-
Chương 22: Đếm ‘cửu’
Cung Đan Xuyến đầy tuyết, đỏ trắng rõ ràng càng thêm chói mắt.
Trước đây Tố Táp thường có thể nhìn ra xa đến một góc mái hiên của cung Đan Xuyến hoặc là một vuông tường đỏ, sau đó sẽ thầm nghĩ trong lòng: Một ngày nào đó…
“Một ngày nào đó” là năm nào tháng nào, phải trải qua quá trình như thế nào cũng khó có thể đoán trước. Đại khái bức tranh trong lòng đó là em gái hắn bầu bạn với thái tử, từ Đông cung đi tới trung cung. Dù là trắc phi thì đã sao? Nàng là người yêu thuở thiếu thời của Duệ Tuân, tất nhiên tình sâu son sắt hơn Đông cung phi, có cơ duyên thích hợp thì cuối cùng nàng sẽ trở thành chủ của cung Đan Xuyến. Sau đó là mẹ của thái tử, hoàng thái hậu, thậm chí có lẽ là thái hoàng thái hậu…
Nàng quả thật đã trở thành hoàng hậu, còn nhanh hơn, còn đơn giản dứt khoát hơn tưởng tượng của hắn. Nhưng người giao cung Đan Xuyến vào tay bọn họ – tể tướng và hoàng đế – khiến người ta không có lòng tin. Trong điều bất ngờ này, hắn không yên lòng được nên bắt đầu lo lắng ngày mất đi cung Đan Xuyến. Thứ tới quá dễ dàng, hắn không cách nào tin chắc rằng nó có thể lâu dài. Mà Tố Doanh là một cô em gái như thế, người không phụ nàng thì nhất định nàng sẽ không phụ người.
Không sao, để nàng như vậy cũng tốt, kẻ ác cứ để hắn làm. Chỉ cần kết quả không khác so với dự liệu thì cứ tạm thời cho rằng quá trình này là một phong cảnh khác. Nghĩ đến tương lai trong lòng hắn, Tố Táp lại có tinh thần, quét sạch hồi ức khiến hai tròng mắt mơ màng.
Nhưng tương lai trong lòng Tố Doanh như thế nào đây? Phong cảnh Tố Doanh muốn xem thế nào? Nghĩ đến chỗ ấy, lòng Tố Táp hơi chùng xuống. Nàng gấp gáp tìm hắn tới, chắc chắn là vì chuyện hắn nhắc tới. Giúp tướng phế trữ… Nàng có thể ư? Không, bất kể ra sao cũng phải thuyết phục nàng. Tố Táp nghĩ thầm, giữ lại Đông cung sớm muộn gì cũng là mối họa. Anh cả nghĩ quá đơn giản, cho rằng thiên tử khuất núi, Tố Doanh đương nhiên biến thành hoàng thái hậu. Nhưng người trên ngai rồng biến thành Duệ Tuân và Tố Ly, hoàng thái hậu Tố Doanh này sẽ rơi vào kết quả gì?
Cung nữ mỉm cười cất tiếng: “Mời quận vương!” Tố Táp vào cung Đan Xuyến với tâm sự nặng nề, thấy bóng dáng hoàng hậu lấp ló sau bình phong tập trung vẽ tranh. Tố Táp không tiến lên quấy nhiễu nàng, vẫn đợi nàng vẽ xong nét cuối cùng.
Tố Doanh cầm lấy hai bức vẽ, trên lớp nền trắng như tuyết dùng nét mực phác họa ra hai cây đầy hoa, một bức là hoa mai nhưng một bức không nhìn ra là gì. “Quận vương thích bức nào? Tặng anh tiêu khiển ngày đông.”
Thì ra là cửu cửu tiêu hàn đồ[1]. Chín chín tám mươi mốt đóa hoa, đại biểu cho chín chín tám mươi mốt ngày. Chín cành hoa mai, mỗi cành chín đóa. Mỗi ngày lấy son đỏ nhuộm một đóa, đợi khi xuân về, đã thành một bức tranh cuốn đỏ tươi rực rỡ, mùa đông chỉ còn sót lại một tờ giấy sặc sỡ, sự thảm khốc của gió băng tuyết đông lại bặt tăm.
[1] Cửu cửu tiêu hàn đồ: Từ Đông chí trở đi là tiến vào ‘cửu’, dân gian phương bắc Trung Quốc có tập tục vẽ ‘cửu cửu tiêu hàn đồ’, tiêu hàn đồ là ghi chép ‘lịch ngày’. Nó tổng cộng có chín chín tám mươi mốt đơn vị, cho nên mới gọi là ‘cửu cửu tiêu hàn đồ’. Tính từ ngày Đông chí, cứ chín ngày là một cửu, tới chín chín tám mốt ngày, mùa đông sẽ qua. Do đó tên chương là đếm ‘cửu’
Tố Táp mỉm cười: “Thần yêu hoa mai có màu máu.”
“Màu tuyết? Màu máu?[2]” Tố Doanh chớp mắt, cũng mỉm cười, “Nào biết bức ‘Bài ca bước lên trời’ này của em sau khi nhuộm lại không bằng hoa mai sắc nồng?”
[2] 雪色 [xuěsè]: màu tuyết; 血色 [xuèsè]: màu máu.
Tố Táp nghe vậy thì ngẫm nghĩ: Hóa ra bức còn lại dường như đã từng nhìn thấy kia là bức tranh gấm xanh “Bài ca bước lên trời” của hoàng hậu Ý Tịnh, khi còn bé từng thấy cha mang gấm ra khoe khoang. Bài ca bước lên trời… tác phẩm có đề mục mà không có nội dung của thái hậu Ý Tịnh Tố Như Thận sau khi độc chiếm cung đình. Lúc này nàng vẽ một bức là có ý gì? Tố Táp nhận bức tranh hoa mai từ trong tay em, nói: “Nếu bức kia tốt, đương nhiên phải để lại cho nương nương.”
Tố Doanh và hắn phân thứ bậc ngồi vào chỗ của mình, đầu tiên ân cần hỏi tình trạng vết thương của hắn, rồi từ từ nói đến chuyện tra án. Nữ quan xung quanh thấy lời nói của bọn họ dần dần đi sâu, rất ăn ý không tiếng động lui ra phía sau. Không bao lâu, Tố Táp phát hiện chung quanh vắng vẻ lạ thường, quay đầu nhìn mới biết chỉ còn sót lại hai anh em, không khỏi cười nói: “Người trong cung của nương nương càng ngày càng thức thời.”
“Bây giờ không cần dặn dò từng chuyện một, họ cũng hiểu nên làm thế nào.” Giọng điệu của Tố Doanh lại có vẻ cụt hứng, “Thì ra suy nghĩ của em dễ bị đoán được như vậy.”
Tố Táp lắc đầu liên tục: “Lời này nói ra từ miệng nương nương thật là khiến người ta bất ngờ. Phàm là lời đồn tôi nghe được, có cái nào không nói suy nghĩ của nương nương khó lường đâu? Để họ nhìn thấu một ít, có gì không thể? Cần gì làm khó người phía dưới, suốt ngày như đi trên băng mỏng chứ?” Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp, “Đừng nói là người phía dưới, dù là tôi cũng không thể hiểu rõ toàn bộ suy nghĩ của nương nương. Ngày ấy nương nương hỏi tôi có việc giấu giếm hay không. Thực ra, người có việc giấu giếm đâu chỉ mình tôi.”
Tố Doanh cúi đầu thưởng thức bức Bài ca bước lên trời, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Tố Táp. Cặp mắt ấy buốt giá sáng tỏ, lại làm cho tim Tố Táp đột nhiên run lên. Nếu không phải nàng lập tức nở một nụ cười thì gần như Tố Táp đã cho là mình nói lỡ chọc giận nàng.
“Anh…” Tố Doanh dịu dàng gọi một tiếng, sắc mặt hơi có vẻ nghiêm trọng, giọng nói cũng càng nhỏ nhẹ, “Anh có nhớ trước đây vì sao anh và cha nhận định rằng em mắc chứng hoang tưởng không? Vì sao phái con bé Hiên Nhân câm điếc này hầu hạ, không để người khác nghe em nói xằng?”
