Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 532
Phủ tiết soái những ngày này đang toàn lực làm việc, cả một cơ cấu thống trị cũng ầm ầm bắt đầu khởi động, nhất thời không có việc gì để giao cho các nàng làm, nhàn lai vô thì, bát nữ của Long gia đâm ra kết thành bằng hữu với Mậu nương, nhàn lai vô sự. Nói chuyện trên trời dưới đất, luận bàn vũ đạo, thậm chí chơi đá mã cầu cũng có.
Lúc này mấy người đang ngồi dưới giàn nho tàn trong Hữu Khóa viên, đánh bài lá cây, nhìn từ cánh cửa hình nguyệt, chỉ thấy dọc chính đạo trong phủ toàn là những tín sứ vội vàng, lưng cắm cờ đỏ đi đi lại lại, Long Linh nhi không nhịn được nói: “Từ sau khi trở về Hạ Châu, Thái úy so với lúc Tây chinh còn bận rộn hơn nhiều, nhất là lúc từ Hoành Sơn về, dường như không hề thấy ngài nghỉ ngơi chút nào, không phải nói là chiến sự Hoành Sơn giờ đã cầm cự được, sao lại còn căng thẳng như thế chứ?”.
Mậu nương nói: “Đúng vậy, ta ở phủ tiết soái mấy năm rồi, cũng chưa bao giờ thấy Thái úy bận rộn như vậy, bất kể đối mặt với đối thủ nào, tình thế cấp bách đến mấy, cũng không đến mức như này. Từ lúc ngài trở về, ngay cả chỗ Ngọc Chân Tử đạo trưởng cũng chỉ đến có một lần...”.
Ngọc Chân Tử đạo trưởng là thân phận bây giờ của Chu Nữ Anh ở phủ tiết soái. Mậu nương vừa đánh bài vừa nói, miệng nói ra những lời này, lời vừa nói khỏi miệng, biết rằng không ổn, Long Linh nhi và Long Thanh nhi chư nữ quả nhiên sinh nghi, từng đôi mắt đẹp liếc về phía nàng, Long Lâm nhi hoài nghi hỏi: “Ngọc Chân Tử đạo trưởng? Thái úy bận như vậy, chỉ gặp Ngọc Chân Tử đạo trưởng một lần thì có gì là lạ? Tôi nghe nói mấy ngày nay Thái úy trong thư phòng đèn thắp sáng suốt không tắt, đến hậu trạch cũng chưa từng đi qua vài lần, thê thiếp còn như thế huống chi một đạo nhân?”.
“À...”. Mậu nương bối rối đánh rơi một quân bài xuống, vội che giấu qua loa nói: “Cái này mà... Khụ... Các muội không biết đấy thôi, thái úy tuy là pháp vương phật gia hộ giáo, nhưng cũng là đồ đệ của đạo gia đại thánh Thuần Dương Tử chân nhân, cái này... Cái này... Đối với Tam Thanh tổ sư cũng là nhất nhật tam tinh lễ, hết sức sùng kính, bằng không cần gì phải dựng một tòa đạo quán trong phủ chứ? Cái này... Ngọc Chân Tử đạo trưởng này, lại là... Sư muội của Thái úy!”.
“Ra là thế...”.
Chư nữ đã không chút hoài nghi, Mậu nương lại đỏ mặt thầm cảm thấy xấu hổ, ngày trước là một vũ nương đứng đầu trong cung nhà Đường, rồi cùng với Chu Nữ Anh lưu lạc nơi Tây Vực, nàng và Nữ Anh sớm đã trở thành đôi khuê nữ thân thiết luôn tâm sự mọi điều, lúc bình thường cũng luôn bầu bạn với Nữ Anh, sự tình giữa Nữ Anh và Dương Hạo nàng hiển nhiên biết rõ, chỉ là việc ấy không tiện công khai cho người khác biết.
Long Bích Nhi thấy mặt nàng đỏ lên, giống như đang ngượng ngùng, không nhịn khỏi cười nói: “Mậu nương tỷ tỷ, ta nghe nói tỷ đã ở phủ tiết soái từ rất sớm, nhưng địa vị lại quá xa vời. Vừa không phải thê thiếp vừa không phải thị tỳ, nên không tránh khỏi những điều tiếng kỳ lạ. Tỷ vốn đẹp như thế cả ngày lại ở bên cạnh không rời, ta mới không tin là Thái úy ngài ấy... Hì hì. Tỷ nói thật đi, tỷ đã từng được Thái úy đại nhân sủng ái chưa?”.
Long Bích Nhi vừa hỏi như vậy, những chư nữ còn lại đều dỏng tai lên nghe. Long Thị gia chủ lại cố nhiên hớt tóc lên, lúc đầu, bị gia tộc lựa chọn để ép gả, các nàng đều không tình nguyện bằng lòng, nhưng khi chính mắt nhìn thấy Dương Hạo là một anh hùng tuổi trẻ, một người chăm sóc thê thiếp hết sức chu đáo, tôn trọng cũng không có những thói quen quyền quý tầm thường, bỗng chốc mấy vị tiểu cô nương này cũng đem lòng yêu thương hắn. Cái gọi là thà vi kê thủ, bất vi ngưu hậu, tức là nếu bị gả cho kẻ tầm thường không vai vế chi bằng hầu hạ đệ nhất anh hùng khiếu ngạo Tây Bắc này, nếu như Dương Hạo có chủ ý với Mậu nương thì họ hiển nhiên cũng sẽ có cơ hội lớn.
Long Bích Nhi hỏi như vậy, sắc mặt Mậu nương đỏ gay lên, nghĩ đến việc cùng ngủ chung giường với Nữ Anh, cùng ở chung một phòng, ban đêm lúc tâm sự chuyên riêng của mình, Nữ Anh từng nói Thái úy vô cùng mạnh mẽ, làm cho người ta khó có thể chịu đựng nổi, hoàn cảnh của hai người nàng hôm nay, cũng là đồng bệnh tương liên, cố tình kéo nàng làm “tỷ muội” nhưng do phận nữ nhi ngượng ngùng, không dám đáp ứng. Thế nên câu hỏi vô tâm của Long Bích Nhi lúc này, đã động chạm đến nỗi lòng nàng, Mậu nương nhất thời nhảy bật lên, giống như là bị người khác biết được bí mật này, cười mắng một cách e thẹn: “Muội là một tiểu đề tử mà lại không biết xấu hổ, những lời này mà cũng hỏi người khác được, muốn hủy hoại sự thanh bạch của người ta, đáng bị ta đánh cho một cái”.
Tiểu đề tử vốn là phương ngôn vùng phương Bắc, hợp với cách ví nam nhi là tiểu độc tử, nếu nói với người không quen biết tức là mắng chửi, còn dùng nói với người thân quen lại nhỏ tuổi hơn thì đó là một câu thân mật. Long Bích Nhi thấy nàng thẹn quá thành giận như vậy liền cười to vỗ tay chốn chạy, Mậu nương cũng vội đuổi theo, mấy vị cô nương bỏ hết bài lá cây xuống, bắt đầu chơi trò lão ưng tróc tiểu kê trong Hữu Khóa viên.
Những vị cô nương này đều là những mỹ nhân mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt yêu kiều như tranh vẽ, chỗ này chạy chỗ kia đuổi, lúc ẩn lúc hiện giống như những con bướm đầy màu sắc tung tăng bay lượn, vừa giống như từng cành hoa rực rỡ đung đưa theo cơn gió, làm cho khung cảnh trở nên uyển chuyển phong tình, thu hút ánh nhìn của bao con mắt nam nhi đang vội vàng qua lại.
Lúc này, Dương Hạo ở trong thư phòng đang bề bộn việc như hôn thiên hắc địa, từ khi trở về Hạ Châu, hắn giống như là đã lên dây cót, tứ phòng kiều thê ái thiếp đều không màng, ngay cả đến bảo bối nhi tử vừa đầy tháng gần ngay bên cạnh cũng chưa gặp đến hai lần.
“Cái gì? Vẫn đang hội bàn sao? Không cần hội bàn gì hết, từ khi Bàn cổ khai thiên lập địa, tam hoàng ngũ đế đến nay, đế quốc đầu tiên là nhà Hạ, nơi mà bản soái chấn hưng lại là Hạ Châu, vậy quốc hiệu đã quyết được rồi, hãy dùng chữ Hạ là được, báo cho bọn họ khỏi phải tốn thời gian vào việc này”.
Dương Hạo không nhịn được liền dặn dò, không hiểu vì cớ gì mà các văn nhân luôn làm quan trọng một cái quốc hiệu, bàn đi bàn lại không dứt. Dù sao thì lần này cũng chỉ là quốc hiệu tạm thời, trong tương lai đến lúc phục lập cũng phải thay đổi một quốc hiệu mới. Lần này cứ qua loa dùng chữ Hạ là được, cứ coi là một triều đại vốn nên xuất hiện trong lịch sử, để nó tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn vậy.
Sau khi phái Tần Giang đi, Dương Hạo lại gặp Lâm Bằng Vũ. Hai người thương lượng hồi lâu, rồi Dương Hạo tổng kết nói: “Đúng, chủ yếu là những việc này, Lâm lão, ngươi hãy kiểm tra chỉnh lý lượng lương thực dự trữ nhanh chóng liên lạc với Thôi Đại Lang, tạm thời đừng mua hàng hóa, đổi lại là mua lương thực. Đúng rồi! Chính vào thời vụ thu, bảo hắn nhất thiết thu mua lương thực, nghĩ kế chuyển về đây. Nếu cần thiết ta sẽ phái người đến trợ giúp, tiền vàng tùy hắn ra giá, nhưng... Phải thiếu nợ trước. Ha ha, yên tâm đi, hắn bứt ra không được thì sẽ đành phải tiếp tục ủng hộ thôi”.
Lâm Bằng Vũ đi rồi, Dương Hạo chuyển hướng về phía Lô Vũ Hiên: “Lô lão, chư châu Hà Tây, yếu vụ hàng đầu là phải duy trì sự ổn định, chỉ có thể phái một phần binh sĩ đến cứu viện, về phần lương thảo sẽ điều phối theo tình hình cụ thể, cố gắng không điều phối lương thảo ở đó để tránh ảnh hưởng đến cuộc sống của bách tính chư châu Hà Tây. Ngài hãy truyền cho Phổ tướng quân, ta giao phó Hà Tây cho ngài ấy, nhất định phải làm cho tốt. Chiếm được chư châu Hà Tây cũng chưa có nghĩa là nơi đó đã thuộc về chúng ta, phải lấy được lòng tin của bách tính, tranh thủ sự ủng hộ của các thế gia đại tộc, hành sự tránh câu nệ bất hóa, phải biết quyền biến chi đạo”. “Tuân lệnh! Hạ quan lập tức khởi hành”. Lô Vũ Hiên đứng dậy, phủi phủi quan bào rồi cất bước lui đi.
