát ý của hắn. Bây giờ đại thủ ấn khó luyện nhất của hắn cũng đã luyện thành rồi, hắn không biết tiếp theo còn có chuyện gì có thể áp chế được tâm trạng đang ngày càng nặng nề theo năm tháng của hắn không.
“Dựa vào công phu quyền cước của ta bây giờ và bản lĩnh ẩn giấu tung tích ta còn không thể vào hoàng cung, giết kẻ thù lớn nhất của ta sao? Nhất định phải trên chiến trường mới có cơ hội sao? Chỉ dựa vào một thân võ công, ta có thể làm đại tướng quân sao?”. Đôi mắt hắn hơi híp lại: “Thái úy, ta không đợi được nữa rồi, ta bây giờ... Sẽ đi tới Biện Lương!”.
*
* *
Hạ Châu phủ Tiết Độ sứ những ngày này có rất nhiều tín sứ qua lại, hết sức đông đúc. Sau khi đợi Dương Hạo từ tiền tuyến Hoành Sơn trở về, thư tín lại càng nhiều, một khắc cũng không ngừng, hạc phù trên dưới ai cũng nhìn ra được, thái úy tất nhiên đang chuẩn bị cho một đại sự. Cho nên, toàn bộ thị tỳ hạ nhân trong phủ đều rất cẩn thận, làm việc gì cũng chặt chẽ dè dặt, chỉ lo xảy ra sai sót, tuy nhiên người rảnh rỗi cũng không phải không có, như Mậu nương, Long Linh Nhi không phải là thị tì trong phủ nên thời gian này lại cực kỳ nhàn rỗi.
Bát Long nữ khi chạy đến Hạ Châu đã rời khỏi quân ngũ, trở về nhà ở phủ đệ Hạ Châu, trong những ngày này đã xuất mưu họa sách cho nhị phu nhân, tin tức họ lập được chiến công được bẩm báo lên Long Hàn Hải, nghe tin báo xong Long Hàn Hải lấy làm vô cùng an lòng.
Kỳ thực sau khi hắn đến Hạ Châu cũng không phải là không có chức quan, chỉ là chức quan đó do Dương Hạo dựa theo thể chế quan liêu của Tống Quốc, phong cho là một chức quan nhàn hạ, có quan mà không có chức, chỉ lĩnh bổng lộc không có quyền hành sự, thấy Dương Hạo không quản chế chặt chẽ Long gia hơn nữa, trong lòng hắn cảm thấy ổn định hơn, lại nghe được con gái tiết lộ tin nhị phu nhân có ý ủy thác chức quan ấy, ngẫm kỹ lại, cũng định từ bỏ kế sách cho con gái tiến thân, tử tôn Long gia không thiếu tuấn tài, mà Thái úy lại trọng người tài như vậy, thì cứ đợi thế cục ổn định xuống, rồi Long gia cũng có ngày ngóc đầu lên.
Không ngờ những nhân vật trọng yếu của Hạ Châu thời gian này hoạt động thường xuyên, ngày ngày triệu họp hội nghị bí mật ở phủ tiết soái, trong vài ngày quy mô hội nghị bắt đầu mở rộng, chức quan nhàn như Long Hàn Hải cũng được triệu đi. Long Hàn Hải vừa mừng vừa sợ, chỉ biết biểu hiện của nữ nhi đã khiến cho Thái úy chú ý tới Long gia, ai ngờ sau khi hắn đến tiết đường tham dự hội nghị một lần, trở về với bộ dạng kín như bưng, hội nghị bàn những gì hắn cũng không hề nói với ai, đến huynh đệ và con trai mình hắn cũng không chịu nói, lại phái bát Long nữ mà lúc đầu tuyển từ gia tộc đến phủ tiết soái, chỉ nói với họ rằng hãy tận lực giúp mấy vị phu nhân chút chuyện.
Bát nữ như Long Linh Nhi, Long Thanh Nhi đều hiểu rằng Dương Hạo muốn xưng đế, Long Hàn Hải suy đi tính lại, trong đầu lại nổi lên ý niệm làm hoàng thân quốc thích, mong chờ rằng trong số các nàng có thể có một hai người được Dương Hạo để ý đến, tương lai có thể làm một quý phi, mà Hạ Châu lại có tiền lệ nhà có nữ nhi làm quan, Đường Diễm Diễm lại chính miệng hứa rằng sẽ tiến cử cho họ một chức quan, họ liền nghe theo lời của Long Hàn Hải, đến phù soái.
o O o
File ảnh
Bình luận facebook