Tố Táp đương nhiên nhớ: Chỉ vì nàng nói với không khí: “Tôi không cần thiên hạ cô cho!” – một câu tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Bằng không người nói vô tâm, người nghe hữu ý, không biết khi nào sẽ hại cả nhà…
“Nếu như ông trời cho một người thời gian một năm tung hoành trên đỉnh cao thiên hạ, nhưng phải dùng hai mươi năm cô độc buồn khổ làm giá phải trả. Anh cảm thấy thế nào?” Tố Doanh vui vẻ hỏi.
Tố Táp suy nghĩ một lúc, cao giọng cười: “Tôi chỉ có thể nói, ông trời đối với kẻ này thực sự không tệ!” Hắn bình tĩnh nhìn em gái bảo, “Loạn Tú vương năm đó trước sau huy động hơn trăm ngàn phản quân. Bao nhiêu sĩ tốt hoặc chết trận, hoặc bị xử tử, hoặc bị bắt làm tù binh trị tội, còn Tú vương thân làm hoàng tử nhưng ngay cả một ngày cũng chưa từng mò đến bên ngai vàng. Người chịu nhục nhưng không thành công trong thiên hạ, há chỉ trăm nghìn? Anh ta chỉ cần sống thời gian hai mươi năm mà rất nhiều người đều phải sống đã có thể thực hiện được chí nguyện to lớn hơn trăm nghìn người không thực hiện được, may mắn xiết bao!”
Tố Doanh ngậm một nụ cười không cách nào hình dung, gật đầu với anh: “Em biết anh sẽ nói như thế mà… Nếu như người đó là em, anh sẽ cảm thấy trời cao không bạc với em ư?”
Nụ cười của Tố Táp cứng đờ trên mặt: “Cái gì? Em, em?”
Tố Doanh thấy vẻ mặt hắn cổ quái, tự nhiên cười nói: “Nếu như người đó là em, anh nhất định vẫn cho ràng em điên rồi. Bởi vì cho dù em ngồi bên cạnh thiên tử cũng không giống người mà ông trời bằng lòng hậu đãi như vậy.” Nàng đứng lên thở phào một cái, thản nhiên nói, “Nhưng đã không sao rồi. Bất kể đó là ý muốn của trời cao hay là tiếng lòng ẩn sâu trong em đều không hề gì. Em đã chọn xong rồi.” Nàng xem tỉ mỉ Bài ca bước lên trời trên giấy, lại xoay người nhìn xuống Tố Táp, “Dẫu đó là thật, hết sức làm một lần thử, xem em có thể viết Bài ca bước lên trời của em ở đây hay không. Bất kể đau khổ trong lòng không ai đoái hoài, hay là cô quạnh đến mức không cách nào nhấc bút thì chỉ cần xuất phát từ ý chí của mình, em bằng lòng thử một lần.”
Vẻ mặt Tố Táp chuyển từ khiếp sợ thành hiểu rõ, cuối cùng hóa thành một nụ cười nhạt: “Cưới cùng nương nương cũng…”
Thực ra hắn đã có dự cảm từ lâu, rằng có một loại phong cảnh, Tố Doanh không thể không ngắm. Nhưng em gái dường như luôn khăng khăng quay đầu đi, tìm kiếm cảnh sắc của chính mình. Cuối cùng nàng cũng xoay người, chọn một bức phong cảnh chân thật vì bản thân.
Là điều gì khiến nàng quay đầu? Tố Táp nhìn em chằm chằm nhưng Tố Doanh chỉ dùng giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng nói trong ánh mắt dò xét của hắn: “Người đã phụ em.”
Bao nhiêu năm nay nàng hết lòng tin theo lời mẹ: Ông trời đối xử bất công với mọi người, cả đời của người phụ nữ cuối cùng đều cần dựa vào một người đàn ông. Nàng không thể chọn người đàn ông ấy, việc có thể lựa chọn chẳng qua là tin cậy người cuối cùng trở thành phu quân của mình. Không trông mong tình yêu của hắn, chỉ hy vọng hắn có thể cho nàng đảm nhiệm hai chữ “hoàng hậu” cả đời.
Nhưng khi người đó chậm rãi nói: “Sau khi ta chết, nàng hãy chọn một ngôi chùa miếu, tụng kinh cho ta”, nàng đã hiểu thực ra mình chẳng có lựa chọn nào hết. Hắn tự cho là đã sắp xếp hết lòng quan tâm giúp đỡ, tận tình tận nghĩa nhưng trong mắt nàng lại chính là một đòn vô tình nhất – thì ra thứ hắn có thể sắp xếp cho nàng chính là ném nàng ra khỏi hồng trần…
Để nàng rời khỏi cõi trần tục này thì vạn sự đại cát sao? Nàng có thể xuất gia nhưng anh nàng phải làm sao? Cha nàng thì sao? Để bọn họ ở lại trong cung đình của tân đế, mặc người xâu xé? Tố Táp và Tạ Chấn cũng có phần trong việc ép mẹ đẻ của Duệ Tuân chết. Nàng đến chùa được ngày nào hay ngày ấy thì ai có thể đảm bảo tính mạng của bọn họ?
Một khắc ấy chợt hiểu rõ ràng, thì ra thân làm hoàng hậu họ Tố thì không có đường lui, không thể chết, không thể tránh, không thể tham sống sợ chết – trừ phi nàng chẳng có mảy may bận lòng, một thân một mình, không có người thân và bè bạn quá quan tâm. Nhưng nàng không như thế. Nàng là một người trần tục, có tục duyên của mình. Nàng vừa rời khỏi vị trí này thì những người đó sẽ bị thương, thậm chí có lẽ từ nay về sau sẽ biến mất.
Người tìm kiếm sự thoát tục trong tiếng tụng kinh gõ mõ như hắn, làm sao có thể hiểu được?
Một khắc ấy nàng nói thầm trong lòng, bệ hạ, người quả thật đã suy nghĩ cho tôi. Nhưng người không biết thứ tôi quan tâm là gì. Người không sắp xếp vì tôi mà vì thiên hạ của người, chùa miếu của người, con của người. Tôi chỉ trùng hợp đi cùng ở trong đó thôi…
Việc đã đến nước này, còn có cái gì tốt để trông cậy vào?
Tất cả chỉ bởi vì hắn không đáng để ỷ lại.
“Nương nương đã hạ quyết tâm, quả thực không thể tốt hơn.” Tố Táp nói, “Cuộc hành trình bước lên đỉnh cao của nương nương tất phải dọn sạch cản trở…”
“Em biết anh luôn luôn bội phục thủ đoạn của Cư tướng. Nhưng thái độ hắn đãi anh em ta thực sự làm cho không ai có thể xu nịnh được. Để thành công mà phải chịu sự quản thúc bên ngoài – đây là nguyện vọng của anh và em sao?” Tố Doanh nói, “Vả lại, chỉ có kế sách của tể tướng cũng không đủ để thành công. Anh hãy báo cho tể tướng, không cần nóng vội, cứ từ từ tra án, từ từ túm được mấy người ra. Để ý động tĩnh trong cung, khi nào đến lúc khai ra chủ mưu, tể tướng tự nhiên có thể nhìn ra được.”
Trong lòng Tố Táp không biết là hưng phấn hay lo lắng, một lát mới nói: “Nếu việc này có sai sót thì hung hiểm khó ngăn chặn. Nương nương nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Tôi thấy ý của tể tướng dường như rất mong đợi việc nương nương mang thai.” Tố Táp nhìn kích thước lưng áo của em gái, một suy nghĩ làm người ta nôn nóng không ngừng kích động trong đầu: Sau khi phế Đông cung, nếu như Tố Doanh sinh con trai thì vị trí hoàng thái hậu thật đúng là “dễ như trở bàn tay”.
Tố Doanh lặng lẽ cười: Ngay cả anh cũng cho là nàng có bầu. Nàng cũng không nói toạc ra, lại bảo: “Anh đừng đánh giá quá cao sự chờ mong của tể tướng đối với em. Em có con hay không, chỉ quan trọng đối với nhà ta thôi. Với tể tướng mà nói, muốn tìm một đứa bé nghe lời thực sự có rất nhiều cách.”
Tố Táp thầm giật mình, hỏi tiếp: “Nương nương có thể cho biết, còn phải chờ bao lâu mới có thể làm chuyện tướng gia giao phó không?”
“Ba cành hoa mai[3].” Nàng nhẹ nhàng bảo.
[3] như đã giải thích thì ba cành hoa mai tức ba cửu, 27 ngày.
Một cửu sinh lạnh thay trang sức ngọc.