“Đại soái, ngài tìm ta?”.
“Đại thiếu, ha ha, Diệp đại thiếu”.
Dương Hạo vừa nhìn thấy Diệp Chi Tuyền đi vào có chút phong trần mệt mỏi, liền bỏ bức mật hàm đang cầm trên tay xuống, vui mừng vội bước lên nắm lấy tay hắn. Diệp Chi Tuyền vừa mừng vừa lo nói: “Đại soái”.
“Vào đây, mau ngồi xuống, người đâu, tiếp khách”. Dương Hạo thân thiết nói: “Đại thiếu, lần này là lúc để cậu thể hiện bản lĩnh của mình, cậu xem, nguyên tuyến báo tin từ Liễu Châu Thượng Kinh đến Hạ Châu của ta đã được thông suốt, hiện giờ từ Đôn Hoàng đến Hạ Châu, Ngột Lạt Hải đến Linh Châu, hai tuyến này cậu cũng vừa trải thông xong, ta biết cậu rất khổ cực, nhưng bây giờ vẫn còn nhiệm vụ gian khổ hơn giao phó cho ngươi, hơn nữa cần phải lập tức đi làm”.
Diệp Chi Tuyền ngập ngừng nói: “Đại soái, cha ta... Cha ta đã nhắc đến chuyện thân sự, vốn là sau khi từ Sa Châu trở về sẽ lo liệu, ngài xem...”.
“Sao cơ? Ừ, ta biết ta biết, đến lúc cậu thành thân ta nhất định sẽ tham dự, còn chuẩn bị một phần hậu lễ”.
Diệp Chi Tuyền xoa tay cười nói: “Cái này... Thái úy công vụ bộn bề, thận phận cao quý, thuộc hạ không dám vọng tưởng Thái úy có thể giá lâm hàn xá, tham dự lễ thành thân của thuộc hạ, ý thuộc hạ là...”.
“Ta hiểu, ta hiểu, nhưng việc này rất cấp bách, cậu xem, sau khi Lân Phủ lưỡng châu rơi vào tay quân Tống, tuyến báo tin vốn có với Biện Lương không thông thuận, phần bị phá vỡ lại cần phải thiết lập lại, lại còn nơi này, nơi này...”.
Dương Hạo chỉ trỏ trên sa bàn: “Từ nơi này đến Lũng Hữu, từ Lũng Hữu đến Ba Thục, chính cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, không nên nhìn ngươi trước giờ chưa từng một ngày động vào đao thương, nghênh trận giết qua một tên địch, nhưng trong cái chiến trường không nhìn thấy đao kiếm mà cậu lại lập được đại công lẫy lừng, chiến công của ngươi hiển hách vô cùng. Còn tân nương tử, cứ để nàng ấy đợi, dù sao cũng không chạy được, nếu cần bản soái sẽ sai người đến canh giữ?”.
“Không không, không cần đâu ạ, tôi...”.
“Vậy là tốt, tốt rồi, người lập tức lên đường đi, mấy tuyến đường tin tức này phải mau chóng xây dựng xong, cần tài vật, cần gì ta cũng cấp. Ha ha, công lao này mà lập được, ta sẽ thăng chức cho cậu. ừm... Nghe nói nương tử tương lai của cậu là khuê nữ của Lý gia Ngân Châu? Hay lắm, hay lắm, khuê nữ một nhà thế gia vọng tộc, được, tuy nhiên ta nghe nói khuê nữ Lý gia này tính tình hơi ngang bướng, ta e cậu sẽ không dễ sắp đặt nàng ta”.
“Sao cơ? Không phải chứ, ta nghe người làm mối nói, cháu gái yêu của Lý Nhất Đức đại nhân hiền dịu thục nữ, xinh đẹp như hoa, là mỹ nữ đức phụ nhất thành Ngân Châu này”.
“Ôi. Bà mối? Đến mặt rỗ bà ta cũng có thể nói được thành một đóa hoa đẹp, có thể tin được lời bà mối sao? Một người phong lưu đa tình giống như cậu đến lúc ấy cũng sẽ giống như Trình Thế Hùng tướng quân, không những sợ nương tử, mà muốn nạp thiếp súc tỳ cũng khó như lên trời vậy. Nhưng cậu không cần phải sợ, cậu là chỗ dựa đắc lực cho bản soái, bản soái sẽ giúp đỡ cho cậu, sau này tân nương nếu ỷ quyền thể ức hiếp cậu thì cứ tới tìm ta”. Diệp Chi Tuyền vui mừng vội vàng nói: “Đa tạ đại soái”.
“Không phải đa tạ, việc này ta sẽ lo liệu. Tiểu Vũ, đưa Diệp đại thiếu đi gặp Phạm chủ quản, cần gì thì nhanh chóng chuẩn bị tươm tất, bởi sau khi đại thiếu thiết lập xong những tuyến đường tin tức này, trở về còn phải thành thân”.
“Tuân lệnh!”. Mục Vũ đáp rồi dẫn Diệp Chi Tuyền đi.
“Ai, ta thực ra...”. Diệp Chi Tuyền đang nhìn chén trà nóng chưa hề uống trên bàn, thì mơ hồ bị Mục Vũ dẫn đi một nước, đến lúc đi tới quan thư của Phạm Tư Kỳ mới bắt đầu phản ứng lại, không khỏi thầm kêu một tiếng không may.
Bên ngoài thư phòng Trương Sùng Nguy lại tới, mang thêm bốn người đến cửa lớn tiếng nói: “Báo, đại soái, người đại soái cần tìm đã mang đến rồi”.
“Ồ, mau vào đi, thế nào, đều đạt yêu cầu chứ?”.
Đợi Trương Sùng Nguy vào thư phòng, đến bên cạnh mình, Dương Hạo liền hỏi. Trương Sùng Nguy cười nhẹ nói: “Đại soái yên tâm, những người này chiến đấu rất dũng cảm, nhạy bén lanh lợi. Họ đã từng ở Lũng Hữu, cực kỳ thông thuộc địa hình nơi đó, phù hợp với yêu cầu của đại soái. Mà họ đều là những người đã thành gia lập nghiệp, có thê có tử, sẽ không lo sinh dị tâm”.
Dương Hạo gật đầu: “Cho gọi họ vào!”.
Bốn người từ ngoài cửa cùng bước vào, họ khoảng hơn ba mươi tuổi thân hình cao to, cử chỉ chín chắn. Bốn người chắp tay quyền hướng về phía Dương Hạo bẩm báo nói: “Định Nan quân doanh chỉ huy Vương Như Phong, đô đầu Địch Hải Cảnh, đô đầu Ba Tát, đội trưởng Trương Tuấn tham kiến đại soái”.
“Mau đứng lên, Trương tướng quân đã nói rõ ý của bản soái với các ngươi rồi phải không?”.
“Chúng ty chức đã hiểu rồi”.
“Được, các ngươi có nguyện đến Lũng Hữu một phen không?”.
“Xin nguyện nghe theo lời dặn dò của đại soái”.
“Vậy thì tốt, Dạ Lạc Hột, Lý Phi Thọ một khi tiến vào Lũng Hữu, tất nhiên sẽ chiêu binh mãi mã tập trung thế lực, bốn người các ngươi tinh luyện cung mã, cũng đã từng thống lĩnh quân lính, gia nhập dưới trướng của chúng, rất dễ dàng có thể trổ hết tài năng, hai người này khi mới đến Lũng Hữu, phải dựa vào Thượng Ba Thiên, nhưng là đợi khi đại sự của chúng đã thành, ha ha, nhất sơn nan dung nhị hổ. Chúng đều là những trí dũng kiệt xuất bất kham, lẽ nào lại cam tâm chịu dưới trướng Thượng Ba Thiên? Dạ Lạc Hột có thể triệu nạp lượng lớn người Hồi Hột, Lý Phi Thọ cũng thu hút được người Khương, thêm vào đó tộc trưởng La Đan, đến lúc đó Lũng Hữu chia năm xẽ bảy, các ngươi sẽ có cơ hội”.
Dương Hạo trở nên nghiêm nghị, trịnh trọng nói: “Lần này đi, sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng chưa chắc đã hung hiểm bằng việc chiến trận chém giết ở Hạ Châu, lần này, võ lực chỉ là thứ yếu, các ngươi phải dùng nhiều trí lực, cố gắng mưu chiếm lòng tin của chúng, thâu tóm lực lượng của chúng. Sau này, khi bản soái thu phục được Lũng Hữu, các ngươi ở dưới trướng của chúng bất kể là làm đến bậc tướng nào bản soái đều phong cho các ngươi chức vị cao hơn đó ba cấp!”. Bốn người lớn tiếng đáp: “Tạ ơn đại soái”.
Dương Hạo nói: “Tốt, các ngươi đi đi, Trương tướng quân sẽ phân bổ nhiệm vụ cụ thể và phương thức liên lạc cho các ngươi, về phần nơi này, không cần phải lo lắng, phụ mẫu thê tử của các ngươi bản soái sẽ phụng dưỡng”.
Bốn người đồng thời chắp tay quyền làm lễ, hăng hái lui theo Trương Sùng Nguy ra ngoài. Dương Hạo chuyển vị ngồi lại bên án thư, mở bản công hàm chưa xem ra, vừa lướt đọc hai hàng chữ thì bên ngoài một tên thị vệ vội vàng tiến vào: “Đại soái, Lô Khiến Đạt Thố đại sư báo tin đến”.
“Vậy à?”. Dương Hạo liền ngẩng đầu lên nói: “Đưa ta xem”.
Hắn vội vàng mở thư ra đọc, Dương Hạo đập tay xuống án thư nói: “Cái tên Bích Túc này”. Dương Hạo lắc đầu thở dài, nhíu mày suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu nói: “Ám Dạ...”.
*
* *
Biện Lương, Biện Hà, Thiên Kim Nhất Tiếu lâu.
Khố lâu chu các, hoa thụ thành bóng. Những cây hoa, cây quả mùa thu kia là những loài quý thụ luôn mang sắc xanh biếc, điểm thêm ý xuân cho trung tâm Như Tuyết phường của Thiên Kim Nhất Tiếu lâu. Hơi thở của mùa thu tựa như không in dấu nơi đây.
Trong gió thu, vang lại một tiếng đàn du dương, là từ Như Tuyết phường truyền tới, một bài thơ, một chén rượu, nâng đàn thổi tiêu, giai nhân tương phùng, đây đúng là nơi mỹ cảnh tuyệt trần làm các tài tử quý nhân say đắm bồi hồi, chỉ là... Giờ có rất ít người có thể nhìn thấy chủ nhân của Như Tuyết phường, Liễu Đóa Nhi mỹ nữ đẹp đứng đầu Biện Lương.
Không phải bởi vì Thiên Kim Nhất Tiếu lâu nhật tiến đấu kim, Liễu hành thủ không cần phải ra mặt tiếp đãi khách quý nữa, cho dù nàng giàu có nhất thiên hạ, có thể không để ý tới tài tử danh sĩ, nhưng nếu quyền quý công hầu đến cầu kiến một lời, nàng sao có thể cự tuyệt? Tuy nhiên, không biết từ lúc nào, trong phường truyền rằng, vị hoa khôi Biện Lương, chủ nhân của Như Tuyết phường này là hoa đã có chủ, chính là đương kim hoàng đế Đại Tống. Thử nghĩ xem, trong tình hình này, ai còn dám cầu kiến Liễu đại hành thủ? Không nói đến tâm viên ý mã, muốn cùng giai nhân hưởng lạc đêm thâu, cho dù là muốn nàng tấu một khúc đàn, rót mời một chén rượu, có ai dám nhận chứ? Liễu Đóa Nhi có lẽ không chuyện gì, vấn đề là ai dám xuất hiện trước mặt nàng giống như đương kim thiên tử chứ.
Vì vậy, tri âm của cầm khúc tuyện vời này có rất ít, huyền đoạn có ai nghe được hoặc may mắn nghe thấy cũng chỉ có hoa cỏ trong Như Tuyết phường mà thôi.
Trong Thiên Kim Nhất Tiếu lâu, đang có tiếng hát du dương truyền tới, không dùng cầm sắt, chỉ có nhịp gõ nhẹ của những bàn gõ ngà với nhau, thiển ngâm thấp xướng, uyển chuyển lạ thường, nếu có người đã từng nghe qua giọng hát của Tuyết nhược thủy đàn khẩu thanh xướng trong Tuyết Ngọc song kiều thì sẽ biết được đây chính là Tuyết cô nương đang ngân nga hát, có thể được nghe nàng hát như vậy ắt hẳn là đại quan quý nhân địa vị cực cao.
Chỉ là tiếng hát đó tuy vọng từ lầu cao đến, nhưng lại không áp được tiếng đàn có lại như không, du dương không ngừng, nhỏ nhẹ mà âm lại rõ ràng. Tiếng đàn lúc đê hồi uyển chuyển lúc như châu qua ngọc bàn, Liễu Đóa Nhi thắp nhang ngồi thiền, lạnh nhạt nâng đàn, nhưng ngón tay ngọc ngà nhẹ nhàng khẽ vuốt, tiếng đàn êm ả giống như dòng chảy của nước, kỳ ảo phiêu du, biến ảo tự nhiên.
Liễu Đóa Nhi gảy đàn một cách thuần thục, tâm tình của nàng cũng cùng tiếng đàn bay lên tới mây trời. Cô đơn, sự cô đơn vô tận, khi chờ đợi ngày qua tháng lại, vì địa vị và sự tồn tại của Như Tuyết phường mà lao tâm tổn trí. Nàng thực muốn dừng lại nghỉ ngơi, nhưng trước nay nàng không hề nghĩ rằng, dừng lại sẽ phải cô đơn nhàm chán như thế này.
Nàng giờ là người của đương kim hoàng đế, nhưng vì thân phận mình mà không được nhập cung, nàng chỉ là một hoa khôi, nhưng trong mắt người thường lại được tôn quý, coi trọng như hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Vì vậy nàng mới mắc kẹt ở đây, trong cảnh khó xử tiến không được thoái không xong, cái cảm giác vừa sợ vừa mừng lúc đầu khi trở thành người của hoàng đế của nàng đã biến mất, giờ chỉ còn nỗi mệt mỏi và chán ghét vô cùng.
Thiên Kim Nhất Tiếu lâu đã làm nên địa vị cao nhất của nó ở Biện Lương, nàng giờ đã là chủ nhân của Thiên Kim Nhất Tiếu lâu, cũng không còn gì để tranh đoạt nữa, nên nàng cũng giống như một lão tăng vô dục vô cầu. Tuy dung mạo tuyệt mỹ, dáng người thướt tha nhưng lại thiếu chút linh hoạt và sức sống. Nàng vẫn xuân sắc nhưng lại chỉ có thể sống trong ký ức mà thôi.
Giờ nghĩ lại, những năm tháng đẹp đẽ khó quên nhất lại là thời Thiên Kim Nhất Tiếu lâu vừa được xây dựng, là khi mà Dương Hạo còn ở nơi đây. Học làm trò, biên khúc nhạc, cùng nghĩ cách đánh bại kẻ khác, thậm chí là khi ghen tuông với Ngô Oa Nhi ở hậu viên Hỏa Tình viện trưởng gia, hay bỏ hết tâm trí để làm những món ngon mỹ vị để thể hiện mình...
Mà nay, có phải là nơi càng cao thì sẽ càng lạnh? Nhưng cái vị thế cao quý mà nàng đang đứng lại vô cùng hư huyễn, nếu có thể ngược dòng thời gian... Nghe nói Ngô Oa Nhi đang nghiễm nhiên là ngoại sự viên ở Tây Bắc, giống với thân phận Hồng Lư Khanh, dựa vào tài văn chương, lời nói dí dòm của nàng ấy, quả có muốn gì được nấy, được vừa ý. Chỉ là... Địa vị của Dương Hạo cao quý như vậy, cũng đáng để nàng ấy vứt bỏ thân phận.
Còn có Diệu Diệu, nghe những người từ Tây Bắc về nói, các thương nhân Hồ Hán, muốn thêm nhiều phú quy đều nương nhờ vào nàng ấy, ả nha đầu này lại là một tay hành gia tinh thông lý tài, được gả cho Dương Hạo bao lâu rồi nhỉ? Sao nghĩ lại thì cứ như chuyện trước đây lâu lắm... Bây giờ có lẽ đã sinh cốt nhục của tự mình rồi nhỉ? Mà ta...
Khóe môi Liễu Đóa Nhi lộ chút cay đắng, mỗi lần được vị đế vương kia sủng ái, nàng đều không thể cùng say giấc nồng, bay bổng lên mây với người đàn ông của mình, các nội thị cứ làm như có mối nguy hại lớn, nhất thiết phải gọi nàng dậy rồi tiến hành đủ phương sách khắc phục, hoàng tộc... Là không thể để lại huyết thống trong nhân gian, nhất là với thân phận của mình... Làm sao mà có thể mang long bào được chứ? Nỗi hổ thẹn đó... Giờ nàng cũng đã quen với nó mất rồi.
Tiếng đàn xa xăm, như khói chi ngân, du dương vấn vương, lúc ẩn lúc hiện một cách kỳ ảo. Cả thân xác nàng giờ như bộ xương chuyển động, linh hồn nàng lại đang bay bổng trong dòng chảy của hồi ức xưa, giống như hoa rơi mặt nước, sóng gợn không ngừng...
“Ha ha ha, hay, tiếng đàn của Đóa Nhi ngày càng huyền diệu”. Bỗng một tiếng vỗ tay truyền đến, cất cao giọng khen ngợi.
Liễu Đóa Nhi ngẩng đầu lên, nàng biết là hắn đến, giờ ngoài hắn ra còn ai dám cao giọng trước mặt nàng chứ? Nàng vội vàng đứng dậy, hành lễ nói: “Quan gia”.
Triệu Quang Nghĩa mỉm cười bước đến, ngồi xuống cẩm chiên nói: “Đến đây, ngồi bên này”.
“Vâng”. Liễu Đóa Nhi đáp một lời rồi chầm chậm bước đến cạnh hắn.
Mới ngày nào còn là một mỹ nhân xinh đẹp thuần khiết như ánh trăng, giờ đã trở thành tiểu phu nhân dung mạo đoan trang, vẫn vẻ thanh tú đó nhưng lại thêm chút dịu dàng đẫy đà, vẻ đẹp đó lại càng say đắm lòng người, giống như bông hoa nở rộ, trong trắng mà phong nhã.
“Sao hôm nay Quan Gia lại vui đến vậy?”. Trước mặt hắn, Liễu Đóa Nhi không dám lộ vẻ buồn bã cô đơn, nàng thể hiện một bộ dạng vui cười, tay đưa nhẹ nhàng vừa rót trà vừa hỏi.
Lúc nàng cúi mình, thân thể nàng mảnh mai như chiết, cánh tay mềm mại, hở ra ngoài tấm lụa làn da trắng mịn màng như tuyết, Triệu Quang Nghĩa liền sáng mắt lên, đưa tay ôm chặt lấy vòng eo nàng, cười ha ha nói: “Cứ được gặp tiểu mỹ nhân của trẫm là tự nhiên sẽ vui rồi”.
Hắn thực rất vui vẻ, một vùng Tây Bắc khó chiếm lại bị hắn dùng mưu tính kế, danh chính ngôn thuận lấy được Lân phủ. Về phần Hoành Sơn đang trong thể giằng co, hắn lại không hề lo lắng, lẽ nào muốn kéo dài chiến trận? Hừ hừ, một Tây Bắc nhỏ bé, đất đai cằn cỗi có thể hạ được ta sao? Hoàng huynh thập niên sinh tụ, tích lại cho hắn đầy của cải trong phong khố...
Lại còn cái tên chướng mắt lão tam Triệu Quang Mỹ, Hoài Nam Tây Lộ tiết độ sứ kiêm Thị Trung, trung thư lệnh, cai quản phủ Khai Phong, phong làm Tề vương, có quyền thế trong tay, làm người ta phải nể sợ. Giờ thì tốt rồi, ý đồ muốn làm đế vương bị người khác đoán ra được, như kinh sử Sài Vũ Tích cáo hắn tội kiêu căng xấc láo, làm càn không phép tắc. Đầu tiên là hạ chức trung thư lệnh và đuổi khỏi phủ Khai Phong, giao lại cho người đáng tin cậy hơn nắm giữ, tiếp đó Trương Ký cũng đích thân dâng sớ, tố cáo hắn đã không biết hối lỗi lại còn oán hận Thánh thượng. Đến hai vị đại thần đương triều phải ra mặt tố cáo nên bị giáng chức đầy đến Tây Kinh (Trường An).
Hôm nay, lại có một tin tốt truyền đến, Triệu Đắc Trụ tên phản tặc đứng đầu Thục địa bị quan binh bao vây diệt trừ, chết bất đắc kỳ tử. Việc này tất yếu sẽ làm nhụt chí của bọn phản tặc, cho nên bất kể là vây bắt hay bắt đám lâu la còn lại ra hàng sẽ dễ dàng hơn. Mối lo ngại giờ đã được giải quyết, chỉ còn đang diệt trừ tận gốc, hắn sao có thể không vui mừng chứ?