Hôm đông chí, hoàng hậu Tố Doanh dẫn nữ quyến hậu cung tháo trang sức Phật mùa hè thu xuống, từ hôm đó trở đi đổi thành trang sức thanh nhã. Nàng phân chia ban thưởng tiêu hàn đồ cho các cung, tự mình tô điểm một đóa hoa đỏ lên tất cả các bức tranh. Người trong cung đồng ca một câu tiêu hàn lệnh: “Một cửu sinh lạnh thay trang sức ngọc. Thay xong cười mai tuyết, không bằng má hồng.”
Các cung dâng son phấn tự chuẩn bị lên đáp tạ tranh hoàng hậu ban. Tố Doanh hỏi các phi tần đang ngồi: “Năm nay là ai khởi đầu tiêu hàn lệnh?” Tố Ly trả lời: “Rút thăm trúng Đông cung. Một cung nữ bên cạnh thiếp đánh bạo điền vào, khiến nương nương chê cười rồi.” Tố Doanh gật đầu khen: “Chẳng trách có dáng vẻ của cô gái nhỏ. Nếu đổi là cô làm, nhất định sẽ có phong cách khác. Để cô ấy lên nhận thưởng đi.”
Lúc Tố Ly sai dẫn một cung nữ lên, tất cả mọi người đều nhìn kĩ người này, cảm thấy dung mạo cô ấy thanh tú đẹp đẽ nhưng rất lạ mặt, hẳn là cung nữ không có cơ sở, vốn liếng. Cung nữ ấy dập đầu về phía trước: “Nô tỳ Tống Chi Huệ quỳ tạ nương nương ban thưởng.” Có phi tần từng bảo Chi Huệ làm đồ thêu, ngờ ngợ biết tên, bèn hỏi cô ấy có phải là người được điều ra từ phòng châm công hay không, sau khi chắc chắn thì không tránh khỏi kinh ngạc vì cô ấy lại nổi bật ở Đông cung. Tiêu hàn lệnh cô ấy điền có vẻ đắc ý khi thay hình đổi dạng, xem ra lăn lộn ở Đông cung không tệ.
Trong Đông cung, cung nữ tâm phúc, đắc lực có mười người, chuyện được xuất đầu ló mặt trước giờ là lợi ích của họ, hôm nay Tố Ly lại đặc biệt cất nhắc một người mới… Người đang ngồi toàn là Tố thị, đều biết Tố Ly sẽ không vô duyên vô cớ đối xử tốt với cung nữ, có lẽ muốn lợi dụng Tống Chi Huệ này làm chuyện gì đó. Các nàng ngẫm ngợi, vừa tỉ mỉ xem xét người này vài lần. Duy chỉ có hoàng hậu Tố Doanh không động đậy, dường như việc không liên quan đến mình thì không thèm để ý chút nào, chỉ nhẹ nhàng quét mắt qua cung nữ kia, mỉm cười khen một câu: “Trong Đông cung thật là nhân tài đông đúc.” Nàng nói xong thì hỏi: “Câu tiếp theo của tiêu hàn lệnh đến lượt ai?”
Khâm phi trả lời: “Là thiếp rút trúng.” Tố Doanh dặn dò một tiếng “làm cho thật tốt” rồi gác việc ấy lại, hạ lệnh mở tiệc tiêu hàn. Xem xong biểu hiện của nàng, chúng phi tần thầm nghĩ: Hoàng hậu chỉ chú ý đến cung nữ của Đông cung đoạt được danh tiếng hôm nay, sợ cô nhà mình không thể xuất sắc ở chín ngày sau, kiến thức của người trẻ tuổi này dù sao vẫn thua kém những Tố thị còn lại.
Cùng hôm ấy, hoàng gia thết yến tiêu hàn cho triều thần ở lầu Phi Vũ. Vốn do hoàng đế chủ trì nhưng hắn vẫn không thể có mặt, lúc này giao cho Đông cung lo liệu. Tố Doanh hỏi tới tình hình của lầu Phi Vũ: “Hôm nay làm thơ phú bắt đầu từ đề gì? Và được bao nhiêu tác phẩm xuất sắc? Ai nổi trội?” Bạch Tín Tắc hầu ở bên cạnh nàng trả lời: “Đề là ‘tịch hàn’, ‘mai’, ‘băng tâm’, Cư tướng tự viết thơ và lời tựa Mai lẻ loi, ba đề hợp thành một tác phẩm khiến trăm quan chịu thua.” Tố Doanh cười gật đầu: “Cư tướng ra tay tất nhiên đỗ trạng nguyên. Anh hãy ghi chép lại từng tác phẩm xuất sắc của chư vị đại nhân ở đó cho ta được đọc.”
Tín Tắc được chỉ đi làm, trước khi y bước xuống lầu thì vừa lúc thấy Tống Chi Huệ đi ở đàng trước. Chuyện Chi Huệ sẵn sàng góp sức cho hoàng hậu chỉ có hai, ba người biết, Tín Tắc là một trong số đó. Y luôn thấy cô gái này ôm lòng cơ biến, có gan vượt hiểm, kèm theo thủ đoạn của đám con gái ở phòng châm công mấy năm, còn không có sự liên lụy của người nhà, ngày sau nhất định sẽ sinh biến cố. Tín Tắc qua lại với cô ấy rất cẩn thận, lúc này thấy cũng không muốn đối mặt, đi thẳng về sau phía trụ hành lang gấp khúc bên cạnh núp.
Chi Huệ mặt mày hớn hở ôm vật được ban cho, còn chưa đi ra xa, bỗng nhiên một người lao ra từ bên cạnh, dọa cô ấy giật nảy mình. Cô ấy nhìn kỹ lại, thì ra là cô em kết nghĩa Phong Lệnh Nhu, vội vàng kéo đến bên hỏi: “Hôm nay các cung mở tiệc ở chỗ này, sao em lại đến đây?”
“Bây giờ chị thì tốt rồi.” Giọng điệu Lệnh Nhu nhã nhặn làm Chi Huệ thấy chói tai, không kịp biện bạch vì mình đã chợt nghe thấy Lệnh Nhu nói tiếp, “Chị vào Đông cung đã lâu, càng được tin cậy. Vì sao chị vẫn chưa nói rõ chuyện của mầy người chúng ta? Nếu chị có nỗi niềm khó nói thì em đành tự nói, hôm nay bèn chờ ở đây, đợi Đông cung phi đi ngang qua.”
“Em à, Đông cung phi không phải người như em nghĩ.” Vẻ mặt Chi Huệ hơi thất vọng, thấp giọng nói, “Không ai có thể ngồi hưởng sự tin tưởng của người. Nay chị nở mày nở mặt là lấy sự trong sạch, tính mệnh ngày sau đổi lấy đấy. Chị thực sự không muốn lôi em xuống nước, chị biết em lo lắng sống chết của mình nằm trong tay hoàng hậu nương nương. Nhưng xin đến góp sức cho Đông cung phi rồi thì một cái mạng nhỏ bị kẹp ở hai bên trái phải, càng khó sống.”
Sự u ám kết lại giữa hai lông mày của Lệnh Nhu hòa hoãn đi, chân thành bảo: “Em biết rõ chị không phải người ích kỷ, giấu giếm chuyện mấy người chúng ta không nói nhất định có duyên cớ. Chị cần biết ở cung đình không có sách lược vẹn toàn, vả lại hạng hèn mọn như chúng ta chẳng qua chỉ lấy tính mệnh mỏng manh ra đánh cược ngày sau thăng chức mà thôi. Sắp tới tính mệnh thánh thượng khó lành, lúc này làm hết sức mọn cho Đông cung thì ngày sau sẽ là vua mới nhưng bạn cũ, tự có chỗ tốt. Đợi Đông cung kế vị, chúng ta mới đến tự bộc bạch thân thế thì chẳng phải quá muộn hay sao?”
“Lời này sao có thể nói bừa?” Chi Huệ nghiêm khắc vỗ mu bàn tay Lệnh Nhu một cái, “Em à, quan điểm của em đối với tình thế luôn sai lầm. Trước đây Tố thứ dân muốn thả chúng ta rời cung, em đã quyết định sai. Về sau dâng tờ điều của trung cung lên cho công chúa Chân Ninh để ám chỉ thân phận, công chúa nhỏ lại chỉ lo mình rời cung cho thỏa thuê, coi cử chỉ lấy lòng của em là đương nhiên, về sau chẳng đoái hoài đến. Có phải em lại tính sai rồi không? Hay là hôm nay giao cho chị định đoạt, em không cần bận tâm nữa.”