Liễu Đóa Nhi dịu dàng liếc nhìn hắn, một vẻ làm say đắm lòng người: “Quan gia tâm chứa quốc sự, trong lòng đâu có chỗ cho thiếp, nghĩ tới mới thấy, mới đến có một chút đã nói toàn lời đường mật xu nịnh. Nếu ngài có vui mừng thì cũng là do việc quốc gia đại sự, Đóa Nhi... Tự mình cũng biết”.
Triệu Quang Nghĩa cười ha ha: “Nàng thật là lanh lợi. Ha ha, nếu nói là vì quốc sự thì cũng không sai, ngày nay quốc thái dân an, dụng binh thuận lợi, trẫm sao lại không vui kia chứ?”.
Liễu Đóa Nhi kinh ngạc, thất thanh nói: “Tây Bắc... Đã bị đánh bại rồi ư?”.
“Nếu Tây Bắc đã bị triều đình chiếm giữ thì Dương Hạo hắn... Hắn chẳng lẽ sẽ chết như vậy?”. Lòng Liễu Đóa Nhi bỗng trở nên nặng trĩu, dù nàng có oán hận Dương Hạo bao nhiêu đi nữa thì nàng cũng không hề mong muốn Dương Hạo chết, ân oán giữa hai người họ khó có thể nói ai sai ai đúng, người nào cũng có cách nghĩ riêng. Nhưng dù thế nào cũng có một thời gian đẹp bên nhau, Liễu Đóa Nhi vẫn hy vọng rằng hắn có thể bình an, có thể sống sót để nàng còn có thể oán giận, chứ không phải là chết đi để nàng nghĩ đến, nhưng... Hắn đã?”.
Triệu Quang Nghĩa lặng lẽ cười nói: “Nào có nhanh vậy, còn phải dụng binh đả trượng, tuy nhiên... Cũng sắp đến ngày đó rồi, nào đến đây, hãy để trẫm chiều chuộng nàng nào”.
Triệu Quang Nghĩa giơ tay ra, ôm lấy thân hình mảnh mai của Liễu Đóa Nhi, để nàng ngồi lên đầu gối mình, một mùi hương thơm mát, dịu nhẹ thoảng qua, tấm áo lụa mịn làm lộ ra đường nét mềm mại của cơ thể nàng, vừa ôm nàng vào Triệu Quang Nghĩa cảm nhận được một luồng khí ấm áp thơm phức, hắn không thể cầm lòng được, lập tức luồn tay ve vuốt đôi gò bồng đảo mềm mại của nàng.
Liễu Đóa Nhi trong lòng cảm thấy chán ghét, Triệu Quang Nghĩa trước giờ không hề biết thương hoa tiếc ngọc, là một kẻ háo sắc hứng tình, không hề biết đến cùng hưởng hoan lộ với đối phương, hoặc là với thân phận của hắn, chưa bao giờ phải bền bỉ hao phí công phu để làm động tình nữ nhân, hắn giống như kẻ lai vãng lâm trận chém giết, làm cho người ta cảm thấy đau đớn hơn là khoái lạc. Lúc thì vội vàng cho qua, rồi lúc cấp bách đòi hỏi, ban đầu hắn còn biết giả vờ hưởng đàn ngâm thơ, giờ làm hoàng đế, không cần kiêng dè gì hết, nên càng lộ ra vẻ mặt thật đáng ghét.
Cũng thôi vậy, nhất là sau mỗi lần hoan ái, lại bị những kẻ nội thị không nam không nữ hầu cận của hắn bài bố, làm đủ các phương thức tránh mang long thai. Dù hắn có hiểu được mật ái nơi phòng loan, thì cũng cay đắng làm sao. Đối với một người kiêu kỳ như Liễu Đóa Nhi mà nói, dường như mỗi lần được hắn sủng ái là mỗi lần nàng phải chịu nhục nhã, khiến cho nàng thấy ác cảm với chuyện ân ái, thậm chí chán ghét và vô cùng sợ hãi. Nhưng... Hắn là vua, có quyền muốn gì có nấy, nàng chỉ là phận nữ nhi, sao có thể cự tuyệt được?
Bị bàn tay thô ráp của Triệu Quang Nghĩa xé tung đai lưng, nàng không khỏi nhắm hai mắt lại, lông mày nhăn lên, trong lòng tự nhủ: “Sớm thỏa mãn hắn thì hắn sẽ sớm rời khỏi đây, cứ coi như là bị quỷ bức vậy...”.
Triệu Quang Nghĩa đâu nghĩ đường đường một quân chủ anh tài, đến nơi giường gối lại bị tiểu nữ chán ghét khinh thường, không chút hấp dẫn. Thấy nàng nhắm nghiền mắt, để tùy ý quân chủ, hắn dục hỏa lại không ngừng, bế nàng ngã lên cẩm chiên, vội vàng cởi bỏ xiêm y.
Hoan lộ hòa hợp, trút bỏ hết xiêm y của nàng, tấm thân ngọc ngà lộ tỏa mùi hương ngọt ngào, Triệu Quang Nghĩa đang áp mình xuống dưới thì có tiếng nội thị ngoài cửa. Dù biết Cố Nhược nhưng vẫn nhẹ kêu: “Quan gia, Quan gia”.
Triệu Quang Nghĩa giận dữ, ngẩng đầu quát mắng: “Hồn láo, ta chưa cho phép, ai cho ngươi làm phiền?”.
Cố Nhược đáp: “Quan gia, nô tì không dám to gan. Thật sự... Thật sự là trong triều có đại sự, kính xin quan gia lập tức hồi cung”.
“Đại sự, đại sự gì chứ, sao làm phiền ta đúng lúc này?”. Triệu Quang Nghĩa nghĩ một lúc, đành phải đứng dậy, trầm giọng quát: “Thái tử lại làm chuyện gì rồi?”.
Cố Nhược: “Không phải thái tử gây chuyện, trong cấm cung không có đại sự, là Lô đại nhân của trung thư cùng với Trương đại nhân và Tào đại nhân khu mật sứ đồng tấu mời quan gia lập tức hồi cung”.
Triệu Quang Nghĩa nghe được không phải là thái tử gây chuyện, cảm thấy nhẹ người, hắn thực là bị vị thái tử bảo bối đó làm khổ đến phát sợ, ngờ đâu lại nghe thấy là đại quan văn võ hợp tấu nghị sự, cảm thấy chút bất an. Việc này trước giờ chưa từng có, hay đã xảy ra việc kinh thiên động địa gì, làm cho mấy người họ vội kiến gặp?
Triệu Quang Nghĩa bất giác lo lắng, vội khoác long bào, cất bước vừa đi vừa vội vàng dặn dò: “Nhanh, chuẩn bị kiệu, không, mang ngựa đến đây, lập tức hồi cung”.
“Hắn đến một câu cáo từ cũng không nói với ta, hắn coi ta là gì chứ? Một kỹ nữ rẻ mạt đáng khinh sao?”. Liễu Đóa Nhi từ từ ngồi dậy, chỉnh lại xiêm y, tự giễu mà cười mình, hai dòng lệ cứ thế lăn trên má.
Triệu Quang Nghĩa không rõ có chuyện gì nên vô cùng lo lắng. Mà hắn biết nội thị không được phép tham gia chính sự, dù có hỏi thì Cố Nhược cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Vừa ra khỏi Như Tuyết phường, hắn không ngồi kiệu, lập tức lên ngựa, vội cùng đội thị vệ hộ tống hồi cung.
Ra khỏi Thiên Kim Nhất Tiếu lâu đi về phía Tây một lúc rồi rẽ phải sẽ là Biện Kiều. Cây cầu này rộng rãi, trên dưới đều có bách tính buôn bán, nhưng trong khoảnh khắc này đều bị toán thị vệ nha dịch như lang sói dẹp sạch, không một bóng người giống như cẩu gặm cốt đầu.
Bách tính vốn đang buôn bán quanh đây bị đuổi xa ra khỏi cây cầu, các lều gách vẫn còn nguyên, hàng quán y chỗ nhưng chủ quầy đã bị đuổi đi. Cách vài bước chân lại có một nha dịch đứng canh còn họ không cần biết trong đám dân liệu có hay không mật giám hoàng thành tư, cứ hoàng đế xuất tuần, thì cảnh giới nghiêm ngặt.
Triệu Quang Nghĩa trên người khoác công phục mà quan sĩ Tống Quốc đều thích mặc, chân đi hài quấn, vội vàng quát ngựa hướng về phía Tây, những người dân đứng từ xa nhìn đoàn hành quân này cũng không hề biết rằng đó là hoàng thượng của Tống Quốc, nhưng họ đã từng được nhìn thấy hoàng đế Triệu Quang Nghĩa đâu? Dù Triệu Quang Nghĩa là phù doãn phủ Khai Phong, khi họ chạy đến phủ Khai Phong kiện đại cáo cũng chưa chắc do chính hắn thẩm lý.
Triệu Quang Nghĩa cưỡi ngựa lên cầu, mã tốc chậm dần, lúc này bỗng nghe một tiếng reo hò vang trời, hắn thiểm mắt nhìn, từ đầu cầu nhìn lại, xa xa thấy trên bờ dựng một lán lớn, tập trung rất nhiều người ở đó, reo hò ầm ĩ. Hắn giữ dây cương lại, giơ roi ngựa lên chỉ: “Những người đó làm gì vậy?”.
Nơi đó hơi xa chỗ hắn, nha dịch phủ Khai Phong và thị vệ đi dẹp bóng người lúc này trở nên khó xử, còn đâu thời giờ để rà soát toàn bộ xung quanh, nhưng nha dịch phủ Khai Phong đều biết nhất cử nhất động xung quanh đây, một thám báo trèo lên cột cầu nhìn rồi lập tức bẩm báo: “Quan gia, đó là bang chủ bang Biện Hà đang làm lễ truyền vị cho đại đệ tử của hắn”.
Triệu Quang Nghĩa thấy thuyền bên bờ đó không đến ngàn quân, trong bụng nở nụ cười nham hiểm: “Một đám ô hợp tử phu chạy thuyền, còn làm nghi thức truyền vị ra vẻ. Hừ! Sớm muộn gì ta cũng quét sách bọn ngươi!”.
Triệu Quang Nghĩa lúc này không rảnh để ý tới đám tử phu đó, chỉ nhanh tay thúc ngựa một mạch tới hoàng cung. Vào đến Gia Túc môn, đăng nhập anh điện thì gặp ba quan Lô Đa Tổn, Trương Ký và Tào Lâm cung kính cúi đầu làm lễ, Triệu Quang Nghĩa lập tức quát hỏi: “Việc đại sự cấp bách gì mà cần kiến giá?”.