Lệnh Nhu đang muốn tranh luận, chợt thấy chỗ rẽ phía trước có vài nội quan, chắc là muốn đến dự tiệc mùa đông bên trong đình. Lệnh Nhu thân phận hèn mọn, vội vã né đến chân tường khom người tránh đường. Chi Huệ là nữ quan có phẩm cấp, chỉ nghiêng người nhường, cười một tiếng với Lý thái y trong đó.
Lý thái y làm bộ không thấy, mắt nhìn thẳng đi qua. Ngô thái y đi cùng ông ta thấy nữ quan này có thái độ ngả ngớn đối với Lý thái y, không khỏi nhìn thêm vài lần, nhíu mày khẽ hừ một tiếng.
Bọn họ đi khuất ở chỗ rẽ tiếp theo, Lệnh Nhu thở phào nhẹ nhõm, còn muốn nói gì đó với Chi Huệ nhưng Chi Huệ không nghe theo nàng ta, khoát tay nói với nàng ta: “Nơi này kẻ đến người đi, bị người ta thấy thì rất bất tiện. Em mau mau trở về đi thôi. “
Lệnh Nhu nuốt lời vào trong lòng, bất mãn đi mấy bước rồi ngoảnh đầu lại nhìn Chi Huệ, đã thấy cô ấy đi mất mà không hề quay đầu lại. Nàng ta đột nhiên cảm thấy Chi Huệ càng lúc càng xa mình, trong lòng sinh ra nỗi phiền muộn khó hiểu. Chợt nghe có người gọi: “Phong Lệnh Nhu!”
Lệnh Nhu kinh ngạc, thấy một gã hoạn quan ăn mặc đẹp đẽ bước tới. Nàng ta nhận ra đó là phó giám Bạch Tín Tắc của cung Đan Xuyến, lúng túng đáp: “Bạch đại nhân…”
Tín Tắc thấy chung quanh không người, chắp tay nhìn Lệnh Nhu, lại nhìn hướng mà Chi Huệ đi, cười lạnh một tiếng: “Cung nữ mạt hạng như cô đi đến đây làm gì?” Lệnh Nhu gục đầu xuống không nói.
Tín Tắc nghiêng đầu nhìn lên các Phi Vân, ánh tuyết như ngọc lưu ly chói lóa khiến y híp mắt lại. “Hoàng hậu nương nương là người ra sao? Đông cung phi lại là người thế nào? Cô mơ mộng có thể chu toàn ở giữa họ?” Ngữ điệu của y làm Lệnh Nhu xấu hổ vô cùng, “Không gia không thế, không chỗ nương tựa… Yên ổn làm hết bổn phận của mình thì người khác sẽ không rảnh rỗi tới quấy nhiễu cô. Tốt nhất đừng tự cho là mình thông minh, hại người hại mình.”
“Nô tỳ không dám.” Lệnh Nhu muốn ngẩng đầu nhìn sắc mặt y thì lưng va phải tường, lúc này mới phát giác trong lúc vô ý tránh y đã lui tới chân tường, “Đại nhân dạy phải. Chỉ là không biết nô tỳ có đức gì mà có thể được đại nhân chỉ điểm?”
Câu hỏi này lại làm khó Tín Tắc, y giận tái mặt hừ một tiếng, xoay người muốn đi. Đầu Lệnh Nhu lóe lên, vội vã gọi y lại, lấy ra một bông hoa lụa màu tim tre (hình dưới) từ trong túi thêu bên hông, lo sợ giao lên: “Lần trước nô tỳ bất kính, kéo hỏng hoa lụa của đại nhân. Nếu đại nhân không chê…”
Tín Tắc ngẩn ra rồi nhận lấy, lúc nhìn kỹ thì lại có bốn năm nội quan đi tới. Tín Tắc không muốn người khác thấy y cùng với cung nữ lén trao đổi cho nhau nên ụp hoa lụa vào trong tay áo, muốn đợi đám nội quan đi hết rồi trả lại. Lệnh Nhu hiểu lầm là y đã nhận, khom người hành lễ rồi định đi. Tín Tắc đang muốn trả hoa lụa lại thì vừa lúc gặp Đông cung phi Tố Ly dẫn theo năm sáu cung nữ đi xuống từ các Phi Vân. Thấy y còn đang dừng lại ở dưới lầu, Tố Ly cười hỏi: “Bạch đại nhân ghi chép xong thơ mà nương nương cần rồi ư?” Tín Tắc đành phải vội vội vàng vàng cáo từ.
Đông cung phi không đi ngay, liếc mắt nhìn Lệnh Nhu cười trộm. Lệnh Nhu đã quỳ xuống trước mặt nàng ấy, biết lúc này nàng ấy đang hoài nghi mình có chuyện tư với Bạch Tín Tắc nên không phải thời cơ tốt, nhưng mà bỏ qua lần này, cung nữ hèn mọn muốn gặp nàng ấy thật sự không dễ, thành thử trong bụng rất là do dự.
Bạch Tín Tắc là người tâm phúc hiện giờ của cung Đan Xuyến, Tố Ly có ý theo dõi những người trong cung mà y qua lại, đến khi thấy rõ kẻ đang quỳ là một cung nữ mạt hạng, nghĩ thầm nhất định không phải người phó giám kết giao, quá nửa là ngẫu nhiên gặp nhau. Ai ngờ lúc dời bước đi về phía trước lại chợt nghe cung nữ ấy ngâm nga một câu: “Mai tuyết cùng thất sắc, chỉ vì ngôi sao lạc.”
Tố Ly cả kinh, tinh thần lập tức bay lơ lửng: Đông chí năm ấy, trong tiệc riêng tiêu hàn đếm cửu của hoàng gia, câu này chính là lời hoàng đế thuận miệng nói đùa. Tiệc tiêu hàn khi ấy chỉ có đế hậu, thái tử, đám công chúa và nàng ấy… người một nhà thực sự. Ngay cả đám phi tần cũng chỉ có thể ở trong cung tự chúc mừng, càng không tới lượt hạng người vô danh như Tố Doanh tiến vào.
Đáng tiếc, cảnh còn người mất mọi chuyện đều đã thôi rồi, không sao ngờ được, ngày hôm nay thái tử phi lại phải nhìn sắc mặt nữ quan dâng hương trước đây. Tố Ly sa sút không vui ngẫm nghĩ: Khi đó váy vô ý bị rượu làm bẩn, cô cưng chiều kéo nàng ấy đến bên cạnh, cười nhìn một lát rồi thưởng cho nàng ấy một cái tốt hơn. Vừa rồi trước ngực cũng không chú ý bị bẩn một chút, lại phải lập tức rời khỏi ghế thay quần áo, nếu không thì chính là bất kính với Tố Doanh…
“Khi đó cô cũng ở đây?” Tố Ly mắt sáng như đuốc.
Lệnh Nhu thấy tiếng nói cử chỉ của nàng ấy đều nghiêm túc thì ngược lại yên lòng, nói: “Ngày ấy nô tỳ hầu hạ ở các Tố Tinh.”
Khi đó, chỉ có cung nữ tâm đắc đáng tin nhất bên cạnh cô mới có thể nhận được long ân này. Tố Ly quan sát trên dưới Lệnh Nhu một lượt, than thở bảo: “Người trước đây đã biết đến tiệc tiêu hàn lại rơi vào bước đường này… Vừa hay có tấm tranh thừa, thưởng cho cô đấy! Không uổng công cô từng hầu hạ Tinh hậu.” Lệnh Nhu rất đỗi vui mừng, đón lấy từ trong tay cung nữ, nhìn thấy phía trên đề một câu “Thay xong cười mai tuyết”.
“Câu đầu tiên của năm nay thế nào?” Tố Ly hỏi, “Là do một kẻ từng ở bên cạnh Tinh hậu viết đấy.”
Lệnh Nhu không muốn lập tức nói rõ quan hệ của mình và Chi Huệ, cũng không muốn công kích Chi Huệ sau lưng, bèn chậm rãi nói: “Mọi người đều có chí khác nhau.” “Người có thể nhớ thơ cũ thì chí ở nơi nào?”
Lệnh Nhu hơi trầm ngâm, lập tức làm thành một câu: “Thường chế son mới thành sắc cũ, mỗi đêm dài đều nhớ người xưa.”
“Vậy nghe mới giống như lời nói. Tốt xấu gì hôm nay cũng gặp được một người giống như vậy.” Tố Ly cười, từ từ thở hắt ra nói, “Ngày sau, đừng ngại qua lại nhiều.”
Trước đây Tố Táp thường có thể nhìn ra xa đến một góc mái hiên của cung Đan Xuyến hoặc là một vuông tường đỏ, sau đó sẽ thầm nghĩ trong lòng: Một ngày nào đó…
“Một ngày nào đó” là năm nào tháng nào, phải trải qua quá trình như thế nào cũng khó có thể đoán trước. Đại khái bức tranh trong lòng đó là em gái hắn bầu bạn với thái tử, từ Đông cung đi tới trung cung. Dù là trắc phi thì đã sao? Nàng là người yêu thuở thiếu thời của Duệ Tuân, tất nhiên tình sâu son sắt hơn Đông cung phi, có cơ duyên thích hợp thì cuối cùng nàng sẽ trở thành chủ của cung Đan Xuyến. Sau đó là mẹ của thái tử, hoàng thái hậu, thậm chí có lẽ là thái hoàng thái hậu…
Nàng quả thật đã trở thành hoàng hậu, còn nhanh hơn, còn đơn giản dứt khoát hơn tưởng tượng của hắn. Nhưng người giao cung Đan Xuyến vào tay bọn họ – tể tướng và hoàng đế – khiến người ta không có lòng tin. Trong điều bất ngờ này, hắn không yên lòng được nên bắt đầu lo lắng ngày mất đi cung Đan Xuyến. Thứ tới quá dễ dàng, hắn không cách nào tin chắc rằng nó có thể lâu dài. Mà Tố Doanh là một cô em gái như thế, người không phụ nàng thì nhất định nàng sẽ không phụ người.
Không sao, để nàng như vậy cũng tốt, kẻ ác cứ để hắn làm. Chỉ cần kết quả không khác so với dự liệu thì cứ tạm thời cho rằng quá trình này là một phong cảnh khác. Nghĩ đến tương lai trong lòng hắn, Tố Táp lại có tinh thần, quét sạch hồi ức khiến hai tròng mắt mơ màng.
Nhưng tương lai trong lòng Tố Doanh như thế nào đây? Phong cảnh Tố Doanh muốn xem thế nào? Nghĩ đến chỗ ấy, lòng Tố Táp hơi chùng xuống. Nàng gấp gáp tìm hắn tới, chắc chắn là vì chuyện hắn nhắc tới. Giúp tướng phế trữ… Nàng có thể ư? Không, bất kể ra sao cũng phải thuyết phục nàng. Tố Táp nghĩ thầm, giữ lại Đông cung sớm muộn gì cũng là mối họa. Anh cả nghĩ quá đơn giản, cho rằng thiên tử khuất núi, Tố Doanh đương nhiên biến thành hoàng thái hậu. Nhưng người trên ngai rồng biến thành Duệ Tuân và Tố Ly, hoàng thái hậu Tố Doanh này sẽ rơi vào kết quả gì?
Cung nữ mỉm cười cất tiếng: “Mời quận vương!” Tố Táp vào cung Đan Xuyến với tâm sự nặng nề, thấy bóng dáng hoàng hậu lấp ló sau bình phong tập trung vẽ tranh. Tố Táp không tiến lên quấy nhiễu nàng, vẫn đợi nàng vẽ xong nét cuối cùng.
Tố Doanh cầm lấy hai bức vẽ, trên lớp nền trắng như tuyết dùng nét mực phác họa ra hai cây đầy hoa, một bức là hoa mai nhưng một bức không nhìn ra là gì. “Quận vương thích bức nào? Tặng anh tiêu khiển ngày đông.”
Thì ra là cửu cửu tiêu hàn đồ[1]. Chín chín tám mươi mốt đóa hoa, đại biểu cho chín chín tám mươi mốt ngày. Chín cành hoa mai, mỗi cành chín đóa. Mỗi ngày lấy son đỏ nhuộm một đóa, đợi khi xuân về, đã thành một bức tranh cuốn đỏ tươi rực rỡ, mùa đông chỉ còn sót lại một tờ giấy sặc sỡ, sự thảm khốc của gió băng tuyết đông lại bặt tăm.
[1] Cửu cửu tiêu hàn đồ: Từ Đông chí trở đi là tiến vào ‘cửu’, dân gian phương bắc Trung Quốc có tập tục vẽ ‘cửu cửu tiêu hàn đồ’, tiêu hàn đồ là ghi chép ‘lịch ngày’. Nó tổng cộng có chín chín tám mươi mốt đơn vị, cho nên mới gọi là ‘cửu cửu tiêu hàn đồ’. Tính từ ngày Đông chí, cứ chín ngày là một cửu, tới chín chín tám mốt ngày, mùa đông sẽ qua. Do đó tên chương là đếm ‘cửu’
Tố Táp mỉm cười: “Thần yêu hoa mai có màu máu.”
“Màu tuyết? Màu máu?[2]” Tố Doanh chớp mắt, cũng mỉm cười, “Nào biết bức ‘Bài ca bước lên trời’ này của em sau khi nhuộm lại không bằng hoa mai sắc nồng?”
[2] 雪色 [xuěsè]: màu tuyết; 血色 [xuèsè]: màu máu.
Tố Táp nghe vậy thì ngẫm nghĩ: Hóa ra bức còn lại dường như đã từng nhìn thấy kia là bức tranh gấm xanh “Bài ca bước lên trời” của hoàng hậu Ý Tịnh, khi còn bé từng thấy cha mang gấm ra khoe khoang. Bài ca bước lên trời… tác phẩm có đề mục mà không có nội dung của thái hậu Ý Tịnh Tố Như Thận sau khi độc chiếm cung đình. Lúc này nàng vẽ một bức là có ý gì? Tố Táp nhận bức tranh hoa mai từ trong tay em, nói: “Nếu bức kia tốt, đương nhiên phải để lại cho nương nương.”
Tố Doanh và hắn phân thứ bậc ngồi vào chỗ của mình, đầu tiên ân cần hỏi tình trạng vết thương của hắn, rồi từ từ nói đến chuyện tra án. Nữ quan xung quanh thấy lời nói của bọn họ dần dần đi sâu, rất ăn ý không tiếng động lui ra phía sau. Không bao lâu, Tố Táp phát hiện chung quanh vắng vẻ lạ thường, quay đầu nhìn mới biết chỉ còn sót lại hai anh em, không khỏi cười nói: “Người trong cung của nương nương càng ngày càng thức thời.”
“Bây giờ không cần dặn dò từng chuyện một, họ cũng hiểu nên làm thế nào.” Giọng điệu của Tố Doanh lại có vẻ cụt hứng, “Thì ra suy nghĩ của em dễ bị đoán được như vậy.”
Tố Táp lắc đầu liên tục: “Lời này nói ra từ miệng nương nương thật là khiến người ta bất ngờ. Phàm là lời đồn tôi nghe được, có cái nào không nói suy nghĩ của nương nương khó lường đâu? Để họ nhìn thấu một ít, có gì không thể? Cần gì làm khó người phía dưới, suốt ngày như đi trên băng mỏng chứ?” Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp, “Đừng nói là người phía dưới, dù là tôi cũng không thể hiểu rõ toàn bộ suy nghĩ của nương nương. Ngày ấy nương nương hỏi tôi có việc giấu giếm hay không. Thực ra, người có việc giấu giếm đâu chỉ mình tôi.”
Tố Doanh cúi đầu thưởng thức bức Bài ca bước lên trời, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Tố Táp. Cặp mắt ấy buốt giá sáng tỏ, lại làm cho tim Tố Táp đột nhiên run lên. Nếu không phải nàng lập tức nở một nụ cười thì gần như Tố Táp đã cho là mình nói lỡ chọc giận nàng.
“Anh…” Tố Doanh dịu dàng gọi một tiếng, sắc mặt hơi có vẻ nghiêm trọng, giọng nói cũng càng nhỏ nhẹ, “Anh có nhớ trước đây vì sao anh và cha nhận định rằng em mắc chứng hoang tưởng không? Vì sao phái con bé Hiên Nhân câm điếc này hầu hạ, không để người khác nghe em nói xằng?”
Tố Táp đương nhiên nhớ: Chỉ vì nàng nói với không khí: “Tôi không cần thiên hạ cô cho!” – một câu tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Bằng không người nói vô tâm, người nghe hữu ý, không biết khi nào sẽ hại cả nhà…
“Nếu như ông trời cho một người thời gian một năm tung hoành trên đỉnh cao thiên hạ, nhưng phải dùng hai mươi năm cô độc buồn khổ làm giá phải trả. Anh cảm thấy thế nào?” Tố Doanh vui vẻ hỏi.