Ba người ngần đầu lên nhìn Triệu Quang Nghĩa, Trương Ký vội đưa ra tấu chương: “Quan gia, việc vô cùng cấp tốc, quan gia mau xem bản chiếu thư này”. Triệu Quang Nghĩa cảm thấy kỳ lạ: “Ngươi sợ gì chứ? Có trẫm ở đây, còn ai có thể ra chiếu chỉ nữa?”. Lô Đa Tốn đi tới vội nói: “Quan gia, đây là chiếu thư lập quốc của hoàng đế Đại Hạ!”.
o O o
File ảnh
Lúc này mấy người đang ngồi dưới giàn nho tàn trong Hữu Khóa viên, đánh bài lá cây, nhìn từ cánh cửa hình nguyệt, chỉ thấy dọc chính đạo trong phủ toàn là những tín sứ vội vàng, lưng cắm cờ đỏ đi đi lại lại, Long Linh nhi không nhịn được nói: “Từ sau khi trở về Hạ Châu, Thái úy so với lúc Tây chinh còn bận rộn hơn nhiều, nhất là lúc từ Hoành Sơn về, dường như không hề thấy ngài nghỉ ngơi chút nào, không phải nói là chiến sự Hoành Sơn giờ đã cầm cự được, sao lại còn căng thẳng như thế chứ?”.
Mậu nương nói: “Đúng vậy, ta ở phủ tiết soái mấy năm rồi, cũng chưa bao giờ thấy Thái úy bận rộn như vậy, bất kể đối mặt với đối thủ nào, tình thế cấp bách đến mấy, cũng không đến mức như này. Từ lúc ngài trở về, ngay cả chỗ Ngọc Chân Tử đạo trưởng cũng chỉ đến có một lần...”.
Ngọc Chân Tử đạo trưởng là thân phận bây giờ của Chu Nữ Anh ở phủ tiết soái. Mậu nương vừa đánh bài vừa nói, miệng nói ra những lời này, lời vừa nói khỏi miệng, biết rằng không ổn, Long Linh nhi và Long Thanh nhi chư nữ quả nhiên sinh nghi, từng đôi mắt đẹp liếc về phía nàng, Long Lâm nhi hoài nghi hỏi: “Ngọc Chân Tử đạo trưởng? Thái úy bận như vậy, chỉ gặp Ngọc Chân Tử đạo trưởng một lần thì có gì là lạ? Tôi nghe nói mấy ngày nay Thái úy trong thư phòng đèn thắp sáng suốt không tắt, đến hậu trạch cũng chưa từng đi qua vài lần, thê thiếp còn như thế huống chi một đạo nhân?”.
“À...”. Mậu nương bối rối đánh rơi một quân bài xuống, vội che giấu qua loa nói: “Cái này mà... Khụ... Các muội không biết đấy thôi, thái úy tuy là pháp vương phật gia hộ giáo, nhưng cũng là đồ đệ của đạo gia đại thánh Thuần Dương Tử chân nhân, cái này... Cái này... Đối với Tam Thanh tổ sư cũng là nhất nhật tam tinh lễ, hết sức sùng kính, bằng không cần gì phải dựng một tòa đạo quán trong phủ chứ? Cái này... Ngọc Chân Tử đạo trưởng này, lại là... Sư muội của Thái úy!”.
“Ra là thế...”.
Chư nữ đã không chút hoài nghi, Mậu nương lại đỏ mặt thầm cảm thấy xấu hổ, ngày trước là một vũ nương đứng đầu trong cung nhà Đường, rồi cùng với Chu Nữ Anh lưu lạc nơi Tây Vực, nàng và Nữ Anh sớm đã trở thành đôi khuê nữ thân thiết luôn tâm sự mọi điều, lúc bình thường cũng luôn bầu bạn với Nữ Anh, sự tình giữa Nữ Anh và Dương Hạo nàng hiển nhiên biết rõ, chỉ là việc ấy không tiện công khai cho người khác biết.
Long Bích Nhi thấy mặt nàng đỏ lên, giống như đang ngượng ngùng, không nhịn khỏi cười nói: “Mậu nương tỷ tỷ, ta nghe nói tỷ đã ở phủ tiết soái từ rất sớm, nhưng địa vị lại quá xa vời. Vừa không phải thê thiếp vừa không phải thị tỳ, nên không tránh khỏi những điều tiếng kỳ lạ. Tỷ vốn đẹp như thế cả ngày lại ở bên cạnh không rời, ta mới không tin là Thái úy ngài ấy... Hì hì. Tỷ nói thật đi, tỷ đã từng được Thái úy đại nhân sủng ái chưa?”.
Long Bích Nhi vừa hỏi như vậy, những chư nữ còn lại đều dỏng tai lên nghe. Long Thị gia chủ lại cố nhiên hớt tóc lên, lúc đầu, bị gia tộc lựa chọn để ép gả, các nàng đều không tình nguyện bằng lòng, nhưng khi chính mắt nhìn thấy Dương Hạo là một anh hùng tuổi trẻ, một người chăm sóc thê thiếp hết sức chu đáo, tôn trọng cũng không có những thói quen quyền quý tầm thường, bỗng chốc mấy vị tiểu cô nương này cũng đem lòng yêu thương hắn. Cái gọi là thà vi kê thủ, bất vi ngưu hậu, tức là nếu bị gả cho kẻ tầm thường không vai vế chi bằng hầu hạ đệ nhất anh hùng khiếu ngạo Tây Bắc này, nếu như Dương Hạo có chủ ý với Mậu nương thì họ hiển nhiên cũng sẽ có cơ hội lớn.
Long Bích Nhi hỏi như vậy, sắc mặt Mậu nương đỏ gay lên, nghĩ đến việc cùng ngủ chung giường với Nữ Anh, cùng ở chung một phòng, ban đêm lúc tâm sự chuyên riêng của mình, Nữ Anh từng nói Thái úy vô cùng mạnh mẽ, làm cho người ta khó có thể chịu đựng nổi, hoàn cảnh của hai người nàng hôm nay, cũng là đồng bệnh tương liên, cố tình kéo nàng làm “tỷ muội” nhưng do phận nữ nhi ngượng ngùng, không dám đáp ứng. Thế nên câu hỏi vô tâm của Long Bích Nhi lúc này, đã động chạm đến nỗi lòng nàng, Mậu nương nhất thời nhảy bật lên, giống như là bị người khác biết được bí mật này, cười mắng một cách e thẹn: “Muội là một tiểu đề tử mà lại không biết xấu hổ, những lời này mà cũng hỏi người khác được, muốn hủy hoại sự thanh bạch của người ta, đáng bị ta đánh cho một cái”.
Tiểu đề tử vốn là phương ngôn vùng phương Bắc, hợp với cách ví nam nhi là tiểu độc tử, nếu nói với người không quen biết tức là mắng chửi, còn dùng nói với người thân quen lại nhỏ tuổi hơn thì đó là một câu thân mật. Long Bích Nhi thấy nàng thẹn quá thành giận như vậy liền cười to vỗ tay chốn chạy, Mậu nương cũng vội đuổi theo, mấy vị cô nương bỏ hết bài lá cây xuống, bắt đầu chơi trò lão ưng tróc tiểu kê trong Hữu Khóa viên.
Những vị cô nương này đều là những mỹ nhân mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt yêu kiều như tranh vẽ, chỗ này chạy chỗ kia đuổi, lúc ẩn lúc hiện giống như những con bướm đầy màu sắc tung tăng bay lượn, vừa giống như từng cành hoa rực rỡ đung đưa theo cơn gió, làm cho khung cảnh trở nên uyển chuyển phong tình, thu hút ánh nhìn của bao con mắt nam nhi đang vội vàng qua lại.
Lúc này, Dương Hạo ở trong thư phòng đang bề bộn việc như hôn thiên hắc địa, từ khi trở về Hạ Châu, hắn giống như là đã lên dây cót, tứ phòng kiều thê ái thiếp đều không màng, ngay cả đến bảo bối nhi tử vừa đầy tháng gần ngay bên cạnh cũng chưa gặp đến hai lần.
“Cái gì? Vẫn đang hội bàn sao? Không cần hội bàn gì hết, từ khi Bàn cổ khai thiên lập địa, tam hoàng ngũ đế đến nay, đế quốc đầu tiên là nhà Hạ, nơi mà bản soái chấn hưng lại là Hạ Châu, vậy quốc hiệu đã quyết được rồi, hãy dùng chữ Hạ là được, báo cho bọn họ khỏi phải tốn thời gian vào việc này”.
Dương Hạo không nhịn được liền dặn dò, không hiểu vì cớ gì mà các văn nhân luôn làm quan trọng một cái quốc hiệu, bàn đi bàn lại không dứt. Dù sao thì lần này cũng chỉ là quốc hiệu tạm thời, trong tương lai đến lúc phục lập cũng phải thay đổi một quốc hiệu mới. Lần này cứ qua loa dùng chữ Hạ là được, cứ coi là một triều đại vốn nên xuất hiện trong lịch sử, để nó tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn vậy.
Sau khi phái Tần Giang đi, Dương Hạo lại gặp Lâm Bằng Vũ. Hai người thương lượng hồi lâu, rồi Dương Hạo tổng kết nói: “Đúng, chủ yếu là những việc này, Lâm lão, ngươi hãy kiểm tra chỉnh lý lượng lương thực dự trữ nhanh chóng liên lạc với Thôi Đại Lang, tạm thời đừng mua hàng hóa, đổi lại là mua lương thực. Đúng rồi! Chính vào thời vụ thu, bảo hắn nhất thiết thu mua lương thực, nghĩ kế chuyển về đây. Nếu cần thiết ta sẽ phái người đến trợ giúp, tiền vàng tùy hắn ra giá, nhưng... Phải thiếu nợ trước. Ha ha, yên tâm đi, hắn bứt ra không được thì sẽ đành phải tiếp tục ủng hộ thôi”.
Lâm Bằng Vũ đi rồi, Dương Hạo chuyển hướng về phía Lô Vũ Hiên: “Lô lão, chư châu Hà Tây, yếu vụ hàng đầu là phải duy trì sự ổn định, chỉ có thể phái một phần binh sĩ đến cứu viện, về phần lương thảo sẽ điều phối theo tình hình cụ thể, cố gắng không điều phối lương thảo ở đó để tránh ảnh hưởng đến cuộc sống của bách tính chư châu Hà Tây. Ngài hãy truyền cho Phổ tướng quân, ta giao phó Hà Tây cho ngài ấy, nhất định phải làm cho tốt. Chiếm được chư châu Hà Tây cũng chưa có nghĩa là nơi đó đã thuộc về chúng ta, phải lấy được lòng tin của bách tính, tranh thủ sự ủng hộ của các thế gia đại tộc, hành sự tránh câu nệ bất hóa, phải biết quyền biến chi đạo”. “Tuân lệnh! Hạ quan lập tức khởi hành”. Lô Vũ Hiên đứng dậy, phủi phủi quan bào rồi cất bước lui đi.
“Đại soái, ngài tìm ta?”.
“Đại thiếu, ha ha, Diệp đại thiếu”.
Dương Hạo vừa nhìn thấy Diệp Chi Tuyền đi vào có chút phong trần mệt mỏi, liền bỏ bức mật hàm đang cầm trên tay xuống, vui mừng vội bước lên nắm lấy tay hắn. Diệp Chi Tuyền vừa mừng vừa lo nói: “Đại soái”.
“Vào đây, mau ngồi xuống, người đâu, tiếp khách”. Dương Hạo thân thiết nói: “Đại thiếu, lần này là lúc để cậu thể hiện bản lĩnh của mình, cậu xem, nguyên tuyến báo tin từ Liễu Châu Thượng Kinh đến Hạ Châu của ta đã được thông suốt, hiện giờ từ Đôn Hoàng đến Hạ Châu, Ngột Lạt Hải đến Linh Châu, hai tuyến này cậu cũng vừa trải thông xong, ta biết cậu rất khổ cực, nhưng bây giờ vẫn còn nhiệm vụ gian khổ hơn giao phó cho ngươi, hơn nữa cần phải lập tức đi làm”.
Diệp Chi Tuyền ngập ngừng nói: “Đại soái, cha ta... Cha ta đã nhắc đến chuyện thân sự, vốn là sau khi từ Sa Châu trở về sẽ lo liệu, ngài xem...”.
“Sao cơ? Ừ, ta biết ta biết, đến lúc cậu thành thân ta nhất định sẽ tham dự, còn chuẩn bị một phần hậu lễ”.
Diệp Chi Tuyền xoa tay cười nói: “Cái này... Thái úy công vụ bộn bề, thận phận cao quý, thuộc hạ không dám vọng tưởng Thái úy có thể giá lâm hàn xá, tham dự lễ thành thân của thuộc hạ, ý thuộc hạ là...”.
“Ta hiểu, ta hiểu, nhưng việc này rất cấp bách, cậu xem, sau khi Lân Phủ lưỡng châu rơi vào tay quân Tống, tuyến báo tin vốn có với Biện Lương không thông thuận, phần bị phá vỡ lại cần phải thiết lập lại, lại còn nơi này, nơi này...”.
Dương Hạo chỉ trỏ trên sa bàn: “Từ nơi này đến Lũng Hữu, từ Lũng Hữu đến Ba Thục, chính cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, không nên nhìn ngươi trước giờ chưa từng một ngày động vào đao thương, nghênh trận giết qua một tên địch, nhưng trong cái chiến trường không nhìn thấy đao kiếm mà cậu lại lập được đại công lẫy lừng, chiến công của ngươi hiển hách vô cùng. Còn tân nương tử, cứ để nàng ấy đợi, dù sao cũng không chạy được, nếu cần bản soái sẽ sai người đến canh giữ?”.
“Không không, không cần đâu ạ, tôi...”.
“Vậy là tốt, tốt rồi, người lập tức lên đường đi, mấy tuyến đường tin tức này phải mau chóng xây dựng xong, cần tài vật, cần gì ta cũng cấp. Ha ha, công lao này mà lập được, ta sẽ thăng chức cho cậu. ừm... Nghe nói nương tử tương lai của cậu là khuê nữ của Lý gia Ngân Châu? Hay lắm, hay lắm, khuê nữ một nhà thế gia vọng tộc, được, tuy nhiên ta nghe nói khuê nữ Lý gia này tính tình hơi ngang bướng, ta e cậu sẽ không dễ sắp đặt nàng ta”.
“Sao cơ? Không phải chứ, ta nghe người làm mối nói, cháu gái yêu của Lý Nhất Đức đại nhân hiền dịu thục nữ, xinh đẹp như hoa, là mỹ nữ đức phụ nhất thành Ngân Châu này”.
“Ôi. Bà mối? Đến mặt rỗ bà ta cũng có thể nói được thành một đóa hoa đẹp, có thể tin được lời bà mối sao? Một người phong lưu đa tình giống như cậu đến lúc ấy cũng sẽ giống như Trình Thế Hùng tướng quân, không những sợ nương tử, mà muốn nạp thiếp súc tỳ cũng khó như lên trời vậy. Nhưng cậu không cần phải sợ, cậu là chỗ dựa đắc lực cho bản soái, bản soái sẽ giúp đỡ cho cậu, sau này tân nương nếu ỷ quyền thể ức hiếp cậu thì cứ tới tìm ta”. Diệp Chi Tuyền vui mừng vội vàng nói: “Đa tạ đại soái”.
“Không phải đa tạ, việc này ta sẽ lo liệu. Tiểu Vũ, đưa Diệp đại thiếu đi gặp Phạm chủ quản, cần gì thì nhanh chóng chuẩn bị tươm tất, bởi sau khi đại thiếu thiết lập xong những tuyến đường tin tức này, trở về còn phải thành thân”.
“Tuân lệnh!”. Mục Vũ đáp rồi dẫn Diệp Chi Tuyền đi.
“Ai, ta thực ra...”. Diệp Chi Tuyền đang nhìn chén trà nóng chưa hề uống trên bàn, thì mơ hồ bị Mục Vũ dẫn đi một nước, đến lúc đi tới quan thư của Phạm Tư Kỳ mới bắt đầu phản ứng lại, không khỏi thầm kêu một tiếng không may.
Bên ngoài thư phòng Trương Sùng Nguy lại tới, mang thêm bốn người đến cửa lớn tiếng nói: “Báo, đại soái, người đại soái cần tìm đã mang đến rồi”.
“Ồ, mau vào đi, thế nào, đều đạt yêu cầu chứ?”.
Đợi Trương Sùng Nguy vào thư phòng, đến bên cạnh mình, Dương Hạo liền hỏi. Trương Sùng Nguy cười nhẹ nói: “Đại soái yên tâm, những người này chiến đấu rất dũng cảm, nhạy bén lanh lợi. Họ đã từng ở Lũng Hữu, cực kỳ thông thuộc địa hình nơi đó, phù hợp với yêu cầu của đại soái. Mà họ đều là những người đã thành gia lập nghiệp, có thê có tử, sẽ không lo sinh dị tâm”.
Dương Hạo gật đầu: “Cho gọi họ vào!”.
Bốn người từ ngoài cửa cùng bước vào, họ khoảng hơn ba mươi tuổi thân hình cao to, cử chỉ chín chắn. Bốn người chắp tay quyền hướng về phía Dương Hạo bẩm báo nói: “Định Nan quân doanh chỉ huy Vương Như Phong, đô đầu Địch Hải Cảnh, đô đầu Ba Tát, đội trưởng Trương Tuấn tham kiến đại soái”.
“Mau đứng lên, Trương tướng quân đã nói rõ ý của bản soái với các ngươi rồi phải không?”.
“Chúng ty chức đã hiểu rồi”.
“Được, các ngươi có nguyện đến Lũng Hữu một phen không?”.
“Xin nguyện nghe theo lời dặn dò của đại soái”.
“Vậy thì tốt, Dạ Lạc Hột, Lý Phi Thọ một khi tiến vào Lũng Hữu, tất nhiên sẽ chiêu binh mãi mã tập trung thế lực, bốn người các ngươi tinh luyện cung mã, cũng đã từng thống lĩnh quân lính, gia nhập dưới trướng của chúng, rất dễ dàng có thể trổ hết tài năng, hai người này khi mới đến Lũng Hữu, phải dựa vào Thượng Ba Thiên, nhưng là đợi khi đại sự của chúng đã thành, ha ha, nhất sơn nan dung nhị hổ. Chúng đều là những trí dũng kiệt xuất bất kham, lẽ nào lại cam tâm chịu dưới trướng Thượng Ba Thiên? Dạ Lạc Hột có thể triệu nạp lượng lớn người Hồi Hột, Lý Phi Thọ cũng thu hút được người Khương, thêm vào đó tộc trưởng La Đan, đến lúc đó Lũng Hữu chia năm xẽ bảy, các ngươi sẽ có cơ hội”.
Dương Hạo trở nên nghiêm nghị, trịnh trọng nói: “Lần này đi, sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng chưa chắc đã hung hiểm bằng việc chiến trận chém giết ở Hạ Châu, lần này, võ lực chỉ là thứ yếu, các ngươi phải dùng nhiều trí lực, cố gắng mưu chiếm lòng tin của chúng, thâu tóm lực lượng của chúng. Sau này, khi bản soái thu phục được Lũng Hữu, các ngươi ở dưới trướng của chúng bất kể là làm đến bậc tướng nào bản soái đều phong cho các ngươi chức vị cao hơn đó ba cấp!”. Bốn người lớn tiếng đáp: “Tạ ơn đại soái”.
Dương Hạo nói: “Tốt, các ngươi đi đi, Trương tướng quân sẽ phân bổ nhiệm vụ cụ thể và phương thức liên lạc cho các ngươi, về phần nơi này, không cần phải lo lắng, phụ mẫu thê tử của các ngươi bản soái sẽ phụng dưỡng”.
Bốn người đồng thời chắp tay quyền làm lễ, hăng hái lui theo Trương Sùng Nguy ra ngoài. Dương Hạo chuyển vị ngồi lại bên án thư, mở bản công hàm chưa xem ra, vừa lướt đọc hai hàng chữ thì bên ngoài một tên thị vệ vội vàng tiến vào: “Đại soái, Lô Khiến Đạt Thố đại sư báo tin đến”.
“Vậy à?”. Dương Hạo liền ngẩng đầu lên nói: “Đưa ta xem”.
Hắn vội vàng mở thư ra đọc, Dương Hạo đập tay xuống án thư nói: “Cái tên Bích Túc này”. Dương Hạo lắc đầu thở dài, nhíu mày suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu nói: “Ám Dạ...”.
*
* *
Biện Lương, Biện Hà, Thiên Kim Nhất Tiếu lâu.
Khố lâu chu các, hoa thụ thành bóng. Những cây hoa, cây quả mùa thu kia là những loài quý thụ luôn mang sắc xanh biếc, điểm thêm ý xuân cho trung tâm Như Tuyết phường của Thiên Kim Nhất Tiếu lâu. Hơi thở của mùa thu tựa như không in dấu nơi đây.
Trong gió thu, vang lại một tiếng đàn du dương, là từ Như Tuyết phường truyền tới, một bài thơ, một chén rượu, nâng đàn thổi tiêu, giai nhân tương phùng, đây đúng là nơi mỹ cảnh tuyệt trần làm các tài tử quý nhân say đắm bồi hồi, chỉ là... Giờ có rất ít người có thể nhìn thấy chủ nhân của Như Tuyết phường, Liễu Đóa Nhi mỹ nữ đẹp đứng đầu Biện Lương.