Tố Táp suy nghĩ một lúc, cao giọng cười: “Tôi chỉ có thể nói, ông trời đối với kẻ này thực sự không tệ!” Hắn bình tĩnh nhìn em gái bảo, “Loạn Tú vương năm đó trước sau huy động hơn trăm ngàn phản quân. Bao nhiêu sĩ tốt hoặc chết trận, hoặc bị xử tử, hoặc bị bắt làm tù binh trị tội, còn Tú vương thân làm hoàng tử nhưng ngay cả một ngày cũng chưa từng mò đến bên ngai vàng. Người chịu nhục nhưng không thành công trong thiên hạ, há chỉ trăm nghìn? Anh ta chỉ cần sống thời gian hai mươi năm mà rất nhiều người đều phải sống đã có thể thực hiện được chí nguyện to lớn hơn trăm nghìn người không thực hiện được, may mắn xiết bao!”
Tố Doanh ngậm một nụ cười không cách nào hình dung, gật đầu với anh: “Em biết anh sẽ nói như thế mà… Nếu như người đó là em, anh sẽ cảm thấy trời cao không bạc với em ư?”
Nụ cười của Tố Táp cứng đờ trên mặt: “Cái gì? Em, em?”
Tố Doanh thấy vẻ mặt hắn cổ quái, tự nhiên cười nói: “Nếu như người đó là em, anh nhất định vẫn cho ràng em điên rồi. Bởi vì cho dù em ngồi bên cạnh thiên tử cũng không giống người mà ông trời bằng lòng hậu đãi như vậy.” Nàng đứng lên thở phào một cái, thản nhiên nói, “Nhưng đã không sao rồi. Bất kể đó là ý muốn của trời cao hay là tiếng lòng ẩn sâu trong em đều không hề gì. Em đã chọn xong rồi.” Nàng xem tỉ mỉ Bài ca bước lên trời trên giấy, lại xoay người nhìn xuống Tố Táp, “Dẫu đó là thật, hết sức làm một lần thử, xem em có thể viết Bài ca bước lên trời của em ở đây hay không. Bất kể đau khổ trong lòng không ai đoái hoài, hay là cô quạnh đến mức không cách nào nhấc bút thì chỉ cần xuất phát từ ý chí của mình, em bằng lòng thử một lần.”
Vẻ mặt Tố Táp chuyển từ khiếp sợ thành hiểu rõ, cuối cùng hóa thành một nụ cười nhạt: “Cưới cùng nương nương cũng…”
Thực ra hắn đã có dự cảm từ lâu, rằng có một loại phong cảnh, Tố Doanh không thể không ngắm. Nhưng em gái dường như luôn khăng khăng quay đầu đi, tìm kiếm cảnh sắc của chính mình. Cuối cùng nàng cũng xoay người, chọn một bức phong cảnh chân thật vì bản thân.
Là điều gì khiến nàng quay đầu? Tố Táp nhìn em chằm chằm nhưng Tố Doanh chỉ dùng giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng nói trong ánh mắt dò xét của hắn: “Người đã phụ em.”
Bao nhiêu năm nay nàng hết lòng tin theo lời mẹ: Ông trời đối xử bất công với mọi người, cả đời của người phụ nữ cuối cùng đều cần dựa vào một người đàn ông. Nàng không thể chọn người đàn ông ấy, việc có thể lựa chọn chẳng qua là tin cậy người cuối cùng trở thành phu quân của mình. Không trông mong tình yêu của hắn, chỉ hy vọng hắn có thể cho nàng đảm nhiệm hai chữ “hoàng hậu” cả đời.
Nhưng khi người đó chậm rãi nói: “Sau khi ta chết, nàng hãy chọn một ngôi chùa miếu, tụng kinh cho ta”, nàng đã hiểu thực ra mình chẳng có lựa chọn nào hết. Hắn tự cho là đã sắp xếp hết lòng quan tâm giúp đỡ, tận tình tận nghĩa nhưng trong mắt nàng lại chính là một đòn vô tình nhất – thì ra thứ hắn có thể sắp xếp cho nàng chính là ném nàng ra khỏi hồng trần…
Để nàng rời khỏi cõi trần tục này thì vạn sự đại cát sao? Nàng có thể xuất gia nhưng anh nàng phải làm sao? Cha nàng thì sao? Để bọn họ ở lại trong cung đình của tân đế, mặc người xâu xé? Tố Táp và Tạ Chấn cũng có phần trong việc ép mẹ đẻ của Duệ Tuân chết. Nàng đến chùa được ngày nào hay ngày ấy thì ai có thể đảm bảo tính mạng của bọn họ?
Một khắc ấy chợt hiểu rõ ràng, thì ra thân làm hoàng hậu họ Tố thì không có đường lui, không thể chết, không thể tránh, không thể tham sống sợ chết – trừ phi nàng chẳng có mảy may bận lòng, một thân một mình, không có người thân và bè bạn quá quan tâm. Nhưng nàng không như thế. Nàng là một người trần tục, có tục duyên của mình. Nàng vừa rời khỏi vị trí này thì những người đó sẽ bị thương, thậm chí có lẽ từ nay về sau sẽ biến mất.
Người tìm kiếm sự thoát tục trong tiếng tụng kinh gõ mõ như hắn, làm sao có thể hiểu được?
Một khắc ấy nàng nói thầm trong lòng, bệ hạ, người quả thật đã suy nghĩ cho tôi. Nhưng người không biết thứ tôi quan tâm là gì. Người không sắp xếp vì tôi mà vì thiên hạ của người, chùa miếu của người, con của người. Tôi chỉ trùng hợp đi cùng ở trong đó thôi…
Việc đã đến nước này, còn có cái gì tốt để trông cậy vào?
Tất cả chỉ bởi vì hắn không đáng để ỷ lại.
“Nương nương đã hạ quyết tâm, quả thực không thể tốt hơn.” Tố Táp nói, “Cuộc hành trình bước lên đỉnh cao của nương nương tất phải dọn sạch cản trở…”
“Em biết anh luôn luôn bội phục thủ đoạn của Cư tướng. Nhưng thái độ hắn đãi anh em ta thực sự làm cho không ai có thể xu nịnh được. Để thành công mà phải chịu sự quản thúc bên ngoài – đây là nguyện vọng của anh và em sao?” Tố Doanh nói, “Vả lại, chỉ có kế sách của tể tướng cũng không đủ để thành công. Anh hãy báo cho tể tướng, không cần nóng vội, cứ từ từ tra án, từ từ túm được mấy người ra. Để ý động tĩnh trong cung, khi nào đến lúc khai ra chủ mưu, tể tướng tự nhiên có thể nhìn ra được.”
Trong lòng Tố Táp không biết là hưng phấn hay lo lắng, một lát mới nói: “Nếu việc này có sai sót thì hung hiểm khó ngăn chặn. Nương nương nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Tôi thấy ý của tể tướng dường như rất mong đợi việc nương nương mang thai.” Tố Táp nhìn kích thước lưng áo của em gái, một suy nghĩ làm người ta nôn nóng không ngừng kích động trong đầu: Sau khi phế Đông cung, nếu như Tố Doanh sinh con trai thì vị trí hoàng thái hậu thật đúng là “dễ như trở bàn tay”.
Tố Doanh lặng lẽ cười: Ngay cả anh cũng cho là nàng có bầu. Nàng cũng không nói toạc ra, lại bảo: “Anh đừng đánh giá quá cao sự chờ mong của tể tướng đối với em. Em có con hay không, chỉ quan trọng đối với nhà ta thôi. Với tể tướng mà nói, muốn tìm một đứa bé nghe lời thực sự có rất nhiều cách.”
Tố Táp thầm giật mình, hỏi tiếp: “Nương nương có thể cho biết, còn phải chờ bao lâu mới có thể làm chuyện tướng gia giao phó không?”
“Ba cành hoa mai[3].” Nàng nhẹ nhàng bảo.
[3] như đã giải thích thì ba cành hoa mai tức ba cửu, 27 ngày.
Một cửu sinh lạnh thay trang sức ngọc.
Hôm đông chí, hoàng hậu Tố Doanh dẫn nữ quyến hậu cung tháo trang sức Phật mùa hè thu xuống, từ hôm đó trở đi đổi thành trang sức thanh nhã. Nàng phân chia ban thưởng tiêu hàn đồ cho các cung, tự mình tô điểm một đóa hoa đỏ lên tất cả các bức tranh. Người trong cung đồng ca một câu tiêu hàn lệnh: “Một cửu sinh lạnh thay trang sức ngọc. Thay xong cười mai tuyết, không bằng má hồng.”
Các cung dâng son phấn tự chuẩn bị lên đáp tạ tranh hoàng hậu ban. Tố Doanh hỏi các phi tần đang ngồi: “Năm nay là ai khởi đầu tiêu hàn lệnh?” Tố Ly trả lời: “Rút thăm trúng Đông cung. Một cung nữ bên cạnh thiếp đánh bạo điền vào, khiến nương nương chê cười rồi.” Tố Doanh gật đầu khen: “Chẳng trách có dáng vẻ của cô gái nhỏ. Nếu đổi là cô làm, nhất định sẽ có phong cách khác. Để cô ấy lên nhận thưởng đi.”
Lúc Tố Ly sai dẫn một cung nữ lên, tất cả mọi người đều nhìn kĩ người này, cảm thấy dung mạo cô ấy thanh tú đẹp đẽ nhưng rất lạ mặt, hẳn là cung nữ không có cơ sở, vốn liếng. Cung nữ ấy dập đầu về phía trước: “Nô tỳ Tống Chi Huệ quỳ tạ nương nương ban thưởng.” Có phi tần từng bảo Chi Huệ làm đồ thêu, ngờ ngợ biết tên, bèn hỏi cô ấy có phải là người được điều ra từ phòng châm công hay không, sau khi chắc chắn thì không tránh khỏi kinh ngạc vì cô ấy lại nổi bật ở Đông cung. Tiêu hàn lệnh cô ấy điền có vẻ đắc ý khi thay hình đổi dạng, xem ra lăn lộn ở Đông cung không tệ.
Trong Đông cung, cung nữ tâm phúc, đắc lực có mười người, chuyện được xuất đầu ló mặt trước giờ là lợi ích của họ, hôm nay Tố Ly lại đặc biệt cất nhắc một người mới… Người đang ngồi toàn là Tố thị, đều biết Tố Ly sẽ không vô duyên vô cớ đối xử tốt với cung nữ, có lẽ muốn lợi dụng Tống Chi Huệ này làm chuyện gì đó. Các nàng ngẫm ngợi, vừa tỉ mỉ xem xét người này vài lần. Duy chỉ có hoàng hậu Tố Doanh không động đậy, dường như việc không liên quan đến mình thì không thèm để ý chút nào, chỉ nhẹ nhàng quét mắt qua cung nữ kia, mỉm cười khen một câu: “Trong Đông cung thật là nhân tài đông đúc.” Nàng nói xong thì hỏi: “Câu tiếp theo của tiêu hàn lệnh đến lượt ai?”
Khâm phi trả lời: “Là thiếp rút trúng.” Tố Doanh dặn dò một tiếng “làm cho thật tốt” rồi gác việc ấy lại, hạ lệnh mở tiệc tiêu hàn. Xem xong biểu hiện của nàng, chúng phi tần thầm nghĩ: Hoàng hậu chỉ chú ý đến cung nữ của Đông cung đoạt được danh tiếng hôm nay, sợ cô nhà mình không thể xuất sắc ở chín ngày sau, kiến thức của người trẻ tuổi này dù sao vẫn thua kém những Tố thị còn lại.
Cùng hôm ấy, hoàng gia thết yến tiêu hàn cho triều thần ở lầu Phi Vũ. Vốn do hoàng đế chủ trì nhưng hắn vẫn không thể có mặt, lúc này giao cho Đông cung lo liệu. Tố Doanh hỏi tới tình hình của lầu Phi Vũ: “Hôm nay làm thơ phú bắt đầu từ đề gì? Và được bao nhiêu tác phẩm xuất sắc? Ai nổi trội?” Bạch Tín Tắc hầu ở bên cạnh nàng trả lời: “Đề là ‘tịch hàn’, ‘mai’, ‘băng tâm’, Cư tướng tự viết thơ và lời tựa Mai lẻ loi, ba đề hợp thành một tác phẩm khiến trăm quan chịu thua.” Tố Doanh cười gật đầu: “Cư tướng ra tay tất nhiên đỗ trạng nguyên. Anh hãy ghi chép lại từng tác phẩm xuất sắc của chư vị đại nhân ở đó cho ta được đọc.”
Tín Tắc được chỉ đi làm, trước khi y bước xuống lầu thì vừa lúc thấy Tống Chi Huệ đi ở đàng trước. Chuyện Chi Huệ sẵn sàng góp sức cho hoàng hậu chỉ có hai, ba người biết, Tín Tắc là một trong số đó. Y luôn thấy cô gái này ôm lòng cơ biến, có gan vượt hiểm, kèm theo thủ đoạn của đám con gái ở phòng châm công mấy năm, còn không có sự liên lụy của người nhà, ngày sau nhất định sẽ sinh biến cố. Tín Tắc qua lại với cô ấy rất cẩn thận, lúc này thấy cũng không muốn đối mặt, đi thẳng về sau phía trụ hành lang gấp khúc bên cạnh núp.
Chi Huệ mặt mày hớn hở ôm vật được ban cho, còn chưa đi ra xa, bỗng nhiên một người lao ra từ bên cạnh, dọa cô ấy giật nảy mình. Cô ấy nhìn kỹ lại, thì ra là cô em kết nghĩa Phong Lệnh Nhu, vội vàng kéo đến bên hỏi: “Hôm nay các cung mở tiệc ở chỗ này, sao em lại đến đây?”
“Bây giờ chị thì tốt rồi.” Giọng điệu Lệnh Nhu nhã nhặn làm Chi Huệ thấy chói tai, không kịp biện bạch vì mình đã chợt nghe thấy Lệnh Nhu nói tiếp, “Chị vào Đông cung đã lâu, càng được tin cậy. Vì sao chị vẫn chưa nói rõ chuyện của mầy người chúng ta? Nếu chị có nỗi niềm khó nói thì em đành tự nói, hôm nay bèn chờ ở đây, đợi Đông cung phi đi ngang qua.”
“Em à, Đông cung phi không phải người như em nghĩ.” Vẻ mặt Chi Huệ hơi thất vọng, thấp giọng nói, “Không ai có thể ngồi hưởng sự tin tưởng của người. Nay chị nở mày nở mặt là lấy sự trong sạch, tính mệnh ngày sau đổi lấy đấy. Chị thực sự không muốn lôi em xuống nước, chị biết em lo lắng sống chết của mình nằm trong tay hoàng hậu nương nương. Nhưng xin đến góp sức cho Đông cung phi rồi thì một cái mạng nhỏ bị kẹp ở hai bên trái phải, càng khó sống.”
Sự u ám kết lại giữa hai lông mày của Lệnh Nhu hòa hoãn đi, chân thành bảo: “Em biết rõ chị không phải người ích kỷ, giấu giếm chuyện mấy người chúng ta không nói nhất định có duyên cớ. Chị cần biết ở cung đình không có sách lược vẹn toàn, vả lại hạng hèn mọn như chúng ta chẳng qua chỉ lấy tính mệnh mỏng manh ra đánh cược ngày sau thăng chức mà thôi. Sắp tới tính mệnh thánh thượng khó lành, lúc này làm hết sức mọn cho Đông cung thì ngày sau sẽ là vua mới nhưng bạn cũ, tự có chỗ tốt. Đợi Đông cung kế vị, chúng ta mới đến tự bộc bạch thân thế thì chẳng phải quá muộn hay sao?”
“Lời này sao có thể nói bừa?” Chi Huệ nghiêm khắc vỗ mu bàn tay Lệnh Nhu một cái, “Em à, quan điểm của em đối với tình thế luôn sai lầm. Trước đây Tố thứ dân muốn thả chúng ta rời cung, em đã quyết định sai. Về sau dâng tờ điều của trung cung lên cho công chúa Chân Ninh để ám chỉ thân phận, công chúa nhỏ lại chỉ lo mình rời cung cho thỏa thuê, coi cử chỉ lấy lòng của em là đương nhiên, về sau chẳng đoái hoài đến. Có phải em lại tính sai rồi không? Hay là hôm nay giao cho chị định đoạt, em không cần bận tâm nữa.”