Không phải bởi vì Thiên Kim Nhất Tiếu lâu nhật tiến đấu kim, Liễu hành thủ không cần phải ra mặt tiếp đãi khách quý nữa, cho dù nàng giàu có nhất thiên hạ, có thể không để ý tới tài tử danh sĩ, nhưng nếu quyền quý công hầu đến cầu kiến một lời, nàng sao có thể cự tuyệt? Tuy nhiên, không biết từ lúc nào, trong phường truyền rằng, vị hoa khôi Biện Lương, chủ nhân của Như Tuyết phường này là hoa đã có chủ, chính là đương kim hoàng đế Đại Tống. Thử nghĩ xem, trong tình hình này, ai còn dám cầu kiến Liễu đại hành thủ? Không nói đến tâm viên ý mã, muốn cùng giai nhân hưởng lạc đêm thâu, cho dù là muốn nàng tấu một khúc đàn, rót mời một chén rượu, có ai dám nhận chứ? Liễu Đóa Nhi có lẽ không chuyện gì, vấn đề là ai dám xuất hiện trước mặt nàng giống như đương kim thiên tử chứ.
Vì vậy, tri âm của cầm khúc tuyện vời này có rất ít, huyền đoạn có ai nghe được hoặc may mắn nghe thấy cũng chỉ có hoa cỏ trong Như Tuyết phường mà thôi.
Trong Thiên Kim Nhất Tiếu lâu, đang có tiếng hát du dương truyền tới, không dùng cầm sắt, chỉ có nhịp gõ nhẹ của những bàn gõ ngà với nhau, thiển ngâm thấp xướng, uyển chuyển lạ thường, nếu có người đã từng nghe qua giọng hát của Tuyết nhược thủy đàn khẩu thanh xướng trong Tuyết Ngọc song kiều thì sẽ biết được đây chính là Tuyết cô nương đang ngân nga hát, có thể được nghe nàng hát như vậy ắt hẳn là đại quan quý nhân địa vị cực cao.
Chỉ là tiếng hát đó tuy vọng từ lầu cao đến, nhưng lại không áp được tiếng đàn có lại như không, du dương không ngừng, nhỏ nhẹ mà âm lại rõ ràng. Tiếng đàn lúc đê hồi uyển chuyển lúc như châu qua ngọc bàn, Liễu Đóa Nhi thắp nhang ngồi thiền, lạnh nhạt nâng đàn, nhưng ngón tay ngọc ngà nhẹ nhàng khẽ vuốt, tiếng đàn êm ả giống như dòng chảy của nước, kỳ ảo phiêu du, biến ảo tự nhiên.
Liễu Đóa Nhi gảy đàn một cách thuần thục, tâm tình của nàng cũng cùng tiếng đàn bay lên tới mây trời. Cô đơn, sự cô đơn vô tận, khi chờ đợi ngày qua tháng lại, vì địa vị và sự tồn tại của Như Tuyết phường mà lao tâm tổn trí. Nàng thực muốn dừng lại nghỉ ngơi, nhưng trước nay nàng không hề nghĩ rằng, dừng lại sẽ phải cô đơn nhàm chán như thế này.
Nàng giờ là người của đương kim hoàng đế, nhưng vì thân phận mình mà không được nhập cung, nàng chỉ là một hoa khôi, nhưng trong mắt người thường lại được tôn quý, coi trọng như hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Vì vậy nàng mới mắc kẹt ở đây, trong cảnh khó xử tiến không được thoái không xong, cái cảm giác vừa sợ vừa mừng lúc đầu khi trở thành người của hoàng đế của nàng đã biến mất, giờ chỉ còn nỗi mệt mỏi và chán ghét vô cùng.
Thiên Kim Nhất Tiếu lâu đã làm nên địa vị cao nhất của nó ở Biện Lương, nàng giờ đã là chủ nhân của Thiên Kim Nhất Tiếu lâu, cũng không còn gì để tranh đoạt nữa, nên nàng cũng giống như một lão tăng vô dục vô cầu. Tuy dung mạo tuyệt mỹ, dáng người thướt tha nhưng lại thiếu chút linh hoạt và sức sống. Nàng vẫn xuân sắc nhưng lại chỉ có thể sống trong ký ức mà thôi.
Giờ nghĩ lại, những năm tháng đẹp đẽ khó quên nhất lại là thời Thiên Kim Nhất Tiếu lâu vừa được xây dựng, là khi mà Dương Hạo còn ở nơi đây. Học làm trò, biên khúc nhạc, cùng nghĩ cách đánh bại kẻ khác, thậm chí là khi ghen tuông với Ngô Oa Nhi ở hậu viên Hỏa Tình viện trưởng gia, hay bỏ hết tâm trí để làm những món ngon mỹ vị để thể hiện mình...
Mà nay, có phải là nơi càng cao thì sẽ càng lạnh? Nhưng cái vị thế cao quý mà nàng đang đứng lại vô cùng hư huyễn, nếu có thể ngược dòng thời gian... Nghe nói Ngô Oa Nhi đang nghiễm nhiên là ngoại sự viên ở Tây Bắc, giống với thân phận Hồng Lư Khanh, dựa vào tài văn chương, lời nói dí dòm của nàng ấy, quả có muốn gì được nấy, được vừa ý. Chỉ là... Địa vị của Dương Hạo cao quý như vậy, cũng đáng để nàng ấy vứt bỏ thân phận.
Còn có Diệu Diệu, nghe những người từ Tây Bắc về nói, các thương nhân Hồ Hán, muốn thêm nhiều phú quy đều nương nhờ vào nàng ấy, ả nha đầu này lại là một tay hành gia tinh thông lý tài, được gả cho Dương Hạo bao lâu rồi nhỉ? Sao nghĩ lại thì cứ như chuyện trước đây lâu lắm... Bây giờ có lẽ đã sinh cốt nhục của tự mình rồi nhỉ? Mà ta...
Khóe môi Liễu Đóa Nhi lộ chút cay đắng, mỗi lần được vị đế vương kia sủng ái, nàng đều không thể cùng say giấc nồng, bay bổng lên mây với người đàn ông của mình, các nội thị cứ làm như có mối nguy hại lớn, nhất thiết phải gọi nàng dậy rồi tiến hành đủ phương sách khắc phục, hoàng tộc... Là không thể để lại huyết thống trong nhân gian, nhất là với thân phận của mình... Làm sao mà có thể mang long bào được chứ? Nỗi hổ thẹn đó... Giờ nàng cũng đã quen với nó mất rồi.
Tiếng đàn xa xăm, như khói chi ngân, du dương vấn vương, lúc ẩn lúc hiện một cách kỳ ảo. Cả thân xác nàng giờ như bộ xương chuyển động, linh hồn nàng lại đang bay bổng trong dòng chảy của hồi ức xưa, giống như hoa rơi mặt nước, sóng gợn không ngừng...
“Ha ha ha, hay, tiếng đàn của Đóa Nhi ngày càng huyền diệu”. Bỗng một tiếng vỗ tay truyền đến, cất cao giọng khen ngợi.
Liễu Đóa Nhi ngẩng đầu lên, nàng biết là hắn đến, giờ ngoài hắn ra còn ai dám cao giọng trước mặt nàng chứ? Nàng vội vàng đứng dậy, hành lễ nói: “Quan gia”.
Triệu Quang Nghĩa mỉm cười bước đến, ngồi xuống cẩm chiên nói: “Đến đây, ngồi bên này”.
“Vâng”. Liễu Đóa Nhi đáp một lời rồi chầm chậm bước đến cạnh hắn.
Mới ngày nào còn là một mỹ nhân xinh đẹp thuần khiết như ánh trăng, giờ đã trở thành tiểu phu nhân dung mạo đoan trang, vẫn vẻ thanh tú đó nhưng lại thêm chút dịu dàng đẫy đà, vẻ đẹp đó lại càng say đắm lòng người, giống như bông hoa nở rộ, trong trắng mà phong nhã.
“Sao hôm nay Quan Gia lại vui đến vậy?”. Trước mặt hắn, Liễu Đóa Nhi không dám lộ vẻ buồn bã cô đơn, nàng thể hiện một bộ dạng vui cười, tay đưa nhẹ nhàng vừa rót trà vừa hỏi.
Lúc nàng cúi mình, thân thể nàng mảnh mai như chiết, cánh tay mềm mại, hở ra ngoài tấm lụa làn da trắng mịn màng như tuyết, Triệu Quang Nghĩa liền sáng mắt lên, đưa tay ôm chặt lấy vòng eo nàng, cười ha ha nói: “Cứ được gặp tiểu mỹ nhân của trẫm là tự nhiên sẽ vui rồi”.
Hắn thực rất vui vẻ, một vùng Tây Bắc khó chiếm lại bị hắn dùng mưu tính kế, danh chính ngôn thuận lấy được Lân phủ. Về phần Hoành Sơn đang trong thể giằng co, hắn lại không hề lo lắng, lẽ nào muốn kéo dài chiến trận? Hừ hừ, một Tây Bắc nhỏ bé, đất đai cằn cỗi có thể hạ được ta sao? Hoàng huynh thập niên sinh tụ, tích lại cho hắn đầy của cải trong phong khố...
Lại còn cái tên chướng mắt lão tam Triệu Quang Mỹ, Hoài Nam Tây Lộ tiết độ sứ kiêm Thị Trung, trung thư lệnh, cai quản phủ Khai Phong, phong làm Tề vương, có quyền thế trong tay, làm người ta phải nể sợ. Giờ thì tốt rồi, ý đồ muốn làm đế vương bị người khác đoán ra được, như kinh sử Sài Vũ Tích cáo hắn tội kiêu căng xấc láo, làm càn không phép tắc. Đầu tiên là hạ chức trung thư lệnh và đuổi khỏi phủ Khai Phong, giao lại cho người đáng tin cậy hơn nắm giữ, tiếp đó Trương Ký cũng đích thân dâng sớ, tố cáo hắn đã không biết hối lỗi lại còn oán hận Thánh thượng. Đến hai vị đại thần đương triều phải ra mặt tố cáo nên bị giáng chức đầy đến Tây Kinh (Trường An).
Hôm nay, lại có một tin tốt truyền đến, Triệu Đắc Trụ tên phản tặc đứng đầu Thục địa bị quan binh bao vây diệt trừ, chết bất đắc kỳ tử. Việc này tất yếu sẽ làm nhụt chí của bọn phản tặc, cho nên bất kể là vây bắt hay bắt đám lâu la còn lại ra hàng sẽ dễ dàng hơn. Mối lo ngại giờ đã được giải quyết, chỉ còn đang diệt trừ tận gốc, hắn sao có thể không vui mừng chứ?
Liễu Đóa Nhi dịu dàng liếc nhìn hắn, một vẻ làm say đắm lòng người: “Quan gia tâm chứa quốc sự, trong lòng đâu có chỗ cho thiếp, nghĩ tới mới thấy, mới đến có một chút đã nói toàn lời đường mật xu nịnh. Nếu ngài có vui mừng thì cũng là do việc quốc gia đại sự, Đóa Nhi... Tự mình cũng biết”.