Lệnh Nhu đang muốn tranh luận, chợt thấy chỗ rẽ phía trước có vài nội quan, chắc là muốn đến dự tiệc mùa đông bên trong đình. Lệnh Nhu thân phận hèn mọn, vội vã né đến chân tường khom người tránh đường. Chi Huệ là nữ quan có phẩm cấp, chỉ nghiêng người nhường, cười một tiếng với Lý thái y trong đó.
Lý thái y làm bộ không thấy, mắt nhìn thẳng đi qua. Ngô thái y đi cùng ông ta thấy nữ quan này có thái độ ngả ngớn đối với Lý thái y, không khỏi nhìn thêm vài lần, nhíu mày khẽ hừ một tiếng.
Bọn họ đi khuất ở chỗ rẽ tiếp theo, Lệnh Nhu thở phào nhẹ nhõm, còn muốn nói gì đó với Chi Huệ nhưng Chi Huệ không nghe theo nàng ta, khoát tay nói với nàng ta: “Nơi này kẻ đến người đi, bị người ta thấy thì rất bất tiện. Em mau mau trở về đi thôi. “
Lệnh Nhu nuốt lời vào trong lòng, bất mãn đi mấy bước rồi ngoảnh đầu lại nhìn Chi Huệ, đã thấy cô ấy đi mất mà không hề quay đầu lại. Nàng ta đột nhiên cảm thấy Chi Huệ càng lúc càng xa mình, trong lòng sinh ra nỗi phiền muộn khó hiểu. Chợt nghe có người gọi: “Phong Lệnh Nhu!”
Lệnh Nhu kinh ngạc, thấy một gã hoạn quan ăn mặc đẹp đẽ bước tới. Nàng ta nhận ra đó là phó giám Bạch Tín Tắc của cung Đan Xuyến, lúng túng đáp: “Bạch đại nhân…”
Tín Tắc thấy chung quanh không người, chắp tay nhìn Lệnh Nhu, lại nhìn hướng mà Chi Huệ đi, cười lạnh một tiếng: “Cung nữ mạt hạng như cô đi đến đây làm gì?” Lệnh Nhu gục đầu xuống không nói.
Tín Tắc nghiêng đầu nhìn lên các Phi Vân, ánh tuyết như ngọc lưu ly chói lóa khiến y híp mắt lại. “Hoàng hậu nương nương là người ra sao? Đông cung phi lại là người thế nào? Cô mơ mộng có thể chu toàn ở giữa họ?” Ngữ điệu của y làm Lệnh Nhu xấu hổ vô cùng, “Không gia không thế, không chỗ nương tựa… Yên ổn làm hết bổn phận của mình thì người khác sẽ không rảnh rỗi tới quấy nhiễu cô. Tốt nhất đừng tự cho là mình thông minh, hại người hại mình.”
“Nô tỳ không dám.” Lệnh Nhu muốn ngẩng đầu nhìn sắc mặt y thì lưng va phải tường, lúc này mới phát giác trong lúc vô ý tránh y đã lui tới chân tường, “Đại nhân dạy phải. Chỉ là không biết nô tỳ có đức gì mà có thể được đại nhân chỉ điểm?”
Câu hỏi này lại làm khó Tín Tắc, y giận tái mặt hừ một tiếng, xoay người muốn đi. Đầu Lệnh Nhu lóe lên, vội vã gọi y lại, lấy ra một bông hoa lụa màu tim tre (hình dưới) từ trong túi thêu bên hông, lo sợ giao lên: “Lần trước nô tỳ bất kính, kéo hỏng hoa lụa của đại nhân. Nếu đại nhân không chê…”
Tín Tắc ngẩn ra rồi nhận lấy, lúc nhìn kỹ thì lại có bốn năm nội quan đi tới. Tín Tắc không muốn người khác thấy y cùng với cung nữ lén trao đổi cho nhau nên ụp hoa lụa vào trong tay áo, muốn đợi đám nội quan đi hết rồi trả lại. Lệnh Nhu hiểu lầm là y đã nhận, khom người hành lễ rồi định đi. Tín Tắc đang muốn trả hoa lụa lại thì vừa lúc gặp Đông cung phi Tố Ly dẫn theo năm sáu cung nữ đi xuống từ các Phi Vân. Thấy y còn đang dừng lại ở dưới lầu, Tố Ly cười hỏi: “Bạch đại nhân ghi chép xong thơ mà nương nương cần rồi ư?” Tín Tắc đành phải vội vội vàng vàng cáo từ.
Đông cung phi không đi ngay, liếc mắt nhìn Lệnh Nhu cười trộm. Lệnh Nhu đã quỳ xuống trước mặt nàng ấy, biết lúc này nàng ấy đang hoài nghi mình có chuyện tư với Bạch Tín Tắc nên không phải thời cơ tốt, nhưng mà bỏ qua lần này, cung nữ hèn mọn muốn gặp nàng ấy thật sự không dễ, thành thử trong bụng rất là do dự.
Bạch Tín Tắc là người tâm phúc hiện giờ của cung Đan Xuyến, Tố Ly có ý theo dõi những người trong cung mà y qua lại, đến khi thấy rõ kẻ đang quỳ là một cung nữ mạt hạng, nghĩ thầm nhất định không phải người phó giám kết giao, quá nửa là ngẫu nhiên gặp nhau. Ai ngờ lúc dời bước đi về phía trước lại chợt nghe cung nữ ấy ngâm nga một câu: “Mai tuyết cùng thất sắc, chỉ vì ngôi sao lạc.”
Tố Ly cả kinh, tinh thần lập tức bay lơ lửng: Đông chí năm ấy, trong tiệc riêng tiêu hàn đếm cửu của hoàng gia, câu này chính là lời hoàng đế thuận miệng nói đùa. Tiệc tiêu hàn khi ấy chỉ có đế hậu, thái tử, đám công chúa và nàng ấy… người một nhà thực sự. Ngay cả đám phi tần cũng chỉ có thể ở trong cung tự chúc mừng, càng không tới lượt hạng người vô danh như Tố Doanh tiến vào.
Đáng tiếc, cảnh còn người mất mọi chuyện đều đã thôi rồi, không sao ngờ được, ngày hôm nay thái tử phi lại phải nhìn sắc mặt nữ quan dâng hương trước đây. Tố Ly sa sút không vui ngẫm nghĩ: Khi đó váy vô ý bị rượu làm bẩn, cô cưng chiều kéo nàng ấy đến bên cạnh, cười nhìn một lát rồi thưởng cho nàng ấy một cái tốt hơn. Vừa rồi trước ngực cũng không chú ý bị bẩn một chút, lại phải lập tức rời khỏi ghế thay quần áo, nếu không thì chính là bất kính với Tố Doanh…
“Khi đó cô cũng ở đây?” Tố Ly mắt sáng như đuốc.
Lệnh Nhu thấy tiếng nói cử chỉ của nàng ấy đều nghiêm túc thì ngược lại yên lòng, nói: “Ngày ấy nô tỳ hầu hạ ở các Tố Tinh.”
Khi đó, chỉ có cung nữ tâm đắc đáng tin nhất bên cạnh cô mới có thể nhận được long ân này. Tố Ly quan sát trên dưới Lệnh Nhu một lượt, than thở bảo: “Người trước đây đã biết đến tiệc tiêu hàn lại rơi vào bước đường này… Vừa hay có tấm tranh thừa, thưởng cho cô đấy! Không uổng công cô từng hầu hạ Tinh hậu.” Lệnh Nhu rất đỗi vui mừng, đón lấy từ trong tay cung nữ, nhìn thấy phía trên đề một câu “Thay xong cười mai tuyết”.
“Câu đầu tiên của năm nay thế nào?” Tố Ly hỏi, “Là do một kẻ từng ở bên cạnh Tinh hậu viết đấy.”
Lệnh Nhu không muốn lập tức nói rõ quan hệ của mình và Chi Huệ, cũng không muốn công kích Chi Huệ sau lưng, bèn chậm rãi nói: “Mọi người đều có chí khác nhau.” “Người có thể nhớ thơ cũ thì chí ở nơi nào?”
Lệnh Nhu hơi trầm ngâm, lập tức làm thành một câu: “Thường chế son mới thành sắc cũ, mỗi đêm dài đều nhớ người xưa.”
“Vậy nghe mới giống như lời nói. Tốt xấu gì hôm nay cũng gặp được một người giống như vậy.” Tố Ly cười, từ từ thở hắt ra nói, “Ngày sau, đừng ngại qua lại nhiều.”
Bình luận facebook