Triệu Quang Nghĩa cười ha ha: “Nàng thật là lanh lợi. Ha ha, nếu nói là vì quốc sự thì cũng không sai, ngày nay quốc thái dân an, dụng binh thuận lợi, trẫm sao lại không vui kia chứ?”.
Liễu Đóa Nhi kinh ngạc, thất thanh nói: “Tây Bắc... Đã bị đánh bại rồi ư?”.
“Nếu Tây Bắc đã bị triều đình chiếm giữ thì Dương Hạo hắn... Hắn chẳng lẽ sẽ chết như vậy?”. Lòng Liễu Đóa Nhi bỗng trở nên nặng trĩu, dù nàng có oán hận Dương Hạo bao nhiêu đi nữa thì nàng cũng không hề mong muốn Dương Hạo chết, ân oán giữa hai người họ khó có thể nói ai sai ai đúng, người nào cũng có cách nghĩ riêng. Nhưng dù thế nào cũng có một thời gian đẹp bên nhau, Liễu Đóa Nhi vẫn hy vọng rằng hắn có thể bình an, có thể sống sót để nàng còn có thể oán giận, chứ không phải là chết đi để nàng nghĩ đến, nhưng... Hắn đã?”.
Triệu Quang Nghĩa lặng lẽ cười nói: “Nào có nhanh vậy, còn phải dụng binh đả trượng, tuy nhiên... Cũng sắp đến ngày đó rồi, nào đến đây, hãy để trẫm chiều chuộng nàng nào”.
Triệu Quang Nghĩa giơ tay ra, ôm lấy thân hình mảnh mai của Liễu Đóa Nhi, để nàng ngồi lên đầu gối mình, một mùi hương thơm mát, dịu nhẹ thoảng qua, tấm áo lụa mịn làm lộ ra đường nét mềm mại của cơ thể nàng, vừa ôm nàng vào Triệu Quang Nghĩa cảm nhận được một luồng khí ấm áp thơm phức, hắn không thể cầm lòng được, lập tức luồn tay ve vuốt đôi gò bồng đảo mềm mại của nàng.
Liễu Đóa Nhi trong lòng cảm thấy chán ghét, Triệu Quang Nghĩa trước giờ không hề biết thương hoa tiếc ngọc, là một kẻ háo sắc hứng tình, không hề biết đến cùng hưởng hoan lộ với đối phương, hoặc là với thân phận của hắn, chưa bao giờ phải bền bỉ hao phí công phu để làm động tình nữ nhân, hắn giống như kẻ lai vãng lâm trận chém giết, làm cho người ta cảm thấy đau đớn hơn là khoái lạc. Lúc thì vội vàng cho qua, rồi lúc cấp bách đòi hỏi, ban đầu hắn còn biết giả vờ hưởng đàn ngâm thơ, giờ làm hoàng đế, không cần kiêng dè gì hết, nên càng lộ ra vẻ mặt thật đáng ghét.
Cũng thôi vậy, nhất là sau mỗi lần hoan ái, lại bị những kẻ nội thị không nam không nữ hầu cận của hắn bài bố, làm đủ các phương thức tránh mang long thai. Dù hắn có hiểu được mật ái nơi phòng loan, thì cũng cay đắng làm sao. Đối với một người kiêu kỳ như Liễu Đóa Nhi mà nói, dường như mỗi lần được hắn sủng ái là mỗi lần nàng phải chịu nhục nhã, khiến cho nàng thấy ác cảm với chuyện ân ái, thậm chí chán ghét và vô cùng sợ hãi. Nhưng... Hắn là vua, có quyền muốn gì có nấy, nàng chỉ là phận nữ nhi, sao có thể cự tuyệt được?
Bị bàn tay thô ráp của Triệu Quang Nghĩa xé tung đai lưng, nàng không khỏi nhắm hai mắt lại, lông mày nhăn lên, trong lòng tự nhủ: “Sớm thỏa mãn hắn thì hắn sẽ sớm rời khỏi đây, cứ coi như là bị quỷ bức vậy...”.
Triệu Quang Nghĩa đâu nghĩ đường đường một quân chủ anh tài, đến nơi giường gối lại bị tiểu nữ chán ghét khinh thường, không chút hấp dẫn. Thấy nàng nhắm nghiền mắt, để tùy ý quân chủ, hắn dục hỏa lại không ngừng, bế nàng ngã lên cẩm chiên, vội vàng cởi bỏ xiêm y.
Hoan lộ hòa hợp, trút bỏ hết xiêm y của nàng, tấm thân ngọc ngà lộ tỏa mùi hương ngọt ngào, Triệu Quang Nghĩa đang áp mình xuống dưới thì có tiếng nội thị ngoài cửa. Dù biết Cố Nhược nhưng vẫn nhẹ kêu: “Quan gia, Quan gia”.
Triệu Quang Nghĩa giận dữ, ngẩng đầu quát mắng: “Hồn láo, ta chưa cho phép, ai cho ngươi làm phiền?”.
Cố Nhược đáp: “Quan gia, nô tì không dám to gan. Thật sự... Thật sự là trong triều có đại sự, kính xin quan gia lập tức hồi cung”.
“Đại sự, đại sự gì chứ, sao làm phiền ta đúng lúc này?”. Triệu Quang Nghĩa nghĩ một lúc, đành phải đứng dậy, trầm giọng quát: “Thái tử lại làm chuyện gì rồi?”.
Cố Nhược: “Không phải thái tử gây chuyện, trong cấm cung không có đại sự, là Lô đại nhân của trung thư cùng với Trương đại nhân và Tào đại nhân khu mật sứ đồng tấu mời quan gia lập tức hồi cung”.
Triệu Quang Nghĩa nghe được không phải là thái tử gây chuyện, cảm thấy nhẹ người, hắn thực là bị vị thái tử bảo bối đó làm khổ đến phát sợ, ngờ đâu lại nghe thấy là đại quan văn võ hợp tấu nghị sự, cảm thấy chút bất an. Việc này trước giờ chưa từng có, hay đã xảy ra việc kinh thiên động địa gì, làm cho mấy người họ vội kiến gặp?
Triệu Quang Nghĩa bất giác lo lắng, vội khoác long bào, cất bước vừa đi vừa vội vàng dặn dò: “Nhanh, chuẩn bị kiệu, không, mang ngựa đến đây, lập tức hồi cung”.
“Hắn đến một câu cáo từ cũng không nói với ta, hắn coi ta là gì chứ? Một kỹ nữ rẻ mạt đáng khinh sao?”. Liễu Đóa Nhi từ từ ngồi dậy, chỉnh lại xiêm y, tự giễu mà cười mình, hai dòng lệ cứ thế lăn trên má.
Triệu Quang Nghĩa không rõ có chuyện gì nên vô cùng lo lắng. Mà hắn biết nội thị không được phép tham gia chính sự, dù có hỏi thì Cố Nhược cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Vừa ra khỏi Như Tuyết phường, hắn không ngồi kiệu, lập tức lên ngựa, vội cùng đội thị vệ hộ tống hồi cung.
Ra khỏi Thiên Kim Nhất Tiếu lâu đi về phía Tây một lúc rồi rẽ phải sẽ là Biện Kiều. Cây cầu này rộng rãi, trên dưới đều có bách tính buôn bán, nhưng trong khoảnh khắc này đều bị toán thị vệ nha dịch như lang sói dẹp sạch, không một bóng người giống như cẩu gặm cốt đầu.
Bách tính vốn đang buôn bán quanh đây bị đuổi xa ra khỏi cây cầu, các lều gách vẫn còn nguyên, hàng quán y chỗ nhưng chủ quầy đã bị đuổi đi. Cách vài bước chân lại có một nha dịch đứng canh còn họ không cần biết trong đám dân liệu có hay không mật giám hoàng thành tư, cứ hoàng đế xuất tuần, thì cảnh giới nghiêm ngặt.
Triệu Quang Nghĩa trên người khoác công phục mà quan sĩ Tống Quốc đều thích mặc, chân đi hài quấn, vội vàng quát ngựa hướng về phía Tây, những người dân đứng từ xa nhìn đoàn hành quân này cũng không hề biết rằng đó là hoàng thượng của Tống Quốc, nhưng họ đã từng được nhìn thấy hoàng đế Triệu Quang Nghĩa đâu? Dù Triệu Quang Nghĩa là phù doãn phủ Khai Phong, khi họ chạy đến phủ Khai Phong kiện đại cáo cũng chưa chắc do chính hắn thẩm lý.
Triệu Quang Nghĩa cưỡi ngựa lên cầu, mã tốc chậm dần, lúc này bỗng nghe một tiếng reo hò vang trời, hắn thiểm mắt nhìn, từ đầu cầu nhìn lại, xa xa thấy trên bờ dựng một lán lớn, tập trung rất nhiều người ở đó, reo hò ầm ĩ. Hắn giữ dây cương lại, giơ roi ngựa lên chỉ: “Những người đó làm gì vậy?”.
Nơi đó hơi xa chỗ hắn, nha dịch phủ Khai Phong và thị vệ đi dẹp bóng người lúc này trở nên khó xử, còn đâu thời giờ để rà soát toàn bộ xung quanh, nhưng nha dịch phủ Khai Phong đều biết nhất cử nhất động xung quanh đây, một thám báo trèo lên cột cầu nhìn rồi lập tức bẩm báo: “Quan gia, đó là bang chủ bang Biện Hà đang làm lễ truyền vị cho đại đệ tử của hắn”.
Triệu Quang Nghĩa thấy thuyền bên bờ đó không đến ngàn quân, trong bụng nở nụ cười nham hiểm: “Một đám ô hợp tử phu chạy thuyền, còn làm nghi thức truyền vị ra vẻ. Hừ! Sớm muộn gì ta cũng quét sách bọn ngươi!”.
Triệu Quang Nghĩa lúc này không rảnh để ý tới đám tử phu đó, chỉ nhanh tay thúc ngựa một mạch tới hoàng cung. Vào đến Gia Túc môn, đăng nhập anh điện thì gặp ba quan Lô Đa Tổn, Trương Ký và Tào Lâm cung kính cúi đầu làm lễ, Triệu Quang Nghĩa lập tức quát hỏi: “Việc đại sự cấp bách gì mà cần kiến giá?”.
Ba người ngần đầu lên nhìn Triệu Quang Nghĩa, Trương Ký vội đưa ra tấu chương: “Quan gia, việc vô cùng cấp tốc, quan gia mau xem bản chiếu thư này”. Triệu Quang Nghĩa cảm thấy kỳ lạ: “Ngươi sợ gì chứ? Có trẫm ở đây, còn ai có thể ra chiếu chỉ nữa?”. Lô Đa Tốn đi tới vội nói: “Quan gia, đây là chiếu thư lập quốc của hoàng đế Đại Hạ!”.
o O o
File ảnh
Bình luận facebook